Chương 4: Hình xăm
Thương Bạch Bần Huyết
22/07/2021
Thẩm Hàm tìm lão Vương lấy bột protein, lúc trở lại trước cửa tòa nhà cũ đã không còn một chiếc xe.
Đúng lúc này Dương Lộ từ bên trong lạnh lùng đi ra, giương mắt trông thấy Thẩm Hàm, sắc mặt càng khó coi, "Mày đến đây làm gì?"
Thẩm Hàm giơ cái chai lên, "Du Hậu ở phía trên."
Nói xong, liền trực tiếp vượt qua Dương Lộ đi vào.
Dương Lộ nhìn Thần Hàm một hồi, mồ hôi trên người vẫn chưa khô, gió mát phả vào, làn da cũng hơi mát.
"Về sau bớt đến đây."
Thẩm Hàm dừng lại, quay đầu lại nhìn Dương Lộ. Cảm khái, thật đúng là có chút cảm thấy anh ta giống mình.
Dương Lộ nhìn xa xăm, mắt cay cay, rút trong túi ra điếu thuốc châm lên hút, hít vài hơi liền rơi nước mắt.
Thẩm Hàm không đi lại xem hắn, chuyển người đi lên lầu, cách thật xa chỉ nghe thấy tập thể hình vù vù.
Xác thực mà nói, Du Hậu mỗi một lần cử động tiếng gầm của anh ấy có chút đáng xấu hổ.
Thẩm Hàm nhíu mày, "Chú ý một chút. Đây là phòng tập thể dục, không phải phòng gội đầu."
Du Hậu làm như mắt điếc tai ngơ, ngồi xổm xuống cầm một thanh tạ, "Vừa rồi không có người khác, tôi không thẹn thùng, anh thẹn thùng cái gì."
Thẩm Hàm không có hứng thú nghe Du Hậu nói nhảm, "Tòa nhà này không có ai ở đây. Tại sao vừa rồi tôi lại nhìn thấy Dương Lộ?."
Du Hậu dùng sức nâng tạ, rít một tiếng, "Lên —— "
Thẩm Hàm da đầu tê dại, run rẩy thò tay vào trong túi tìm điện thoại di động, định nói chuyện từ chức với Trương cảnh quan.
Du Hậu sau khi nâng tạ thành công liền ném xuống nệm cao su, lúc này mới trả lời, "Người từ Đông Hải có thể đến đây. Nói chung, sẽ không có người ngoài quan tâm đến nơi này."
Thẩm Hàm lật điện thoại, phát hiện không có pin chỉ có thể từ bỏ. Vừa nhấc mắt đã thấy Du Hậu mồ hôi chảy ròng ròng hướng chính mình tới,
"Bột protein của tôi đâu?"
Thẩm Hàm khẽ vươn tay, "Đây này."
Du Hậu đón lấy đổ vào trong cốc, xoay người đi lấy nước, "Tập squat thì mông sẽ vểnh lên a..."
Thẩm Hàm tiện tay nhặt khăn mặt Du Hậu làm rơi trên mặt đất, vắt lên thiết bị bên cạnh, "Tôi trước khi gặp Dương Lục còn gặp một người, rất kỳ quái."
Du Hậu đổ nước vào bình, nhìn về phía Thẩm Hàm, "Ở đâu, lúc nào?"
Ngoài hành lang, chính là tầng lầu bị hỏng đèn. Lúc xuống lầu đã gặp. Người này đứng ở đó suốt, giống như một bóng ma vậy," Thẩm Hàm hơi khựng lại, "nhưng cũng khá đẹp."
Du Hậu bỗng nhiên hét lên một tiếng, tuyệt vọng lắc nước trên tay phải của mình, "Làm sao bây giờ, phỏng tay rồi. Nó sẽ để lại sẹo sao? A..a.. a.."
Còn chưa dứt lời lại gào một tiếng co thành một nắm.
Thẩm Hàm nhìn thấy Du Hậu vươn tay nắm lấy đầu nhô ra của dụng cụ thể dục bên cạnh, "Lúc này là khẳng định lưu sẹo rồi.."
Du Hậu nhăn mặt lại, "Chảy máu rồi... Ta phải về nhà dưỡng thương..."
Thẩm Hàm trợn tròn mắt, "Nên tìm chỗ khử trùng và băng bó trước."
Du Hậu cắn răng kiên trì,"Trong nhà tôi có những thứ này, quay lại tôi sẽ nói với Lão Vương"
Thẩm Hàm nhìn Du Hậu khập khiễng, "Không phải anh bị gãy tay sao? Như thế nào mà chân còn cà nhắc rồi."
Du Hậu xanh cả mặt " Anh biết cái gì? Đây được gọi là di chuyển toàn bộ cơ thể bằng một ngón tay. Hãy đến và bế tôi đi."
Thẩm Hàm thấy Du Hậu làm bộ muốn lên lưng của mình, lạnh lùng quay người ra khỏi phòng.
Du Hậu đuổi theo Thẩm Hàm xuống dưới lầu, quay trở lại tòa nhà chính, cầm túi xách lái xe về nhà, đến chỗ ở của Du Hậu thì đã ba giờ sáng.
