Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 192: Không học được cách ngừng yêu người (2)
Diệp Phi Dạ
05/09/2016
Trong nháy mắt, Tống Thanh Xuân kinh ngạc sững sờ nhìn máy tính mình vừa mân mê một hồi lâu mà không có chút phản ứng nào.
Biết một chút sao?
Đồ điện tử đưa vào tay anh rồi, chưa đến mấy phút là đã sửa xong rồi. Cái này mà gọi là biết một chút sao?
Tống Thanh Xuân đứng bên giường, bởi vì phải nhìn màn hình máy tính, nên đầu hơi nghiêng về phía trước, suối tóc đen mượt xõa dài đến tận eo cô, từ bên tai chảy xuống, rũ lên cánh tay đang được truyền dịch trên giường của Tô Chi Niệm.
Tất cả những suy nghĩ trong lòng cô, anh đều có thể hiểu được hết.
Tô Chi Niệm nhìn thấu hết những cảm thán trong lòng cô, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nhìn chăm chú vào màn hình. Chỉ cần hơi liếc mắt nhìn sẽ thấy, một bàn tay của anh thao tác trên máy vi tính, khi có một cửa sổ mở ra thì tay sẽ lập tức gõ hai cái. Trên màn hình có rất nhiều cửa sổ không ngừng được mở ra rồi đóng lại, Tống Thanh Xuân nhìn đến hoa cả mắt, lúc cô đang định hỏi Tô Chi Niệm "Anh đang làm gì đây?", thì máy tính đột nhiên được khởi động lại, còn Tô Chi Niệm thì giống như biết trước sự nghi hoặc của cô, nghiêng đầu nhìn cô, nhạt nhẽo giải thích:
"Hệ thống máy tính có chút vấn đề. Vừa rồi tôi giúp em kiểm tra một chút, đã sửa chữa hết rồi. Sau này sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa."
Theo giọng nói mạch lạc dễ nghe của anh, hai hàng mi của Tống Thanh Xuân khẽ chớp, sửng sốt hồi lâu, mới gật đầu một cái, hơi ngây ngô "A" một tiếng.
Anh không chỉ đơn thuần giúp đỡ cô giải quyết vấn đề trước mắt thôi, mà còn là vất vả một lần nhàn nhã cả đời đó.... Từ đó về sau, cô cũng không cần lo lắng máy tính không mở được nữa.... Tô Biến Thái cũng không khỏi khiêm nhường quá đi chứ, lại dám nói dối mình. Đây đâu phải là chỉ biết chút ít thôi đâu. Quả thật anh ta có thể trực tiếp đổi tên thành Tô Kỹ Thuật rồi....
Tô Kỹ Thuật.... Lại là một danh hiệu mới nữa sao?
Tô Chi Niệm nhìn màn hình máy tính đã mở, ánh mắt dần trở nên ôn hòa, anh lại tiếp tục nhấn vài cái nút, kiểm tra máy hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa, mới rút tay về, khôi phục về chế độ màn hình chính, nói với Tống Thanh Xuân bằng giọng điệu sạch sẽ triệt để (*):
"Đã hoàn toàn tốt lắm rồi. Những thứ bỏ đi còn tồn đọng trong máy tôi cũng đã giúp cô thanh lý sạch sẽ rồi. Tốc độ vận hành sẽ tương đối nhanh hơn trước đây một chút."
(*): Nguyên văn là: ".... âm sắc sạch sẽ lãnh triệt rồi hướng Tống Thanh xuân nói... ", em mạn phép edit như trên.
Nói xong, Tô Chi Niệm giơ tay định đóng máy lại, đột nhiên tầm mắt quét qua màn hình, sau đó dừng tay để trên lưng máy, bất động.
Đó là một trò chơi điện tử thịnh hành từ rất nhiều năm trước.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm một lúc, tầm mắt trở nên hoảng hốt, cho đến lúc anh cảm thấy đáy lòng cô gái kế bên hơi thắc mắc về hành động của mình, mới nuốt nước bọt, nỗ lực giữ vững bình tĩnh, cố gắng hết sức giữ cho giọng nói thong thả:
"Em.... Vẫn còn chơi trò chơi này sao?"
Tống Thanh Xuân định nói một câu "Cảm ơn" lúc Tô Chi Niệm chuẩn bị đóng máy, kết quả là lại thấy anh bất động nhìn chằm chằm vào máy tính của mình, cô hơi nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh, đang định hỏi "Thế nào?" thì đã nghe thấy câu hỏi của anh.
