Chương 19: Chương 19.1
La Tam Vương
22/10/2021
Editor: Hàn Tử Quân
"Anh Cảnh."
Đoạn Thích vừa rồi nhìn xa xa thoáng thấy Đường Thi đi cùng với một chàng trai, đang mang tâm trạng không biết tên nhìn chàng trai không rõ là ai kia, lại phát hiện chàng trai kia là Hạ Cảnh, dù cho lúc này tâm trạng Đoạn Thích không tốt lắm, nhưng vẫn cung kính chào người đến.
"A Thích, em ở đây chờ Đường Đường về nhà à?" Hạ Cảnh nghe được tiếng nói, thấy Đoạn Thích đang nhìn thẳng mình thì cười cười.
Đoạn Thích rầu rĩ quay đầu, không lên tiếng trả lời.
Trong lòng Đường Thi hết sức kinh ngạc, lại không dám quá trắng trợn nhìn hai người.
Anh Cảnh.
Lúc trước Đường Thi nghe Hạ Cảnh tự giới thiệu thì đã có cảm giác hơi quen thuộc, lúc này nghe Đoạn Thích gọi người ta như vậy, mới nhớ tới Hạ Cảnh này là ai.
Hạ Cảnh, trong miêu tả của tiểu thuyết là mỗi lần xuất hiện đều rất kiêu ngạo, kiêu ngạo này không phải nói Hạ Cảnh làm người phô trương, mà là bản thân Hạ Cảnh ưu tú đủ để cho anh trở thành tâm điểm trong đám người.
Trong đại viện quân đội, người ưu tú quá nhiều, nhưng vẫn luôn đứng ở trên cao, ngoại trừ Cố Lệ cùng Đoạn Thích còn chưa trưởng thành, thì hiện tại đã mơ hồ xuất hiện manh mối về người khác, chính là Hạ Cảnh với Đoạn Duệ.
Đường Thi đọc tiểu thuyết, thích xem bình luận, ký ức cô khắc sâu, chính là đánh giá về nhân vật xuất hiện trong một chương tiểu thuyết, chỉ vài nét bút của tác giả đã vẽ ra một Hạ Cảnh ấm áp tuấn tú thanh nhã, Hạ Cảnh ưu tú, đủ để làm cho Cố Lệ cùng Đoạn Thích hiện tại phải ngửa mặt nhìn lên.
"Cám ơn anh đưa em về nhà, Hạ đại ca." Đường Thi đưa tay đến trước mặt Hạ Cảnh, cười lấy lại sách của mình.
Hạ Cảnh lại khẽ di chuyển, cười nói: "Đã đưa em về đến nhà, anh phải vào xem bà Đoạn, A Thích, đi vào chung đi."
Đoạn Thích: "Ừm."
Đường Thi gật đầu, thì thấy Hạ Cảnh quen cửa quen nẻo đi phía trước, mắt liếc thấy Đoạn Thích vẫn còn đứng nguyên tại chỗ không có chút động tĩnh nào: "Đoạn Thích, vậy em đi vào trước đây."
Đoạn Thích cúi đầu nhìn Đường Thi chăm chú, khó mà nhìn ra thần sắc từ trong cặp mắt đào hoa kia, ừm một tiếng từ trong cổ họng rồi vẫn không nhúc nhích.
"Cổng thì có gì đáng xem?" Đường Thi không được đáp lại, nhỏ giọng thầm thì, rồi bước nhẹ nhàng vào cửa Đoạn gia.
Thính lực của Đoạn Thích nhạy cảm nên đương nhiên nghe được Đường Thi nói, sắc mặt trở nên càng đen hơn.
Lúc Đường Thi đi vào, bà Đoạn đã lôi kéo Hạ Cảnh trò chuyện vô cùng hưng phấn, có thể nghe được tiếng cười chưa từng gián đoạn, bà Đoạn thật sự rất vui mừng vì Hạ Cảnh đến, Đường Thi cũng không kinh ngạc, Hạ Cảnh nam thần được già trẻ công nhận, hơn nữa trong bình luận dùng tới "Hoàn mỹ vô khuyết" để hình dung Hạ Cảnh.
Một người thật sự có thể hoàn mỹ vô khuyết sao? Đường Thi nổi lên lòng hiếu kỳ với Hạ Cảnh này.
