Nam Thiền

Chương 114: Đệ đệ

Đường Tửu Khanh

02/07/2022

Phù Lê lập tức đứng dậy, trên mặt đã biến sắc, nàng thất thanh nói: "Ngươi nói cái gì cơ?!"

Thương Tễ cười không đáp, phía sau một cánh tay trùm lên bờ vai hắn. Phù Lê thuận theo nhìn lại, thấy Tịnh Lâm khép lại áo choàng mà đứng, nói với nàng: "Ngồi xuống nói chuyện."

Phù Lê đầy bụng bực tức đều hóa thành một ngụm nước bọt, chỉ có thể cúi đầu vâng dạ, theo Tông Âm cùng nhau ngồi xuống dưới mái hiên. Bên bàn kê một cái lò nhỏ bằng đất sét tỏa ra ngọn lửa đỏ hồng, mười ngón tay Phù Lê quấn lấy nhau, ở trước bếp lò mới thoáng ấm hơn một chút.

"Cửu ca thành thân." Phù Lê uể oải suy sụp mà nói, "Một lời nhắn cũng không có. Tuy nói chúng ta hiện giờ không thể so với năm đó, nhưng cũng thể qua loa như vậy được. Trong nhà ta còn tích cóp một chút đồ trang sức quý hiếm, vẫn nghĩ đến lúc đại hôn của Cửu ca, tặng cho..."

Nàng liếc mắt nhìn Thương Tễ một cái, câu 'Cửu tẩu' kia vẫn không thể gọi ra được. Lần này thì tốt rồi, đồ trang sức chắc là không cần nữa, con cá này nhìn dáng vẻ cao lớn, chắc chắn không cần dùng tới. Phù Lê nghĩ lại nghĩ, cảm thấy thật đau gan.

"Đưa tới ta cũng không chê." Thương Tễ nâng chén trà lên, cười nói: "Bất quá đã là người một nhà, hà tất phải khách khí? Tương lai làm lễ lớn vẫn còn muốn làm phiền ngươi phụ giúp một tay, chắc chắn sẽ không qua loa, mở tiệc chiêu đãi thiên địa tam giới chút sức lực này ta vẫn còn có."

Phù Lê thấy Tịnh Lâm thần sắc như thường, cũng không tiện cúi đầu ủ rũ. Nàng mặc dù vẫn còn chút bất mãn đối với Thương Tễ, lại không thể không tin tưởng ánh mắt Tịnh Lâm. Vì vậy nói: "Tương lai cần dùng tới ta, Cửu... Ngươi chỉ cần thông báo một tiếng, ta chắc chắn sẽ tới. Trước mắt chuyện của Tông Âm đã lửa sém lông mày, trên đường đi ta đã nghe hắn giải thích rõ ràng. Muốn ta trợ giúp phu nhân sinh đẻ cũng không việc gì khó, cái khó ở đây là chuyện này không thể giấu diếm được, thời điểm đó sóng gió lại nổi lên, các đại nhân vật tập trung ở đây, tin tức Cửu ca còn sống cũng không thể giấu nổi nữa. Phải làm sao mới ổn đây?"

"Dù không có chuyện này xảy ra, cũng không thể giấu được bao lâu nữa." Tịnh Lâm uống trà, nói: "Sống sót chính là biến số."

"Nếu có thể sinh trước ngày Tông Âm độ kiếp hóa long, thì vẫn còn có khả năng tự vệ." Phù Lê vừa sưởi ấm vừa suy tư, "Bên trong Cửu Thiên cảnh nhất định sẽ phái Túy Sơn tăng đến, hắn bây giờ đang độ cảnh trong ao sen, bằng vào tư chất của hắn, trước ngày sinh nhất định có thể xuất quan. Đến lúc đó Tông Âm sẽ phải ngăn cản hắn, nhưng sau khi hắn xuất quan tu vi có thể bức ép Sát Qua Quân, ta cảm thấy việc này sẽ khó đây."

"Năm đó Sát Qua Quân giết chết Thương đế." Tông Âm duỗi cánh tay, lộ ra hoa văn trên vai cánh tay, "Vảy của ta chỉ là vật phàm, nhất định không cự được với Phá Tranh thương. Nhưng Túy Sơn tăng mới độ cảnh xong tu vi khó tránh khỏi bất ổn, chỉ là Hàng Ma trượng, ta có thể thử một lần."

