Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả
Chương 27: (4): Bạn nhỏ mới thích làm nũng
Chiết Chi
17/04/2024
Du thuyền chạy được một đoạn ngắn, mơ hồ có thể thấy rừng cây xanh um cùng với từng căn nhà thấp bên bờ.
Bến tàu đậu đầy những chiếc thuyền kích thước lớn nhỏ không giống nhau
Đã đến đảo Sùng Lục, nơi còn được người dân địa phương trìu mến gọi là Đảo Xanh,
Tôn Khỉ gọi trước cho nhân viên của mình, yêu cầu họ đợi hắn trên bờ.
Du thuyền chậm rãi cập bờ.
Tôn Khỉ dẫn đầu xuống thuyền.
Vinh Tranh là người thứ hai xuống thuyền, anh đưa tay cho Vinh Nhung, trong tay cầm một chiếc ô mượn từ nhân viên làm việc để tránh cho Vinh Nhung bị nắng chiếu bị thương.
Tôn Khỉ cạn lời: “Đại Vinh, trước kia sao không biết cậu là một tên cuồng em trai đến vậy?”
Có sao nói vậy, chính là hơn 88 đời bạn gái của hắn cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy.
Biết là em ruột của anh thì không nói, không biết còn tưởng rằng tình nhân nhỏ, bảo bối trong lồng kính của anh.
Còn có cái dĩa salad kia cũng ăn hết rồi, một miếng cũng không cho hắn đụng!
Phục!
Một chiếc du thuyền khác cũng chậm rãi cập bờ.
Cao Dương từ trong cabin đi ra, đứng ở boong tàu duỗi người: “Nơi này phong cảnh thật là đẹp, cậu có nghĩ như vậy không... Chỉ! Cậu nhìn đi, có phải cô bé kia nhìn khá giống vị tiểu thiếu gia Vinh gia kia không?
Chu Chỉ nhìn theo tầm mắt của Cao Dương, lạnh lùng nói: “Cậu tinh mắt thật”
Là nam hay nữ cũng không phân biệt được.
Với góc độ của Vinh Nhung lúc này, Cao Dương chỉ có thể nhìn thấy gò má xinh đẹp của Vinh Nhung cùng với hành động nhảy xuống của cậu, còn có chùm tóc nhỏ lắc qua lắc lại trên đầu, hơn nữa Vinh Tranh còn nửa ôm nửa đỡ cậu xuống thuyền nên Cao Dương liền cho rằng cậu là con gái, còn nghĩ cậu và Vinh Tranh là một đôi.
Vinh Tranh đỡ Vinh Nhung đứng vững, chính mặt của hai người lúc này mới lộ ra lọt vào tầm mắt của Cao Dương.
Cao Dương rên rỉ một tiếng: “Thật sự là Vinh Nhung? Các cậu có duyên định mệnh thật à? Làm sao đi đâu cũng gặp nhau được?”
Quán bar “Dạ phóng”, đoạn video Vinh Nhung nhét tiền vào túi Chu Chỉ được lan truyền rộng rãi.
Khiến Chu Chỉ bị người trong sáng ngoài tối cười nhạo một thời gian.
Y lạnh lùng lườm Cao Dương một cái.
Cao Dương lập tức thức thời: “Ok, coi như tôi chưa nói gì.”
Hai người Vinh Nhung, Vinh Tranh cũng không phát hiện Chu Chỉ đang ở cách đó không xa.
Ngược lại Tôn Khỉ lại nhìn thấy.
Hắn ngả ngớn chạm vào chỏm tóc trên đầu Vinh Nhung, vừa định nói chuyện liền bị Vinh Tranh đánh một cái đẩy tay ra.
Mu bàn tay của hắn ngay lập tức đỏ lên.
Tôn Khỉ: “!”
Hắn nhịn!
Tôn Khỉ thu tay về, hất mặt một cái về phía Chu Chỉ, cười không hề có ý tốt: “Tiểu Nhung Nhung, người yêu của cậu tới kia, không qua chào hỏi à?”
Ừ?
Cái gì người yêu?
Cậu có người yêu khi nào?
Vinh Nhung quay đầu, nhìn theo tầm mắt của Tôn Khỉ nhung trên boong đã không người.