Thẩm Hàm cố sức bới ra một con đường, bới bông gòn và thuốc khử trùng trong số hàng trăm thứ linh tinh, xử lý đơn giản cho Du Hậu,nghĩ ngợi một hồi trở lại khách sạn, Du Hậu bắt được,
"Anh đừng đi, tôi sợ bóng tối."
Thẩm Hàm liếc mắt nhìn Du Hậu, "Vậy thì mở ra đèn ngủ."
Du Hậu nắm chặt tay, "Như vậy không được, buổi tối tôi không thể đi toilet một tay."
Thẩm Hàm xanh cả mặt, " Ý của anh là, anh còn muốn tôi giúp anh cầm sao? Sao không tự mình ngồi đi tiểu?"
"Ngồi đi tiểu nhiều, anh thật coi tôi như một nữ nhân sao."
"Anh nói lời này nghe thật giả dối, không phải anh vẫn thường đóng giả làm nữ nhân sao?"
"Cho nên anh đừng đi được không."
"Gặp lại."
Du Hậu vẫn không buông tay, "Đừng hồ nháo nữa, cậu xem, tôi có thể chăm sóc cậu khi cậu vừa đến đây. Khi tôi cần người chăm sóc, đừng rời đi."
Lời nói của Du Hậu quả nhiên có lý, sắc mặt nghiêm túc, ngược lại Thẩm Hàm có chút ngượng ngùng mà cự tuyệt, đành đặt đồ trong tay xuống rồi bỏ đi.
Du Hậu vừa thấy Thẩm Hàm đồng ý, cao hứng từ trên giường mà bật dậy, "Tôi đi đổi lại áo ngủ gợi cảm.."
Thẩm Hàm vô cùng hối hận, "Làm phiền anh mặc quần áo mùa thu, tốt nhất là loại cao cổ ấy, đừng lộ ra đoạn nào."
Du Hậu hậm hực một lần nữa nằm xuống, "Ngươi cái này người không có nửa điểm tình thú."
Nói xong quay lại giường chuẩn bị đi ngủ.
Thẩm Hàm đạp hắn một cước, "Tôi ngủ chỗ nào?"
Du Hậu núp ở trong chăn, "Giường a."
Thẩm Hàm nhìn xung quanh, căn hộ nơi anh đang ở không có nhà bếp, chỉ có một phòng ngủ, có phòng tắm, chưa kể đến ghế sô pha, cũng không có thêm một chiếc ghế nào.
Du Hậu nhìn thấu tâm tư Thẩm Hàm, "Được rồi, tôi sẽ không làm gì cậu. Hơn nữa, tôi đã quen rồi. Không thể cứng rắn với tôi thì tôi cũng không giúp được gì cho cậu, đúng không?"
Thẩm Hàm suy tư một lát, "Chỉ vào phía bên trong."
Du Hậu dịch vào nhường chỗ cho Thẩm Hàm, Thẩm Hàm nằm xuống thì giơ tay tắt đèn, "Chúc anh ngủ ngon."
Thẩm Hàm lót áo ngoài nằm xuống, kéo chăn qua từng chút một, miễn cưỡng đem chính mình phủ lên, ai ngờ Du Hậu lại đặt xích gần, Thẩm Hàm chán ghét dịch sang bên cạnh, nghiêng mình tránh tiếp xúc cơ thể cùng Du Hậu, nhưng vừa nằm được một lúc thì rối vô cùng.
Thẩm Hàm mặt hướng về phía Du Hậu, nghĩ đến hắn vểnh đít lên đối với mình, luôn cảm thấy ghê tởm không thể ngủ được với tư thế này, nên trở mình quay lưng về phía anh ta.
Nhưng trong nháy mắt tưởng tượng đem sau lưng của mình cứ như vậy giao cho một người GAY tựa hồ cũng không thỏa đáng lắm, vì vậy lại lật trở về.
Như thế nhiều lần giằng co đến tận nửa đêm, thẳng đến sắc trời hơi sáng, mới thật sự chịu không được, mệt mỏi cực độ lăn ra ngủ dưới cặp đùi tráng kiện của Du Hậu.
Mặt trời lên cao, chuông điện thoại di động reo lên.
Thẩm Hàm vươn tay ra sờ soạng một cái, mới phản ứng lại đột nhiên mở mắt ra.
Sợ là không cẩn thận sờ đến người bên cạnh, sáng sớm Thẩm Hàm không muốn động khẩu.
Chiếc gối bên cạnh trống không, màn hình điện thoại hiện lên một dãy số xa lạ.
Thẩm Hàm không có thời gian suy nghĩ, liền trực tiếp nghe điện thoại.
"Đệ đệ, đây là số mới của anh, lưu lại nha ~ "
Thẩm Hàm cầm di động, "Anh đi ra ngoài sớm như vậy để mua điện thoại mới?"
"Không còn sớm nữa, trưa rồi " đầu bên kia điện thoại thanh âm dừng thoáng một phát, "Ta hiện tại đang ở khách sạn ngươi ở."
Thẩm Hàm phản ứng đầu tiên là xem qua ví tiền, quả nhiên thẻ phòng cùng giấy tờ tùy thân bị lấy đi, "Ngươi làm gì thế?"