"Đường Đường, nghe A Cảnh nói, là nó đưa con trở về à?" Bà Đoạn cười vẫy tay với Đường Thi.
Đường Thi ngồi vào bên cạnh bà Đoạn: "Đúng vậy, bà Đoạn, con gặp Hạ đại ca ở cửa đại viện, anh ấy giúp con cầm mấy quyển sách về."
Bà Đoạn: "Giữa trưa ta còn thuận miệng nói với Thích Thích, nói không chừng Đường Đường đang hẹn hò với soái ca nào rồi, A Cảnh liền đưa Đường Đường về nhà."
Hạ Cảnh cười: "Vậy thật đúng là vinh hạnh của anh, Đường Đường, có lẽ hôm nào chúng ta có thể hẹn đọc sách ở thư viện."
Đường Thi: "..."
Đoạn Thích vừa vặn nghe được bà nhà mình trêu chọc, nhớ tới cuộc trò chuyện trên bàn ăn lúc giữa trưa, gót chân thiếu chút đứng không vững.
Chờ Đoạn Thích lấy lại tinh thần, cuộc nói chuyện đã đến chỗ ở lại ăn cơm chiều, bà Đoạn đang thuyết phục: "A Cảnh, tối nay cháu ở lại ăn cơm đi, từ khi Duệ Duệ vào bộ đội, thì số lần cháu đến gặp ta càng ngày càng ít, đêm nay để dì Xuân làm cho cháu mấy món cháu thích ăn."
"Vâng, nhưng mà bà Đoạn cứ để cho dì Xuân chuẩn bị giống như bình thường là được rồi, mỗi lần cháu tới, đều khiến cho dì Xuân phí công lao lực một phen, nếu bà Đoạn không đồng ý, thì lần sau cháu cũng không dám đến nữa."
Bà Đoạn lắc đầu cười: "Coi như ta đồng ý, thì dì Xuân cũng không đồng ý, khó có khi cháu mới tới được một lần, dì Xuân không nỡ để cho dạ dày của cháu chịu thiệt thòi."
Hạ Cảnh dở khóc dở cười, nhưng cũng biết tình huống như thế, nên cũng không thuyết phục nữa, sửa lời nói: "Vậy con không thể ngồi chờ ăn như chủ được."
"Nào có chuyện để khách tự mình ra tay."
"Bà Đoạn, không phải bà đang muốn đi giúp đỡ sao? Cháu đi theo cũng không làm cái khác, chỉ là nhìn xem có cái gì cần giúp thì giúp, đầu bếp vẫn là dì Xuân."
Bà Đoạn cười, cũng biểu thị đồng ý.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Các bạn hãy đọc ở trạng chính chủ để được đầy đủ nhất.
Đường Thi ngồi ở một bên thấy hướng phát triển của cuộc nói chuyện, trong lòng chậc chậc cảm thán, khó trách Hạ Cảnh sẽ trở thành nam thần người người tán thưởng, nhìn xem người ta, nhìn lại mình một chút, ân, ánh mắt Đường Thi lại lặng lẽ nhìn về phía Đoạn Thích đang đơn độc ngồi ở một bên.
Ánh mắt Đoạn Thích nặng nề, sắc mặt vô cùng thối: "Cô có ánh mắt gì đấy?"
"Không, chỉ là cảm thán, Hạ đại ca thật là một người tốt." Đường Thi nghĩ nghĩ, phun ra từ này.
Đoạn Thích: "Đương nhiên Anh Cảnh là người tốt rồi." Dáng vẻ điều đó là đương nhiên.
Chỉ hai người bọn họ đơn độc ngồi ở phòng khách, Đường Thi nhìn Đoạn Thích mấy lần, yên lặng cầm lấy sách mượn được từ thư viện, lật ra.
Không phải Đường Thi không muốn đi giúp đỡ, mà cô đã thử giúp nhiều lần, nhưng dì Xuân luôn lấy lý do "Học sinh phải tập cho giỏi mỗi ngày đều phải tiến bộ" để mời cô ra, đúng vậy, Đường Thi chính chỉ ngồi chờ ăn như chủ.
