Chương 417: Tôi không có hứng dạy người phụ nữ khác
Thất Thất
16/07/2020
Nếu bạn thắng, bạn sẽ nhận được gấp đôi số tiền, còn nếu thua, bạn sẽ phải trả năm phần trăm cổ phần của công ty cho bên kia.
Sau khi đọc, Dương Yến thực sự rất nể phục các giám đốc điều hành cấp cao của trụ sở chính.
Không biết công ty của mình đang trong tình cảnh gì à mà còn đi cược với người ta? Khi đề xuất đặt cược với nhau, đối thủ chắc chắn đã tìm hiểu chi tiết về Hòa Tụng rồi!
Dương Yến ngồi ở đó nghỉ ngơi một lúc, rồi gọi điện thoại nội tuyến cho Ella: “Cô gửi cho tôi toàn bộ các bản kế hoạch, phương án quảng bá và cả video trong mỗi lần phát hành nước hoa mới của công ty trong ba năm qua.”
“Vâng, Tổng giám đốc cô đợi một chút.”
Khoảng chừng mười phút sau, hòm email của Dương Yến nhận được một đống tư liệu từ Ella.
Cô căn cứ theo thời gian mà mở từng văn kiện lên xem, xem mệt rồi thì nghỉ một lát. Còn nếu tan ca thì đem về nhà xem, trong thời gian đó sẽ xử lý những chuyện khẩn cấp khác.
Phải mất hai ngày cô mới xem hết đống video, rồi sau đó lại so sánh với bản kế hoạch cho loại nước hoa mới mà Ella đưa cho mình, rất nhanh cô đã có thể tìm ra vấn đề ẩn trong đó---bản kế hoạch của Hòa Tụng không ổn.
Dương Yến cũng tự mình cảm thấy không thể tin được, kế hoạch quảng bá mỹ phẩm và nước hoa đều do Bộ phận kế hoạch một tay phụ trách, nhưng video về mỹ phẩm thì nổi bật, còn về nước hoa thì thật kinh khủng.
Nếu là trước đây, cô vẫn có thể thay đổi Giám đốc điều hành cấp cao và cho Bộ phận kế hoạch một chút thời gian để suy ngẫm, nhưng lần này nó lại liên quan đến một vụ cá cược, nếu thua thì sẽ để mất cổ phần của công ty, nên Dương Yến thật sự không dám mạo hiểm.
Ba năm nói dài thì cũng không phải là dài, cô không thể để cho Hứa Cung Diễn vừa đến thì liền bị dập được.
Đầu Dương Yến chợt lóe qua rất nhiều công ty quảng cáo nổi tiếng trong ngành, nhưng cuối cùng chỉ có Tập đoàn Phương Thị là làm cô cảm thấy hài lòng nhất.
Đội ngũ luật sư và phòng kế hoạch của Phương Thị là chỉ có thể là số một trong ngành, không có công ty nào có thể sánh được.
Nếu muốn tìm Phương Thị giúp đỡ thì chỉ e chi phí... rất cao.
Sau khi cân nhắc, Dương Yến liền tìm số điện thoại của Bộ phận thư ký của Phương Thị rồi dùng điện thoại bàn gọi.
Điện thoại rất nhanh liền được nhấc máy: “Xin chào, Bộ phận thư ký của Phương Thị đây.”
“Ơ, trợ lý Tư?” Sau khi nghe ra giọng của trợ lý Tư, Dương Yến cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trợ lý Tư cũng sững sờ: “Cô...Dương?”
“Là tôi đây.”
“Tôi thấy là do công ty Hòa Tụng gọi tới, cô Dương đang ở Hòa Tụng sao?”
Dương Yến ừm một tiếng rồi tò mò hỏi: “Trợ lý đặc biệt như anh không phải là rất bận sao, ngày ngày phải vây quanh Tổng giám đốc Phương chứ sao bây giờ lại rảnh rỗi ngồi tiếp điện thoại ở văn phòng rồi?”
“Nói ra thì dài dòng lắm...” Trợ lý Tư có chút ủy khuất: “Lúc trước tôi có làm sai một chuyện, Tổng giám đốc nhìn tôi chướng mắt nên cố ý lơ tôi rồi, tuần này là do thư lý Đàm sắp xếp lịch trình cho ngài ấy.”
