Chương 66: Quyển 4 - Chương 4
Thu Ký Bạch
24/02/2018
Edit: Winterwind0207
Đi tới đại sảnh lầu một, Lâm Hành cũng không có lập tức rời đi, mà là tìm tới một bảng giới thiệu công nhân viên của bệnh viện, tỉ mỉ nhìn một lần.
Trên bảng giới thiệu dán rất nhiều bức ảnh, đều là bác sĩ nhậm chức trong bệnh viện, Lâm Hành nhìn hai hàng, liền phát hiện bác sĩ lúc trước đã từng gặp trong phòng Quế Kỳ.
Nhưng mà kỳ quái là, phía dưới bức ảnh của các bác sĩ khác đều có họ tên cùng chức vị, chỉ có phía dưới hình của người này lại chẳng có gì cả.
Lâm Hành nhíu mày, vừa vặn lúc này bên người có người y tá đi tới, Lâm Hành liền vội vàng ngăn cản cô, chỉ vào tấm hình kia nói: "Thật không tiện, làm lỡ một phút của cô, tôi muốn hỏi một chút vị bác sĩ này là ai?"
Y tá kia rất trẻ tuổi, phỏng chừng cũng là vừa mới bắt đầu công tác, nhìn thấy bức ảnh Lâm Hành chỉ, ngay lập tức liền cười nói: "Há, người này a. Ngườ này là bác sĩ Trần khoa chỉnh hình. Anh tìm anh ấy có chuyện gì không?"
"Tên gọi đầy đủ của anh ta là gì? Tại sao nơi này không có tên của anh ta?" Lâm Hành hỏi tới.
Y tá kỳ quái nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, tựa hồ đối với thái độ nghi hoặc của Lâm Hành có chút không rõ ràng, nhưng là không hỏi nhiều, chỉ là nói: "Anh ấy gọi Trần Hách. Bác sĩ Trần vừa tới bệnh viện chúng ta không mấy ngày, tên của anh ta tạm thời vẫn không được dính vào." Nói xong, y tá quơ quơ đồ vật trong tay, ra hiệu bản thân cần phải rời khỏi, Lâm Hành lập tức nói cám ơn, y tá kia liền rời đi.
Nam Úc Thành vẫn đi theo ở bên cạnh Lâm Hành, nhìn thấy một chuỗi hành động của cậu, liền hỏi: "Có vấn đề gì?"
Lâm Hành liền đem chuyện lúc trước Quế Kỳ kể trong phòng bệnh, cùng với hành động kỳ lạ của vị bác sĩ kia nói ra. Nghe xong, Nam Úc Thành nhíu nhíu mày: "Vừa nãy lúc ở hành lang chờ em, anh liền phát hiện chỗ đó âm khí nặng không hề tầm thường. Anh nhìn một chút thời gian thành lập của bệnh viện này, dựa theo thời gian thành lập cũng không phải quá lâu đời không đến nỗi sẽ tích nhiều âm khí như vậy. Trong này quả nhiên có kỳ lạ."
"Vậy anh có ý định gì?" Lâm Hành hỏi: "Chúng ta cũng không thể để Quế Kỳ một người ở lại chỗ này."
Nam Úc Thành nhướng mày: "Em rất lo cho cô ấy.
Lâm Hành lúng túng sờ sờ mũi: "Tốt xấu cũng đã từng là đồng nghiệp, lúc trước quan hệ cũng không tồi, cũng không thể cứ như vậy bỏ mặc cô ấy ở nơi này."
Nam Úc Thành suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy, anh sẽ gọi người đến bảo vệ ngoài phòng bệnh, xem có vấn đề gì hay không. Dựa theo em mới vừa nói, Quế Kỳ gặp phải chuyện này đã qua mấy ngày, mà là trừ nghe đến những âm thanh này ở ngoài, vẫn chưa từng xảy ra tình huống gì đặc thù, chuyện này có thể cũng không nguy hiểm như em tưởng tượng."
