Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 99: Quan tâm của cô (9)
Diệp Phi Dạ
20/08/2016
Tống Thanh xuân một đường chạy xuống tầng, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô làm sao ngốc như vậy, cho dù thấy trên mặt anh có dấu bàn tay, cũng không thể nói ra ... May mắn cô vừa mới chạy trốn nhanh, nếu cô chậm một chút, lúc ấy dáng vẻ tức giận của anh kia, nói không chừng mạng nhỏ của cô cũng không còn...
Tống Thanh Xuân vừa vỗ ngực, vừa vào phòng ăn, cô ngồi ở trước bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa, vừa mới chuẩn bị ăn cơm, kết quả lại nhìn đến trên cánh tay mình nắm chiếc đũa kia, vậy mà toàn bộ đều là máu.
Tống Thanh Xuân chợt ném chiếc đũa xuống, bắt đầu kiểm tra thân thể của mình, cô nhìn vài lần, xác định mình không bị thương.
Cho nên, máu trên cổ tay cô...
Tống Thanh Xuân theo bản năng ngẩng đầu, nhìn trần nhà... Vừa chỉ có Tô Chi Niệm nắm cổ tay này của cô... Là tay anh bị thương sao?
Tống Thanh Xuân lại nhớ đến dấu vết trên mặt bàn tay của Tô Chi Niệm, mặc dù không có ánh sáng trong phòng, cô không xác định chắc chắn, nhưng cô vẫn có thể nhận ra, trên mặt anh sưng vô cùng nghiêm trọng
Hôm nay, đến cùng anh đã xảy ra chuyện gì?
Tống Thanh Xuân ngồi ở trên ghế bàn ăn cơm suy nghĩ một lúc lâu, mới dùng sức lắc đầu.
Anh đã xảy ra cái gì, có quan hệ gì với cô?
Cô với anh còn chưa có quen thuộc, cần gì cô quan tâm đến tình hình của anh!
Đúng, không cần cô quan tâm!
Tống Thanh Xuân dùng sức gật đầu, thì đứng lên, đi vào toilet, rửa sạch sẽ vết máu trên cổ tay, sau đó mới một lần nữa trở lại phòng ăn, ngồi ở trước bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa, không coi ai ra gì ăn cơm.
Tống Thanh Xuân chỉ ăn vài miếng, thì dừng lại.
Tốt xấu anh với cô coi như quen biết, mặc dù tròng lòng cô có chút oán hận với anh, nhưng xem ra vết thương của anh rất nghiêm trọng, cô ngồi yên ở đây, dường như cũng không được tốt?
Cô cắn chiếc đũa nghĩ một lát, thì ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trần nhà, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn, ăn vài miếng, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía trần nhà, lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng Tống Thanh Xuân vẫn đặt chiếc đũa xuống, vào phòng bếp.
Anh với cô ký hợp đồng, ở đây trong 100 ngày, cô phải phụ trách cơm áo sinh hoạt thường ngày của anh, cho nên anh bị thương, cô cũng có thể chăm sóc anh.
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ, một bên sờ soạng hai quả trứng, đặt ở trong nồi luộc.
Tống Thanh Xuân đứng ở bếp gas thêm nửa phút, lại xoay người đi ra phòng bếp, đi lên lầu vào trong phòng ngủ cầm một chiếc áo khoác, khoác lên trên người, ra khỏi biệt thự.
Lúc Tống Thanh Xuân trở về, trứng đã luộc xong, cô vớt trứng ra ngoài, đặt ở trong nước lạnh vài phút, mới vươn tay thử nhiệt độ một chút, xác định vừa vặn, thì bóc vỏ trứng ra, đặt ở trong một chiếc đĩa nhỏ, bưng lên lầu.
-
Có thể là đã lâu chưa chạm qua phụ nữ, Tô Chi Niệm luôn luôn thanh tâm quả dục, cho nên sau khi thời gian dài Tống Thanh Xuân rời khỏi như vậy, vẫn cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể kia làm thế nào cũng không tắt.
Cuối cùng anh trực tiếp đi đến ban công ngoài trời, để gió trời đông giá rét thổi bay.
Nhiệt độ dưới mười mấy độ, dần dần bức lui khô nóng trong lòng anh.
Anh nhìn mái nhà cách đó không xa còn chưa có hóa tuyết, nghe thấy Tống Thanh Xuân chế tạo ra đến các âm thanh nhỏ vụn, tiếng lò vi ba mở ra, tiếng nấu nước, tiếng cô lên lầu lại xuống lầu, còn có tiếng bước chân cô chạy ra biệt thự... Sau đó tâm tình lên xuống bất định, mới dần dần yên tĩnh trở lại.
Cô rời khỏi biệt thự chưa đến 10 phút, thì lại một đường chạy chậm trở về.