Dương Yến cười ha hả một lát rồi an ủi anh: “Không sao đâu, tiếp điện thoại còn tốt hơn là đến chi nhánh ở New York.”
“Haiz, tôi cũng nghĩ vậy. Cô Dương, có chuyện gì sao?”
“Anh hỏi thư ký Đàm giùm tôi, khi nào Tổng giám đốc Phương rảnh, tôi muốn hẹn Tổng giám đốc Phương bàn công việc.”
“Cô đợi chút.”
Đầu dây bên kia im lặng, hình như trợ lý Tư đi làm rồi.
Hai phút sau, trợ lý Tư lại nhấc điện thoại lên: “Thư kỳ Đàm không có ở công ty, nhưng mà Tổng giám đốc về rồi, đang đi về văn phòng, để tôi chuyển máy vào văn phòng giúp cô.”
“Này đừng--- “ Dương Yến còn không kịp có thời gian để từ chối thì cuộc gọi đã được chuyển đến văn phòng của Tổng giám đốc rồi.
Nghe tiếng chuông trên điện thoại, cô có chút lo lắng.
Hẹn gặp Phương Tinh Nghị gặp mặt để bàn bạc thì không sao, đằng này còn chưa kịp chuẩn bị đã phải gọi điện rồi, cô cũng không biết nên nói sao đây nữa.
“Xin chào, là văn phòng Tổng giám đốc Phương đây.”
Dương Yến như đang nín thở, cô còn đang suy nghĩ nên nói thế nào thì đầu dây bên kia chợt nhấc máy, một giọng nữ nhẹ nhàng quen thuộc vang lên, hệt như một gáo nước lạnh hung hăng xối từ đầu cô xuống vậy.
Cô biết chủ nhân của giọng nói đó ---là Triệu Dịch Hân.
Trợ lý Tư nói anh ấy đã về rồi vậy thì đáng lẽ phải ở trong văn phòng chứ, Triệu Dịch Hân là người của bộ phận R, nếu như Phương Tinh Nghị ở trong văn phòng thì sao lại để cô ta nghe máy chứ?
Trừ phi là cô ta cùng vào văn phòng với Phương Tinh Nghị, bởi vì quan hệ giữa họ rất là thân mật mà.
Cũng không biết tại sao mà khi nghe thấy giọng của Triệu Dịch Hân là Dương Yến lại trở nên nhạy cảm như vậy nữa, cô đang nghĩ tại sao cô ta lại ở văn phòng Tổng giám đốc, rồi còn suy nghĩ lung tung không biết cô ta có xảy ra chuyện gì đó với Phương Tinh Nghị không nữa.
Đáy lòng Dương Yến cuộn trào một sự ủy khuất, lại vừa khó chịu.
“Xin chào?” Thấy bên kia không nói gì cả, Triệu Dịch Hân lại mở miệng: “Xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?”
Dương Yến nhắm mắt rồi ổn định tâm trạng của mình, sau đó lịch sự nói: “Tôi là Phó Tổng giám đốc Dương của Hòa Tụng, xin hỏi Tổng giám đốc Phương khi nào rảnh rỗi, tôi muốn hẹn anh ta ăn một bữa cơm?”
Triệu Dịch Hân kinh ngạc nói: “Tiền bối Dương đó sao, cô đến Hòa Tụng rồi ư?”
“Đúng, có thể kêu Tổng giám đốc Phương nghe máy được không?” Dương Yến có chút mất kiên nhẫn.
Tự mình đã để lộ công ty của mình rồi, mà người phụ nữ này còn dài dòng như vậy nữa, giống như là kinh ngạc khi cô làm ở đó vậy.
“Thật ngại quá, Tổng giám đốc Phương không có ở đây.”
Không ở đó?”
Anh ấy không ở đó, hay là ở đó nhưng không muốn nghe máy của cô?
Dương Yến mím mím môi: “Vậy phiền cô nói với thư ký Đàm một tiếng, nhờ cô ấy sắp xếp giùm Tổng giám đốc Phương một tiếng đồng hồ, Hòa Tụng rất muốn hợp tác với Phương Thị.”
