Chương 15: Sự thật cuối cùng
Rosie Trương
11/02/2014
Ở bên Khang hơn một tuần, tôi vẫn chưa
cảm thấy bản thân mình sẽ xảy ra chuyện gì. Dường như ở lần trở lại này, Khang đã không còn như xưa nữa. Tôi biết, anh đã đủ mạnh, đủ kiên định
để ở bên cạnh tôi, cùng chiến tuyến với tôi, cản trở mọi thứ xung quanh
có thể tác động đến tôi, đến tình cảm hai chúng tôi, bao gồm cả mẹ anh.
Thế nhưng như một thứ quy luật tất yếu của cuộc sống này, hải âu và cá, vốn dĩ không thể nào ở bên cạnh nhau, thì mãi mãi sẽ không thể nào có kết quả được.
Quá trình dù có thế nào, thì kết quả vẫn là kết quả.
Ngày tôi và anh cùng trở về quê để gặp cha tôi, để thông báo với cha về chuyện tình cảm của hai chúng tôi, thứ tôi nhận được, chỉ là một đôi mắt kinh hãi và hoảng sợ của cha.
Sững sờ nhìn cha rồi lại trấn an cha, tôi giật mình phát hiện, người kinh ngạc trước vẻ mặt của cha tôi chỉ có một mình tôi.
Linh cảm cho tôi biết, giữa cha tôi và Khang nhất định có một bí mật nào đó mà tôi chưa từng được biết.
Tự trấn an lòng mình, tôi nhanh chóng nắm lấy tay Khang. Siết chặt lấy nhau, từ lòng bàn tay chạy thẳng đến trái tim, tôi và Khang nhất định sẽ cùng chung nhịp đập.
Sáng hôm đó, dù khởi đầu bằng ánh mắt hoảng sợ, cha tôi vẫn bình tĩnh trở lại, niềm nở đón tiếp tôi và Khang.
Lúc cha tôi dự định nấu cơm, tôi nhanh chóng xung phong đi chợ mua thực phẩm, để Khang và cha tôi ở lại chung một căn nhà. Tôi biết, nếu như giữa cha tôi và anh có một khúc mắc nào đó, thì việc để họ ở cùng nhau, nhất định sẽ có thể giải quyết được mọi thứ. Còn nếu không thì chí ít hai người đàn ông của tôi cũng sẽ thân thiết và gần gũi với nhau hơn.
Nghĩ như thế, tôi nhanh chóng xách giỏ ra ngoài.
Thế nhưng dù cho tôi có kiềm chế bản thân mình thế nào, thì lòng hiếu kỳ và nỗi khao khát muốn biết rõ tường tận mọi chuyện vẫn khiến tôi trở thành một người phụ nữ ngu ngốc, dại dột.
Bởi vì, có những thứ bí mật, vốn dĩ phải được ngủ yên.
Quay trở lại nhà và len lén lắng nghe đoạn đối thoại giữa cha tôi và Khang, cả thế giới của tôi phút chốc dường như sụp đổ.
Vừa trở lại nhà, giọng nói của cha tôi đã vọng đến bên tai.
“Năm đó chú đã nói con phải chấm dứt với Thu, chú đã viết tất cả sự thật trong thư cho con, tại sao con còn qua lại với nó!”
Tôi giật mình kinh ngạc. Thì ra ngay cả cha tôi cũng đã tìm cách chia rẽ hai chúng tôi sao? Nhưng còn sự thật, rốt cục sự thật đó là gì?
“Con xin lỗi, con không làm được.”
“Nhưng Thu cũng đã biết mọi việc rồi mà chú.”
Khang trả lời. Giọng anh nặng nề khó chịu, nửa như cầu xin cha tôi, nửa như vừa tuyệt vọng vừa hy vọng, hy vọng rằng anh sẽ thuyết phục được cha tôi.
“Cái gì? Nó đã biết mọi chuyện rồi sao?”
“Phải, Thu nói Thu đã biết mọi chuyện.”
“Không thể nào, nếu như nó biết rõ mọi chuyện thì nó sẽ không thể nào ở bên cậu được! Nó không thể nào trở thành con dâu của người đã hại chết mẹ của nó. Vả lại, đoạn ký ức nó bị mẹ cậu tàn nhẫn hãm hại ra sao, nó đã quên rồi. Nếu nó ở bên cậu, đến một lúc nào đó khi nó nhớ ra mọi chuyện, cậu nghĩ nó sẽ sống ra sao?”
