Chương 65: Quyển 4 - Chương 3
Thu Ký Bạch
24/02/2018
Edit: Winterwind0207
Cô nói câu này rất chậm, tựa hồ nhấn mạnh từng từ một, rõ ràng là ban ngày, nghe cô nói xong Lâm Hành chợt có một loại cảm giác quỷ khí âm trầm, không nhịn được lông tơ dựng lên.
Cậu lập tức hỏi: "Tại sao cô lại nói như vậy?"
Ở trong ấn tượng Lâm Hành, tuy rằng lúc trước Hoa Đông xảy ra rất nhiều chuyện, Quế Kỳ cũng nhiều hoặc ít có tham dự, nhưng so với cậu mà nói, Quế Kỳ căn bản từ đầu tới đuôi là một người ngoài cuộc
Đương nhiên, lúc tại Hoa Đông có một lần Quế Kỳ đã từng xuất hiện tình huống tương tự "quỷ nhập vào người" chuyện này mãi đến tận cuối cùng Lâm Hành cũng không chứng thực được, điều này là bởi vì sau đó thấy Quế Kỳ thần sắc như thường, không muốn để cho cô quá nhiều liên tưởn hoặc lo lắng, bởi vậy mới bỏ qua việc này không đề cập tới.
Mà bây giờ Quế Kỳ đột nhiên hỏi ra một câu như vậy, khiến Lâm Hành theo bản năng muốn nghĩ đến: Lẽ nào Quế Kỳ kỳ thực đối với chuyện phát sinh ngày kia có ấn tượng?
Lâm Hành hồi tưởng lại tình huống cùng ngày: Lúc đó Quế Kỳ tự nói với mình, Lữ Mộng Dĩnh thông báo hai người bọn họ đến phòng làm việc của Jason trên lầu, mà vừa ra khỏi thang máy Quế Kỳ liền không biết tung tích, sau đó Lâm Hành lần thứ nhất ở trong thang máy gặp được Thích Tình Tình. Chuyện này biến đổi bất ngờ, rất nhiều nơi khó có thể lý giải được, Lâm Hành chỉ có thể suy đoán là Thích Tình Tình quỷ lực vô biên, thiết trí một cái bẫy để cậu tự nhảy vào, nhưng là.... Tại sao cô ấy lại để Quế Kỳ liên quan vào chuyện này?! Lẽ nào lúc đó nhập vào người Quế Kỳ chính là Thích Tình Tình? Như vậy Quế Kỳ đến cùng có biết chuyện này hay không?!
Lâm Hành nghĩ, liền rơi vào trầm tư. Quế Kỳ thấy cậu nửa ngày không đáp, tưởng cậu không tin, nhân tiện nói: "Tôi vốn là cũng là không tin, thế nhưng..." Nói tới chỗ này, nàng run run một chút, vừa liếc nhìn cửa, xác định không có sự tồn tại của những người khác, lúc này mới tiến đến bên tai Lâm Hành, nhẹ giọng nói: "Cái bệnh viện này, có gì đó quái lạ."
Lâm Hành kinh ngạc, trong nháy mắt liền ý thức được khả năng mình nghe nhầm, vội vã điều chỉnh biểu tình, hỏi: "Làm sao quái lạ?"
Quế Kỳ mím môi, thấp giọng nói: "Tôi vừa tới đây mấy ngày, chân đau dữ dội, bác sĩ liền cho tôi một chút thuốc giảm đau, có tác dụng yên giấc, mỗi ngày buổi tối tối rất sớm đã ngủ."
"Đến ngày thứ ba, trước khi ngủ tôi quên uống thuốc, nửa đêm bị đau tỉnh rồi." Nói tới chỗ này, Quế Kỳ sắc mặt càng trắng hơn, cô dừng một chút, tiếp tục nói: "Sau đó tôi liền nghe đến, bên ngoài phòng có tiếng bước chân..."
Lâm Hành đương nhiên biết đến tiếng bước chân trong miệng của cô không giống với tiếng bước chân bình thường, liền yên lặng nghe lời Quế Kỳ nói tiếp: " Tiếng bước chân căn bản không phải của một người... là rất nhiều, rất nhiều người."
"Rất nhiều người, " Quế Kỳ lại nhấn mạnh một lần: "Có chừng hơn trăm người... Ba giờ sáng, ở bên ngoài hành lang phòng tôi đi tới đi lui.
