Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả
Chương 34: (4): Anh hai, cho em mượn đùi của anh nhé
Chiết Chi
10/05/2024
...
Nếu đã bị Vinh Tranh nhìn thấy thì né đi cũng chẳng có nghĩa gì.
Vinh Nhung chỉ có thể đi tới, cười chào hỏi với Vinh Tranh và Tôn Khỉ: “Anh hai, Khỉ ca”
Bàn ăn hình vuông nên một bàn tổng cộng cũng chỉ có thể ngồi bốn người.
Vinh Nhung đến, vậy khẳng định phải có chỗ để cho cậu ngồi.
Tôn Khỉ ý xấu cố tình giữ im lặng, chờ xem cậu sẽ phản ứng thế nào trước tình hình hiện tại.
Ngược lại, cô gái đang trò chuyện với Tôn Khỉ lại yêu cầu người phục vụ tạm thêm chỗ ngồi, quay người nói với em gái mình: “Tiểu Vũ, em dịch sang bên cạnh một chút nhường chỗ cho anh chàng đẹp trai này nhé.”
Ban đầu, cô gái ngồi cạnh Vinh Tranh.
Nếu lại dịch vị trí, cơ thể của họ nhất định sẽ đụng chạm nhau
Mặt cô gái xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
Người phục vụ mang ghế đến, cô gái xinh đẹp chuyển ghế cách Vinh Tranh một chút.
Cô dời ghế, còn chưa ngồi xuống, Vinh Tranh đã đứng lên.
Cô gái sững người.
Ba bốn giờ chiều, mặt trời vẫn còn hơi chói chang.
Dù phía trên có dù che, nắng vẫn chiếu vào.
“Sao lại không đội nón đã ra ngoài?””
Vinh Tranh không hỏi chuyện của Chu Chỉ
Anh tin tưởng Nhung Nhung
Nếu Nhung Nhung đã nói cậu và Chu Chỉ đã kết thúc, đó chính là kết thúc.
Tính tình Nhung Nhung không phải kiểu người thích giông dài.
Vinh Nhung thành thật trả lời: “Em không nhớ.”
Vinh Tranh liếc cậu một cái, đội cái mũ ngư dân anh đang đội cho Vinh Nhung
“Tỉnh dậy lúc nào?”
“Mới vừa.”
Chiếc mũ của Vinh Tranh hơi lớn so với đầu Vinh Nhung, vành mũ rộng lập tức che khuất tầm nhìn của cậu.
Vinh Nhung vừa lật vành mũ lên, Vinh Tranh lại đè vành mũ xuống, nói: “Đội vào.”
Vinh Nhung không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đội mũ
“Có đói bụng hay không?”
“Vâng.”
“Muốn ăn cái gì?”
“Tùy tiện đi. Em không kén chọn. Nhưng mà vừa tỉnh ngủ nên hơi khát.”
Vinh Nhung ngồi xuống chiếc ghế phụ tạm thời.
Nhìn thấy ly chanh đá trên bàn Vinh Tranh, cậu cầm lấy uống một ngụm.
Quả nhiên thoải mái hơn.
Đối diện tôi, cô gái ăn mặc khiêu khích nhìn hai người một lúc: “Xin lỗi. Tôi lỗ mãng muốn hỏi, hai người... là một cặp à?”
“Phụtt —— “
Vinh Nhung phun nước chanh trong miệng ra ngoài.
“Khụ khụ khụ!”
Đặt chanh đá trên tay xuống bàn, Vinh Nhung sờ sờ trên bàn tìm khăn giấy, nhưng vì vành mũ che khuất tầm nhìn nên rất lâu sau cậu vẫn không tìm thấy.
“Ngẩng đầu.”
Nghe tiếng Vinh Tranh, Vinh Nhung phối hợp ngẩng mặt lên.
Vinh Tranh nâng cằm cậu lên, lấy khăn tay trong túi lau mặt và khóe miệng cho Vinh Nhung.
Cái khăn bị Vinh Nhung mượn đi cũng chưa trả lại, Vinh Tranh cũng không mở miệng đòi.