"Híc, tại sao phải cần người khác làm?" Lâm Hành hỏi: "Vậy chúng ta làm gì?"
Nam Úc Thành giơ điện thoại trong tay lên: "Vừa nãy nhận được tin tức, vụ án lúc trước có đầu mối mới."
Lâm Hành lập tức liền nhớ tới lúc trước bởi vì mình sai lầm mà bị để cho chạy hung thủ, nhất thời tinh thần tỉnh táo: "Đầu mối gì?"
"Tào Nguy vừa nãy gọi điện thoại cho anh, báo cáo khám nghiệm thi thể đã có rồi. Buổi tối ngày hôm ấy người chết kia không phù hợp với mẫu máu chúng ta lấy được từ hung thủ, người đó không phải là hung thủ." Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành nhíu lông mày: "Đồng thời, người này là bị thiêu chết."
Lâm Hành kinh ngạc nói: "Nhưng trên người cậu ta lúc đó không có lửa mà."
"Anh biết có một loại ảo thuật, có thể khiến con vây bên trong ảo giác, trong ảo giác sinh ra một thứ đối với bản thân không có bất luận ảnh hưởng gì, thế nhưng một khi tin những vật này là chân thực tồn tại, như vậy ảo giác sẽ chân chính tác dụng ở trên người. Anh phỏng chừng hung thủ thật sự lúc đó chỉ là bắt được người này làm mồi câu, ở trên người người kia hạ xuống một loại chú thuật, nơi khởi động chính là chiếc đèn đầu ngõ, một khi đèn chiếu trên người này, người này sẽ sản sinh ra một loại ảo giác bị thiêu đốt, loại ảo giác này vô cùng chân thực, người bình thường căn bản không nghĩ tới đây là giả, bởi vậy người kia rất dễ dàng mà tin trong ảo giác cảnh tượng, vì vậy mới bị đốt chết."
"Nhưng là, " Lâm Hành nghi ngờ nói: "Hung thủ làm như vậy có mục đích gì? Nếu hung thủ biết rõ chúng ta ở đây mai phục, tại sao còn tận lực thả mồi nhử lại đây, không chờ chúng ta bắt người kia, liền trước tiên giết chết người đó."
Nam Úc Thành hé mắt: "Bởi vì —— hung thủ đang muốn thị uy với chúng ta.
Lâm Hành ngẩn ra, rất khoái lại có nghi hoặc: "Hung thủ kia lúc đó cố ý phát ra một tiếng tiếng rít, mục đích chính là thu hút sự chú ý của chúng ta?"
"Hẳn là." Nam Úc Thành nói: "Bằng không hung thủ làm tất cả căn bản không có ý nghĩa."
"Có phải là một tình huống khác hay không." Lâm Hành một bên cân nhắc một bên chậm rãi nói: "Có lẽ có một nhóm người khác, giống như chúng ta biết được manh mối của hung thủ, cho nên mới ở đầu ngõ bố trí cạm bẫy. Người thứ nhất đi tới, vừa vặn liền giẫm vào trong bẫy rập, mà người thứ hai nhìn thấy tình huống này, dưới sự kinh hãi nhanh chóng đào tẩu."
"Khả năng này rất nhỏ." Nam Úc Thành nói: "Em nói tình huống như thế là xây dựng trên cơ sở điều kiện tiên quyết có phe thứ ba can thiệp mới có thể tồn tại. Thế nhưng cho tới bây giờ, bên trong vụ án này không có phe thứ ba can thiệp. Đồng thời, căn cứ vết tích lúc trước hung thủ lưu lại hiện trường phán đoán, vụ án này hung thủ chỉ có một người."
"Vậy nếu như dựa theo anh suy luận, hiện tại chúng ta chẳng phải là lại trở về nguyên điểm?" Lâm Hành nói.
Nếu thật vất vả bắt được người này nhưng lại không có quan hệ với hung thủ, như vậy bọn họ chỉ sở cũng bị mất đi manh mối của hung thủ. Lâm Hành chính cảm thấy có chút ủ rũ, lại nghe Nam Úc Thành nói: "Không, lần này chúng ta có thể đổi một phương hướng điều tra."
