Chương 63: Tỷ thí trước mặt mọi người
Thẩm Như
29/08/2020
Editor: demcodon
Đỗ Ích Sơn bảo đảm trước mặt mọi người Phương Vân Tuyên mới có thể ở lại.
Lý Đại Sơn không phục, gã còn muốn kêu to thì trong mắt Đỗ Ích Sơn chợt lóe tia sáng lạnh, lạnh lùng nói với Lý Đại Sơn: “Lý lão bản, ta nhớ rõ ngài có một đống thực phẩm tươi sống muốn vận chuyển đến phương bắc. Mấy ngày gần đây thương thuyền rất bận rộn, không biết thực phẩm tươi sống kia của ngài có chờ được không?”
Lý Đại Sơn bị nhìn chăm chú đến lạnh cả người, sau ót gió lạnh rụt cổ, bị Đỗ Ích Sơn làm cho sợ tới mức ngồi lại ghế không dám nói gì nữa.
Thực phẩm tươi sống đơn giản là trái cây cá tôm, ăn chính là tươi mới. Bây giờ Đỗ Ích Sơn đã thao túng tất cả thương thuyền trong phủ Quảng Ninh, gã cứ nhảy nhót như vậy đối nghịch với Đỗ Ích Sơn, vạn nhất chọc giận y không chịu cho mình thuê thương thuyền vậy không chỉ đống thực phẩm tươi sống này phải đợi đến hư thối bù tiền. Về sau hàng hóa chỉ sợ là cũng khó mang bán ra bên ngoài.
Chuyện này làm sao được, bản địa cho dù phồn thịnh như thế nào thì định mức thị trường cũng là có hạn. Nếu như không có thương thuyền vận chuyển hàng hóa thì chính là tổn thất rất lớn đối với Lý Đại Sơn.
Lý Đại Sơn lập tức không dám la lối nữa, lầm bầm ngồi lại vị trí thì thầm: Dù sao mặc kệ tên Phương Vân Tuyên kia làm ra món nào ta đều nói không thể ăn. Cho dù hắn làm đồ ăn thành một đóa hoa ta cũng cắn răng nói khó ăn. Miệng mọc ở trên người ta, ta nói cái gì chính là cái đó, hừ, xem hắn làm sao thắng!”
Trấn an mọi người xong trận đấu bắt đầu lần nữa.
Trận đấu tổng cộng chia ba vòng, chia ra tỷ thí: kỹ thuật cắt gọt, xào nấu và điểm tâm.
Sáu vị đầu bếp cùng thi triển tay nghề, mỗi lượt hai người đấu với nhau. Cuối cùng giữ lại hai người tranh một trận cao thấp, quyết chọn ra người xuất sắc hôm nay.
Đầu bếp sau khi nấu món ăn xong gã sai vặt bưng lên đài cao, lại từ tỳ nữ mặc bộ y phục màu đỏ thẫm bưng cho đám người Mã Thành An trên đài cao nếm thử. Nếu là tiệc nghênh xuân thì phải lấy một chút ý xuân dạt dào, người nếm món ăn bình phẩm tổng cộng có sáu người. Trong tay mỗi người có ba đóa hoa nghênh xuân (hoa mai). Sau khi nếm xong món ăn, chỉ cần cảm thấy món nào ăn ngon thì cầm một đóa hoa nghênh xuân đặt vào trong khay món ăn đó. Cuối cùng ai được nhiều hoa thì coi như người đó thắng.
Như thế không cần lắm lời, ván thứ nhất Phương Vân Tuyên đấu với Lưu Mãn Đường của tửu lâu Mãn Đường Xuân. Phương Vân Tuyên được năm đóa hoa, Lưu Mãn Đường được bốn đóa hoa. Phương Vân Tuyên thắng.
Ván thứ hai từ Tụ Tiên Cư đấu với Triệu Bân của Hối Hải lâu. Tài nấu ăn của Trần Hưng không tốt nên Tụ Tiên Cư tham gia thi đấu chính là một vị đầu bếp tên là Chu Hám Hải. Trần Hưng chỉ làm nền, ở một bên vỗ tay.
Kết quả Chu Hám Hải được sáu đóa hoa, Triệu Bân được bốn đóa hoa. Tụ Tiên Cư thắng lợi.
Ván thứ ba từ hai vị đầu bếp khác tỷ thí, cuối cùng thắng chính là Tiền Hải.