Tôn Khỉ nhìn có chút hả hê nói: “Tiểu Nhung Nhung, xem ra cái người tên Chu Chỉ kia vẫn ghét bỏ cậu như thường nhỉ”
Vinh Tranh cảnh cáo liếc Tôn Khỉ một cái, “Tôn Khỉ.”
Tôn Khỉ vô tội nhún vai, “Làm sao? Nói không đúng sao?”
Một lúc sau, Vinh Nhung cuối cùng cũng hiểu ra Tôn Khỉ đang nói đến ai.
Cậu cong môi, cười sửa lại lời hắn: “Anh Khỉ nói sai rồi.”
“Làm sao? Đừng nói hiện tại cậu không còn thích cái người Chu Chỉ kia”
Vinh Nhung cười nhạt: “Vâng. Em không thích nữa.”
Cậu đã ngừng thích y từ lâu rồi
Tôn Khỉ nhìn chằm chằm Vinh Nhung như nhìn thấy quỷ, “Thật không? Đừng nói dối anh Khỉ của của cậu!”
Ai trong giới không biết Vinh Nhung thích đứa con ngoài giá thú nhà họ Chu đến mức gần như phát điên?
Quán bar Chu Chỉ thường xuyên đến liền có thể bắt gặp bóng dáng của Vinh Nhung
Bất cứ ai bàn tán về thân phận con ngoài giá thú này của Chu Chỉ chắc chắn sẽ bị vị thiếu gia này dạy cho một bài học.
Mấy tuần trước vì Chu Chỉ mà suýt chút nữa đánh nhau với hắn, hoặc chuyện làm loạn tiệc sinh nhật của anh ruột cậu ta cũng chưa đến một tháng chứ?
Còn nói với hắn là không thích người ta?
Lời này nghe vào độ tin cậy không cao lắm.
“Là thật. Khỉ ca là không tin vậy đến hỏi thăm nhân viên của “Dạ phóng một chút”
“Dạ phóng”? Hai người đã chia tay với “Dạ phóng”à?”
Quà đáp lễ của hai người đều đã được người của Tôn Khỉ đưa lên xe.
“Cậu lấy đâu ra nhiều câu hỏi thế?”
Vinh Tranh chán ghét liếc Tôn Khỉ một cái, ôm Vinh Nhung đi đến xe.
Tôn Khỉ đuổi theo, vẫn còn ngạc nhiên với những gì Vinh Nhung vừa nói: “Nói đi Tiểu Nhung Nhung, cậu thực sự không thích tên họ Chu kia nữa sao? Trước đây cậu chắc không phải gặp bác sĩ mà gặp được thuật sĩ à?
Đầu óc trở lại bình thường không nói, bùa chú cũng bỏ.
Vinh Tranh dừng bước lại, sắc mặt không thay đổi, “Tôn Khỉ.”
“Làm sao, không được hỏi à?”
Sắc mặt Vinh Tranh tối sầm lại, nhưng Vinh Nhung vẫn tỏ ra không bận tâm mà cười một tiếng: “Không sao đâu anh hai”
Đời trước Vinh Nhung phát sinh mâu thuẫn với Tôn Khỉ ở tiệc sinh nhật của Vinh Tranh, Chu Chỉ chỉ là một trong những nguyên nhân
Còn có nguyên nhân chủ yếu chính là, lời nói từ miệng của bạn anh hai...thật sự quá bỉ ổi.
Cậu từng không thích sự thẳng thắn của Tôn Khỉ
Bây giờ cậu lại thấy một người thẳng thắn như Tôn Khỉ tốt hơn nhiều so với một người khẩu phật tâm xà dối trá như Hà Vũ
Vinh Nhung quay mặt sang, “Anh Khỉ, anh cứ coi như là trước đây em không hiểu...”
Đột nhiên, sắc mặt của Vinh Nhung biến đổi.
“Anh hai, anh chờ một chút.”
Vinh Nhung chạy ra khỏi tán ô của Vinh Tranh, nhanh chóng chạy về hướng du thuyền cập bến.
“Nhung Nhung!”
“Giúp tôi gập ô lại.”
Vinh Tranh tiện tay đưa ô cho Tôn Khỉ, đuổi theo Vinh Nhung.
“Ê, các cậu, rốt cuộc các cậu muốn đi đâu! Đợi một chút!”