Đoạn Thích lấy hai tay chống cằm, nhìn như cái gì cũng không xem ở trong mắt, nhưng nếu nghiêm túc nhìn vào thì sẽ phát hiện, trong mắt của anh chỉ có một hình bóng, hình bóng cô nhóc đang đắm chìm vào trong sách, giống như cái gì cũng không thể tiến vào được thế giới của cô.
Khi Ông Đoạn tản bộ từ bên ngoài trở về, cơm tối vừa vặn chuẩn bị xong, nhìn thấy Hạ Cảnh thì vui vẻ vỗ vỗ bả vai Hạ Cảnh: "A Cảnh, có rảnh thì nhớ tới nhà chơi, đánh mấy ván cờ với lão già này."
"Ông Đoạn, ông xem ông còn có tinh thần hơn cháu, già chỗ nào chứ?"
Lời này của Hạ Cảnh không phải là lấy lòng, Đường Thi thật sự cảm thấy đúng là vậy, có đôi khi tinh thần ông Đoạn còn tốt hơn so với cô.
"Không chịu nhận mình già cũng không được, hiện tại là thời đại của những người tuổi trẻ các cháu, mấy lão già chúng ta chỉ có thể nhàn nhã đánh cờ tản bộ mỗi ngày."
"A Cảnh khó có khi tới nhà, ông đừng nói mấy cái chủ đề nghiêm túc này nữa." Bà Đoạn nhìn không được.
Ông Đoạn ngậm miệng lại, bắt đầu yên lặng ăn cơm.
Lúc ăn cơm, bà Đoạn dùng đũa gắp thức ăn cho Hạ Cảnh nhiều lần, bát cơm kia chưa từng bị lãng quên một phút giây nào, lòng Đường Thi có sự thông cảm sâu sắc, đối tượng chú ý trọng điểm của bà Đoạn thay đổi, cô nên cảm kích Hạ Cảnh, không chỉ có giúp cô cầm sách, còn hấp dẫn lực chú ý của bà Đoạn đi.
Hạ Cảnh thật sự là một người tốt.
Phát hiện được ánh mắt quái dị của Đường Thi, Hạ Cảnh cười nhìn sang, thuận theo ánh mắt Đường Thi thì nhìn thấy bát cơm đầy ắp của mình, hiểu rõ, cười nói với bà Đoạn: "Bà Đoạn, A Thích với Đường Đường đang tuổi ăn tuổi lớn, bà nên quan tâm đến việc ăn uống của các em ấy nhiều hơn, học tập phải dùng não, tiêu hao rất nhanh."
Bà Đoạn: "Đúng đúng đúng, hôm nay Đường Đường ở thư viện cả ngày, chắc chắn dùng não nhiều, tối nay ăn nhiều một chút, cũng không biết bữa trưa ăn thế nào."
Đường Thi vội vàng ôm chặt bát cơm của mình: "Bà Đoạn, bữa trưa cháu ăn rất no rồi, để cháu tự ăn, bà ăn nhiều một chút."
Xem ra, Hạ Cảnh còn có cái tính xấu bụng này, ấn tượng tốt bị giảm mất nửa điểm.
Không quan tâm Đường Thi ôm lấy bát, cũng không tránh được vận mệnh bị bà Đoạn chất thành một đống trong bát, bà Đoạn nhìn Đoạn Thích: "Thích Thích tay dài chân dài, tự gắp được rồi."
Đoạn Thích: "..."
Bà à, rốt cuộc ai là cháu ruột của bà? Sao cứ cảm giác như mình được nhặt về vậy.
Đường Thi nhịn cười, cúi đầu ăn cơm.
"A Thích, ăn nhiều một chút." Hạ Cảnh kẹp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong bát Đoạn Thích.
Đoạn Thích: "..."
Mắt nhìn miếng sườn xào chua ngọt kia, Đoạn Thích cắn răng, anh thích sườn xào chua ngọt, không ăn không phải lãng phí sao?
Ăn.
Dáng vẻ Đoạn Thích ăn như khổ đại cừu thâm, dẫn tới một bàn người chú ý, chờ Đoạn Thích phát hiện được tầm mắt của mọi người, mới chậm rãi ung dung buông miếng xương sườn đã bị gặm chỉ còn xương xuống, sau đó, bình tĩnh ăn cơm.