Chỉ còn ba nhà lại đấu một ván, không thể không nói Trần Hưng tìm được đầu bếp thật sự là không đơn giản, vô luận là kỹ thuật cắt hay là tài nấu ăn đều mạnh đến mức làm cho người líu lưỡi. Một ván này Chu Hám Hải vẫn được sáu đóa hoa như cũ, Phương Vân Tuyên năm đóa, Tiền Hải bốn đóa.
Phương Vân Tuyên tham gia thi đấu thắng trong nguy hiểm. Kể từ đó, trận chung kết cuối cùng chính là hắn và Chu Hám Hải của Tụ Tiên Cư.
Trần Hưng bĩu môi dày tám vạn, liếc mắt nhìn Phương Vân Tuyên với vẻ mặt nắm chắc phần thắng. Chỉ cần có thể bắt được tấm biển “Đệ Nhất Trù Quảng Ninh” thì Tụ Tiên Cư coi như sống lại khi mang tấm biển này treo trong tiệm, hơn nữa hôm nay nổi bật như vậy những khách quan còn không ùn ùn chạy đến Tụ Tiên Cư như ong mật sao?
Trần Hưng càng nghĩ càng vui, nhìn Chu Hám Hải đứng ở một bên ước gì có thể tôn kính gã như tổ tông.
Chu Hám Hải nhịn không được thở dài, gã là học đồ của phụ thân Trần Hưng. Nếu bàn về thì gã xem như là sư huynh Trần Hưng. Nhớ năm đó Tụ Tiên Cư là phong cảnh như thế nào, không thể tưởng được phụ thân của Trần Hưng qua đời chưa đến mười năm mà Trần Hưng đã ném bảng hiệu cửa tiệm Tụ Tiên Cư lâu năm này.
Dựng nên bảng hiệu thì khó, nhưng ném bảng hiệu lại rất dễ dàng. Chu Hám Hải thấy Trần Hưng tùy ý gây sức ép, khuyên y cũng không nghe, còn muốn bỏ đi lại cảm thấy có lỗi với công ơn nuôi dưỡng của sư phụ. Mỗi ngày ngốc ở trong Tụ Tiên Cư còn phải bị Trần Hưng chèn ép đến sau bếp lột hành, lột tỏi. Ngay cả chảo có cán cũng không cho gã chạm vào, thật là sống sờ sờ làm cho mình uất nghẹn chết.
Hôm nay là lần cuối cùng, trước đó Chu Hám Hải đã nói với Trần Hưng sau khi giúp y cầm tấm biển “Đệ Nhất Trù” kia thì mình sẽ rời khỏi Tụ Tiên Cư.
Trần Hưng mừng rỡ miệng cười sái quai hàm, Chu Hám Hải không muốn nhìn dáng vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của y tùy tiện lấy cớ chạy ra ngoài. Gã đi dạo loanh quanh ở trong sân nghĩ thấu một hơi.
--- ---
Lúc này đã là giữa trưa, Mã Thành An và đám người Lý Đại Sơn nếm thử món ăn cả buổi sáng đều nói mệt mỏi. Đỗ Ích Sơn vội sai người sắp xếp phòng khách chiêu đãi đám người Mã Thành An đi phòng khách nghỉ tạm, chờ chạng vạng lại tiến hành tỷ thí cuối cùng.
Mọi người đều tự tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi, Phương Vân Tuyên cũng cùng Đỗ Ích Sơn về phòng ngủ.
“Có mệt không?”
Phương Vân Tuyên lắc đầu, Đỗ Ích Sơn kêu hắn ngồi xuống, nhớ tới hắn điểm tâm cũng chưa ăn được vội dặn dò người bưng chút cháo hoa và điểm tâm đến cho Phương Vân Tuyên lót dạ.
Hai người ăn xong Phương Vân Tuyên cũng cảm thấy mệt mỏi dựa lên trên người Đỗ Ích Sơn chợp mắt ngủ một lát.
Tỉnh lại đã là giờ thân, sau khi ngồi dậy rửa mặt và đi lên sân trước. Càng đi lên phía trước Phương Vân Tuyên càng khẩn trương. Khi sắp đến thính đường hắn dứt khoát dừng chân dùng sức nắm chặt nắm chặt tay.
Chu Hám Hải kia thật khó đối phó, kỳ phùng địch thủ. Phương Vân Tuyên đã bốc cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực có thể thi đấu với đối thủ một hồi, vô luận thắng thua chuyến đi này đã không tệ.
Đỗ Ích Sơn nhìn động tác của Phương Vân Tuyên không khỏi buồn cười hỏi hắn: “Sợ à?”
Phương Vân Tuyên vừa định lắc đầu thì nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Đỗ Ích Sơn lập tức chuyển giọng điệu trả lời: “Sợ. Ta sợ vạn nhất ta thua về sau phải làm thế nào đây.”
