Chương 5: Say rượu
Thương Bạch Bần Huyết
22/07/2021
Tiệc rượu quy mô không lớn, người đến đều là những nhân vật có tiếng.
Vũ điệu nhỏ nho nhã, cô gái ngượng ngùng đặt tay lên đầu ngón tay của người đàn ông đối diện.
Bàn tay tinh xảo như ngọc, dung mạo xinh đẹp.
Người đàn ông trên sô pha nhung đỏ thản nhiên lắc lắc ly rượu trong tay, khóe mắt cười sâu, "Thật là một cặp đẹp đôi."
Người đàn ông áo đỏ bên cạnh nhếch môi, thẳng thắn "Chú Mạc, chú đừng nói là muốn Đường Tử Ngôn làm con rể a?"
Lão Mạc ngừng tay cầm ly rượu, ngước mắt lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Đầu tóc xấu kinh, phẩm vị cũng rất thô tục, hàng hiệu xa xỉ đều bị hắn mặc thành hàng vỉa hè, cũng may khuôn mặt này không tệ, hạt dẻ nước trong, khí chất nam tử cường hãn.
Lão Mạc nén giận, sắc mặt bình tĩnh, "Cái này đâu phải chuyện chú bận tâm là được, thấy đẹp đôi thôi."
Nụ cười trên mặt Hứa Vãn Hà càng đậm.
Trước mắt hình thức là tạo thế chân vạc, một mẫu ba phần mà ai cũng muốn độc chiếm, nhưng lại sợ trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, không muốn nhân lúc cháy nhà bị người khác hôi của, chỉ có thể án binh bất động, mỗi người âm thầm mưu tính riêng.
Bề ngoài thì tốt bụng, nhưng chuyện xích mích làm ăn giữa ba người này không hề nhỏ.
Chủ yếu cách kiếm tiền chỉ có một, anh lời thì tôi thiệt, đánh không lại thì cũng chỉ đành làm "bạn".
Lôi kéo quan hệ, quả thật suy tính không sai. Có tiền mọi người đều cùng có lợi, ai cũng không ép buộc ai, quay đầu lại quan hệ tốt hơn, lại cùng liên thủ tiêu diệt kẻ thù, tất cả đều vui vẻ.
Cho nên từ lúc cô thiên kim tiểu thư này về nước, tiệc rượu nhà lão Mộ lại càng tổ chức thường xuyên hơn.
Hứa Vãn Hà đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Lão Mạc.
Cơ hội hợp tác với Lão Mạc gần như bằng không, quan hệ giữa hai người cũng kém, ngược lại Đường Tử Ngôn được chia phần lớn nhất, tính tình vừa mềm mại, tuổi lại hợp với con gái của lão, là ứng cử viên phù hợp nhất.
Tuy nói đồn đãi hắn ưa thích nam nhân, nhưng không quan trọng, anh ta sẽ không phải là một kẻ độc thân không bao giờ cưới vợ, hơn nữa dù đã có gia đình thì anh ta cũng có thể chơi đùa được. Dù sao lão cũng chỉ coi trọng tầng quan hệ này, điểm ấy có thể bảo đảm.
Bất quá Hứa Vãn Hà vẫn cảm thấy quyết định của Lão Mạc rất sai lầm, Đường Tử Ngôn tệ nhất không phải là tính hướng, mà là thanh danh.
Người mà cả đại ca mình còn bám đứng được thì sao mà có thể tin tưởng.
Hứa Vãn Hà nhìn chằm chằm hai người trên sàn nhảy, mắt nheo lại.
Cô gái đỏ mặt nói vài câu, người đàn ông đang khiêu vũ cùng cô cười nhạt, thật sự rất đẹp..
Anh ta cười rất tao nhã, nhưng trong mắt hắn lại vô cùng bừa bãi và thấp hèn.
Đều là người dưới trướng Đường Bội, Đường Tử Ngôn này không ai rõ hơn hắn.
Nhưng nhưng lại không thể không nói, khí chất của Đường Tử Ngôn quả thật là trời sinh, chỉ cần một bộ đồ đen đơn giản như vậy liền trở lên quý phái, sang trọng, lại thêm tướng mạo lại tốt, không giống một kẻ độc ác tàn nhẫn có thể tự tay giết chết lão đại của mình.
Điệu nhạc kết thúc, lời khen như nước.