“Tiền bối Dương, thật ngại quá, lịch trình tuần này của Tổng giám đốc đã kín rồi.” Triệu Dịch Hân áy náy nói: “Nhưng tôi sẽ hỏi thư ký Đàm thử xem tuần sau có được không.”
Nghe thấy giọng điệu tự nhiên của cô ta, còn có mấy lời này nữa, tay chân Dương Yến chợt bất giác trở nên lạnh toát.
Triệu Dịch Hân là giám đốc của Bộ phận R, chứ đâu phải là Bộ phận thư ký, tại sao cô ta biết lịch trình của người đàn ông đó đã kín chứ?
Không lẽ mối quan hệ của cô ta và người đàn ông đó tốt đến mức, cô ta có thể tùy ý đến Bộ phận thư ký để hỏi lịch trình của anh ta sao?
“Được rồi, làm phiền cô rồi.” Dương Yến sợ cô không thể nhịn được nữa vì vậy cô đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Phía bên văn phòng Tổng giám đốc của Phương Thị, ngay sau khi Triệu Dịch Hân cúp điện thoại, tiếng mở cửa sau lưng cô ta chợt vang lên.
Cô ta lập tức quay người lại và nhìn thấy Phương Tinh Nghị bước vào.
Thần sắc của người đàn ông nhàn nhạt, mỗi một cử động nâng tay nâng chân đều vô cùng trưởng thành và vững vàng, khí phách ngút trời.
“Tổng giám đốc Phương.”
Phương Tinh Nghị lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Cô là giám đốc chứ không phải thư ký, không đến lượt cô nghe điện thoại, còn nữa, đây là phòng Tổng giám đốc chứ không phải phòng thư ký.”
“Thật ngại quá, tôi sợ là điện thoại khẩn nên mới nghe máy.” Triệu Dịch Hân cúi đầu với anh: “Là một công ty nhỏ tên là Hòa Tụng gọi tới, nói muốn hợp tác với Phương Thị, tôi có kêu đối phương liên hệ với Bộ phận thư ký để sắp xếp thời gian.”
Đôi con ngươi của Phương Tinh Nghị trầm lại, ngữ khí của anh có mang theo chút uy nghiêm: “Sao, tôi phải cảm ơn cô sao?”
“Tổng giám đốc, là tôi đã quá phận.”
“Cô quá phận không chỉ có lần này.” Phương Tinh Nghị đi tới, sau đó vung tay hất hết đống báo trên tay anh vào người cô: “Dùng phim nhựa quay phim để chụp sao, chọn góc chụp cũng đẹp lắm, cô tốn hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Xin lỗi, tôi vừa trở về nước nên căn cơ không ổn định, vì vậy tôi mới muốn mượn danh tiếng của Tổng giám đốc Phương.” Thái độ của Triệu Dịch Hân đầy đoan chính, cô ta nhẹ nhàng nói: “Là tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Phương Tinh Nghị cất giọng lạnh lùng: “Phương Thị phí tiền để mời cô, muốn giải quyết công việc thế nào là chuyện của cô, nếu ai cũng mượn danh tiếng của tôi, vậy thì không phải tôi sẽ lên báo nhiều đến nỗi không ngẩng đầu lên được nữa sao!”
Sự áp bức mà anh ấy mang đến khiến cho Triệu Dịch Hân không dám ngẩng đầu: “Xin lỗi, tôi sẽ---”
“Đương nhiên là cô sẽ phải xử lý.” Phương Tinh Nghị cắt lời cô: “Cô phí bao nhiêu tiền để mời người chụp ảnh thì phí bấy nhiêu tiền để đi xử lý đống tin tức đó đi, trước bảy giờ tối nay phải giải quyết hết.”
“Tôi hiểu rồi.” Triệu Dịch Hân đáp: “Vậy tôi ra ngoài trước.”
Phương Tinh Nghị vẫn đứng yên bất động tại chỗ: “Vị trí này cô vốn không có đủ tư cách, tôi có thể cho cô ngồi, cũng là vì nể mặt thân phận của Trương Trình. Giám đốc Triệu à, cô là một người phụ nữ xinh đẹp và thông minh, không nên chơi trò bịp bợm đâu, tôi không có hứng thú dạy cho một người phụ nữ khác, càng huống hồ cô không phải là cô ấy.”
Sau khi đọc, Dương Yến thực sự rất nể phục các giám đốc điều hành cấp cao của trụ sở chính.
Không biết công ty của mình đang trong tình cảnh gì à mà còn đi cược với người ta? Khi đề xuất đặt cược với nhau, đối thủ chắc chắn đã tìm hiểu chi tiết về Hòa Tụng rồi!
Dương Yến ngồi ở đó nghỉ ngơi một lúc, rồi gọi điện thoại nội tuyến cho Ella: “Cô gửi cho tôi toàn bộ các bản kế hoạch, phương án quảng bá và cả video trong mỗi lần phát hành nước hoa mới của công ty trong ba năm qua.”
“Vâng, Tổng giám đốc cô đợi một chút.”
Khoảng chừng mười phút sau, hòm email của Dương Yến nhận được một đống tư liệu từ Ella.
Cô căn cứ theo thời gian mà mở từng văn kiện lên xem, xem mệt rồi thì nghỉ một lát. Còn nếu tan ca thì đem về nhà xem, trong thời gian đó sẽ xử lý những chuyện khẩn cấp khác.
Phải mất hai ngày cô mới xem hết đống video, rồi sau đó lại so sánh với bản kế hoạch cho loại nước hoa mới mà Ella đưa cho mình, rất nhanh cô đã có thể tìm ra vấn đề ẩn trong đó---bản kế hoạch của Hòa Tụng không ổn.
Dương Yến cũng tự mình cảm thấy không thể tin được, kế hoạch quảng bá mỹ phẩm và nước hoa đều do Bộ phận kế hoạch một tay phụ trách, nhưng video về mỹ phẩm thì nổi bật, còn về nước hoa thì thật kinh khủng.
Nếu là trước đây, cô vẫn có thể thay đổi Giám đốc điều hành cấp cao và cho Bộ phận kế hoạch một chút thời gian để suy ngẫm, nhưng lần này nó lại liên quan đến một vụ cá cược, nếu thua thì sẽ để mất cổ phần của công ty, nên Dương Yến thật sự không dám mạo hiểm.
Ba năm nói dài thì cũng không phải là dài, cô không thể để cho Hứa Cung Diễn vừa đến thì liền bị dập được.
Đầu Dương Yến chợt lóe qua rất nhiều công ty quảng cáo nổi tiếng trong ngành, nhưng cuối cùng chỉ có Tập đoàn Phương Thị là làm cô cảm thấy hài lòng nhất.
Đội ngũ luật sư và phòng kế hoạch của Phương Thị là chỉ có thể là số một trong ngành, không có công ty nào có thể sánh được.
Nếu muốn tìm Phương Thị giúp đỡ thì chỉ e chi phí... rất cao.
Sau khi cân nhắc, Dương Yến liền tìm số điện thoại của Bộ phận thư ký của Phương Thị rồi dùng điện thoại bàn gọi.
Điện thoại rất nhanh liền được nhấc máy: “Xin chào, Bộ phận thư ký của Phương Thị đây.”
“Ơ, trợ lý Tư?” Sau khi nghe ra giọng của trợ lý Tư, Dương Yến cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trợ lý Tư cũng sững sờ: “Cô...Dương?”
“Là tôi đây.”
“Tôi thấy là do công ty Hòa Tụng gọi tới, cô Dương đang ở Hòa Tụng sao?”
Dương Yến ừm một tiếng rồi tò mò hỏi: “Trợ lý đặc biệt như anh không phải là rất bận sao, ngày ngày phải vây quanh Tổng giám đốc Phương chứ sao bây giờ lại rảnh rỗi ngồi tiếp điện thoại ở văn phòng rồi?”
“Nói ra thì dài dòng lắm...” Trợ lý Tư có chút ủy khuất: “Lúc trước tôi có làm sai một chuyện, Tổng giám đốc nhìn tôi chướng mắt nên cố ý lơ tôi rồi, tuần này là do thư lý Đàm sắp xếp lịch trình cho ngài ấy.”