Đỗ Ích Sơn ôm Phương Vân Tuyên một cái nói: “Cái gì mà làm thế nào. Thua càng tốt, về sau an tâm ở trong sơn trang làm thê tử của ta, đỡ phải chàng ở bên ngoài bận rộn mệt mỏi, ta nhìn mà đau lòng.”
Một chút khẩn trương kia trở thành hư không, Phương Vân Tuyên cười gật đầu thở dài: “Đúng, thua càng tốt, thua thì an tâm làm thê tử của huynh.”
Hai người đi đến phía trước, đám người Mã Thành An đã đến, ai về chỗ nấy bắt đầu cuộc tỷ thí.
Vòng đầu so kỹ thuật dao.
Có câu tục ngữ nói: đầu bếp tốt hay không phải xem bảy phần kỹ thuật cắt ba phần xào nấu. Nói cách khác xem một đầu bếp có đủ tư cách và có đủ điều kiện hay không đầu tiên phải xem kỹ thuật cắt của hắn như thế nào.
Bắt đầu từ học đồ, sư phụ sẽ không vừa bắt tay đã cho ngươi luyện cắt, mà là trước tiên cho ngươi một sọt khoai tây hoặc cà rốt lớn cho ngươi gọt vỏ. Điều này chủ yếu là nhìn tính tình của ngươi. Nếu như ngươi tính tình nóng nảy gọt hai ngày thấy chán thì sư phụ tuyệt đối sẽ không cho ngươi chạm vào dao. Bắt đầu từ chuyện cho ngươi gọt, khi nào mài dũa tính tình của ngươi, gọt vỏ cũng có thể gọt đến nghiêm túc thì mới bỏ qua.
Kế tiếp mới là cầm dao, một con dao phay nặng chừng mấy ký. Người bình thường cầm nửa canh giờ tay đã run lên. Nhưng đầu bếp không được, tay ngươi run lên thì đồ ăn lập tức cắt hỏng. Nói nhỏ đồ ăn làm ra không mỹ quan, nói lớn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hương vị đồ ăn.
Cầm dao phay chẻ chặt gọt băm, luyện làm sao tay không run lên, thắt lưng rắn chắc, vừa đứng một ngày cánh tay giơ dao phay đều không mỏi lúc này mới tính luyện xong kiến thức cơ bản. Bước tiếp theo ngươi mới có tư cách cắt nấu ăn.
Cắt càng phải chú ý, một lạng thịt heo cắt thành hai mươi lăm miếng, từng miếng mỏng như giấy. Một cải củ cắt thành một trăm lát, mỗi lát cầm lên ánh sáng mặt trời đều có thể phản chiếu bóng người. Lúc này mới tính đủ tư cách.
Đương nhiên, ở trên đây đều là kiến thức cơ bản, Phương Vân Tuyên và Chu Hám Hải đến cấp bậc này chỉ cần cắt miếng thịt ở trên thớt là không đủ để biểu hiện kỹ thuật cắt tinh vi này.
Chu Hám Hải nghe tiếng đại danh Phương Vân Tuyên đã lâu, vừa rồi nhìn hắn làm hai món ăn trong lòng đã có so đo. Gã sợ không dễ dàng gì thắng được hắn, lập tức lấy bản lĩnh của mình ra. Gã kêu một tiểu nhị cởi áo ngoài của hắn lộ ra tấm lưng trần trụi.
Các dân chúng nhìn càng náo nhiệt, lúc này có chút nhàm chán khi thấy Chu Hám Hải không cắt ngược lại kêu tiểu nhị cởi y phục. Lúc này mới cãi cọ ồn ào hứng khởi một chút sức mạnh, rướn cổ lên nhìn vào trong sân.
“Làm gì vậy?”
“Không biết. Xiêm y đều cởi, đây là muốn cởi cắt à?”
“…”
Chu Hám Hải kêu tiểu nhị nằm lên ghế dài. Tiểu nhị kia mới mười mấy tuổi, đúng là lúc da thịt non mịn, lộ ra sống lưng vừa trắng vừa sạch sẽ, ruồi bọ đậu lên cũng trượt chân.
Tiểu nhị nằm úp xong, Chu Hám Hải bên này cũng mài dao phay xong lấy qua một miếng thịt bò đặt lên trên lưng tiểu nhị, vuốt cho thịt bằng phẳng. Chu Hám Hải dùng tay trái giữ chặt thịt bò, mu bàn tay hơi cong, đốt ngón tay hơi đưa khuất về trước. Tay phải nắm dao phay, sống dao nhếch lên, lưỡi dao về phía trái, góc độ hơi nghiêng, lấy lưỡi dao cắt thành miếng thịt bò.
