Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!
Chương 4: Tháng 9 Năm 2013!
Chu Nhất Khẩu Điểu
09/07/2024
"Người trẻ tuổi, cháu tỉnh ngủ rồi à?" Ông chú mập hơn bốn mươi tuổi đang ngồi bên cạnh khẽ bật cười ha hả, thoạt nhìn rất hiền lành.
Chu Dục Văn không để ý tới ông chú mập ấy, hắn vội vàng đưa tay muốn mở điện thoại, sao hắn vừa mở mắt lại không thấy cô bạn gái nhỏ kia? Cô ấy chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ cô ấy giận thật nên đã xuống xe trước?
Không đúng, vì sao hắn lại ở trên tàu hỏa màu xanh?
"Này! Cậu kia, sao cậu chẳng có một chút lễ phép nào vậy? Cha tôi đang nói chuyện với cậu đó, cậu không nghe thấy sao?" Ngay sau đó, ở phía đối diện đã truyền đến một giọng nói tràn đầy bất mãn.
Chu Dục Văn quay đầu, lập tức trông thấy một thiếu nữ trẻ tuổi đeo đai lưng màu đỏ.
Thời tiết ở Kim Lăng vào tháng chín, chính là thời điểm nóng nhất, bởi vậy cô gái này đang mặc áo croptop, phối hợp với đai lưng và quần bò màu lam, để lộ phần eo thon nhỏ và đôi chân thon dài trắng nõn dưới gầm bàn, trông có vẻ tràn đầy cảm giác thanh xuân trong thời tiết tháng chín này.
Trịnh Nghiên Nghiên?
Bạn học thời đại học của hắn?
Thêm nữa, còn một chuyện làm hắn cực kỳ kinh hãi, đó là chiếc Iphone 15 đời mới nhất của hắn lại trực tiếp biến thành Gionee 305 rồi? Đây không phải là chiếc điện thoại hắn từng dùng khi lên đại học sao?
Ơ? Cả bộ quần áo hắn đang mặc trên người nữa.
"Này, đang nói chuyện với cậu đó? Cậu có nghe thấy không?" Trịnh Nghiên Nghiên vẫn bất mãn hỏi.
Ông chú mập bên cạnh cười ha hả nói: "Được rồi được rồi, chàng trai à, đây là lần đầu tiên cháu đi xa nhà phải không? Cháu qua bên này đi học sao?"
Hai từ “Đi học” này đã khiến Chu Dục Văn nhớ tới điều gì.
Là năm 2013.
Vào năm này, Chu Dục Văn đã thi đậu một học viện bậc hai ở phía Nam, sau đó một mình rời xa quê hương lặn lội tới đây học tập.
Đêm đó, hắn ngồi xe lửa cả đêm, thậm chí hắn còn nhớ rõ lúc ấy, người ngồi đối diện mình là một nữ sinh rất đẹp.
Lúc đó, Chu Dục Văn còn chưa biết tên Trịnh Nghiên Nghiên, chỉ biết đôi chân của cô ấy rất dài.
Chút cảm giác xao xuyến của tuổi dậy thì khiến Chu Dục Văn thực sự không thể dời mắt đi được, thậm chí trong miệng hắn còn không nhịn nổi mà tiết ra một chút nước bọt.
Về sau Chu Dục Văn mới biết, cô gái này tên là Trịnh Nghiên Nghiên, học cùng lớp với mình.
Ngay khi Chu Dục Văn đang ngây người, rốt cuộc xe lửa cũng đến trạm.
Cùng thời điểm này, ở một nơi nào đó, có một cô thiếu nữ cũng kinh ngạc đến không dám tin tưởng, đang ngắm mình trong gương.
Cô ấy vừa tròn mười tám tuổi, dung mạo cực kỳ ngây thơ, cao 1m67, vẫn chưa có nét sắc sảo của vị nữ cường nhân về sau này, trên người mặc một bộ váy liền áo bằng vải thêu hoa, có mái tóc dài đen nhánh mỹ lệ sau lưng, có sống mũi cao vút, và bờ môi hồng nhuận.
Cô ấy nhìn mình trong gương. Phản ứng đầu tiên là không thể tin được, nhưng gần như ngay lập tức, khóe miệng đã cong lên, hiện ra một nụ cười: "Chu Dục Văn! Lần này, em sẽ không ly hôn với anh nữa!"
…
Tháng 9 năm 2013.