"Chỉ là một Túy Sơn tăng thôi." Thương Tễ chuyển miệng chén, "Hắn rõ ràng là trợ lực của chúng ta, chư vị không cần phải lo lắng."

"Lời ấy nghĩa là sao?" Phù Lê hỏi, "Trận đánh ở thành Tây Đồ ngươi đã nuốt tận một nửa tu vi của hắn, hắn làm người hận nhất là những 'biến số' không thể dự đoán được như ngươi. Nếu như không phải bị điên, thì sao có thể giúp chúng ta được."

Thương Tễ cười đáp: "Ngươi phái một người đến kinh đô mời cửu vĩ Hoa Thường, chỉ cần có Hoa Thường tọa trấn ở đây, nàng cho dù có là hạt dưa sứt mẻ, Túy Sơn tăng cũng chắc chắn không dám động thủ. Túy Sơn tăng hận không phải là người như ta, hắn hận chính là những người ngu ngốc, không phân rõ thiện ác, làm trái đạo nghĩa làm người. Hơn 1400 năm này, hắn nhìn thì có vẻ như điên cuồng, tu vi lại một đường tăng vọt không ngã, đời này hắn không vào được cảnh giới Đại Thành, nhưng lại có quyết tâm muốn quyết chiến với một người."

"Ai?" Tông Âm dò hỏi.

Ngón tay Thương Tễ gõ gõ miệng chén, "Chư vị đều đã quên một người."

"Lê Vanh." Trong lòng Tịnh Lâm đã hiểu rõ, "Lê Vanh ngủ một giấc đã năm trăm năm, linh hồn trốn vào trong Trung Độ, thân thể chìm trong biển máu. Thừa Thiên Quân Vân Sinh bổn tướng là 'Kính', không phải người thiện chiến, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc Lê Vanh nhất định sẽ tỉnh lại."

"Nhưng mà Túy Sơn tăng cùng Lê Vanh có thù oán gì?" Phù Lê vẫn còn chưa hiểu, "Từ sau khi hắn được phong hào, liền vào truy hồn ngục làm thủ hạ dưới trướng Lê Vanh, hai người mặc dù không xưng huynh gọi đệ, nhưng cũng có chút điểm tình nghĩa. Nhưng đã nhiều năm như vậy, Túy Sơn tăng cũng chưa từng một lần đề cập tới việc muốn quyết chiến một trận với Lê Vanh."

"Ngươi tốt xấu gì cũng là một cô nương." Thương Tễ nói, "Cùng Hoa Thường kết giao bằng hữu, đem mấy món đồ trang sức đó đưa cho nàng, nói mấy chuyện riêng về bản thân nàng ấy, chẳng phải là sẽ hiểu sao?"

Phù Lê bị nói đến nghẹn lời, một hồi lâu sau mới nói: "Đồ trang sức kia cũng không phải là chỉ chuẩn bị cho Cửu tẩu, còn chuẩn bị cho khuê nữ ngày sau của Cửu ca..."

"Bây giờ ngươi nhìn mà xem." Thương Tễ ngênh ngang mà dựa vào người Tịnh Lâm, "Cửu ca của ngươi với ta, ai là người có thể sinh ra khuê nữ?"

Phù Lê bất lực: "...Cửu ca..."

"Thật tinh tường." Thương Tễ cười ha ha, "Nhớ lấy câu này của ngươi ngày hôm nay, tương lai trong tam giới ngũ sắc điểu ngươi có đi ngang thì cũng không sao cả."

Phù Lê lập tức kinh hoảng: "Ta chỉ là gọi một tiếng Cửu ca!"

Tịnh Lâm giơ tay chặn lại miệng Thương Tễ, "Đi nhìn phu nhân Tông Âm một cái đi."

Phệ La rời khỏi viện của hai người, Thương Tễ liền mổ vào lòng bàn tay Tịnh Lâm, "Hoa Thường một khi tới, những đại yêu ở kinh đô cũng sẽ kéo về đây. Trong đó cũng có những lão nhân của bắc địa, chỉ là ta chưa độ kiếp, vẫn là thân cá, bộ dạng lại không giống trước đây, muốn hiệu lệnh quần hùng sợ là không thành."