Chẳng qua chỉ là một cái khăn mà thôi.
Còn cái này là anh vừa mua từ cửa hàng chuyên về.
Hình ảnh này của hai anh em rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Hai cô gái ngồi cùng bàn hiển nhiên cũng hiểu lầm.
Cô gái xinh đẹp sửng sốt, không biết nên phản ứng thế nào.
Người phản ứng đầu tiên là cô gái ăn mặc khiêu khích.
“Xin lỗi a. Quấy rầy rồi.”
Dắt tay cô em gái nhỏ đi.
...
“Đại Vinh. Xem ra sau này cậu đi nghỉ mát cũng không cần đưa em trai theo đâu. Hoa đào đều bị đuổi chạy.”
Tôn Khỉ lắc những viên đá trong ly rượu, chế nhạo.
Vinh Tranh nhường vị trí của mình lúc nãy cho Vinh Nhung.
Vị trí của anh ấy tương đối xa ánh nắng mặt trời.
Bản thân anh vừa ngồi vào ghế của cô gái, nhưng chiếc ghế anh ngồi không phải là chiếc ghế mà cô gái đã dùng mà là chiếc ghế mà người phục vụ sau đó đã thêm vào, là cái mà Vinh Nhung đã ngồi qua kia.
Vinh Tranh không thể uống ly nước chanh khi nãy.
Anh hỏi Vinh Nhung muốn uống gì, cậu nói muốn nước bưởi.
Vinh Tranh bảo người phục vụ mang cho mình một ly nước bưởi và nước chanh, gọi món lasagna, bít tết và một số món ăn kèm.
Làm xong, nghe Tôn Khỉ nhạo báng, nhàn nhạt nói: “Không có gì không tốt.”
“Không có gì không tốt? Vừa rồi cậu ngẩng đầu lên lại cúi đầu lau khóe miệng thân mật như vậy, nếu không biết hai người là anh em, tôi cũng đã hiểu lầm rồi.. Cậu cũng không phải là muốn sau này có nữ tới bắt chuyện, thấy em trai cậu cũng cho là hai ngươi là một đôi chứ? Không phải tôi nói gở cậu đâu, nhưng tiếp tục như vậy thì có lẽ cậu sẽ cô độc cả đời.”
Vinh Tranh không nhanh không chậm nói: “Nhất định sẽ gặp được người thích hợp thôi.”
“Cậu thật cởi mở.”
Tôn Khỉ chịu phục.
“Lại nói, Đại Vinh, chẳng lẽ đến bây giờ cậu vẫn là xử nam?”
Vinh Nhung đang hút nước bưởi lập tức ngừng hút, dỏng tai lắng nghe.
Vinh Tranh phát giác động tác nhỏ của cậu, vỗ vành nón của Vinh Nhung “Lo uống nước của em đi.”
Quay đầu, lạnh lùng liếc Tôn Khỉ, “Cậu quản cái rắm”
Không thể gọi là không cọc cằn.
Vinh Nhung có chút mới lạ, cười nói: “Đây là lần đầu tiên em nghe anh hai nói lời thô tục.”
Ở trong ấn tượng của cậu từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Vinh Tranh nói tục.
Hóa ra trước mặt bạn tốt, anh trai cậu cũng chửi thề như bao chàng trai khác?
Tôn Khỉ nhịn không được trợn mắt: “Cái gì? Anh trai của cậu không phải là người? Nếu không ị hay đánh rắm, sáng sớm thức dậy sẽ không cương cứng? Ồ, vâng, tôi chưa bao giờ ngủ với anh trai của cậu. Tôi thực sự không biết điều này. Tiểu Nhung Nhung, cậu đã bao giờ ngủ với anh trai mình chưa? Thành thật mà nói, tôi luôn nghi ngờ anh cậu... có lẽ là không được.”
Tôn Khỉ vươn nửa người qua.
Gã thì thầm, nhưng giọng không hề nhỏ xuống.
Mắt thấy Tôn Khỉ càng nói càng đi xa, Vinh Tranh không thể không lên tiếng ngăn cản gã, “Tôn Khỉ, đủ rồi.”