Đây là lần đầu tiên Chu Dục Văn rời khỏi quê hương của mình, lẻ loi đi tới Kim Lăng.
Ga Kim Lăng đặc biệt ồn ào, người đi đường rộn ràng náo nhiệt, cầm trên tay bao lớn bao nhỏ, còn cõng theo cả hành lý trên lưng.
Xa xa có bác gái mặc quần áo giản dị, đứng bên kia dùng giọng nói mang theo một chút khẩu âm của Kim Lăng lần lượt hỏi từng lữ khách: “Muốn đi nơi nào vậy?”
“Có đi Lật Thủy không?”
“Có đi Cao Thuần không?”
“Anh đẹp trai có đi chơi không?”
Còn có một vài chị gái mặc quần áo mát mẻ, nũng nịu hỏi: "Anh đẹp trai, có thể cho mượn hai tệ đi tàu điện ngầm không?"
Nhìn qua khu thành thị quen thuộc mà xa lạ này, trong lúc nhất thời, Chu Dục Văn lại có chút cảm khái nói: "Ai ngờ một người giống như ta cũng trùng sinh rồi."
Ba mươi tuổi, hắn lăn lộn đến cái ghế nhân viên tầm trung của công ty, cũng được coi là vào Nam ra Bắc, sành sỏi chuyện đời, thật ra hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện trùng sinh này cho lắm, ngược lại còn không mấy tình nguyện.
Từ sau khi ly hôn với Tô Tình, có thể nói là cuộc sống của Chu Dục Văn khá thuận buồm xuôi gió. Hắn thăng chức tăng lương, có nhiều độc giả mua tiểu thuyết của hắn.
Vào thời điểm ấy, Chu Dục Văn không chỉ có một căn nhà lớn trị giá tám trăm vạn ở Kim Lăng, mà trong sổ tiết kiệm của hắn vẫn còn hai triệu tiền tiết kiệm không động đến, thậm chí hắn còn sở hữu một chiếc BMW năm hệ trị giá năm trăm ngàn tệ.
Đương nhiên, Chu Dục Văn có cuộc sống như vậy, thì bên người hắn chưa bao giờ thiếu mấy chị gái, em gái xinh tươi.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, Chu Dục Văn vốn đã có được tất cả, lại một lần nữa trùng sinh quay về thời điểm hắn chỉ có duy nhất hai bàn tay trắng.
Mọi người nghĩ xem, hắn có cam lòng hay không?
Chu Dục Văn không để ý tới ông chú mập ấy, hắn vội vàng đưa tay muốn mở điện thoại, sao hắn vừa mở mắt lại không thấy cô bạn gái nhỏ kia? Cô ấy chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ cô ấy giận thật nên đã xuống xe trước?
Không đúng, vì sao hắn lại ở trên tàu hỏa màu xanh?
"Này! Cậu kia, sao cậu chẳng có một chút lễ phép nào vậy? Cha tôi đang nói chuyện với cậu đó, cậu không nghe thấy sao?" Ngay sau đó, ở phía đối diện đã truyền đến một giọng nói tràn đầy bất mãn.
Chu Dục Văn quay đầu, lập tức trông thấy một thiếu nữ trẻ tuổi đeo đai lưng màu đỏ.
Thời tiết ở Kim Lăng vào tháng chín, chính là thời điểm nóng nhất, bởi vậy cô gái này đang mặc áo croptop, phối hợp với đai lưng và quần bò màu lam, để lộ phần eo thon nhỏ và đôi chân thon dài trắng nõn dưới gầm bàn, trông có vẻ tràn đầy cảm giác thanh xuân trong thời tiết tháng chín này.
Trịnh Nghiên Nghiên?
Bạn học thời đại học của hắn?
Thêm nữa, còn một chuyện làm hắn cực kỳ kinh hãi, đó là chiếc Iphone 15 đời mới nhất của hắn lại trực tiếp biến thành Gionee 305 rồi? Đây không phải là chiếc điện thoại hắn từng dùng khi lên đại học sao?
Ơ? Cả bộ quần áo hắn đang mặc trên người nữa.
"Này, đang nói chuyện với cậu đó? Cậu có nghe thấy không?" Trịnh Nghiên Nghiên vẫn bất mãn hỏi.
Ông chú mập bên cạnh cười ha hả nói: "Được rồi được rồi, chàng trai à, đây là lần đầu tiên cháu đi xa nhà phải không? Cháu qua bên này đi học sao?"
