Chương 6
La Tam Vương
22/10/2021
"Đường Đường, em mới tới đại viện à?" Vừa chạy, Tô Tiếu vừa tò mò hỏi, kiếp trước cô không ở đây, nên không biết Đoạn gia có
người tên Đường Thi hay không, Tô Tiếu hoài nghi trong lòng, liền
thăm dò.
Đường Thi bình tĩnh mỉm cười: "Đúng vậy, hôm qua em vừa đến, chị Tiếu Tiếu vẫn luôn ở đây sao? Có thể giới thiệu đại viện với em không?"
Ánh mắt Tô Tiếu lạnh nhạt, cười nhạt với Đường Thi: "Chị mới chuyển đến đại viện nửa năm, nên không biết rõ ràng lắm."
"Nga nga, thì ra là vậy, em đành về nhà hỏi bà vậy."
Thuận miệng gọi "anh trai nhỏ" "chị gái nhỏ", Đường Thi giả đến thật quen, không chút áp lực trong lòng, cho dù tuổi tâm lý của cô cũng gần 30, có một số việc, gọi cũng thành thói quen rồi.
"Đường Đường, về nhà ăn sáng nào." Ông Đoạn đứng cách đó không xa gọi lớn, thanh âm to lớn vang dội.
Đường Thi trả lời, giọng nói thanh thúy: "Dạ! Ông Đoạn, cháu đến liền." Vừa nói xong, Đường Thi cảm giác cổ họng hơi khó chịu, đây là lần đầu tiên cô lớn tiếng như vậy, hắc hắc, kỷ niệm hôm nay rất đáng giá, ý nghĩa với cô khác người bình thường.
"Chị Tiếu Tiếu, em về trước, hôm sau gặp nha!" Đường Thi vẫy vẫy tay nhỏ, nhanh theo hướng ông bà.
Tô Tiếu nhìn theo bóng dáng hai lớn một nhỏ kia, mím môi, quay đầu đã khôi phục nụ cười, ngoan ngoãn đỡ bà Văn về Văn gia.
Ba người trở lại Đoạn gia, thím Xuân liền đưa ra liên tục mấy món ăn sáng xếp chỉnh tề trên bàn ăn, Đường Thi ngồi xuống, nhìn sang phần chén bát đối diện là cái ghế trống không, tựa hồ nhìn ra được nghi hoặc của Đường Thi, ông Đoạn nói: "Đừng quan tâm tên tiểu tử kia, chắc chắn nó đang ngủ nướng, tối hôm qua lại lén chơi trò chơi, chúng ta cứ ăn trước!"
Đường Thi: Ồ, thì ra vậy, nam phụ Đoạn Thích cũng có thời kỳ như vậy.
Trong nháy mắt Đường Thi nghĩ tính ra Đoạn Thích có là nam phụ cao cao tại thượng, nhưng hiện tại vẫn sinh hoạt như người thường, có thể tưởng tượng, mị lực của nữ chính quả thật! Có thể khiến thiếu niên tuổi dậy thì bá đạo kiêu ngạo như Đoạn Thích biến thành lão đại độc bá một phương.
Đoạn Thích ngáp một cái, chậm rãi xuống tầng, quen tay quen chân ngồi vào vị trí mà mình thường ngồi, ăn đồ thím Xuân chuẩn bị cho.
"Tiểu tử thúi! Nói! Tối hôm qua lại chơi đến mấy giờ đi ngủ?" Ông Đoạn nhìn bộ dáng ủ rũ của Đoạn Thích, giận sôi máu.
Đoạn Thích xoa xoa mắt, thủng thẳng đáp: "Ông, cháu ngủ lúc nào, còn nói nữa? Ông đã sớm biết rồi."
Gần đây Đoạn Thích mê trò chơi chiến đấu, hứng thú hết mình, lại thêm trong phòng có máy chơi game, một mình, chơi rất nhiều ván, cũng không ai quản được, trời tờ mờ sáng, Đoạn Thích mới bò lên giường ngủ, một giấc này, đã đến 11 giờ.