Cầm ô chạy theo quá phí sức, Tôn Khỉ thu ô, cũng đuổi theo.
Bến tàu.
Trên một chiếc du thuyền, một thiếu niên cả người đều đã vươn ra khỏi lan can, hai tay vẫn còn siết chặt lan can.
Gió biển thổi tung quần áo của hắn.
Tiếng một đám người trên boong ồn ào lên.
“Nhảy đi!”
“Mau nhảy đi! Bọn này đang chờ chụp ảnh nè!”
“Không nhảy là chó!”
“Nhảy đi chứ!”
“Mau nhảy!”
“Nhảy!”
“Ha ha ha! Hắn không dám!! Quỷ nhát gan!”
“Quỷ nhát gan!!”
Giản Dật choáng váng.
Đừng nói là bơi lội, hắn xuống nước cũng không được.
Giản Dật cố gắng không cúi đầu nhìn mặt nước biển, chỉ cần nhìn một cái cũng đủ khiến hắn choáng váng.
Hắn nhìn chằm chằm một thanh niên nhỏ gầy mang mắt kiếng trên boong, “Chỉ cần tôi nhảy xuống thì cậu sẽ trả vòng tay cho tôi?”
Hứa Hạo giơ chiếc vòng tay trong tay, ác độc nói: “Cậu rốt cuộc có nhảy hay không? Nếu cậu không nhảy tôi liền ném chiếc vòng này xuống biển!”
Vòng tay trong tay Hứa Hạo là của bà nội Giản Dật để lại cho hắn.
Giản Dật thân thiết với bà nội từ nhỏ.
Hắn đã mang chiếc vòng tay từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, nó tương đương với một lá bùa hộ mệnh. Hắn không thể để khiến Hứa Hạo ném nó xuống biển.
Giản Dật cũng không ngốc, “Làm sao biết được cậu có giữ lời hay không?”
Hứa Hạo đến gần, gương mặt đầy vẻ khó chịu: “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Cậu đưa vòng cho tôi trước”
Hứa Hạo cười, cầm chiếc vòng tay khua khoắng trên ngón tay, “Cậu cho tôi là kẻ ngốc sao? Tôi đưa vòng cho cậu, nếu cậu không nhảy chẳng phải trò vui sẽ mất đi sao?”
Hứa Hạo đến gần.
Vòng tay gần gang tấc.
Giản Dật một tay nắm lấy lan can, tay kia nhanh chóng nắm lấy chiếc vòng tay trên đầu ngón tay của Hứa Hạo.
Ngay khi đầu ngón tay của Giản Dật đụng vào vòng, Hứa Hạo liền bất ngờ lùi về sau một bước.
“Haha, thật đáng tiếc! Cậu cho rằng tôi không biết vừa rồi cậu đang tính toán điều gì sao?”
Cơ thể Giản Dật ngay lập tức mất đi trọng tâm.
“A —— “
Tay còn lại không thể bắt được lan can, cả người ngã ngửa xuống biển.
“Ùm!”
“Giản Dật!”
Vinh Nhung lớn tiếng gọi một tiếng.
Trơ mắt nhìn người trước mắt rơi xuống biển.
“Rơi xuống biển rồi? Rơi thật?”
“Xong đời! Giản Dật không biết bơi!”
“Hứa Hạo, hay là, hay là báo cảnh sát đi.”
“Không được! Không thể báo cảnh sát! Cậu mẹ nó muốn chết à?”
Vinh Nhung dùng sức đẩy một đám nam sinh đang ngăn trước mặt, chạy về phía trước.
Có người chú ý đến sự xuất hiện của cậu. .
“Này, cậu là ai a?”
“Các cậu có ai gặp hắn chưa? Học cùng trường?”
“Không biết. Chưa từng gặp.”
Vinh Nhung bị đám người chọc tức đến đau gan.
“Tránh hết ra!”
Vinh Nhung nhanh chóng cởi vớ.
Khóe mắt liếc thấy Vinh Tranh cũng lên du thuyền, cậu hướng đến chỗ anh hô to, “Anh hai! Một lát nữa ném phao cho em!”
Nói xong, không đợi Vinh Tranh đáp lại liền nhảy xuống biển
“Vinh Nhung! Quay lại!”