Hạ Cảnh mỉm cười: "Còn tưởng rằng A Thích không thích sườn xào chua ngọt, xem ra không thay đổi, ăn thịt rất sạch sẽ, giống như khi còn bé vậy."
Bà Đoạn vui vẻ: "Lúc Thích Thích còn nhỏ, thích nhất là đi theo sau lưng cháu với Duệ Duệ như cái đuôi nhỏ, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thích ăn thịt, không thích ăn rau xanh, vẫn là A Cảnh có biện pháp để Thích Thích ăn rau xanh."
Đường Thi thiếu chút cười sặc sụa, tưởng tượng thấy hình ảnh Đoạn Thích đáng yêu đi theo bên người Hạ Cảnh, thì không hiểu sao có chút cảm giác vui vẻ.
Vẻ mặt Đoạn Thích đau khổ: "Bà à chuyện đã qua bao lâu rồi, hiện tại cháu cũng không ghét ăn rau xanh."
Bà Đoạn: "Vâng, cháu không ghét, nhưng cũng không thích a."
"Đồ vật mà A Thích thích, vẫn luôn không thay đổi." Hạ Cảnh tươi cười hơn.
"Thích Thích cũng có mỗi điểm ấy là tốt." Giọng điệu Bà Đoạn tựa hồ có chút ghét bỏ, nhưng vẻ kiêu ngạo trên mặt lại bán đứng bà.
Tiễn Hạ Cảnh xong, dường như Đoạn gia thiếu một chút tiếng cười nói rộn ràng, bà Đoạn nhìn bóng dáng Hạ Cảnh chậm rãi đi xa, giọng nói có chút ưu sầu: "Cũng không biết hiện tại Duệ Duệ thế nào."
"Bà, chắc chắn đại ca sẽ sống rất tốt." Giọng nói Đoạn Thích kiên định.
Đường Thi biết, Đoạn Thích rất sùng bái Đoạn Duệ, giống như Hạ Cảnh vậy, hai người kia đều là người ảnh hưởng đến Đoạn Thích vô cùng sâu sắc.
Tiếp xúc với Hạ Cảnh trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Cảnh cho Đường Thi ấn tượng rất sâu sắc, tiến lùi đúng mực, ôn nhu quan tâm, nhưng cũng có chút xấu bụng, Đoạn Duệ cùng sánh vai với Hạ Cảnh chắc hẳn cũng là một người cực kì xuất sắc.
"A Duệ đã lựa chọn vào bộ đội, vậy mồ hôi nước mắt nó đổ ra đều là vì lựa chọn của nó, chúng ta không cần lo lắng cho nó, nếu nó cố gắng, thì mạng sẽ không dễ dàng vứt bỏ như vậy." Ông Đoạn có chút cường ngạnh, lời nói lại là từ đáy lòng.
Bà Đoạn tức giận trừng mắt nhìn bạn già: "Những cái này tôi đều biết, còn không cho tôi lo lắng."
Ông Đoạn giật giật miệng, cuối cùng cũng không nói gì, bà Đoạn hài lòng, lôi kéo tay Đường Thi, nhiều lời: "Đường Đường à, cháu còn có anh Duệ, rất đáng tin, có chuyện gì cũng có thể tìm anh Duệ của cháu."
Đường Thi liên tục gật đầu đồng ý, bà Đoạn đang vui vẻ, ai cũng không dám làm mất hứng.
"Đúng rồi, Đường Đường ngày mai không có việc gì chứ? Nếu không có việc gì, để Thích Thích dẫn cháu đi dạo chơi kinh thành, cũng làm quen tốt một chút."
Đường Thi giật giật khóe miệng, nhìn về phía Đoạn Thích: "Bà, cháu thì không có việc gì, nhưng nếu anh Thích có chuyện gì, cũng không cần đi theo cháu, cháu có thể tự đi."
"Ngày mai cháu không có việc gì." Đoạn Thích nhìn Đường Thi nói.
"Vậy tốt rồi, ngày mai các cháu đi chơi thật vui vẻ, leo lên Trường Thành, nhìn Tử Cấm thành xem." Bà Đoạn cẩn thận tính.
Đường Thi kinh ngạc nhìn Đoạn Thích, thật sự không nghĩ tới, thế mà Đoạn Thích lại đồng ý, chẳng qua có người dẫn đường, còn bớt đi rất nhiều chuyện cho cô.