"Giúp cậu trả phòng ah. Cậu dọn dẹp nhà cửa đi. Lát nữa tôi sẽ đến trung tâm thương mại mua đồ cho cậu. Từ nay cậu sẽ sống trong nhà của tôi "
Thẩm Hàm siết chặt điện thoại, "Anh như thế này không được ép tôi."
"Để phát tiết, ngươi có thể cường bạo ta a."
Thẩm Hàm toàn thân phát run, thật sự nói không ra lời.
Bên kia điện thoại, hắn dường như không để ý đến sự kỳ lạ của Thẩm Hàm, chỉ nói tiếp: " À, đúng rồi, còn có một chuyện quan trọng, Lão Vương đã giúp cậu sắp xếp công việc, đợi lát nữa Phỉ Thất đi qua tìm cậu, vừa rồi hắn đã tới tìm tôi lấy chìa khóa đi rồi."
Thẩm Hàm sững sờ, "Phỉ Thất là ai?"
Giọng đầu dây bên kia hơi trầm xuống "Người bên cạnh đại ca, cậu cứ khách khí một chút là được."
Khóa cửa có tiếng cọt kẹt, Thẩm Hàm cứng người lại, "Đến rồi."
"Nhanh như vậy a, này trước tiên không cho bọn họ vào, dọn dẹp qua đã. Tôi vốn định là cùng với Phỉ Thất phát triển quan hệ..."
Thẩm Hàm cúp điện thoại, vội vàng từ trên giường đứng lên, còn chưa kịp vuốt áo sơ mi bị nhăn đã có vài người đàn ông mặc quần áo đen đi giày đen đứng trước mặt anh.
Người đàn ông cắt cua ở phía trước liếc nhìn căn phòng bừa bộn, thoáng cau mày, "Mày là Thẩm Hàm?"
Thẩm Hàm đưa tay vuốt vuốt tóc, có chút ngượng ngùng, "Là tôi."
Phỉ Thất điều chỉnh sắc mặt, "Du hậu có nói cho mày tao đến đón mày không?"
Thẩm Hàm ừ một tiếng.
Phỉ Thất quay đầu lại, "Tốt rồi, đi thôi."
Thẩm Hàm có chút chần chừ, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng.
Không cần biết đi đâu, miễn là không bị lôi kéo để làm việc đó, thì có thể gần gũi hơn với người này hơn một chút cũng tốt.
Phỉ Thất kinh ngạc nhìn Thẩm Hàm, vốn đang chuẩn bị một đống lí do từ chối lại đều vô dụng lên, "Mày không đi thu dọn một chút?"
Thẩm Hàm lúc này ngược lại là có chút sững sờ, "Thu dọn cái gì?"
Phỉ Thất mặt không biểu tình, "Mày vừa rời giường, đi ra ngoài gặp người khác tốt xấu thì cũng phải rửa cái mặt."
Thẩm Hàm cũng nhớ tới như vậy, "Vậy anh chờ tôi một lát."
Phỉ Thất cũng không thèm liếc hắn một cái, "Tao ở dưới lầu chờ mày."
Nói xong liền dẫn người ra khỏi phòng, chỉ lưu lại một người chờ Thẩm Hàm cùng xuống dưới. . Truyện Khoa Huyễn
Khi Thẩm Hàm đang thu dọn, người đàn ông cũng thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, cũng không có nhìn chằm chằm Thẩm Hàm, điều này khiến Thẩm Hàm an tâm, nếu thật là có chuyện gì, tiểu tử này nhất định sẽ không để bụng như thế.
Mười phút sau, Thẩm Hàm đi theo tiểu đệ xuống lầu, tinh thần phấn chấn, dưới lầu có một chiếc Audi màu đen đậu ở cửa.
Xe không biết đang hướng về nơi nào, nhưng vẫn là giữa thành phố náo nhiệt.
Phi Tề ngồi bên cạnh không nói gì, Thẩm Hàm cũng vui vẻ.
Một vài người đã đến hội quán cao cấp, Phỉ Thất dẫn bọn họ đến một gian phòng, quay đầu nhìn Thẩm Hàm ở bên ngoài, "Vào đi."
Thẩm Hàm vén rèm da cừu trước cửa, kinh ngạc nhìn những hình xăm trên tường
"Xăm hình?"
Phỉ Thất gật gật đầu, "Ngồi xuống đi."
"Tham gia băng nhóm có cần hình xăm không?" Thẩm Hàm đứng ngồi không yên, "Có thể không xăm không... Tôi cảm thấy được xã hội đen cũng không nhất định phải có hình xăm."
Phỉ Thất dở khóc dở cười, "Không phải.....mà là mày không thể không xăm.."
Nói xong Phỉ Thất cảm thấy rất mâu thuẫn.
Nhưng này là ý lão đại, chính mình bất quá là phụng mệnh làm việc.
Thợ xăm đưa cho mỗi người một điếu thuốc mời bọn họ ngồi xuống.
Thẩm Hàm có chút hối hận chính mình không rõ đã theo tới, muốn hỏi thì hỏi gì cũng không được, cũng không thể bởi vì không muốn có hình xăm mà cự tuyệt không đến.
Dù sao công việc này cũng phải hy sinh nhiều, hy sinh một chút cũng không sao.
Thẩm Hàm dò xét, "Tôi thấy Du Hậu cũng không có hình xăm..."
