Chương 111: Xuân tình
Đường Tửu Khanh
02/07/2022
Ban
đêm gió bắc nhào vào cửa sổ, Tịnh Lâm ở bên bếp lò nấu nước trà. Nước
trà màu nâu sôi sùng sục, Tịnh Lâm liền đổ vào ấm rót một chén.
Trong người Thương Tễ đang có một luồng nhiệt khí dâng lên, liền ở trên tay Tịnh Lâm nếm thử trước một ngụm, đắng đến mức đầu lưỡi xoắn cả lại, vội vàng tìm đến môi Tịnh Lâm. Hai người chia sẻ nhau ngụm trà này, môi răng vừa đắng ngắt lại tinh khiết thơm tho.
"Ban đêm uống trà đặc." Thương Tễ lại truy đuổi hôn thêm mấy cái, "Không muốn ngủ sao?"
Tịnh Lâm liên tục bại lui, đặt lại trên bàn, "Ta đang hồi tưởng lại lời nói cử chỉ của Đông Quân, luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản. Tông Âm điều mây khiển gió bản lĩnh thần thông, nếu như hắn thật sự rời đi, phía đông ngược lại không nên có tuyết lớn như vậy."
"Huống hồ nguyên thân của hắn là hải giao, càng gặp phải sự tình khó giải quyết, càng nên lưu lại Đông Hải." Thương Tễ dựa vào mép bàn, có thể cảm nhận được hơi thở của Tịnh Lâm, "Nhưng hắn hẳn là không nguyện ý muốn gặp lại chúng ta, đặc biệt là tối hôm nay."
"Tối nay có chuyện gì đặc biệt?" Tịnh Lâm nghi hoặc, "Nếu như sự tình khó giải quyết, vậy thì không nên kéo dài."
"Dĩ vãng chúng ta từng trải qua 'khổ', khổ chủ thường xuyên không biết mình khổ. Tông Âm cũng thế, nếu như hắn không biết, liền càng không muốn hướng chúng ta cầu viện, càng không bàn tới việc hắn không biết chúng ta là ai." Thương Tễ cầm chén trà của Tịnh Lâm lên, ngửi một hơi, "Sao ta vẫn cứ cảm thấy trong miệng một luồng vị đắng."
Tịnh Lâm cảm nhận dư vị nơi đầu lưỡi, buồn bực, "Vị đã tản đi rồi."
Thương Tễ đặt chén trà xuống, nói với y, "Ngươi nếm thử xem."
Bàn tay Tịnh Lâm đặt trên ngực Thương Tễ, khóe mắt ửng hồng lấp lánh ánh nước. y hơi ngửa đầu đụng vào môi Thương Tễ, bàn tay Thương Tễ liền chặn lại đường lui của y, còn nói: "Này thì tính gì là nếm thử? Đến vị cũng chẳng có."
Tịnh Lâm nói: "Nếm thử rồi!"
"Có đắng hay không?" Thương Tễ truy hỏi.
"Đắng." Tịnh Lâm lập tức trả lời.
Thương Tễ cười lạnh một tiếng, chỉ đợi mỗi câu này, liền đè Tịnh Lâm xuống hôn một trận, "Gạt ta sao? Đã sớm không còn vị gì rồi!"
Tịnh Lâm cùng Thương Tễ vừa mới lăn vài vòng trên mặt đất, giờ lại dựa vào bàn khó mà chia lìa. Chiếc bàn bị đẩy dời về phía sau, chén trà cũng nghiêng ngả muốn đổ, Tịnh Lâm nhanh tay lập tức giữ lại ấm trà. Thương Tễ lần mò theo tay Tịnh Lâm tới ấm trà, đơn giản ôm lấy Tịnh Lâm.
"Không muốn ngủ." Thương Tễ thuận theo cổ Tịnh Lâm đi xuống, khàn giọng nói, "Vậy thì chơi cùng ta a."
Thương Tễ vùi vào cổ Tịnh Lâm hít một hơi thật sâu, cả người căng chặt, cắn vào chiếc cổ mềm mại kia. Tịnh Lâm bị cắn phát run, trên lưng bị Thương Tễ nắn bóp, véo nhẹ vào hông một cái toàn thân lập tức run rẩy.
Tịnh Lâm thở dốc không ngừng, y hoảng loạn mà duỗi tay ra, muốn tìm đệm chăn chống đỡ.
Thương Tễ giữ chặt cái tay đang sờ loạn của y, kéo về hướng ngực mình, mang theo tay y lôi kéo vạt áo của chính mình.
"Không..." môi răng Tịnh Lâm bị chặn lại, hàm hồ nói, "Ta... không muốn."
"Ta không muốn." Thương Tễ ấn bàn tay đang quơ loạn của Tịnh Lâm vào bụng mình, đuổi theo cái tai đang né tránh của Tịnh Lâm, chẳng biết xấu hổ học nói theo, "Ta không muốn ta không muốn."
Tịnh Lâm bị ngậm lấy tai, Thương Tễ thở dốc hơi thở ấm nóng phả vào trong tai y, khiến y hoang mang lo sợ , tay chân vô lực. theo động tác liếm cắn của Thương Tễ, cũng thở hổn hển mấy lần, nửa người đã nằm trên giường.