Lâm Hành không rõ, Nam Úc Thành tiếp tục nói: "Vừa nãy anh nhắc tới loại ảo thuật kia, cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể thi triển. Việc này người làm phép trước tiên phải lấy được tóc, máu và nước bọt của người bị làm phép, đồng thời cần phải biết ngày sinh tháng đẻ của người đó, ngoài ra trước khi thi pháp một tuần, người làm phép nhất định phải đối với bị người làm phép tiến hành thời gian dài đến nửa giờ, sau loại ảo giác này mới có thể thành công phát động."
Lâm Hành nghe được trợn mắt ngoác mồm: "Phức tạp như vậy? Có thể hung thủ nếu như chỉ là vì thị uy, tất yếu làm đến bước này sao?"
"Cho nên anh hoài nghi, thị uy chỉ là một trong những mục đích của tên hung thủ này." Nam Úc Thành nói: "Hung thủ càng hi vọng, hẳn là để chúng ta thông qua người bị hại này, tìm hiểu nguồn gốc mà tra được thân phận của hung thủ."
"Em có thể nhớ lại một chút, tên hung thủ này phạm vào tất cả tội ác. Tất cả người bị hại đều là bị hung thủ giết chết, lột da, sau đó phân thây, cuối cùng đem thi thể mang đến phố xá sầm uất. Điều này nói rõ cái gì?" Nam Úc Thành hỏi.
Lâm Hành suy nghĩ một chút, nói: "Hung thủ lột da phân thây có thể nói chỉ là hung thủ phát điên, một loại biểu hiện mất đi nhân tính, thế nhưng hung thủ lựa chọn để thi thể ở nơi phố xá xầm uất..." Lâm Hành suy tư một chút, trong đầu linh quang lóe lên, bật thốt lên: "Hung thủ là vì lôi kéo sự chú ý của chúng ta! Hung thủ cố ý để mọi người biết chuyện bản thân làm."
"Đúng. Tên hung thủ này cực đoan tự phụ. Hung thủ tự nhận là cho dù ở phố xá sầm uất đem thi thể đến cũng không ai có thể phát hiện hắn. Bởi vậy khi hung thủ biết chúng ta hoàn toàn đi nhầm phương hướng, hung thủ cảm thấy phẫn nộ, bởi vì hung thủ cảm thấy chúng ta cũng không theo kịp bước chân của hắn, cùng hắn chơi trò chơi này. Bởi vậy hắn tận lực chế tạo một màn kịch như vậy —— buổi tối hôm đó người bị hại kia, không có gì bất ngờ xảy ra chính là manh mối hắn cố ý lưu lại.
"Vậy chúng ta bây giờ phải làm gì?" Lâm Hành hỏi.
"Vừa nãy Tào Nguy gửi cho anh địa chỉ người bị hại. Chúng ta trước tiên đi xem một chút, tra xem hắn nạn nhân đây tiếp xúc với người nào. Hung thủ rất có thể ở trong số những người này." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói.
Hai người lái xe đi nơi ở người bị hại, sau khi đến, mới phát hiện địa chỉ Tào Nguy cung cấp nhưng thật ra là nơi ở cha mẹ người bị hại, mà từ hai năm về trước người bị hại đã rời khỏi nơi này.
Nam Úc Thành mượn cơ hội từ nhà bên cạnh tìm hiểu một chút tình huống liên quan với người bị hại, lại hỏi địa chỉ, lúc này mới mang theo Lâm Hành rời đi.
Người bị hại tên là Lưu Kiên Quyết. Là công nhân cơ khí, tuổi tác 34 tuổi, chưa kết hôn.