"Anh Cảnh."
Đoạn Thích vừa rồi nhìn xa xa thoáng thấy Đường Thi đi cùng với một chàng trai, đang mang tâm trạng không biết tên nhìn chàng trai không rõ là ai kia, lại phát hiện chàng trai kia là Hạ Cảnh, dù cho lúc này tâm trạng Đoạn Thích không tốt lắm, nhưng vẫn cung kính chào người đến.
"A Thích, em ở đây chờ Đường Đường về nhà à?" Hạ Cảnh nghe được tiếng nói, thấy Đoạn Thích đang nhìn thẳng mình thì cười cười.
Đoạn Thích rầu rĩ quay đầu, không lên tiếng trả lời.
Trong lòng Đường Thi hết sức kinh ngạc, lại không dám quá trắng trợn nhìn hai người.
Anh Cảnh.
Lúc trước Đường Thi nghe Hạ Cảnh tự giới thiệu thì đã có cảm giác hơi quen thuộc, lúc này nghe Đoạn Thích gọi người ta như vậy, mới nhớ tới Hạ Cảnh này là ai.
Hạ Cảnh, trong miêu tả của tiểu thuyết là mỗi lần xuất hiện đều rất kiêu ngạo, kiêu ngạo này không phải nói Hạ Cảnh làm người phô trương, mà là bản thân Hạ Cảnh ưu tú đủ để cho anh trở thành tâm điểm trong đám người.
Trong đại viện quân đội, người ưu tú quá nhiều, nhưng vẫn luôn đứng ở trên cao, ngoại trừ Cố Lệ cùng Đoạn Thích còn chưa trưởng thành, thì hiện tại đã mơ hồ xuất hiện manh mối về người khác, chính là Hạ Cảnh với Đoạn Duệ.
Đường Thi đọc tiểu thuyết, thích xem bình luận, ký ức cô khắc sâu, chính là đánh giá về nhân vật xuất hiện trong một chương tiểu thuyết, chỉ vài nét bút của tác giả đã vẽ ra một Hạ Cảnh ấm áp tuấn tú thanh nhã, Hạ Cảnh ưu tú, đủ để làm cho Cố Lệ cùng Đoạn Thích hiện tại phải ngửa mặt nhìn lên.
"Cám ơn anh đưa em về nhà, Hạ đại ca." Đường Thi đưa tay đến trước mặt Hạ Cảnh, cười lấy lại sách của mình.
Hạ Cảnh lại khẽ di chuyển, cười nói: "Đã đưa em về đến nhà, anh phải vào xem bà Đoạn, A Thích, đi vào chung đi."
Đoạn Thích: "Ừm."
Đường Thi gật đầu, thì thấy Hạ Cảnh quen cửa quen nẻo đi phía trước, mắt liếc thấy Đoạn Thích vẫn còn đứng nguyên tại chỗ không có chút động tĩnh nào: "Đoạn Thích, vậy em đi vào trước đây."
Đoạn Thích cúi đầu nhìn Đường Thi chăm chú, khó mà nhìn ra thần sắc từ trong cặp mắt đào hoa kia, ừm một tiếng từ trong cổ họng rồi vẫn không nhúc nhích.
"Cổng thì có gì đáng xem?" Đường Thi không được đáp lại, nhỏ giọng thầm thì, rồi bước nhẹ nhàng vào cửa Đoạn gia.
Thính lực của Đoạn Thích nhạy cảm nên đương nhiên nghe được Đường Thi nói, sắc mặt trở nên càng đen hơn.
Lúc Đường Thi đi vào, bà Đoạn đã lôi kéo Hạ Cảnh trò chuyện vô cùng hưng phấn, có thể nghe được tiếng cười chưa từng gián đoạn, bà Đoạn thật sự rất vui mừng vì Hạ Cảnh đến, Đường Thi cũng không kinh ngạc, Hạ Cảnh nam thần được già trẻ công nhận, hơn nữa trong bình luận dùng tới "Hoàn mỹ vô khuyết" để hình dung Hạ Cảnh.
Một người thật sự có thể hoàn mỹ vô khuyết sao? Đường Thi nổi lên lòng hiếu kỳ với Hạ Cảnh này.