Mọi thứ phút chốc dường như trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường, bởi vì tôi biết, Khang sẽ không thể trả lời.
Cắn răng để không bật ra bất kỳ tiếng động nào, tôi cẩn thận từng bước một rời khỏi nhà mình.
Ngay sau khi rời khỏi nhà, tôi nhanh chóng ngồi khuỵu xuống bên đường.
Đau, thật sự đau đớn vô cùng.
Sự thật, không ngờ, thứ sự thật mà tôi có lẽ đã tự mình lãng quên lại có thể tàn nhẫn đến mức đó sao?
Không thể nào khóc được, tôi chỉ còn cảm giác cả người mình như run lên từng đợt. Lấy hai tay để ôm lấy bản thân mình, ngồi co ro một góc, tôi thật sự không biết mình sẽ phải làm thế nào.
Thì ra người phụ nữ năm đó đã hại chết mẹ tôi chỉ bằng những lời lẽ cay độc lại chính là bà ta? Tại sao lại như thế? Tại sao tôi lại không thể nào nhớ được một chút gì? Tại sao ông trời lại bắt tôi quên đi đoạn ký ức đó, quên đi khuôn mặt của kẻ thù? Còn cả đoạn ký ức tôi bị bà ta hãm hại những năm về trước, tại sao tôi lại yếu đuối đau đớn đến mức quên đi?
Nếu như người phụ nữ đó là mẹ của anh, vậy thì, giữa chúng tôi, rõ ràng mãi mãi sẽ chẳng bao giờ có thể ở bên nhau được nữa. Cho dù hai chúng tôi có thật sự yêu nhau đến mức không thể nào tách rời nhau được, thì khúc mắc cùng hận thù đang đứng giữa hai chúng tôi, liệu nó có giết chết tình cảm của chúng tôi một cách từ từ, như một thứ độc tố ăn mòn cơ thể hay không?
Có lẽ, số phận đã buộc chúng tôi nhất định phải xa nhau. Mãi mãi, mãi mãi cho đến khi chúng tôi chết đi…
Tại sao? Tại sao lại có thể như thế được?
Dù nhận ra được điều này, tôi vẫn dường như không thể nào chấp nhận. Tôi khó chịu, ứ nghẹn vô cùng.
Cảm giác đau đớn của tôi thật kỳ lạ. Rõ ràng tôi đã chín chắn hơn, trưởng thành hơn. Rõ ràng tôi đã không còn điên cuồng đau đớn như những năm tháng đó, nhưng tại sao, tại sao tôi lại cảm thấy cả một khối ký ức quá khứ hơn hai mươi năm của tôi lại như đè nặng lên vai tôi, khó chịu, nặng trịch đến mức không tài nào thở được. Khang, mẹ anh, còn có mẹ tôi, cha tôi, mọi thứ như quay cuồng điên đảo trước mắt tôi, như một trò cười nghiệt ngã.
Không, tôi thật sự không thể nào đối mặt được nữa rồi.
Khang, em thật sự không biết phải làm thế nào. Em chỉ biết rằng, em không muốn biết đoạn ký ức kia, em hoàn toàn không muốn biết. Nếu như em tường tận mọi chuyện, có lẽ em sẽ không thể nào sống trong vui vẻ, hạnh phúc cùng anh. Quan trọng nhất là em sẽ không thể nào có thể ở bên anh được nữa.
Cười thật to như một kẻ đang điên dại, tôi chỉ biết rõ một điều, tôi phải chạy trốn, tôi phải lánh xa tất cả, tôi phải quên đi, vứt bỏ mọi thứ đi. Trốn chạy, đó là điều tốt nhất tôi phải làm, cũng là điều duy nhất tôi có thể làm.
Lấy điện thoại ra, tôi vội vã ấn số điện thoại mà tôi quen thuộc nhất.
Ngay khi nghe thấy giọng nói của anh từ đầu phía bên kia, mọi sức chống đỡ của tôi đều trở về vạch xuất phát, trống rỗng, cạn kiệt. Tôi nức nở như một đứa trẻ đang bị bỏ rơi, hay nói đúng hơn là, tôi đang trở thành một người phụ nữ rẻ tiền, cầu xin người đàn ông đã từng bị cô ta vứt bỏ.