Vừa giỏi vừa lợi hại như vậy. Ai thấy qua dùng lưng người sống cắt thịt không?
Vừa rồi mọi người mới nhìn thấy Chu Hám Hải mài dao, dao phay kia mài đến cắt đứt lông, cứ như vậy từng nhát cắt ở trên lưng tiểu nhị. Người xem đổ mồ hôi lạnh, nếu dùng lực không đúng thì vết dao hạ xuống sâu, vậy dao phay còn không phải cắt lưng tiểu nhị thành hoa sao?
Bốn phía lặng ngắt như tờ, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ làm động tĩnh lớn Chu Hám Hải nhất thời lỡ tay sẽ cắt lên người tiểu nhị.
Chu Hám Hải cắt khoảng chừng một chén trà nhỏ mới cắt miếng thịt bò thành sợi. Trên đầu của gã cũng tuôn ra một lớp mồ hôi mỏng. Sau khi buông dao phay xuống thì đỡ tiểu nhị đứng dậy, kêu hắn xoay người lại. Trên tấm lưng trắng của hắn có vụn thịt và máu loãng thịt bò.
Mọi người nhìn chằm chằm tấm lưng tiểu nhị, chỉ thấy trên tấm lưng hắn bóng loáng như lúc đầu, mà ngay cả dấu hồng cũng không có để lại.
Thịt bò sợi dài nhỏ đều đều, không có một sợi dính dao. Chu Hám Hải bỏ thịt bò sợi vào trong chảo dầu sôi bắt đầu xào, thêm hương vị, múc ra đĩa bưng lên bàn.
Trong đám người tiếng ủng hộ một đợt tiếp một đợt, mỗi người đều kinh ngạc cảm thán, đều nói thật là tuyệt.
Mặc kệ thì bò kia xào ra hương vị gì, tay nghề tuyệt kỹ này cũng đã đủ làm cho người kêu một tiếng “tốt”.
Trần Hưng càng vui vẻ, ưỡn cao ngực liên tiếp khen ngợi tay nghề siêu quần của Chu Hám Hải. Lại chỉ vào Phương Vân Tuyên cười to: “Thế nào? Phục không? Dọa mất mật đi!”
Đồ ăn bưng lên đài cao, đám người Mã Thành An vừa muốn động đôi đũa chợt nghe Đỗ Ích Sơn nói: “Chậm đã!”
Mọi người không biết y có ý gì, tất cả đều ngẩng đầu nhìn y. Đỗ Ích Sơn nói về phía dưới đài: “Đây là cuộc tỷ thí cuối cùng. Các dân chúng nhìn một hồi cũng nên cho bọn họ có một cơ hội bình phẩm mới được.”
Nói xong y xuống đài cao kêu Chu Hám Hải làm lại một phần để cho các dân chúng đứng ở hàng phía trước nếm thử.
Các dân chúng vừa nghe lời này tất cả đều hưng phấn lên, ăn ngon ở ngay trước mắt lại nhìn mà không ăn được, thật sự là một chuyện đau khổ.
Bọn họ cảm ơn Đỗ Ích Sơn xong nhận khay bọn sai vặt đưa tới. Các dân chúng sôi nổi tranh đoạt, cũng bất chấp không lấy được đôi đũa mà vươn tay ra bốc. Đám người đứng ở hàng sau với không tới thì liên tiếp hỏi người hàng trước hương vị như thế nào.
Vừa rồi so vài ván Đỗ Ích Sơn sớm đã nhìn ra Lý Đại Sơn thành tâm phá rối, cố ý làm khó dễ Phương Vân Tuyên. Đây là một ván cuối cùng, thắng thua quyết định ở đây. Nếu như lại bị gã làm rối loạn như vậy thì Phương Vân Tuyên khó tránh khỏi chịu thiệt. Bởi vậy Đỗ Ích Sơn mới để cho dân chúng cũng tham dự bình phẩm, vạn nhất một lát có ý khác nhau thì những người này đều là hậu thuận mạnh mẽ.
Trên đài và dưới đài đều nếm đồ ăn, không ngoài sở liệu Chu Hám Hải được sáu đóa hoa nghênh xuân và được dân chúng khen ngợi.
Đỗ Ích Sơn cũng bắt đầu khẩn trương nhìn về Phương Vân Tuyên phía dưới đài cao. Hắn vẫn chưa lên sân khấu, nhưng tình thế đối với Phương Vân Tuyên cũng đã rất bất lợi.