Tôn Khỉ sẽ nghe mới lạ.
Gã kéo vành mũ của Vinh Nhung, nói: “Tiểu Nhung Nhung, anh Khỉ ở đây có 20G tài nguyên, đều do anh thu thập cả nửa đời người. Nếu có hứng thú, lát nữa anh sẽ nhắn tin riêng cho chú nhé?”
Vinh Nhung đội lại mũ của mình, cười nói: “Tâm ý của Khỉ ca em xin ghi nhớ.”
“Sao? Không xem trọng bộ sưu tập độc quyền của anh Khỉ?”
“Không phải. Là khẩu vị không đúng.”
Tôn Khỉ lập tức không phản ứng kịp, cười lạnh nói: “Nhóc con khẩu khí thật lớn! 20G của anh cậu cái dạng mỹ nhân gì không có? Anh không tin cậu không vừa mắt người nào.”
Vinh Nhung: “Anh Khỉ, em thích nam.”
Tôn Khỉ thiếu chút nữa té khỏi ghế
Cũng may, ổn định.
“Ách. Thiếu chút nữa quên cậu thích nam.”
“Lắm mồm hỏi một câu. Cậu là trời sinh thích nam, hay đồ khốn nào khi cậu còn bé bẻ cong cậu?”
Vẻ mặt của Vinh Tranh đột nhiên trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị.
Liên quan tới vấn đề tính hướng của Vinh Nhung cũng từng quấy nhiễu anh một đoạn thời gian rất dài.
Nếu như là trời sinh, anh không có gì không thể tiếp nhận.
Bất kể Nhung Nhung thích nam sinh hay nữ sinh cũng sẽ không thay đổi được sự thật cậu là em trai của anh.
Nhưng nếu như là vế sau, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người kia!
Vinh Nhung chưa bao giờ nghĩ tới câu hỏi mà Tôn Khỉ hỏi.
Đời trước, cậu căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy.
Chu Chỉ là người cùng giới duy nhất mà Vinh Nhung phải lòng.
Trước Chu Chỉ, quả thật cậu chưa từng có chút tình cảm nào với người cùng giới.
Có lẽ là vì từ nhỏ cậu chưa từng có hứng thú với bất kỳ cô gái nào.
Nên khi phát hiện ra mình thích Chu Chỉ, cho dù là người cùng giới tính, cậu cũng nhanh chóng chấp nhận sự thật mình thích con trai.
Dù có chuyện gì xảy ra vẫn theo đuổi y bằng tất cả sức lực của mình.
Chu Chỉ chưa bao giờ từ chối anh ta một cách rõ ràng.
Hiện tại cậu đương nhiên biết, chính là bởi vì xuất thân là thiếu gia nhà họ Vinh, Chu Chỉ không dám dễ dàng đắc tội cậu.
Chu Chỉ là một đứa con riêng.
Người đứng đầu Chu gia Chu Viễn Uy bệnh nặng, Chu gia cho tới bây giờ luôn tin tưởng, không có cái gì già trẻ, cái gì xuất thân, chỉ cần có năng lực là có thể ngồi lên vị trí gia chủ Chu gia
Cha của Chu Chỉ biết năng lực của mình rất tầm thường nên vì tư lợi đã đưa Chu Chỉ có năng lực xuất chúng từ khu ổ chuột bẩn thỉu trở về, từ đó trở thành thiếu gia nhà Chu.
Từ cái gì cũng không có đến bước lên nhà giàu có, trải qua những việc như vậy dĩ nhiên tạo cho Chu Chỉ khả năng nhận định tình hình.
Y so với những công tử nhà giàu kia, bao gồm cả cậu, càng biết cách sinh tồn hơn.
Nhưng cậu thật sự không biết chuyện này ở kiếp trước.
Chu Chỉ nói với cậu, y là thẳng nam, đối với nam không có hứng thú.
Cậu hứng thú không giảm, không thử một chút làm sao không biết không có hứng thú?
Giống như một cái đuôi theo mông người ta đi loanh quanh.
Điều buồn cười là trong bối cảnh của tiểu thuyết, bản chất Chu Chỉ vốn trời sinh cong.
Cậu bị lừa gạt.
Chu Chỉ chỉ là không muốn tiếp nhận cậu, lại muốn lợi dụng cậu để có chỗ đứng trong giới này.
Cậu chính là một cái thang.
Cái thang để Chu Chỉ leo lên.
Cũng thua thiệt gã đầu năm nay tiểu thuyết nam chủ cũng phải thủ phu đức, Chu Chỉ là cp chính của Giản Dật tự nhiên không thể cùng cậu tên bia đỡ đạn này có chút gì, bằng không, lấy tính gã mà nói, thật sự có khả năng hoàn toàn lợi dụng rồi bỏ rơi rồi quay đầu lại khanh khanh ta ta với Giản Dật
Vinh Nhung thậm chí còn băn khoăn liệu Chu Chỉ chọn Giản Dật trong tiểu thuyết vì gã thích Giản Dật như một con người hay vì lúc đó Giản Dật đã được nhận trở lại Vinh gia.
“Không phải chứ. Cái vấn đề này có khó trả lời như vậy? Hay là... Cậu chẳng lẽ giống như diễn phim TV, chỉ đối với Chu Chỉ có hứng thú chứ?”
Coi như đã từng là như thế cũng không sai.
Nhưng đó cũng là chuyện của đời trước.
Đời này thời gian sống lại của cậu quá ngắn, trước mắt vẫn chưa động tâm đối với người nào
Phục vụ bưng bò bít tết lên.
Kiếp trước xảy ra chuyện gì, Vinh Nhung gấp khăn ăn làm đôi, đặt lên đùi để ngăn dầu nóng bắn ra từ miếng bít tết: “Sao có thể? Hiện tại em không có bất kỳ hứng thú gì với Chu Chỉ.”
Thanh âm dầu bắn nhỏ xuống
Vinh Nhung buông khăn ăn.
Chỉ thấy Chu Chỉ không biết đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào.
Nếu đã bị Vinh Tranh nhìn thấy thì né đi cũng chẳng có nghĩa gì.
Vinh Nhung chỉ có thể đi tới, cười chào hỏi với Vinh Tranh và Tôn Khỉ: “Anh hai, Khỉ ca”
Bàn ăn hình vuông nên một bàn tổng cộng cũng chỉ có thể ngồi bốn người.
Vinh Nhung đến, vậy khẳng định phải có chỗ để cho cậu ngồi.
Tôn Khỉ ý xấu cố tình giữ im lặng, chờ xem cậu sẽ phản ứng thế nào trước tình hình hiện tại.
Ngược lại, cô gái đang trò chuyện với Tôn Khỉ lại yêu cầu người phục vụ tạm thêm chỗ ngồi, quay người nói với em gái mình: “Tiểu Vũ, em dịch sang bên cạnh một chút nhường chỗ cho anh chàng đẹp trai này nhé.”
Ban đầu, cô gái ngồi cạnh Vinh Tranh.
Nếu lại dịch vị trí, cơ thể của họ nhất định sẽ đụng chạm nhau
Mặt cô gái xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
Người phục vụ mang ghế đến, cô gái xinh đẹp chuyển ghế cách Vinh Tranh một chút.
Cô dời ghế, còn chưa ngồi xuống, Vinh Tranh đã đứng lên.
Cô gái sững người.
Ba bốn giờ chiều, mặt trời vẫn còn hơi chói chang.
Dù phía trên có dù che, nắng vẫn chiếu vào.
“Sao lại không đội nón đã ra ngoài?””
Vinh Tranh không hỏi chuyện của Chu Chỉ
Anh tin tưởng Nhung Nhung
Nếu Nhung Nhung đã nói cậu và Chu Chỉ đã kết thúc, đó chính là kết thúc.
Tính tình Nhung Nhung không phải kiểu người thích giông dài.
Vinh Nhung thành thật trả lời: “Em không nhớ.”
Vinh Tranh liếc cậu một cái, đội cái mũ ngư dân anh đang đội cho Vinh Nhung
“Tỉnh dậy lúc nào?”
“Mới vừa.”
Chiếc mũ của Vinh Tranh hơi lớn so với đầu Vinh Nhung, vành mũ rộng lập tức che khuất tầm nhìn của cậu.
Vinh Nhung vừa lật vành mũ lên, Vinh Tranh lại đè vành mũ xuống, nói: “Đội vào.”
Vinh Nhung không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đội mũ
“Có đói bụng hay không?”
“Vâng.”
“Muốn ăn cái gì?”
“Tùy tiện đi. Em không kén chọn. Nhưng mà vừa tỉnh ngủ nên hơi khát.”
Vinh Nhung ngồi xuống chiếc ghế phụ tạm thời.
Nhìn thấy ly chanh đá trên bàn Vinh Tranh, cậu cầm lấy uống một ngụm.
Quả nhiên thoải mái hơn.
Đối diện tôi, cô gái ăn mặc khiêu khích nhìn hai người một lúc: “Xin lỗi. Tôi lỗ mãng muốn hỏi, hai người... là một cặp à?”
“Phụtt —— “
Vinh Nhung phun nước chanh trong miệng ra ngoài.
“Khụ khụ khụ!”
Đặt chanh đá trên tay xuống bàn, Vinh Nhung sờ sờ trên bàn tìm khăn giấy, nhưng vì vành mũ che khuất tầm nhìn nên rất lâu sau cậu vẫn không tìm thấy.
“Ngẩng đầu.”
Nghe tiếng Vinh Tranh, Vinh Nhung phối hợp ngẩng mặt lên.
Vinh Tranh nâng cằm cậu lên, lấy khăn tay trong túi lau mặt và khóe miệng cho Vinh Nhung.
Cái khăn bị Vinh Nhung mượn đi cũng chưa trả lại, Vinh Tranh cũng không mở miệng đòi.
Chẳng qua chỉ là một cái khăn mà thôi.
Còn cái này là anh vừa mua từ cửa hàng chuyên về.
Hình ảnh này của hai anh em rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Hai cô gái ngồi cùng bàn hiển nhiên cũng hiểu lầm.
Cô gái xinh đẹp sửng sốt, không biết nên phản ứng thế nào.
Người phản ứng đầu tiên là cô gái ăn mặc khiêu khích.
“Xin lỗi a. Quấy rầy rồi.”
Dắt tay cô em gái nhỏ đi.
...
“Đại Vinh. Xem ra sau này cậu đi nghỉ mát cũng không cần đưa em trai theo đâu. Hoa đào đều bị đuổi chạy.”
Tôn Khỉ lắc những viên đá trong ly rượu, chế nhạo.
Vinh Tranh nhường vị trí của mình lúc nãy cho Vinh Nhung.
Vị trí của anh ấy tương đối xa ánh nắng mặt trời.
Bản thân anh vừa ngồi vào ghế của cô gái, nhưng chiếc ghế anh ngồi không phải là chiếc ghế mà cô gái đã dùng mà là chiếc ghế mà người phục vụ sau đó đã thêm vào, là cái mà Vinh Nhung đã ngồi qua kia.
Vinh Tranh không thể uống ly nước chanh khi nãy.
Anh hỏi Vinh Nhung muốn uống gì, cậu nói muốn nước bưởi.
Vinh Tranh bảo người phục vụ mang cho mình một ly nước bưởi và nước chanh, gọi món lasagna, bít tết và một số món ăn kèm.
Làm xong, nghe Tôn Khỉ nhạo báng, nhàn nhạt nói: “Không có gì không tốt.”
“Không có gì không tốt? Vừa rồi cậu ngẩng đầu lên lại cúi đầu lau khóe miệng thân mật như vậy, nếu không biết hai người là anh em, tôi cũng đã hiểu lầm rồi.. Cậu cũng không phải là muốn sau này có nữ tới bắt chuyện, thấy em trai cậu cũng cho là hai ngươi là một đôi chứ? Không phải tôi nói gở cậu đâu, nhưng tiếp tục như vậy thì có lẽ cậu sẽ cô độc cả đời.”
Vinh Tranh không nhanh không chậm nói: “Nhất định sẽ gặp được người thích hợp thôi.”
“Cậu thật cởi mở.”
Tôn Khỉ chịu phục.
“Lại nói, Đại Vinh, chẳng lẽ đến bây giờ cậu vẫn là xử nam?”
Vinh Nhung đang hút nước bưởi lập tức ngừng hút, dỏng tai lắng nghe.
Vinh Tranh phát giác động tác nhỏ của cậu, vỗ vành nón của Vinh Nhung “Lo uống nước của em đi.”
Quay đầu, lạnh lùng liếc Tôn Khỉ, “Cậu quản cái rắm”
Không thể gọi là không cọc cằn.
Vinh Nhung có chút mới lạ, cười nói: “Đây là lần đầu tiên em nghe anh hai nói lời thô tục.”
Ở trong ấn tượng của cậu từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Vinh Tranh nói tục.
Hóa ra trước mặt bạn tốt, anh trai cậu cũng chửi thề như bao chàng trai khác?
Tôn Khỉ nhịn không được trợn mắt: “Cái gì? Anh trai của cậu không phải là người? Nếu không ị hay đánh rắm, sáng sớm thức dậy sẽ không cương cứng? Ồ, vâng, tôi chưa bao giờ ngủ với anh trai của cậu. Tôi thực sự không biết điều này. Tiểu Nhung Nhung, cậu đã bao giờ ngủ với anh trai mình chưa? Thành thật mà nói, tôi luôn nghi ngờ anh cậu... có lẽ là không được.”
Tôn Khỉ vươn nửa người qua.
Gã thì thầm, nhưng giọng không hề nhỏ xuống.
Mắt thấy Tôn Khỉ càng nói càng đi xa, Vinh Tranh không thể không lên tiếng ngăn cản gã, “Tôn Khỉ, đủ rồi.”
Tôn Khỉ sẽ nghe mới lạ.
Gã kéo vành mũ của Vinh Nhung, nói: “Tiểu Nhung Nhung, anh Khỉ ở đây có 20G tài nguyên, đều do anh thu thập cả nửa đời người. Nếu có hứng thú, lát nữa anh sẽ nhắn tin riêng cho chú nhé?”
Vinh Nhung đội lại mũ của mình, cười nói: “Tâm ý của Khỉ ca em xin ghi nhớ.”
“Sao? Không xem trọng bộ sưu tập độc quyền của anh Khỉ?”
“Không phải. Là khẩu vị không đúng.”
Tôn Khỉ lập tức không phản ứng kịp, cười lạnh nói: “Nhóc con khẩu khí thật lớn! 20G của anh cậu cái dạng mỹ nhân gì không có? Anh không tin cậu không vừa mắt người nào.”
Vinh Nhung: “Anh Khỉ, em thích nam.”
Tôn Khỉ thiếu chút nữa té khỏi ghế
Cũng may, ổn định.
“Ách. Thiếu chút nữa quên cậu thích nam.”
“Lắm mồm hỏi một câu. Cậu là trời sinh thích nam, hay đồ khốn nào khi cậu còn bé bẻ cong cậu?”
Vẻ mặt của Vinh Tranh đột nhiên trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị.
Liên quan tới vấn đề tính hướng của Vinh Nhung cũng từng quấy nhiễu anh một đoạn thời gian rất dài.
Nếu như là trời sinh, anh không có gì không thể tiếp nhận.
Bất kể Nhung Nhung thích nam sinh hay nữ sinh cũng sẽ không thay đổi được sự thật cậu là em trai của anh.
Nhưng nếu như là vế sau, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người kia!
Vinh Nhung chưa bao giờ nghĩ tới câu hỏi mà Tôn Khỉ hỏi.
Đời trước, cậu căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy.
Chu Chỉ là người cùng giới duy nhất mà Vinh Nhung phải lòng.
Trước Chu Chỉ, quả thật cậu chưa từng có chút tình cảm nào với người cùng giới.
Có lẽ là vì từ nhỏ cậu chưa từng có hứng thú với bất kỳ cô gái nào.
Nên khi phát hiện ra mình thích Chu Chỉ, cho dù là người cùng giới tính, cậu cũng nhanh chóng chấp nhận sự thật mình thích con trai.
Dù có chuyện gì xảy ra vẫn theo đuổi y bằng tất cả sức lực của mình.
Chu Chỉ chưa bao giờ từ chối anh ta một cách rõ ràng.
Hiện tại cậu đương nhiên biết, chính là bởi vì xuất thân là thiếu gia nhà họ Vinh, Chu Chỉ không dám dễ dàng đắc tội cậu.
Chu Chỉ là một đứa con riêng.
Người đứng đầu Chu gia Chu Viễn Uy bệnh nặng, Chu gia cho tới bây giờ luôn tin tưởng, không có cái gì già trẻ, cái gì xuất thân, chỉ cần có năng lực là có thể ngồi lên vị trí gia chủ Chu gia
Cha của Chu Chỉ biết năng lực của mình rất tầm thường nên vì tư lợi đã đưa Chu Chỉ có năng lực xuất chúng từ khu ổ chuột bẩn thỉu trở về, từ đó trở thành thiếu gia nhà Chu.
Từ cái gì cũng không có đến bước lên nhà giàu có, trải qua những việc như vậy dĩ nhiên tạo cho Chu Chỉ khả năng nhận định tình hình.
Y so với những công tử nhà giàu kia, bao gồm cả cậu, càng biết cách sinh tồn hơn.
Nhưng cậu thật sự không biết chuyện này ở kiếp trước.
Chu Chỉ nói với cậu, y là thẳng nam, đối với nam không có hứng thú.
Cậu hứng thú không giảm, không thử một chút làm sao không biết không có hứng thú?
Giống như một cái đuôi theo mông người ta đi loanh quanh.
Điều buồn cười là trong bối cảnh của tiểu thuyết, bản chất Chu Chỉ vốn trời sinh cong.
Cậu bị lừa gạt.
Chu Chỉ chỉ là không muốn tiếp nhận cậu, lại muốn lợi dụng cậu để có chỗ đứng trong giới này.
Cậu chính là một cái thang.
Cái thang để Chu Chỉ leo lên.
Cũng thua thiệt gã đầu năm nay tiểu thuyết nam chủ cũng phải thủ phu đức, Chu Chỉ là cp chính của Giản Dật tự nhiên không thể cùng cậu tên bia đỡ đạn này có chút gì, bằng không, lấy tính gã mà nói, thật sự có khả năng hoàn toàn lợi dụng rồi bỏ rơi rồi quay đầu lại khanh khanh ta ta với Giản Dật
Vinh Nhung thậm chí còn băn khoăn liệu Chu Chỉ chọn Giản Dật trong tiểu thuyết vì gã thích Giản Dật như một con người hay vì lúc đó Giản Dật đã được nhận trở lại Vinh gia.
“Không phải chứ. Cái vấn đề này có khó trả lời như vậy? Hay là... Cậu chẳng lẽ giống như diễn phim TV, chỉ đối với Chu Chỉ có hứng thú chứ?”
Coi như đã từng là như thế cũng không sai.
Nhưng đó cũng là chuyện của đời trước.
Đời này thời gian sống lại của cậu quá ngắn, trước mắt vẫn chưa động tâm đối với người nào
Phục vụ bưng bò bít tết lên.
Kiếp trước xảy ra chuyện gì, Vinh Nhung gấp khăn ăn làm đôi, đặt lên đùi để ngăn dầu nóng bắn ra từ miếng bít tết: “Sao có thể? Hiện tại em không có bất kỳ hứng thú gì với Chu Chỉ.”
Thanh âm dầu bắn nhỏ xuống
Vinh Nhung buông khăn ăn.
Chỉ thấy Chu Chỉ không biết đã đứng trước mặt cậu từ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.