Dương Yến cười ha hả một lát rồi an ủi anh: “Không sao đâu, tiếp điện thoại còn tốt hơn là đến chi nhánh ở New York.”
“Haiz, tôi cũng nghĩ vậy. Cô Dương, có chuyện gì sao?”
“Anh hỏi thư ký Đàm giùm tôi, khi nào Tổng giám đốc Phương rảnh, tôi muốn hẹn Tổng giám đốc Phương bàn công việc.”
“Cô đợi chút.”
Đầu dây bên kia im lặng, hình như trợ lý Tư đi làm rồi.
Hai phút sau, trợ lý Tư lại nhấc điện thoại lên: “Thư kỳ Đàm không có ở công ty, nhưng mà Tổng giám đốc về rồi, đang đi về văn phòng, để tôi chuyển máy vào văn phòng giúp cô.”
“Này đừng--- “ Dương Yến còn không kịp có thời gian để từ chối thì cuộc gọi đã được chuyển đến văn phòng của Tổng giám đốc rồi.
Nghe tiếng chuông trên điện thoại, cô có chút lo lắng.
Hẹn gặp Phương Tinh Nghị gặp mặt để bàn bạc thì không sao, đằng này còn chưa kịp chuẩn bị đã phải gọi điện rồi, cô cũng không biết nên nói sao đây nữa.
“Xin chào, là văn phòng Tổng giám đốc Phương đây.”
Dương Yến như đang nín thở, cô còn đang suy nghĩ nên nói thế nào thì đầu dây bên kia chợt nhấc máy, một giọng nữ nhẹ nhàng quen thuộc vang lên, hệt như một gáo nước lạnh hung hăng xối từ đầu cô xuống vậy.
Cô biết chủ nhân của giọng nói đó ---là Triệu Dịch Hân.
Trợ lý Tư nói anh ấy đã về rồi vậy thì đáng lẽ phải ở trong văn phòng chứ, Triệu Dịch Hân là người của bộ phận R, nếu như Phương Tinh Nghị ở trong văn phòng thì sao lại để cô ta nghe máy chứ?
Trừ phi là cô ta cùng vào văn phòng với Phương Tinh Nghị, bởi vì quan hệ giữa họ rất là thân mật mà.
Cũng không biết tại sao mà khi nghe thấy giọng của Triệu Dịch Hân là Dương Yến lại trở nên nhạy cảm như vậy nữa, cô đang nghĩ tại sao cô ta lại ở văn phòng Tổng giám đốc, rồi còn suy nghĩ lung tung không biết cô ta có xảy ra chuyện gì đó với Phương Tinh Nghị không nữa.
Đáy lòng Dương Yến cuộn trào một sự ủy khuất, lại vừa khó chịu.
“Xin chào?” Thấy bên kia không nói gì cả, Triệu Dịch Hân lại mở miệng: “Xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?”
Dương Yến nhắm mắt rồi ổn định tâm trạng của mình, sau đó lịch sự nói: “Tôi là Phó Tổng giám đốc Dương của Hòa Tụng, xin hỏi Tổng giám đốc Phương khi nào rảnh rỗi, tôi muốn hẹn anh ta ăn một bữa cơm?”
Triệu Dịch Hân kinh ngạc nói: “Tiền bối Dương đó sao, cô đến Hòa Tụng rồi ư?”
“Đúng, có thể kêu Tổng giám đốc Phương nghe máy được không?” Dương Yến có chút mất kiên nhẫn.
Tự mình đã để lộ công ty của mình rồi, mà người phụ nữ này còn dài dòng như vậy nữa, giống như là kinh ngạc khi cô làm ở đó vậy.
“Thật ngại quá, Tổng giám đốc Phương không có ở đây.”
Không ở đó?”
Anh ấy không ở đó, hay là ở đó nhưng không muốn nghe máy của cô?
Dương Yến mím mím môi: “Vậy phiền cô nói với thư ký Đàm một tiếng, nhờ cô ấy sắp xếp giùm Tổng giám đốc Phương một tiếng đồng hồ, Hòa Tụng rất muốn hợp tác với Phương Thị.”
“Tiền bối Dương, thật ngại quá, lịch trình tuần này của Tổng giám đốc đã kín rồi.” Triệu Dịch Hân áy náy nói: “Nhưng tôi sẽ hỏi thư ký Đàm thử xem tuần sau có được không.”
Nghe thấy giọng điệu tự nhiên của cô ta, còn có mấy lời này nữa, tay chân Dương Yến chợt bất giác trở nên lạnh toát.
Triệu Dịch Hân là giám đốc của Bộ phận R, chứ đâu phải là Bộ phận thư ký, tại sao cô ta biết lịch trình của người đàn ông đó đã kín chứ?
Không lẽ mối quan hệ của cô ta và người đàn ông đó tốt đến mức, cô ta có thể tùy ý đến Bộ phận thư ký để hỏi lịch trình của anh ta sao?
“Được rồi, làm phiền cô rồi.” Dương Yến sợ cô không thể nhịn được nữa vì vậy cô đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Phía bên văn phòng Tổng giám đốc của Phương Thị, ngay sau khi Triệu Dịch Hân cúp điện thoại, tiếng mở cửa sau lưng cô ta chợt vang lên.
Cô ta lập tức quay người lại và nhìn thấy Phương Tinh Nghị bước vào.
Thần sắc của người đàn ông nhàn nhạt, mỗi một cử động nâng tay nâng chân đều vô cùng trưởng thành và vững vàng, khí phách ngút trời.
“Tổng giám đốc Phương.”
Phương Tinh Nghị lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Cô là giám đốc chứ không phải thư ký, không đến lượt cô nghe điện thoại, còn nữa, đây là phòng Tổng giám đốc chứ không phải phòng thư ký.”
“Thật ngại quá, tôi sợ là điện thoại khẩn nên mới nghe máy.” Triệu Dịch Hân cúi đầu với anh: “Là một công ty nhỏ tên là Hòa Tụng gọi tới, nói muốn hợp tác với Phương Thị, tôi có kêu đối phương liên hệ với Bộ phận thư ký để sắp xếp thời gian.”
Đôi con ngươi của Phương Tinh Nghị trầm lại, ngữ khí của anh có mang theo chút uy nghiêm: “Sao, tôi phải cảm ơn cô sao?”
“Tổng giám đốc, là tôi đã quá phận.”
“Cô quá phận không chỉ có lần này.” Phương Tinh Nghị đi tới, sau đó vung tay hất hết đống báo trên tay anh vào người cô: “Dùng phim nhựa quay phim để chụp sao, chọn góc chụp cũng đẹp lắm, cô tốn hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Xin lỗi, tôi vừa trở về nước nên căn cơ không ổn định, vì vậy tôi mới muốn mượn danh tiếng của Tổng giám đốc Phương.” Thái độ của Triệu Dịch Hân đầy đoan chính, cô ta nhẹ nhàng nói: “Là tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Phương Tinh Nghị cất giọng lạnh lùng: “Phương Thị phí tiền để mời cô, muốn giải quyết công việc thế nào là chuyện của cô, nếu ai cũng mượn danh tiếng của tôi, vậy thì không phải tôi sẽ lên báo nhiều đến nỗi không ngẩng đầu lên được nữa sao!”
Sự áp bức mà anh ấy mang đến khiến cho Triệu Dịch Hân không dám ngẩng đầu: “Xin lỗi, tôi sẽ---”
“Đương nhiên là cô sẽ phải xử lý.” Phương Tinh Nghị cắt lời cô: “Cô phí bao nhiêu tiền để mời người chụp ảnh thì phí bấy nhiêu tiền để đi xử lý đống tin tức đó đi, trước bảy giờ tối nay phải giải quyết hết.”
“Tôi hiểu rồi.” Triệu Dịch Hân đáp: “Vậy tôi ra ngoài trước.”
Phương Tinh Nghị vẫn đứng yên bất động tại chỗ: “Vị trí này cô vốn không có đủ tư cách, tôi có thể cho cô ngồi, cũng là vì nể mặt thân phận của Trương Trình. Giám đốc Triệu à, cô là một người phụ nữ xinh đẹp và thông minh, không nên chơi trò bịp bợm đâu, tôi không có hứng thú dạy cho một người phụ nữ khác, càng huống hồ cô không phải là cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.