Nam Thiền

Chương 113: Mang thai

Đường Tửu Khanh

02/07/2022

"Thì ra hai người là huynh đệ." Sơn Nguyệt mời trà, vui vẻ gật đầu, "Nhà ta cũng có một đệ đệ đấy! Chỉ là so với vị huynh đệ này thì nhỏ hơn chút, nuôi ở bên ngoài, đã lâu rồi chưa được gặp."

Thương Tễ giờ mới hiểu được ý tứ của Tịnh Lâm, hắn nhìn Tịnh Lâm chăm chú, không muốn thu tay về, nhưng cứ tiếp tục nắm lấy cũng quá kỳ cục, liền nói: "Ta cũng chỉ có một đệ đệ này thôi, bảo bối tựa như châu ngọc, đặt chỗ nào cũng không yên lòng."

"Có huynh đệ tỷ muội thật là tốt." Sơn Nguyệt muốn bận rộn, Tông Âm lại ngăn nàng lại. Nàng hoạt động bất tiện, vịn vào tay Tông Âm ngồi xuống, nói với Thương Tễ và Tịnh Lâm, "Hai huynh đệ xuất môn ở bên ngoài, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Thương Tễ nhéo nhéo ngón tay út đang làm loạn dưới ống tay áo, không để Tịnh Lâm tiếp tục làm chuyện xấu. Hắn trấn định mà chuyển hướng Sơn Nguyệt, cười nói: "Chính là vì lý do này."

Tịnh Lâm sao có thể bắt nạt được Thương Tễ ? Ngón út ngược lại bị nắm lấy, bị đầu ngón tay Thương Tễ xoa nắn cực kỳ sắc dục lưu luyến, khiến gáy Tịnh Lâm cũng mơ hồ nổi lên điểm màu đỏ.

Tịnh Lâm va nhẹ chân vào Thương Tễ, Thương Tễ liền hỏi: "Làm sao vậy? Có lời gì muốn nói với ca ca sao, không ngại đều là người nhà cả."

"Trong nhà chỉ có trà thô thôi." Sơn Nguyệt vội vàng muốn đứng dậy, muốn đổi trà cho Tịnh Lâm, "Tiểu huynh đệ uống không quen, để ta đổi cho ngươi chút nước ấm."

Tịnh Lâm nói: "Phu nhân không cần bận tâm, ta uống được. trong phòng này thực nóng, là đốt chậu than sao?"

"Cũng không biết là đốt than gì, quả thực có hơi nóng." Sơn Nguyệt nói, "Là do Tông ca khiêng về, củi trong phòng vẫn còn rất nhiều, chút nữa ta sẽ bảo huynh ấy lấy một ít cho hai người. Mang về cho vào chậu đốt, ban đêm sẽ không sợ đông lạnh nữa.

"Không cần đâu, phu nhân cứ giữ lại dùng." Thương Tễ nghiêm trang nói, "Trong nhà chúng ta cũng rất nóng, ban đêm còn ngột ngạt đến nỗi cả người chảy mồ hôi ròng ròng. Y lại sợ nóng, hơi nóng tí đã không chịu được."

Tịnh Lâm ngồi một hồi cũng không chen lời vào được, trong lòng y biết Thương Tễ đang nói đến chuyện gì, da mặt mỏng không chịu đựng nổi, sợ mở miệng khiến người khác nhìn ra đầu mối, cũng chỉ có thể đạp Thương Tễ.

"Hai vị huynh đệ cùng Tông ca chắc là người cùng thôn nhỉ?" Sơn Nguyệt cười cười, "Tông ca cũng rất sợ nóng."

"Không chỉ là đồng hương thôi đâu." Thương Tễ liếc mắt nhìn Tông Âm một cái, "Còn cùng một họ nữa cơ."

Sơn Nguyệt lập tức vui vẻ nói: "Vậy chẳng phải là huynh đệ họ hàng sao!" Nàng nhìn Tông Âm, "Huynh đệ tới chơi, sao không nói sớm với ta một tiếng? Hôm nay mới bắt được con lợn rừng, để ta làm đồ nhắm rượu cho các huynh đệ."

"Không cần vội." Tông Âm tiếp lời, "Để ta làm cho, nàng cứ ngồi đây đi."

Cục đá ở trong tay áo lăn lộn mấy vòng, Thương Tễ quơ quơ tay áo, nói với phu thê hai người, " Khách khí cái gì? Hôm nay vốn là đến bái phỏng phu nhân, sao lại có thể để cho phu nhân vất vả được. Chúng ta chỉ ngồi một chút liền đi, lần sau trở lại chắc chắn sẽ nếm thử tay nghề của phu nhân."