Hai từ “Đi học” này đã khiến Chu Dục Văn nhớ tới điều gì.
Là năm 2013.
Vào năm này, Chu Dục Văn đã thi đậu một học viện bậc hai ở phía Nam, sau đó một mình rời xa quê hương lặn lội tới đây học tập.
Đêm đó, hắn ngồi xe lửa cả đêm, thậm chí hắn còn nhớ rõ lúc ấy, người ngồi đối diện mình là một nữ sinh rất đẹp.
Lúc đó, Chu Dục Văn còn chưa biết tên Trịnh Nghiên Nghiên, chỉ biết đôi chân của cô ấy rất dài.
Chút cảm giác xao xuyến của tuổi dậy thì khiến Chu Dục Văn thực sự không thể dời mắt đi được, thậm chí trong miệng hắn còn không nhịn nổi mà tiết ra một chút nước bọt.
Về sau Chu Dục Văn mới biết, cô gái này tên là Trịnh Nghiên Nghiên, học cùng lớp với mình.
Ngay khi Chu Dục Văn đang ngây người, rốt cuộc xe lửa cũng đến trạm.
Cùng thời điểm này, ở một nơi nào đó, có một cô thiếu nữ cũng kinh ngạc đến không dám tin tưởng, đang ngắm mình trong gương.
Cô ấy vừa tròn mười tám tuổi, dung mạo cực kỳ ngây thơ, cao 1m67, vẫn chưa có nét sắc sảo của vị nữ cường nhân về sau này, trên người mặc một bộ váy liền áo bằng vải thêu hoa, có mái tóc dài đen nhánh mỹ lệ sau lưng, có sống mũi cao vút, và bờ môi hồng nhuận.
Cô ấy nhìn mình trong gương. Phản ứng đầu tiên là không thể tin được, nhưng gần như ngay lập tức, khóe miệng đã cong lên, hiện ra một nụ cười: "Chu Dục Văn! Lần này, em sẽ không ly hôn với anh nữa!"
…
Tháng 9 năm 2013.
Đây là lần đầu tiên Chu Dục Văn rời khỏi quê hương của mình, lẻ loi đi tới Kim Lăng.
Ga Kim Lăng đặc biệt ồn ào, người đi đường rộn ràng náo nhiệt, cầm trên tay bao lớn bao nhỏ, còn cõng theo cả hành lý trên lưng.
Xa xa có bác gái mặc quần áo giản dị, đứng bên kia dùng giọng nói mang theo một chút khẩu âm của Kim Lăng lần lượt hỏi từng lữ khách: “Muốn đi nơi nào vậy?”
“Có đi Lật Thủy không?”
“Có đi Cao Thuần không?”
“Anh đẹp trai có đi chơi không?”
Còn có một vài chị gái mặc quần áo mát mẻ, nũng nịu hỏi: "Anh đẹp trai, có thể cho mượn hai tệ đi tàu điện ngầm không?"
Nhìn qua khu thành thị quen thuộc mà xa lạ này, trong lúc nhất thời, Chu Dục Văn lại có chút cảm khái nói: "Ai ngờ một người giống như ta cũng trùng sinh rồi."
Ba mươi tuổi, hắn lăn lộn đến cái ghế nhân viên tầm trung của công ty, cũng được coi là vào Nam ra Bắc, sành sỏi chuyện đời, thật ra hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện trùng sinh này cho lắm, ngược lại còn không mấy tình nguyện.
Từ sau khi ly hôn với Tô Tình, có thể nói là cuộc sống của Chu Dục Văn khá thuận buồm xuôi gió. Hắn thăng chức tăng lương, có nhiều độc giả mua tiểu thuyết của hắn.
Vào thời điểm ấy, Chu Dục Văn không chỉ có một căn nhà lớn trị giá tám trăm vạn ở Kim Lăng, mà trong sổ tiết kiệm của hắn vẫn còn hai triệu tiền tiết kiệm không động đến, thậm chí hắn còn sở hữu một chiếc BMW năm hệ trị giá năm trăm ngàn tệ.
Đương nhiên, Chu Dục Văn có cuộc sống như vậy, thì bên người hắn chưa bao giờ thiếu mấy chị gái, em gái xinh tươi.
Nhưng ở thời điểm hiện tại, Chu Dục Văn vốn đã có được tất cả, lại một lần nữa trùng sinh quay về thời điểm hắn chỉ có duy nhất hai bàn tay trắng.
Mọi người nghĩ xem, hắn có cam lòng hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.