Chương 20: Chương 19.2
La Tam Vương
22/10/2021
Editor: Hàn Tử Quân
Không đến Trường Thành không phải hảo hán, Đường Thi thật đúng là chưa từng đi đến nơi này, thân thể không cho phép, nên cô đã bỏ qua rất nhiều phong cảnh, rất nhiều danh thắng cổ tích, trước kia cô đã từng xem ảnh, nhìn một cái liền nghiện, thật đúng là chưa từng đặt chân đến tận nơi.
Đã nói trước là hai người cùng đi với nhau, vậy mà bây giờ lại phát triển thành một tiểu đội, Đường Thi nhìn mấy người đang muốn đi chơi chung, làm sao lại phát triển thành dạng này?
Cô thật sự không tình nguyện nhìn khuôn mặt ghét bỏ của Chương Sơn cả ngày.
"Lỗi Tử, thế mà hôm nay cậu lại không bị kéo đi làm tráng đinh?" Trần Nghĩa dễ như trở bàn tay ép xuống đầu vai Tào Lỗi.
Tào Lỗi giật giật, không hất Trần Nghĩa ra, liếc mắt, tức giận nói: "Trần Nghĩa, cậu lớn cái xác như vậy rồi có gì hay mà cứ ép lên người tôi?"
"Sao thế? Ngượng ngùng à? Hai chúng ta thì cần gì phân ra ai với ai chứ."
"Nhưng mà tôi không thích đấy." Tào Lỗi mười phần ghét bỏ.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, cũng gián tiếp đánh tan không khí ngại ngùng xấu hổ giữa mấy người.
Tô Tiếu cùng Chương Sơn trò chuyện rất hợp nhau, mà Đoạn Thích, khó có khi không tranh hơn thua với Cố Lệ, khiến cho Cố Lệ liên tiếp dùng ánh mắt khác thường nhìn Đoạn Thích, nhìn nhiều đến nỗi, Đoạn Thích hung hăng trừng trở về, Cố Lệ thu lại tâm tư gật đầu, Đoạn Thích vẫn là Đoạn Thích kia.
Đường Thi cũng không để ý những người này, cô đi theo phía sau Trịnh Tiểu Hi, Trịnh Tiểu Hi đang nói với cô chuyện mình vẽ tranh.
"Đường Đường, tớ đã nói với ông ngoại tớ, ông đồng ý cho tớ vẽ manga tớ thích, nhưng mà cha tớ không quá đồng ý, gần đây tớ đang chống đối lại ông ấy, haiza, mặc dù tớ biết cha tớ muốn tốt cho tớ, nhưng tuy quốc họa tốt, lại không phải thứ tớ thích, làm sao ông ấy lại không hiểu chứ."
Vẻ mặt Trịnh Tiểu Hi uể oải: "Hơn nữa người kia.."
"Cái gì?" Đường Thi không nghe rõ, hỏi lại.
Trịnh Tiểu Hi nhìn vẻ mặt quan tâm của Đường Thi, cười lắc đầu, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt.
Đường Thi nghĩ nghĩ, nói: "Không nên mạnh mẽ chống lại cha cậu, cậu nên ổn định lại tâm trạng, nói chuyện rõ ràng với cha cậu một chút, hiểu rõ lẫn nhau, mới có thể giao tiếp tốt hơn."
Trịnh Tiểu Hi gật đầu lại lắc đầu loạn xạ: "Được rồi, không nói cái này nữa, Tử Cấm thành là nơi tớ quen thuộc nhất, tớ còn vẽ rất nhiều manga Tử Cấm thành, hôm nào tớ mang đến trường học cho cậu xem một chút."
"Được, tớ rất chờ mong."
Đường Thi từng xem manga của Trịnh Tiểu Hi, biết Trịnh Tiểu Hi có thiên phú, kết cấu sắc thái bố cục của cô ấy đều có quy tắc của riêng mình, hơn nữa Trịnh Tiểu Hi còn chưa học manga một cách có hệ thống, chỉ là đi theo ông ngoại cô ấy học tập quốc họa.
Đường Thi cho rằng, Trịnh Tiểu Hi có thiên phú, nhưng lựa chọn thế nào, vẫn phải do chính Trịnh Tiểu Hi lựa chọn.
"Các em đang nói cái gì vậy? Có thể cho chị tham gia với được không?" Giọng nói ôn nhu của Tô Tiếu vang lên phía trước hai người.
Trịnh Tiểu Hi thấy Tô Tiếu, lập tức quay đầu, không nói một lời, giống như một đứa bé đang giận dỗi.
Tô Tiếu xấu hổ cười cười: "Tiểu Hi, em không thích chị, chị có thể hiểu, nhưng chị chưa từng làm gì với em, em không thể đổ cơn tức giận lên đầu của chị chứ, như vậy không công bằng với chị."
Trịnh Tiểu Hi: "Tôi cũng không làm gì chị, tôi chỉ quay đầu không muốn nói chuyện mà thôi, chị không cần để ý tới tôi, coi như không nhìn thấy tôi, không được sao?"
Tô Tiếu: "Tiểu Hi, sao chị có thể làm như không nhìn thấy em, dù sao chúng ta.."
"Ngừng, đừng nói nữa." Trịnh Tiểu Hi hoàn toàn trở nên lạnh lùng.
"Trịnh Tiểu Hi, cô đừng khinh người quá đáng, cái này lại không phải Tiếu Tiếu tự nguyện, hơn nữa cô cho rằng, Tiếu Tiếu muốn làm chị của cô sao?" Chương Sơn nhìn không được, đi tới hô to.
Tình huống như thế nào Đường Thi không hiểu nhìn hướng phát triển của sự việc, nhưng giọng nói của Chương Sơn quá chói tai khiến Đường Thi nhíu mày.
Trịnh Tiểu Hi hung ác trừng mắt với Chương Sơn, cái gì cũng không nói, vốn cảm xúc của Chương Sơn đang lên cao, lại liên tục bại trước tầm mắt Trịnh Tiểu Hi, bởi vì anh ta không có lập trường.
Nửa ngày, Trịnh Tiểu Hi mới trào phúng lên tiếng: "Chương Sơn, tôi kính anh lớn hơn tôi một tuổi, nhưng anh cũng không thể tùy ý phung phí mặt mũi tôi cho anh, anh lại là ai của Tô Tiếu?"
Câu này lời nói rõ ràng, nói đến trong lòng Chương Sơn với Tô Tiếu cũng không dễ chịu gì, Tô Tiếu không muốn mình với Chương Sơn có quá nhiều liên hệ, nhưng vì một vài nguyên nhân, cô không thể không duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Chương Sơn.
Chương Sơn vừa tức giận Trịnh Tiểu Hi không nể mặt anh ta như thế, lại vừa hổ thẹn vì Trịnh Tiểu Hi bóc trần suy nghĩ của anh ta.
Ngay lúc bầu không khí đang càng ngày càng lạnh, một giọng nói ôn nhu vang lên: "Các em đang làm gì vậy?"
Đường Thi đang muốn giữ chặt Trịnh Tiểu Hi, nghe thấy giọng nói, lập tức nhìn về phía người tới, thấy là Hạ Cảnh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, có người này ở đây thì coi như vấn đề không giải quyết được, cũng có thể tạm thời ngưng chiến.
Đám người thấy Hạ Cảnh, lập tức ngoan ngoãn gọi: "Anh Cảnh."
"Các em đang muốn đi ra ngoài sao?" Hạ Cảnh cũng không đề cập tới mâu thuẫn của mấy người, chỉ vào máy ảnh trên tay Đoạn Thích.
"Vâng, cùng đi chơi." Đường Thi thấy dáng vẻ mấy người thuận theo cúi đầu, thuận theo nói. Chuyến đi chơi này vốn là do cô bắt đầu mà.
"Tuổi của các em ngang ngang nhau, đi chơi nhiều với nhau cũng tốt, có mâu thuẫn thì phải lập tức giải quyết, không nên che giấu." Ánh mắt Hạ Cảnh quét qua mấy người, dừng lại trên người Tô Tiếu một chút: "Đường Đường để ý bọn họ một chút, có cái gì không giải quyết được, có thể tới hỏi ý kiến anh."
Lúc này Đường Thi cảm thấy, Hạ Cảnh tựa như người vạn năng, giống như không có gì là anh không thể giải quyết, mới nhìn một cái mà mấy người này đã vô cùng ngoan ngoãn, làm gì còn phách lối như vừa rồi.
Tô Tiếu lơ đãng đối đầu với ánh sáng trong mắt Hạ Cảnh, trong lòng lạnh lẽo, nếu như nói ánh mắt Đoạn Thích làm cho cô ta có cảm giác khủng hoảng, vậy thì ánh mắt Hạ Cảnh làm cho cô ta không chỗ ẩn trốn.
Ánh mắt Hạ Cảnh di chuyển: "Tiểu Sơn, ức hiếp con gái không phải chuyện mà con trai nên làm."
Chương Sơn gật đầu: "Biết rồi, anh Cảnh."
"Quả nhiên anh Cảnh là tốt nhất." Trịnh Tiểu Hi lại cười toe toét, biến trở về cô nhóc hay cười kia.
Một trận mâu thuẫn dưới dăm ba câu của Hạ Cảnh, yên lặng ngừng lại, nhưng còn muốn giả bộ điềm nhiên như không có việc gì cũng quá khó khăn.
Đường Thi chỉ muốn yên lặng xem di tích cổ của thủ đô Bắc Kinh, có thể tách ra là tốt nhất rồi.
"Anh Cảnh, bà bảo em dẫn đường, em mang em ấy đi trước." Đoạn Thích kéo cổ tay Đường Thi một cái, phất phất tay với Hạ Cảnh, tiếp tục đi lên.
"Đoạn Thích." Đường Thi thình lình bị kéo đi lên phía trước, giật nảy mình, giơ tay vỗ vỗ cánh tay Đoạn Thích, kết quả đương nhiên không thể làm cho Đoạn Thích buông tay.