"Trên đường lạnh như vậy, cơm cũng không ăn một miếng đã đi rồi, nào có đạo đãi khách như vậy chứ?" Sơn Nguyệt vỗ vỗ bụng nói, "Trước kia ta ở trong thôn, người ta bụng căng phồng vẫn ra ra đồng là chuyện bình thường. Bây giờ gả cho Tông ca, huynh ấy là quan tâm quá sẽ loạn, ta nào có được nuông chiều như vậy."

Tịnh Lâm nhìn thắt lưng và bụng của nàng, người bình thường mang thai tháng thứ sáu tuy rằng cũng sẽ lộ ra bụng, hoạt động bắt đầu vất vả, nhưng mà bụng Sơn Nguyệt rõ ràng là lớn hơn một chút.

"Trời lạnh trơn trượt." Tịnh Lâm nói, "Phu nhân được chiều chuộng, cũng là phải. Hôm nay huynh đệ chúng ta đến đây, một là muốn gặp gỡ phu nhân, hai là muốn thương nghị với Tông huynh chút việc vặt. Phu nhân cũng không cần quá để tâm, ngày sau huynh đệ chúng ta sẽ thường lui tới, sau này sẽ phải quấy rầy nhiều."

Tông Âm nghe ra ý ở ngoài lời, tức khắc đứng lên, đỡ Sơn Nguyệt nói: "Nàng vào bên trong nghỉ ngơi đi, ta cùng bọn họ đi làm thịt lợn rừng, sau này vẫn còn nhiều cơ hội mời họ đến uống rượu."

Sơn Nguyệt cầm tay Tông Âm, đáp một tiếng, sau đó nhìn hắn, ôn nhu nói: "Ta chờ huynh."

Tông Âm muốn dìu nàng đi vào, Thương Tễ cùng Tịnh Lâm liền tự giác đi ra ngoài.

Trong viện gió bắc quét qua tai, đập nhẹ vào khung cửa, Tịnh Lâm liền bị Thương Tễ từ phía sau bế lên. Tịnh Lâm vẫn còn nghe thấy tiếng Tông Âm ở bên trong phòng, muốn vịn vào cửa, liền nghe thấy Thương Tễ đè nén giọng nói: "Vừa mới nãy làm chuyện xấu trêu chọc ai đó?"

Tịnh Lâm đáp: "Tay mỏi."

"Có gan cào vào lòng bàn tay ta." Thương Tễ nói, "Sao lại không có gan cào vào trên đùi ta?"



Tịnh Lâm đẩy cửa, nói thật nhanh: "Không phải là cào."

Thương Tễ nói: "Còn cấu kết với nhau nữa. Lợi dụng cục đá mà gặm ta, không nhìn thấy mặt ta đỏ rần rồi sao?"

Tịnh Lâm giận dữ, bật thốt lên: "...Thúi lắm!"

Thương Tễ đột nhiên cười ra tiếng, hắn ngăn người lại, "Ngươi nói lại câu này đi. Mắng người mà thanh âm mềm như nước, ta nghe chẳng thấy có chút gì là đang tức giận cả."

Tịnh Lâm liền xoay người lại, ôm lấy hai má Thương Tễ, mổ vào cái miệng này mấy cái. Hôn có chút gấp, động tác lỗ mãng, ngược lại tự đem chính mình đập đến hai mắt ngấn nước, chóp mũi đỏ ửng.

"Phải ngậm vào." Thương Tễ dạy y, dẫn đầu lưỡi kia ra nhẹ mút mấy lần, khiến Tịnh Lâm tê dại cả người.

Bên này Tịnh Lâm vẫn còn đang tê dại đầu lưỡi, đầu kia Thương Tễ đột nhiên đem người chặn ngang bước xuống bậc thềm, hắn đỡ hai cánh tay y vòng lên người mình xoay người.

Chính lúc này Tông Âm mở cửa phòng, đi ra bên ngoài.

Một hơi này Tịnh Lâm không dám thở ra, lại hít trở về.

Tông Âm không nhận thấy sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người bọn họ, vội vàng bước xuống bậc, dẫn hai người đến góc tường. Tông Âm đứng lại, nói: "Quân thượng đã thấy A Nguyệt, việc sau này ta nên làm thế nào?"

Tịnh Lâm ngừng chốc lát, mới mở miệng nói: "Ngươi nói nàng mang thai sáu tháng, nhưng ta nhìn dáng vẻ lại thấy như là đã mang thai tám, chín tháng."

Tông Âm nói: "Ta đã từng hỏi qua bô lão ở Đông Hải, nhưng ông ấy cũng không biết tại sao lại như vậy. Thế gian này những cặp vợ chồng vượt giới có thể sinh con đã ít lại càng ít, sau khi A Nguyệt có bầu, tìm đã tìm khắp nơi những cũng chẳng có ai để hỏi được cả."