Thương Tễ dùng lực, chen vào giữa hai chân Tịnh Lâm. Hắn một tay xoa tóc Tịnh Lâm, một bên xoa eo Tịnh Lâm. Vải vóc dưới bàn tay hắn trở nên nhăn nhúm, bị hắn đẩy ra lỏng lẻo.
Tịnh Lâm nhũn thành một đám mây, chỉ cần thêm chút ẩm ướt nữa sẽ lập tức biến thành sương mù. Y hơi ngẩng cần cổ run run vì bị cám dỗ, cái hôn kia của Thương Tễ, như là từng chút từng chút để lại trên trang giấy Tuyên Thành nước mưa màu đỏ chu sa, từ từ nhiễm thấu Tịnh Lâm, khiến cho y như một đóa sen trắng ngây ngô trong cơn mưa xối xả, màu trắng ngà dần bị loại bỏ, bị sự vân vê nhào nặn không ngừng đến ửng lên sắc hồng như cánh hoa.
Ngón tay thon dài của Thương Tễ thăm dò vào giữa môi lưỡi Tịnh Lâm, hắn vừa tham lam, vừa ác liệt khuấy động. Ngón tay kẹp chặt chiếc lưỡi mềm mại của Tịnh Lâm, ngâm vào trong nước bọt của Tịnh Lâm, quấy nhiễu khiến Tịnh Lâm khó nhọc nuốt nước bọt, trên mặt đỏ hồng.
Cổ họng Thương Tễ tràn ra tiếng than thở khó nhịn, Tịnh Lâm không hề hay biết mình đã vô tình khiến hắn phải cởi bỏ cái vỏ bọc bên ngoài lộ ra hết tâm tư. Yêu quái tham lam mà xâm nhập vào khoang miệng Tịnh Lâm, giờ khắc này hắn ước gì có thể khiến Tịnh Lâm khóc, cũng muốn Tịnh Lâm gọi.
Thương Tễ rút ngón tay ra, hắn ngậm lấy đầu ngón tay đã ướt đẫm. Lưỡi Tịnh Lâm ẩn hiện giữa môi, thở hổn hển nhìn hắn. Thương Tễ chống một tay, hào phóng để lộ ra cánh tay, hắn mút nước bọt dính trên đầu ngón tay, sau đó ngón tay lần mò đến mép cái khố duy nhất còn sót lại trên người mình.
Tịnh Lâm lập tức nhấc tay lên che mặt, Thương Tễ cười cười, "Có muốn nhìn không? Bây giờ mà không nhìn, sau này sẽ khó có cơ hội đó."
Thương Tễ nói xong liền nâng đầu gối lên, hắn dùng chân mình đẩy hai chân Tịnh Lâm ra, nửa quỳ giữa hai chân Tịnh Lâm. Tịnh Lâm dịch về phía sau, hắn liền đuổi theo, ép Tịnh Lâm về phía vách tường. Thương Tễ cắn vào cổ tay Tịnh Lâm, đầu cọ vào tay y, rồi lại trán kề trán Tịnh Lâm.
"Ngươi liếm nước bọt cho ta." Thương Tễ thoáng kéo khố quần xuống, ngón tay dính nước bọt của Tịnh Lâm đặt lên hung khí đã cương cứng. Thương Tễ nhắm hờ mắt, "Ta sẽ dạy ngươi một biện pháp không lãng phí."
Cổ họng Tịnh Lâm khô khốc, y không còn đường để trốn.
Thương Tễ tự mình vuốt ve, hắn hô hấp dần nặng nề hơn. Hai người hơi thở quấn quít, đôi môi mơ hồ đụng chạm, thế nhưng Thương Tễ chẳng hề hôn Tịnh Lâm, hắn đem nước bọt kia chà xát vào bộ vị trọng yếu, cứ như vậy trần trụi mà tự động trước mặt Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm có cảm giác như đã uống say, thân thể cùng ý thức như đang trôi bồng bềnh. Y nhìn Thương Tễ không chớp mắt, nghe tiếng Thương Tễ thở dốc bên tai, cảm thấy bản thân mình trở nên hư hỏng.
Thương Tễ đã rất lâu không có làm, lần trước vẫn là Tịnh Lâm giúp hắn, lúc đó hắn vẫn chỉ là một con cá, nhưng giờ khắc này hắn đã có biện pháp để cho mình sảng khoái. Nhưng mà hắn không muốn, hắn giống như tự ngược mà chơi đùa, hung khí đã hơi cương cứng, mặc cho chất dịch nhầy ở trên đỉnh làm ướt lòng bàn tay, hắn cũng không muốn bắn.
"Ta." Thương Tễ khàn giọng mơ hồ nói với Tịnh Lâm, sau đó xấu xa nói, "Lòng ta yêu ngươi."
Tịnh Lâm lập tức mặt đỏ tới tận mang tai.
Thương Tễ xen lẫn thở dốc, mắt nhìn y chăm chú, trên tay từ từ tăng tốc độ, "Ta rất nhớ ngươi. Ở phương bắc, không được thấy... ngươi lúc đó. Ta sao lại có thể nghĩ như vậy với ngươi, muốn đẩy hai chân ngươi ra, muốn đỉnh ngươi."