Hứa Vãn Hà nhướng mày, nâng kính lên, "Tiểu Đường, chú còn biết cái này sao? Hôm nào chỉ anh chút?"
Đường Tử Ngôn bất đắc dĩ cười cười, "Anh tha cho tôi đi."
Lão Mạc nhíu mi, "Lại đây, ba người chúng ta cạn ly."
Hứa Vãn Hà nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó quay đầu nhìn Đường Tử Ngôn vừa mới ngồi xuống, "Chú xem, anh cũng cạn rồi, thành ý tràn trề, chú cũng nên thể hiện thành ý một chút chứ?"
Lão Mạc cười nhạt hai tiếng, "Tiểu Hứa thực sảng khoái."
Đường Tử Ngôn liếc mắt nhìn ly rượu còn nguyên của mình:"Tôi không khỏe lắm.."
Hứa Vãn Hà phất tay, " Vậy thì thôi"
Đường Tử Ngôn biết rõ chén rượu này là vô luận như thế nào đều không tránh khỏi.
Ngón tay trắng nõn mỏng manh nâng ly rượu, Đường Tử Ngôn khẽ cong khóe môi:" Tôi uống là được chứ gì "
Anh ta chưa kịp nói xong thì đã có người đi tới, cúi xuống thì thầm vào tai Đường Tử Ngôn vài câu.
Lão Mạc cùng Hứa Vãn Hà nhìn chằm chằm vào Đường Tử Ngôn, phỏng đoán phản ứng của hắn.
Đường Tử Ngôn không có biểu tình gì, nghe xong liền uống cạn rượu đỏ trong ly, nhàn nhạt cười, "Tôi có chuyện cần giải quyết, cáo từ trước."
Lão Mạc đứng dậy niềm nở tiễn khách.
Hứa Vãn Hà không nhúc nhích, nghĩ đến nụ cười vừa rồi của người đó, trông có vẻ như vô hại, nhưng lại có cái gì đó che giấu, khó lường, nhưng lại khiến người ta phiền lòng.
Lúc Đường Tử Ngôn lên xe Phỉ Thất đã ở trong xe chờ hắn.
"Đường ca, chuyện này..."
Đường Tử Ngôn tửu lượng không tốt, mới vừa uống cạn nửa ly rượu đỏ chân có chút mềm nhũn.
Nhưng lời vừa nói ra lại cứng như đá.
"Xử đi, làm sạch sẽ vào."
Phỉ Thất nhìn hắn một cái.
Người này giống như loại hoa thường thấy nhất ở thành phố này, nở đầy núi non đồng bằng, màu sắc rực rỡ vô cùng, nhưng bởi vì trong hạt có chất độc gây nghiện khiến người khác e sợ.
Nấm độc cũng giống như vậy, càng đẹp thì càng độc.
Con người vốn yếu đuối mà như dao chém sau lưng, lại càng nguy hiểm chết người.
Trời đã về khuya, trên xa lộ vẫn còn ánh đèn nhấp nháy.
Rượu ngày càng ngấm, bên cạnh điện thoại vừa vặn vang lên, trông thấy hai chữ Dương Lộ đầu Đường Tử Ngôn liền ê ẩm.
Phỉ Thất thấy hắn tắt di động, chợt nhớ tới Thẩm Hàm bị mình ném trong cái phòng suốt mười hai giờ.
"Đường ca, đi chỗ nào?"
Đường Tử Ngôn thở hắt ra, hai gò má ửng đỏ, "Về nhà."
Phỉ Thất không mở miệng nữa, lái xe đem Đường Tử Ngôn về nhà.
Sau khi đưa người tới cửa, Phỉ Thất ngập ngừng, vẫn là không vào, chỉ cẩn thận phân phó vài câu, sau đó cùng đám người rời đi.
Dù sao Thẩm Hàm vẫn còn bên trong, vả lại chính mình vào chăm sóc hắn cũng không ổn.
Kết quả là Đường Tử Ngôn tự mình mò về phòng.
Trong quá trình gập ghềnh này, hắn cởi áo khoác, ném điện thoại di động đến một chỗ, còn suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Khó khăn lắm mới leo được lên giường, lại phát hiện giường có, một người khác đang ngủ, dạng như tu hú chiếm tổ.
May mắn giường lớn, hai người nằm cũng không thành vấn đề.
Đường Tử Ngôn mới đầu tưởng Dương Lộ, thế nhưng mà nhìn thoáng lại thì cảm thấy không phải, nhưng cũng nhớ không nổi là bạn giường nào.
Thế nhưng trông ấm áp, đầu giường cũng được thắp sáng, thế là đủ.
Bởi vì bản thân lại sợ tối lại sợ lạnh nó sẽ khiến cho hắn nhớ tới buổi tối núp ở lỗ thông gió kia.
Bóng tối vô tận, giết chóc lộn xộn bên dưới, gió lạnh từ lỗ thông gió điều hòa càng làm cho tứ chi tê dại.
Ngộp thở, sợ hãi và ăn mòn lý trí, hắn không thể chịu được đến bình minh, vì vậy hắn bò ra khỏi đó và chạy trốn trong bóng tối.
Đường Tử Ngôn vươn tay cởi áo, ai ngờ cởi được hai cúc đã ngủ gục.
Lại nói Thẩm Hàm sáng sớm bị Phỉ Thất mang đi xăm, rồi làm spa toàn thân, sau đó lại bị lôi đến đợi ở căn phòng xa hoa này cả một ngày, thật không thể hiểu được.
Khó khăn lắm mới ngủ được, không hiểu sao đến nửa đêm lại bị quấn tỉnh.
Thẩm Hàm nửa mê nửa tỉnh còn tưởng rằng là Du Hậu, liền chán ghét đem người đứng phía sau đẩy ra bên ngoài, ai ngờ tên kia càng dữ dội hơn, cả đầu đè lên ngực Thẩm Hàm, đẩy qua đẩy lại không thấy phiền chút nào.
Thẩm Hàm phẫn nộ mở mắt ra.
Căn phòng trước mắt không phải là cái chuồng heo của Du Hậu.
Thẩm Hàm nhìn xuống, người ngủ say trên ngực cũng không phải Du Hậu.
Lông mi dày và dài, môi mỏng mím chặt.
Thẩm Hàm đẩy, người nọ không có ý tứ tỉnh lại, chỉ nghiêng mặt, tiếp tục dán lên người Thẩm Hàm.
Tóc đen và mềm mại, làn da trắng, hơi ửng hồng, có vẻ gợi tình.
Thẩm Hàm cảm thấy bị một nam nhân dựa sát thật buồn nôn, nhưng đối với khuôn mặt này thì không tài nào ghét nổi.
Xoắn xuýt sau nửa ngày, Thẩm Hàm hay vẫn là vỗ vỗ mặt hắn, "Này anh bạn, tỉnh..."
Đường Tử Ngôn đột ngột ngẩng đầu lên, đầu bị vỗ một cái, nhìn thẳng vào Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm chợt nhớ đến cảnh tượng gặp trong hành lang khi ấy.
Nhưng lúc này rõ ràng hơn.
Con ngươi màu nâu nhạt hờ hững, thậm chí còn uể oải như chưa tỉnh lại.
Thẩm Hàm ngồi xuống, "Là anh ah... Đây là xảy ra chuyện gì.."
Đường Tử Ngôn mông lung, tưởng như mình đang nằm mơ.
Hình như là người ấy, lại giống như không phải, bất quá chỉ là mơ, nhất định là không rõ lắm.
Thẩm Hàm lại hiểu nhầm ý của hắn, thần sắc xấu hổ, "Anh là vào bằng cách nào? Chẳng lẽ giống tôi bị Phỉ Thất bắt vào..."
Còn chưa nói xong Thẩm Hàm đã bị người này bổ nhào xuống giường, nhưng lần này không còn đè nặng mà là ôm ngủ.
Thẩm Hàm đầu óc quay cuồng, người trên người cũng ngủ nhanh chóng, trước khi ngủ không quên đem tay Thẩm Hàm nắm trong tay.
Cứng nhắc tầm 10 phút, Thầm Hàm nghĩ lại đầu đuôi sự việc, cuối cùng cũng nghiệm ra.
Nếu không đoán sai, ở phòng như vậy, còn có thể làm cho Phỉ Thất đi theo làm tùy tùng an bài như vậy chỉ có thể là Đường Tử Ngôn
Nghĩ tới đây chân tay Thẩm Hàm càng thêm cứng ngắc.