Phỉ Thất á khẩu, đàn em đứng phía sau thờ ơ nói: "Xăm lông mày, hắn trời sinh lông mày mỏng."
Thẩm Hàm ngộp thở, "Cái này cũng tính sao?"
Phi Tề cười ha ha một tiếng, phun ra làn khói trắng xanh, nhìn Thẩm Hàm như chế giễu.
Thẩm Hàm cầm lên một album hình xăm, tưởng rằng sẽ không có tác dụng gì, chọn một họa tiết nhỏ trên eo và bụng, dù sao nó cũng tương đối nhỏ, nhìn lại cũng không dễ bị người ta phát hiện.
Trong khi chào hỏi Phỉ Thất người thợ xăm bắt đầu khử trùng kim thép và chuẩn bị mực.
Thẩm Hàm tại một đám ôn thần Quan Công ở bên trong khó khăn tìm được một con cá nhỏ, "Hay là tôi xăm hình này?"
Người thợ xăm xem qua, "Cái này hở cả lưng, phải ba ngày mới xăm được."
Thẩm Hàm tay run lên, "Quên đi."
Phỉ Thất dập tàn thuốc "Không cần chọn, đều chọn cho mày xong rồi, trực tiếp nằm xuống là được."
Người thợ xăm chỉ vào chiếc ghế tựa bên cạnh, "Nằm xuống đây".
Thẩm Hàm xoắn xuýt một thoáng, vẫn là nằm xuống, trong lòng mặc niệm lấy có thể ẩn hình xăm đi chút là được rồi.
Động cơ ù ù bên tai, cây kim tiến lại gần, Thẩm Hàm cảm thấy có gì đó không ổn.
Người thợ xăm nhỏ giọng phàn nào: "Chớ né, cái này không thể động."
Thẩm Hàm lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, "Kim châm của anh quá gần mặt của tôi..."
Thợ xăm liếc nhìn Thẩm Hàm "Chính là muốn xăm mặt."
Thẩm Hàm sợ ngây người.
Xăm nơi này thật sự là quá không giấu nổi, thậm chí không thể xưng là không ẩn nấp, quả thực là rêu rao.
Vạn nhất trở thành mặt thú mặt xanh, hoặc là xăm lên mặt cái gì đấy, đoán chừng chính mình nửa đời sau chỉ có thể đi hát kinh kịch.
Thẩm Hàm ngồi xuống, xoay mặt nhìn Phỉ Thất, "Trên mặt không được."
Phỉ Thất gõ lên bàn, "Cái này không có thương lượng, hoặc là mày ngoan ngoãn nằm xuống xăm, hoặc là tao đem mày đánh ngất xỉu rồi xăm, mày có thể chọn một"
Thẩm Hàm nhìn Phỉ Thất không lên tiếng.
Ngón tay gõ mặt bàn dừng lại một cách không tự nhiên, Phỉ Thất nhìn chằm chằm Thẩm Hàm, khóe miệng khẽ co giật.
Tuy nói tiểu tử ngốc đến khó hiểu, nhưng ánh mắt lúc này rất khó chịu.
Thợ xăm thấy thế vội vàng hoà giải, " Rất nhỏ mà, anh xem so với nốt ruồi lớn hơn không được bao nhiêu."
Người nọ đánh rơi tàn thuốc trong tay, xắn tay áo làm động tác đi lên.
Thẩm Hàm rất nhanh liền quyết định, "Được."
Rồi nằm xuống.
Vẻ mặt của Phỉ Thất dịu đi một chút, anh lại châm thuốc.
Hình xăm khác với tưởng tượng, kim đâm đâm tiến trong thịt cảm giác đau, chỉ là âm thanh điện giật làm cho đầu đau nhức.
Trong vòng vài phút, người thợ xăm đã tắt kim trên tay, lau sạch thuốc nhuộm thừa bằng bông thấm nước.
"Được rồi."
Quả nhiên rất nhanh.
Thẩm Hàm đứng dậy cầm lấy chiếc gương do thợ xăm giao cho.
Phỉ Thất nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm, con ngươi không ngừng run rẩy.
Trong tay tàn thuốc rơi mất một đoạn, còn chưa kịp rơi trên mặt đất đã bị gió thổi tán, tán nhập trong không khí.
"Thật đúng là rất nhỏ." Thẩm Hàm nhìn hình xăm trong gương, hình xăm nhỏ như vậy, màu nhạt, vết bớt ở mức trung bình, nhưng xung quanh lại hơi đỏ, hai ngày nữa anh có thể bóc nó ra..
Phỉ Thất đứng dậy, "Đi thôi."
Có người chào hỏi, nhìn Thẩm Hàm đầy hứng thú, "Anh Phỉ, có chút giống Dương Lộ"
Phỉ Thất hung dữ quay đầu lại, "Câm miệng!"
Thẩm Hàm sờ sờ mắt, xác thực cảm thấy có điểm quái dị, nghĩ đến tiểu tử Dương Lục này gây thị phi khắp nơi, chẳng lẽ là người của hắn sợ hắn gây thù quá nhiều cho nên muốn tìm người thay thế.
Nghĩ đến từ thay thế, Thẩm Hàm bất giác cười khẽ một tiếng.