Lâm Hành hỏi: "Chỉ có tiếng bước chân?"
"Đúng. Chỉ có tiếng bước chân, không có người nói chuyện, cứ như vậy đi qua đi lại." Quế Kỳ run lên một cái, tay không tự chủ siết chặt chăn trước mặt: "Tôi nằm viện đã một tuần lễ, từ ngày đó bắt đầu, mỗi một ngày buổi tối đều là như thế này... Tôi cảm thấy được tôi sắp điên rồi."
Từ sau khi gia nhập cục cảnh sát, vì mau hơn thích ứng công việc mới, Lâm Hành cũng để cho Nam Úc Thành tìm hồ sơ vụ án năm xưa xem một chút. Đương nhiên, xét thấy đặc tính công tác của Nam Úc Thành, cậu tìm mấy vụ án ít nhiều gì đều có liên quan tới quye, bởi vậy Lâm Hành cũng coi như là biết không ít chuyện "ma quái", Lâm Hành ở bên trong án mạng, cũng rút ra được rất nhiều điều.
Ở trong ấn tượng của cậu, phần lớn linu hồn cơ bản đều là đơn độc qua lại, đồng thời chúng nó thường thường sẽ dừng lại ở trong phạm vi một khu vực nào đó bản thân đã tử vong, trong phạm vi đó chúng nó có thể tự do hoạt động, mà rất ít khi xuất hiện hiện tượng tự rời đi. Như lúc trước Thích Tình Tình đến nhà Nam Úc Thành, xâm lấn vào trong giấc mơ của Lâm Hành, đó là một hiện tượng cực kỳ cá biệt, đến nay Lâm Hành cũng còn không hiểu rõ lúc đó sau lưng Thích Tình Tình có cha Cố đổ thêm dầu vào lửa hay không.
Nhưng mà, như Quế Kỳ nói, nếu như cô nghe được tiếng bước chân, đúng là bởi sinh hồn quấy phá mà nói, kia cũng không có khả năng sẽ xuất hiện tình huống đồng thời có hơn trăm sinh hồn ở trên hành lang đi tới đi lui. Mà nếu không phải linh hồn, làm sao có khả năng sẽ có chừng trăm người bình thường hơn nửa đêm không ngủ ở trên hành lang đi lại?
Nghĩ tới đây, Lâm Hành liền chần chờ nói: "Cô... Xác định sao? Có phải cô đang nằm mơ hay không?"
"Tôi rất khẳng định." Quế Kỳ kiên định nói: "Lần thứ nhất tôi tỉnh lại, tôi có xem qua điện thoại di động, trên đó có thông báo tin nhắn gửi tới, tôi liền thuận lợi mở ra xem. Sau liền nghe được ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tuy nhiên sau đó tôi không biết làm sao ngủ thiếp đi, thế nhưng sáng ngày thứ hai lúc thức dậy, trong điện thoại của tôi tin nhắn đó đã được xem qua."
Xác thực. Nếu như là đang nằm mơ mà nói, tin nhắn kia cũng chính là kết quả trong mộng, ngày thứ hai tỉnh lại tự nhiên sẽ không có trong điện thoại, cũng sẽ không bị mở ra. Mà nếu như những tình huống này đều bị loại trừ... Còn có khả năng gì?
Lâm Hành bỗng nhiên linh quang lóe lên: "Có phải hay không là ảo giác? Có thể là do cô uống thuốc nên mới sinh ra ảo giác." Nói tới chỗ này, Lâm Hành dừng lại: "Còn có, nếu chuyện này đã phát sinh đã mấy ngày, tại sao cô vẫn còn ở nơi này? Cô lẽ nào không nghĩ tới rời đi nơi khác?"
Quế Kỳ chậm rãi lắc lắc đầu, trầm giọng nói: "Hẳn không phải là ảo giác. Loại thuốc này trước đây tôi đã từng uống, xưa nay chưa từng xuất hiện tình huống như vậy." Nói tới chỗ này, cô liền ngẩng đầu nhìn Lâm Hành, cười khổ nói: "Anh vừa nãy hỏi tôi tại sao không rời khỏi nơi này. kỳ thực tôi cũng muốn đi. Thế nhưng... Tôi nhìn thấy một người."
"Người nào?"