Cô làm sao ngốc như vậy, cho dù thấy trên mặt anh có dấu bàn tay, cũng không thể nói ra ... May mắn cô vừa mới chạy trốn nhanh, nếu cô chậm một chút, lúc ấy dáng vẻ tức giận của anh kia, nói không chừng mạng nhỏ của cô cũng không còn...
Tống Thanh Xuân vừa vỗ ngực, vừa vào phòng ăn, cô ngồi ở trước bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa, vừa mới chuẩn bị ăn cơm, kết quả lại nhìn đến trên cánh tay mình nắm chiếc đũa kia, vậy mà toàn bộ đều là máu.
Tống Thanh Xuân chợt ném chiếc đũa xuống, bắt đầu kiểm tra thân thể của mình, cô nhìn vài lần, xác định mình không bị thương.
Cho nên, máu trên cổ tay cô...
Tống Thanh Xuân theo bản năng ngẩng đầu, nhìn trần nhà... Vừa chỉ có Tô Chi Niệm nắm cổ tay này của cô... Là tay anh bị thương sao?
Tống Thanh Xuân lại nhớ đến dấu vết trên mặt bàn tay của Tô Chi Niệm, mặc dù không có ánh sáng trong phòng, cô không xác định chắc chắn, nhưng cô vẫn có thể nhận ra, trên mặt anh sưng vô cùng nghiêm trọng
Hôm nay, đến cùng anh đã xảy ra chuyện gì?
Tống Thanh Xuân ngồi ở trên ghế bàn ăn cơm suy nghĩ một lúc lâu, mới dùng sức lắc đầu.
Anh đã xảy ra cái gì, có quan hệ gì với cô?
Cô với anh còn chưa có quen thuộc, cần gì cô quan tâm đến tình hình của anh!
Đúng, không cần cô quan tâm!
Tống Thanh Xuân dùng sức gật đầu, thì đứng lên, đi vào toilet, rửa sạch sẽ vết máu trên cổ tay, sau đó mới một lần nữa trở lại phòng ăn, ngồi ở trước bàn ăn, cầm lấy chiếc đũa, không coi ai ra gì ăn cơm.
Tống Thanh Xuân chỉ ăn vài miếng, thì dừng lại.
Tốt xấu anh với cô coi như quen biết, mặc dù tròng lòng cô có chút oán hận với anh, nhưng xem ra vết thương của anh rất nghiêm trọng, cô ngồi yên ở đây, dường như cũng không được tốt?
Cô cắn chiếc đũa nghĩ một lát, thì ngẩng đầu, nhìn thoáng qua trần nhà, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn, ăn vài miếng, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía trần nhà, lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng Tống Thanh Xuân vẫn đặt chiếc đũa xuống, vào phòng bếp.
Anh với cô ký hợp đồng, ở đây trong 100 ngày, cô phải phụ trách cơm áo sinh hoạt thường ngày của anh, cho nên anh bị thương, cô cũng có thể chăm sóc anh.
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ, một bên sờ soạng hai quả trứng, đặt ở trong nồi luộc.
Tống Thanh Xuân đứng ở bếp gas thêm nửa phút, lại xoay người đi ra phòng bếp, đi lên lầu vào trong phòng ngủ cầm một chiếc áo khoác, khoác lên trên người, ra khỏi biệt thự.
Lúc Tống Thanh Xuân trở về, trứng đã luộc xong, cô vớt trứng ra ngoài, đặt ở trong nước lạnh vài phút, mới vươn tay thử nhiệt độ một chút, xác định vừa vặn, thì bóc vỏ trứng ra, đặt ở trong một chiếc đĩa nhỏ, bưng lên lầu.
-
Có thể là đã lâu chưa chạm qua phụ nữ, Tô Chi Niệm luôn luôn thanh tâm quả dục, cho nên sau khi thời gian dài Tống Thanh Xuân rời khỏi như vậy, vẫn cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể kia làm thế nào cũng không tắt.
Cuối cùng anh trực tiếp đi đến ban công ngoài trời, để gió trời đông giá rét thổi bay.
Nhiệt độ dưới mười mấy độ, dần dần bức lui khô nóng trong lòng anh.
Anh nhìn mái nhà cách đó không xa còn chưa có hóa tuyết, nghe thấy Tống Thanh Xuân chế tạo ra đến các âm thanh nhỏ vụn, tiếng lò vi ba mở ra, tiếng nấu nước, tiếng cô lên lầu lại xuống lầu, còn có tiếng bước chân cô chạy ra biệt thự... Sau đó tâm tình lên xuống bất định, mới dần dần yên tĩnh trở lại.
Cô rời khỏi biệt thự chưa đến 10 phút, thì lại một đường chạy chậm trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.