- -----------------
Beta được 1/24 chương hiện tại, cảm ơn cả nhà iu đã kiên nhẫn với bản edit thô này TvT
Bến tàu đậu đầy những chiếc thuyền kích thước lớn nhỏ không giống nhau
Đã đến đảo Sùng Lục, nơi còn được người dân địa phương trìu mến gọi là Đảo Xanh,
Tôn Khỉ gọi trước cho nhân viên của mình, yêu cầu họ đợi hắn trên bờ.
Du thuyền chậm rãi cập bờ.
Tôn Khỉ dẫn đầu xuống thuyền.
Vinh Tranh là người thứ hai xuống thuyền, anh đưa tay cho Vinh Nhung, trong tay cầm một chiếc ô mượn từ nhân viên làm việc để tránh cho Vinh Nhung bị nắng chiếu bị thương.
Tôn Khỉ cạn lời: “Đại Vinh, trước kia sao không biết cậu là một tên cuồng em trai đến vậy?”
Có sao nói vậy, chính là hơn 88 đời bạn gái của hắn cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy.
Biết là em ruột của anh thì không nói, không biết còn tưởng rằng tình nhân nhỏ, bảo bối trong lồng kính của anh.
Còn có cái dĩa salad kia cũng ăn hết rồi, một miếng cũng không cho hắn đụng!
Phục!
Một chiếc du thuyền khác cũng chậm rãi cập bờ.
Cao Dương từ trong cabin đi ra, đứng ở boong tàu duỗi người: “Nơi này phong cảnh thật là đẹp, cậu có nghĩ như vậy không... Chỉ! Cậu nhìn đi, có phải cô bé kia nhìn khá giống vị tiểu thiếu gia Vinh gia kia không?
Chu Chỉ nhìn theo tầm mắt của Cao Dương, lạnh lùng nói: “Cậu tinh mắt thật”
Là nam hay nữ cũng không phân biệt được.
Với góc độ của Vinh Nhung lúc này, Cao Dương chỉ có thể nhìn thấy gò má xinh đẹp của Vinh Nhung cùng với hành động nhảy xuống của cậu, còn có chùm tóc nhỏ lắc qua lắc lại trên đầu, hơn nữa Vinh Tranh còn nửa ôm nửa đỡ cậu xuống thuyền nên Cao Dương liền cho rằng cậu là con gái, còn nghĩ cậu và Vinh Tranh là một đôi.
Vinh Tranh đỡ Vinh Nhung đứng vững, chính mặt của hai người lúc này mới lộ ra lọt vào tầm mắt của Cao Dương.
Cao Dương rên rỉ một tiếng: “Thật sự là Vinh Nhung? Các cậu có duyên định mệnh thật à? Làm sao đi đâu cũng gặp nhau được?”
Quán bar “Dạ phóng”, đoạn video Vinh Nhung nhét tiền vào túi Chu Chỉ được lan truyền rộng rãi.
Khiến Chu Chỉ bị người trong sáng ngoài tối cười nhạo một thời gian.
Y lạnh lùng lườm Cao Dương một cái.
Cao Dương lập tức thức thời: “Ok, coi như tôi chưa nói gì.”
Hai người Vinh Nhung, Vinh Tranh cũng không phát hiện Chu Chỉ đang ở cách đó không xa.
Ngược lại Tôn Khỉ lại nhìn thấy.
Hắn ngả ngớn chạm vào chỏm tóc trên đầu Vinh Nhung, vừa định nói chuyện liền bị Vinh Tranh đánh một cái đẩy tay ra.
Mu bàn tay của hắn ngay lập tức đỏ lên.
Tôn Khỉ: “!”
Hắn nhịn!
Tôn Khỉ thu tay về, hất mặt một cái về phía Chu Chỉ, cười không hề có ý tốt: “Tiểu Nhung Nhung, người yêu của cậu tới kia, không qua chào hỏi à?”
Ừ?
Cái gì người yêu?
Cậu có người yêu khi nào?
Vinh Nhung quay đầu, nhìn theo tầm mắt của Tôn Khỉ nhung trên boong đã không người.
Tôn Khỉ nhìn có chút hả hê nói: “Tiểu Nhung Nhung, xem ra cái người tên Chu Chỉ kia vẫn ghét bỏ cậu như thường nhỉ”
Vinh Tranh cảnh cáo liếc Tôn Khỉ một cái, “Tôn Khỉ.”