"Ngươi gọi Phù Lê tới đây, không chỉ là muốn nàng trợ giúp chuyện sinh đẻ." Ngón tay Tịnh Lâm trượt tới cổ áo rộng mở của Thương Tễ, "Phù Lê Tông Âm có thể nói là hai thần thú duy nhất trên thế gian, tựa như 1400 năm trước nam phượng bắc long. Bây giờ hai người bọn họ một gọi ngươi là đế quân, một gọi ngươi là Cửu tẩu, đại yêu có tới đây, không muốn phục cũng phải phục."

Thương Tễ ôm lấy eo Tịnh Lâm, "Đây còn không phải là dính hào quang của Lâm Tùng Quân sao?"

Tịnh Lâm ghé sát vào hắn hỏi: "Không muốn kéo áo lên sao?"



"Không muốn a." Thương Tễ nói, "Bó buộc quá cũng không tốt."

Tịnh Lâm xoa nhẹ trên cổ hắn, "Ta từ trước..."

Thương Tễ cúi đầu cho y sờ, cười nói: "Từ trước cái gì?"

Tịnh Lâm ngơ ngác nói: "Ta nghĩ muốn sờ ngươi một cái."

Thương Tễ nói: "Vậy ta xin được cởi áo tháo thắt lưng."

"...Vảy." Tịnh Lâm nói tiếp câu trước.

Thương Tễ rũ mắt xuống nắm lấy tay Tịnh Lâm, chỉ trong nháy mắt hắn hiện lên vẻ thâm trầm, mà thoáng qua lại trở nên ôn nhu mười phần. Hắn mang theo bàn tay Tịnh Lâm đặt lên cổ mình, vảy sắc bén đến cộm tay.

"Một vòng này không đủ cứng." Thương Tễ mang theo y mò tới dưới cổ họng, "Nơi này cực kì trọng yếu, Thương Long sinh vảy ngược, chỉ là vảy ngược là màu xanh nhạt, hẳn là do ngươi."

Phiến vảy lộng lẫy rực rỡ trong đêm tối, sờ lên xúc cảm trắng mịn, lại lạnh lẽo như lưỡi dao.

"Nơi này có thể ngăn trở đao kiếm." Thương Tễ lại mang theo tay y mò xuống ngực, tiếp tục đi xuống đến bụng, "Cho dù có là Phá Tranh thương, cũng không thể xuyên qua nơi này. Phần vảy trên lưng ta lại càng dữ tợn, trời sập một góc cũng có thể gánh vác được."

Tịnh Lâm đếm từng phiến từng phiến vảy, Thương Tễ ngặn lại y đếm tiếp, hỏi: "Có phải là rất cứng không? Đợi sau khi hóa long, mỗi lần cùng ngươi hoan ái, trên lưng sẽ hiện ra lân văn. Đây là việc ta không thể tự kiềm chế được, nếu khiến cho ngươi cảm thấy to lớn, đó cũng chính là tình chân ý thiết."

Tịnh Lâm vuốt ve cổ họng Thương Tễ.

"...Xuyên qua yết hầu chẳng đau đớn chút nào cả, chỉ như là muỗi cắn thôi. Phá Tranh thương so với thân rồng của ta bất quá là nhỏ như sợi lông trâu." Thương Tễ hiểu được, hắn đè nửa người lên Tịnh Lâm, áp tai dụ dỗ nói.

Tịnh Lâm hỏi: "Ta cắn có đau không?"

"Ngươi gọi đó là cắn?" Thương Tễ nói, "Ta còn đang nghi ngờ ngươi coi ta là đường mà liếm đấy."

Thương Tễ vốn muốn xoa tóc Tịnh Lâm, chuyển hướng sang đề tài này. Không ngờ Tịnh Lâm lại duỗi tay ra trước, y vòng qua eo ôm lấy lưng hắn, vuốt dọc theo mái tóc hắn.

Tịnh Lâm nói: "Hồi nhỏ ta còn ở đầu đường xó chợ, thấy có người té ngã gào khóc, làm một việc thì sẽ không đau nữa."

Thương Tễ bảo: "Ngươi làm đi."

Tịnh Lâm im lặng phút chốc, nhẹ nhàng thổi vào vai Thương Tễ, "Thổi thổi một hơi, liền không đau nữa."

Thương Tễ nhắm mắt lại, qua nửa ngày, cũng nhẹ giọng nói: "Sau này ta cũng sẽ thổi thổi cho ngươi, muốn Tịnh Lâm của chúng ta không đau ốm cũng không gặp phải tai họa, tự do tự tại."