"Anh Đoạn, đừng quên tôi." Trần Nghĩa hô to, vội vàng buông Tào Lỗi ra.
"Đường Đường, còn tớ nữa, anh Cảnh, chúng em đi chơi trước đây, anh đi làm chuyện của anh đi." Trịnh Tiểu Hi chạy chậm đuổi theo.
Tào Lỗi nhìn bốn người đi xa, còn bốn người khác đang đứng tại chỗ, ánh mắt chuyển về phía Hạ Cảnh, sờ đầu nhếch miệng cười: "Vậy anh Cảnh, em đi trước một bước."
Hạ Cảnh: "Ừm, đi đi."
Hơi híp mắt lại nhìn mấy thiếu niên thiếu nữ tràn đầy vẻ hoạt bát của thanh xuân, Hạ Cảnh mới nhớ còn có ba tiểu bối đang đứng bên người: "Các em không đi cùng nhau sao?"
Gương mặt Cố Lệ vẫn lạnh lùng: "Không được, em nhớ tới huấn luyện hôm nay vẫn chưa hoàn thành, anh Cảnh, em về nhà trước."
"Anh Lệ, cậu.." Chương Sơn còn muốn nói điều gì, nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của Cố Lệ thì lời gì cũng không nói ra được.
"Chương Sơn, vừa rồi cậu làm quá mức rồi, chuyện của con gái cứ để các cô ấy tự giải quyết, nếu không giải quyết được, thì chúng ta mới có thể giúp một tay." Vẻ mặt Cố Lệ nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt Tô Tiếu suýt nữa không giữ nổi, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ: "Thật xin lỗi, Chương Sơn, tớ không nên làm cậu liên lụy, về sau chuyện của tớ với Tiểu Hi, hi vọng cậu đừng nhúng tay vào."
Chương Sơn biến sắc, nhìn ánh mắt cầu khẩn của Tô Tiếu, chậm rãi gật đầu.
Hạ Cảnh vỗ vỗ bả vai Chương Sơn: "Nhớ kỹ lần giáo huấn này, con gái không phải để em ức hiếp, mà là để em tôn trọng."
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ vừa mới bắt đầu Hạ Cảnh nhìn Tô Tiếu một cái thì không nói với Tô Tiếu cái gì, cuối cùng Tô Tiếu thực sự chịu không được không khí này, lấy cớ rời đi.
"A Lệ, hi vọng em vẫn luôn duy trì được phần lý trí chính trực này." Hạ Cảnh nhìn Cố Lệ một cách sâu xa.
Cố Lệ sững sờ, mặt hơi ửng đỏ, nhưng bởi vì da Cố Lệ đen, cho nên không lộ rõ.
Đoạn Thích chân dài nên bước chân cũng lớn, Đường Thi nhỏ hơn chạy chậm mới có thể đuổi theo, may mắn mỗi ngày cô đều rèn luyện, nếu không chắc phải mệt mỏi đến toát mồ hôi: "Đoạn Thích, anh chậm một chút, em không theo kịp anh."
Đoạn Thích quay đầu nhìn Đường Thi, thấy Đường Thi thở có chút gấp, lập tức bước chân thu nhỏ lại, đồng thời trong lòng ảo não, ngoài miệng lại không chịu bỏ qua hừ hừ: "Nhóc chân ngắn."
Đường Thi: "Chân của em so với bạn đồng lứa vẫn được xem là dài, chỉ là so ra thì kém đôi chân dài của anh thôi." Bộ dáng trẻ con kiêu ngạo của Đoạn Thích khiến Đường Thi muốn đánh anh, đứa trẻ to xác.
Đoạn Thích vừa muốn phản bác, Trịnh Tiểu Hi đằng sau vừa vặn đi đến, nghe thấy Đoạn Thích nói thì không đồng ý hô lên: "Đoạn Thích, nói chuyện cần phải có lương tâm, nếu Đường Đường chân ngắn, vậy em tính là gì?" Dù sao cô ấy tuyệt đối không muốn thừa nhận chân của mình ngắn.
Đoạn Thích trầm mặc, không dây dưa với Trịnh Tiểu Hi ở đây.
Trần Nghĩa cười ha ha: "Thì là tiểu chân ngắn thôi."
Trịnh Tiểu Hi: "Trần Nghĩa về sau em với anh không đội trời chung, em ghét nhất là người khác bóc trần điểm yếu của mình."
"Nữ sinh chính là phiền phức, quá thích chưng diện." Tào Lỗi nhịn không được nói mỉa.
Trịnh Tiểu Hi: "Nam sinh các người còn không phải cứ thích so ai đẹp trai hơn sao?"
Đường Thi bổ đao: "Tiểu Hi, cậu nói thật là chính xác."
Đoạn Thích: "..."
Trần Nghĩa: "..."
Tào Lỗi: "..."
Hình như cũng rất có đạo lý.
"Đầu tiên đi đến chỗ nào? Tôi đề nghị leo lên Trường Thành trước." Đoạn Thích không nghĩ rằng mình lại là người nói chủ đề này trước.
Đường Thi nhấc nhấc tay: "Anh buông em ra trước đã, quá nóng, cảm giác anh như cái lò ấy."
Đoạn Thích thả cổ tay trong lòng bàn tay mình ra như ném củ khoai nóng bỏng tay, quay đầu che giấu sự bất thường, đôi tai đã từ từ đỏ bừng lên.
Đường Thi không để ý tới Đoạn Thích cả ngày khó chịu, nói: "Đi Trường Thành trước đi, đây chính là việc tốn thể lực."
"Đương nhiên tớ không có ý kiến." Hai mắt Trịnh Tiểu Hi sáng lên nhìn hai người kẻ tung người hứng với nhau vừa rồi, trong lòng linh cảm từng cái từng cái một xuất hiện, vội vàng lấy giấy vẽ mà bản thân luôn mang theo trong người ra, tiện tay vẽ xuống mấy nét, thỏa mãn nhìn mấy lần, lại nhét vào trong túi như nhét vật trân quý.
Tất cả mọi người đều quen thuộc với hành động có thể vẽ tranh bất kỳ lúc nào của Trịnh Tiểu Hi nên cũng không để ý, chờ thương lượng lộ tuyến xong, Trịnh Tiểu Hi cũng vẽ xong, cũng không chậm trễ thời gian.
Ngoại trừ Đường Thi, mấy người khác đều lớn lên ở thủ đô Bắc Kinh, đối với mấy nơi này đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Đường Thi nhìn rất thấy nơi có phong cảnh đẹp, còn nhờ máy ảnh Đoạn Thích mang đến chụp rất nhiều ảnh, lưu lại nụ cười của năm người, để tỏ lòng cảm ơn, Đường Thi cố ý mời mấy người uống nước chè lạnh.
Ngày tiếp theo, mặc dù mệt nhọc, nhưng mấy người đều thỏa mãn, Đường Thi cảm thấy trải qua lần đi chơi xa này, nhiều thời gian ở cùng với nhau, cô càng hiểu rõ mấy người hơn, cũng đang cố gắng học theo bộ dáng của bọn họ, thích ứng với thân phận của mình.
"Cô không thích, thì không cần miễn cưỡng." Trước khi vào nhà, đột nhiên Đoạn Thích nói với Đường Thi.
Đường Thi kinh ngạc nhìn về phía Đoạn Thích, châm chước một lát: "Em không thích lúc nào."
"Không thích Chương Sơn, không thích Tô Tiếu, không thích chơi chung với bọn họ." Đoạn Thích nhíu mày, nhìn Đường Thi.
Đường Thi há to miệng, muốn giải thích cái gì, nhưng lại phát hiện cô không biết giải thích sao cho tốt, chỉ là cô không thích bị Đoạn Thích nhìn thấu sự ghét bỏ dưới nụ cười kia, chỉ là như vậy mà thôi.
"Đúng vậy, em không thích." Đường Thi có chút ủ rũ, lại có chút tức giận chính mình, thế mà bị tên thiếu niên này nhìn thấu ý nghĩ.
Đoạn Thích cười cười, đưa tay vỗ đỉnh đầu Đường Thi: "Như thế rất tốt, vậy thì không thích."
"A" Đường Thi sờ đầu của mình, ngửa đầu, vẻ mặt tràn đầy giật mình.
Nhiệt độ trên mặt Đoạn Thích chậm rãi dâng lên, buông tay mình xuống, có chút bối rối xoay người.
Luôn cảm thấy, có cái gì không đúng.
Đường Thi nhìn cái tay sờ đầu mình, tình tiết phát triển không thích hợp.
Thoáng một cái đã qua cuối tuần, học sinh lại nghênh đón thứ hai, Đường Thi đã thành thói quen Trịnh Tiểu Hi ngồi ở bên cạnh, cũng xem Trịnh Tiểu Hi như bạn bè tốt, đối với chuyện của Trịnh Tiểu Hi, cô vẫn để ý, chỉ là cô biết, Trịnh Tiểu Hi muốn nói thì tất nhiên sẽ nói với cô, cô không muốn thông qua người khác để hiểu rõ gia đình Trịnh Tiểu Hi.
Nhưng Trịnh Tiểu Hi không nói rõ mọi chuyện với cô, Đường Thi chỉ có thể dằn xuống.
"Xế chiều hôm nay bắt đầu làm bài thi, các em cố gắng chuẩn bị, nhưng mà cô nghĩ, những cái cần chuẩn bị các bạn cũng đã chuẩn bị xong vào cuối tuần, các em cũng không phải vội, chính là thi viết với khẩu ngữ rất đơn giản, không qua được cũng không sao, lớp mười vẫn còn cuộc thi, học tập cho giỏi, luôn có cơ hội."
Vưu Lỵ nói xong, lại nghiêm mặt: "Tiếp theo, là kết quả thi thử đầu tuần, thành tích của lớp chúng ta không phải rất tốt, chúng ta xếp thứ hai trong khối, xem ra mọi người nghỉ hè một cái kiến thức đều đã trôi hết, nhưng mà có một bạn thành tích vẫn không tệ như cũ."