"Cậu tôi." Quế Kỳ viền mắt ửng hồng, nhẹ giọng nói: "Khi còn bé có một lần cậu mang tôi ra ngoài chơi, lúc lái xe qua một cây cầu xảy ra tai nạn xe cộ, toàn bộ xe của chúng tôi đều bị lật xuống sông, là cậu liều mạng đem tôi từ trong xe đẩy ra ngoài, còn cậu chưa kịp thoát ra, liền bị..." Quế Kỳ khịt khịt mũi, không tiếp tục, ngược lại nói: "Buổi tối ngày hôm ấy, tôi nghe đến tiếng bước chân sợ đến không dám động, chờ thật lâu phát hiện không có động tĩnh, tôi mới đi xem. Kết quả liếc mắt liền thấy cậu tôi đứng ở cửa, nhìn tôi qua tấm cửa kính!"
"Tôi, tôi... Tôi cũng sợ sệt! Thế nhưng tôi không thể đi!" Quế Kỳ đột nhiên một tay bịt mặt, nghẹn ngào nói: "Tôi nhất định phải lưu lại, tôi muốn biết rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì!"
Lâm Hành ngược lại là không nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra như thế này, thế nhưng cũng thực là có thể lý giải ý nghĩ Quế Kỳ không muốn rời đi. Mà nếu như đêm đó Quế Kỳ nhìn thấy đúng là cậu của cậu, đây chẳng phải là nói rõ lúc trước suy đoán của mình đều là sai?
Vốn cho là tình huống không thể xảy ra, bây giờ nhìn lại ngược lại có khả năng tồn tại.
Đồng thời, dựa theo Quế Kỳ vừa mới từng nói, cậu của Quế Kỳ bị chết chìm, mà người chết dưới nước là tử vong tại chỗ, rất ít khi có chuyện cấp cứu đến sau đó mới chết, bởi vậy coi như cậu Quế Kỳ biến thành linh hồn, cũng có thể sẽ ở lại dòng sông kia, không có lý do gì lại chạy đến bệnh viện này?"!
Lâm Hành một bên suy nghĩ, một bên vụng về an ủi Quế Kỳ hai câu, thấy tâm tình cô cơ bản ổn định, lúc này mới tiểu tâm dực dực* hỏi: "Cậu của cô, khi còn sống có tới bệnh viện này hay không?"
Quế Kỳ lập tức lắc đầu: "Không có. Sau khi tôi tốt nghiệp mới tới nơi này tìm việc, quê của tôi cách đây rất xa, cậu căn bản chưa từng tới thành phố này, càng không thể vừa vặn chạy đến bệnh viện này đến."
"Chuyện này rất kỳ quái." Lâm Hành lẩm bẩm: "Nếu bệnh viện này với cậu của cô không có hề quan hệ, vậy cho dù ông ấy có biến thành quỷ, cũng căn bản không có đạo lý tới nơi này."
Quế Kỳ gật gật đầu: "Đây chính là nguyên nhân tôi muốn lưu lại, tôi nhất định phải điều tra rõ ràng đến cùng là xảy ra chuyện gì."
Lâm Hành thấy cô thần sắc kiên định, nghĩ đến một mình cô phải đối mặt tình hình như vậy, liền cảm thấy có chút không dễ chịu. Đang nghĩ ngợi nếu không đêm nay cậu lưu lại trước tiên xem tình huống cụ thể thế nào, lại nghĩ một chút, dù sao cậu cũng là đàn ông, tuy rằng hai người quan hệ không tệ, mà ở lại chỗ này một buổi tối tựa hồ cũng không quá thích hợp, đang chần chờ, liền nghe Quế Kỳ nói: "Anh có thể hay không..."
Cô vừa mới nói một chữ, ngoài cửa liền có người gõ cửa.
Quế Kỳ vừa nghe đến tiếng gõ cửa, lại là run lên một cái, Lâm Hành quay đầu nhìn lại, liền thấy phía ngoài cửa đang đứng một bác sĩ nam chừng ba mươi tuổi, đang cầm một văn kiện đẩy cửa đi vào.
Anh ta đầu tiên là nhìn Lâm Hành một chút, lại quay đầu đến xem Quế Kỳ, khẽ mỉm cười: "Quấy rối hai người?"
Quế Kỳ lắc đầu: "Không có." Nói xong, liền nhìn Lâm Hành nói: "Thôi, anh đi về trước đi. Tôi phải làm kiểm tra."
Lâm Hành còn muốn hỏi lại lời vừa nãy Quế Kỳ chưa kịp nói, chỉ thấy bác sĩ đã bắt đầu làm lên kiểm tra, cho nên cũng không tiện nói thêm nữa, chỉ là nói: "Vậy tôi đi trước. Cô có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Tùy tiện lúc nào cũng được.
Nói xong, liền chuẩn bị rời đi. Lúc mở cửa, cậu không nhịn được quay đầu lại.
Quế Kỳ đang nằm ở trên giường tiếp ngận kiểm tra, đưa lưng về phía cửa, bởi vậy Lâm Hành không nhìn thấy vẻ mặt của cô, ngược lại là vị bác sĩ kia vừa vặn đối mặt Lâm Hành, cùng Lâm Hành nhìn nhau một cái.
Lâm Hành theo bản năng nở nụ cười nhìn bác sĩ kia, nhưng mà bác sĩ kia lại không mang ý cười, ánh mắt trầm trầm nhìn Lâm Hành, so với người vừa nãy vào cửa ôn hoà dễ gần giống như hai người khác nhau.
Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Hành, đôi môi chậm rãi nhúc nhích, không tiếng động mà làm cái khẩu hình.
Lâm Hành ngẩn ra, có chút không rõ, đang muốn mở miệng hỏi, liền thấy vị bác sĩ kia biểu tình đột biến, lập tức lại biến thành bộ dạng ôn nhuận lúc trước, thanh âm ôn hoà nói: "Vị tiên sinh này có thể rời đi trước một chút không? Cậu ở nơi này bệnh nhân kiểm tra có chút không tiện."
"A! " Lâm Hành không phản ứng lại, liền vội vàng gật đầu rời khỏi khỏi gian phòng.
Vừa từ trong phòng rời đi, cậu liền lập tức nhăn lại lông mày.
Cậu cũng không có nhanh chóng đi ra ngoài, trái lại ngồi ở băng ghế ngoài cửa.
Cậu đang nhớ lại khẩu hình vị bác sĩ kia làm. Hẳn là hai chữ, thế nhưng cậu làm thế nào cũng không nghĩ rốt cục cái khẩu hình kia có ý nghĩ gì.
Vị bác sĩ này có lai lịch gì? Anh ta đang nói đùa hay có ý nhắc nhở cái gì? Tại sao anh ta lại giấu Quế Kỳ làm ra hành động như vậy? Quế Kỳ có thể bị nguy hiểm hay không?
Lâm Hành cúi đầu suy nghĩ, trong lúc nhất thời không có chú ý tới Nam Úc Thành chạy tới bên cạnh mình.
"Đang suy nghĩ gì?" Nam Úc Thành âm thanh đánh gãy dòng suy nghĩ của Lâm Hành, cậu lập tức ngẩng đầu lên: "Không có gì." Dừng lại, lại bổ sung: "Về nhà lại nói."
Nói xong, cậu liền đứng lên, nhưng không có lập tức rời đi, trái lại nhìn hành lang nơi này.
Hành lang rất dài, khoảng chừng 200 mét, bên trái phần cuối là một cái cửa sổ, bên cạnh là nhà vệ sinh, phía bên phải phần cuối là chỗ rẽ, chuyển qua chín mươi độ lại là một hành lang độ dài ngang bằng.
Hai bên hành lang, có thật nhiều phòng tương tự như phòng bệnh của Quế Kỳ, đều là phòng một người. Bởi vì là bệnh viện tư nhân, so với bệnh viện công mà nói bệnh nhân cũng giảm bớt, vì vậy vẫn còn có phòng trống.
Lâm Hành chú ý tới, bên cạnh phòng bệnh Quế Kỳ không có người ở, mà y tá thì lại đứng ở chỗ rẽ hai hành lang.
Nói cách khác, nếu như Quế Kỳ ở trong phòng bị chuyện gì, nếu như không bấm chuông đầu chuông, như vậy cho dù cô ở trong phòng kêu cứu, cũng rất có thể không có người khác nghe thấy.
Loại bố cục này khiến khiến Lâm Hành cảm thấy một trận bất an, chẳng biết vì sao, cậu vẫn là có một loại dự cảm bất thường.
Cậu nhìn một chút Nam Úc Thành, chần chờ nói: "Bằng không đêm nay lưu lại, ở bên cạnh Quế Kỳ được không anh?"
Nam Úc Thành không hé răng, qua hai giây, kéo Lâm Hành liền đi ra ngoài: "Đừng hòng mơ tới."
Cô nói câu này rất chậm, tựa hồ nhấn mạnh từng từ một, rõ ràng là ban ngày, nghe cô nói xong Lâm Hành chợt có một loại cảm giác quỷ khí âm trầm, không nhịn được lông tơ dựng lên.
Cậu lập tức hỏi: "Tại sao cô lại nói như vậy?"
Ở trong ấn tượng Lâm Hành, tuy rằng lúc trước Hoa Đông xảy ra rất nhiều chuyện, Quế Kỳ cũng nhiều hoặc ít có tham dự, nhưng so với cậu mà nói, Quế Kỳ căn bản từ đầu tới đuôi là một người ngoài cuộc
Đương nhiên, lúc tại Hoa Đông có một lần Quế Kỳ đã từng xuất hiện tình huống tương tự "quỷ nhập vào người" chuyện này mãi đến tận cuối cùng Lâm Hành cũng không chứng thực được, điều này là bởi vì sau đó thấy Quế Kỳ thần sắc như thường, không muốn để cho cô quá nhiều liên tưởn hoặc lo lắng, bởi vậy mới bỏ qua việc này không đề cập tới.
Mà bây giờ Quế Kỳ đột nhiên hỏi ra một câu như vậy, khiến Lâm Hành theo bản năng muốn nghĩ đến: Lẽ nào Quế Kỳ kỳ thực đối với chuyện phát sinh ngày kia có ấn tượng?
Lâm Hành hồi tưởng lại tình huống cùng ngày: Lúc đó Quế Kỳ tự nói với mình, Lữ Mộng Dĩnh thông báo hai người bọn họ đến phòng làm việc của Jason trên lầu, mà vừa ra khỏi thang máy Quế Kỳ liền không biết tung tích, sau đó Lâm Hành lần thứ nhất ở trong thang máy gặp được Thích Tình Tình. Chuyện này biến đổi bất ngờ, rất nhiều nơi khó có thể lý giải được, Lâm Hành chỉ có thể suy đoán là Thích Tình Tình quỷ lực vô biên, thiết trí một cái bẫy để cậu tự nhảy vào, nhưng là.... Tại sao cô ấy lại để Quế Kỳ liên quan vào chuyện này?! Lẽ nào lúc đó nhập vào người Quế Kỳ chính là Thích Tình Tình? Như vậy Quế Kỳ đến cùng có biết chuyện này hay không?!
Lâm Hành nghĩ, liền rơi vào trầm tư. Quế Kỳ thấy cậu nửa ngày không đáp, tưởng cậu không tin, nhân tiện nói: "Tôi vốn là cũng là không tin, thế nhưng..." Nói tới chỗ này, nàng run run một chút, vừa liếc nhìn cửa, xác định không có sự tồn tại của những người khác, lúc này mới tiến đến bên tai Lâm Hành, nhẹ giọng nói: "Cái bệnh viện này, có gì đó quái lạ."
Lâm Hành kinh ngạc, trong nháy mắt liền ý thức được khả năng mình nghe nhầm, vội vã điều chỉnh biểu tình, hỏi: "Làm sao quái lạ?"
Quế Kỳ mím môi, thấp giọng nói: "Tôi vừa tới đây mấy ngày, chân đau dữ dội, bác sĩ liền cho tôi một chút thuốc giảm đau, có tác dụng yên giấc, mỗi ngày buổi tối tối rất sớm đã ngủ."
"Đến ngày thứ ba, trước khi ngủ tôi quên uống thuốc, nửa đêm bị đau tỉnh rồi." Nói tới chỗ này, Quế Kỳ sắc mặt càng trắng hơn, cô dừng một chút, tiếp tục nói: "Sau đó tôi liền nghe đến, bên ngoài phòng có tiếng bước chân..."
Lâm Hành đương nhiên biết đến tiếng bước chân trong miệng của cô không giống với tiếng bước chân bình thường, liền yên lặng nghe lời Quế Kỳ nói tiếp: " Tiếng bước chân căn bản không phải của một người... là rất nhiều, rất nhiều người."
"Rất nhiều người, " Quế Kỳ lại nhấn mạnh một lần: "Có chừng hơn trăm người... Ba giờ sáng, ở bên ngoài hành lang phòng tôi đi tới đi lui.
Lâm Hành hỏi: "Chỉ có tiếng bước chân?"