Đỗ Ích Sơn bảo đảm trước mặt mọi người Phương Vân Tuyên mới có thể ở lại.
Lý Đại Sơn không phục, gã còn muốn kêu to thì trong mắt Đỗ Ích Sơn chợt lóe tia sáng lạnh, lạnh lùng nói với Lý Đại Sơn: “Lý lão bản, ta nhớ rõ ngài có một đống thực phẩm tươi sống muốn vận chuyển đến phương bắc. Mấy ngày gần đây thương thuyền rất bận rộn, không biết thực phẩm tươi sống kia của ngài có chờ được không?”
Lý Đại Sơn bị nhìn chăm chú đến lạnh cả người, sau ót gió lạnh rụt cổ, bị Đỗ Ích Sơn làm cho sợ tới mức ngồi lại ghế không dám nói gì nữa.
Thực phẩm tươi sống đơn giản là trái cây cá tôm, ăn chính là tươi mới. Bây giờ Đỗ Ích Sơn đã thao túng tất cả thương thuyền trong phủ Quảng Ninh, gã cứ nhảy nhót như vậy đối nghịch với Đỗ Ích Sơn, vạn nhất chọc giận y không chịu cho mình thuê thương thuyền vậy không chỉ đống thực phẩm tươi sống này phải đợi đến hư thối bù tiền. Về sau hàng hóa chỉ sợ là cũng khó mang bán ra bên ngoài.
Chuyện này làm sao được, bản địa cho dù phồn thịnh như thế nào thì định mức thị trường cũng là có hạn. Nếu như không có thương thuyền vận chuyển hàng hóa thì chính là tổn thất rất lớn đối với Lý Đại Sơn.
Lý Đại Sơn lập tức không dám la lối nữa, lầm bầm ngồi lại vị trí thì thầm: Dù sao mặc kệ tên Phương Vân Tuyên kia làm ra món nào ta đều nói không thể ăn. Cho dù hắn làm đồ ăn thành một đóa hoa ta cũng cắn răng nói khó ăn. Miệng mọc ở trên người ta, ta nói cái gì chính là cái đó, hừ, xem hắn làm sao thắng!”
Trấn an mọi người xong trận đấu bắt đầu lần nữa.
Trận đấu tổng cộng chia ba vòng, chia ra tỷ thí: kỹ thuật cắt gọt, xào nấu và điểm tâm.
Sáu vị đầu bếp cùng thi triển tay nghề, mỗi lượt hai người đấu với nhau. Cuối cùng giữ lại hai người tranh một trận cao thấp, quyết chọn ra người xuất sắc hôm nay.
Đầu bếp sau khi nấu món ăn xong gã sai vặt bưng lên đài cao, lại từ tỳ nữ mặc bộ y phục màu đỏ thẫm bưng cho đám người Mã Thành An trên đài cao nếm thử. Nếu là tiệc nghênh xuân thì phải lấy một chút ý xuân dạt dào, người nếm món ăn bình phẩm tổng cộng có sáu người. Trong tay mỗi người có ba đóa hoa nghênh xuân (hoa mai). Sau khi nếm xong món ăn, chỉ cần cảm thấy món nào ăn ngon thì cầm một đóa hoa nghênh xuân đặt vào trong khay món ăn đó. Cuối cùng ai được nhiều hoa thì coi như người đó thắng.
Như thế không cần lắm lời, ván thứ nhất Phương Vân Tuyên đấu với Lưu Mãn Đường của tửu lâu Mãn Đường Xuân. Phương Vân Tuyên được năm đóa hoa, Lưu Mãn Đường được bốn đóa hoa. Phương Vân Tuyên thắng.
Ván thứ hai từ Tụ Tiên Cư đấu với Triệu Bân của Hối Hải lâu. Tài nấu ăn của Trần Hưng không tốt nên Tụ Tiên Cư tham gia thi đấu chính là một vị đầu bếp tên là Chu Hám Hải. Trần Hưng chỉ làm nền, ở một bên vỗ tay.
Kết quả Chu Hám Hải được sáu đóa hoa, Triệu Bân được bốn đóa hoa. Tụ Tiên Cư thắng lợi.
Ván thứ ba từ hai vị đầu bếp khác tỷ thí, cuối cùng thắng chính là Tiền Hải.
Chỉ còn ba nhà lại đấu một ván, không thể không nói Trần Hưng tìm được đầu bếp thật sự là không đơn giản, vô luận là kỹ thuật cắt hay là tài nấu ăn đều mạnh đến mức làm cho người líu lưỡi. Một ván này Chu Hám Hải vẫn được sáu đóa hoa như cũ, Phương Vân Tuyên năm đóa, Tiền Hải bốn đóa.
Phương Vân Tuyên tham gia thi đấu thắng trong nguy hiểm. Kể từ đó, trận chung kết cuối cùng chính là hắn và Chu Hám Hải của Tụ Tiên Cư.
Trần Hưng bĩu môi dày tám vạn, liếc mắt nhìn Phương Vân Tuyên với vẻ mặt nắm chắc phần thắng. Chỉ cần có thể bắt được tấm biển “Đệ Nhất Trù Quảng Ninh” thì Tụ Tiên Cư coi như sống lại khi mang tấm biển này treo trong tiệm, hơn nữa hôm nay nổi bật như vậy những khách quan còn không ùn ùn chạy đến Tụ Tiên Cư như ong mật sao?
Trần Hưng càng nghĩ càng vui, nhìn Chu Hám Hải đứng ở một bên ước gì có thể tôn kính gã như tổ tông.
Chu Hám Hải nhịn không được thở dài, gã là học đồ của phụ thân Trần Hưng. Nếu bàn về thì gã xem như là sư huynh Trần Hưng. Nhớ năm đó Tụ Tiên Cư là phong cảnh như thế nào, không thể tưởng được phụ thân của Trần Hưng qua đời chưa đến mười năm mà Trần Hưng đã ném bảng hiệu cửa tiệm Tụ Tiên Cư lâu năm này.
Dựng nên bảng hiệu thì khó, nhưng ném bảng hiệu lại rất dễ dàng. Chu Hám Hải thấy Trần Hưng tùy ý gây sức ép, khuyên y cũng không nghe, còn muốn bỏ đi lại cảm thấy có lỗi với công ơn nuôi dưỡng của sư phụ. Mỗi ngày ngốc ở trong Tụ Tiên Cư còn phải bị Trần Hưng chèn ép đến sau bếp lột hành, lột tỏi. Ngay cả chảo có cán cũng không cho gã chạm vào, thật là sống sờ sờ làm cho mình uất nghẹn chết.
Hôm nay là lần cuối cùng, trước đó Chu Hám Hải đã nói với Trần Hưng sau khi giúp y cầm tấm biển “Đệ Nhất Trù” kia thì mình sẽ rời khỏi Tụ Tiên Cư.
Trần Hưng mừng rỡ miệng cười sái quai hàm, Chu Hám Hải không muốn nhìn dáng vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của y tùy tiện lấy cớ chạy ra ngoài. Gã đi dạo loanh quanh ở trong sân nghĩ thấu một hơi.
--- ---
Lúc này đã là giữa trưa, Mã Thành An và đám người Lý Đại Sơn nếm thử món ăn cả buổi sáng đều nói mệt mỏi. Đỗ Ích Sơn vội sai người sắp xếp phòng khách chiêu đãi đám người Mã Thành An đi phòng khách nghỉ tạm, chờ chạng vạng lại tiến hành tỷ thí cuối cùng.
Mọi người đều tự tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi, Phương Vân Tuyên cũng cùng Đỗ Ích Sơn về phòng ngủ.
“Có mệt không?”
Phương Vân Tuyên lắc đầu, Đỗ Ích Sơn kêu hắn ngồi xuống, nhớ tới hắn điểm tâm cũng chưa ăn được vội dặn dò người bưng chút cháo hoa và điểm tâm đến cho Phương Vân Tuyên lót dạ.
Hai người ăn xong Phương Vân Tuyên cũng cảm thấy mệt mỏi dựa lên trên người Đỗ Ích Sơn chợp mắt ngủ một lát.
Tỉnh lại đã là giờ thân, sau khi ngồi dậy rửa mặt và đi lên sân trước. Càng đi lên phía trước Phương Vân Tuyên càng khẩn trương. Khi sắp đến thính đường hắn dứt khoát dừng chân dùng sức nắm chặt nắm chặt tay.
Chu Hám Hải kia thật khó đối phó, kỳ phùng địch thủ. Phương Vân Tuyên đã bốc cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực có thể thi đấu với đối thủ một hồi, vô luận thắng thua chuyến đi này đã không tệ.
Đỗ Ích Sơn nhìn động tác của Phương Vân Tuyên không khỏi buồn cười hỏi hắn: “Sợ à?”
Phương Vân Tuyên vừa định lắc đầu thì nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Đỗ Ích Sơn lập tức chuyển giọng điệu trả lời: “Sợ. Ta sợ vạn nhất ta thua về sau phải làm thế nào đây.”
Đỗ Ích Sơn ôm Phương Vân Tuyên một cái nói: “Cái gì mà làm thế nào. Thua càng tốt, về sau an tâm ở trong sơn trang làm thê tử của ta, đỡ phải chàng ở bên ngoài bận rộn mệt mỏi, ta nhìn mà đau lòng.”
Một chút khẩn trương kia trở thành hư không, Phương Vân Tuyên cười gật đầu thở dài: “Đúng, thua càng tốt, thua thì an tâm làm thê tử của huynh.”
Hai người đi đến phía trước, đám người Mã Thành An đã đến, ai về chỗ nấy bắt đầu cuộc tỷ thí.
Vòng đầu so kỹ thuật dao.
Có câu tục ngữ nói: đầu bếp tốt hay không phải xem bảy phần kỹ thuật cắt ba phần xào nấu. Nói cách khác xem một đầu bếp có đủ tư cách và có đủ điều kiện hay không đầu tiên phải xem kỹ thuật cắt của hắn như thế nào.
Bắt đầu từ học đồ, sư phụ sẽ không vừa bắt tay đã cho ngươi luyện cắt, mà là trước tiên cho ngươi một sọt khoai tây hoặc cà rốt lớn cho ngươi gọt vỏ. Điều này chủ yếu là nhìn tính tình của ngươi. Nếu như ngươi tính tình nóng nảy gọt hai ngày thấy chán thì sư phụ tuyệt đối sẽ không cho ngươi chạm vào dao. Bắt đầu từ chuyện cho ngươi gọt, khi nào mài dũa tính tình của ngươi, gọt vỏ cũng có thể gọt đến nghiêm túc thì mới bỏ qua.
Kế tiếp mới là cầm dao, một con dao phay nặng chừng mấy ký. Người bình thường cầm nửa canh giờ tay đã run lên. Nhưng đầu bếp không được, tay ngươi run lên thì đồ ăn lập tức cắt hỏng. Nói nhỏ đồ ăn làm ra không mỹ quan, nói lớn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hương vị đồ ăn.
Cầm dao phay chẻ chặt gọt băm, luyện làm sao tay không run lên, thắt lưng rắn chắc, vừa đứng một ngày cánh tay giơ dao phay đều không mỏi lúc này mới tính luyện xong kiến thức cơ bản. Bước tiếp theo ngươi mới có tư cách cắt nấu ăn.
Cắt càng phải chú ý, một lạng thịt heo cắt thành hai mươi lăm miếng, từng miếng mỏng như giấy. Một cải củ cắt thành một trăm lát, mỗi lát cầm lên ánh sáng mặt trời đều có thể phản chiếu bóng người. Lúc này mới tính đủ tư cách.
Đương nhiên, ở trên đây đều là kiến thức cơ bản, Phương Vân Tuyên và Chu Hám Hải đến cấp bậc này chỉ cần cắt miếng thịt ở trên thớt là không đủ để biểu hiện kỹ thuật cắt tinh vi này.
Chu Hám Hải nghe tiếng đại danh Phương Vân Tuyên đã lâu, vừa rồi nhìn hắn làm hai món ăn trong lòng đã có so đo. Gã sợ không dễ dàng gì thắng được hắn, lập tức lấy bản lĩnh của mình ra. Gã kêu một tiểu nhị cởi áo ngoài của hắn lộ ra tấm lưng trần trụi.
Các dân chúng nhìn càng náo nhiệt, lúc này có chút nhàm chán khi thấy Chu Hám Hải không cắt ngược lại kêu tiểu nhị cởi y phục. Lúc này mới cãi cọ ồn ào hứng khởi một chút sức mạnh, rướn cổ lên nhìn vào trong sân.
“Làm gì vậy?”
“Không biết. Xiêm y đều cởi, đây là muốn cởi cắt à?”
“…”
Chu Hám Hải kêu tiểu nhị nằm lên ghế dài. Tiểu nhị kia mới mười mấy tuổi, đúng là lúc da thịt non mịn, lộ ra sống lưng vừa trắng vừa sạch sẽ, ruồi bọ đậu lên cũng trượt chân.
Tiểu nhị nằm úp xong, Chu Hám Hải bên này cũng mài dao phay xong lấy qua một miếng thịt bò đặt lên trên lưng tiểu nhị, vuốt cho thịt bằng phẳng. Chu Hám Hải dùng tay trái giữ chặt thịt bò, mu bàn tay hơi cong, đốt ngón tay hơi đưa khuất về trước. Tay phải nắm dao phay, sống dao nhếch lên, lưỡi dao về phía trái, góc độ hơi nghiêng, lấy lưỡi dao cắt thành miếng thịt bò.
Vừa giỏi vừa lợi hại như vậy. Ai thấy qua dùng lưng người sống cắt thịt không?
Vừa rồi mọi người mới nhìn thấy Chu Hám Hải mài dao, dao phay kia mài đến cắt đứt lông, cứ như vậy từng nhát cắt ở trên lưng tiểu nhị. Người xem đổ mồ hôi lạnh, nếu dùng lực không đúng thì vết dao hạ xuống sâu, vậy dao phay còn không phải cắt lưng tiểu nhị thành hoa sao?
Bốn phía lặng ngắt như tờ, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ làm động tĩnh lớn Chu Hám Hải nhất thời lỡ tay sẽ cắt lên người tiểu nhị.
Chu Hám Hải cắt khoảng chừng một chén trà nhỏ mới cắt miếng thịt bò thành sợi. Trên đầu của gã cũng tuôn ra một lớp mồ hôi mỏng. Sau khi buông dao phay xuống thì đỡ tiểu nhị đứng dậy, kêu hắn xoay người lại. Trên tấm lưng trắng của hắn có vụn thịt và máu loãng thịt bò.
Mọi người nhìn chằm chằm tấm lưng tiểu nhị, chỉ thấy trên tấm lưng hắn bóng loáng như lúc đầu, mà ngay cả dấu hồng cũng không có để lại.
Thịt bò sợi dài nhỏ đều đều, không có một sợi dính dao. Chu Hám Hải bỏ thịt bò sợi vào trong chảo dầu sôi bắt đầu xào, thêm hương vị, múc ra đĩa bưng lên bàn.
Trong đám người tiếng ủng hộ một đợt tiếp một đợt, mỗi người đều kinh ngạc cảm thán, đều nói thật là tuyệt.
Mặc kệ thì bò kia xào ra hương vị gì, tay nghề tuyệt kỹ này cũng đã đủ làm cho người kêu một tiếng “tốt”.
Trần Hưng càng vui vẻ, ưỡn cao ngực liên tiếp khen ngợi tay nghề siêu quần của Chu Hám Hải. Lại chỉ vào Phương Vân Tuyên cười to: “Thế nào? Phục không? Dọa mất mật đi!”
Đồ ăn bưng lên đài cao, đám người Mã Thành An vừa muốn động đôi đũa chợt nghe Đỗ Ích Sơn nói: “Chậm đã!”
Mọi người không biết y có ý gì, tất cả đều ngẩng đầu nhìn y. Đỗ Ích Sơn nói về phía dưới đài: “Đây là cuộc tỷ thí cuối cùng. Các dân chúng nhìn một hồi cũng nên cho bọn họ có một cơ hội bình phẩm mới được.”
Nói xong y xuống đài cao kêu Chu Hám Hải làm lại một phần để cho các dân chúng đứng ở hàng phía trước nếm thử.
Các dân chúng vừa nghe lời này tất cả đều hưng phấn lên, ăn ngon ở ngay trước mắt lại nhìn mà không ăn được, thật sự là một chuyện đau khổ.
Bọn họ cảm ơn Đỗ Ích Sơn xong nhận khay bọn sai vặt đưa tới. Các dân chúng sôi nổi tranh đoạt, cũng bất chấp không lấy được đôi đũa mà vươn tay ra bốc. Đám người đứng ở hàng sau với không tới thì liên tiếp hỏi người hàng trước hương vị như thế nào.
Vừa rồi so vài ván Đỗ Ích Sơn sớm đã nhìn ra Lý Đại Sơn thành tâm phá rối, cố ý làm khó dễ Phương Vân Tuyên. Đây là một ván cuối cùng, thắng thua quyết định ở đây. Nếu như lại bị gã làm rối loạn như vậy thì Phương Vân Tuyên khó tránh khỏi chịu thiệt. Bởi vậy Đỗ Ích Sơn mới để cho dân chúng cũng tham dự bình phẩm, vạn nhất một lát có ý khác nhau thì những người này đều là hậu thuận mạnh mẽ.
Trên đài và dưới đài đều nếm đồ ăn, không ngoài sở liệu Chu Hám Hải được sáu đóa hoa nghênh xuân và được dân chúng khen ngợi.
Đỗ Ích Sơn cũng bắt đầu khẩn trương nhìn về Phương Vân Tuyên phía dưới đài cao. Hắn vẫn chưa lên sân khấu, nhưng tình thế đối với Phương Vân Tuyên cũng đã rất bất lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.