Chương 14: Cố quên
Rosie Trương
11/02/2014
Trở về nhà, nằm trên giường, tâm trạng của tôi chỉ gói gọn trong hai từ: tồi tệ.
Cảm giác này còn tồi tệ hơn cả cảm giác so với cái ngày tôi biết được Khang đã có người yêu mới. Tự đặt tay lên ngực mình, tôi tự hỏi, cảm giác này, so với cảm giác ngã gục của tôi năm đó, khi biết anh có thể sẽ rời xa tôi mãi mãi, là nhẹ hơn hay nặng hơn?
“Hai tuần nữa anh sẽ ra Hà Nội.” Tôi nín thở, nhớ lại câu nói khi tôi sắp bước khỏi phòng làm việc của Phong, lắng nghe nỗi tê buốt nào đó vẫn còn cố gắng đọng lại trong cơ thể mình.
“Công ty dự định sẽ mở chi nhánh tại Hà Nội, cho nên…”
Ngập ngừng rồi lại yên lặng một lát, anh nhẹ nhàng nhưng chua xót nói với tôi câu nói mà có thể sẽ là câu nói sau cùng tôi được nghe từ anh: “Anh sẽ ra đó sống, chuẩn bị kế hoạch mở chi nhánh của công ty, sau đó thì điều hành chi nhánh Hà Nội trong ít nhất ba năm.”
Ba năm ư? Tôi thầm nghĩ. Có lẽ, duyên phận chúng tôi sẽ được quyết định sau ba năm, hoặc là ngay từ lúc này. Bởi vì, dù cho anh có chọn con đường trở lại thành phố này, thì chắc gì chúng tôi sẽ lại gặp nhau, chắc gì chúng tôi sẽ lại là hai người bạn vô tư bên nhau, vô tư chia sẻ với nhau những vui buồn, dự định, ước mơ?
Nhắm mắt lại, tự lừa mình dối người, lại một lần nữa, tôi thầm cầu mong rằng thời gian ba năm sẽ lại giúp chúng tôi trở lại lúc ban đầu.
Phong, mong rằng anh đừng yêu em nhiều như em đã yêu Khang. Để đến lúc đó, em lại còn có thể trông thấy anh nở nụ cười với em, tựa như những đốm lửa pháo hoa nở rộ, như ánh sáng mặt trời ấm áp khiến người ta luôn cảm thấy tĩnh lặng, dịu dàng.
***
Một tuần sau đó là một tuần tràn đầy cảm xúc hỗn độn của tôi.
Vui vẻ ở bên Khang, tôi cùng anh đi tới những nơi mà chúng tôi chưa từng tới, chơi những trò chơi mà chúng tôi chưa từng thử bao giờ.
Cùng nhau đi ăn, đi dạo, đi du lịch bụi, chúng tôi lại như trở về những năm tháng bên nhau thời tuổi trẻ.
Nói cứ như là chúng tôi đã rất già dặn, trưởng thành vậy. Thật ra, nói như thế cũng không ngoa chút nào, bởi vì hiện tại, cảm xúc chộn rộn vui vẻ phấn khích, đỏ bừng cả gương mặt khi được anh lấy tay mình vuốt lấy tóc mai của tôi, dường như đã rơi xuống âm độ, hay nói khác đi, là đã biến mất hoàn toàn.
Rất rõ ràng, tôi đã không còn là tôi của những năm tháng đó. Tình cảm của tôi, có lẽ đã trưởng thành, già dặn, nhiều tính toán. Nụ cười của tôi, tất nhiên là đã không hoàn toàn còn là nụ cười chỉ từng thuộc về anh nữa.
“Em nhìn kìa, trăng sáng ghê.” Anh phấn khích chỉ tay về hướng đông, nơi có một cái bánh to tròn vừa xuất hiện thật rạng rỡ trên bầu trời đầy sao.
Chỉ tay xong, anh nhìn tôi cười thật vui vẻ, rồi lại lấy tay mình choàng lấy cánh tay tôi, cả người dường như tựa vào người tôi vậy.
Khi đầu anh gối lên vai tôi, một thứ hương hoa dịu nhẹ quen thuộc như xa như gần lại tràn vào nơi nào đó trong ký ức của tôi.
Năm đó, mỗi khi chúng tôi ngồi bên nhau trên cầu vào những lúc trăng lên, tranh thủ hẹn hò sau khi trốn buổi học thêm, anh lại dùng cách này để khiến tôi ngượng ngùng.
Đẩy nhẹ anh một cái, hất đầu anh rời khỏi vai tôi, tôi đanh đá lớn tiếng: “Đừng có dùng cách này mà khiến em ngượng hay chọc em gì nữa nha, em lớn rồi, chai rồi, không còn là đứa con gái dễ dụ năm đó nữa đâu.”
Nghe thấy tôi kháng cự mà lại phán một câu như vậy, anh tức tối quay sang trừng mắt với tôi.