"Đúng. Chỉ có tiếng bước chân, không có người nói chuyện, cứ như vậy đi qua đi lại." Quế Kỳ run lên một cái, tay không tự chủ siết chặt chăn trước mặt: "Tôi nằm viện đã một tuần lễ, từ ngày đó bắt đầu, mỗi một ngày buổi tối đều là như thế này... Tôi cảm thấy được tôi sắp điên rồi."
Từ sau khi gia nhập cục cảnh sát, vì mau hơn thích ứng công việc mới, Lâm Hành cũng để cho Nam Úc Thành tìm hồ sơ vụ án năm xưa xem một chút. Đương nhiên, xét thấy đặc tính công tác của Nam Úc Thành, cậu tìm mấy vụ án ít nhiều gì đều có liên quan tới quye, bởi vậy Lâm Hành cũng coi như là biết không ít chuyện "ma quái", Lâm Hành ở bên trong án mạng, cũng rút ra được rất nhiều điều.
Ở trong ấn tượng của cậu, phần lớn linu hồn cơ bản đều là đơn độc qua lại, đồng thời chúng nó thường thường sẽ dừng lại ở trong phạm vi một khu vực nào đó bản thân đã tử vong, trong phạm vi đó chúng nó có thể tự do hoạt động, mà rất ít khi xuất hiện hiện tượng tự rời đi. Như lúc trước Thích Tình Tình đến nhà Nam Úc Thành, xâm lấn vào trong giấc mơ của Lâm Hành, đó là một hiện tượng cực kỳ cá biệt, đến nay Lâm Hành cũng còn không hiểu rõ lúc đó sau lưng Thích Tình Tình có cha Cố đổ thêm dầu vào lửa hay không.
Nhưng mà, như Quế Kỳ nói, nếu như cô nghe được tiếng bước chân, đúng là bởi sinh hồn quấy phá mà nói, kia cũng không có khả năng sẽ xuất hiện tình huống đồng thời có hơn trăm sinh hồn ở trên hành lang đi tới đi lui. Mà nếu không phải linh hồn, làm sao có khả năng sẽ có chừng trăm người bình thường hơn nửa đêm không ngủ ở trên hành lang đi lại?
Nghĩ tới đây, Lâm Hành liền chần chờ nói: "Cô... Xác định sao? Có phải cô đang nằm mơ hay không?"
"Tôi rất khẳng định." Quế Kỳ kiên định nói: "Lần thứ nhất tôi tỉnh lại, tôi có xem qua điện thoại di động, trên đó có thông báo tin nhắn gửi tới, tôi liền thuận lợi mở ra xem. Sau liền nghe được ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tuy nhiên sau đó tôi không biết làm sao ngủ thiếp đi, thế nhưng sáng ngày thứ hai lúc thức dậy, trong điện thoại của tôi tin nhắn đó đã được xem qua."
Xác thực. Nếu như là đang nằm mơ mà nói, tin nhắn kia cũng chính là kết quả trong mộng, ngày thứ hai tỉnh lại tự nhiên sẽ không có trong điện thoại, cũng sẽ không bị mở ra. Mà nếu như những tình huống này đều bị loại trừ... Còn có khả năng gì?
Lâm Hành bỗng nhiên linh quang lóe lên: "Có phải hay không là ảo giác? Có thể là do cô uống thuốc nên mới sinh ra ảo giác." Nói tới chỗ này, Lâm Hành dừng lại: "Còn có, nếu chuyện này đã phát sinh đã mấy ngày, tại sao cô vẫn còn ở nơi này? Cô lẽ nào không nghĩ tới rời đi nơi khác?"
Quế Kỳ chậm rãi lắc lắc đầu, trầm giọng nói: "Hẳn không phải là ảo giác. Loại thuốc này trước đây tôi đã từng uống, xưa nay chưa từng xuất hiện tình huống như vậy." Nói tới chỗ này, cô liền ngẩng đầu nhìn Lâm Hành, cười khổ nói: "Anh vừa nãy hỏi tôi tại sao không rời khỏi nơi này. kỳ thực tôi cũng muốn đi. Thế nhưng... Tôi nhìn thấy một người."
"Người nào?"
