Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 191: Không học được cách ngừng yêu người (1)
Diệp Phi Dạ
04/09/2016
Editor: Thư
Khoảng ba giờ chiều, thầy thuốc Hạ lại đến nữa, cũng giống như tối hôm trước, thay thuốc cho vết thương của Tô Chi Niệm, ghim truyền dịch, rồi đi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Chi Niệm đi vào thư phòng lấy máy tính và văn kiện, lúc truyền dịch, anh tựa nửa người vào đầu giường, lật xem tài liệu bằng cánh tay không bị ghim kim.
Tống Thanh Xuân không rời đi, sợ Tô Chi Niệm ngủ rồi, làm máu chảy ra trở lại, nên cũng ôm máy tính của mình, ngồi ở tấm nệm trên đất, rồi lại nằm chơi trò chơi.
Biệt thự của Tô Chi Niệm vốn tọa bắc triều nam, nên vào sau giữa trưa ánh mặt trời cực kỳ tốt, chiếu sáng cả vào trong phòng.
Anh đang ngồi xem văn kiện ở đó, cô ngồi vọc máy tính ở đây.
Mặc dù cả hai người đều đang đắm chìm trong thế giới riêng của mỗi người, không có bất cứ trao đổi nào, nhưng không khí trong phòng có vài phần cảm giác tháng năm bình lặng tốt đẹp.
Bởi vì bị thương nên tinh lực của Tô Chi Niệm không như ngày thường, chỉ mới xem tài liệu có một canh giờ, đã thấy hơi nhức đầu không chịu được, đành để tài liệu sang một bên, nghiêng đầu, ngắm Tống Thanh Xuân.
Cũng không rõ cô đang làm gì, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú nhìn chằm chằm vào máy tính, tay phải thường xuyên nhấn chuột, tay trái lại gõ thật nhanh trên bàn phím.
Cô còn đeo cả tai nghe, có lẽ là đang nghe một ca khúc, anh có thể nghe được chút âm nhạc mơ hồ, âm điệu rất quen thuộc, là bài hát mà anh đã từng nghe rồi.
Vẻ mặt cô rất phong phú, khi thì cười, lúc bĩu môi, khi khác lại khẽ cắn khóe môi, lát sau còn co thể nghe được tiếng hát từ trong ống nghe, nhẹ nhàng vài câu:
"Chúng ta cũng đã bị lãng quên, bị lãng quên thật lâu. Thời gian chính là một con đường bị trộm đi...."(*)
(*): Thú thật em cũng chả biết bài hát gì đây, cứ cố mà dịch đại thôi.
Tô Chi Niệm thấy một màn này, khóe một không nhịn được cong lên, anh thật hy vong, thời gian có thể định dạng, vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này.
Thi thoảng, Tống Thanh Xuân sẽ quay đầu liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm đang truyền dịch bên này, mỗi làn cô quay sang, Tô Chi Niệm sẽ không biến sắc mặt nhắm mắt giả bộ ngủ, đợi đến khi cô quay đầu lại, anh liền mở mắt ra tiếp tục ngắm cô thật chăm chú.
Cứ như thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, bởi vì dược hiệu, Tô Chi Niệm cũng thật sự ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi anh lại tỉnh dậy lần nữa, chai truyền dịch đã được đổi thành chai khác, đã chảy xuống hơn phân nửa rồi.
Có thể là vì ngồi lâu dưới đất, chân không thoải mái, nên Tống Thanh Xuân đổi thành nằm trên ghế sofa, vẫn vọc máy tính như cũ, nhưng vẻ mặt lại hơi khổ não, ngón tay vẫn luôn không ngừng gõ vào một phím nào đấy, sau đó thỉnh thoảng càu lầm bầm:
"Chuyện gì xảy ra vậy? Trước kia như vậy là tốt mà, sao bây giờ vẫn còn chưa khỏe nữa?"
Ấn đường Tô Chi Niệm nhăn nhăn, không nhịn được mở miệng hỏi:
"Thế nào?"
Tống Thanh Xuân ngẩng đầu lên:
"Tô tiên sinh, anh đã tỉnh rồi?"
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, tầm mắt lại rơi vào cái máy tính của cô, lúc này Tống Thanh Xuân mới mở miệng nói:
"Đột nhiên, máy tính bị tắt mà không biết bị gì. Làm thế nào cũng không mở lên lại được."
"Tôi xem một chút...." Tô Chi Niệm điều chỉnh tư thế của mình một chút, dùng giọng thanh tao nói.
"Anh còn biết sửa đồ điện tử nữa hả?" Tống Thanh Xuân kinh ngạc hỏi ngược lại một câu, sau đó tuột xuống sofa, ôm máy tính đến trước mặt Tô Chi Niệm.
"Ừ." Tô Chi Niệm vừa nói, vừa nhấn gõ hai phím trên bàn phím, sau đó màn hình liền liên tục hiện ra mấy chữ tiếng Anh, ngón tay anh gõ nhanh trên bàn phím, nhàn nhạt nói thêm ba chữ "Biết một chút." (*), sau đó máy tính của Tống Thanh Xuân được sửa xong.
(*): Nguyên văn là: "...., nhàn nhạt nói tiếp hai chữ 'Biết một chút'.... ", em cũng không biết tại sao lại hai chữ nữa nên tạm sửa như trên.