Tôn Khỉ vô tội nhún vai, “Làm sao? Nói không đúng sao?”
Một lúc sau, Vinh Nhung cuối cùng cũng hiểu ra Tôn Khỉ đang nói đến ai.
Cậu cong môi, cười sửa lại lời hắn: “Anh Khỉ nói sai rồi.”
“Làm sao? Đừng nói hiện tại cậu không còn thích cái người Chu Chỉ kia”
Vinh Nhung cười nhạt: “Vâng. Em không thích nữa.”
Cậu đã ngừng thích y từ lâu rồi
Tôn Khỉ nhìn chằm chằm Vinh Nhung như nhìn thấy quỷ, “Thật không? Đừng nói dối anh Khỉ của của cậu!”
Ai trong giới không biết Vinh Nhung thích đứa con ngoài giá thú nhà họ Chu đến mức gần như phát điên?
Quán bar Chu Chỉ thường xuyên đến liền có thể bắt gặp bóng dáng của Vinh Nhung
Bất cứ ai bàn tán về thân phận con ngoài giá thú này của Chu Chỉ chắc chắn sẽ bị vị thiếu gia này dạy cho một bài học.
Mấy tuần trước vì Chu Chỉ mà suýt chút nữa đánh nhau với hắn, hoặc chuyện làm loạn tiệc sinh nhật của anh ruột cậu ta cũng chưa đến một tháng chứ?
Còn nói với hắn là không thích người ta?
Lời này nghe vào độ tin cậy không cao lắm.
“Là thật. Khỉ ca là không tin vậy đến hỏi thăm nhân viên của “Dạ phóng một chút”
“Dạ phóng”? Hai người đã chia tay với “Dạ phóng”à?”
Quà đáp lễ của hai người đều đã được người của Tôn Khỉ đưa lên xe.
“Cậu lấy đâu ra nhiều câu hỏi thế?”
Vinh Tranh chán ghét liếc Tôn Khỉ một cái, ôm Vinh Nhung đi đến xe.
Tôn Khỉ đuổi theo, vẫn còn ngạc nhiên với những gì Vinh Nhung vừa nói: “Nói đi Tiểu Nhung Nhung, cậu thực sự không thích tên họ Chu kia nữa sao? Trước đây cậu chắc không phải gặp bác sĩ mà gặp được thuật sĩ à?
Đầu óc trở lại bình thường không nói, bùa chú cũng bỏ.
Vinh Tranh dừng bước lại, sắc mặt không thay đổi, “Tôn Khỉ.”
“Làm sao, không được hỏi à?”
Sắc mặt Vinh Tranh tối sầm lại, nhưng Vinh Nhung vẫn tỏ ra không bận tâm mà cười một tiếng: “Không sao đâu anh hai”
Đời trước Vinh Nhung phát sinh mâu thuẫn với Tôn Khỉ ở tiệc sinh nhật của Vinh Tranh, Chu Chỉ chỉ là một trong những nguyên nhân
Còn có nguyên nhân chủ yếu chính là, lời nói từ miệng của bạn anh hai...thật sự quá bỉ ổi.
Cậu từng không thích sự thẳng thắn của Tôn Khỉ
Bây giờ cậu lại thấy một người thẳng thắn như Tôn Khỉ tốt hơn nhiều so với một người khẩu phật tâm xà dối trá như Hà Vũ
Vinh Nhung quay mặt sang, “Anh Khỉ, anh cứ coi như là trước đây em không hiểu...”
Đột nhiên, sắc mặt của Vinh Nhung biến đổi.
“Anh hai, anh chờ một chút.”
Vinh Nhung chạy ra khỏi tán ô của Vinh Tranh, nhanh chóng chạy về hướng du thuyền cập bến.
“Nhung Nhung!”
“Giúp tôi gập ô lại.”
Vinh Tranh tiện tay đưa ô cho Tôn Khỉ, đuổi theo Vinh Nhung.
“Ê, các cậu, rốt cuộc các cậu muốn đi đâu! Đợi một chút!”
Cầm ô chạy theo quá phí sức, Tôn Khỉ thu ô, cũng đuổi theo.
Bến tàu.