Tịnh Lâm run giọng nói: "Dừng... Câm miệng."
"Câm miệng cũng được." Thương Tễ cười khẽ một tiếng, "Có muốn cùng ta hoan ái không?"
Tịnh Lâm cảm thấy những lời Thương Tễ nói đều là nước nóng, tưới vào trong tai một trận run rẩy. Thương Tễ áp vào người y, hôn lên cánh môi y, xen lẫn trong tiếng thở dốc không ngừng cánh tay bả vai ngày càng căng chặt, có muốn hay không muốn thì khoái cảm cũng đã bị hắn đẩy sang Tịnh Lâm.
Môi Tịnh Lâm bị Thương Tễ ngậm mút vào 'ba' một tiếng, cổ áo rộng mở của y có in dấu vết của Thương Tễ, chân y có chút mỏi, mắt ngậm thủy quang khiến Thương Tễ không thể không dùng ngón cái giữ chặt phần đỉnh, thắt lưng lập tức một trận tê dại.
Thương Tễ buông tay ra, ngón tay dính đầy dịch lỏng vuốt ve vai cổ Tịnh Lâm. Làn da trắng nõn của Tịnh Lâm nhuộm một tầng đỏ hồng, y nhẹ nhàng ôm lấy ngón út của Thương Tễ, lỗ mãng hôn vào môi Thương Tễ.
Thương Tễ kéo căng chân Tịnh Lâm ra, đem Tịnh Lâm đặt dưới thân mình. Quần áo xộc xệch bị cởi ra, ngón tay thon dài tìm được nơi bí mật. Tịnh Lâm vòng ôm lấy cổ Thương Tễ, tóc tai tán loạn trên đệm chăn, khi đầu ngón tay chạm vào không nhịn được cau mày.
Thương Tễ hôn y, một đốt ngón tay cũng tiến vào. Bên trong chật ních đẩy ngón tay của hắn ra ngoài, đến cái mông nhỏ nhắn cũng phải run rẩy.
Thương Tễ rất ôn nhu, trong ánh mắt ẩm ướt của Tịnh Lâm không nhanh không chậm. Hắn rõ ràng đã trướng đến đau đớn, muốn đâm vào, đụng cho Tịnh Lâm đau đớn liền sảng khoái. Nhưng mà tâm hắn cũng đã ngâm vào trong sự chua xót, đêm nay đã bị Tịnh Lâm vò nát thành bột nhão, hận không kìm chế được mà muốn dỗ dàng Tịnh Lâm, một chút đau đớn cũng không muốn để Tịnh Lâm phải chịu.
"Đậu hũ non." Thương Tễ khàn giọng, vừa thăm dò vừa nói với Tịnh Lâm, "Nhuyễn bạch ngọc. Tịnh Lâm của ta là cái gì biến thành?"
Tịnh Lâm ngẩng cổ lên, thở hổn hển, ngắt quãng nói: "Không... không phải..."
Hai ngón tay Thương Tễ đã tiến vào hơn nửa, đốt ngón tay hắn cọ vào vách thịt mềm, dò tìm địa phương bí ẩn. Hắn cắn cằm Tịnh Lâm, "Ngươi muốn ăn ta."
Tịnh Lâm bị cắn đến tê dại cả lưng, huyệt khẩu nhanh chóng co rút ôm chặt lấy ngón tay kia, nước mắt y sắp tràn ra tới nơi, phản bác với Thương Tễ : "Không... không có."
Thương Tễ nhìn y chăm chú, hung tợn như muốn nuốt y vào trong bụng, "Vách thịt của ngươi bao lấy ta, còn tỏa ra mùi hương, cắn thật chặt ngón tay của ta, còn nói là không muốn ăn ta?"
Thương Tễ vừa nói vừa ma sát ngón tay, Tịnh Lâm lập tức víu lấy vai hắn, không còn sức kháng cự lại. Tịnh Lâm nhẫn nhịn không phát ra tiếng, đôi chân dài nhỏ tinh tế kẹp chặt lấy eo Thương Tễ khẽ run rẩy. Hai mắt y nhắm chặt, thần sắc trên mặt không phân rõ là thoải mái hay là đau đớn. Y khẽ cựa quậy muốn đẩy ngón tay ra, nhưng bị Thương Tễ giữ chặt lại không cho y thoát, y cũng chỉ có thể nhanh chóng co rút.
Ngón tay dần dần chôn vào trong dũng đạo mềm mại, vừa nóng bỏng vừa chặt chẽ. Thương Tễ rút ngón tay ra, mang theo cánh tay Tịnh Lâm, đẩy cao đầu gối Tịnh Lâm, phần đỉnh nóng bỏng để ở miệng huyệt, Thương Tễ hôn Tịnh Lâm dụ dỗ: "Nếu cảm thấy sảng khoái thì phải khen ta đó."
Dứt lời cũng không cần Tịnh Lâm trả lời, dịch thể dâm mỹ cọ cọ vào miệng huyệt mềm mại, tính khí chậm rãi tiến vào.
Phía sau lưng Tịnh Lâm căng thẳng, y bật thốt lên: "Lớn... quá..."