Trong nhà Lưu Kiên Quyết tổng cộng có năm thanh, ngoại trừ cha mẹ ở ngoài còn có hai người em, tuổi tác đều nhỏ hơn anh, cũng là công nhân xí nghiệp bình thường, thu nhập tuy rằng cao hơn Lưu Kiên Quyết, nhưng nhà bọn họ điều kiện cũng không được tốt lắm, nguyên nhân là cha Lưu Kiên Quyết mắc phải ung thư, vì trị liệu cần phải có số tiền rất lớn, mà Lưu Kiên Quyết lại ham mê cờ bạc, cho dù là dưới tình huống như vậy cũng vẫn như cũ đem tất cả tài sản của mình gửi gắm vào xới bạc, đồng thời còn đòi tiền người trong nhà.
Hành động của anh ta làm cho hai người em cùng mẹ của anh ta đều hết sức bất mãn, sau nhiều lần cãi vã, cuối cùng ở hai năm trước cùng anh ta triệt để cắt đứt, đem hắn từ trong nhà đuổi ra ngoài.
Biết được những tình huống này, hai người được người nhà cung cấp tin tức, liền ngược lại đi đến địa chỉ của Lưu Kiên Quyết,
Bởi vì hai nhà khoảng cách vị trí khá xa, hơn nữa gặp tai nạn xe cộ, chặn lại một đoạn, đợi đến khi đến nhà của Lưu Kiên Quyết, đã là ban đêm mười hai giờ.
Nam Úc Thành dừng xe xong, đối Lâm Hành nói: "Em trước tiên ở chỗ này chờ anh."
"Anh sợ em gặp nguy hiểm?" Lâm Hành hỏi.
"Ừm." Nam Úc Thành nhìn cậu, đưa tay xoa xoa đầu của cậu: "Trước tiên chờ anh một hồi, sau khi xác định không có vấn đề, anh sẽ gọi em lên.
Lâm Hành chần chờ một chút, vẫn gật đầu: "Được."
Nam Úc Thành xoa nhẹ tóc của Lâm Hành một cái, Lâm Hành có chút tức giận, tiện tay đẩy anh ra. Nam Úc Thành nở nụ cười, lại gần ở trên trán của Lâm Hành hôn nhẹ một cái, liền quay người xuống xe đi.
Nam Úc Thành đi rồi, Lâm Hành có chút tẻ nhạt, lại lo lắng Quế Kỳ, liền lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Quế Kỳ.
Tin nhắn gửi đi năm phút đồng hồ cũng không có nhận được tin trả lời, Lâm Hành suy đoán đối phương có lẽ là đang ngủ, nghĩ thầm đêm nay khả năng không có chuyện gì, vừa vặn người Nam Úc Thành phái qua cũng chưa nói có bất cứ dị thường nào, Lâm Hành liền thoáng an tâm, tùy tiện mở ra điện thoại di động bắt đầu chơi game.
Trò chơi này thiết kế đến vô cùng tinh diệu, Lâm Hành chơi liền bị nó hấp dẫn, đợi đến phục hồi tinh thần lại xem thời gian, mới phát hiện đã qua hai mươi phút.
—— đều lâu như vậy rồi, Úc Thành làm sao vẫn không gọi điện thoại cho mình?
Lâm Hành trong lòng rùng mình, chẳng lẽ là ở phía trên gặp chuyện gì?
Cái ý niệm này đồng thời, cậu không ngồi yên được nữa, lập tức từ bên trong xe bước xuống chạy lên lầu.
Nhà Lưu Kiên Quyết tại tầng thứ năm, trong lầu cũng không có thang máy, hàng hiên cũng vô cùng chật hẹp. Lâm Hành sợ kinh động người trên đầu, một đường không dám bật đèn, chỉ có thể sờ soạng bò đến tầng năm.
Thật vất vả đến, liền nhìn thấy cửa nhà Lưu Kiên Quyết lúc này đang mở rộng bên trong đen ngòm, một điểm âm thanh cũng không có.
Lâm Hành thăm dò mà kêu một tiếng: "Úc Thành?"
Không có trả lời.
Cậu từ từ đi vào trong phòng, dần dần, cậu liền thấy rõ tình cảnh trong phòng ——
Đi tới đại sảnh lầu một, Lâm Hành cũng không có lập tức rời đi, mà là tìm tới một bảng giới thiệu công nhân viên của bệnh viện, tỉ mỉ nhìn một lần.
Trên bảng giới thiệu dán rất nhiều bức ảnh, đều là bác sĩ nhậm chức trong bệnh viện, Lâm Hành nhìn hai hàng, liền phát hiện bác sĩ lúc trước đã từng gặp trong phòng Quế Kỳ.
Nhưng mà kỳ quái là, phía dưới bức ảnh của các bác sĩ khác đều có họ tên cùng chức vị, chỉ có phía dưới hình của người này lại chẳng có gì cả.
Lâm Hành nhíu mày, vừa vặn lúc này bên người có người y tá đi tới, Lâm Hành liền vội vàng ngăn cản cô, chỉ vào tấm hình kia nói: "Thật không tiện, làm lỡ một phút của cô, tôi muốn hỏi một chút vị bác sĩ này là ai?"
Y tá kia rất trẻ tuổi, phỏng chừng cũng là vừa mới bắt đầu công tác, nhìn thấy bức ảnh Lâm Hành chỉ, ngay lập tức liền cười nói: "Há, người này a. Ngườ này là bác sĩ Trần khoa chỉnh hình. Anh tìm anh ấy có chuyện gì không?"
"Tên gọi đầy đủ của anh ta là gì? Tại sao nơi này không có tên của anh ta?" Lâm Hành hỏi tới.
Y tá kỳ quái nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, tựa hồ đối với thái độ nghi hoặc của Lâm Hành có chút không rõ ràng, nhưng là không hỏi nhiều, chỉ là nói: "Anh ấy gọi Trần Hách. Bác sĩ Trần vừa tới bệnh viện chúng ta không mấy ngày, tên của anh ta tạm thời vẫn không được dính vào." Nói xong, y tá quơ quơ đồ vật trong tay, ra hiệu bản thân cần phải rời khỏi, Lâm Hành lập tức nói cám ơn, y tá kia liền rời đi.
Nam Úc Thành vẫn đi theo ở bên cạnh Lâm Hành, nhìn thấy một chuỗi hành động của cậu, liền hỏi: "Có vấn đề gì?"
Lâm Hành liền đem chuyện lúc trước Quế Kỳ kể trong phòng bệnh, cùng với hành động kỳ lạ của vị bác sĩ kia nói ra. Nghe xong, Nam Úc Thành nhíu nhíu mày: "Vừa nãy lúc ở hành lang chờ em, anh liền phát hiện chỗ đó âm khí nặng không hề tầm thường. Anh nhìn một chút thời gian thành lập của bệnh viện này, dựa theo thời gian thành lập cũng không phải quá lâu đời không đến nỗi sẽ tích nhiều âm khí như vậy. Trong này quả nhiên có kỳ lạ."
"Vậy anh có ý định gì?" Lâm Hành hỏi: "Chúng ta cũng không thể để Quế Kỳ một người ở lại chỗ này."
Nam Úc Thành nhướng mày: "Em rất lo cho cô ấy.
Lâm Hành lúng túng sờ sờ mũi: "Tốt xấu cũng đã từng là đồng nghiệp, lúc trước quan hệ cũng không tồi, cũng không thể cứ như vậy bỏ mặc cô ấy ở nơi này."
Nam Úc Thành suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy, anh sẽ gọi người đến bảo vệ ngoài phòng bệnh, xem có vấn đề gì hay không. Dựa theo em mới vừa nói, Quế Kỳ gặp phải chuyện này đã qua mấy ngày, mà là trừ nghe đến những âm thanh này ở ngoài, vẫn chưa từng xảy ra tình huống gì đặc thù, chuyện này có thể cũng không nguy hiểm như em tưởng tượng."
"Híc, tại sao phải cần người khác làm?" Lâm Hành hỏi: "Vậy chúng ta làm gì?"