"Đường Đường, nghe A Cảnh nói, là nó đưa con trở về à?" Bà Đoạn cười vẫy tay với Đường Thi.
Đường Thi ngồi vào bên cạnh bà Đoạn: "Đúng vậy, bà Đoạn, con gặp Hạ đại ca ở cửa đại viện, anh ấy giúp con cầm mấy quyển sách về."
Bà Đoạn: "Giữa trưa ta còn thuận miệng nói với Thích Thích, nói không chừng Đường Đường đang hẹn hò với soái ca nào rồi, A Cảnh liền đưa Đường Đường về nhà."
Hạ Cảnh cười: "Vậy thật đúng là vinh hạnh của anh, Đường Đường, có lẽ hôm nào chúng ta có thể hẹn đọc sách ở thư viện."
Đường Thi: "..."
Đoạn Thích vừa vặn nghe được bà nhà mình trêu chọc, nhớ tới cuộc trò chuyện trên bàn ăn lúc giữa trưa, gót chân thiếu chút đứng không vững.
Chờ Đoạn Thích lấy lại tinh thần, cuộc nói chuyện đã đến chỗ ở lại ăn cơm chiều, bà Đoạn đang thuyết phục: "A Cảnh, tối nay cháu ở lại ăn cơm đi, từ khi Duệ Duệ vào bộ đội, thì số lần cháu đến gặp ta càng ngày càng ít, đêm nay để dì Xuân làm cho cháu mấy món cháu thích ăn."
"Vâng, nhưng mà bà Đoạn cứ để cho dì Xuân chuẩn bị giống như bình thường là được rồi, mỗi lần cháu tới, đều khiến cho dì Xuân phí công lao lực một phen, nếu bà Đoạn không đồng ý, thì lần sau cháu cũng không dám đến nữa."
Bà Đoạn lắc đầu cười: "Coi như ta đồng ý, thì dì Xuân cũng không đồng ý, khó có khi cháu mới tới được một lần, dì Xuân không nỡ để cho dạ dày của cháu chịu thiệt thòi."
Hạ Cảnh dở khóc dở cười, nhưng cũng biết tình huống như thế, nên cũng không thuyết phục nữa, sửa lời nói: "Vậy con không thể ngồi chờ ăn như chủ được."
"Nào có chuyện để khách tự mình ra tay."
"Bà Đoạn, không phải bà đang muốn đi giúp đỡ sao? Cháu đi theo cũng không làm cái khác, chỉ là nhìn xem có cái gì cần giúp thì giúp, đầu bếp vẫn là dì Xuân."
Bà Đoạn cười, cũng biểu thị đồng ý.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Các bạn hãy đọc ở trạng chính chủ để được đầy đủ nhất.
Đường Thi ngồi ở một bên thấy hướng phát triển của cuộc nói chuyện, trong lòng chậc chậc cảm thán, khó trách Hạ Cảnh sẽ trở thành nam thần người người tán thưởng, nhìn xem người ta, nhìn lại mình một chút, ân, ánh mắt Đường Thi lại lặng lẽ nhìn về phía Đoạn Thích đang đơn độc ngồi ở một bên.
Ánh mắt Đoạn Thích nặng nề, sắc mặt vô cùng thối: "Cô có ánh mắt gì đấy?"
"Không, chỉ là cảm thán, Hạ đại ca thật là một người tốt." Đường Thi nghĩ nghĩ, phun ra từ này.
Đoạn Thích: "Đương nhiên Anh Cảnh là người tốt rồi." Dáng vẻ điều đó là đương nhiên.
Chỉ hai người bọn họ đơn độc ngồi ở phòng khách, Đường Thi nhìn Đoạn Thích mấy lần, yên lặng cầm lấy sách mượn được từ thư viện, lật ra.
Không phải Đường Thi không muốn đi giúp đỡ, mà cô đã thử giúp nhiều lần, nhưng dì Xuân luôn lấy lý do "Học sinh phải tập cho giỏi mỗi ngày đều phải tiến bộ" để mời cô ra, đúng vậy, Đường Thi chính chỉ ngồi chờ ăn như chủ.
Đoạn Thích lấy hai tay chống cằm, nhìn như cái gì cũng không xem ở trong mắt, nhưng nếu nghiêm túc nhìn vào thì sẽ phát hiện, trong mắt của anh chỉ có một hình bóng, hình bóng cô nhóc đang đắm chìm vào trong sách, giống như cái gì cũng không thể tiến vào được thế giới của cô.
Khi Ông Đoạn tản bộ từ bên ngoài trở về, cơm tối vừa vặn chuẩn bị xong, nhìn thấy Hạ Cảnh thì vui vẻ vỗ vỗ bả vai Hạ Cảnh: "A Cảnh, có rảnh thì nhớ tới nhà chơi, đánh mấy ván cờ với lão già này."
"Ông Đoạn, ông xem ông còn có tinh thần hơn cháu, già chỗ nào chứ?"
Lời này của Hạ Cảnh không phải là lấy lòng, Đường Thi thật sự cảm thấy đúng là vậy, có đôi khi tinh thần ông Đoạn còn tốt hơn so với cô.
"Không chịu nhận mình già cũng không được, hiện tại là thời đại của những người tuổi trẻ các cháu, mấy lão già chúng ta chỉ có thể nhàn nhã đánh cờ tản bộ mỗi ngày."
"A Cảnh khó có khi tới nhà, ông đừng nói mấy cái chủ đề nghiêm túc này nữa." Bà Đoạn nhìn không được.
Ông Đoạn ngậm miệng lại, bắt đầu yên lặng ăn cơm.
Lúc ăn cơm, bà Đoạn dùng đũa gắp thức ăn cho Hạ Cảnh nhiều lần, bát cơm kia chưa từng bị lãng quên một phút giây nào, lòng Đường Thi có sự thông cảm sâu sắc, đối tượng chú ý trọng điểm của bà Đoạn thay đổi, cô nên cảm kích Hạ Cảnh, không chỉ có giúp cô cầm sách, còn hấp dẫn lực chú ý của bà Đoạn đi.
Hạ Cảnh thật sự là một người tốt.
Phát hiện được ánh mắt quái dị của Đường Thi, Hạ Cảnh cười nhìn sang, thuận theo ánh mắt Đường Thi thì nhìn thấy bát cơm đầy ắp của mình, hiểu rõ, cười nói với bà Đoạn: "Bà Đoạn, A Thích với Đường Đường đang tuổi ăn tuổi lớn, bà nên quan tâm đến việc ăn uống của các em ấy nhiều hơn, học tập phải dùng não, tiêu hao rất nhanh."
Bà Đoạn: "Đúng đúng đúng, hôm nay Đường Đường ở thư viện cả ngày, chắc chắn dùng não nhiều, tối nay ăn nhiều một chút, cũng không biết bữa trưa ăn thế nào."
Đường Thi vội vàng ôm chặt bát cơm của mình: "Bà Đoạn, bữa trưa cháu ăn rất no rồi, để cháu tự ăn, bà ăn nhiều một chút."
Xem ra, Hạ Cảnh còn có cái tính xấu bụng này, ấn tượng tốt bị giảm mất nửa điểm.
Không quan tâm Đường Thi ôm lấy bát, cũng không tránh được vận mệnh bị bà Đoạn chất thành một đống trong bát, bà Đoạn nhìn Đoạn Thích: "Thích Thích tay dài chân dài, tự gắp được rồi."
Đoạn Thích: "..."
Bà à, rốt cuộc ai là cháu ruột của bà? Sao cứ cảm giác như mình được nhặt về vậy.
Đường Thi nhịn cười, cúi đầu ăn cơm.
"A Thích, ăn nhiều một chút." Hạ Cảnh kẹp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong bát Đoạn Thích.
Đoạn Thích: "..."
Mắt nhìn miếng sườn xào chua ngọt kia, Đoạn Thích cắn răng, anh thích sườn xào chua ngọt, không ăn không phải lãng phí sao?
Ăn.
Dáng vẻ Đoạn Thích ăn như khổ đại cừu thâm, dẫn tới một bàn người chú ý, chờ Đoạn Thích phát hiện được tầm mắt của mọi người, mới chậm rãi ung dung buông miếng xương sườn đã bị gặm chỉ còn xương xuống, sau đó, bình tĩnh ăn cơm.
Hạ Cảnh mỉm cười: "Còn tưởng rằng A Thích không thích sườn xào chua ngọt, xem ra không thay đổi, ăn thịt rất sạch sẽ, giống như khi còn bé vậy."