Khoảng ba giờ chiều, thầy thuốc Hạ lại đến nữa, cũng giống như tối hôm trước, thay thuốc cho vết thương của Tô Chi Niệm, ghim truyền dịch, rồi đi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Chi Niệm đi vào thư phòng lấy máy tính và văn kiện, lúc truyền dịch, anh tựa nửa người vào đầu giường, lật xem tài liệu bằng cánh tay không bị ghim kim.
Tống Thanh Xuân không rời đi, sợ Tô Chi Niệm ngủ rồi, làm máu chảy ra trở lại, nên cũng ôm máy tính của mình, ngồi ở tấm nệm trên đất, rồi lại nằm chơi trò chơi.
Biệt thự của Tô Chi Niệm vốn tọa bắc triều nam, nên vào sau giữa trưa ánh mặt trời cực kỳ tốt, chiếu sáng cả vào trong phòng.
Anh đang ngồi xem văn kiện ở đó, cô ngồi vọc máy tính ở đây.
Mặc dù cả hai người đều đang đắm chìm trong thế giới riêng của mỗi người, không có bất cứ trao đổi nào, nhưng không khí trong phòng có vài phần cảm giác tháng năm bình lặng tốt đẹp.
Bởi vì bị thương nên tinh lực của Tô Chi Niệm không như ngày thường, chỉ mới xem tài liệu có một canh giờ, đã thấy hơi nhức đầu không chịu được, đành để tài liệu sang một bên, nghiêng đầu, ngắm Tống Thanh Xuân.
Cũng không rõ cô đang làm gì, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú nhìn chằm chằm vào máy tính, tay phải thường xuyên nhấn chuột, tay trái lại gõ thật nhanh trên bàn phím.
Cô còn đeo cả tai nghe, có lẽ là đang nghe một ca khúc, anh có thể nghe được chút âm nhạc mơ hồ, âm điệu rất quen thuộc, là bài hát mà anh đã từng nghe rồi.
Vẻ mặt cô rất phong phú, khi thì cười, lúc bĩu môi, khi khác lại khẽ cắn khóe môi, lát sau còn co thể nghe được tiếng hát từ trong ống nghe, nhẹ nhàng vài câu:
"Chúng ta cũng đã bị lãng quên, bị lãng quên thật lâu. Thời gian chính là một con đường bị trộm đi...."(*)
(*): Thú thật em cũng chả biết bài hát gì đây, cứ cố mà dịch đại thôi.
Tô Chi Niệm thấy một màn này, khóe một không nhịn được cong lên, anh thật hy vong, thời gian có thể định dạng, vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này.
Thi thoảng, Tống Thanh Xuân sẽ quay đầu liếc mắt nhìn Tô Chi Niệm đang truyền dịch bên này, mỗi làn cô quay sang, Tô Chi Niệm sẽ không biến sắc mặt nhắm mắt giả bộ ngủ, đợi đến khi cô quay đầu lại, anh liền mở mắt ra tiếp tục ngắm cô thật chăm chú.
Cứ như thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, bởi vì dược hiệu, Tô Chi Niệm cũng thật sự ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi anh lại tỉnh dậy lần nữa, chai truyền dịch đã được đổi thành chai khác, đã chảy xuống hơn phân nửa rồi.
Có thể là vì ngồi lâu dưới đất, chân không thoải mái, nên Tống Thanh Xuân đổi thành nằm trên ghế sofa, vẫn vọc máy tính như cũ, nhưng vẻ mặt lại hơi khổ não, ngón tay vẫn luôn không ngừng gõ vào một phím nào đấy, sau đó thỉnh thoảng càu lầm bầm:
"Chuyện gì xảy ra vậy? Trước kia như vậy là tốt mà, sao bây giờ vẫn còn chưa khỏe nữa?"
Ấn đường Tô Chi Niệm nhăn nhăn, không nhịn được mở miệng hỏi:
"Thế nào?"
Tống Thanh Xuân ngẩng đầu lên:
"Tô tiên sinh, anh đã tỉnh rồi?"
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, tầm mắt lại rơi vào cái máy tính của cô, lúc này Tống Thanh Xuân mới mở miệng nói:
"Đột nhiên, máy tính bị tắt mà không biết bị gì. Làm thế nào cũng không mở lên lại được."
"Tôi xem một chút...." Tô Chi Niệm điều chỉnh tư thế của mình một chút, dùng giọng thanh tao nói.
"Anh còn biết sửa đồ điện tử nữa hả?" Tống Thanh Xuân kinh ngạc hỏi ngược lại một câu, sau đó tuột xuống sofa, ôm máy tính đến trước mặt Tô Chi Niệm.
"Ừ." Tô Chi Niệm vừa nói, vừa nhấn gõ hai phím trên bàn phím, sau đó màn hình liền liên tục hiện ra mấy chữ tiếng Anh, ngón tay anh gõ nhanh trên bàn phím, nhàn nhạt nói thêm ba chữ "Biết một chút." (*), sau đó máy tính của Tống Thanh Xuân được sửa xong.
(*): Nguyên văn là: "...., nhàn nhạt nói tiếp hai chữ 'Biết một chút'.... ", em cũng không biết tại sao lại hai chữ nữa nên tạm sửa như trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.