Không phải ai cũng là tên ngốc, cho dù lớn lên giống nhau đi nữa...., dù sao vẫn là hai người nha.
Đúng lúc này Dương Lộ từ bên trong lạnh lùng đi ra, giương mắt trông thấy Thẩm Hàm, sắc mặt càng khó coi, "Mày đến đây làm gì?"
Thẩm Hàm giơ cái chai lên, "Du Hậu ở phía trên."
Nói xong, liền trực tiếp vượt qua Dương Lộ đi vào.
Dương Lộ nhìn Thần Hàm một hồi, mồ hôi trên người vẫn chưa khô, gió mát phả vào, làn da cũng hơi mát.
"Về sau bớt đến đây."
Thẩm Hàm dừng lại, quay đầu lại nhìn Dương Lộ. Cảm khái, thật đúng là có chút cảm thấy anh ta giống mình.
Dương Lộ nhìn xa xăm, mắt cay cay, rút trong túi ra điếu thuốc châm lên hút, hít vài hơi liền rơi nước mắt.
Thẩm Hàm không đi lại xem hắn, chuyển người đi lên lầu, cách thật xa chỉ nghe thấy tập thể hình vù vù.
Xác thực mà nói, Du Hậu mỗi một lần cử động tiếng gầm của anh ấy có chút đáng xấu hổ.
Thẩm Hàm nhíu mày, "Chú ý một chút. Đây là phòng tập thể dục, không phải phòng gội đầu."
Du Hậu làm như mắt điếc tai ngơ, ngồi xổm xuống cầm một thanh tạ, "Vừa rồi không có người khác, tôi không thẹn thùng, anh thẹn thùng cái gì."
Thẩm Hàm không có hứng thú nghe Du Hậu nói nhảm, "Tòa nhà này không có ai ở đây. Tại sao vừa rồi tôi lại nhìn thấy Dương Lộ?."
Du Hậu dùng sức nâng tạ, rít một tiếng, "Lên —— "
Thẩm Hàm da đầu tê dại, run rẩy thò tay vào trong túi tìm điện thoại di động, định nói chuyện từ chức với Trương cảnh quan.
Du Hậu sau khi nâng tạ thành công liền ném xuống nệm cao su, lúc này mới trả lời, "Người từ Đông Hải có thể đến đây. Nói chung, sẽ không có người ngoài quan tâm đến nơi này."
Thẩm Hàm lật điện thoại, phát hiện không có pin chỉ có thể từ bỏ. Vừa nhấc mắt đã thấy Du Hậu mồ hôi chảy ròng ròng hướng chính mình tới,
"Bột protein của tôi đâu?"
Thẩm Hàm khẽ vươn tay, "Đây này."
Du Hậu đón lấy đổ vào trong cốc, xoay người đi lấy nước, "Tập squat thì mông sẽ vểnh lên a..."
Thẩm Hàm tiện tay nhặt khăn mặt Du Hậu làm rơi trên mặt đất, vắt lên thiết bị bên cạnh, "Tôi trước khi gặp Dương Lục còn gặp một người, rất kỳ quái."
Du Hậu đổ nước vào bình, nhìn về phía Thẩm Hàm, "Ở đâu, lúc nào?"
Ngoài hành lang, chính là tầng lầu bị hỏng đèn. Lúc xuống lầu đã gặp. Người này đứng ở đó suốt, giống như một bóng ma vậy," Thẩm Hàm hơi khựng lại, "nhưng cũng khá đẹp."
Du Hậu bỗng nhiên hét lên một tiếng, tuyệt vọng lắc nước trên tay phải của mình, "Làm sao bây giờ, phỏng tay rồi. Nó sẽ để lại sẹo sao? A..a.. a.."
Còn chưa dứt lời lại gào một tiếng co thành một nắm.
Thẩm Hàm nhìn thấy Du Hậu vươn tay nắm lấy đầu nhô ra của dụng cụ thể dục bên cạnh, "Lúc này là khẳng định lưu sẹo rồi.."
Du Hậu nhăn mặt lại, "Chảy máu rồi... Ta phải về nhà dưỡng thương..."
Thẩm Hàm trợn tròn mắt, "Nên tìm chỗ khử trùng và băng bó trước."
Du Hậu cắn răng kiên trì,"Trong nhà tôi có những thứ này, quay lại tôi sẽ nói với Lão Vương"
Thẩm Hàm nhìn Du Hậu khập khiễng, "Không phải anh bị gãy tay sao? Như thế nào mà chân còn cà nhắc rồi."
Du Hậu xanh cả mặt " Anh biết cái gì? Đây được gọi là di chuyển toàn bộ cơ thể bằng một ngón tay. Hãy đến và bế tôi đi."
Thẩm Hàm thấy Du Hậu làm bộ muốn lên lưng của mình, lạnh lùng quay người ra khỏi phòng.
Du Hậu đuổi theo Thẩm Hàm xuống dưới lầu, quay trở lại tòa nhà chính, cầm túi xách lái xe về nhà, đến chỗ ở của Du Hậu thì đã ba giờ sáng.
Thẩm Hàm cố sức bới ra một con đường, bới bông gòn và thuốc khử trùng trong số hàng trăm thứ linh tinh, xử lý đơn giản cho Du Hậu,nghĩ ngợi một hồi trở lại khách sạn, Du Hậu bắt được,
"Anh đừng đi, tôi sợ bóng tối."
