Chương 64: Thắng trong nguy hiểm
Thẩm Như
29/08/2020
Editor: demcodon
Phương Vân Tuyên nhẹ nhàng mỉm cười với Đỗ Ích Sơn, nụ cười này như gió xuân phất vào mặt. Đỗ Ích Sơn nhìn thấy trong lòng vừa thích vừa tự hào, trái tim cũng yên ổn ngồi yên trên đài cao, chỉ còn chờ nhìn Phương Vân Tuyên thắng như thế nào thôi.
Phương Vân Tuyên kêu gia đinh lấy ra một cái chậu trắng, ở trong chậu đựng nước trong.
Chậu trắng này chỉ có ngang hơn một thước, cao nửa thước, là chậu dùng rửa mặt bình thường. Phương Vân Tuyên bưng chậu trắng để sang một bên trên bàn, tiếp theo chuẩn bị nguyên liệu muốn dùng. Sau đó xoay người cười nói với dân chúng: “Tài nghệ của Chu huynh thật tinh vi, Phương mỗ thật sự bội phục. Nếu như không lấy ra chút bản lĩnh giống như vậy sợ là khó có thể thắng được, như thế Phương mỗ phải bêu xấu.”
Các dân chúng vừa mới xem qua Chu Hám Hải cắt thịt ở trên lưng người sống đã chìm trong chấn động. Sau khi nghe Phương Vân Tuyên nói xong không khỏi lại nói chuyện khe khẽ, châu đầu ghé tai một hồi. Họ không biết Phương Vân Tuyên còn có thể lấy ra loại tuyệt kỹ gì mới có thể so với Chu Hám Hải.
Bọn họ đều cảm thấy không có khả năng, cắt thịt trên lưng người đã là tài nghệ cao siêu. Nếu so loại còn tốt hơn thật sự là không thể tưởng tượng được.
Trần Hưng cũng ngược lại xem thường, khinh thường nói với Phương Vân Tuyên: “Hừ, bản lĩnh này của sư huynh ta là phụ thân ta tự mình dạy dỗ, há là tiểu tử miệng còn hôi sữa như người có thể so được? Ngươi cho dù là từ lúc bú sữa coi như đầu bếp, thì tính toán đâu ra đấy cũng mới hai mươi mấy năm. Phụ thân ta đây chính là cựu đầu bếp có bốn - năm mươi năm kinh nghiệm, kỹ thuật cắt xào nấu mọi thứ đều tinh diệu. Ông ấy dạy dỗ ra đồ đệ, chỉ là nhắm mắt lại cũng mạnh hơn đầu bếp nấu ăn hại người phải ở đại lao ba tháng như ngươi!”
Vi Trọng Ngạn và đám người lão Lục đã rất tức giận. Nếu không phải Đỗ Ích Sơn sớm có sắp xếp bằng không bọn họ đã sớm xông lên phía trước cho Trần Hưng hai - ba đấm đá, đánh cho mắt y bầm tím rồi nói sau.
Tỷ thí nhìn chính là kỹ thuật thật sự. Lúc này tranh cãi không có chút ý nghĩa.
Phương Vân Tuyên cũng không cãi lại, tiếp theo nói với Trần Hưng: “Phương mỗ bất tài, hôm nay sẽ nhắm mắt lại tỷ thí một ván, nhìn xem ta và Chu huynh rốt cuộc ai cao ai thấp, kỹ thuật cắt của ai tốt hơn.”
Mọi người đang khó hiểu đã thấy Phương Vân Tuyên đã kêu người chuẩn bị một miếng vải thô màu đen mang lên trên đài cao cho Mã Thành An kiểm nghiệm, để cho hắn (MTA) xác nhận miếng vải này thật sự dày, che ở trên mắt là tuyệt đối không nhìn thấy mọi vật bên ngoài.
Mã Thành An nhìn một lần, lại truyền qua cho mấy vị hương thân khác xem qua. Lý Đại Sơn nhìn rất cẩn thận, lật qua lật lại xem, còn che ở trên mặt thử một hồi xác định là hai mắt chỉ có một màn đen không nhìn thấy cái gì. Lúc này mới phủi tay ném miếng vải đen cho gia đinh trả lại cho Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên nhận miếng vải đen mời gia đinh che ở trên mắt hắn, sau đó quấn quanh đầu và cột thật chặt sau đầu.