Ngay cả bản thân cũng không kiềm chế được sự thất bại thảm hại của chính mình, tôi run rẩy nức nở nói với anh, chỉ một câu duy nhất rồi không tài nào nói thêm được một lời nào nữa cả:
“Phong, đưa em đi Hà Nội với anh, có được không?”
Thế nhưng như một thứ quy luật tất yếu của cuộc sống này, hải âu và cá, vốn dĩ không thể nào ở bên cạnh nhau, thì mãi mãi sẽ không thể nào có kết quả được.
Quá trình dù có thế nào, thì kết quả vẫn là kết quả.
Ngày tôi và anh cùng trở về quê để gặp cha tôi, để thông báo với cha về chuyện tình cảm của hai chúng tôi, thứ tôi nhận được, chỉ là một đôi mắt kinh hãi và hoảng sợ của cha.
Sững sờ nhìn cha rồi lại trấn an cha, tôi giật mình phát hiện, người kinh ngạc trước vẻ mặt của cha tôi chỉ có một mình tôi.
Linh cảm cho tôi biết, giữa cha tôi và Khang nhất định có một bí mật nào đó mà tôi chưa từng được biết.
Tự trấn an lòng mình, tôi nhanh chóng nắm lấy tay Khang. Siết chặt lấy nhau, từ lòng bàn tay chạy thẳng đến trái tim, tôi và Khang nhất định sẽ cùng chung nhịp đập.
Sáng hôm đó, dù khởi đầu bằng ánh mắt hoảng sợ, cha tôi vẫn bình tĩnh trở lại, niềm nở đón tiếp tôi và Khang.
Lúc cha tôi dự định nấu cơm, tôi nhanh chóng xung phong đi chợ mua thực phẩm, để Khang và cha tôi ở lại chung một căn nhà. Tôi biết, nếu như giữa cha tôi và anh có một khúc mắc nào đó, thì việc để họ ở cùng nhau, nhất định sẽ có thể giải quyết được mọi thứ. Còn nếu không thì chí ít hai người đàn ông của tôi cũng sẽ thân thiết và gần gũi với nhau hơn.
Nghĩ như thế, tôi nhanh chóng xách giỏ ra ngoài.
Thế nhưng dù cho tôi có kiềm chế bản thân mình thế nào, thì lòng hiếu kỳ và nỗi khao khát muốn biết rõ tường tận mọi chuyện vẫn khiến tôi trở thành một người phụ nữ ngu ngốc, dại dột.
Bởi vì, có những thứ bí mật, vốn dĩ phải được ngủ yên.
Quay trở lại nhà và len lén lắng nghe đoạn đối thoại giữa cha tôi và Khang, cả thế giới của tôi phút chốc dường như sụp đổ.
Vừa trở lại nhà, giọng nói của cha tôi đã vọng đến bên tai.
“Năm đó chú đã nói con phải chấm dứt với Thu, chú đã viết tất cả sự thật trong thư cho con, tại sao con còn qua lại với nó!”
Tôi giật mình kinh ngạc. Thì ra ngay cả cha tôi cũng đã tìm cách chia rẽ hai chúng tôi sao? Nhưng còn sự thật, rốt cục sự thật đó là gì?
“Con xin lỗi, con không làm được.”
“Nhưng Thu cũng đã biết mọi việc rồi mà chú.”
Khang trả lời. Giọng anh nặng nề khó chịu, nửa như cầu xin cha tôi, nửa như vừa tuyệt vọng vừa hy vọng, hy vọng rằng anh sẽ thuyết phục được cha tôi.
“Cái gì? Nó đã biết mọi chuyện rồi sao?”
“Phải, Thu nói Thu đã biết mọi chuyện.”
“Không thể nào, nếu như nó biết rõ mọi chuyện thì nó sẽ không thể nào ở bên cậu được! Nó không thể nào trở thành con dâu của người đã hại chết mẹ của nó. Vả lại, đoạn ký ức nó bị mẹ cậu tàn nhẫn hãm hại ra sao, nó đã quên rồi. Nếu nó ở bên cậu, đến một lúc nào đó khi nó nhớ ra mọi chuyện, cậu nghĩ nó sẽ sống ra sao?”
Mọi thứ phút chốc dường như trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường, bởi vì tôi biết, Khang sẽ không thể trả lời.