Thẩm Hàm liếc mắt nhìn Du Hậu, "Vậy thì mở ra đèn ngủ."
Du Hậu nắm chặt tay, "Như vậy không được, buổi tối tôi không thể đi toilet một tay."
Thẩm Hàm xanh cả mặt, " Ý của anh là, anh còn muốn tôi giúp anh cầm sao? Sao không tự mình ngồi đi tiểu?"
"Ngồi đi tiểu nhiều, anh thật coi tôi như một nữ nhân sao."
"Anh nói lời này nghe thật giả dối, không phải anh vẫn thường đóng giả làm nữ nhân sao?"
"Cho nên anh đừng đi được không."
"Gặp lại."
Du Hậu vẫn không buông tay, "Đừng hồ nháo nữa, cậu xem, tôi có thể chăm sóc cậu khi cậu vừa đến đây. Khi tôi cần người chăm sóc, đừng rời đi."
Lời nói của Du Hậu quả nhiên có lý, sắc mặt nghiêm túc, ngược lại Thẩm Hàm có chút ngượng ngùng mà cự tuyệt, đành đặt đồ trong tay xuống rồi bỏ đi.
Du Hậu vừa thấy Thẩm Hàm đồng ý, cao hứng từ trên giường mà bật dậy, "Tôi đi đổi lại áo ngủ gợi cảm.."
Thẩm Hàm vô cùng hối hận, "Làm phiền anh mặc quần áo mùa thu, tốt nhất là loại cao cổ ấy, đừng lộ ra đoạn nào."
Du Hậu hậm hực một lần nữa nằm xuống, "Ngươi cái này người không có nửa điểm tình thú."
Nói xong quay lại giường chuẩn bị đi ngủ.
Thẩm Hàm đạp hắn một cước, "Tôi ngủ chỗ nào?"
Du Hậu núp ở trong chăn, "Giường a."
Thẩm Hàm nhìn xung quanh, căn hộ nơi anh đang ở không có nhà bếp, chỉ có một phòng ngủ, có phòng tắm, chưa kể đến ghế sô pha, cũng không có thêm một chiếc ghế nào.
Du Hậu nhìn thấu tâm tư Thẩm Hàm, "Được rồi, tôi sẽ không làm gì cậu. Hơn nữa, tôi đã quen rồi. Không thể cứng rắn với tôi thì tôi cũng không giúp được gì cho cậu, đúng không?"
Thẩm Hàm suy tư một lát, "Chỉ vào phía bên trong."
Du Hậu dịch vào nhường chỗ cho Thẩm Hàm, Thẩm Hàm nằm xuống thì giơ tay tắt đèn, "Chúc anh ngủ ngon."
Thẩm Hàm lót áo ngoài nằm xuống, kéo chăn qua từng chút một, miễn cưỡng đem chính mình phủ lên, ai ngờ Du Hậu lại đặt xích gần, Thẩm Hàm chán ghét dịch sang bên cạnh, nghiêng mình tránh tiếp xúc cơ thể cùng Du Hậu, nhưng vừa nằm được một lúc thì rối vô cùng.
Thẩm Hàm mặt hướng về phía Du Hậu, nghĩ đến hắn vểnh đít lên đối với mình, luôn cảm thấy ghê tởm không thể ngủ được với tư thế này, nên trở mình quay lưng về phía anh ta.
Nhưng trong nháy mắt tưởng tượng đem sau lưng của mình cứ như vậy giao cho một người GAY tựa hồ cũng không thỏa đáng lắm, vì vậy lại lật trở về.
Như thế nhiều lần giằng co đến tận nửa đêm, thẳng đến sắc trời hơi sáng, mới thật sự chịu không được, mệt mỏi cực độ lăn ra ngủ dưới cặp đùi tráng kiện của Du Hậu.
Mặt trời lên cao, chuông điện thoại di động reo lên.
Thẩm Hàm vươn tay ra sờ soạng một cái, mới phản ứng lại đột nhiên mở mắt ra.
Sợ là không cẩn thận sờ đến người bên cạnh, sáng sớm Thẩm Hàm không muốn động khẩu.
Chiếc gối bên cạnh trống không, màn hình điện thoại hiện lên một dãy số xa lạ.
Thẩm Hàm không có thời gian suy nghĩ, liền trực tiếp nghe điện thoại.
"Đệ đệ, đây là số mới của anh, lưu lại nha ~ "
Thẩm Hàm cầm di động, "Anh đi ra ngoài sớm như vậy để mua điện thoại mới?"
"Không còn sớm nữa, trưa rồi " đầu bên kia điện thoại thanh âm dừng thoáng một phát, "Ta hiện tại đang ở khách sạn ngươi ở."
Thẩm Hàm phản ứng đầu tiên là xem qua ví tiền, quả nhiên thẻ phòng cùng giấy tờ tùy thân bị lấy đi, "Ngươi làm gì thế?"
"Giúp cậu trả phòng ah. Cậu dọn dẹp nhà cửa đi. Lát nữa tôi sẽ đến trung tâm thương mại mua đồ cho cậu. Từ nay cậu sẽ sống trong nhà của tôi "
Thẩm Hàm siết chặt điện thoại, "Anh như thế này không được ép tôi."