Nam Úc Thành giơ điện thoại trong tay lên: "Vừa nãy nhận được tin tức, vụ án lúc trước có đầu mối mới."
Lâm Hành lập tức liền nhớ tới lúc trước bởi vì mình sai lầm mà bị để cho chạy hung thủ, nhất thời tinh thần tỉnh táo: "Đầu mối gì?"
"Tào Nguy vừa nãy gọi điện thoại cho anh, báo cáo khám nghiệm thi thể đã có rồi. Buổi tối ngày hôm ấy người chết kia không phù hợp với mẫu máu chúng ta lấy được từ hung thủ, người đó không phải là hung thủ." Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành nhíu lông mày: "Đồng thời, người này là bị thiêu chết."
Lâm Hành kinh ngạc nói: "Nhưng trên người cậu ta lúc đó không có lửa mà."
"Anh biết có một loại ảo thuật, có thể khiến con vây bên trong ảo giác, trong ảo giác sinh ra một thứ đối với bản thân không có bất luận ảnh hưởng gì, thế nhưng một khi tin những vật này là chân thực tồn tại, như vậy ảo giác sẽ chân chính tác dụng ở trên người. Anh phỏng chừng hung thủ thật sự lúc đó chỉ là bắt được người này làm mồi câu, ở trên người người kia hạ xuống một loại chú thuật, nơi khởi động chính là chiếc đèn đầu ngõ, một khi đèn chiếu trên người này, người này sẽ sản sinh ra một loại ảo giác bị thiêu đốt, loại ảo giác này vô cùng chân thực, người bình thường căn bản không nghĩ tới đây là giả, bởi vậy người kia rất dễ dàng mà tin trong ảo giác cảnh tượng, vì vậy mới bị đốt chết."
"Nhưng là, " Lâm Hành nghi ngờ nói: "Hung thủ làm như vậy có mục đích gì? Nếu hung thủ biết rõ chúng ta ở đây mai phục, tại sao còn tận lực thả mồi nhử lại đây, không chờ chúng ta bắt người kia, liền trước tiên giết chết người đó."
Nam Úc Thành hé mắt: "Bởi vì —— hung thủ đang muốn thị uy với chúng ta.
Lâm Hành ngẩn ra, rất khoái lại có nghi hoặc: "Hung thủ kia lúc đó cố ý phát ra một tiếng tiếng rít, mục đích chính là thu hút sự chú ý của chúng ta?"
"Hẳn là." Nam Úc Thành nói: "Bằng không hung thủ làm tất cả căn bản không có ý nghĩa."
"Có phải là một tình huống khác hay không." Lâm Hành một bên cân nhắc một bên chậm rãi nói: "Có lẽ có một nhóm người khác, giống như chúng ta biết được manh mối của hung thủ, cho nên mới ở đầu ngõ bố trí cạm bẫy. Người thứ nhất đi tới, vừa vặn liền giẫm vào trong bẫy rập, mà người thứ hai nhìn thấy tình huống này, dưới sự kinh hãi nhanh chóng đào tẩu."
"Khả năng này rất nhỏ." Nam Úc Thành nói: "Em nói tình huống như thế là xây dựng trên cơ sở điều kiện tiên quyết có phe thứ ba can thiệp mới có thể tồn tại. Thế nhưng cho tới bây giờ, bên trong vụ án này không có phe thứ ba can thiệp. Đồng thời, căn cứ vết tích lúc trước hung thủ lưu lại hiện trường phán đoán, vụ án này hung thủ chỉ có một người."
"Vậy nếu như dựa theo anh suy luận, hiện tại chúng ta chẳng phải là lại trở về nguyên điểm?" Lâm Hành nói.
Nếu thật vất vả bắt được người này nhưng lại không có quan hệ với hung thủ, như vậy bọn họ chỉ sở cũng bị mất đi manh mối của hung thủ. Lâm Hành chính cảm thấy có chút ủ rũ, lại nghe Nam Úc Thành nói: "Không, lần này chúng ta có thể đổi một phương hướng điều tra."