Ánh sáng ban ngày lập tức biến thành một mảnh tối đen. Phương Vân Tuyên không nhìn thấy cái gì, dựa vào ký ức sờ soạng đến trước bàn cầm lấy dao phay và một miếng đậu hũ. Sau đó cầm đậu hũ bỏ vào trong chậu nước, tay quơ dao bắt đầu cắt đậu hũ ở trong nước.
Mọi người ngạc nhiên hô lên một hồi. Nếu nói vừa rồi Chu Hám Hải lấy người khác liều mạng thì giờ phút này Phương Vân Tuyên đã có thể thật sự động dao trên tay mình liều mạng.
Tay trái Phương Vân Tuyên nâng một miếng đậu hũ vuông vức, tay phải cầm một thanh dao hơi mỏng, thân dao dựa sát bên cạnh đậu hũ cũng không thấy dao kia có động tác biên độ lớn gì, nhẹ nhàng lay động, xuyên qua tới lui ở trên đậu hũ non mịm trắng như tuyết, đi theo thì nhìn thấy trong nước vứt ra một sợi trắng thật dài.
Mọi người càng kinh dị, sợi trắng kia càng vứt càng dài. Mọi người lúc này mới kịp phản ứng thì ra đó là Phương Vân Tuyên cắt thành đậu hũ sợi chỉ.
Trong đám người không ai reo hò, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào trong chậu trắng. Đậu hũ mỗi người đều ăn qua, vừa non vừa mềm. Cho dù đặt ở trên thớt cũng không nhất định có thể cắt ra tinh mịn đều đều như thế, còn không tính là đậu hũ sợi, mà càng như là một sợi đậu hũ trắng nõn. Dù sao cắt nhiều sợi mỏng mới có thể cắt thành như vậy, ngay cả mắt thường cũng không nhìn rõ.
Chu Hám Hải và Trần Hưng cũng mở to hai mắt nhìn. Tay nghề Phương Vân Tuyên thành thạo, động tác phóng khoáng, mỗi một hành động đều không có một chút bối rối và dừng lại, hắn cắt rất nhanh. Vừa rồi Chu Hám Hải cắt thịt bò khoảng thời gian một chén trà nhỏ, mà Phương Vân Tuyên dường như là vung tay lên. Mọi người vẫn chưa kinh ngạc xong hắn đã cắt một miếng đậu hũ thành sợi mỏng, nhẹ nhàng ném chút đậu hũ cuối cùng vào trong nước. Phương Vân Tuyên lấy khăn vải trắng lau khô nước dính trên tay. Sau đó giơ lên cho mọi người thấy trên tay sạch sẽ, hoàn hảo như lúc ban đầu, không có để lại một dấu hoặc miệng vết thương.
Phương Vân Tuyên cởi miếng vải đen trên mặt xuống miếng, từ trong chậu trắng vớt lên một cây đậu hũ sợi. Sợi trắng kia bạch khoát lên trên đôi đũa toàn thân đen nhánh như gỗ mun, mỏng như sợi tóc, dài như lông trâu, cách từ xa dường như đều làm cho người nhìn thấy không rõ.
Như thế còn chưa tính hết, Phương Vân Tuyên lại kêu người lấy qua một cây kim may áo đến thật cẩn thận bốc sợi đậu hũ lên, từ từ nhẹ nhàng xỏ vào trong lỗ kim; chỉ thấy sợi đậu hũ kia không đứt một chút, xuông xẻ trôi chảy chui qua lỗ kim.
Quả thực là tuyệt, một miếng đậu hũ mềm mềm lại có thể cắt thành như vậy, muốn không kêu tốt cũng không được.
Cách một hồi lâu mọi người mới phục hồi lại tinh thần, tiếng trầm trồ khen ngợi vang thành một mảnh. Ngay cả Chu Hám Hải cũng nhịn không được reo hò theo đám người.
Trần Hưng tức giận hung hăng liếc mắt trừng Phương Vân Tuyên một cái, quay đầu lại tát cho Chu Hám Hải một cái: “Huynh điên hả? Hò reo cho hắn làm gì?”
Chu Hám Hải bị đánh đến ngốc nghếch, cả người cũng bực nắm tay thật chặt, thật muốn bỏ cuộc mà đi.
Trần Hưng đánh người xong mới hối hận, y cũng không phải hối hận không nên động tay đánh người, mà là sợ vạn nhất chọc giận Chu Hám Hải thì trong Tụ Tiên Cư sẽ không có ai có thể chống đỡ lên mặt bàn.
Khuôn mặt Trần Hưng lập tức thay đổi, cố gắng vẻ mặt ôn hoà kéo tay Chu Hám Hải mềm giọng cầu nói: “Sư huynh đừng trách ta, hai ta cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng không bình thường. Tính tình ta thế nào huynh là người biết rõ, ta là không khách khí với huynh mới làm càn như thế. Huynh ngàn không nhớ, vạn không nhớ, cũng nhớ ở trên mặt phụ mẫu ta, đừng buồn bực ta.”
Chu Hám Hải vùa nghe một câu "cùng nhau lớn lên" của Trần Hưng xong nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Khi còn nhỏ Trần Hưng không phải là loại hư hỏng này. Y mặc dù được nuông chiều nhưng cuối cùng vẫn là một đứa trẻ tốt. Bọn họ cùng nhau học nghề, cùng nhau cõng sư phụ lười biếng. Năm đó Chu Hám Hải bướng bỉnh vì bắt trứng chim mà leo lên trên cây, sẩy chân một cái ngã xuống dưới. Chính làTrần Hưng nho nhỏ cõng mình về Tụ Tiên Cư.
Một màn kia cho tới bây giờ vẫn giống như đang ở trước mắt, mình lớn hơn Trần Hưng năm tuổi. Khi đó cái đầu tự nhiên cũng cao hơn y rất nhiều, nhưng Trần Hưng lại cố chấp cõng mình, cứ như vậy cõng từng bước về nhà.
Bây giờ tất cả đều thay đổi. Từ khi sư phụ qua đời thì Trần Hưng đã trở nên ngày càng chỉ vì cái lợi trước mắt. Khi còn thiếu niên những tình cảm đó cũng từ lúc y không ngừng khiển trách chửi rủa mất dần đi.
Lần này mình giúp y một lần cuối cùng, Chu Hám Hải quyết tâm ném cánh tay Trần Hưng ra xoay người đi, mang tất cả yếu đuối và đau lòng đều ép xuống đáy lòng.
Bên này Phương Vân Tuyên chưa làm xong món ăn. Hắn kêu người cất cây kim, lần nữa dùng miếng vải đen bịt kín hai mắt, tiếp tục cắt nguyên liệu khác.
Kỹ thuật cắt đã triển lãm qua, lúc này Phương Vân Tuyên đang thay đổi cắt ở trên thớt, chặt thịt ức gà chín, măng mùa đông, dùng canh loãng hầm chân giò hun khói, nấm hương và một chút rau xanh. Những nguyên liệu này toàn bộ đều cắt thành sợi chỉ mỏng như đậu hũ.
Tròng mắt Trần Hưng đảo loạn, mắt thấy Phương Vân Tuyên sắp cắt xong. Một ván tỷ thí này người sáng suốt vừa thấy đã biết Phương Vân Tuyên thắng rồi.
Mặc dù lúc Chu Hám Hải cắt thịt có cắt tốt đến đâu cũng là trợn tròn mắt nhìn vật thật cắt. Mà Phương Vân Tuyên che hai mắt, mắt không thể thấy vật lại cắt một miếng đậu hũ có thể xỏ qua lỗ kim nho nhỏ; thật sự không phải người bình thường có thể làm được, không có bản lĩnh mười mấy năm và ngày đêm không ngừng khổ luyện thì tuyệt đối không làm được.
Cũng chỉ bằng điểm này thì ván này Tụ Tiên Cư đã thua.
Trong lòng Trần Hưng đều không cam, âm thầm suy nghĩ kế khác, cân nhắc phải hại Phương Vân Tuyên như thế nào để cho hắn không làm xong món ăn này. Như vậy Tụ Tiên Cư tự nhiên có thể chuyển bại thành thắng.
Trong mắt tia sáng chợt lóe, thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị Trần Hưng đột nhiên bước về phía trước một bước, giả vờ làm bộ như không đứng vững nghiêng người ngã về phía bàn bên cạnh. Một cũ ngã này đánh vào trên bàn, mà trên bàn dài chất đầy dụng cụ làm bếp. Trần Hưng thuận tay lay làm cho tất cả nồi chảo chén chậu trên bàn đều lay rớt xuống đất.
Leng keng lanh canh vang lên lộn xộn một hồi, mọi người giật nảy mình. Mọi người đang tập trung tinh thần nhìn Phương Vân Tuyên bên này cả hội trường đều lặng ngắt như tờ. Ngay cả một cây châm rớt cũng đều có thể nghe được động tĩnh. Huống chi lần này vừa là nồi sắt vừa là chảo có cán, tiếng vang miễn bàn có bao lớn. Mọi người sợ tới mức giật mình ôm ngực mắng: “Ai vậy? Muốn hù chết người hả?”
Trần Hưng muốn chính là hiệu quả này, nhà y từ tổ tông đã bắt đầu kinh doanh tửu lâu. Bản thân mình từ nhỏ học nấu ăn, mặc dù chỉ học được nửa vời nhưng trong phương diện này y cũng biết được một phần.
Nấu ăn giống như thi cử, muốn chính là một người toàn tâm toàn ý, không chịu nổi một chút quấy rầy. Huống chi Phương Vân Tuyên giờ phút này che hai mắt. Thị giác bị cản trở thì giác quan khác sẽ nhạy cảm hơn. Người bình thường có lẽ chỉ cảm thấy tranh cãi ầm ĩ, mà Phương Vân Tuyên bên kia không thể nghi ngờ giống như đất bằng phẳng vang lên một tiếng sấm, hơn nữa còn đúng lúc vang ở bên cạnh lỗ tai hắn.
Trần Hưng cười trộm, âm thầm vui mừng, thầm nghĩ lúc này còn không dọa hắn chết? Cho dù không dọa chết cũng phải sợ tới mức tay run run, ngay cả đầu ngón tay cũng không cắt được.
Trần Hưng đứng dậy, sửa sang lại xiêm y trên người, chỉ còn chờ nhìn dáng vẻ thảm thương của Phương Vân Tuyên. Nhưng vừa đưa mắt nhìn thì thiếu chút nữa tức chết.
Phương Vân Tuyên giống như không nghe thấy gì, động tác trên tay không có một chút tạm dừng. Mây bay nước chảy, động tác lưu loát, cắt nhanh các loại nguyên liệu. Chờ Trần Hưng đứng dậy hắn đã cắt xong nguyên liệu thành sợi thả vào trong canh gà nấu sôi, canh gà nấu xong thêm muối ra nồi.
Măng mùa đông sợi, nấm hương sợi đều cắt thành rất nhỏ. Sau khi thả vào nồi không thể nấu lâu, đặc biệt là đậu hũ sợi đã mỏng như lông tóc. Nếu như nấu lửa không đúng, bỏ vào trong nồi nấu lâu sẽ nát, vậy thì món đậu hũ cấu tứ này cũng coi như hư.
Sau khi canh sôi ra nồi khuấy hai vòng, cuối cùng mới thả đậu hũ vào, lại khuấy một vòng. Phương Vân Tuyên đã bưng nồi xuống. Sau khi cởi miếng vải đen xuống múc đậu hũ cấu tứ vào trong chén thanh hoa nhỏ đặt ở trên khay, tiếp theo kêu gã sai vặt bưng lên đám người Mã Thành An trên đài thưởng thức.
Còn dư lại hai chén Phương Vân Tuyên tự mình bưng cho dân chúng vây xem.
Mã Thành An nhận chén canh, chỉ thấy trong chén một mảnh ửng đỏ xanh biếc trắng noãn, màu sắc rất tươi đẹp. Các loại màu đồ ăn sợi hỗn hợp chung một chỗ, phân tán ở trong một chén nước canh trong suốt, giống như mây di động trôi bồng bềnh, thật sự đẹp mắt.
Lấy muỗng múc đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy non mềm hương vị tươi, vừa vào miệng đã tan. Mặc dù phân biệt được các loại hương vị đồ ăn sợi, nhưng khi nếm vào lại chỉ chừa vị này. Dường như nếm không được khuynh hướng cảm xúc chúng nó vốn có, chỉ có vị thơm ngon lưu mãi trong miệng, rất dư vị.
Phương Vân Tuyên nhẹ nhàng mỉm cười với Đỗ Ích Sơn, nụ cười này như gió xuân phất vào mặt. Đỗ Ích Sơn nhìn thấy trong lòng vừa thích vừa tự hào, trái tim cũng yên ổn ngồi yên trên đài cao, chỉ còn chờ nhìn Phương Vân Tuyên thắng như thế nào thôi.
Phương Vân Tuyên kêu gia đinh lấy ra một cái chậu trắng, ở trong chậu đựng nước trong.
Chậu trắng này chỉ có ngang hơn một thước, cao nửa thước, là chậu dùng rửa mặt bình thường. Phương Vân Tuyên bưng chậu trắng để sang một bên trên bàn, tiếp theo chuẩn bị nguyên liệu muốn dùng. Sau đó xoay người cười nói với dân chúng: “Tài nghệ của Chu huynh thật tinh vi, Phương mỗ thật sự bội phục. Nếu như không lấy ra chút bản lĩnh giống như vậy sợ là khó có thể thắng được, như thế Phương mỗ phải bêu xấu.”
Các dân chúng vừa mới xem qua Chu Hám Hải cắt thịt ở trên lưng người sống đã chìm trong chấn động. Sau khi nghe Phương Vân Tuyên nói xong không khỏi lại nói chuyện khe khẽ, châu đầu ghé tai một hồi. Họ không biết Phương Vân Tuyên còn có thể lấy ra loại tuyệt kỹ gì mới có thể so với Chu Hám Hải.
Bọn họ đều cảm thấy không có khả năng, cắt thịt trên lưng người đã là tài nghệ cao siêu. Nếu so loại còn tốt hơn thật sự là không thể tưởng tượng được.
Trần Hưng cũng ngược lại xem thường, khinh thường nói với Phương Vân Tuyên: “Hừ, bản lĩnh này của sư huynh ta là phụ thân ta tự mình dạy dỗ, há là tiểu tử miệng còn hôi sữa như người có thể so được? Ngươi cho dù là từ lúc bú sữa coi như đầu bếp, thì tính toán đâu ra đấy cũng mới hai mươi mấy năm. Phụ thân ta đây chính là cựu đầu bếp có bốn - năm mươi năm kinh nghiệm, kỹ thuật cắt xào nấu mọi thứ đều tinh diệu. Ông ấy dạy dỗ ra đồ đệ, chỉ là nhắm mắt lại cũng mạnh hơn đầu bếp nấu ăn hại người phải ở đại lao ba tháng như ngươi!”
Vi Trọng Ngạn và đám người lão Lục đã rất tức giận. Nếu không phải Đỗ Ích Sơn sớm có sắp xếp bằng không bọn họ đã sớm xông lên phía trước cho Trần Hưng hai - ba đấm đá, đánh cho mắt y bầm tím rồi nói sau.
Tỷ thí nhìn chính là kỹ thuật thật sự. Lúc này tranh cãi không có chút ý nghĩa.
Phương Vân Tuyên cũng không cãi lại, tiếp theo nói với Trần Hưng: “Phương mỗ bất tài, hôm nay sẽ nhắm mắt lại tỷ thí một ván, nhìn xem ta và Chu huynh rốt cuộc ai cao ai thấp, kỹ thuật cắt của ai tốt hơn.”
Mọi người đang khó hiểu đã thấy Phương Vân Tuyên đã kêu người chuẩn bị một miếng vải thô màu đen mang lên trên đài cao cho Mã Thành An kiểm nghiệm, để cho hắn (MTA) xác nhận miếng vải này thật sự dày, che ở trên mắt là tuyệt đối không nhìn thấy mọi vật bên ngoài.
Mã Thành An nhìn một lần, lại truyền qua cho mấy vị hương thân khác xem qua. Lý Đại Sơn nhìn rất cẩn thận, lật qua lật lại xem, còn che ở trên mặt thử một hồi xác định là hai mắt chỉ có một màn đen không nhìn thấy cái gì. Lúc này mới phủi tay ném miếng vải đen cho gia đinh trả lại cho Phương Vân Tuyên.
Phương Vân Tuyên nhận miếng vải đen mời gia đinh che ở trên mắt hắn, sau đó quấn quanh đầu và cột thật chặt sau đầu.
Ánh sáng ban ngày lập tức biến thành một mảnh tối đen. Phương Vân Tuyên không nhìn thấy cái gì, dựa vào ký ức sờ soạng đến trước bàn cầm lấy dao phay và một miếng đậu hũ. Sau đó cầm đậu hũ bỏ vào trong chậu nước, tay quơ dao bắt đầu cắt đậu hũ ở trong nước.
Mọi người ngạc nhiên hô lên một hồi. Nếu nói vừa rồi Chu Hám Hải lấy người khác liều mạng thì giờ phút này Phương Vân Tuyên đã có thể thật sự động dao trên tay mình liều mạng.
Tay trái Phương Vân Tuyên nâng một miếng đậu hũ vuông vức, tay phải cầm một thanh dao hơi mỏng, thân dao dựa sát bên cạnh đậu hũ cũng không thấy dao kia có động tác biên độ lớn gì, nhẹ nhàng lay động, xuyên qua tới lui ở trên đậu hũ non mịm trắng như tuyết, đi theo thì nhìn thấy trong nước vứt ra một sợi trắng thật dài.
Mọi người càng kinh dị, sợi trắng kia càng vứt càng dài. Mọi người lúc này mới kịp phản ứng thì ra đó là Phương Vân Tuyên cắt thành đậu hũ sợi chỉ.
Trong đám người không ai reo hò, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào trong chậu trắng. Đậu hũ mỗi người đều ăn qua, vừa non vừa mềm. Cho dù đặt ở trên thớt cũng không nhất định có thể cắt ra tinh mịn đều đều như thế, còn không tính là đậu hũ sợi, mà càng như là một sợi đậu hũ trắng nõn. Dù sao cắt nhiều sợi mỏng mới có thể cắt thành như vậy, ngay cả mắt thường cũng không nhìn rõ.
Chu Hám Hải và Trần Hưng cũng mở to hai mắt nhìn. Tay nghề Phương Vân Tuyên thành thạo, động tác phóng khoáng, mỗi một hành động đều không có một chút bối rối và dừng lại, hắn cắt rất nhanh. Vừa rồi Chu Hám Hải cắt thịt bò khoảng thời gian một chén trà nhỏ, mà Phương Vân Tuyên dường như là vung tay lên. Mọi người vẫn chưa kinh ngạc xong hắn đã cắt một miếng đậu hũ thành sợi mỏng, nhẹ nhàng ném chút đậu hũ cuối cùng vào trong nước. Phương Vân Tuyên lấy khăn vải trắng lau khô nước dính trên tay. Sau đó giơ lên cho mọi người thấy trên tay sạch sẽ, hoàn hảo như lúc ban đầu, không có để lại một dấu hoặc miệng vết thương.
Phương Vân Tuyên cởi miếng vải đen trên mặt xuống miếng, từ trong chậu trắng vớt lên một cây đậu hũ sợi. Sợi trắng kia bạch khoát lên trên đôi đũa toàn thân đen nhánh như gỗ mun, mỏng như sợi tóc, dài như lông trâu, cách từ xa dường như đều làm cho người nhìn thấy không rõ.
Như thế còn chưa tính hết, Phương Vân Tuyên lại kêu người lấy qua một cây kim may áo đến thật cẩn thận bốc sợi đậu hũ lên, từ từ nhẹ nhàng xỏ vào trong lỗ kim; chỉ thấy sợi đậu hũ kia không đứt một chút, xuông xẻ trôi chảy chui qua lỗ kim.
Quả thực là tuyệt, một miếng đậu hũ mềm mềm lại có thể cắt thành như vậy, muốn không kêu tốt cũng không được.
Cách một hồi lâu mọi người mới phục hồi lại tinh thần, tiếng trầm trồ khen ngợi vang thành một mảnh. Ngay cả Chu Hám Hải cũng nhịn không được reo hò theo đám người.
Trần Hưng tức giận hung hăng liếc mắt trừng Phương Vân Tuyên một cái, quay đầu lại tát cho Chu Hám Hải một cái: “Huynh điên hả? Hò reo cho hắn làm gì?”
Chu Hám Hải bị đánh đến ngốc nghếch, cả người cũng bực nắm tay thật chặt, thật muốn bỏ cuộc mà đi.
Trần Hưng đánh người xong mới hối hận, y cũng không phải hối hận không nên động tay đánh người, mà là sợ vạn nhất chọc giận Chu Hám Hải thì trong Tụ Tiên Cư sẽ không có ai có thể chống đỡ lên mặt bàn.
Khuôn mặt Trần Hưng lập tức thay đổi, cố gắng vẻ mặt ôn hoà kéo tay Chu Hám Hải mềm giọng cầu nói: “Sư huynh đừng trách ta, hai ta cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng không bình thường. Tính tình ta thế nào huynh là người biết rõ, ta là không khách khí với huynh mới làm càn như thế. Huynh ngàn không nhớ, vạn không nhớ, cũng nhớ ở trên mặt phụ mẫu ta, đừng buồn bực ta.”
Chu Hám Hải vùa nghe một câu "cùng nhau lớn lên" của Trần Hưng xong nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Khi còn nhỏ Trần Hưng không phải là loại hư hỏng này. Y mặc dù được nuông chiều nhưng cuối cùng vẫn là một đứa trẻ tốt. Bọn họ cùng nhau học nghề, cùng nhau cõng sư phụ lười biếng. Năm đó Chu Hám Hải bướng bỉnh vì bắt trứng chim mà leo lên trên cây, sẩy chân một cái ngã xuống dưới. Chính làTrần Hưng nho nhỏ cõng mình về Tụ Tiên Cư.
Một màn kia cho tới bây giờ vẫn giống như đang ở trước mắt, mình lớn hơn Trần Hưng năm tuổi. Khi đó cái đầu tự nhiên cũng cao hơn y rất nhiều, nhưng Trần Hưng lại cố chấp cõng mình, cứ như vậy cõng từng bước về nhà.
Bây giờ tất cả đều thay đổi. Từ khi sư phụ qua đời thì Trần Hưng đã trở nên ngày càng chỉ vì cái lợi trước mắt. Khi còn thiếu niên những tình cảm đó cũng từ lúc y không ngừng khiển trách chửi rủa mất dần đi.
Lần này mình giúp y một lần cuối cùng, Chu Hám Hải quyết tâm ném cánh tay Trần Hưng ra xoay người đi, mang tất cả yếu đuối và đau lòng đều ép xuống đáy lòng.
Bên này Phương Vân Tuyên chưa làm xong món ăn. Hắn kêu người cất cây kim, lần nữa dùng miếng vải đen bịt kín hai mắt, tiếp tục cắt nguyên liệu khác.
Kỹ thuật cắt đã triển lãm qua, lúc này Phương Vân Tuyên đang thay đổi cắt ở trên thớt, chặt thịt ức gà chín, măng mùa đông, dùng canh loãng hầm chân giò hun khói, nấm hương và một chút rau xanh. Những nguyên liệu này toàn bộ đều cắt thành sợi chỉ mỏng như đậu hũ.
Tròng mắt Trần Hưng đảo loạn, mắt thấy Phương Vân Tuyên sắp cắt xong. Một ván tỷ thí này người sáng suốt vừa thấy đã biết Phương Vân Tuyên thắng rồi.
Mặc dù lúc Chu Hám Hải cắt thịt có cắt tốt đến đâu cũng là trợn tròn mắt nhìn vật thật cắt. Mà Phương Vân Tuyên che hai mắt, mắt không thể thấy vật lại cắt một miếng đậu hũ có thể xỏ qua lỗ kim nho nhỏ; thật sự không phải người bình thường có thể làm được, không có bản lĩnh mười mấy năm và ngày đêm không ngừng khổ luyện thì tuyệt đối không làm được.
Cũng chỉ bằng điểm này thì ván này Tụ Tiên Cư đã thua.
Trong lòng Trần Hưng đều không cam, âm thầm suy nghĩ kế khác, cân nhắc phải hại Phương Vân Tuyên như thế nào để cho hắn không làm xong món ăn này. Như vậy Tụ Tiên Cư tự nhiên có thể chuyển bại thành thắng.
Trong mắt tia sáng chợt lóe, thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị Trần Hưng đột nhiên bước về phía trước một bước, giả vờ làm bộ như không đứng vững nghiêng người ngã về phía bàn bên cạnh. Một cũ ngã này đánh vào trên bàn, mà trên bàn dài chất đầy dụng cụ làm bếp. Trần Hưng thuận tay lay làm cho tất cả nồi chảo chén chậu trên bàn đều lay rớt xuống đất.
Leng keng lanh canh vang lên lộn xộn một hồi, mọi người giật nảy mình. Mọi người đang tập trung tinh thần nhìn Phương Vân Tuyên bên này cả hội trường đều lặng ngắt như tờ. Ngay cả một cây châm rớt cũng đều có thể nghe được động tĩnh. Huống chi lần này vừa là nồi sắt vừa là chảo có cán, tiếng vang miễn bàn có bao lớn. Mọi người sợ tới mức giật mình ôm ngực mắng: “Ai vậy? Muốn hù chết người hả?”
Trần Hưng muốn chính là hiệu quả này, nhà y từ tổ tông đã bắt đầu kinh doanh tửu lâu. Bản thân mình từ nhỏ học nấu ăn, mặc dù chỉ học được nửa vời nhưng trong phương diện này y cũng biết được một phần.
Nấu ăn giống như thi cử, muốn chính là một người toàn tâm toàn ý, không chịu nổi một chút quấy rầy. Huống chi Phương Vân Tuyên giờ phút này che hai mắt. Thị giác bị cản trở thì giác quan khác sẽ nhạy cảm hơn. Người bình thường có lẽ chỉ cảm thấy tranh cãi ầm ĩ, mà Phương Vân Tuyên bên kia không thể nghi ngờ giống như đất bằng phẳng vang lên một tiếng sấm, hơn nữa còn đúng lúc vang ở bên cạnh lỗ tai hắn.
Trần Hưng cười trộm, âm thầm vui mừng, thầm nghĩ lúc này còn không dọa hắn chết? Cho dù không dọa chết cũng phải sợ tới mức tay run run, ngay cả đầu ngón tay cũng không cắt được.
Trần Hưng đứng dậy, sửa sang lại xiêm y trên người, chỉ còn chờ nhìn dáng vẻ thảm thương của Phương Vân Tuyên. Nhưng vừa đưa mắt nhìn thì thiếu chút nữa tức chết.
Phương Vân Tuyên giống như không nghe thấy gì, động tác trên tay không có một chút tạm dừng. Mây bay nước chảy, động tác lưu loát, cắt nhanh các loại nguyên liệu. Chờ Trần Hưng đứng dậy hắn đã cắt xong nguyên liệu thành sợi thả vào trong canh gà nấu sôi, canh gà nấu xong thêm muối ra nồi.
Măng mùa đông sợi, nấm hương sợi đều cắt thành rất nhỏ. Sau khi thả vào nồi không thể nấu lâu, đặc biệt là đậu hũ sợi đã mỏng như lông tóc. Nếu như nấu lửa không đúng, bỏ vào trong nồi nấu lâu sẽ nát, vậy thì món đậu hũ cấu tứ này cũng coi như hư.
Sau khi canh sôi ra nồi khuấy hai vòng, cuối cùng mới thả đậu hũ vào, lại khuấy một vòng. Phương Vân Tuyên đã bưng nồi xuống. Sau khi cởi miếng vải đen xuống múc đậu hũ cấu tứ vào trong chén thanh hoa nhỏ đặt ở trên khay, tiếp theo kêu gã sai vặt bưng lên đám người Mã Thành An trên đài thưởng thức.
Còn dư lại hai chén Phương Vân Tuyên tự mình bưng cho dân chúng vây xem.
Mã Thành An nhận chén canh, chỉ thấy trong chén một mảnh ửng đỏ xanh biếc trắng noãn, màu sắc rất tươi đẹp. Các loại màu đồ ăn sợi hỗn hợp chung một chỗ, phân tán ở trong một chén nước canh trong suốt, giống như mây di động trôi bồng bềnh, thật sự đẹp mắt.
Lấy muỗng múc đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy non mềm hương vị tươi, vừa vào miệng đã tan. Mặc dù phân biệt được các loại hương vị đồ ăn sợi, nhưng khi nếm vào lại chỉ chừa vị này. Dường như nếm không được khuynh hướng cảm xúc chúng nó vốn có, chỉ có vị thơm ngon lưu mãi trong miệng, rất dư vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.