Tống Thanh Xuân nhìn lại màn hình máy tính, mới biết là Tô Chi Niệm đang nói đến cái gì, không chần chờ chút nào, nói:
"Đúng vậy đó."
Biết một chút sao?
Đồ điện tử đưa vào tay anh rồi, chưa đến mấy phút là đã sửa xong rồi. Cái này mà gọi là biết một chút sao?
Tống Thanh Xuân đứng bên giường, bởi vì phải nhìn màn hình máy tính, nên đầu hơi nghiêng về phía trước, suối tóc đen mượt xõa dài đến tận eo cô, từ bên tai chảy xuống, rũ lên cánh tay đang được truyền dịch trên giường của Tô Chi Niệm.
Tất cả những suy nghĩ trong lòng cô, anh đều có thể hiểu được hết.
Tô Chi Niệm nhìn thấu hết những cảm thán trong lòng cô, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nhìn chăm chú vào màn hình. Chỉ cần hơi liếc mắt nhìn sẽ thấy, một bàn tay của anh thao tác trên máy vi tính, khi có một cửa sổ mở ra thì tay sẽ lập tức gõ hai cái. Trên màn hình có rất nhiều cửa sổ không ngừng được mở ra rồi đóng lại, Tống Thanh Xuân nhìn đến hoa cả mắt, lúc cô đang định hỏi Tô Chi Niệm "Anh đang làm gì đây?", thì máy tính đột nhiên được khởi động lại, còn Tô Chi Niệm thì giống như biết trước sự nghi hoặc của cô, nghiêng đầu nhìn cô, nhạt nhẽo giải thích:
"Hệ thống máy tính có chút vấn đề. Vừa rồi tôi giúp em kiểm tra một chút, đã sửa chữa hết rồi. Sau này sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa."
Theo giọng nói mạch lạc dễ nghe của anh, hai hàng mi của Tống Thanh Xuân khẽ chớp, sửng sốt hồi lâu, mới gật đầu một cái, hơi ngây ngô "A" một tiếng.
Anh không chỉ đơn thuần giúp đỡ cô giải quyết vấn đề trước mắt thôi, mà còn là vất vả một lần nhàn nhã cả đời đó.... Từ đó về sau, cô cũng không cần lo lắng máy tính không mở được nữa.... Tô Biến Thái cũng không khỏi khiêm nhường quá đi chứ, lại dám nói dối mình. Đây đâu phải là chỉ biết chút ít thôi đâu. Quả thật anh ta có thể trực tiếp đổi tên thành Tô Kỹ Thuật rồi....
Tô Kỹ Thuật.... Lại là một danh hiệu mới nữa sao?
Tô Chi Niệm nhìn màn hình máy tính đã mở, ánh mắt dần trở nên ôn hòa, anh lại tiếp tục nhấn vài cái nút, kiểm tra máy hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa, mới rút tay về, khôi phục về chế độ màn hình chính, nói với Tống Thanh Xuân bằng giọng điệu sạch sẽ triệt để (*):
"Đã hoàn toàn tốt lắm rồi. Những thứ bỏ đi còn tồn đọng trong máy tôi cũng đã giúp cô thanh lý sạch sẽ rồi. Tốc độ vận hành sẽ tương đối nhanh hơn trước đây một chút."
(*): Nguyên văn là: ".... âm sắc sạch sẽ lãnh triệt rồi hướng Tống Thanh xuân nói... ", em mạn phép edit như trên.
Nói xong, Tô Chi Niệm giơ tay định đóng máy lại, đột nhiên tầm mắt quét qua màn hình, sau đó dừng tay để trên lưng máy, bất động.
Đó là một trò chơi điện tử thịnh hành từ rất nhiều năm trước.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm một lúc, tầm mắt trở nên hoảng hốt, cho đến lúc anh cảm thấy đáy lòng cô gái kế bên hơi thắc mắc về hành động của mình, mới nuốt nước bọt, nỗ lực giữ vững bình tĩnh, cố gắng hết sức giữ cho giọng nói thong thả:
"Em.... Vẫn còn chơi trò chơi này sao?"
Tống Thanh Xuân định nói một câu "Cảm ơn" lúc Tô Chi Niệm chuẩn bị đóng máy, kết quả là lại thấy anh bất động nhìn chằm chằm vào máy tính của mình, cô hơi nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh, đang định hỏi "Thế nào?" thì đã nghe thấy câu hỏi của anh.
Tống Thanh Xuân nhìn lại màn hình máy tính, mới biết là Tô Chi Niệm đang nói đến cái gì, không chần chờ chút nào, nói:
"Đúng vậy đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.