Bản thân thay Dương Lộ làm bia đỡ đạn cũng thôi đi, sao đến cả trên giường cũng phải thay vậy....
Vũ điệu nhỏ nho nhã, cô gái ngượng ngùng đặt tay lên đầu ngón tay của người đàn ông đối diện.
Bàn tay tinh xảo như ngọc, dung mạo xinh đẹp.
Người đàn ông trên sô pha nhung đỏ thản nhiên lắc lắc ly rượu trong tay, khóe mắt cười sâu, "Thật là một cặp đẹp đôi."
Người đàn ông áo đỏ bên cạnh nhếch môi, thẳng thắn "Chú Mạc, chú đừng nói là muốn Đường Tử Ngôn làm con rể a?"
Lão Mạc ngừng tay cầm ly rượu, ngước mắt lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Đầu tóc xấu kinh, phẩm vị cũng rất thô tục, hàng hiệu xa xỉ đều bị hắn mặc thành hàng vỉa hè, cũng may khuôn mặt này không tệ, hạt dẻ nước trong, khí chất nam tử cường hãn.
Lão Mạc nén giận, sắc mặt bình tĩnh, "Cái này đâu phải chuyện chú bận tâm là được, thấy đẹp đôi thôi."
Nụ cười trên mặt Hứa Vãn Hà càng đậm.
Trước mắt hình thức là tạo thế chân vạc, một mẫu ba phần mà ai cũng muốn độc chiếm, nhưng lại sợ trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, không muốn nhân lúc cháy nhà bị người khác hôi của, chỉ có thể án binh bất động, mỗi người âm thầm mưu tính riêng.
Bề ngoài thì tốt bụng, nhưng chuyện xích mích làm ăn giữa ba người này không hề nhỏ.
Chủ yếu cách kiếm tiền chỉ có một, anh lời thì tôi thiệt, đánh không lại thì cũng chỉ đành làm "bạn".
Lôi kéo quan hệ, quả thật suy tính không sai. Có tiền mọi người đều cùng có lợi, ai cũng không ép buộc ai, quay đầu lại quan hệ tốt hơn, lại cùng liên thủ tiêu diệt kẻ thù, tất cả đều vui vẻ.
Cho nên từ lúc cô thiên kim tiểu thư này về nước, tiệc rượu nhà lão Mộ lại càng tổ chức thường xuyên hơn.
Hứa Vãn Hà đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Lão Mạc.
Cơ hội hợp tác với Lão Mạc gần như bằng không, quan hệ giữa hai người cũng kém, ngược lại Đường Tử Ngôn được chia phần lớn nhất, tính tình vừa mềm mại, tuổi lại hợp với con gái của lão, là ứng cử viên phù hợp nhất.
Tuy nói đồn đãi hắn ưa thích nam nhân, nhưng không quan trọng, anh ta sẽ không phải là một kẻ độc thân không bao giờ cưới vợ, hơn nữa dù đã có gia đình thì anh ta cũng có thể chơi đùa được. Dù sao lão cũng chỉ coi trọng tầng quan hệ này, điểm ấy có thể bảo đảm.
Bất quá Hứa Vãn Hà vẫn cảm thấy quyết định của Lão Mạc rất sai lầm, Đường Tử Ngôn tệ nhất không phải là tính hướng, mà là thanh danh.
Người mà cả đại ca mình còn bám đứng được thì sao mà có thể tin tưởng.
Hứa Vãn Hà nhìn chằm chằm hai người trên sàn nhảy, mắt nheo lại.
Cô gái đỏ mặt nói vài câu, người đàn ông đang khiêu vũ cùng cô cười nhạt, thật sự rất đẹp..
Anh ta cười rất tao nhã, nhưng trong mắt hắn lại vô cùng bừa bãi và thấp hèn.
Đều là người dưới trướng Đường Bội, Đường Tử Ngôn này không ai rõ hơn hắn.
Nhưng nhưng lại không thể không nói, khí chất của Đường Tử Ngôn quả thật là trời sinh, chỉ cần một bộ đồ đen đơn giản như vậy liền trở lên quý phái, sang trọng, lại thêm tướng mạo lại tốt, không giống một kẻ độc ác tàn nhẫn có thể tự tay giết chết lão đại của mình.
Điệu nhạc kết thúc, lời khen như nước.
Hứa Vãn Hà nhướng mày, nâng kính lên, "Tiểu Đường, chú còn biết cái này sao? Hôm nào chỉ anh chút?"
Đường Tử Ngôn bất đắc dĩ cười cười, "Anh tha cho tôi đi."
Lão Mạc nhíu mi, "Lại đây, ba người chúng ta cạn ly."
Hứa Vãn Hà nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó quay đầu nhìn Đường Tử Ngôn vừa mới ngồi xuống, "Chú xem, anh cũng cạn rồi, thành ý tràn trề, chú cũng nên thể hiện thành ý một chút chứ?"
Lão Mạc cười nhạt hai tiếng, "Tiểu Hứa thực sảng khoái."
Đường Tử Ngôn liếc mắt nhìn ly rượu còn nguyên của mình:"Tôi không khỏe lắm.."
Hứa Vãn Hà phất tay, " Vậy thì thôi"
Đường Tử Ngôn biết rõ chén rượu này là vô luận như thế nào đều không tránh khỏi.
Ngón tay trắng nõn mỏng manh nâng ly rượu, Đường Tử Ngôn khẽ cong khóe môi:" Tôi uống là được chứ gì "
Anh ta chưa kịp nói xong thì đã có người đi tới, cúi xuống thì thầm vào tai Đường Tử Ngôn vài câu.
Lão Mạc cùng Hứa Vãn Hà nhìn chằm chằm vào Đường Tử Ngôn, phỏng đoán phản ứng của hắn.
Đường Tử Ngôn không có biểu tình gì, nghe xong liền uống cạn rượu đỏ trong ly, nhàn nhạt cười, "Tôi có chuyện cần giải quyết, cáo từ trước."
Lão Mạc đứng dậy niềm nở tiễn khách.
Hứa Vãn Hà không nhúc nhích, nghĩ đến nụ cười vừa rồi của người đó, trông có vẻ như vô hại, nhưng lại có cái gì đó che giấu, khó lường, nhưng lại khiến người ta phiền lòng.
Lúc Đường Tử Ngôn lên xe Phỉ Thất đã ở trong xe chờ hắn.
"Đường ca, chuyện này..."
Đường Tử Ngôn tửu lượng không tốt, mới vừa uống cạn nửa ly rượu đỏ chân có chút mềm nhũn.
Nhưng lời vừa nói ra lại cứng như đá.
"Xử đi, làm sạch sẽ vào."
Phỉ Thất nhìn hắn một cái.
Người này giống như loại hoa thường thấy nhất ở thành phố này, nở đầy núi non đồng bằng, màu sắc rực rỡ vô cùng, nhưng bởi vì trong hạt có chất độc gây nghiện khiến người khác e sợ.
Nấm độc cũng giống như vậy, càng đẹp thì càng độc.
Con người vốn yếu đuối mà như dao chém sau lưng, lại càng nguy hiểm chết người.
Trời đã về khuya, trên xa lộ vẫn còn ánh đèn nhấp nháy.
Rượu ngày càng ngấm, bên cạnh điện thoại vừa vặn vang lên, trông thấy hai chữ Dương Lộ đầu Đường Tử Ngôn liền ê ẩm.
Phỉ Thất thấy hắn tắt di động, chợt nhớ tới Thẩm Hàm bị mình ném trong cái phòng suốt mười hai giờ.
"Đường ca, đi chỗ nào?"
Đường Tử Ngôn thở hắt ra, hai gò má ửng đỏ, "Về nhà."
Phỉ Thất không mở miệng nữa, lái xe đem Đường Tử Ngôn về nhà.
Sau khi đưa người tới cửa, Phỉ Thất ngập ngừng, vẫn là không vào, chỉ cẩn thận phân phó vài câu, sau đó cùng đám người rời đi.
Dù sao Thẩm Hàm vẫn còn bên trong, vả lại chính mình vào chăm sóc hắn cũng không ổn.
Kết quả là Đường Tử Ngôn tự mình mò về phòng.
Trong quá trình gập ghềnh này, hắn cởi áo khoác, ném điện thoại di động đến một chỗ, còn suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Khó khăn lắm mới leo được lên giường, lại phát hiện giường có, một người khác đang ngủ, dạng như tu hú chiếm tổ.
May mắn giường lớn, hai người nằm cũng không thành vấn đề.