"Cậu tôi." Quế Kỳ viền mắt ửng hồng, nhẹ giọng nói: "Khi còn bé có một lần cậu mang tôi ra ngoài chơi, lúc lái xe qua một cây cầu xảy ra tai nạn xe cộ, toàn bộ xe của chúng tôi đều bị lật xuống sông, là cậu liều mạng đem tôi từ trong xe đẩy ra ngoài, còn cậu chưa kịp thoát ra, liền bị..." Quế Kỳ khịt khịt mũi, không tiếp tục, ngược lại nói: "Buổi tối ngày hôm ấy, tôi nghe đến tiếng bước chân sợ đến không dám động, chờ thật lâu phát hiện không có động tĩnh, tôi mới đi xem. Kết quả liếc mắt liền thấy cậu tôi đứng ở cửa, nhìn tôi qua tấm cửa kính!"
"Tôi, tôi... Tôi cũng sợ sệt! Thế nhưng tôi không thể đi!" Quế Kỳ đột nhiên một tay bịt mặt, nghẹn ngào nói: "Tôi nhất định phải lưu lại, tôi muốn biết rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì!"
Lâm Hành ngược lại là không nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra như thế này, thế nhưng cũng thực là có thể lý giải ý nghĩ Quế Kỳ không muốn rời đi. Mà nếu như đêm đó Quế Kỳ nhìn thấy đúng là cậu của cậu, đây chẳng phải là nói rõ lúc trước suy đoán của mình đều là sai?
Vốn cho là tình huống không thể xảy ra, bây giờ nhìn lại ngược lại có khả năng tồn tại.
Đồng thời, dựa theo Quế Kỳ vừa mới từng nói, cậu của Quế Kỳ bị chết chìm, mà người chết dưới nước là tử vong tại chỗ, rất ít khi có chuyện cấp cứu đến sau đó mới chết, bởi vậy coi như cậu Quế Kỳ biến thành linh hồn, cũng có thể sẽ ở lại dòng sông kia, không có lý do gì lại chạy đến bệnh viện này?"!
Lâm Hành một bên suy nghĩ, một bên vụng về an ủi Quế Kỳ hai câu, thấy tâm tình cô cơ bản ổn định, lúc này mới tiểu tâm dực dực* hỏi: "Cậu của cô, khi còn sống có tới bệnh viện này hay không?"
Quế Kỳ lập tức lắc đầu: "Không có. Sau khi tôi tốt nghiệp mới tới nơi này tìm việc, quê của tôi cách đây rất xa, cậu căn bản chưa từng tới thành phố này, càng không thể vừa vặn chạy đến bệnh viện này đến."
"Chuyện này rất kỳ quái." Lâm Hành lẩm bẩm: "Nếu bệnh viện này với cậu của cô không có hề quan hệ, vậy cho dù ông ấy có biến thành quỷ, cũng căn bản không có đạo lý tới nơi này."
Quế Kỳ gật gật đầu: "Đây chính là nguyên nhân tôi muốn lưu lại, tôi nhất định phải điều tra rõ ràng đến cùng là xảy ra chuyện gì."
Lâm Hành thấy cô thần sắc kiên định, nghĩ đến một mình cô phải đối mặt tình hình như vậy, liền cảm thấy có chút không dễ chịu. Đang nghĩ ngợi nếu không đêm nay cậu lưu lại trước tiên xem tình huống cụ thể thế nào, lại nghĩ một chút, dù sao cậu cũng là đàn ông, tuy rằng hai người quan hệ không tệ, mà ở lại chỗ này một buổi tối tựa hồ cũng không quá thích hợp, đang chần chờ, liền nghe Quế Kỳ nói: "Anh có thể hay không..."
Cô vừa mới nói một chữ, ngoài cửa liền có người gõ cửa.
Quế Kỳ vừa nghe đến tiếng gõ cửa, lại là run lên một cái, Lâm Hành quay đầu nhìn lại, liền thấy phía ngoài cửa đang đứng một bác sĩ nam chừng ba mươi tuổi, đang cầm một văn kiện đẩy cửa đi vào.
Anh ta đầu tiên là nhìn Lâm Hành một chút, lại quay đầu đến xem Quế Kỳ, khẽ mỉm cười: "Quấy rối hai người?"
Quế Kỳ lắc đầu: "Không có." Nói xong, liền nhìn Lâm Hành nói: "Thôi, anh đi về trước đi. Tôi phải làm kiểm tra."
Lâm Hành còn muốn hỏi lại lời vừa nãy Quế Kỳ chưa kịp nói, chỉ thấy bác sĩ đã bắt đầu làm lên kiểm tra, cho nên cũng không tiện nói thêm nữa, chỉ là nói: "Vậy tôi đi trước. Cô có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Tùy tiện lúc nào cũng được.
Nói xong, liền chuẩn bị rời đi. Lúc mở cửa, cậu không nhịn được quay đầu lại.
Quế Kỳ đang nằm ở trên giường tiếp ngận kiểm tra, đưa lưng về phía cửa, bởi vậy Lâm Hành không nhìn thấy vẻ mặt của cô, ngược lại là vị bác sĩ kia vừa vặn đối mặt Lâm Hành, cùng Lâm Hành nhìn nhau một cái.
Lâm Hành theo bản năng nở nụ cười nhìn bác sĩ kia, nhưng mà bác sĩ kia lại không mang ý cười, ánh mắt trầm trầm nhìn Lâm Hành, so với người vừa nãy vào cửa ôn hoà dễ gần giống như hai người khác nhau.
Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Hành, đôi môi chậm rãi nhúc nhích, không tiếng động mà làm cái khẩu hình.
Lâm Hành ngẩn ra, có chút không rõ, đang muốn mở miệng hỏi, liền thấy vị bác sĩ kia biểu tình đột biến, lập tức lại biến thành bộ dạng ôn nhuận lúc trước, thanh âm ôn hoà nói: "Vị tiên sinh này có thể rời đi trước một chút không? Cậu ở nơi này bệnh nhân kiểm tra có chút không tiện."
"A! " Lâm Hành không phản ứng lại, liền vội vàng gật đầu rời khỏi khỏi gian phòng.
Vừa từ trong phòng rời đi, cậu liền lập tức nhăn lại lông mày.
Cậu cũng không có nhanh chóng đi ra ngoài, trái lại ngồi ở băng ghế ngoài cửa.
Cậu đang nhớ lại khẩu hình vị bác sĩ kia làm. Hẳn là hai chữ, thế nhưng cậu làm thế nào cũng không nghĩ rốt cục cái khẩu hình kia có ý nghĩ gì.
Vị bác sĩ này có lai lịch gì? Anh ta đang nói đùa hay có ý nhắc nhở cái gì? Tại sao anh ta lại giấu Quế Kỳ làm ra hành động như vậy? Quế Kỳ có thể bị nguy hiểm hay không?
Lâm Hành cúi đầu suy nghĩ, trong lúc nhất thời không có chú ý tới Nam Úc Thành chạy tới bên cạnh mình.
"Đang suy nghĩ gì?" Nam Úc Thành âm thanh đánh gãy dòng suy nghĩ của Lâm Hành, cậu lập tức ngẩng đầu lên: "Không có gì." Dừng lại, lại bổ sung: "Về nhà lại nói."
Nói xong, cậu liền đứng lên, nhưng không có lập tức rời đi, trái lại nhìn hành lang nơi này.
Hành lang rất dài, khoảng chừng 200 mét, bên trái phần cuối là một cái cửa sổ, bên cạnh là nhà vệ sinh, phía bên phải phần cuối là chỗ rẽ, chuyển qua chín mươi độ lại là một hành lang độ dài ngang bằng.
Hai bên hành lang, có thật nhiều phòng tương tự như phòng bệnh của Quế Kỳ, đều là phòng một người. Bởi vì là bệnh viện tư nhân, so với bệnh viện công mà nói bệnh nhân cũng giảm bớt, vì vậy vẫn còn có phòng trống.
Lâm Hành chú ý tới, bên cạnh phòng bệnh Quế Kỳ không có người ở, mà y tá thì lại đứng ở chỗ rẽ hai hành lang.
Nói cách khác, nếu như Quế Kỳ ở trong phòng bị chuyện gì, nếu như không bấm chuông đầu chuông, như vậy cho dù cô ở trong phòng kêu cứu, cũng rất có thể không có người khác nghe thấy.
Loại bố cục này khiến khiến Lâm Hành cảm thấy một trận bất an, chẳng biết vì sao, cậu vẫn là có một loại dự cảm bất thường.
Cậu nhìn một chút Nam Úc Thành, chần chờ nói: "Bằng không đêm nay lưu lại, ở bên cạnh Quế Kỳ được không anh?"
Nam Úc Thành không hé răng, qua hai giây, kéo Lâm Hành liền đi ra ngoài: "Đừng hòng mơ tới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.