"Ngươi xác định muốn giữ đứa bé này?" Thương Tễ đột nhiên hỏi.

Tông Âm đáp: "... Ta lo lắng nó là một tai họa."

"Nếu lo lắng nó là một tai họa." Thương Tễ lại hỏi, "Sao còn để tới tình trạng như ngày hôm nay."

Tông Âm đứng ở trong tuyết im lặng nửa ngày mới nói: "Ta quanh năm sống giữa đám quần thần, phân giới ty xưa nay đem việc tư thông có thể sinh ra tai họa liệt vào trọng tội. Mà từ khi ta cùng A Nguyệt thành thân tới nay, đối với đứa trẻ này đều rất vui mừng. Ta không muốn nói đến việc diệt trừ nó, nhưng nếu đứa trẻ này thực sự là tai họa, tương lai có thể uy hiếp đến mẫu thân của nó, lúc đó ta còn cần hai vị đến giúp một tay."

"Vượt giới sinh ra tai họa, đây không phải là ý trời." Tịnh Lâm nói, "Đây là thời điểm Cửu Thiên cảnh vừa lập quân phụ đã nói vậy. Trăm ngàn năm qua phân giới ty nghiêm cấm chuyện này, là bởi vì sợ mọi người sẽ giẫm lên vết xe đổ. Mà đứa nhỏ này rốt cuộc có phải là tai họa hay không, hôm nay đến xem, cũng không nhất định."

"Nguyên thân của ngươi là hải giao, phu nhân nhiều lắm thì sinh ra một tiểu giao long." Thương Tễ giơ tay đẩy tuyết trên đầu tường xuống, "Sao lại có thể là tai họa được? Việc cần lo lắng bây giờ không phải là chuyện này, mà là nàng đang dùng thân thể phàm tục để thai nghén một con giao long. Ngươi còn nhớ chính ngươi đã ra đời như thế nào không?"

Tông Âm chần chờ nói: "... Ta sinh ra ở biển Đông Hải, mẫu thân cũng không phải là hải giao, mà là bàn sa xà nữ."

"Ngươi đã độ kiếp thành giao long, nàng hoài thai chính là giao long, phiền phức chính là cái này." Thương Tễ xoa xoa vụn tuyết, ý cười của hắn đã phai nhạt, "Ta khuyên ngươi tự mình đi một chuyến đến cây Tham Ly, dù có thế nào cũng phải mời được ngũ sắc điểu Phù Lê tới."

"Phù Lê?" Tông Âm lập tức hỏi lại.

"Phù Lê sinh ra trong ổ trên cây ngô đồng, năm đó Phượng Hoàng di chuyển về phía đông, nàng được Cửu Thiên Quân thu dưỡng, ngâm ở trong ao sen Phạm Đàn, thời điểm chim non phá vỏ ra ngoài vừa vặn gặp được phu nhân ta xuất quan, được y nuôi ở bên người. Nàng quanh năm canh giữ căn nguyên của thiên hạ là cây Tham Ly, là thần điểu duy nhất trong tam giới dính Phật hương cùng kiếm khí. Nếu như nàng có thể ngậm cành Tham Ly trông coi bên cạnh lệnh phu nhân, thì cho dù lệnh phu nhân có thực sự hoài thai tu la xuất thế cũng không sợ nguy hiểm đến tính mạng."

"Ta tức khắc khởi hành." Tông Âm nói.

"Nhưng nếu nàng ta tới đây." Thương Tễ liếc mắt, "Chắc chắn sẽ mang tội danh mất đầu. Đồng thời đứa bé này bất luận có phải là giao long hay không, lúc được sinh ra tất sẽ sinh dị tượng. Đến lúc đó trong tam giới không ai là không biết, truy hồn ngục, phân giới ty, đại yêu quái, toàn bộ chen chúc mà đến, không phải muốn giết nó, thì chính là muốn cướp nó."



Tông Âm nói: "Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ..."

Thương Tễ giơ tay ngăn hắn nói tiếp, "Ngày ngươi cùng nàng thành thân, hẳn nên nghĩ đến việc con của hai người tuyệt đối không phải đứa trẻ bình thường. Việc đã đến nước này, không còn cơ hội chạy trốn nữa rồi."

Lời Thương Tễ nói ra không chút lưu tình, khiến Tông Âm ngốc luôn tại chỗ. Tuyết theo màn đêm buông xuống, phủ trắng cả sân viện nhỏ bé chỉ có vài bước.

Ban đêm cùng gối ngủ, Thương Tễ cảm thấy trên cổ mình vừa ẩm ướt vừa ấm nóng, liền nhắm hai mắt lại đem người ôm vào trong lòng. Hôm sau trời vừa sáng, lúc hắn mặc quần áo thấy một bên cổ mình có chút hồng, che đi vết tích trận chiến với Tông Âm.

"Ai đó." Thương Tễ ngáp mấy cái mở rộng cổ áo ra.

Tịnh Lâm đang dội chén trà, nói: "Nằm mơ."

"Tối hôm qua sờ thấy vừa nhuyễn vừa nóng."

"Uống say."

"Còn tưởng là ngã bệnh." Thương Tễ ngửi chén trà nóng bỏng của Tịnh Lâm, "Không thì sao nửa đêm còn nghe thấy có người ở bên tai ta rầm rì."

Tịnh Lâm phủ thêm áo ngoài, nghe vậy nói: "... Ta nằm mơ."

Thương Tễ suy nghĩ vết cắn trên cổ, "Cũng không có gì lạ, ngươi ngủ rất trầm, có nằm mơ cũng phải. Trong mộng sao không đơn giản cắn ta một cái cho xong đi? Cứ như con chó nhỏ đang buồn bực mà gặm một hồi, vết cắn không thấy nhưng sờ vào lại thấy đau."

Tịnh Lâm đã ra đến cửa, lại quay người trở về ụp đầu lên lưng Thương Tễ. Thương Tễ không dự định kéo lại cổ áo, thấy thế hơi nhìn lại.

Mặt Tịnh Lâm dán lên tấm lưng rộng rãi của Thương Tễ, "Đêm qua ta lăn lộn khó ngủ, nhớ tới chút sự tình. Người còn nhớ thời điểm chúng ta gặp phải la sát điểu không?"

"Lúc đó mới xuống núi." Thương Tễ nói, "Đông Lâm giết người nhà họ Trần, thời điểm đang phân thân đã dẫn la sát điểu tới."

"Khắp nơi trong Trung Độ đều có án mạng." Tịnh Lâm nói, "Lại cứ chỉ có thi oán của người Trần gia mới dẫn được la sát điểu tới, trong bụng la sát điểu kia còn giấu một cái chuông đồng giả. Chuông đồng cho đến nay cũng chưa từng trở về trong tay ta, trận này bắt đầu liền giống như người khác nói. Đối phương dùng 'tử' để bắt đầu, lại dùng 'sinh' để kết thúc."

Thương Tễ yên lặng nhìn gương, hỏi: "Ngươi đang nghi ngờ ai?"

Tịnh Lâm còn chưa kịp nói tiếp, đã nghe được bên ngoài có tiếng người. Tông Âm dẫn người cùng vào trong viện, hắn cao giọng gọi: "Quân thượng! Phù Lê đến!"

Phù Lê quỳ xuống trên bậc thềm, dập đầu nói: "Cửu ca! Đã nhiều ngày không gặp, vẫn luôn mong nhớ. Lần trước bảo A Ất truyền lời nhắn, cũng không biết đã truyền tới chưa. Thừa Thiên Quân quyết định điều ta khỏi cây Tham Ly, coi giữ ở Phạm Đàn ít ngày. Hòa thượng khôn khéo, không dám tự ý đi tìm Cửu ca sẽ làm lộ hành tung. Cửu ca đi phương bắc, một đường chắc hẳn rất thuận lợi?"

Bên trong yên tĩnh giây lát, cửa bỗng nhiên mở ra.

Phù Lê ngẩng đầu lên, trên mặt vui mừng từ từ biến thành kinh ngạc, nhưng chỉ trong một thoáng qua. Nàng khẽ gật đầu, thu lại chút vui vẻ, thái độ với Thương Tễ vẫn là thờ ơ : "... Ngươi vẫn còn ở đây."

Thương Tễ thản nhiên mà nói: "Tỷ tỷ, ngươi tìm phu nhân ta?"

Phù Lê ngừng lại, sau đó cau mày hỏi: "Ngươi thành thân rồi?"

"Tất nhiên rồi." Thương Tễ nói, "Một đêm đi ngàn dặm đường, ngươi tới thực nhanh."

Phù Lê lại vẫn cứ hỏi: "Ngươi thành thân với ai?"

Thương Tễ rốt cuộc lên tinh thần, hắn ngồi xổm người xuống, kiên nhẫn nói với Phù Lê, "Phu nhân của ta ngươi cũng biết, mới vừa rồi còn không phải gọi y là 'Cửu ca' sao? Sau này ta chính là Cửu tẩu của ngươi. Quỳ làm cái gì? Thấy ta cũng không phải hành lễ lớn như vậy. Ngươi bất kể đêm ngày mà gấp gáp chạy tới, thực là đã cực khổ rồi. Tông Âm là bạn cũ, sao phải gò bó làm gì, đến đây cùng ngồi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Thiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook