Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!
Chương 3: Có Lẽ Ngay Từ Đầu Đã Là Sai Lầm Rồi!
Chu Nhất Khẩu Điểu
09/07/2024
Chu Dục Văn vừa cảm động một chút đã trúng lưới tình của cô ấy, hai bên ngủ với nhau luôn rồi, thậm chí còn dọn đến ở chung đã được gần ba tháng.
Kết quả là lần đó, khi hắn đang cùng cô ấy ở nhà chơi uyên ương nghịch nước, Tô Tình lại đột nhiên không chút dấu hiệu, trực tiếp tiến vào.
Chuyện lần ấy cũng chẳng gây ra ồn ào gì quá lớn, nhưng về sau, hắn nghe cô bé kia kể, Tô Tình đã từng đi gặp riêng cô ấy một lần.
Thật ra Chu Dục Văn cũng chẳng muốn cứ liên tục thay bạn gái như vậy, nhưng mỗi lần hắn yêu đương đều bị cô nàng Tô Tình này quấy nhiễu.
Chu Dục Văn cũng hết chỗ nói rồi, hắn không nhịn được, trực tiếp gặn hỏi Tô Tình rốt cuộc là cô ấy muốn làm gì?
Tô Tình chỉ nói duy nhất hai chữ: Tái hôn!
Bệnh tâm thần à? Vất vả lắm hắn mới ly hôn được, giờ lại bảo cmn tái hôn, sao có thể như thế được?
Sau đó, trước khi đi dự đám cưới của bạn học cũ này, Chu Dục Văn đã hỏi rõ ràng, đối phương cho biết mình không mời Tô Tình, Chu Dục Văn mới chịu đi.
Ai có thể ngờ được… Cmn! Tô Tình lại tự dẫn xác đến!
Ban đầu Chu Dục Văn còn cho rằng nghĩ trong một trường hợp trọng đại như thế này, tốt xấu gì Tô Tình cũng phải chú ý đến hình tượng một chút, nhưng ai có thể ngờ được… cô ấy uống say rồi! Sau đó trực tiếp đại náo hiện trường hôn lễ!
Thật ra cũng không trách cô ấy được, cô ấy cũng chỉ đỏ mắt hỏi Chu Dục Văn: "Vì sao lại chà đạp mình như vậy? Trước kia, anh vốn không phải người như thế!" mà thôi.
Thực ra điều Tô Tình muốn nói chính là trước kia Chu Dục Văn rất thành thật, vì sao hiện giờ cứ ba ngày, hắn lại đổi một người bạn gái rồi?
Chu Dục Văn cũng không biết phải trả lời Tô Tình như thế nào, lại nghe cô bạn gái nhỏ bên cạnh chớp chớp đôi mắt to hỏi: "Dì à, dì là ai vậy? Nhìn dì có vẻ rất thân quen với chú nha!"
Khá lắm, dám ở trước mặt tất cả mọi người, trực tiếp gọi Tô Tình là dì, câu này chẳng khác nào đã hung hăng chạm đến vảy ngược của Tô Tình rồi.
Khiến cho tâm trạng của Tô Tình trực tiếp sụp đổ.
Vì thế mà cảnh tượng sau đó cực kỳ hỗn loạn!
Bạn gái nhỏ của Chu Dục Văn và Tô Tình trực tiếp lao vào giật tóc, xé quần áo, đại náo lễ đường kết hôn.
Tô Tình đã uống say, sau đó cô nàng này còn trực tiếp ôm đùi Chu Dục Văn khóc lóc như mưa, cầu xin Chu Dục Văn hãy tái hôn với cô ấy đi, nhất định phải tái hôn!
Anh có được ngày hôm nay, đều nhờ vào em hết!
Sao bây giờ anh phát triển sự nghiệp tốt rồi, lại không cần em nữa?
Chu Dục Văn à, em sai rồi! Chúng ta tái hôn có được không?
Tốt nghiệp đã năm - sáu năm, Tô Tình vẫn luôn nói Chu Dục Văn chẳng hề thay đổi chút nào, nhưng thật ra người không hề thay đổi lại chính là Tô Tình. Từ đầu đến cuối, cô ấy vẫn giữ nguyên tính cách trẻ con, tranh cường háo thắng, ham muốn chiếm hữu rất mạnh, chỉ vì lúc cô ấy có được thì không biết quý trọng, đến khi mất đi rồi, lại khóc rống lên muốn tìm về.
Nhưng thế giới này sao có thể một mực xoay quanh một mình cô ấy?