Mồ hôi dọc theo bên tóc mai Thương Tễ chảy xuống, hắn xoa nắn bắp đùi Tịnh Lâm, liếm hôn vào khiến ngón chân Tịnh Lâm nhanh chóng co lại. Hắn liền lập tức đỉnh vào, quy đầu đỉnh vào trong vách thịt hơi mở rộng, tràng đạo thít chặt đến tê dại. Thương Tễ đỡ lấy lưng Tịnh Lâm, ôm người giữa hai cánh tay, bị hậu huyệt của Tịnh Lâm nuốt lấy khiến thần hồn điên đảo.
Nước mắt Tịnh Lâm tựa như hạt châu rơi xuống, y chịu đựng phân thân nóng bỏng cùng cứng rắn, không biết là làm nũng hay là chơi xấu mà cắn vào tai Thương Tễ.
Thương Tễ muốn cười, hắn đem người này vây ở trên đệm, eo dùng lực chậm rãi vận động. Tịnh Lâm lại ngậm lấy tai hắn, thở dốc không ngừng, phát ra âm thanh mơ hồ ẩm ướt mà dấp dính giống như con thú nhỏ.
Thương Tễ lại càng tăng thêm lực vào trong huyệt động mềm mại, một tay hắn nhấn phía sau lưng Tịnh Lâm, một tay tiếp tục nâng cao chân Tịnh Lâm lên, trên chiếc giường chật chội tùy ý rong ruổi. Eo mông Tịnh Lâm bị đỉnh đến dính chặt trên đệm chăn, cọ đến một mảnh đỏ hồng, bắp đùi y cũng ửng đỏ, trên mặt, cổ , ngực, chỗ nào cũng có sắc hồng. Mồ hôi của Thương Tễ nhỏ giọt xuống người y, da thịt trơn bóng kề sát nhau trong tiếng bạch bạch dâm mỹ, cánh tay Tịnh Lâm đã dần mất đi sức lực.
"Tịnh Lâm của chúng ta." Thương Tễ hung ác mà xoa nắn y, "Thật ngoan, ngậm ta thật chặt."
Tịnh Lâm run rẩy đến không ra hình dạng, y cảm thấy chính mình như đang ngâm bên trong sóng triều, bị xâm nhập vào, khác hẳn so với những lần tiến công trong quá khứ, khiến y thậm chí còn không sờ được vào kiếm. Bàn tay y lung tung mà xoa bóp bả vai cùng khuôn mặt Thương Tễ, thân thể bị đỉnh giống đến lung lay như cơn sóng vỗ, mái tóc dập dềnh như làn sóng.
"Ta yêu ngươi." Thương Tễ rút ra hơn nửa, nói, "Cùng ta thành thân có được hay không?"
Tịnh Lâm co quắp chân, lắc đầu: "Ưm..."
Thương Tễ đột nhiên đẩy đến tận gốc, hắn cường ngạnh mà đỉnh lộng Tịnh Lâm, khiến chiếc giường cũng phải rung lắc. Hắn nghiêng đầu ngậm lấy đầu ngón tay Tịnh Lâm, hàm răng cắn vào, phía dưới lại tiếp tục đưa đẩy khiến Tịnh Lâm nghẹn ngào khóc nức nở.
"Có được hay không." Thương Tễ đè cả thân mình lên người Tịnh Lâm, cơ hồ muốn bẻ gãy y, "Có được hay không?"
Mông Tịnh Lâm run rẩy chân cũng đã mềm nhũn, muốn cuộn tròn người cũng không còn đủ sức, nằm trên đầu vai Thương Tễ lung lay sắp đổ. Y vịn vào cánh tay Thương Tễ, cảm thấy chính mình xong đời rồi, tự dưng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi cái chết. Y khẽ run lẩy bẩy, khàn giọng đáp: "... Được..."
Ngón tay cái Thương Tễ vuốt ve gò má Tịnh Lâm, tàn bạo mà hôn y. Miệng Tịnh Lâm bị ngăn chặn, không tài nào thở được, cũng chỉ có thể rơi nước mắt không ngừng. Y bất lực mà cầm lấy cánh tay Thương Tễ, đôi mắt khép hờ trở nên mơ màng, càng bị đỉnh đến toàn thân co giật, dịch thủy dính dớp bắn toàn bộ lên bụng Thương Tễ.
Lần này kẹp chặt đến nỗi Thương Tễ phải ngẩng cổ, buông môi Tịnh Lâm ra, ồ ồ mà thở gấp.
Tịnh Lâm được hô hấp, ngực kịch liệt phập phồng. Y còn chưa hết run rẩy, lại bị Thương Tễ hung ác xuyên vào, lập tức rên rỉ cầu cứu: "Hảo hung... ca... ca ca!"
Thương Tễ đột nhiên nắm lấy cằm Tịnh Lâm, hắn nhìn chằm chằm Tịnh Lâm, hai mắt dần đỏ lên. Thương Tễ đưa đẩy, Tịnh Lâm đau đớn bấu chặt vào hai cánh tay hắn. Sóng tình bổ nhào đến khiến Tịnh Lâm một trận choáng váng, y đã không chịu nổi, gào khóc không rõ, rốt cuộc trong tiếng 'ca ca' gầm nhẹ, bị Thương Tễ triệt để bắn vào bên trong.