Lâm Hành không rõ, Nam Úc Thành tiếp tục nói: "Vừa nãy anh nhắc tới loại ảo thuật kia, cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể thi triển. Việc này người làm phép trước tiên phải lấy được tóc, máu và nước bọt của người bị làm phép, đồng thời cần phải biết ngày sinh tháng đẻ của người đó, ngoài ra trước khi thi pháp một tuần, người làm phép nhất định phải đối với bị người làm phép tiến hành thời gian dài đến nửa giờ, sau loại ảo giác này mới có thể thành công phát động."
Lâm Hành nghe được trợn mắt ngoác mồm: "Phức tạp như vậy? Có thể hung thủ nếu như chỉ là vì thị uy, tất yếu làm đến bước này sao?"
"Cho nên anh hoài nghi, thị uy chỉ là một trong những mục đích của tên hung thủ này." Nam Úc Thành nói: "Hung thủ càng hi vọng, hẳn là để chúng ta thông qua người bị hại này, tìm hiểu nguồn gốc mà tra được thân phận của hung thủ."
"Em có thể nhớ lại một chút, tên hung thủ này phạm vào tất cả tội ác. Tất cả người bị hại đều là bị hung thủ giết chết, lột da, sau đó phân thây, cuối cùng đem thi thể mang đến phố xá sầm uất. Điều này nói rõ cái gì?" Nam Úc Thành hỏi.
Lâm Hành suy nghĩ một chút, nói: "Hung thủ lột da phân thây có thể nói chỉ là hung thủ phát điên, một loại biểu hiện mất đi nhân tính, thế nhưng hung thủ lựa chọn để thi thể ở nơi phố xá xầm uất..." Lâm Hành suy tư một chút, trong đầu linh quang lóe lên, bật thốt lên: "Hung thủ là vì lôi kéo sự chú ý của chúng ta! Hung thủ cố ý để mọi người biết chuyện bản thân làm."
"Đúng. Tên hung thủ này cực đoan tự phụ. Hung thủ tự nhận là cho dù ở phố xá sầm uất đem thi thể đến cũng không ai có thể phát hiện hắn. Bởi vậy khi hung thủ biết chúng ta hoàn toàn đi nhầm phương hướng, hung thủ cảm thấy phẫn nộ, bởi vì hung thủ cảm thấy chúng ta cũng không theo kịp bước chân của hắn, cùng hắn chơi trò chơi này. Bởi vậy hắn tận lực chế tạo một màn kịch như vậy —— buổi tối hôm đó người bị hại kia, không có gì bất ngờ xảy ra chính là manh mối hắn cố ý lưu lại.
"Vậy chúng ta bây giờ phải làm gì?" Lâm Hành hỏi.
"Vừa nãy Tào Nguy gửi cho anh địa chỉ người bị hại. Chúng ta trước tiên đi xem một chút, tra xem hắn nạn nhân đây tiếp xúc với người nào. Hung thủ rất có thể ở trong số những người này." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói.
Hai người lái xe đi nơi ở người bị hại, sau khi đến, mới phát hiện địa chỉ Tào Nguy cung cấp nhưng thật ra là nơi ở cha mẹ người bị hại, mà từ hai năm về trước người bị hại đã rời khỏi nơi này.
Nam Úc Thành mượn cơ hội từ nhà bên cạnh tìm hiểu một chút tình huống liên quan với người bị hại, lại hỏi địa chỉ, lúc này mới mang theo Lâm Hành rời đi.
Người bị hại tên là Lưu Kiên Quyết. Là công nhân cơ khí, tuổi tác 34 tuổi, chưa kết hôn.