Bà Đoạn vui vẻ: "Lúc Thích Thích còn nhỏ, thích nhất là đi theo sau lưng cháu với Duệ Duệ như cái đuôi nhỏ, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thích ăn thịt, không thích ăn rau xanh, vẫn là A Cảnh có biện pháp để Thích Thích ăn rau xanh."
Đường Thi thiếu chút cười sặc sụa, tưởng tượng thấy hình ảnh Đoạn Thích đáng yêu đi theo bên người Hạ Cảnh, thì không hiểu sao có chút cảm giác vui vẻ.
Vẻ mặt Đoạn Thích đau khổ: "Bà à chuyện đã qua bao lâu rồi, hiện tại cháu cũng không ghét ăn rau xanh."
Bà Đoạn: "Vâng, cháu không ghét, nhưng cũng không thích a."
"Đồ vật mà A Thích thích, vẫn luôn không thay đổi." Hạ Cảnh tươi cười hơn.
"Thích Thích cũng có mỗi điểm ấy là tốt." Giọng điệu Bà Đoạn tựa hồ có chút ghét bỏ, nhưng vẻ kiêu ngạo trên mặt lại bán đứng bà.
Tiễn Hạ Cảnh xong, dường như Đoạn gia thiếu một chút tiếng cười nói rộn ràng, bà Đoạn nhìn bóng dáng Hạ Cảnh chậm rãi đi xa, giọng nói có chút ưu sầu: "Cũng không biết hiện tại Duệ Duệ thế nào."
"Bà, chắc chắn đại ca sẽ sống rất tốt." Giọng nói Đoạn Thích kiên định.
Đường Thi biết, Đoạn Thích rất sùng bái Đoạn Duệ, giống như Hạ Cảnh vậy, hai người kia đều là người ảnh hưởng đến Đoạn Thích vô cùng sâu sắc.
Tiếp xúc với Hạ Cảnh trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Cảnh cho Đường Thi ấn tượng rất sâu sắc, tiến lùi đúng mực, ôn nhu quan tâm, nhưng cũng có chút xấu bụng, Đoạn Duệ cùng sánh vai với Hạ Cảnh chắc hẳn cũng là một người cực kì xuất sắc.
"A Duệ đã lựa chọn vào bộ đội, vậy mồ hôi nước mắt nó đổ ra đều là vì lựa chọn của nó, chúng ta không cần lo lắng cho nó, nếu nó cố gắng, thì mạng sẽ không dễ dàng vứt bỏ như vậy." Ông Đoạn có chút cường ngạnh, lời nói lại là từ đáy lòng.
Bà Đoạn tức giận trừng mắt nhìn bạn già: "Những cái này tôi đều biết, còn không cho tôi lo lắng."
Ông Đoạn giật giật miệng, cuối cùng cũng không nói gì, bà Đoạn hài lòng, lôi kéo tay Đường Thi, nhiều lời: "Đường Đường à, cháu còn có anh Duệ, rất đáng tin, có chuyện gì cũng có thể tìm anh Duệ của cháu."
Đường Thi liên tục gật đầu đồng ý, bà Đoạn đang vui vẻ, ai cũng không dám làm mất hứng.
"Đúng rồi, Đường Đường ngày mai không có việc gì chứ? Nếu không có việc gì, để Thích Thích dẫn cháu đi dạo chơi kinh thành, cũng làm quen tốt một chút."
Đường Thi giật giật khóe miệng, nhìn về phía Đoạn Thích: "Bà, cháu thì không có việc gì, nhưng nếu anh Thích có chuyện gì, cũng không cần đi theo cháu, cháu có thể tự đi."
"Ngày mai cháu không có việc gì." Đoạn Thích nhìn Đường Thi nói.
"Vậy tốt rồi, ngày mai các cháu đi chơi thật vui vẻ, leo lên Trường Thành, nhìn Tử Cấm thành xem." Bà Đoạn cẩn thận tính.
Đường Thi kinh ngạc nhìn Đoạn Thích, thật sự không nghĩ tới, thế mà Đoạn Thích lại đồng ý, chẳng qua có người dẫn đường, còn bớt đi rất nhiều chuyện cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.