Trong người Thương Tễ đang có một luồng nhiệt khí dâng lên, liền ở trên tay Tịnh Lâm nếm thử trước một ngụm, đắng đến mức đầu lưỡi xoắn cả lại, vội vàng tìm đến môi Tịnh Lâm. Hai người chia sẻ nhau ngụm trà này, môi răng vừa đắng ngắt lại tinh khiết thơm tho.
"Ban đêm uống trà đặc." Thương Tễ lại truy đuổi hôn thêm mấy cái, "Không muốn ngủ sao?"
Tịnh Lâm liên tục bại lui, đặt lại trên bàn, "Ta đang hồi tưởng lại lời nói cử chỉ của Đông Quân, luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản. Tông Âm điều mây khiển gió bản lĩnh thần thông, nếu như hắn thật sự rời đi, phía đông ngược lại không nên có tuyết lớn như vậy."
"Huống hồ nguyên thân của hắn là hải giao, càng gặp phải sự tình khó giải quyết, càng nên lưu lại Đông Hải." Thương Tễ dựa vào mép bàn, có thể cảm nhận được hơi thở của Tịnh Lâm, "Nhưng hắn hẳn là không nguyện ý muốn gặp lại chúng ta, đặc biệt là tối hôm nay."
"Tối nay có chuyện gì đặc biệt?" Tịnh Lâm nghi hoặc, "Nếu như sự tình khó giải quyết, vậy thì không nên kéo dài."
"Dĩ vãng chúng ta từng trải qua 'khổ', khổ chủ thường xuyên không biết mình khổ. Tông Âm cũng thế, nếu như hắn không biết, liền càng không muốn hướng chúng ta cầu viện, càng không bàn tới việc hắn không biết chúng ta là ai." Thương Tễ cầm chén trà của Tịnh Lâm lên, ngửi một hơi, "Sao ta vẫn cứ cảm thấy trong miệng một luồng vị đắng."
Tịnh Lâm cảm nhận dư vị nơi đầu lưỡi, buồn bực, "Vị đã tản đi rồi."
Thương Tễ đặt chén trà xuống, nói với y, "Ngươi nếm thử xem."
Bàn tay Tịnh Lâm đặt trên ngực Thương Tễ, khóe mắt ửng hồng lấp lánh ánh nước. y hơi ngửa đầu đụng vào môi Thương Tễ, bàn tay Thương Tễ liền chặn lại đường lui của y, còn nói: "Này thì tính gì là nếm thử? Đến vị cũng chẳng có."
Tịnh Lâm nói: "Nếm thử rồi!"
"Có đắng hay không?" Thương Tễ truy hỏi.
"Đắng." Tịnh Lâm lập tức trả lời.
Thương Tễ cười lạnh một tiếng, chỉ đợi mỗi câu này, liền đè Tịnh Lâm xuống hôn một trận, "Gạt ta sao? Đã sớm không còn vị gì rồi!"
Tịnh Lâm cùng Thương Tễ vừa mới lăn vài vòng trên mặt đất, giờ lại dựa vào bàn khó mà chia lìa. Chiếc bàn bị đẩy dời về phía sau, chén trà cũng nghiêng ngả muốn đổ, Tịnh Lâm nhanh tay lập tức giữ lại ấm trà. Thương Tễ lần mò theo tay Tịnh Lâm tới ấm trà, đơn giản ôm lấy Tịnh Lâm.
"Không muốn ngủ." Thương Tễ thuận theo cổ Tịnh Lâm đi xuống, khàn giọng nói, "Vậy thì chơi cùng ta a."
Thương Tễ vùi vào cổ Tịnh Lâm hít một hơi thật sâu, cả người căng chặt, cắn vào chiếc cổ mềm mại kia. Tịnh Lâm bị cắn phát run, trên lưng bị Thương Tễ nắn bóp, véo nhẹ vào hông một cái toàn thân lập tức run rẩy.
Tịnh Lâm thở dốc không ngừng, y hoảng loạn mà duỗi tay ra, muốn tìm đệm chăn chống đỡ.
Thương Tễ giữ chặt cái tay đang sờ loạn của y, kéo về hướng ngực mình, mang theo tay y lôi kéo vạt áo của chính mình.
"Không..." môi răng Tịnh Lâm bị chặn lại, hàm hồ nói, "Ta... không muốn."
"Ta không muốn." Thương Tễ ấn bàn tay đang quơ loạn của Tịnh Lâm vào bụng mình, đuổi theo cái tai đang né tránh của Tịnh Lâm, chẳng biết xấu hổ học nói theo, "Ta không muốn ta không muốn."
Tịnh Lâm bị ngậm lấy tai, Thương Tễ thở dốc hơi thở ấm nóng phả vào trong tai y, khiến y hoang mang lo sợ , tay chân vô lực. theo động tác liếm cắn của Thương Tễ, cũng thở hổn hển mấy lần, nửa người đã nằm trên giường.
Thương Tễ dùng lực, chen vào giữa hai chân Tịnh Lâm. Hắn một tay xoa tóc Tịnh Lâm, một bên xoa eo Tịnh Lâm. Vải vóc dưới bàn tay hắn trở nên nhăn nhúm, bị hắn đẩy ra lỏng lẻo.
Tịnh Lâm nhũn thành một đám mây, chỉ cần thêm chút ẩm ướt nữa sẽ lập tức biến thành sương mù. Y hơi ngẩng cần cổ run run vì bị cám dỗ, cái hôn kia của Thương Tễ, như là từng chút từng chút để lại trên trang giấy Tuyên Thành nước mưa màu đỏ chu sa, từ từ nhiễm thấu Tịnh Lâm, khiến cho y như một đóa sen trắng ngây ngô trong cơn mưa xối xả, màu trắng ngà dần bị loại bỏ, bị sự vân vê nhào nặn không ngừng đến ửng lên sắc hồng như cánh hoa.
Ngón tay thon dài của Thương Tễ thăm dò vào giữa môi lưỡi Tịnh Lâm, hắn vừa tham lam, vừa ác liệt khuấy động. Ngón tay kẹp chặt chiếc lưỡi mềm mại của Tịnh Lâm, ngâm vào trong nước bọt của Tịnh Lâm, quấy nhiễu khiến Tịnh Lâm khó nhọc nuốt nước bọt, trên mặt đỏ hồng.
Cổ họng Thương Tễ tràn ra tiếng than thở khó nhịn, Tịnh Lâm không hề hay biết mình đã vô tình khiến hắn phải cởi bỏ cái vỏ bọc bên ngoài lộ ra hết tâm tư. Yêu quái tham lam mà xâm nhập vào khoang miệng Tịnh Lâm, giờ khắc này hắn ước gì có thể khiến Tịnh Lâm khóc, cũng muốn Tịnh Lâm gọi.
Thương Tễ rút ngón tay ra, hắn ngậm lấy đầu ngón tay đã ướt đẫm. Lưỡi Tịnh Lâm ẩn hiện giữa môi, thở hổn hển nhìn hắn. Thương Tễ chống một tay, hào phóng để lộ ra cánh tay, hắn mút nước bọt dính trên đầu ngón tay, sau đó ngón tay lần mò đến mép cái khố duy nhất còn sót lại trên người mình.
Tịnh Lâm lập tức nhấc tay lên che mặt, Thương Tễ cười cười, "Có muốn nhìn không? Bây giờ mà không nhìn, sau này sẽ khó có cơ hội đó."
Thương Tễ nói xong liền nâng đầu gối lên, hắn dùng chân mình đẩy hai chân Tịnh Lâm ra, nửa quỳ giữa hai chân Tịnh Lâm. Tịnh Lâm dịch về phía sau, hắn liền đuổi theo, ép Tịnh Lâm về phía vách tường. Thương Tễ cắn vào cổ tay Tịnh Lâm, đầu cọ vào tay y, rồi lại trán kề trán Tịnh Lâm.
"Ngươi liếm nước bọt cho ta." Thương Tễ thoáng kéo khố quần xuống, ngón tay dính nước bọt của Tịnh Lâm đặt lên hung khí đã cương cứng. Thương Tễ nhắm hờ mắt, "Ta sẽ dạy ngươi một biện pháp không lãng phí."
Cổ họng Tịnh Lâm khô khốc, y không còn đường để trốn.
Thương Tễ tự mình vuốt ve, hắn hô hấp dần nặng nề hơn. Hai người hơi thở quấn quít, đôi môi mơ hồ đụng chạm, thế nhưng Thương Tễ chẳng hề hôn Tịnh Lâm, hắn đem nước bọt kia chà xát vào bộ vị trọng yếu, cứ như vậy trần trụi mà tự động trước mặt Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm có cảm giác như đã uống say, thân thể cùng ý thức như đang trôi bồng bềnh. Y nhìn Thương Tễ không chớp mắt, nghe tiếng Thương Tễ thở dốc bên tai, cảm thấy bản thân mình trở nên hư hỏng.
Thương Tễ đã rất lâu không có làm, lần trước vẫn là Tịnh Lâm giúp hắn, lúc đó hắn vẫn chỉ là một con cá, nhưng giờ khắc này hắn đã có biện pháp để cho mình sảng khoái. Nhưng mà hắn không muốn, hắn giống như tự ngược mà chơi đùa, hung khí đã hơi cương cứng, mặc cho chất dịch nhầy ở trên đỉnh làm ướt lòng bàn tay, hắn cũng không muốn bắn.
"Ta." Thương Tễ khàn giọng mơ hồ nói với Tịnh Lâm, sau đó xấu xa nói, "Lòng ta yêu ngươi."
Tịnh Lâm lập tức mặt đỏ tới tận mang tai.
Thương Tễ xen lẫn thở dốc, mắt nhìn y chăm chú, trên tay từ từ tăng tốc độ, "Ta rất nhớ ngươi. Ở phương bắc, không được thấy... ngươi lúc đó. Ta sao lại có thể nghĩ như vậy với ngươi, muốn đẩy hai chân ngươi ra, muốn đỉnh ngươi."
Tịnh Lâm run giọng nói: "Dừng... Câm miệng."
"Câm miệng cũng được." Thương Tễ cười khẽ một tiếng, "Có muốn cùng ta hoan ái không?"
Tịnh Lâm cảm thấy những lời Thương Tễ nói đều là nước nóng, tưới vào trong tai một trận run rẩy. Thương Tễ áp vào người y, hôn lên cánh môi y, xen lẫn trong tiếng thở dốc không ngừng cánh tay bả vai ngày càng căng chặt, có muốn hay không muốn thì khoái cảm cũng đã bị hắn đẩy sang Tịnh Lâm.
Môi Tịnh Lâm bị Thương Tễ ngậm mút vào 'ba' một tiếng, cổ áo rộng mở của y có in dấu vết của Thương Tễ, chân y có chút mỏi, mắt ngậm thủy quang khiến Thương Tễ không thể không dùng ngón cái giữ chặt phần đỉnh, thắt lưng lập tức một trận tê dại.
Thương Tễ buông tay ra, ngón tay dính đầy dịch lỏng vuốt ve vai cổ Tịnh Lâm. Làn da trắng nõn của Tịnh Lâm nhuộm một tầng đỏ hồng, y nhẹ nhàng ôm lấy ngón út của Thương Tễ, lỗ mãng hôn vào môi Thương Tễ.
Thương Tễ kéo căng chân Tịnh Lâm ra, đem Tịnh Lâm đặt dưới thân mình. Quần áo xộc xệch bị cởi ra, ngón tay thon dài tìm được nơi bí mật. Tịnh Lâm vòng ôm lấy cổ Thương Tễ, tóc tai tán loạn trên đệm chăn, khi đầu ngón tay chạm vào không nhịn được cau mày.
Thương Tễ hôn y, một đốt ngón tay cũng tiến vào. Bên trong chật ních đẩy ngón tay của hắn ra ngoài, đến cái mông nhỏ nhắn cũng phải run rẩy.
Thương Tễ rất ôn nhu, trong ánh mắt ẩm ướt của Tịnh Lâm không nhanh không chậm. Hắn rõ ràng đã trướng đến đau đớn, muốn đâm vào, đụng cho Tịnh Lâm đau đớn liền sảng khoái. Nhưng mà tâm hắn cũng đã ngâm vào trong sự chua xót, đêm nay đã bị Tịnh Lâm vò nát thành bột nhão, hận không kìm chế được mà muốn dỗ dàng Tịnh Lâm, một chút đau đớn cũng không muốn để Tịnh Lâm phải chịu.
"Đậu hũ non." Thương Tễ khàn giọng, vừa thăm dò vừa nói với Tịnh Lâm, "Nhuyễn bạch ngọc. Tịnh Lâm của ta là cái gì biến thành?"
Tịnh Lâm ngẩng cổ lên, thở hổn hển, ngắt quãng nói: "Không... không phải..."
Hai ngón tay Thương Tễ đã tiến vào hơn nửa, đốt ngón tay hắn cọ vào vách thịt mềm, dò tìm địa phương bí ẩn. Hắn cắn cằm Tịnh Lâm, "Ngươi muốn ăn ta."
Tịnh Lâm bị cắn đến tê dại cả lưng, huyệt khẩu nhanh chóng co rút ôm chặt lấy ngón tay kia, nước mắt y sắp tràn ra tới nơi, phản bác với Thương Tễ : "Không... không có."
Thương Tễ nhìn y chăm chú, hung tợn như muốn nuốt y vào trong bụng, "Vách thịt của ngươi bao lấy ta, còn tỏa ra mùi hương, cắn thật chặt ngón tay của ta, còn nói là không muốn ăn ta?"
Thương Tễ vừa nói vừa ma sát ngón tay, Tịnh Lâm lập tức víu lấy vai hắn, không còn sức kháng cự lại. Tịnh Lâm nhẫn nhịn không phát ra tiếng, đôi chân dài nhỏ tinh tế kẹp chặt lấy eo Thương Tễ khẽ run rẩy. Hai mắt y nhắm chặt, thần sắc trên mặt không phân rõ là thoải mái hay là đau đớn. Y khẽ cựa quậy muốn đẩy ngón tay ra, nhưng bị Thương Tễ giữ chặt lại không cho y thoát, y cũng chỉ có thể nhanh chóng co rút.
Ngón tay dần dần chôn vào trong dũng đạo mềm mại, vừa nóng bỏng vừa chặt chẽ. Thương Tễ rút ngón tay ra, mang theo cánh tay Tịnh Lâm, đẩy cao đầu gối Tịnh Lâm, phần đỉnh nóng bỏng để ở miệng huyệt, Thương Tễ hôn Tịnh Lâm dụ dỗ: "Nếu cảm thấy sảng khoái thì phải khen ta đó."
Dứt lời cũng không cần Tịnh Lâm trả lời, dịch thể dâm mỹ cọ cọ vào miệng huyệt mềm mại, tính khí chậm rãi tiến vào.
Phía sau lưng Tịnh Lâm căng thẳng, y bật thốt lên: "Lớn... quá..."
Mồ hôi dọc theo bên tóc mai Thương Tễ chảy xuống, hắn xoa nắn bắp đùi Tịnh Lâm, liếm hôn vào khiến ngón chân Tịnh Lâm nhanh chóng co lại. Hắn liền lập tức đỉnh vào, quy đầu đỉnh vào trong vách thịt hơi mở rộng, tràng đạo thít chặt đến tê dại. Thương Tễ đỡ lấy lưng Tịnh Lâm, ôm người giữa hai cánh tay, bị hậu huyệt của Tịnh Lâm nuốt lấy khiến thần hồn điên đảo.
Nước mắt Tịnh Lâm tựa như hạt châu rơi xuống, y chịu đựng phân thân nóng bỏng cùng cứng rắn, không biết là làm nũng hay là chơi xấu mà cắn vào tai Thương Tễ.
Thương Tễ muốn cười, hắn đem người này vây ở trên đệm, eo dùng lực chậm rãi vận động. Tịnh Lâm lại ngậm lấy tai hắn, thở dốc không ngừng, phát ra âm thanh mơ hồ ẩm ướt mà dấp dính giống như con thú nhỏ.
Thương Tễ lại càng tăng thêm lực vào trong huyệt động mềm mại, một tay hắn nhấn phía sau lưng Tịnh Lâm, một tay tiếp tục nâng cao chân Tịnh Lâm lên, trên chiếc giường chật chội tùy ý rong ruổi. Eo mông Tịnh Lâm bị đỉnh đến dính chặt trên đệm chăn, cọ đến một mảnh đỏ hồng, bắp đùi y cũng ửng đỏ, trên mặt, cổ , ngực, chỗ nào cũng có sắc hồng. Mồ hôi của Thương Tễ nhỏ giọt xuống người y, da thịt trơn bóng kề sát nhau trong tiếng bạch bạch dâm mỹ, cánh tay Tịnh Lâm đã dần mất đi sức lực.
"Tịnh Lâm của chúng ta." Thương Tễ hung ác mà xoa nắn y, "Thật ngoan, ngậm ta thật chặt."
Tịnh Lâm run rẩy đến không ra hình dạng, y cảm thấy chính mình như đang ngâm bên trong sóng triều, bị xâm nhập vào, khác hẳn so với những lần tiến công trong quá khứ, khiến y thậm chí còn không sờ được vào kiếm. Bàn tay y lung tung mà xoa bóp bả vai cùng khuôn mặt Thương Tễ, thân thể bị đỉnh giống đến lung lay như cơn sóng vỗ, mái tóc dập dềnh như làn sóng.
"Ta yêu ngươi." Thương Tễ rút ra hơn nửa, nói, "Cùng ta thành thân có được hay không?"
Tịnh Lâm co quắp chân, lắc đầu: "Ưm..."
Thương Tễ đột nhiên đẩy đến tận gốc, hắn cường ngạnh mà đỉnh lộng Tịnh Lâm, khiến chiếc giường cũng phải rung lắc. Hắn nghiêng đầu ngậm lấy đầu ngón tay Tịnh Lâm, hàm răng cắn vào, phía dưới lại tiếp tục đưa đẩy khiến Tịnh Lâm nghẹn ngào khóc nức nở.
"Có được hay không." Thương Tễ đè cả thân mình lên người Tịnh Lâm, cơ hồ muốn bẻ gãy y, "Có được hay không?"
Mông Tịnh Lâm run rẩy chân cũng đã mềm nhũn, muốn cuộn tròn người cũng không còn đủ sức, nằm trên đầu vai Thương Tễ lung lay sắp đổ. Y vịn vào cánh tay Thương Tễ, cảm thấy chính mình xong đời rồi, tự dưng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi cái chết. Y khẽ run lẩy bẩy, khàn giọng đáp: "... Được..."
Ngón tay cái Thương Tễ vuốt ve gò má Tịnh Lâm, tàn bạo mà hôn y. Miệng Tịnh Lâm bị ngăn chặn, không tài nào thở được, cũng chỉ có thể rơi nước mắt không ngừng. Y bất lực mà cầm lấy cánh tay Thương Tễ, đôi mắt khép hờ trở nên mơ màng, càng bị đỉnh đến toàn thân co giật, dịch thủy dính dớp bắn toàn bộ lên bụng Thương Tễ.
Lần này kẹp chặt đến nỗi Thương Tễ phải ngẩng cổ, buông môi Tịnh Lâm ra, ồ ồ mà thở gấp.
Tịnh Lâm được hô hấp, ngực kịch liệt phập phồng. Y còn chưa hết run rẩy, lại bị Thương Tễ hung ác xuyên vào, lập tức rên rỉ cầu cứu: "Hảo hung... ca... ca ca!"
Thương Tễ đột nhiên nắm lấy cằm Tịnh Lâm, hắn nhìn chằm chằm Tịnh Lâm, hai mắt dần đỏ lên. Thương Tễ đưa đẩy, Tịnh Lâm đau đớn bấu chặt vào hai cánh tay hắn. Sóng tình bổ nhào đến khiến Tịnh Lâm một trận choáng váng, y đã không chịu nổi, gào khóc không rõ, rốt cuộc trong tiếng 'ca ca' gầm nhẹ, bị Thương Tễ triệt để bắn vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.