"Để phát tiết, ngươi có thể cường bạo ta a."
Thẩm Hàm toàn thân phát run, thật sự nói không ra lời.
Bên kia điện thoại, hắn dường như không để ý đến sự kỳ lạ của Thẩm Hàm, chỉ nói tiếp: " À, đúng rồi, còn có một chuyện quan trọng, Lão Vương đã giúp cậu sắp xếp công việc, đợi lát nữa Phỉ Thất đi qua tìm cậu, vừa rồi hắn đã tới tìm tôi lấy chìa khóa đi rồi."
Thẩm Hàm sững sờ, "Phỉ Thất là ai?"
Giọng đầu dây bên kia hơi trầm xuống "Người bên cạnh đại ca, cậu cứ khách khí một chút là được."
Khóa cửa có tiếng cọt kẹt, Thẩm Hàm cứng người lại, "Đến rồi."
"Nhanh như vậy a, này trước tiên không cho bọn họ vào, dọn dẹp qua đã. Tôi vốn định là cùng với Phỉ Thất phát triển quan hệ..."
Thẩm Hàm cúp điện thoại, vội vàng từ trên giường đứng lên, còn chưa kịp vuốt áo sơ mi bị nhăn đã có vài người đàn ông mặc quần áo đen đi giày đen đứng trước mặt anh.
Người đàn ông cắt cua ở phía trước liếc nhìn căn phòng bừa bộn, thoáng cau mày, "Mày là Thẩm Hàm?"
Thẩm Hàm đưa tay vuốt vuốt tóc, có chút ngượng ngùng, "Là tôi."
Phỉ Thất điều chỉnh sắc mặt, "Du hậu có nói cho mày tao đến đón mày không?"
Thẩm Hàm ừ một tiếng.
Phỉ Thất quay đầu lại, "Tốt rồi, đi thôi."
Thẩm Hàm có chút chần chừ, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng.
Không cần biết đi đâu, miễn là không bị lôi kéo để làm việc đó, thì có thể gần gũi hơn với người này hơn một chút cũng tốt.
Phỉ Thất kinh ngạc nhìn Thẩm Hàm, vốn đang chuẩn bị một đống lí do từ chối lại đều vô dụng lên, "Mày không đi thu dọn một chút?"
Thẩm Hàm lúc này ngược lại là có chút sững sờ, "Thu dọn cái gì?"
Phỉ Thất mặt không biểu tình, "Mày vừa rời giường, đi ra ngoài gặp người khác tốt xấu thì cũng phải rửa cái mặt."
Thẩm Hàm cũng nhớ tới như vậy, "Vậy anh chờ tôi một lát."
Phỉ Thất cũng không thèm liếc hắn một cái, "Tao ở dưới lầu chờ mày."
Nói xong liền dẫn người ra khỏi phòng, chỉ lưu lại một người chờ Thẩm Hàm cùng xuống dưới. . Truyện Khoa Huyễn
Khi Thẩm Hàm đang thu dọn, người đàn ông cũng thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, cũng không có nhìn chằm chằm Thẩm Hàm, điều này khiến Thẩm Hàm an tâm, nếu thật là có chuyện gì, tiểu tử này nhất định sẽ không để bụng như thế.
Mười phút sau, Thẩm Hàm đi theo tiểu đệ xuống lầu, tinh thần phấn chấn, dưới lầu có một chiếc Audi màu đen đậu ở cửa.
Xe không biết đang hướng về nơi nào, nhưng vẫn là giữa thành phố náo nhiệt.
Phi Tề ngồi bên cạnh không nói gì, Thẩm Hàm cũng vui vẻ.
Một vài người đã đến hội quán cao cấp, Phỉ Thất dẫn bọn họ đến một gian phòng, quay đầu nhìn Thẩm Hàm ở bên ngoài, "Vào đi."
Thẩm Hàm vén rèm da cừu trước cửa, kinh ngạc nhìn những hình xăm trên tường
"Xăm hình?"
Phỉ Thất gật gật đầu, "Ngồi xuống đi."
"Tham gia băng nhóm có cần hình xăm không?" Thẩm Hàm đứng ngồi không yên, "Có thể không xăm không... Tôi cảm thấy được xã hội đen cũng không nhất định phải có hình xăm."
Phỉ Thất dở khóc dở cười, "Không phải.....mà là mày không thể không xăm.."
Nói xong Phỉ Thất cảm thấy rất mâu thuẫn.
Nhưng này là ý lão đại, chính mình bất quá là phụng mệnh làm việc.
Thợ xăm đưa cho mỗi người một điếu thuốc mời bọn họ ngồi xuống.
Thẩm Hàm có chút hối hận chính mình không rõ đã theo tới, muốn hỏi thì hỏi gì cũng không được, cũng không thể bởi vì không muốn có hình xăm mà cự tuyệt không đến.
Dù sao công việc này cũng phải hy sinh nhiều, hy sinh một chút cũng không sao.
Thẩm Hàm dò xét, "Tôi thấy Du Hậu cũng không có hình xăm..."
Phỉ Thất á khẩu, đàn em đứng phía sau thờ ơ nói: "Xăm lông mày, hắn trời sinh lông mày mỏng."