Tông Âm ra khỏi viện liền cảm thấy có điều không ổn, hắn đang đi đường cùng với Phù Lê bỗng nhiên nói: "Vừa rồi không nên nhắc tới Sát Qua Quân."

Phù Lê hỏi: "Làm sao vậy?"

Tông Âm nói: "... Chính là không nên, sau này ngươi sẽ tự hiểu."

Phù Lê không phát hiện, chỉ là kinh ngạc nói: "Động lòng rồi đúng là khác trước, đa sầu đa cảm."

Tông Âm chậm rãi bước đi, "A Ất nhà ngươi dạo này sao rồi?"

"Nó vẫn không đổi được cái tính ấy, đi gây chuyện khắp nơi." Phù Lê hừ nhẹ một tiếng, "Lúc rời đi gấp gáp, quên không nhắn lại với nó, chỉ mong nó không nháo ra chuyện gì thì tốt."

Phù Lê bên này đang nhắc tới A Ất , A Ất lại đang ở kinh đô xa xôi chọc thức ăn. Hắn quăng đôi đũa đi, đem một bàn sơn hào hải vị coi như là thức ăn cho lợn.

"Một viên kim châu, các ngươi làm như vậy là muốn tống cổ gia gia đây có phải không." A Ất cẩm y vấn tóc, lúc tức giận trừng mắt cũng phản chiếu hào quang cả căn phòng. Hắn cười như không cười mà đá chân bàn, "Nếu như hôm nay không mang lên được món ăn khiến ta thỏa mãn, ta liền đập nát cái tiệm của ngươi!"

Chủ quán mặt ủ mày chau ôm cái khay, vòng quanh người A Ất dỗ dành: "Quý chủ là người hiểu sâu biết rộng! Cái tiệm nhỏ này của ta không hầu hạ được đại phật, ta trả lại kim châu cho ngài, ngài đi nơi khác có được hay không?"



A Ất nói: "Gia gia không đi, mau mang món ăn lên!"

Tiểu nhị phía sau vội vàng mang đồ ăn lên, A Ất cắn một miếng rồi khịt mũi nói: "Sợi cắt có một khúc, trù nghệ này mà muốn lừa người! Gọi sư phó của các ngươi đến đây, nói cho hắn biết khỏi làm cái nghề này nữa đi, đầu bếp gì mà lại thế này."

Đầu bếp thân hình mập mạp mắc kẹt ở đầu cầu thang, mồ hôi nhễ nhại. Người đàn ông nắm chặt tay vịn, run rẩy bước xuống, nước mắt ứa ra.

Tâm trạng A Ất không thoải mái, liền muốn trút xui xẻo lên người khác. Hắn có nhiều tiền lại không có chỗ dùng được, liền ở đây mà chọc phá người ta. Chủ quán đánh chửi không được, đành phải ôm khay nghe A Ất mắng mỏ, quay đầu lại dùng tay áo lau nước mắt, gấp đến độ muốn quỳ xuống với A Ất .

Tiểu nhị đi mua thức ăn trở về vén rèm cửa lên tiến vào, thấy sư phụ run rẩy vịn vào lan can cầu thang, nhanh chóng đến dìu người, mồ hôi cũng không thèm lau, hỏi: "Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Gặp phải sát tinh sao?"

"Đâu chỉ là sát tinh!" Đầu bếp vẻ mặt đau khổ, "Danh tiếng nửa đời của ta, coi như là bị ném đi hết rồi! Đây mà là sát tinh? Đây, đây rõ ràng là cái..."

Tiểu nhị lau tay vào góc áo, bước bình bịch lên trên lầu. A Ất đặt đũa xuống, "Bảo người tiếp tục làm đi!"

Tiểu nhị tiến lên vài bước, hỏi: "Làm đồ ăn gì? Quý chủ cũng phải cho một cái tên chứ."

"Không có tên." A Ất liếc mắt đánh giá hắn, thấy hắn khuôn mặt anh khí, lại một thân vải thô, liền nói: "Ngươi chắc không phải là đầu bếp. Nấn ná ở đây làm gì? Gọi đầu bếp đến!"

Tiểu nhị lại không chút hoang mang, "Ta là trợ thủ của sư phụ, học nghệ đã được năm năm, có thể cầm muỗng được rồi. Sư phụ không tiện, ta làm cho ngài."