Bà Đoạn lo lắng nhìn Đoạn Thích: "Thích Thích à, về sau không được ngủ muộn, có hại với cơ thể, chờ lúc cháu lớn lên sẽ hối hận."
"Đoạn Thích nghiêm túc nghe bà Đoạn lải nhải, không hề phản bác, còn liên tiếp" Vâng" "Dạ", tỏ vẻ đã hiểu.
Đường Thi đang giúp đỡ bà kéo sợi chỉ, nhìn Đoạn Thích nghiêm túc gật đầu, trong lòng cảm thán, Đoạn Thích là đứa bé ngoan, ít nhất mặt này sẽ không sai được.
"Thích Thích, cháu không biết, hôm nay Đường Đường đã rời giường lúc 6 rưỡi, còn cùng chúng ta ra ngoài rèn luyện thân thể, ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể, Thích Thích, cháu nên học tập Đường Đường nhiều vào." Dù kim chỉ trong tay bà Đoạn thoăn thoắt thì miệng cũng không ngừng nói.
Đường Thi có trực giác không tốt, nhìn lên Đoạn Thích, quả nhiên, Đoạn Thích đang hung hăng trừng cô, mắt đào xinh đẹp là chói lọi "Đồ nịnh nọt"!
Đừng hỏi cô vì sao biết ba chữ này.
"Tiểu tử thúi, nói cháu bảo nhiêu lần như vậy, cháu vẫn làm theo ý mình, hôm nay ta sẽ gọi Tiểu Vương dọn máy chơi game đến phòng Đường Đường, xem cháu làm gì để thức đêm đây!" Ông Đoạn thở phì phì ném ra lời này, lập tức phân phó lính gác Tiểu Vương.
Đoạn Thích sửng sốt, không ngờ được tình huống chuyển biến thành như vậy, quả nhiên, đồ nịnh nọt chính là sao chổi của hắn! Chắc chắn trong lúc hắn không để ý, vua nịnh nọt đã xin ông chuyển máy chơi game đến phòng cô! Đồ nịnh nọt muốn chơi trò chơi, không tiện mở miệng, liền cướp của mình!
Càng nghĩ càng thấy đúng, Đoạn Thích hoa hoa lệ lệ mà si ngốc, anh cảm thấy đồ nịnh nọt chính là chuyên đến đối nghịch với mình, trừng mắt nhìn Đường Thi chằm chằm.
Ánh mắt mãnh liệt vậy, Đường Thi không thể, hai ông bà cũng thấy được, ông Đoạn vuốt vuốt chòm râu: "Ngày mai là khai giảng, A Thích, cháu đưa Đường Đường đến trường, làm tốt thủ tục, Đường Đường, nếu tiểu tử này bắt nạt cháu, cháu cứ nói với ông, ông làm chủ!"
Đoạn Thích: "Ông, hôm nay cháu không rảnh, đã hẹn Cố Lệ chơi bóng."
Ông Đoạn: "Vừa hay, làm tốt thủ tục, cháu đưa Đường Đường theo làm quen mọi người."
Đoạn Thích: "..."
Đường Thi nghẹn cười: ".. Vâng."
Đường Thi với gương mặt tươi cười đi theo sau, Đoạn Thích cọ tới cọ lui mà dẫn Đường Thi đến trường, ngày thường chỉ cần một nửa đường, Đoạn Thích ương bướng dẫn Đường Thi một con đường!
Trước khi tiến vào cổng, Đoạn Thích xoay người, hơi hơi cúi đầu nhìn Đường Thi chỉ cao đến ngực hắn, loại cảm giác cao cao tại thượng này, khiến Đoạn Thích hài lòng, áp suất trên người cũng giảm bớt.
Nhưng Đoạn Thích vẫn mang vẻ mặt vô tình với Đường Thi: "Bí đao lùn, đừng lại gần ông đây quá, chỉ cần cô ngoan ngoãn, ông đây mới giúp cô."
Đường Thi.. Đường Thi nhịn cười: "Vâng, cảm ơn anh, Đoạn Thích."
Thiếu niên Đoạn Thích là đứa trẻ tốt, giám định hoàn thành.
"Hừ, theo sau." Nghe được Đường Thi gọi tên mình, Đoạn Thích hài lòng.
"Anh Đoạn! Anh a!" tiếng kêu đầy sợ hãi của Trần Nghĩa từ xa, chạy nhanh đến trước hai người, Trần Nghĩa hoảng sợ trừng mắt, "anh Đoạn!" Tầm mắt lại dừng đến người Đường Thi.
Đoạn Thích nhấc chân đạp Trần Nghĩa, Trần Nghĩa hoàn hồn: "Anh Đoạn, lần này anh đá em rất đau a!"
"Tiểu tử cứ tiếp tục giả vờ đi, ông đây phải đi, đuổi kịp." Đoạn Thích liếc nhìn Đường Thi.
"Anh, thật đúng là anh của em, hành, em liền đuổi kịp." Trần Nghĩa đau cũng không đau cười hì hì theo kịp, lại cười như không cười với Đường Thi.
"Em gái, em với anh Đoạn là?" anh Đoạn không phải coi trọng Tô Tiếu sao!
"Chào anh, em tên Đường Thi, trước mắt sẽ sống ở Đoạn gia."
Trần Nghĩa: "Anh là Trần Nghĩa, Đường Đường gọi là anh Trần đi, trước mắt?" Từ lúc nào Đoạn gia lại có cô gái nhỏ a?
Đường Thi gật gật đầu.
Đoạn Thích không thấy ai đuổi theo, quay đầu nhìn, thấy Đường Thi và Trần Nghĩa nói chuyện đến vui vẻ, mắt hoa đào nhìn nhìn: "Các người thật vui vẻ?"
Trần Nghĩa: "Đúng vậy, anh Đoạn, Đường Đường đến nhà anh, sao anh không nói trước với em một tiếng, em sẽ tổ chức một bữa tiệc hoanh nghênh a."
Đoạn Thích nhìn chằm chằm Đường Thi mấy giây, đến khi Đường Thi mất tự nhiên trừng lại anh, mới nhướng mày nói: "Đuổi theo, đồ nịnh hót." Chẳng phải là đồ nịnh hót hay sao? Công phu chỉ trong chốc lát, thế nhưng tên ngốc to con Trần Nghĩa này đã bị lừa!
Đường Thi: "..."
"A? Anh Đoạn, Đường Đường đáng yêu vậy, anh lấy cho em ấy cái tên bất nhã thế? Hay em sửa một tên khác? Đường Đường, Đường Đường, nghe thật hay, thật ngọt ngào."
Đoạn Thích nheo mắt, không lưu tình mà đánh một cái lên trán Trần Nghĩa, đau đến mức Trần Nghĩa kêu ai da ai da, thật đau.
Đuổi kịp hai người, Đường Thi lại nhớ tình tiết trong tiểu thuyết, Trần Nghĩa là anh em tri kỷ của nam phụ Đoạn Thích, là một trong số ít người không bị nữ chính mê hoặc, cùng với Đoạn Thích tình nghĩa huynh đệ, khiến một số độc gải kêu gào bên dưới "ở bên nhau ở bên nhau đi".
Đường Thi: "..."
Ở bên nhau? Lắc đầu, cố gắng vứt ý tưởng này ra khỏi đầu.
Trần Nghĩa so với Đoạn Thích còn cao hơn, hiện tại đã hơn 1 mét 8, diện mạo hàm hậu, có chút giống tên ngóc to con, nhưng Trần Nghĩa chân thành lại là một nam tử hán, anh ta có thể trở thành phó tổng của đế quốc thương nghiệp của Đoạn Thích, không phải vô lý, giả ngu giả ngốc, giả heo ăn thịt hổ là sở trường bậc thầy!
Cô gái nhỏ phía sau Đoạn Thích và Trần Nghĩa, khiến một đám nam sinh đứng chờ ở sân bóng chú ý, vừa nhìn rõ mặt Đường Thi, nam sinh đều phấn khích hưng phấn hẳn lên, càng có tên ưa nổi, huýt sáo.
Đoạn Thích quét mắt nhìn đám sói hung phấn kia, thành công khiến bầy sói an tĩnh lại, mở miệng: "Đồ nịnh nọt, nhớ đứng đây, không được phép đi đâu, nếu để tôi phát hiện ra.."
Đoạn Thích xúc động đến siết chặt tay khi nói "tôi", ánh mắt hung dữ nhìn Đường Thi.
Đường Thi bất đắc dĩ, cười gật đầu: "Vâng ạ."
Thiếu niên, quan tâm lại không biết ăn nói? Còn giả vờ hung dữ như vậy.
Trần Nghĩa vuốt tóc, nhìn Đoạn Thích tiêu sái rời đi, lại nói với Đường Thi: "Đường Đường à, anh Đoạn là lo lắng cho em đi lạc, trường chúng ta có chút lớn."
Đường Thi: "Anh Trần, em hiểu mà, anh nhanh đi đi."
Trần Nghĩa: "Ha ha, em nên đến xem thật kỹ đi, anh Đoạn chơi bóng lợi hại nhất!"
"Ân."
Nghe được lời nói chắc chắn, Trần Nghĩa ngây ngô cười chạy nhanh, tựa như nói với Đoạn Thích điều gì đó, Đoạn Thích hướng mắt nhìn Đường Thi, đột nhiên quay đầu, trên mặt Đường Thi là nụ cười rạng rỡ, như bị ấn nút tạm dừng.
"Đường Đường? Thật hay, thế nhưng lại gặp em." Tô Tiếu nhìn Đường Thi, nhu hòa cười.
Đường Thi: "Chị Tiếu Tiếu, thật trùng hợp, chị đến trường học có việc?"
"Chị đến đăng ký, có rất nhiều người hôm nay đến, đỡ mai phải phiền phức, em cũng vậy?"
"Đúng a."
"Đoạn Thích đưa em đến đăng ký?" Tô Tiếu nhìn nam sinh đang chạy trên sân bóng rổ, đột nhiên hỏi.
"Vâng."
Đường Thi bình tĩnh mỉm cười: "Đúng vậy, hôm qua em vừa đến, chị Tiếu Tiếu vẫn luôn ở đây sao? Có thể giới thiệu đại viện với em không?"
Ánh mắt Tô Tiếu lạnh nhạt, cười nhạt với Đường Thi: "Chị mới chuyển đến đại viện nửa năm, nên không biết rõ ràng lắm."
"Nga nga, thì ra là vậy, em đành về nhà hỏi bà vậy."
Thuận miệng gọi "anh trai nhỏ" "chị gái nhỏ", Đường Thi giả đến thật quen, không chút áp lực trong lòng, cho dù tuổi tâm lý của cô cũng gần 30, có một số việc, gọi cũng thành thói quen rồi.
"Đường Đường, về nhà ăn sáng nào." Ông Đoạn đứng cách đó không xa gọi lớn, thanh âm to lớn vang dội.
Đường Thi trả lời, giọng nói thanh thúy: "Dạ! Ông Đoạn, cháu đến liền." Vừa nói xong, Đường Thi cảm giác cổ họng hơi khó chịu, đây là lần đầu tiên cô lớn tiếng như vậy, hắc hắc, kỷ niệm hôm nay rất đáng giá, ý nghĩa với cô khác người bình thường.
"Chị Tiếu Tiếu, em về trước, hôm sau gặp nha!" Đường Thi vẫy vẫy tay nhỏ, nhanh theo hướng ông bà.
Tô Tiếu nhìn theo bóng dáng hai lớn một nhỏ kia, mím môi, quay đầu đã khôi phục nụ cười, ngoan ngoãn đỡ bà Văn về Văn gia.
Ba người trở lại Đoạn gia, thím Xuân liền đưa ra liên tục mấy món ăn sáng xếp chỉnh tề trên bàn ăn, Đường Thi ngồi xuống, nhìn sang phần chén bát đối diện là cái ghế trống không, tựa hồ nhìn ra được nghi hoặc của Đường Thi, ông Đoạn nói: "Đừng quan tâm tên tiểu tử kia, chắc chắn nó đang ngủ nướng, tối hôm qua lại lén chơi trò chơi, chúng ta cứ ăn trước!"
Đường Thi: Ồ, thì ra vậy, nam phụ Đoạn Thích cũng có thời kỳ như vậy.
Trong nháy mắt Đường Thi nghĩ tính ra Đoạn Thích có là nam phụ cao cao tại thượng, nhưng hiện tại vẫn sinh hoạt như người thường, có thể tưởng tượng, mị lực của nữ chính quả thật! Có thể khiến thiếu niên tuổi dậy thì bá đạo kiêu ngạo như Đoạn Thích biến thành lão đại độc bá một phương.
Đoạn Thích ngáp một cái, chậm rãi xuống tầng, quen tay quen chân ngồi vào vị trí mà mình thường ngồi, ăn đồ thím Xuân chuẩn bị cho.
"Tiểu tử thúi! Nói! Tối hôm qua lại chơi đến mấy giờ đi ngủ?" Ông Đoạn nhìn bộ dáng ủ rũ của Đoạn Thích, giận sôi máu.
Đoạn Thích xoa xoa mắt, thủng thẳng đáp: "Ông, cháu ngủ lúc nào, còn nói nữa? Ông đã sớm biết rồi."
Gần đây Đoạn Thích mê trò chơi chiến đấu, hứng thú hết mình, lại thêm trong phòng có máy chơi game, một mình, chơi rất nhiều ván, cũng không ai quản được, trời tờ mờ sáng, Đoạn Thích mới bò lên giường ngủ, một giấc này, đã đến 11 giờ.
Bà Đoạn lo lắng nhìn Đoạn Thích: "Thích Thích à, về sau không được ngủ muộn, có hại với cơ thể, chờ lúc cháu lớn lên sẽ hối hận."
"Đoạn Thích nghiêm túc nghe bà Đoạn lải nhải, không hề phản bác, còn liên tiếp" Vâng" "Dạ", tỏ vẻ đã hiểu.
Đường Thi đang giúp đỡ bà kéo sợi chỉ, nhìn Đoạn Thích nghiêm túc gật đầu, trong lòng cảm thán, Đoạn Thích là đứa bé ngoan, ít nhất mặt này sẽ không sai được.
"Thích Thích, cháu không biết, hôm nay Đường Đường đã rời giường lúc 6 rưỡi, còn cùng chúng ta ra ngoài rèn luyện thân thể, ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể, Thích Thích, cháu nên học tập Đường Đường nhiều vào." Dù kim chỉ trong tay bà Đoạn thoăn thoắt thì miệng cũng không ngừng nói.
Đường Thi có trực giác không tốt, nhìn lên Đoạn Thích, quả nhiên, Đoạn Thích đang hung hăng trừng cô, mắt đào xinh đẹp là chói lọi "Đồ nịnh nọt"!
Đừng hỏi cô vì sao biết ba chữ này.
"Tiểu tử thúi, nói cháu bảo nhiêu lần như vậy, cháu vẫn làm theo ý mình, hôm nay ta sẽ gọi Tiểu Vương dọn máy chơi game đến phòng Đường Đường, xem cháu làm gì để thức đêm đây!" Ông Đoạn thở phì phì ném ra lời này, lập tức phân phó lính gác Tiểu Vương.
Đoạn Thích sửng sốt, không ngờ được tình huống chuyển biến thành như vậy, quả nhiên, đồ nịnh nọt chính là sao chổi của hắn! Chắc chắn trong lúc hắn không để ý, vua nịnh nọt đã xin ông chuyển máy chơi game đến phòng cô! Đồ nịnh nọt muốn chơi trò chơi, không tiện mở miệng, liền cướp của mình!
Càng nghĩ càng thấy đúng, Đoạn Thích hoa hoa lệ lệ mà si ngốc, anh cảm thấy đồ nịnh nọt chính là chuyên đến đối nghịch với mình, trừng mắt nhìn Đường Thi chằm chằm.
Ánh mắt mãnh liệt vậy, Đường Thi không thể, hai ông bà cũng thấy được, ông Đoạn vuốt vuốt chòm râu: "Ngày mai là khai giảng, A Thích, cháu đưa Đường Đường đến trường, làm tốt thủ tục, Đường Đường, nếu tiểu tử này bắt nạt cháu, cháu cứ nói với ông, ông làm chủ!"
Đoạn Thích: "Ông, hôm nay cháu không rảnh, đã hẹn Cố Lệ chơi bóng."
Ông Đoạn: "Vừa hay, làm tốt thủ tục, cháu đưa Đường Đường theo làm quen mọi người."
Đoạn Thích: "..."
Đường Thi nghẹn cười: ".. Vâng."
Đường Thi với gương mặt tươi cười đi theo sau, Đoạn Thích cọ tới cọ lui mà dẫn Đường Thi đến trường, ngày thường chỉ cần một nửa đường, Đoạn Thích ương bướng dẫn Đường Thi một con đường!
Trước khi tiến vào cổng, Đoạn Thích xoay người, hơi hơi cúi đầu nhìn Đường Thi chỉ cao đến ngực hắn, loại cảm giác cao cao tại thượng này, khiến Đoạn Thích hài lòng, áp suất trên người cũng giảm bớt.
Nhưng Đoạn Thích vẫn mang vẻ mặt vô tình với Đường Thi: "Bí đao lùn, đừng lại gần ông đây quá, chỉ cần cô ngoan ngoãn, ông đây mới giúp cô."
Đường Thi.. Đường Thi nhịn cười: "Vâng, cảm ơn anh, Đoạn Thích."
Thiếu niên Đoạn Thích là đứa trẻ tốt, giám định hoàn thành.
"Hừ, theo sau." Nghe được Đường Thi gọi tên mình, Đoạn Thích hài lòng.
"Anh Đoạn! Anh a!" tiếng kêu đầy sợ hãi của Trần Nghĩa từ xa, chạy nhanh đến trước hai người, Trần Nghĩa hoảng sợ trừng mắt, "anh Đoạn!" Tầm mắt lại dừng đến người Đường Thi.
Đoạn Thích nhấc chân đạp Trần Nghĩa, Trần Nghĩa hoàn hồn: "Anh Đoạn, lần này anh đá em rất đau a!"
"Tiểu tử cứ tiếp tục giả vờ đi, ông đây phải đi, đuổi kịp." Đoạn Thích liếc nhìn Đường Thi.
"Anh, thật đúng là anh của em, hành, em liền đuổi kịp." Trần Nghĩa đau cũng không đau cười hì hì theo kịp, lại cười như không cười với Đường Thi.
"Em gái, em với anh Đoạn là?" anh Đoạn không phải coi trọng Tô Tiếu sao!
"Chào anh, em tên Đường Thi, trước mắt sẽ sống ở Đoạn gia."
Trần Nghĩa: "Anh là Trần Nghĩa, Đường Đường gọi là anh Trần đi, trước mắt?" Từ lúc nào Đoạn gia lại có cô gái nhỏ a?
Đường Thi gật gật đầu.
Đoạn Thích không thấy ai đuổi theo, quay đầu nhìn, thấy Đường Thi và Trần Nghĩa nói chuyện đến vui vẻ, mắt hoa đào nhìn nhìn: "Các người thật vui vẻ?"
Trần Nghĩa: "Đúng vậy, anh Đoạn, Đường Đường đến nhà anh, sao anh không nói trước với em một tiếng, em sẽ tổ chức một bữa tiệc hoanh nghênh a."
Đoạn Thích nhìn chằm chằm Đường Thi mấy giây, đến khi Đường Thi mất tự nhiên trừng lại anh, mới nhướng mày nói: "Đuổi theo, đồ nịnh hót." Chẳng phải là đồ nịnh hót hay sao? Công phu chỉ trong chốc lát, thế nhưng tên ngốc to con Trần Nghĩa này đã bị lừa!
Đường Thi: "..."
"A? Anh Đoạn, Đường Đường đáng yêu vậy, anh lấy cho em ấy cái tên bất nhã thế? Hay em sửa một tên khác? Đường Đường, Đường Đường, nghe thật hay, thật ngọt ngào."
Đoạn Thích nheo mắt, không lưu tình mà đánh một cái lên trán Trần Nghĩa, đau đến mức Trần Nghĩa kêu ai da ai da, thật đau.
Đuổi kịp hai người, Đường Thi lại nhớ tình tiết trong tiểu thuyết, Trần Nghĩa là anh em tri kỷ của nam phụ Đoạn Thích, là một trong số ít người không bị nữ chính mê hoặc, cùng với Đoạn Thích tình nghĩa huynh đệ, khiến một số độc gải kêu gào bên dưới "ở bên nhau ở bên nhau đi".
Đường Thi: "..."
Ở bên nhau? Lắc đầu, cố gắng vứt ý tưởng này ra khỏi đầu.
Trần Nghĩa so với Đoạn Thích còn cao hơn, hiện tại đã hơn 1 mét 8, diện mạo hàm hậu, có chút giống tên ngóc to con, nhưng Trần Nghĩa chân thành lại là một nam tử hán, anh ta có thể trở thành phó tổng của đế quốc thương nghiệp của Đoạn Thích, không phải vô lý, giả ngu giả ngốc, giả heo ăn thịt hổ là sở trường bậc thầy!
Cô gái nhỏ phía sau Đoạn Thích và Trần Nghĩa, khiến một đám nam sinh đứng chờ ở sân bóng chú ý, vừa nhìn rõ mặt Đường Thi, nam sinh đều phấn khích hưng phấn hẳn lên, càng có tên ưa nổi, huýt sáo.
Đoạn Thích quét mắt nhìn đám sói hung phấn kia, thành công khiến bầy sói an tĩnh lại, mở miệng: "Đồ nịnh nọt, nhớ đứng đây, không được phép đi đâu, nếu để tôi phát hiện ra.."
Đoạn Thích xúc động đến siết chặt tay khi nói "tôi", ánh mắt hung dữ nhìn Đường Thi.
Đường Thi bất đắc dĩ, cười gật đầu: "Vâng ạ."
Thiếu niên, quan tâm lại không biết ăn nói? Còn giả vờ hung dữ như vậy.
Trần Nghĩa vuốt tóc, nhìn Đoạn Thích tiêu sái rời đi, lại nói với Đường Thi: "Đường Đường à, anh Đoạn là lo lắng cho em đi lạc, trường chúng ta có chút lớn."
Đường Thi: "Anh Trần, em hiểu mà, anh nhanh đi đi."
Trần Nghĩa: "Ha ha, em nên đến xem thật kỹ đi, anh Đoạn chơi bóng lợi hại nhất!"
"Ân."
Nghe được lời nói chắc chắn, Trần Nghĩa ngây ngô cười chạy nhanh, tựa như nói với Đoạn Thích điều gì đó, Đoạn Thích hướng mắt nhìn Đường Thi, đột nhiên quay đầu, trên mặt Đường Thi là nụ cười rạng rỡ, như bị ấn nút tạm dừng.
"Đường Đường? Thật hay, thế nhưng lại gặp em." Tô Tiếu nhìn Đường Thi, nhu hòa cười.
Đường Thi: "Chị Tiếu Tiếu, thật trùng hợp, chị đến trường học có việc?"
"Chị đến đăng ký, có rất nhiều người hôm nay đến, đỡ mai phải phiền phức, em cũng vậy?"
"Đúng a."
"Đoạn Thích đưa em đến đăng ký?" Tô Tiếu nhìn nam sinh đang chạy trên sân bóng rổ, đột nhiên hỏi.
"Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.