Thẩm Hàm ngộp thở, "Cái này cũng tính sao?"
Phi Tề cười ha ha một tiếng, phun ra làn khói trắng xanh, nhìn Thẩm Hàm như chế giễu.
Thẩm Hàm cầm lên một album hình xăm, tưởng rằng sẽ không có tác dụng gì, chọn một họa tiết nhỏ trên eo và bụng, dù sao nó cũng tương đối nhỏ, nhìn lại cũng không dễ bị người ta phát hiện.
Trong khi chào hỏi Phỉ Thất người thợ xăm bắt đầu khử trùng kim thép và chuẩn bị mực.
Thẩm Hàm tại một đám ôn thần Quan Công ở bên trong khó khăn tìm được một con cá nhỏ, "Hay là tôi xăm hình này?"
Người thợ xăm xem qua, "Cái này hở cả lưng, phải ba ngày mới xăm được."
Thẩm Hàm tay run lên, "Quên đi."
Phỉ Thất dập tàn thuốc "Không cần chọn, đều chọn cho mày xong rồi, trực tiếp nằm xuống là được."
Người thợ xăm chỉ vào chiếc ghế tựa bên cạnh, "Nằm xuống đây".
Thẩm Hàm xoắn xuýt một thoáng, vẫn là nằm xuống, trong lòng mặc niệm lấy có thể ẩn hình xăm đi chút là được rồi.
Động cơ ù ù bên tai, cây kim tiến lại gần, Thẩm Hàm cảm thấy có gì đó không ổn.
Người thợ xăm nhỏ giọng phàn nào: "Chớ né, cái này không thể động."
Thẩm Hàm lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, "Kim châm của anh quá gần mặt của tôi..."
Thợ xăm liếc nhìn Thẩm Hàm "Chính là muốn xăm mặt."
Thẩm Hàm sợ ngây người.
Xăm nơi này thật sự là quá không giấu nổi, thậm chí không thể xưng là không ẩn nấp, quả thực là rêu rao.
Vạn nhất trở thành mặt thú mặt xanh, hoặc là xăm lên mặt cái gì đấy, đoán chừng chính mình nửa đời sau chỉ có thể đi hát kinh kịch.
Thẩm Hàm ngồi xuống, xoay mặt nhìn Phỉ Thất, "Trên mặt không được."
Phỉ Thất gõ lên bàn, "Cái này không có thương lượng, hoặc là mày ngoan ngoãn nằm xuống xăm, hoặc là tao đem mày đánh ngất xỉu rồi xăm, mày có thể chọn một"
Thẩm Hàm nhìn Phỉ Thất không lên tiếng.
Ngón tay gõ mặt bàn dừng lại một cách không tự nhiên, Phỉ Thất nhìn chằm chằm Thẩm Hàm, khóe miệng khẽ co giật.
Tuy nói tiểu tử ngốc đến khó hiểu, nhưng ánh mắt lúc này rất khó chịu.
Thợ xăm thấy thế vội vàng hoà giải, " Rất nhỏ mà, anh xem so với nốt ruồi lớn hơn không được bao nhiêu."
Người nọ đánh rơi tàn thuốc trong tay, xắn tay áo làm động tác đi lên.
Thẩm Hàm rất nhanh liền quyết định, "Được."
Rồi nằm xuống.
Vẻ mặt của Phỉ Thất dịu đi một chút, anh lại châm thuốc.
Hình xăm khác với tưởng tượng, kim đâm đâm tiến trong thịt cảm giác đau, chỉ là âm thanh điện giật làm cho đầu đau nhức.
Trong vòng vài phút, người thợ xăm đã tắt kim trên tay, lau sạch thuốc nhuộm thừa bằng bông thấm nước.
"Được rồi."
Quả nhiên rất nhanh.
Thẩm Hàm đứng dậy cầm lấy chiếc gương do thợ xăm giao cho.
Phỉ Thất nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm, con ngươi không ngừng run rẩy.
Trong tay tàn thuốc rơi mất một đoạn, còn chưa kịp rơi trên mặt đất đã bị gió thổi tán, tán nhập trong không khí.
"Thật đúng là rất nhỏ." Thẩm Hàm nhìn hình xăm trong gương, hình xăm nhỏ như vậy, màu nhạt, vết bớt ở mức trung bình, nhưng xung quanh lại hơi đỏ, hai ngày nữa anh có thể bóc nó ra..
Phỉ Thất đứng dậy, "Đi thôi."
Có người chào hỏi, nhìn Thẩm Hàm đầy hứng thú, "Anh Phỉ, có chút giống Dương Lộ"
Phỉ Thất hung dữ quay đầu lại, "Câm miệng!"
Thẩm Hàm sờ sờ mắt, xác thực cảm thấy có điểm quái dị, nghĩ đến tiểu tử Dương Lục này gây thị phi khắp nơi, chẳng lẽ là người của hắn sợ hắn gây thù quá nhiều cho nên muốn tìm người thay thế.
Nghĩ đến từ thay thế, Thẩm Hàm bất giác cười khẽ một tiếng.
Không phải ai cũng là tên ngốc, cho dù lớn lên giống nhau đi nữa...., dù sao vẫn là hai người nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.