Đường Tử Ngôn mới đầu tưởng Dương Lộ, thế nhưng mà nhìn thoáng lại thì cảm thấy không phải, nhưng cũng nhớ không nổi là bạn giường nào.
Thế nhưng trông ấm áp, đầu giường cũng được thắp sáng, thế là đủ.
Bởi vì bản thân lại sợ tối lại sợ lạnh nó sẽ khiến cho hắn nhớ tới buổi tối núp ở lỗ thông gió kia.
Bóng tối vô tận, giết chóc lộn xộn bên dưới, gió lạnh từ lỗ thông gió điều hòa càng làm cho tứ chi tê dại.
Ngộp thở, sợ hãi và ăn mòn lý trí, hắn không thể chịu được đến bình minh, vì vậy hắn bò ra khỏi đó và chạy trốn trong bóng tối.
Đường Tử Ngôn vươn tay cởi áo, ai ngờ cởi được hai cúc đã ngủ gục.
Lại nói Thẩm Hàm sáng sớm bị Phỉ Thất mang đi xăm, rồi làm spa toàn thân, sau đó lại bị lôi đến đợi ở căn phòng xa hoa này cả một ngày, thật không thể hiểu được.
Khó khăn lắm mới ngủ được, không hiểu sao đến nửa đêm lại bị quấn tỉnh.
Thẩm Hàm nửa mê nửa tỉnh còn tưởng rằng là Du Hậu, liền chán ghét đem người đứng phía sau đẩy ra bên ngoài, ai ngờ tên kia càng dữ dội hơn, cả đầu đè lên ngực Thẩm Hàm, đẩy qua đẩy lại không thấy phiền chút nào.
Thẩm Hàm phẫn nộ mở mắt ra.
Căn phòng trước mắt không phải là cái chuồng heo của Du Hậu.
Thẩm Hàm nhìn xuống, người ngủ say trên ngực cũng không phải Du Hậu.
Lông mi dày và dài, môi mỏng mím chặt.
Thẩm Hàm đẩy, người nọ không có ý tứ tỉnh lại, chỉ nghiêng mặt, tiếp tục dán lên người Thẩm Hàm.
Tóc đen và mềm mại, làn da trắng, hơi ửng hồng, có vẻ gợi tình.
Thẩm Hàm cảm thấy bị một nam nhân dựa sát thật buồn nôn, nhưng đối với khuôn mặt này thì không tài nào ghét nổi.
Xoắn xuýt sau nửa ngày, Thẩm Hàm hay vẫn là vỗ vỗ mặt hắn, "Này anh bạn, tỉnh..."
Đường Tử Ngôn đột ngột ngẩng đầu lên, đầu bị vỗ một cái, nhìn thẳng vào Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm chợt nhớ đến cảnh tượng gặp trong hành lang khi ấy.
Nhưng lúc này rõ ràng hơn.
Con ngươi màu nâu nhạt hờ hững, thậm chí còn uể oải như chưa tỉnh lại.
Thẩm Hàm ngồi xuống, "Là anh ah... Đây là xảy ra chuyện gì.."
Đường Tử Ngôn mông lung, tưởng như mình đang nằm mơ.
Hình như là người ấy, lại giống như không phải, bất quá chỉ là mơ, nhất định là không rõ lắm.
Thẩm Hàm lại hiểu nhầm ý của hắn, thần sắc xấu hổ, "Anh là vào bằng cách nào? Chẳng lẽ giống tôi bị Phỉ Thất bắt vào..."
Còn chưa nói xong Thẩm Hàm đã bị người này bổ nhào xuống giường, nhưng lần này không còn đè nặng mà là ôm ngủ.
Thẩm Hàm đầu óc quay cuồng, người trên người cũng ngủ nhanh chóng, trước khi ngủ không quên đem tay Thẩm Hàm nắm trong tay.
Cứng nhắc tầm 10 phút, Thầm Hàm nghĩ lại đầu đuôi sự việc, cuối cùng cũng nghiệm ra.
Nếu không đoán sai, ở phòng như vậy, còn có thể làm cho Phỉ Thất đi theo làm tùy tùng an bài như vậy chỉ có thể là Đường Tử Ngôn
Nghĩ tới đây chân tay Thẩm Hàm càng thêm cứng ngắc.
Bản thân thay Dương Lộ làm bia đỡ đạn cũng thôi đi, sao đến cả trên giường cũng phải thay vậy....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.