Trên một chiếc du thuyền, một thiếu niên cả người đều đã vươn ra khỏi lan can, hai tay vẫn còn siết chặt lan can.
Gió biển thổi tung quần áo của hắn.
Tiếng một đám người trên boong ồn ào lên.
“Nhảy đi!”
“Mau nhảy đi! Bọn này đang chờ chụp ảnh nè!”
“Không nhảy là chó!”
“Nhảy đi chứ!”
“Mau nhảy!”
“Nhảy!”
“Ha ha ha! Hắn không dám!! Quỷ nhát gan!”
“Quỷ nhát gan!!”
Giản Dật choáng váng.
Đừng nói là bơi lội, hắn xuống nước cũng không được.
Giản Dật cố gắng không cúi đầu nhìn mặt nước biển, chỉ cần nhìn một cái cũng đủ khiến hắn choáng váng.
Hắn nhìn chằm chằm một thanh niên nhỏ gầy mang mắt kiếng trên boong, “Chỉ cần tôi nhảy xuống thì cậu sẽ trả vòng tay cho tôi?”
Hứa Hạo giơ chiếc vòng tay trong tay, ác độc nói: “Cậu rốt cuộc có nhảy hay không? Nếu cậu không nhảy tôi liền ném chiếc vòng này xuống biển!”
Vòng tay trong tay Hứa Hạo là của bà nội Giản Dật để lại cho hắn.
Giản Dật thân thiết với bà nội từ nhỏ.
Hắn đã mang chiếc vòng tay từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, nó tương đương với một lá bùa hộ mệnh. Hắn không thể để khiến Hứa Hạo ném nó xuống biển.
Giản Dật cũng không ngốc, “Làm sao biết được cậu có giữ lời hay không?”
Hứa Hạo đến gần, gương mặt đầy vẻ khó chịu: “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Cậu đưa vòng cho tôi trước”
Hứa Hạo cười, cầm chiếc vòng tay khua khoắng trên ngón tay, “Cậu cho tôi là kẻ ngốc sao? Tôi đưa vòng cho cậu, nếu cậu không nhảy chẳng phải trò vui sẽ mất đi sao?”
Hứa Hạo đến gần.
Vòng tay gần gang tấc.
Giản Dật một tay nắm lấy lan can, tay kia nhanh chóng nắm lấy chiếc vòng tay trên đầu ngón tay của Hứa Hạo.
Ngay khi đầu ngón tay của Giản Dật đụng vào vòng, Hứa Hạo liền bất ngờ lùi về sau một bước.
“Haha, thật đáng tiếc! Cậu cho rằng tôi không biết vừa rồi cậu đang tính toán điều gì sao?”
Cơ thể Giản Dật ngay lập tức mất đi trọng tâm.
“A —— “
Tay còn lại không thể bắt được lan can, cả người ngã ngửa xuống biển.
“Ùm!”
“Giản Dật!”
Vinh Nhung lớn tiếng gọi một tiếng.
Trơ mắt nhìn người trước mắt rơi xuống biển.
“Rơi xuống biển rồi? Rơi thật?”
“Xong đời! Giản Dật không biết bơi!”
“Hứa Hạo, hay là, hay là báo cảnh sát đi.”
“Không được! Không thể báo cảnh sát! Cậu mẹ nó muốn chết à?”
Vinh Nhung dùng sức đẩy một đám nam sinh đang ngăn trước mặt, chạy về phía trước.
Có người chú ý đến sự xuất hiện của cậu. .
“Này, cậu là ai a?”
“Các cậu có ai gặp hắn chưa? Học cùng trường?”
“Không biết. Chưa từng gặp.”
Vinh Nhung bị đám người chọc tức đến đau gan.
“Tránh hết ra!”
Vinh Nhung nhanh chóng cởi vớ.
Khóe mắt liếc thấy Vinh Tranh cũng lên du thuyền, cậu hướng đến chỗ anh hô to, “Anh hai! Một lát nữa ném phao cho em!”
Nói xong, không đợi Vinh Tranh đáp lại liền nhảy xuống biển
“Vinh Nhung! Quay lại!”
- -----------------
Beta được 1/24 chương hiện tại, cảm ơn cả nhà iu đã kiên nhẫn với bản edit thô này TvT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.