Không đến Trường Thành không phải hảo hán, Đường Thi thật đúng là chưa từng đi đến nơi này, thân thể không cho phép, nên cô đã bỏ qua rất nhiều phong cảnh, rất nhiều danh thắng cổ tích, trước kia cô đã từng xem ảnh, nhìn một cái liền nghiện, thật đúng là chưa từng đặt chân đến tận nơi.
Đã nói trước là hai người cùng đi với nhau, vậy mà bây giờ lại phát triển thành một tiểu đội, Đường Thi nhìn mấy người đang muốn đi chơi chung, làm sao lại phát triển thành dạng này?
Cô thật sự không tình nguyện nhìn khuôn mặt ghét bỏ của Chương Sơn cả ngày.
"Lỗi Tử, thế mà hôm nay cậu lại không bị kéo đi làm tráng đinh?" Trần Nghĩa dễ như trở bàn tay ép xuống đầu vai Tào Lỗi.
Tào Lỗi giật giật, không hất Trần Nghĩa ra, liếc mắt, tức giận nói: "Trần Nghĩa, cậu lớn cái xác như vậy rồi có gì hay mà cứ ép lên người tôi?"
"Sao thế? Ngượng ngùng à? Hai chúng ta thì cần gì phân ra ai với ai chứ."
"Nhưng mà tôi không thích đấy." Tào Lỗi mười phần ghét bỏ.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, cũng gián tiếp đánh tan không khí ngại ngùng xấu hổ giữa mấy người.
Tô Tiếu cùng Chương Sơn trò chuyện rất hợp nhau, mà Đoạn Thích, khó có khi không tranh hơn thua với Cố Lệ, khiến cho Cố Lệ liên tiếp dùng ánh mắt khác thường nhìn Đoạn Thích, nhìn nhiều đến nỗi, Đoạn Thích hung hăng trừng trở về, Cố Lệ thu lại tâm tư gật đầu, Đoạn Thích vẫn là Đoạn Thích kia.
Đường Thi cũng không để ý những người này, cô đi theo phía sau Trịnh Tiểu Hi, Trịnh Tiểu Hi đang nói với cô chuyện mình vẽ tranh.
"Đường Đường, tớ đã nói với ông ngoại tớ, ông đồng ý cho tớ vẽ manga tớ thích, nhưng mà cha tớ không quá đồng ý, gần đây tớ đang chống đối lại ông ấy, haiza, mặc dù tớ biết cha tớ muốn tốt cho tớ, nhưng tuy quốc họa tốt, lại không phải thứ tớ thích, làm sao ông ấy lại không hiểu chứ."
Vẻ mặt Trịnh Tiểu Hi uể oải: "Hơn nữa người kia.."
"Cái gì?" Đường Thi không nghe rõ, hỏi lại.
Trịnh Tiểu Hi nhìn vẻ mặt quan tâm của Đường Thi, cười lắc đầu, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt.
Đường Thi nghĩ nghĩ, nói: "Không nên mạnh mẽ chống lại cha cậu, cậu nên ổn định lại tâm trạng, nói chuyện rõ ràng với cha cậu một chút, hiểu rõ lẫn nhau, mới có thể giao tiếp tốt hơn."
Trịnh Tiểu Hi gật đầu lại lắc đầu loạn xạ: "Được rồi, không nói cái này nữa, Tử Cấm thành là nơi tớ quen thuộc nhất, tớ còn vẽ rất nhiều manga Tử Cấm thành, hôm nào tớ mang đến trường học cho cậu xem một chút."
"Được, tớ rất chờ mong."
Đường Thi từng xem manga của Trịnh Tiểu Hi, biết Trịnh Tiểu Hi có thiên phú, kết cấu sắc thái bố cục của cô ấy đều có quy tắc của riêng mình, hơn nữa Trịnh Tiểu Hi còn chưa học manga một cách có hệ thống, chỉ là đi theo ông ngoại cô ấy học tập quốc họa.
Đường Thi cho rằng, Trịnh Tiểu Hi có thiên phú, nhưng lựa chọn thế nào, vẫn phải do chính Trịnh Tiểu Hi lựa chọn.
"Các em đang nói cái gì vậy? Có thể cho chị tham gia với được không?" Giọng nói ôn nhu của Tô Tiếu vang lên phía trước hai người.
Trịnh Tiểu Hi thấy Tô Tiếu, lập tức quay đầu, không nói một lời, giống như một đứa bé đang giận dỗi.
Tô Tiếu xấu hổ cười cười: "Tiểu Hi, em không thích chị, chị có thể hiểu, nhưng chị chưa từng làm gì với em, em không thể đổ cơn tức giận lên đầu của chị chứ, như vậy không công bằng với chị."
Trịnh Tiểu Hi: "Tôi cũng không làm gì chị, tôi chỉ quay đầu không muốn nói chuyện mà thôi, chị không cần để ý tới tôi, coi như không nhìn thấy tôi, không được sao?"
Tô Tiếu: "Tiểu Hi, sao chị có thể làm như không nhìn thấy em, dù sao chúng ta.."
"Ngừng, đừng nói nữa." Trịnh Tiểu Hi hoàn toàn trở nên lạnh lùng.
"Trịnh Tiểu Hi, cô đừng khinh người quá đáng, cái này lại không phải Tiếu Tiếu tự nguyện, hơn nữa cô cho rằng, Tiếu Tiếu muốn làm chị của cô sao?" Chương Sơn nhìn không được, đi tới hô to.
Tình huống như thế nào Đường Thi không hiểu nhìn hướng phát triển của sự việc, nhưng giọng nói của Chương Sơn quá chói tai khiến Đường Thi nhíu mày.
Trịnh Tiểu Hi hung ác trừng mắt với Chương Sơn, cái gì cũng không nói, vốn cảm xúc của Chương Sơn đang lên cao, lại liên tục bại trước tầm mắt Trịnh Tiểu Hi, bởi vì anh ta không có lập trường.
Nửa ngày, Trịnh Tiểu Hi mới trào phúng lên tiếng: "Chương Sơn, tôi kính anh lớn hơn tôi một tuổi, nhưng anh cũng không thể tùy ý phung phí mặt mũi tôi cho anh, anh lại là ai của Tô Tiếu?"
Câu này lời nói rõ ràng, nói đến trong lòng Chương Sơn với Tô Tiếu cũng không dễ chịu gì, Tô Tiếu không muốn mình với Chương Sơn có quá nhiều liên hệ, nhưng vì một vài nguyên nhân, cô không thể không duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Chương Sơn.
Chương Sơn vừa tức giận Trịnh Tiểu Hi không nể mặt anh ta như thế, lại vừa hổ thẹn vì Trịnh Tiểu Hi bóc trần suy nghĩ của anh ta.
Ngay lúc bầu không khí đang càng ngày càng lạnh, một giọng nói ôn nhu vang lên: "Các em đang làm gì vậy?"
Đường Thi đang muốn giữ chặt Trịnh Tiểu Hi, nghe thấy giọng nói, lập tức nhìn về phía người tới, thấy là Hạ Cảnh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, có người này ở đây thì coi như vấn đề không giải quyết được, cũng có thể tạm thời ngưng chiến.
Đám người thấy Hạ Cảnh, lập tức ngoan ngoãn gọi: "Anh Cảnh."
"Các em đang muốn đi ra ngoài sao?" Hạ Cảnh cũng không đề cập tới mâu thuẫn của mấy người, chỉ vào máy ảnh trên tay Đoạn Thích.
"Vâng, cùng đi chơi." Đường Thi thấy dáng vẻ mấy người thuận theo cúi đầu, thuận theo nói. Chuyến đi chơi này vốn là do cô bắt đầu mà.
"Tuổi của các em ngang ngang nhau, đi chơi nhiều với nhau cũng tốt, có mâu thuẫn thì phải lập tức giải quyết, không nên che giấu." Ánh mắt Hạ Cảnh quét qua mấy người, dừng lại trên người Tô Tiếu một chút: "Đường Đường để ý bọn họ một chút, có cái gì không giải quyết được, có thể tới hỏi ý kiến anh."
Lúc này Đường Thi cảm thấy, Hạ Cảnh tựa như người vạn năng, giống như không có gì là anh không thể giải quyết, mới nhìn một cái mà mấy người này đã vô cùng ngoan ngoãn, làm gì còn phách lối như vừa rồi.
Tô Tiếu lơ đãng đối đầu với ánh sáng trong mắt Hạ Cảnh, trong lòng lạnh lẽo, nếu như nói ánh mắt Đoạn Thích làm cho cô ta có cảm giác khủng hoảng, vậy thì ánh mắt Hạ Cảnh làm cho cô ta không chỗ ẩn trốn.
Ánh mắt Hạ Cảnh di chuyển: "Tiểu Sơn, ức hiếp con gái không phải chuyện mà con trai nên làm."
Chương Sơn gật đầu: "Biết rồi, anh Cảnh."
"Quả nhiên anh Cảnh là tốt nhất." Trịnh Tiểu Hi lại cười toe toét, biến trở về cô nhóc hay cười kia.
Một trận mâu thuẫn dưới dăm ba câu của Hạ Cảnh, yên lặng ngừng lại, nhưng còn muốn giả bộ điềm nhiên như không có việc gì cũng quá khó khăn.
Đường Thi chỉ muốn yên lặng xem di tích cổ của thủ đô Bắc Kinh, có thể tách ra là tốt nhất rồi.
"Anh Cảnh, bà bảo em dẫn đường, em mang em ấy đi trước." Đoạn Thích kéo cổ tay Đường Thi một cái, phất phất tay với Hạ Cảnh, tiếp tục đi lên.
"Đoạn Thích." Đường Thi thình lình bị kéo đi lên phía trước, giật nảy mình, giơ tay vỗ vỗ cánh tay Đoạn Thích, kết quả đương nhiên không thể làm cho Đoạn Thích buông tay.
"Anh Đoạn, đừng quên tôi." Trần Nghĩa hô to, vội vàng buông Tào Lỗi ra.
"Đường Đường, còn tớ nữa, anh Cảnh, chúng em đi chơi trước đây, anh đi làm chuyện của anh đi." Trịnh Tiểu Hi chạy chậm đuổi theo.
Tào Lỗi nhìn bốn người đi xa, còn bốn người khác đang đứng tại chỗ, ánh mắt chuyển về phía Hạ Cảnh, sờ đầu nhếch miệng cười: "Vậy anh Cảnh, em đi trước một bước."
Hạ Cảnh: "Ừm, đi đi."
Hơi híp mắt lại nhìn mấy thiếu niên thiếu nữ tràn đầy vẻ hoạt bát của thanh xuân, Hạ Cảnh mới nhớ còn có ba tiểu bối đang đứng bên người: "Các em không đi cùng nhau sao?"
Gương mặt Cố Lệ vẫn lạnh lùng: "Không được, em nhớ tới huấn luyện hôm nay vẫn chưa hoàn thành, anh Cảnh, em về nhà trước."
"Anh Lệ, cậu.." Chương Sơn còn muốn nói điều gì, nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của Cố Lệ thì lời gì cũng không nói ra được.
"Chương Sơn, vừa rồi cậu làm quá mức rồi, chuyện của con gái cứ để các cô ấy tự giải quyết, nếu không giải quyết được, thì chúng ta mới có thể giúp một tay." Vẻ mặt Cố Lệ nghiêm túc.
Nụ cười trên mặt Tô Tiếu suýt nữa không giữ nổi, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ: "Thật xin lỗi, Chương Sơn, tớ không nên làm cậu liên lụy, về sau chuyện của tớ với Tiểu Hi, hi vọng cậu đừng nhúng tay vào."
Chương Sơn biến sắc, nhìn ánh mắt cầu khẩn của Tô Tiếu, chậm rãi gật đầu.
Hạ Cảnh vỗ vỗ bả vai Chương Sơn: "Nhớ kỹ lần giáo huấn này, con gái không phải để em ức hiếp, mà là để em tôn trọng."
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ vừa mới bắt đầu Hạ Cảnh nhìn Tô Tiếu một cái thì không nói với Tô Tiếu cái gì, cuối cùng Tô Tiếu thực sự chịu không được không khí này, lấy cớ rời đi.
"A Lệ, hi vọng em vẫn luôn duy trì được phần lý trí chính trực này." Hạ Cảnh nhìn Cố Lệ một cách sâu xa.
Cố Lệ sững sờ, mặt hơi ửng đỏ, nhưng bởi vì da Cố Lệ đen, cho nên không lộ rõ.
Đoạn Thích chân dài nên bước chân cũng lớn, Đường Thi nhỏ hơn chạy chậm mới có thể đuổi theo, may mắn mỗi ngày cô đều rèn luyện, nếu không chắc phải mệt mỏi đến toát mồ hôi: "Đoạn Thích, anh chậm một chút, em không theo kịp anh."
Đoạn Thích quay đầu nhìn Đường Thi, thấy Đường Thi thở có chút gấp, lập tức bước chân thu nhỏ lại, đồng thời trong lòng ảo não, ngoài miệng lại không chịu bỏ qua hừ hừ: "Nhóc chân ngắn."
Đường Thi: "Chân của em so với bạn đồng lứa vẫn được xem là dài, chỉ là so ra thì kém đôi chân dài của anh thôi." Bộ dáng trẻ con kiêu ngạo của Đoạn Thích khiến Đường Thi muốn đánh anh, đứa trẻ to xác.
Đoạn Thích vừa muốn phản bác, Trịnh Tiểu Hi đằng sau vừa vặn đi đến, nghe thấy Đoạn Thích nói thì không đồng ý hô lên: "Đoạn Thích, nói chuyện cần phải có lương tâm, nếu Đường Đường chân ngắn, vậy em tính là gì?" Dù sao cô ấy tuyệt đối không muốn thừa nhận chân của mình ngắn.
Đoạn Thích trầm mặc, không dây dưa với Trịnh Tiểu Hi ở đây.
Trần Nghĩa cười ha ha: "Thì là tiểu chân ngắn thôi."
Trịnh Tiểu Hi: "Trần Nghĩa về sau em với anh không đội trời chung, em ghét nhất là người khác bóc trần điểm yếu của mình."
"Nữ sinh chính là phiền phức, quá thích chưng diện." Tào Lỗi nhịn không được nói mỉa.
Trịnh Tiểu Hi: "Nam sinh các người còn không phải cứ thích so ai đẹp trai hơn sao?"
Đường Thi bổ đao: "Tiểu Hi, cậu nói thật là chính xác."
Đoạn Thích: "..."
Trần Nghĩa: "..."
Tào Lỗi: "..."
Hình như cũng rất có đạo lý.
"Đầu tiên đi đến chỗ nào? Tôi đề nghị leo lên Trường Thành trước." Đoạn Thích không nghĩ rằng mình lại là người nói chủ đề này trước.
Đường Thi nhấc nhấc tay: "Anh buông em ra trước đã, quá nóng, cảm giác anh như cái lò ấy."
Đoạn Thích thả cổ tay trong lòng bàn tay mình ra như ném củ khoai nóng bỏng tay, quay đầu che giấu sự bất thường, đôi tai đã từ từ đỏ bừng lên.
Đường Thi không để ý tới Đoạn Thích cả ngày khó chịu, nói: "Đi Trường Thành trước đi, đây chính là việc tốn thể lực."
"Đương nhiên tớ không có ý kiến." Hai mắt Trịnh Tiểu Hi sáng lên nhìn hai người kẻ tung người hứng với nhau vừa rồi, trong lòng linh cảm từng cái từng cái một xuất hiện, vội vàng lấy giấy vẽ mà bản thân luôn mang theo trong người ra, tiện tay vẽ xuống mấy nét, thỏa mãn nhìn mấy lần, lại nhét vào trong túi như nhét vật trân quý.
Tất cả mọi người đều quen thuộc với hành động có thể vẽ tranh bất kỳ lúc nào của Trịnh Tiểu Hi nên cũng không để ý, chờ thương lượng lộ tuyến xong, Trịnh Tiểu Hi cũng vẽ xong, cũng không chậm trễ thời gian.
Ngoại trừ Đường Thi, mấy người khác đều lớn lên ở thủ đô Bắc Kinh, đối với mấy nơi này đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Đường Thi nhìn rất thấy nơi có phong cảnh đẹp, còn nhờ máy ảnh Đoạn Thích mang đến chụp rất nhiều ảnh, lưu lại nụ cười của năm người, để tỏ lòng cảm ơn, Đường Thi cố ý mời mấy người uống nước chè lạnh.
Ngày tiếp theo, mặc dù mệt nhọc, nhưng mấy người đều thỏa mãn, Đường Thi cảm thấy trải qua lần đi chơi xa này, nhiều thời gian ở cùng với nhau, cô càng hiểu rõ mấy người hơn, cũng đang cố gắng học theo bộ dáng của bọn họ, thích ứng với thân phận của mình.
"Cô không thích, thì không cần miễn cưỡng." Trước khi vào nhà, đột nhiên Đoạn Thích nói với Đường Thi.
Đường Thi kinh ngạc nhìn về phía Đoạn Thích, châm chước một lát: "Em không thích lúc nào."
"Không thích Chương Sơn, không thích Tô Tiếu, không thích chơi chung với bọn họ." Đoạn Thích nhíu mày, nhìn Đường Thi.
Đường Thi há to miệng, muốn giải thích cái gì, nhưng lại phát hiện cô không biết giải thích sao cho tốt, chỉ là cô không thích bị Đoạn Thích nhìn thấu sự ghét bỏ dưới nụ cười kia, chỉ là như vậy mà thôi.
"Đúng vậy, em không thích." Đường Thi có chút ủ rũ, lại có chút tức giận chính mình, thế mà bị tên thiếu niên này nhìn thấu ý nghĩ.
Đoạn Thích cười cười, đưa tay vỗ đỉnh đầu Đường Thi: "Như thế rất tốt, vậy thì không thích."
"A" Đường Thi sờ đầu của mình, ngửa đầu, vẻ mặt tràn đầy giật mình.
Nhiệt độ trên mặt Đoạn Thích chậm rãi dâng lên, buông tay mình xuống, có chút bối rối xoay người.
Luôn cảm thấy, có cái gì không đúng.
Đường Thi nhìn cái tay sờ đầu mình, tình tiết phát triển không thích hợp.
Thoáng một cái đã qua cuối tuần, học sinh lại nghênh đón thứ hai, Đường Thi đã thành thói quen Trịnh Tiểu Hi ngồi ở bên cạnh, cũng xem Trịnh Tiểu Hi như bạn bè tốt, đối với chuyện của Trịnh Tiểu Hi, cô vẫn để ý, chỉ là cô biết, Trịnh Tiểu Hi muốn nói thì tất nhiên sẽ nói với cô, cô không muốn thông qua người khác để hiểu rõ gia đình Trịnh Tiểu Hi.
Nhưng Trịnh Tiểu Hi không nói rõ mọi chuyện với cô, Đường Thi chỉ có thể dằn xuống.
"Xế chiều hôm nay bắt đầu làm bài thi, các em cố gắng chuẩn bị, nhưng mà cô nghĩ, những cái cần chuẩn bị các bạn cũng đã chuẩn bị xong vào cuối tuần, các em cũng không phải vội, chính là thi viết với khẩu ngữ rất đơn giản, không qua được cũng không sao, lớp mười vẫn còn cuộc thi, học tập cho giỏi, luôn có cơ hội."
Vưu Lỵ nói xong, lại nghiêm mặt: "Tiếp theo, là kết quả thi thử đầu tuần, thành tích của lớp chúng ta không phải rất tốt, chúng ta xếp thứ hai trong khối, xem ra mọi người nghỉ hè một cái kiến thức đều đã trôi hết, nhưng mà có một bạn thành tích vẫn không tệ như cũ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.