Hắn nói xong quay người đi xuống lầu, tiến vào sau bếp, cũng không cần người hỗ trợ. A Ất súc miệng, cũng thật muốn xem hắn có thể làm ra được cái gì. Ước chừng thời gian mấy nén hương, tiểu nhị liền bưng một cái khay lên.

Hắn đặt bát đũa xuống, nói với A Ất: "Mời ngài."

A Ất xì một tiếng: "Mì xuân là cái gì chứ."

"Là cái gì." Tiểu nhị nói, "Nếm thử chẳng phải sẽ biết."

A Ất thấy hắn thần sắc trấn định, ngôn từ bình tĩnh, liền cầm đũa lên, "Gia gia thưởng cho ngươi chút mặt mũi."

A Ất cúi đầu nếm thử mì, sợi mì kia vừa vào miệng, vị mặt đã xông thẳng đến, khiến A Ất che miệng muốn nôn. Ai ngờ tiểu nhị này lại đạp một cước lên ghế, A Ất không tài nào nhúc nhích nổi.

"Có chuyện gì từ từ nói." Tiểu nhị nói, "Ta tên là Sơn Điền, ở chỗ này đợi ngài!"

A Ất quản người này tên là cái gì! Hắn trừ bỏ nếm phải trái đắng ở chỗ Thương Tễ ra, còn ai từng dám bắt nạt hắn? Càng khỏi nói cái người tên Sơn Điền này chỉ là một người phàm."

A Ất vỗ một chưởng lên bàn, mặt bàn ầm một tiếng chấn động, bị A Ất đẩy ra xa mấy thước. Dưới chân hắn dùng lực, đột nhiên nhảy ra khỏi ghế tựa. Sơn Điền hơi lắc người, lập tức nhấc ghế tựa lên, hướng đầu A Ất đập thẳng xuống. A Ất nhảy lên không, vỗ vỗ hai cái vào ghế tựa, Sơn Điền bị tập kích phía trước, hắn buộc phải lui lại vài bước.

Bên dưới có người lớn tiếng hét: "Sơn ca! Gậy của huynh đặt ở trên mép hành lang đó!"

Sơn Điền lập tức bước nhanh tới, mũi chân hất lên một thứ tựa như là côn bổng từ dưới bàn lên. A Ất không đem hắn để vào trong mắt, tay không tiếp một côn, nghĩ bụng mình cũng không có sức nhấc nổi cây côn này.

"Thân thủ khá lắm." A Ất lắc mình đá lăn ghế tựa, lạnh giọng nói, "Trong vải bố đó không phải là một cây gậy đi? Chí ít cũng phải nặng nghìn cân, theo kịp Hàng Ma trượng của Túy Sơn tăng rồi! Ngươi rốt cuộc là ai?"

Sơn Điền lật côn đánh tới: "Ta tên Sơn Điền, là một ngư dân nghèo bên bờ Đông Hải? Là ai ư? Chỉ là một người bình thường!"

Phù Lê đang đỡ Sơn Nguyệt ra ngoài, bỗng tim đập thình thịch mấy nhịp, nghe Sơn Nguyệt hỏi: "Phù Lê tỷ tỷ cũng có đệ đệ à? Nhà ta cũng có một tiểu đệ. Từ nhỏ đã ra ngoài lăn lộn, luyện tập, trời sinh dị lực."

Phệ La nói: "Đệ đệ ta... cực kì vô liêm sỉ, nuông chiều thành quen, không coi ai ra gì."

"Tiểu hài tử hỏa khí lớn." Sơn nguyệt bước xuống bậc thềm, "Lúc tiểu Sơn ra đời trời đổ mưa to, cả thôn đều bị ngập trong nước. Cha mẹ ta đều cảm thấy nó không sống nổi, nói đến cũng thật kỳ lạ, mưa kia mặc dù rất lớn, lại tựa như chừa cho nó chút đường sống. Mấy năm sau, lại một hôm gặp trời mưa to, tiểu Sơn nói đó là huynh đệ của nó. Tỷ thấy có buồn cười không? Trong nhà rõ ràng chỉ có một đệ đệ là nó thôi!"

Phù Lê cũng cười bảo: "Gọi là tiểu Sơn sao? Đệ đệ nhà ta tên là A Ất , khi còn bé cũng rất thích nói những lời vô nghĩa, cứ như là thiên hạ này không có ai không phải là bạn của nó vậy."

Hai người cười vui vẻ, Phù Lê liền đỡ nàng đi dạo vài vòng trong viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook