Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 100: Sự quan tâm của cô. (10)
Diệp Phi Dạ
20/08/2016
Có lẽ vì quá lạnh,
anh nghe thấy giọng nói run lên của cô, nhìn xuyên qua cửa sổ, anh còn
thấy sau khi cô trở về, trong tay vẫn ôm một bọc ny lông trắng nhỏ.
Sau khi cô vào nhà, tiện tay ném lên trên bàn trà trong phòng khách, phát ra một tiếng "Bịch", sau đó bỏ chạy vào nhà bếp.
Nước đã sôi ừng ực, anh nghe thấy tiếng cô tắt lửa, âm thanh rót nước, ngay sau đó là âm thanh vật gì đó chuyển động, tiếp theo là âm thanh rơi rớt...
Âm thanh vang lên lộn xộn vang lên rất lâu, anh nghe thấy tiếng bước chân của cô, từ dưới lầu một lên phòng ngủ của anh.
Kèm theo tiếng gõ cửa, giọng nói của cô cũng vang lên: "Anh Tô..."
Bỗng Tô Chi Niệm xoay đầu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên sân phơi, nhìn cánh cửa đang đóng chặt im ắng, nhàn nhạt lên tiếng: "Làm sao?"
"Cái kia..." Vốn dĩ Tống Thanh Xuân muốn nói "Tôi có thể vào được không?", cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn đổi giọng: "Tôi mang đồ lên đặt ở trước cửa ra vào, lát nữa anh ra ngoài lấy đi."
Tống Thanh Xuân nói xong, cô cúi người xuống, đặt chiếc đĩa nhỏ và túi ny lông xuống mặt đất, sau đó đứng lên, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt rồi nói: "Tôi luộc hai quả trứng gà, đã bóc vỏ rồi, anh lăn lên chỗ máu tụ một lúc, như vậy ngày mai sẽ tốt hơn nhiều..."
"Còn nữa... Tôi nhìn thấy trên cổ tay anh có máu, có phải anh bị thương không? Sao máu chảy nhiều như vậy, có lẽ miệng vết thương rất sâu, trời mùa đông lạnh, dễ bị tổn thương do rét, tôi vừa đi đến một tiệm thuốc gần đây, mua ít thuốc mỡ về, anh bôi một chút lên..."
___
Tô Chi Niệm nghe lời nói của Tống Thanh Xuân, bàn tay đặt trên hàng rào ngoài sân ban công, bỗng nhiên tăng lực.
Cô vừa tạo ra những động tĩnh kia, còn có vội vã ra khỏi biệt thự, là để luộc trứng và đi mua thuốc cho anh sao?
Suy nghĩ lại, đã bao nhiêu năm rồi, không có người quan tâm anh như thế?
Giống như vài chục năm trước... Anh bị mẹ đưa ra khỏi bệnh viện tâm thần, bắt đầu ở trọ trong trường, anh bị thương, bị bệnh, nhưng không muốn nói cho mẹ biết.
Mẹ nuôi lớn anh đã không dễ dàng rồi, công việc còn bận rộn, mẹ cũng mệt mỏi, hơn nữa không gặp mặt thường xuyên, ít khi biết được anh bị bệnh, hoặc là bị thương gì đó.
Vì vậy, từ lúc đó, anh có sinh bệnh hoặc bị thương hay không, cũng chỉ có thể một mình chịu đựng, chịu không nổi thì đi bệnh viện.
Thật ra qua nhiều năm như vậy, anh cũng hình thành thói quen một mình chịu đựng.
Ngay cả chính anh, cũng chưa từng hi vọng, sẽ có người chú ý đến sự khác thường của mình, sau đó quan tâm anh...
Nhưng anh không nghĩ đến, cô lại bất ngờ làm vậy...
Giống như 17 năm trước, anh bị cả thế giới vứt bỏ, anh tuyệt vọng đến mức buông tha chính mình, cô lại tin tưởng nói với anh, anh nói, anh là người xấu, vậy thì đúng là người xấu.
"Anh Tô, nên nhân lúc còn nóng mà dùng trứng gà, lạnh sẽ không dùng được, trước kia lúc Tống Thừa đánh nhau, về nhà mẹ tôi đều làm vậy, rất có tác dụng, ngày hôm sau đều không nhìn thấy dấu vết nữa..." Hơi dừng một lúc, ngoài của lại truyền đến giọng nói nhắc nhở của Tống Thanh Xuân: "Anh Tô, nhất định anh phải dùng..."
Theo lời nói của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm nghe được bước chân cô rời đi.
Vốn đứng yên trên ban công, bỗng nhiên anh bước về phòng ngủ, sải bước đi về phía cánh cửa...
Sau khi cô vào nhà, tiện tay ném lên trên bàn trà trong phòng khách, phát ra một tiếng "Bịch", sau đó bỏ chạy vào nhà bếp.
Nước đã sôi ừng ực, anh nghe thấy tiếng cô tắt lửa, âm thanh rót nước, ngay sau đó là âm thanh vật gì đó chuyển động, tiếp theo là âm thanh rơi rớt...
Âm thanh vang lên lộn xộn vang lên rất lâu, anh nghe thấy tiếng bước chân của cô, từ dưới lầu một lên phòng ngủ của anh.
Kèm theo tiếng gõ cửa, giọng nói của cô cũng vang lên: "Anh Tô..."
Bỗng Tô Chi Niệm xoay đầu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên sân phơi, nhìn cánh cửa đang đóng chặt im ắng, nhàn nhạt lên tiếng: "Làm sao?"
"Cái kia..." Vốn dĩ Tống Thanh Xuân muốn nói "Tôi có thể vào được không?", cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn đổi giọng: "Tôi mang đồ lên đặt ở trước cửa ra vào, lát nữa anh ra ngoài lấy đi."
Tống Thanh Xuân nói xong, cô cúi người xuống, đặt chiếc đĩa nhỏ và túi ny lông xuống mặt đất, sau đó đứng lên, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt rồi nói: "Tôi luộc hai quả trứng gà, đã bóc vỏ rồi, anh lăn lên chỗ máu tụ một lúc, như vậy ngày mai sẽ tốt hơn nhiều..."
"Còn nữa... Tôi nhìn thấy trên cổ tay anh có máu, có phải anh bị thương không? Sao máu chảy nhiều như vậy, có lẽ miệng vết thương rất sâu, trời mùa đông lạnh, dễ bị tổn thương do rét, tôi vừa đi đến một tiệm thuốc gần đây, mua ít thuốc mỡ về, anh bôi một chút lên..."
___
Tô Chi Niệm nghe lời nói của Tống Thanh Xuân, bàn tay đặt trên hàng rào ngoài sân ban công, bỗng nhiên tăng lực.
Cô vừa tạo ra những động tĩnh kia, còn có vội vã ra khỏi biệt thự, là để luộc trứng và đi mua thuốc cho anh sao?
Suy nghĩ lại, đã bao nhiêu năm rồi, không có người quan tâm anh như thế?
Giống như vài chục năm trước... Anh bị mẹ đưa ra khỏi bệnh viện tâm thần, bắt đầu ở trọ trong trường, anh bị thương, bị bệnh, nhưng không muốn nói cho mẹ biết.
Mẹ nuôi lớn anh đã không dễ dàng rồi, công việc còn bận rộn, mẹ cũng mệt mỏi, hơn nữa không gặp mặt thường xuyên, ít khi biết được anh bị bệnh, hoặc là bị thương gì đó.
Vì vậy, từ lúc đó, anh có sinh bệnh hoặc bị thương hay không, cũng chỉ có thể một mình chịu đựng, chịu không nổi thì đi bệnh viện.
Thật ra qua nhiều năm như vậy, anh cũng hình thành thói quen một mình chịu đựng.
Ngay cả chính anh, cũng chưa từng hi vọng, sẽ có người chú ý đến sự khác thường của mình, sau đó quan tâm anh...
Nhưng anh không nghĩ đến, cô lại bất ngờ làm vậy...
Giống như 17 năm trước, anh bị cả thế giới vứt bỏ, anh tuyệt vọng đến mức buông tha chính mình, cô lại tin tưởng nói với anh, anh nói, anh là người xấu, vậy thì đúng là người xấu.
"Anh Tô, nên nhân lúc còn nóng mà dùng trứng gà, lạnh sẽ không dùng được, trước kia lúc Tống Thừa đánh nhau, về nhà mẹ tôi đều làm vậy, rất có tác dụng, ngày hôm sau đều không nhìn thấy dấu vết nữa..." Hơi dừng một lúc, ngoài của lại truyền đến giọng nói nhắc nhở của Tống Thanh Xuân: "Anh Tô, nhất định anh phải dùng..."
Theo lời nói của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm nghe được bước chân cô rời đi.
Vốn đứng yên trên ban công, bỗng nhiên anh bước về phòng ngủ, sải bước đi về phía cánh cửa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.