Theo cô ấy thấy, tất cả đều là lẽ đương nhiên, cũng giống như chuyện đại náo trong hôn lễ của bạn bè vậy. Từ đầu đến cuối, cô ấy đều không cho rằng đó là lỗi của mình.
Nói thật, có lẽ ngay từ đầu, chuyện hắn lựa chọn ở bên cạnh cô ấy đã là một sai lầm rồi.
Thật hy vọng, con người có thể một lần nữa sống lại…
…
Tàu hỏa vẫn chạy, phát ra những âm thanh loảng xoảng loảng xoảng, nhịp rung lắc chưa bao giờ ngừng lại.
Chu Dục Văn nhắm mắt, nhưng chính hắn cũng không biết mình có ngủ được hay không. Mãi cho đến khi giọng nói trên đoàn tàu vang lên: “Xin chào quý khách, mọi người đang ngồi trên đoàn tàu số 2013, chúng tôi sắp đến trạm cuối cùng: Kim Lăng!”
Sau đó, bầu không khí bên trong đoàn tàu bắt đầu trở nên xôn xao ầm ĩ.
Có tiếng người đứng dậy cầm hành lý.
Có tiếng trẻ con khóc.
Điểm cuối cùng là ga Kim Lăng sao?
Chu Dục Văn vẫn còn nhớ, trạm cuối cùng phải là ga Kim Lăng Nam mới đúng.
Đây là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ hắn đã ngồi quá trạm cần xuống rồi?
Vì sao bạn gái nhỏ không nhắc nhở hắn một câu chứ?
Chẳng lẽ cô ấy giận rồi?
Nghĩ đến đây, Chu Dục Văn hơi mở mắt ra.
Khi thấy rõ ràng hết thảy mọi thứ trước mắt, hắn lại không khỏi ngây người một thoáng. Bởi rõ ràng là hắn đang ở trên tàu cao tốc trở về Kim Lăng, nhưng vì sao khi vừa mở mắt ra, lại thấy mình đang ở trên tàu hỏa màu xanh rồi?
Thậm chí toàn bộ những người trước mắt đều là đám sinh viên đại học kéo vali, chuẩn bị xuống xe.
Bạn gái nhỏ của hắn đâu rồi?
Chu Dục Văn vừa quay đầu lại, đã phát hiện ở bên cạnh mình đâu còn cô bạn gái nhỏ lúc trước, rõ ràng là hắn ngủ bên cạnh ông chú mập suốt cả đoạn đường, chẳng trách vừa rồi, hắn lại có cảm giác dáng người của cô bạn gái nhỏ kia đã trở nên đầy đặn hơn rồi?
Kết quả là lần đó, khi hắn đang cùng cô ấy ở nhà chơi uyên ương nghịch nước, Tô Tình lại đột nhiên không chút dấu hiệu, trực tiếp tiến vào.
Chuyện lần ấy cũng chẳng gây ra ồn ào gì quá lớn, nhưng về sau, hắn nghe cô bé kia kể, Tô Tình đã từng đi gặp riêng cô ấy một lần.
Thật ra Chu Dục Văn cũng chẳng muốn cứ liên tục thay bạn gái như vậy, nhưng mỗi lần hắn yêu đương đều bị cô nàng Tô Tình này quấy nhiễu.
Chu Dục Văn cũng hết chỗ nói rồi, hắn không nhịn được, trực tiếp gặn hỏi Tô Tình rốt cuộc là cô ấy muốn làm gì?
Tô Tình chỉ nói duy nhất hai chữ: Tái hôn!
Bệnh tâm thần à? Vất vả lắm hắn mới ly hôn được, giờ lại bảo cmn tái hôn, sao có thể như thế được?
Sau đó, trước khi đi dự đám cưới của bạn học cũ này, Chu Dục Văn đã hỏi rõ ràng, đối phương cho biết mình không mời Tô Tình, Chu Dục Văn mới chịu đi.
Ai có thể ngờ được… Cmn! Tô Tình lại tự dẫn xác đến!
Ban đầu Chu Dục Văn còn cho rằng nghĩ trong một trường hợp trọng đại như thế này, tốt xấu gì Tô Tình cũng phải chú ý đến hình tượng một chút, nhưng ai có thể ngờ được… cô ấy uống say rồi! Sau đó trực tiếp đại náo hiện trường hôn lễ!
Thật ra cũng không trách cô ấy được, cô ấy cũng chỉ đỏ mắt hỏi Chu Dục Văn: "Vì sao lại chà đạp mình như vậy? Trước kia, anh vốn không phải người như thế!" mà thôi.
Thực ra điều Tô Tình muốn nói chính là trước kia Chu Dục Văn rất thành thật, vì sao hiện giờ cứ ba ngày, hắn lại đổi một người bạn gái rồi?
Chu Dục Văn cũng không biết phải trả lời Tô Tình như thế nào, lại nghe cô bạn gái nhỏ bên cạnh chớp chớp đôi mắt to hỏi: "Dì à, dì là ai vậy? Nhìn dì có vẻ rất thân quen với chú nha!"
Khá lắm, dám ở trước mặt tất cả mọi người, trực tiếp gọi Tô Tình là dì, câu này chẳng khác nào đã hung hăng chạm đến vảy ngược của Tô Tình rồi.
Khiến cho tâm trạng của Tô Tình trực tiếp sụp đổ.
Vì thế mà cảnh tượng sau đó cực kỳ hỗn loạn!
Bạn gái nhỏ của Chu Dục Văn và Tô Tình trực tiếp lao vào giật tóc, xé quần áo, đại náo lễ đường kết hôn.
Tô Tình đã uống say, sau đó cô nàng này còn trực tiếp ôm đùi Chu Dục Văn khóc lóc như mưa, cầu xin Chu Dục Văn hãy tái hôn với cô ấy đi, nhất định phải tái hôn!
Anh có được ngày hôm nay, đều nhờ vào em hết!
Sao bây giờ anh phát triển sự nghiệp tốt rồi, lại không cần em nữa?
Chu Dục Văn à, em sai rồi! Chúng ta tái hôn có được không?
Tốt nghiệp đã năm - sáu năm, Tô Tình vẫn luôn nói Chu Dục Văn chẳng hề thay đổi chút nào, nhưng thật ra người không hề thay đổi lại chính là Tô Tình. Từ đầu đến cuối, cô ấy vẫn giữ nguyên tính cách trẻ con, tranh cường háo thắng, ham muốn chiếm hữu rất mạnh, chỉ vì lúc cô ấy có được thì không biết quý trọng, đến khi mất đi rồi, lại khóc rống lên muốn tìm về.
Nhưng thế giới này sao có thể một mực xoay quanh một mình cô ấy?
Theo cô ấy thấy, tất cả đều là lẽ đương nhiên, cũng giống như chuyện đại náo trong hôn lễ của bạn bè vậy. Từ đầu đến cuối, cô ấy đều không cho rằng đó là lỗi của mình.
Nói thật, có lẽ ngay từ đầu, chuyện hắn lựa chọn ở bên cạnh cô ấy đã là một sai lầm rồi.
Thật hy vọng, con người có thể một lần nữa sống lại…
…
Tàu hỏa vẫn chạy, phát ra những âm thanh loảng xoảng loảng xoảng, nhịp rung lắc chưa bao giờ ngừng lại.
Chu Dục Văn nhắm mắt, nhưng chính hắn cũng không biết mình có ngủ được hay không. Mãi cho đến khi giọng nói trên đoàn tàu vang lên: “Xin chào quý khách, mọi người đang ngồi trên đoàn tàu số 2013, chúng tôi sắp đến trạm cuối cùng: Kim Lăng!”
Sau đó, bầu không khí bên trong đoàn tàu bắt đầu trở nên xôn xao ầm ĩ.
Có tiếng người đứng dậy cầm hành lý.
Có tiếng trẻ con khóc.
Điểm cuối cùng là ga Kim Lăng sao?
Chu Dục Văn vẫn còn nhớ, trạm cuối cùng phải là ga Kim Lăng Nam mới đúng.
Đây là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ hắn đã ngồi quá trạm cần xuống rồi?
Vì sao bạn gái nhỏ không nhắc nhở hắn một câu chứ?
Chẳng lẽ cô ấy giận rồi?
Nghĩ đến đây, Chu Dục Văn hơi mở mắt ra.
Khi thấy rõ ràng hết thảy mọi thứ trước mắt, hắn lại không khỏi ngây người một thoáng. Bởi rõ ràng là hắn đang ở trên tàu cao tốc trở về Kim Lăng, nhưng vì sao khi vừa mở mắt ra, lại thấy mình đang ở trên tàu hỏa màu xanh rồi?
Thậm chí toàn bộ những người trước mắt đều là đám sinh viên đại học kéo vali, chuẩn bị xuống xe.
Bạn gái nhỏ của hắn đâu rồi?
Chu Dục Văn vừa quay đầu lại, đã phát hiện ở bên cạnh mình đâu còn cô bạn gái nhỏ lúc trước, rõ ràng là hắn ngủ bên cạnh ông chú mập suốt cả đoạn đường, chẳng trách vừa rồi, hắn lại có cảm giác dáng người của cô bạn gái nhỏ kia đã trở nên đầy đặn hơn rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.