Trong nhà Lưu Kiên Quyết tổng cộng có năm thanh, ngoại trừ cha mẹ ở ngoài còn có hai người em, tuổi tác đều nhỏ hơn anh, cũng là công nhân xí nghiệp bình thường, thu nhập tuy rằng cao hơn Lưu Kiên Quyết, nhưng nhà bọn họ điều kiện cũng không được tốt lắm, nguyên nhân là cha Lưu Kiên Quyết mắc phải ung thư, vì trị liệu cần phải có số tiền rất lớn, mà Lưu Kiên Quyết lại ham mê cờ bạc, cho dù là dưới tình huống như vậy cũng vẫn như cũ đem tất cả tài sản của mình gửi gắm vào xới bạc, đồng thời còn đòi tiền người trong nhà.
Hành động của anh ta làm cho hai người em cùng mẹ của anh ta đều hết sức bất mãn, sau nhiều lần cãi vã, cuối cùng ở hai năm trước cùng anh ta triệt để cắt đứt, đem hắn từ trong nhà đuổi ra ngoài.
Biết được những tình huống này, hai người được người nhà cung cấp tin tức, liền ngược lại đi đến địa chỉ của Lưu Kiên Quyết,
Bởi vì hai nhà khoảng cách vị trí khá xa, hơn nữa gặp tai nạn xe cộ, chặn lại một đoạn, đợi đến khi đến nhà của Lưu Kiên Quyết, đã là ban đêm mười hai giờ.
Nam Úc Thành dừng xe xong, đối Lâm Hành nói: "Em trước tiên ở chỗ này chờ anh."
"Anh sợ em gặp nguy hiểm?" Lâm Hành hỏi.
"Ừm." Nam Úc Thành nhìn cậu, đưa tay xoa xoa đầu của cậu: "Trước tiên chờ anh một hồi, sau khi xác định không có vấn đề, anh sẽ gọi em lên.
Lâm Hành chần chờ một chút, vẫn gật đầu: "Được."
Nam Úc Thành xoa nhẹ tóc của Lâm Hành một cái, Lâm Hành có chút tức giận, tiện tay đẩy anh ra. Nam Úc Thành nở nụ cười, lại gần ở trên trán của Lâm Hành hôn nhẹ một cái, liền quay người xuống xe đi.
Nam Úc Thành đi rồi, Lâm Hành có chút tẻ nhạt, lại lo lắng Quế Kỳ, liền lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Quế Kỳ.
Tin nhắn gửi đi năm phút đồng hồ cũng không có nhận được tin trả lời, Lâm Hành suy đoán đối phương có lẽ là đang ngủ, nghĩ thầm đêm nay khả năng không có chuyện gì, vừa vặn người Nam Úc Thành phái qua cũng chưa nói có bất cứ dị thường nào, Lâm Hành liền thoáng an tâm, tùy tiện mở ra điện thoại di động bắt đầu chơi game.
Trò chơi này thiết kế đến vô cùng tinh diệu, Lâm Hành chơi liền bị nó hấp dẫn, đợi đến phục hồi tinh thần lại xem thời gian, mới phát hiện đã qua hai mươi phút.
—— đều lâu như vậy rồi, Úc Thành làm sao vẫn không gọi điện thoại cho mình?
Lâm Hành trong lòng rùng mình, chẳng lẽ là ở phía trên gặp chuyện gì?
Cái ý niệm này đồng thời, cậu không ngồi yên được nữa, lập tức từ bên trong xe bước xuống chạy lên lầu.
Nhà Lưu Kiên Quyết tại tầng thứ năm, trong lầu cũng không có thang máy, hàng hiên cũng vô cùng chật hẹp. Lâm Hành sợ kinh động người trên đầu, một đường không dám bật đèn, chỉ có thể sờ soạng bò đến tầng năm.
Thật vất vả đến, liền nhìn thấy cửa nhà Lưu Kiên Quyết lúc này đang mở rộng bên trong đen ngòm, một điểm âm thanh cũng không có.
Lâm Hành thăm dò mà kêu một tiếng: "Úc Thành?"
Không có trả lời.
Cậu từ từ đi vào trong phòng, dần dần, cậu liền thấy rõ tình cảnh trong phòng ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.