Chương 112: Hiện thân
Đường Tửu Khanh
02/07/2022
Sáng
sớm ngày hôm sau, Thương Tễ bị cửa sổ lung lay làm chói mắt phải tỉnh
lại, hẳn là lại một đêm tuyết lớn đã trôi qua. Tịnh Lâm vẫn còn nằm trên ngực hắn ngủ rất sâu, bàn tay nóng bỏng của Thương Tễ sờ lên da thịt
trắng mịn, quyến luyến không rời. Bắp đùi cùng hông Tịnh Lâm bị siết
chặt để lại dấu ngón tay rõ ràng, bị sờ soạng, lập tức cuộn tròn người
lại dấu vào bên trong.
Thương Tễ thì có điểm không ổn.
Tối hôm qua hắn nhiều lắm chỉ được tính là nửa no, mười tám lớp võ nghệ còn chưa kịp triển khai. Hắn sờ soạng da thịt ngọc ngà, vận sức chờ phát động mà cọ xát vài cái, Tịnh Lâm bị cọ đến run chân, khẽ thở dốc mấy tiếng.
Đầu gối Thương Tễ tách chân Tịnh Lâm ra, dư vị tối qua để lại một mảnh vừa mềm mại vừa nóng bỏng. Hắn ngựa quen đường cũ mà tiến nhập, ngậm lấy bờ môi đang thở dốc của Tịnh Lâm, từ từ đỉnh lộng.
Tịnh Lâm còn chưa tỉnh hẳn, hơi nức nở nghẹn ngào. Ẩm ướt cùng ấm nóng mà vươn người dậy, ôm lấy cổ Thương Tễ bị hôn đến khẽ rên rỉ.
Trận này rõ ràng không kịch liệt, nhưng cũng khiến hai người mồ hôi đầm đìa.
"Gọi thêm mấy tiếng." Thương Tễ một bên tàn nhẫn một bên ôn nhu, ngón tay lau sạch sẽ mồ hôi cùng nước mắt Tịnh Lâm, "Gọi thêm mấy tiếng cho ta nghe."
Tịnh Lâm bị đỉnh đến mơ hồ, tùy theo hắn mà hô vài tiếng "ca ca."
Lúc xốc chăn lên, trên giường đã trở thành một đống lộn xộn, tóc ngấm mồ hôi dính vào trên lưng. Tịnh Lâm chống người muốn đứng lên chân lại giẫm phải cái gì trượt một cái, Thương Tễ để trần xuống giường liền kéo Tịnh Lâm khiêng lên vai, mang theo y đi tắm.
Tịnh Lâm thay quần áo xong liền cảm thấy như được sống lại, Thương Tễ mở cửa ra, hàn khí bên ngoài lập tức đập vào mặt.
Ngược lại tuyết không còn rơi nữa, ngọn núi một đêm đã đóng băng ba thước. Lúc Thương Tễ đẩy cửa ra còn có tảng băng bị mắc kẹt trong khe cửa, hắn mang giày vào lắc lư đi trên hành lang, thấy những cây cột nhỏ bằng đá đều đông cứng lại.
"Một đêm đóng băng." Tịnh Lâm bịt chặt cổ tay áo lại, "Việc này không thể tránh khỏi có liên quan đến Tông Âm."
"Đêm qua không cẩn thận để lộ ra long tức." Thương Tễ nhìn lại y, "Cả người ngươi đều dính long khí, hắn hẳn là ngửi thấy được."
Tịnh Lâm theo bản năng mà ngửi cổ tay mình, "Ngươi chưa độ kiếp, ta sao lại dính long tức được chứ?"
Thương Tễ ôm cánh tay, "Từ trước lưu lại, nếu không phải do ta chết quá sớm, đáng lẽ càng phải đậm đặc hơn ấy."
Tịnh Lâm hỏi: "Hắn có đến không?"
Thương Tễ đứng trên hành lang quay người lại, "Tông Âm vẫn luôn tìm cơ hội để hóa long, đột nhiên ngửi được mùi vị, nhất định sẽ bị dẫn dắt. Hôm nay đại hàn, ta đoán đây là dấu hiệu hắn đã không có cách nào tự kiềm chế. Hắn mặc dù nghi ngờ đây là cái bẫy, cũng sẽ tới tìm tòi thực hư."
"Hắn có tới hay không cũng không sao cả." Tịnh Lâm đi đến dưới mái hiên, "Núi không đến tìm ta, ta liền đi tìm núi."
Sương mù trên núi giăng trên nền tuyết trắng, lợn rừng đang gấp rút chạy. Nó vây quanh đất trên sườn núi bị chôn vùi trong mùa thu, đào băng tuyết lên, đem những cây non tích trữ đẩy ra ngoài nhấm nuốt.
Dốc núi đã bị sụp xuống, cây cối phía sau nghiêng ngả đổ rạp. Lợn rừng vẩy vẩy những vụn tuyết bị bắn tóe lên mặt, không thèm để ý đến. Nó đã đói bụng suốt năm, sáu ngày, thôn dân dưới chân núi đã dọn sạch đồ đạc mang đi, bên trong hầm trống rỗng chẳng có cái gì để ăn.
Lợn rừng vừa nhai vừa nuốt, dần dần đào ra một cái hố.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân giẫm trên tuyết, lợn rừng quay đầu lại, thấy giữa màn sương có một nam nhân thân trên để trần khom người tiến lên. Tuyết đã chôn vùi chân của hắn, hắn trái lại toàn thân đỏ bừng vì nóng, hơi thở nặng nề.
Khứu giác lợn rừng nhạy bén, phân biệt được vị mặn ẩm ướt của hải triều. Nó nghi ngờ đây là yêu quái đến từ biển khơi, bởi vì hai tay hắn bị nóng đến đến rạn nứt, để lại vết tích trông như là vảy cá. Khuôn mặt hắn bị nhiệt khí thở ra che lấp, mơ hồ có thể nhìn thấy mặt mày.
Hắn như là một đám lửa, bụng lại đói cồn cào.
Lợn rừng đột nhiên quay đầu đi, nó tức tốc lao nhanh. Chân đạp lên nền tuyết, nó liền mạng nhảy về phía trước. Lưng húc gãy một đoạn cành tùng, chạy một mạch cắm đầu vào trong bụi rậm. Tiếng bước chân phía sau gấp gáp đuổi theo, người kia cũng đang chạy như điên.
Lợn rừng bị một cánh tay cường tráng ôm lấy móng guốc phía sau, nó hú lên một tiếng lăn lộn đập vào thân cây, đạp lên một mảnh sương tuyết. Hai tay nam nhân như gọng kìm sắt, kéo lợn rừng về phía sau. Lợn rừng giãy giụa như đá chìm biển lớn, dưới hai cánh tay của hắn không còn bất kỳ đường lui nào.
Nam nhân kéo lợn rừng đã tắt thở, đi bộ trong núi. Hắn đi cực kỳ nhanh, như là có cái gì đang thúc giục hắn, khiến hắn không thể trì hoãn. Khi hắn bẻ gãy cành tùng bước ra khỏi bụi cây, Tịnh Lâm chính là đang chờ đợi hắn.
"Nếu đã vào núi của ta." Tịnh Lâm lạnh giọng, "Sao lại không lên tiếng chào hỏi."
Tông Âm lập tức quay người lại kéo lợn rừng muốn bỏ chạy, hắn nhảy qua hố tuyết, lợn rừng bị kéo lê trên đất phát ra những tiếng vang trầm đục. Tốc độ của hắn cực nhanh, cũng không dám hóa hình mà trốn. Lúc hắn sắp phóng qua một khe núi hẹp, từ bên trái đột nhiên có người lao ra, đạp Tông Âm một cái đập người xuống nền tuyết.
Sườn má Tông Âm đập mạnh vào trong tuyết, hắn thở phì phò, đột nhiên húc mạnh khuỷu tay về phía sau. Thương Tễ bị khuỷu tay của hắn đánh vào ngực, hắn khẽ hít một hơi, lập tức ôm lấy khuỷu tay Tông Âm, đầu gối nhanh chóng đá vào eo Tông Âm. Tông Âm nhịn đau muốn bò dậy, Thương Tễ đã ấn cái gáy của hắn đập đầu vào trong tuyết. Tông Âm nặng nề thở gấp, một tay bắt lấy cánh tay Thương Tễ, dùng vai huých Thương Tễ lật Thương Tễ xuống đất. Tông Âm chống người dậy muốn bỏ chạy, hai tay Thương Tễ kéo lại mắt cá chân của hắn, kéo lấy Tông Âm lăn lộn trên mặt đất. Tông Âm một tay giữ vững, móc chân ghìm lấy cổ Thương Tễ .
"Các người là ai!" Cánh tay rắn rỏi của Tông Âm kẹp chặt Thương Tễ, dùng lực ghìm chặt, "Muốn bắt ta?!"
Thương Tễ nổi gân xanh, hai tay hắn nắm lấy cánh tay Tông Âm, bẻ ngược cánh tay Tông Âm xuống, khí lực mạnh mẽ đến đáng sợ. Tông Âm không chống cự nổi, Thương Tễ giữ chặt cánh tay hắn, dùng vai hất ngược hắn xuống đất, tuyết dưới chân nhất thời bị chấn động mạnh.
Thương Tễ kéo mở cổ áo, trên cổ để lại một dấu vòng do vừa bị siết chặt. Hắn nghiêng đầu xoa cổ, đá văng lợn rừng.
"Một năm không gặp." Thương Tễ nhổ ra một ngụm nước bọt xen lẫn máu, "Không nhớ rõ sao? Chúng ta cũng coi như là bạn cũ gặp lại."
Dấu ngón tay trên cánh tay Tông Âm khiến người sợ hãi, hắn ôm một tay thở dốc không ngừng, "Là vị thần quân nào gọi ngươi tới? Vẫn là phân giới ty đi!"
Thương Tễ khịt mũi coi thường, hắn ngồi xổm người xuống, "Trên đời này chẳng có 'thần quân' nào có thể mời nổi ta, ngươi sợ đến vỡ mật rồi à, là ai cũng không phân rõ được? Chúng ta ở đây đợi ngươi cả một đêm, trong viện đã chuẩn bị trà, mau đi thôi."
"Là ngươi!" Tông Âm đã nhận ra người đến.
"Phu nhân ta xưa nay không thích phải đợi người khác." Thương Tễ nói, "Mau chóng lên."
Tông Âm lôi con lợn rừng vào trong viện, Tịnh Lâm đã chuẩn bị một cái bàn nhỏ dưới mái hiên. Cũng không phải y không muốn mời người vào trong phòng ngồi, mà bởi vì phòng đã bị Thương Tễ chiếm làm tổ rồi, hắn không cho phép khí vị của người khác xâm nhập vào.
Thương Tễ dùng khăn nóng lau mặt, trên đường trở về đã chỉnh lại cổ áo ngay ngắn. Lúc này ngồi xuống bên cạnh Tịnh Lâm, dựa vào lan can ra hiệu cho Tông Âm ngồi xuống.
Tông Âm thấy Tịnh Lâm, liền không chịu tiến thêm một bước. Hắn xách con lợn rừng, đứng cách vài bước, "Lại là Lâm Tùng Quân! Ngày ấy ta thấy dung mạo của quân thượng vẫn y như cũ, lại thấy Phù Lê nán lại đây, nghi ngờ trong lòng quả nhiên không sai. Hôm nay quân thượng muốn giết hay muốn lăng trì, xin cứ việc nói thẳng."
Tịnh Lâm pha một ấm trà, y nói: "Ta với ngươi không thù không oán, ta chẳng có lý do gì để giết ngươi."
"500 năm trước quân thượng giết cha hành thích vua, khiến bên trong Cửu Thiên cảnh máu chảy thành sông." Tông Âm nói, "Hôm nay gặp mặt, có gì muốn chỉ giáo?"
"Sao dám chỉ giáo." Thương Tễ nói, "Ngươi bây giờ vứt bỏ phong tước mà ẩn giấu, ngàn dặm Đông Hải bị đóng băng, đông chết ngàn vạn người cũng không phải là nói quá. Lâm Tùng Quân y há có thể đứng trước mặt ngươi nói ra hai chữ 'chỉ giáo'?"
"Nếu đạo không giống nhau." Sắc mặt Tông Âm thay đổi, "Cũng không có gì để nói."
Thương Tễ hơi ngẩng đầu lên, "Vảy của ngươi đã hiện ra, đó là do khiếp sợ long tức nên mới như vậy. Long tức ở trong viện này, phu nhân chính là quý nhân giúp ngươi có cơ duyên hóa long. Hôm nay không phải là chúng ta muốn cùng ngươi đàm luận, mà là ngươi muốn đàm luận cùng với chúng ta."
Tông Âm nghe vậy liền im lặng, hồi lâu sau hắn nói: "Mấy tháng trước Đông Quân nói có quý nhân sắp tới, hóa ra là Lâm Tùng Quân. Lâm Tùng Quân biến mất trên Cửu Thiên đài, làm sao lại có thể mang theo long tức? Thương đế phương bắc chết dưới thương của Sát Qua Quân, cùng quân thượng có quan hệ như thế nào?"
"Ngươi bây giờ là bồ tát bùn qua sông, bản thân còn khó bảo toàn, đừng nên dò hỏi đến việc khác, miễn cho sự việc ngày càng rắc rối." Tịnh Lâm đặt nhẹ chén trà xuống, nói, "Trời tối lại muốn đổ tuyết, có muốn uống một chén không?" ①
"Tôn giả ban thưởng, không thể chối từ." Tông Âm lau tay, tiến lên vài bước, ngồi xếp bằng trước án. Nửa người trên của hắn bóng loáng, trên lưng có hoa văn hình vảy, đột nhiên nhìn lên, ngược lại có chút cảm giác quỷ dị. Sau khi hắn ngồi xuống liền nói tiếp, "Ta nhận ân tình của Đông Quân, đã ẩn náu ở Đông Hải nửa năm."