Cắn răng để không bật ra bất kỳ tiếng động nào, tôi cẩn thận từng bước một rời khỏi nhà mình.
Ngay sau khi rời khỏi nhà, tôi nhanh chóng ngồi khuỵu xuống bên đường.
Đau, thật sự đau đớn vô cùng.
Sự thật, không ngờ, thứ sự thật mà tôi có lẽ đã tự mình lãng quên lại có thể tàn nhẫn đến mức đó sao?
Không thể nào khóc được, tôi chỉ còn cảm giác cả người mình như run lên từng đợt. Lấy hai tay để ôm lấy bản thân mình, ngồi co ro một góc, tôi thật sự không biết mình sẽ phải làm thế nào.
Thì ra người phụ nữ năm đó đã hại chết mẹ tôi chỉ bằng những lời lẽ cay độc lại chính là bà ta? Tại sao lại như thế? Tại sao tôi lại không thể nào nhớ được một chút gì? Tại sao ông trời lại bắt tôi quên đi đoạn ký ức đó, quên đi khuôn mặt của kẻ thù? Còn cả đoạn ký ức tôi bị bà ta hãm hại những năm về trước, tại sao tôi lại yếu đuối đau đớn đến mức quên đi?
Nếu như người phụ nữ đó là mẹ của anh, vậy thì, giữa chúng tôi, rõ ràng mãi mãi sẽ chẳng bao giờ có thể ở bên nhau được nữa. Cho dù hai chúng tôi có thật sự yêu nhau đến mức không thể nào tách rời nhau được, thì khúc mắc cùng hận thù đang đứng giữa hai chúng tôi, liệu nó có giết chết tình cảm của chúng tôi một cách từ từ, như một thứ độc tố ăn mòn cơ thể hay không?
Có lẽ, số phận đã buộc chúng tôi nhất định phải xa nhau. Mãi mãi, mãi mãi cho đến khi chúng tôi chết đi…
Tại sao? Tại sao lại có thể như thế được?
Dù nhận ra được điều này, tôi vẫn dường như không thể nào chấp nhận. Tôi khó chịu, ứ nghẹn vô cùng.
Cảm giác đau đớn của tôi thật kỳ lạ. Rõ ràng tôi đã chín chắn hơn, trưởng thành hơn. Rõ ràng tôi đã không còn điên cuồng đau đớn như những năm tháng đó, nhưng tại sao, tại sao tôi lại cảm thấy cả một khối ký ức quá khứ hơn hai mươi năm của tôi lại như đè nặng lên vai tôi, khó chịu, nặng trịch đến mức không tài nào thở được. Khang, mẹ anh, còn có mẹ tôi, cha tôi, mọi thứ như quay cuồng điên đảo trước mắt tôi, như một trò cười nghiệt ngã.
Không, tôi thật sự không thể nào đối mặt được nữa rồi.
Khang, em thật sự không biết phải làm thế nào. Em chỉ biết rằng, em không muốn biết đoạn ký ức kia, em hoàn toàn không muốn biết. Nếu như em tường tận mọi chuyện, có lẽ em sẽ không thể nào sống trong vui vẻ, hạnh phúc cùng anh. Quan trọng nhất là em sẽ không thể nào có thể ở bên anh được nữa.
Cười thật to như một kẻ đang điên dại, tôi chỉ biết rõ một điều, tôi phải chạy trốn, tôi phải lánh xa tất cả, tôi phải quên đi, vứt bỏ mọi thứ đi. Trốn chạy, đó là điều tốt nhất tôi phải làm, cũng là điều duy nhất tôi có thể làm.
Lấy điện thoại ra, tôi vội vã ấn số điện thoại mà tôi quen thuộc nhất.
Ngay khi nghe thấy giọng nói của anh từ đầu phía bên kia, mọi sức chống đỡ của tôi đều trở về vạch xuất phát, trống rỗng, cạn kiệt. Tôi nức nở như một đứa trẻ đang bị bỏ rơi, hay nói đúng hơn là, tôi đang trở thành một người phụ nữ rẻ tiền, cầu xin người đàn ông đã từng bị cô ta vứt bỏ.
Ngay cả bản thân cũng không kiềm chế được sự thất bại thảm hại của chính mình, tôi run rẩy nức nở nói với anh, chỉ một câu duy nhất rồi không tài nào nói thêm được một lời nào nữa cả:
“Phong, đưa em đi Hà Nội với anh, có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.