Bị anh trừng mắt, tôi ngược lại dùng chiêu nháy mắt mấy cái rồi lại nhìn anh đắm đuối.
Thấy tôi như thế, anh có chút ngạc nhiên nhìn tôi rồi giả bộ thở dài: “Chết rồi, anh trúng độc rồi. Đúng là con gái thời nay không có ai đơn giản hết trơn.”
Nói xong, anh nhanh chóng nắm lấy tay tôi thật chặt rồi nhân lúc tôi không chú ý mà lấy đầu mình tựa vào vai tôi, ghì chặt tôi như keo dính: “Anh mặc kệ, anh bị em dụ dỗ rồi. Em phải để anh ở bên em, phải để anh tựa vào em. Dù bây giờ em có nói gì đi nữa anh cũng sẽ không buông!”
Tôi nhịn cười lên tiếng: “Buông ra! Anh biết em dụ dỗ anh mà, mau buông ra!”
Anh kiên trì đeo bám lấy tôi: “Không buông! Không buông! Giờ em có đánh anh thì anh cũng không buông!”
Giằng co một lát, cả hai chúng tôi đều đột nhiên bật cười thật to.
Một lát sau, dường như đã hiểu ý nhau, khắp không gian lại trở về vẻ tĩnh lặng ban đầu, chỉ còn tràn ngập không gian xung quanh tôi là hơi thở nhẹ nhàng nóng ấm của anh mà thôi.
Im lặng ngồi bên cạnh anh, nhìn lên ánh trăng mới ló dạng giữa bầu trời đêm, tôi tự dưng lại nhớ đến Phong.
Thật buồn cười, lẽ nào tôi chính là kẻ lả lơi ong bướm, là kẻ lúc nào cũng tiềm ẩn những thứ tư tưởng của một kẻ ngoại tình? Tại sao khi ở bên một người, tôi lại tự động nghĩ đến một người khác nữa?
“Thu có thấy gì không?”
“Ha, nguyệt thực!”
“Có gì đâu mà thích, Thu coi hoài, năm nào mà không coi.”
“Nhưng năm nay có Thu.”
Câu nói của Phong lại vang lên trong lòng tôi, nhói đau như một vết thương còn đang âm ỉ.
Nguyệt thực, cũng may hôm nay không phải là nguyệt thực. Thế nên ánh trăng này, không phải là ánh trăng hôm đó. Thế nên… tôi nhất định phải quên đi.
Tự dặn lòng mình như vậy, tôi cùng Khang tiếp tục những giờ phút chỉ có hai chúng tôi, yên ổn, thanh bình.
Thứ gì cần quên, nhất định phải cố quên.
Cảm giác này còn tồi tệ hơn cả cảm giác so với cái ngày tôi biết được Khang đã có người yêu mới. Tự đặt tay lên ngực mình, tôi tự hỏi, cảm giác này, so với cảm giác ngã gục của tôi năm đó, khi biết anh có thể sẽ rời xa tôi mãi mãi, là nhẹ hơn hay nặng hơn?
“Hai tuần nữa anh sẽ ra Hà Nội.” Tôi nín thở, nhớ lại câu nói khi tôi sắp bước khỏi phòng làm việc của Phong, lắng nghe nỗi tê buốt nào đó vẫn còn cố gắng đọng lại trong cơ thể mình.
“Công ty dự định sẽ mở chi nhánh tại Hà Nội, cho nên…”
Ngập ngừng rồi lại yên lặng một lát, anh nhẹ nhàng nhưng chua xót nói với tôi câu nói mà có thể sẽ là câu nói sau cùng tôi được nghe từ anh: “Anh sẽ ra đó sống, chuẩn bị kế hoạch mở chi nhánh của công ty, sau đó thì điều hành chi nhánh Hà Nội trong ít nhất ba năm.”
Ba năm ư? Tôi thầm nghĩ. Có lẽ, duyên phận chúng tôi sẽ được quyết định sau ba năm, hoặc là ngay từ lúc này. Bởi vì, dù cho anh có chọn con đường trở lại thành phố này, thì chắc gì chúng tôi sẽ lại gặp nhau, chắc gì chúng tôi sẽ lại là hai người bạn vô tư bên nhau, vô tư chia sẻ với nhau những vui buồn, dự định, ước mơ?
Nhắm mắt lại, tự lừa mình dối người, lại một lần nữa, tôi thầm cầu mong rằng thời gian ba năm sẽ lại giúp chúng tôi trở lại lúc ban đầu.
Phong, mong rằng anh đừng yêu em nhiều như em đã yêu Khang. Để đến lúc đó, em lại còn có thể trông thấy anh nở nụ cười với em, tựa như những đốm lửa pháo hoa nở rộ, như ánh sáng mặt trời ấm áp khiến người ta luôn cảm thấy tĩnh lặng, dịu dàng.
***
Một tuần sau đó là một tuần tràn đầy cảm xúc hỗn độn của tôi.
Vui vẻ ở bên Khang, tôi cùng anh đi tới những nơi mà chúng tôi chưa từng tới, chơi những trò chơi mà chúng tôi chưa từng thử bao giờ.
Cùng nhau đi ăn, đi dạo, đi du lịch bụi, chúng tôi lại như trở về những năm tháng bên nhau thời tuổi trẻ.
Nói cứ như là chúng tôi đã rất già dặn, trưởng thành vậy. Thật ra, nói như thế cũng không ngoa chút nào, bởi vì hiện tại, cảm xúc chộn rộn vui vẻ phấn khích, đỏ bừng cả gương mặt khi được anh lấy tay mình vuốt lấy tóc mai của tôi, dường như đã rơi xuống âm độ, hay nói khác đi, là đã biến mất hoàn toàn.
Rất rõ ràng, tôi đã không còn là tôi của những năm tháng đó. Tình cảm của tôi, có lẽ đã trưởng thành, già dặn, nhiều tính toán. Nụ cười của tôi, tất nhiên là đã không hoàn toàn còn là nụ cười chỉ từng thuộc về anh nữa.
“Em nhìn kìa, trăng sáng ghê.” Anh phấn khích chỉ tay về hướng đông, nơi có một cái bánh to tròn vừa xuất hiện thật rạng rỡ trên bầu trời đầy sao.
Chỉ tay xong, anh nhìn tôi cười thật vui vẻ, rồi lại lấy tay mình choàng lấy cánh tay tôi, cả người dường như tựa vào người tôi vậy.
Khi đầu anh gối lên vai tôi, một thứ hương hoa dịu nhẹ quen thuộc như xa như gần lại tràn vào nơi nào đó trong ký ức của tôi.
Năm đó, mỗi khi chúng tôi ngồi bên nhau trên cầu vào những lúc trăng lên, tranh thủ hẹn hò sau khi trốn buổi học thêm, anh lại dùng cách này để khiến tôi ngượng ngùng.
Đẩy nhẹ anh một cái, hất đầu anh rời khỏi vai tôi, tôi đanh đá lớn tiếng: “Đừng có dùng cách này mà khiến em ngượng hay chọc em gì nữa nha, em lớn rồi, chai rồi, không còn là đứa con gái dễ dụ năm đó nữa đâu.”
Nghe thấy tôi kháng cự mà lại phán một câu như vậy, anh tức tối quay sang trừng mắt với tôi.
Bị anh trừng mắt, tôi ngược lại dùng chiêu nháy mắt mấy cái rồi lại nhìn anh đắm đuối.
Thấy tôi như thế, anh có chút ngạc nhiên nhìn tôi rồi giả bộ thở dài: “Chết rồi, anh trúng độc rồi. Đúng là con gái thời nay không có ai đơn giản hết trơn.”
Nói xong, anh nhanh chóng nắm lấy tay tôi thật chặt rồi nhân lúc tôi không chú ý mà lấy đầu mình tựa vào vai tôi, ghì chặt tôi như keo dính: “Anh mặc kệ, anh bị em dụ dỗ rồi. Em phải để anh ở bên em, phải để anh tựa vào em. Dù bây giờ em có nói gì đi nữa anh cũng sẽ không buông!”
Tôi nhịn cười lên tiếng: “Buông ra! Anh biết em dụ dỗ anh mà, mau buông ra!”
Anh kiên trì đeo bám lấy tôi: “Không buông! Không buông! Giờ em có đánh anh thì anh cũng không buông!”
Giằng co một lát, cả hai chúng tôi đều đột nhiên bật cười thật to.
Một lát sau, dường như đã hiểu ý nhau, khắp không gian lại trở về vẻ tĩnh lặng ban đầu, chỉ còn tràn ngập không gian xung quanh tôi là hơi thở nhẹ nhàng nóng ấm của anh mà thôi.
Im lặng ngồi bên cạnh anh, nhìn lên ánh trăng mới ló dạng giữa bầu trời đêm, tôi tự dưng lại nhớ đến Phong.
Thật buồn cười, lẽ nào tôi chính là kẻ lả lơi ong bướm, là kẻ lúc nào cũng tiềm ẩn những thứ tư tưởng của một kẻ ngoại tình? Tại sao khi ở bên một người, tôi lại tự động nghĩ đến một người khác nữa?
“Thu có thấy gì không?”
“Ha, nguyệt thực!”
“Có gì đâu mà thích, Thu coi hoài, năm nào mà không coi.”
“Nhưng năm nay có Thu.”
Câu nói của Phong lại vang lên trong lòng tôi, nhói đau như một vết thương còn đang âm ỉ.
Nguyệt thực, cũng may hôm nay không phải là nguyệt thực. Thế nên ánh trăng này, không phải là ánh trăng hôm đó. Thế nên… tôi nhất định phải quên đi.
Tự dặn lòng mình như vậy, tôi cùng Khang tiếp tục những giờ phút chỉ có hai chúng tôi, yên ổn, thanh bình.
Thứ gì cần quên, nhất định phải cố quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.