"Thì ra là do hắn ta làm." Thương Tễ ngồi thẳng người dậy, nói với Tịnh Lâm, "Lúc đó hắn không nói rõ ràng, chỉ sợ là lo lắng tai vách mạch rừng."
"Hắn hành tung bất định, dụng ý không rõ." Tịnh Lâm lại nhìn về phía Tông Âm, "Nếu không phải chuyện đã hết đường cứu vãn, bằng vào tài trí của hắn, chắc chắn sẽ không ra hạ sách này cho ngươi. Ngươi đã làm chuyện gì?"
Tông Âm trầm mặc ngồi ngay ngắn, sau lưng tuyết đã bắt đầu rơi. Hắn nhìn chăm chú vào chén trà trên bàn một lúc lâu mới nói: "Ta ái mộ một nữ tử phàm trần, đã thú làm thê. Nàng đang mang thai, đã được sáu tháng."
Sơn viện vắng vẻ tuyết im lặng rơi, chuông đồng đột nhiên kêu vang.
Tịnh Lâm thở dài trong lòng.
Cảm thấy chuyện lần này khó mà vượt qua.
Tông Âm thân cư Đông Hải, đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Tam giới xưa nay biết đến hắn là một người cương trực ngay thẳng, không thể nào dính đến hai chữ tư tình, quần thần bên trong Cửu Thiên cảnh thường có những kẻ phóng đãng, đều bị thu vào 'Giám dục phổ' giam trong truy hồn ngục giám sát. Nhưng mà 'Giám dục phổ' này cũng có một phần công lao của Tông Âm đã biên soạn nó. E là chính bản thân hắn cũng vạn vạn lần không hề nghĩ tới, có một ngày lại ngưỡng mộ nữ tử phàm trần, vì tình mà phạm luật.
Sân viện ở ẩn của Tông Âm cách ngọn núi này hơn ba mươi dặm đường, dựa vào núi, ở cạnh sông, mộc mạc tầm thường. Thương Tễ thấy tường đá của viện tử này được đắp rắn chắc đẹp đẽ, liền đoán đây là tác phẩm của Tông Âm.
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, sân viện không lớn, còn chưa tới một nửa của Chẩm thiền viện. Bên trong lót một con đường bằng gạch đá xanh, được quét tước sạch sẽ, để phòng trơn trượt còn trải một tấm thảm dài đan bằng sợi gai. Bên trái là một cây hạnh, cành cây thô to chắc chắn có treo một cái xích đu. Bên phải là mấy luống rau được trồng ngay ngắn, dưới lớp tuyết còn nhìn thấy một hai chiếc lá xanh mướt.
Tông Âm kéo con lợn rừng vào trong, gọi vào trong phòng: "A Nguyệt, có khách tới thăm."
Tấm ván gỗ trong phòng bị dỡ ra, tấm rèm được vén lên, lộ ra một cô nương ngây thơ. Nàng thấy Tông Âm, trong mắt liền vui mừng, bên má lộ ra một lúm đồng tiền, có nhịn mấy ngày nước đường cũng không ngọt ngào đến thế.
Thương Tễ cùng Tịnh Lâm đều tựa như thấy suối nguồn trong khe núi, phảng phất như đang gáy khò khò một tiếng, theo lúm đồng tiền của nàng, mọi tạp niệm trong lòng đều được loại trừ hết mức, trở nên thật thư thái.
Sơn Nguyệt mặc áo vải tóc cài trâm, chống đỡ người nghênh đón: "Hai vị mau mời vào, mùa đông khắc nghiệt, đứng lâu tê chân!" Lại chuyển hướng sang Tông Âm, ngữ khí hơi có chút hờn dỗi, "Trước khi ra cửa đã mặc cho chàng bộ quần áo mới, đi có một chuyến liền mất tung! Có đông lạnh cả người, ta cũng mặc kệ chàng."
Tông Âm cũng chỉ có thể cười ngây ngô, hắn không tiện nói nhiều trước mặt hai người này. Chỉ là nụ cười rất hiếm thấy, trước kia hắn nào có từng cười qua như vậy?
Sơn Nguyệt dẫn Tịnh Lâm cùng Thương Tễ vào trong nhà, pha một bình trà nóng, nói với hai người bọn họ: "Trong nhà không thường có người đến, Tông ca không có nhiều bằng hữu. Hai vị là khách quý hiếm có, nên xưng hô như thế nào?"
Tông Âm liền vội vàng nói: "Hai người bọn họ là..."
Thương Tễ nói: "Huynh trưởng."
Tịnh Lâm nói: "Đệ đệ."
Dứt lời hai người liền liếc mắt nhìn nhau, Thương Tễ rũ tay áo xuống kéo Tịnh Lâm một cái, âm thanh bật ra từ trong kẽ răng.
"Ta là huynh trưởng của hắn —— ngươi mỗi ngày lại có nhiều ca ca như vậy sao?!"
Tác giả có lời muốn nói:
①: Lấy tự Bạch Cư Dị ( Vấn lưu mười chín )
Thương Tễ thì có điểm không ổn.
Tối hôm qua hắn nhiều lắm chỉ được tính là nửa no, mười tám lớp võ nghệ còn chưa kịp triển khai. Hắn sờ soạng da thịt ngọc ngà, vận sức chờ phát động mà cọ xát vài cái, Tịnh Lâm bị cọ đến run chân, khẽ thở dốc mấy tiếng.
Đầu gối Thương Tễ tách chân Tịnh Lâm ra, dư vị tối qua để lại một mảnh vừa mềm mại vừa nóng bỏng. Hắn ngựa quen đường cũ mà tiến nhập, ngậm lấy bờ môi đang thở dốc của Tịnh Lâm, từ từ đỉnh lộng.
Tịnh Lâm còn chưa tỉnh hẳn, hơi nức nở nghẹn ngào. Ẩm ướt cùng ấm nóng mà vươn người dậy, ôm lấy cổ Thương Tễ bị hôn đến khẽ rên rỉ.
Trận này rõ ràng không kịch liệt, nhưng cũng khiến hai người mồ hôi đầm đìa.
"Gọi thêm mấy tiếng." Thương Tễ một bên tàn nhẫn một bên ôn nhu, ngón tay lau sạch sẽ mồ hôi cùng nước mắt Tịnh Lâm, "Gọi thêm mấy tiếng cho ta nghe."
Tịnh Lâm bị đỉnh đến mơ hồ, tùy theo hắn mà hô vài tiếng "ca ca."
Lúc xốc chăn lên, trên giường đã trở thành một đống lộn xộn, tóc ngấm mồ hôi dính vào trên lưng. Tịnh Lâm chống người muốn đứng lên chân lại giẫm phải cái gì trượt một cái, Thương Tễ để trần xuống giường liền kéo Tịnh Lâm khiêng lên vai, mang theo y đi tắm.
Tịnh Lâm thay quần áo xong liền cảm thấy như được sống lại, Thương Tễ mở cửa ra, hàn khí bên ngoài lập tức đập vào mặt.
Ngược lại tuyết không còn rơi nữa, ngọn núi một đêm đã đóng băng ba thước. Lúc Thương Tễ đẩy cửa ra còn có tảng băng bị mắc kẹt trong khe cửa, hắn mang giày vào lắc lư đi trên hành lang, thấy những cây cột nhỏ bằng đá đều đông cứng lại.
"Một đêm đóng băng." Tịnh Lâm bịt chặt cổ tay áo lại, "Việc này không thể tránh khỏi có liên quan đến Tông Âm."
"Đêm qua không cẩn thận để lộ ra long tức." Thương Tễ nhìn lại y, "Cả người ngươi đều dính long khí, hắn hẳn là ngửi thấy được."
Tịnh Lâm theo bản năng mà ngửi cổ tay mình, "Ngươi chưa độ kiếp, ta sao lại dính long tức được chứ?"
Thương Tễ ôm cánh tay, "Từ trước lưu lại, nếu không phải do ta chết quá sớm, đáng lẽ càng phải đậm đặc hơn ấy."
Tịnh Lâm hỏi: "Hắn có đến không?"
Thương Tễ đứng trên hành lang quay người lại, "Tông Âm vẫn luôn tìm cơ hội để hóa long, đột nhiên ngửi được mùi vị, nhất định sẽ bị dẫn dắt. Hôm nay đại hàn, ta đoán đây là dấu hiệu hắn đã không có cách nào tự kiềm chế. Hắn mặc dù nghi ngờ đây là cái bẫy, cũng sẽ tới tìm tòi thực hư."
"Hắn có tới hay không cũng không sao cả." Tịnh Lâm đi đến dưới mái hiên, "Núi không đến tìm ta, ta liền đi tìm núi."
Sương mù trên núi giăng trên nền tuyết trắng, lợn rừng đang gấp rút chạy. Nó vây quanh đất trên sườn núi bị chôn vùi trong mùa thu, đào băng tuyết lên, đem những cây non tích trữ đẩy ra ngoài nhấm nuốt.
Dốc núi đã bị sụp xuống, cây cối phía sau nghiêng ngả đổ rạp. Lợn rừng vẩy vẩy những vụn tuyết bị bắn tóe lên mặt, không thèm để ý đến. Nó đã đói bụng suốt năm, sáu ngày, thôn dân dưới chân núi đã dọn sạch đồ đạc mang đi, bên trong hầm trống rỗng chẳng có cái gì để ăn.
Lợn rừng vừa nhai vừa nuốt, dần dần đào ra một cái hố.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân giẫm trên tuyết, lợn rừng quay đầu lại, thấy giữa màn sương có một nam nhân thân trên để trần khom người tiến lên. Tuyết đã chôn vùi chân của hắn, hắn trái lại toàn thân đỏ bừng vì nóng, hơi thở nặng nề.
Khứu giác lợn rừng nhạy bén, phân biệt được vị mặn ẩm ướt của hải triều. Nó nghi ngờ đây là yêu quái đến từ biển khơi, bởi vì hai tay hắn bị nóng đến đến rạn nứt, để lại vết tích trông như là vảy cá. Khuôn mặt hắn bị nhiệt khí thở ra che lấp, mơ hồ có thể nhìn thấy mặt mày.
Hắn như là một đám lửa, bụng lại đói cồn cào.
Lợn rừng đột nhiên quay đầu đi, nó tức tốc lao nhanh. Chân đạp lên nền tuyết, nó liền mạng nhảy về phía trước. Lưng húc gãy một đoạn cành tùng, chạy một mạch cắm đầu vào trong bụi rậm. Tiếng bước chân phía sau gấp gáp đuổi theo, người kia cũng đang chạy như điên.
Lợn rừng bị một cánh tay cường tráng ôm lấy móng guốc phía sau, nó hú lên một tiếng lăn lộn đập vào thân cây, đạp lên một mảnh sương tuyết. Hai tay nam nhân như gọng kìm sắt, kéo lợn rừng về phía sau. Lợn rừng giãy giụa như đá chìm biển lớn, dưới hai cánh tay của hắn không còn bất kỳ đường lui nào.
Nam nhân kéo lợn rừng đã tắt thở, đi bộ trong núi. Hắn đi cực kỳ nhanh, như là có cái gì đang thúc giục hắn, khiến hắn không thể trì hoãn. Khi hắn bẻ gãy cành tùng bước ra khỏi bụi cây, Tịnh Lâm chính là đang chờ đợi hắn.
"Nếu đã vào núi của ta." Tịnh Lâm lạnh giọng, "Sao lại không lên tiếng chào hỏi."
Tông Âm lập tức quay người lại kéo lợn rừng muốn bỏ chạy, hắn nhảy qua hố tuyết, lợn rừng bị kéo lê trên đất phát ra những tiếng vang trầm đục. Tốc độ của hắn cực nhanh, cũng không dám hóa hình mà trốn. Lúc hắn sắp phóng qua một khe núi hẹp, từ bên trái đột nhiên có người lao ra, đạp Tông Âm một cái đập người xuống nền tuyết.
Sườn má Tông Âm đập mạnh vào trong tuyết, hắn thở phì phò, đột nhiên húc mạnh khuỷu tay về phía sau. Thương Tễ bị khuỷu tay của hắn đánh vào ngực, hắn khẽ hít một hơi, lập tức ôm lấy khuỷu tay Tông Âm, đầu gối nhanh chóng đá vào eo Tông Âm. Tông Âm nhịn đau muốn bò dậy, Thương Tễ đã ấn cái gáy của hắn đập đầu vào trong tuyết. Tông Âm nặng nề thở gấp, một tay bắt lấy cánh tay Thương Tễ, dùng vai huých Thương Tễ lật Thương Tễ xuống đất. Tông Âm chống người dậy muốn bỏ chạy, hai tay Thương Tễ kéo lại mắt cá chân của hắn, kéo lấy Tông Âm lăn lộn trên mặt đất. Tông Âm một tay giữ vững, móc chân ghìm lấy cổ Thương Tễ .
"Các người là ai!" Cánh tay rắn rỏi của Tông Âm kẹp chặt Thương Tễ, dùng lực ghìm chặt, "Muốn bắt ta?!"
Thương Tễ nổi gân xanh, hai tay hắn nắm lấy cánh tay Tông Âm, bẻ ngược cánh tay Tông Âm xuống, khí lực mạnh mẽ đến đáng sợ. Tông Âm không chống cự nổi, Thương Tễ giữ chặt cánh tay hắn, dùng vai hất ngược hắn xuống đất, tuyết dưới chân nhất thời bị chấn động mạnh.
Thương Tễ kéo mở cổ áo, trên cổ để lại một dấu vòng do vừa bị siết chặt. Hắn nghiêng đầu xoa cổ, đá văng lợn rừng.
"Một năm không gặp." Thương Tễ nhổ ra một ngụm nước bọt xen lẫn máu, "Không nhớ rõ sao? Chúng ta cũng coi như là bạn cũ gặp lại."
Dấu ngón tay trên cánh tay Tông Âm khiến người sợ hãi, hắn ôm một tay thở dốc không ngừng, "Là vị thần quân nào gọi ngươi tới? Vẫn là phân giới ty đi!"
Thương Tễ khịt mũi coi thường, hắn ngồi xổm người xuống, "Trên đời này chẳng có 'thần quân' nào có thể mời nổi ta, ngươi sợ đến vỡ mật rồi à, là ai cũng không phân rõ được? Chúng ta ở đây đợi ngươi cả một đêm, trong viện đã chuẩn bị trà, mau đi thôi."
"Là ngươi!" Tông Âm đã nhận ra người đến.
"Phu nhân ta xưa nay không thích phải đợi người khác." Thương Tễ nói, "Mau chóng lên."
Tông Âm lôi con lợn rừng vào trong viện, Tịnh Lâm đã chuẩn bị một cái bàn nhỏ dưới mái hiên. Cũng không phải y không muốn mời người vào trong phòng ngồi, mà bởi vì phòng đã bị Thương Tễ chiếm làm tổ rồi, hắn không cho phép khí vị của người khác xâm nhập vào.
Thương Tễ dùng khăn nóng lau mặt, trên đường trở về đã chỉnh lại cổ áo ngay ngắn. Lúc này ngồi xuống bên cạnh Tịnh Lâm, dựa vào lan can ra hiệu cho Tông Âm ngồi xuống.
Tông Âm thấy Tịnh Lâm, liền không chịu tiến thêm một bước. Hắn xách con lợn rừng, đứng cách vài bước, "Lại là Lâm Tùng Quân! Ngày ấy ta thấy dung mạo của quân thượng vẫn y như cũ, lại thấy Phù Lê nán lại đây, nghi ngờ trong lòng quả nhiên không sai. Hôm nay quân thượng muốn giết hay muốn lăng trì, xin cứ việc nói thẳng."
Tịnh Lâm pha một ấm trà, y nói: "Ta với ngươi không thù không oán, ta chẳng có lý do gì để giết ngươi."
"500 năm trước quân thượng giết cha hành thích vua, khiến bên trong Cửu Thiên cảnh máu chảy thành sông." Tông Âm nói, "Hôm nay gặp mặt, có gì muốn chỉ giáo?"
"Sao dám chỉ giáo." Thương Tễ nói, "Ngươi bây giờ vứt bỏ phong tước mà ẩn giấu, ngàn dặm Đông Hải bị đóng băng, đông chết ngàn vạn người cũng không phải là nói quá. Lâm Tùng Quân y há có thể đứng trước mặt ngươi nói ra hai chữ 'chỉ giáo'?"
"Nếu đạo không giống nhau." Sắc mặt Tông Âm thay đổi, "Cũng không có gì để nói."
Thương Tễ hơi ngẩng đầu lên, "Vảy của ngươi đã hiện ra, đó là do khiếp sợ long tức nên mới như vậy. Long tức ở trong viện này, phu nhân chính là quý nhân giúp ngươi có cơ duyên hóa long. Hôm nay không phải là chúng ta muốn cùng ngươi đàm luận, mà là ngươi muốn đàm luận cùng với chúng ta."
Tông Âm nghe vậy liền im lặng, hồi lâu sau hắn nói: "Mấy tháng trước Đông Quân nói có quý nhân sắp tới, hóa ra là Lâm Tùng Quân. Lâm Tùng Quân biến mất trên Cửu Thiên đài, làm sao lại có thể mang theo long tức? Thương đế phương bắc chết dưới thương của Sát Qua Quân, cùng quân thượng có quan hệ như thế nào?"
"Ngươi bây giờ là bồ tát bùn qua sông, bản thân còn khó bảo toàn, đừng nên dò hỏi đến việc khác, miễn cho sự việc ngày càng rắc rối." Tịnh Lâm đặt nhẹ chén trà xuống, nói, "Trời tối lại muốn đổ tuyết, có muốn uống một chén không?" ①
"Tôn giả ban thưởng, không thể chối từ." Tông Âm lau tay, tiến lên vài bước, ngồi xếp bằng trước án. Nửa người trên của hắn bóng loáng, trên lưng có hoa văn hình vảy, đột nhiên nhìn lên, ngược lại có chút cảm giác quỷ dị. Sau khi hắn ngồi xuống liền nói tiếp, "Ta nhận ân tình của Đông Quân, đã ẩn náu ở Đông Hải nửa năm."
"Thì ra là do hắn ta làm." Thương Tễ ngồi thẳng người dậy, nói với Tịnh Lâm, "Lúc đó hắn không nói rõ ràng, chỉ sợ là lo lắng tai vách mạch rừng."
"Hắn hành tung bất định, dụng ý không rõ." Tịnh Lâm lại nhìn về phía Tông Âm, "Nếu không phải chuyện đã hết đường cứu vãn, bằng vào tài trí của hắn, chắc chắn sẽ không ra hạ sách này cho ngươi. Ngươi đã làm chuyện gì?"
Tông Âm trầm mặc ngồi ngay ngắn, sau lưng tuyết đã bắt đầu rơi. Hắn nhìn chăm chú vào chén trà trên bàn một lúc lâu mới nói: "Ta ái mộ một nữ tử phàm trần, đã thú làm thê. Nàng đang mang thai, đã được sáu tháng."
Sơn viện vắng vẻ tuyết im lặng rơi, chuông đồng đột nhiên kêu vang.
Tịnh Lâm thở dài trong lòng.
Cảm thấy chuyện lần này khó mà vượt qua.
Tông Âm thân cư Đông Hải, đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Tam giới xưa nay biết đến hắn là một người cương trực ngay thẳng, không thể nào dính đến hai chữ tư tình, quần thần bên trong Cửu Thiên cảnh thường có những kẻ phóng đãng, đều bị thu vào 'Giám dục phổ' giam trong truy hồn ngục giám sát. Nhưng mà 'Giám dục phổ' này cũng có một phần công lao của Tông Âm đã biên soạn nó. E là chính bản thân hắn cũng vạn vạn lần không hề nghĩ tới, có một ngày lại ngưỡng mộ nữ tử phàm trần, vì tình mà phạm luật.
Sân viện ở ẩn của Tông Âm cách ngọn núi này hơn ba mươi dặm đường, dựa vào núi, ở cạnh sông, mộc mạc tầm thường. Thương Tễ thấy tường đá của viện tử này được đắp rắn chắc đẹp đẽ, liền đoán đây là tác phẩm của Tông Âm.
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, sân viện không lớn, còn chưa tới một nửa của Chẩm thiền viện. Bên trong lót một con đường bằng gạch đá xanh, được quét tước sạch sẽ, để phòng trơn trượt còn trải một tấm thảm dài đan bằng sợi gai. Bên trái là một cây hạnh, cành cây thô to chắc chắn có treo một cái xích đu. Bên phải là mấy luống rau được trồng ngay ngắn, dưới lớp tuyết còn nhìn thấy một hai chiếc lá xanh mướt.
Tông Âm kéo con lợn rừng vào trong, gọi vào trong phòng: "A Nguyệt, có khách tới thăm."
Tấm ván gỗ trong phòng bị dỡ ra, tấm rèm được vén lên, lộ ra một cô nương ngây thơ. Nàng thấy Tông Âm, trong mắt liền vui mừng, bên má lộ ra một lúm đồng tiền, có nhịn mấy ngày nước đường cũng không ngọt ngào đến thế.
Thương Tễ cùng Tịnh Lâm đều tựa như thấy suối nguồn trong khe núi, phảng phất như đang gáy khò khò một tiếng, theo lúm đồng tiền của nàng, mọi tạp niệm trong lòng đều được loại trừ hết mức, trở nên thật thư thái.
Sơn Nguyệt mặc áo vải tóc cài trâm, chống đỡ người nghênh đón: "Hai vị mau mời vào, mùa đông khắc nghiệt, đứng lâu tê chân!" Lại chuyển hướng sang Tông Âm, ngữ khí hơi có chút hờn dỗi, "Trước khi ra cửa đã mặc cho chàng bộ quần áo mới, đi có một chuyến liền mất tung! Có đông lạnh cả người, ta cũng mặc kệ chàng."
Tông Âm cũng chỉ có thể cười ngây ngô, hắn không tiện nói nhiều trước mặt hai người này. Chỉ là nụ cười rất hiếm thấy, trước kia hắn nào có từng cười qua như vậy?
Sơn Nguyệt dẫn Tịnh Lâm cùng Thương Tễ vào trong nhà, pha một bình trà nóng, nói với hai người bọn họ: "Trong nhà không thường có người đến, Tông ca không có nhiều bằng hữu. Hai vị là khách quý hiếm có, nên xưng hô như thế nào?"
Tông Âm liền vội vàng nói: "Hai người bọn họ là..."
Thương Tễ nói: "Huynh trưởng."
Tịnh Lâm nói: "Đệ đệ."
Dứt lời hai người liền liếc mắt nhìn nhau, Thương Tễ rũ tay áo xuống kéo Tịnh Lâm một cái, âm thanh bật ra từ trong kẽ răng.
"Ta là huynh trưởng của hắn —— ngươi mỗi ngày lại có nhiều ca ca như vậy sao?!"
Tác giả có lời muốn nói:
①: Lấy tự Bạch Cư Dị ( Vấn lưu mười chín )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.