Chương 26
Người vô danh
17/06/2014
Ngày qua ngày, mọi chuyện vẫn như cũ chỉ có một số điều khác lạ là
mọi người mạnh hơn, kiến thức sâu rộng hơn, ngày một giỏi hơn và Anh
ngày càng yếu hơn sắc mặt tệ hơn, lại thường hay đến lớp trễ và rất hay
ngủ gật trong giờ dạy
Ngày thứ 15……
_Sao Anh chưa đến nữa, muộn 30 phút rồi- Mai nhìn đồng hồ đeo tay nói
_Không biết có chuyện gì không- Lan lo lắng
_Hay tụi mình đi tìm em ấy đi, nếu lỡ em ấy….- Kiên chưa nói hết câu thì
_Xin lỗi, em đến trễ- tiếng Anh ở phía sau, nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt, giọng nói lại dù đã rất kiềm chế nhưng vẫn lộ ra một ít mệt mỏi, mái tóc tím xõa tự nhiên chứ không bới cao lên như mọi ngày, tuy vậy nhưng vẫn thập phần xinh đẹp
_Không sao- Huy nói
_Cậu không khỏe à, sắc mặt cậu tệ lắm, có cần nghỉ ngơi không- Mai nói
_Không, mình không sao, chúng ta học thôi- Anh lảng đi câu nói của Mai
————————————–
Ngày thứ 23……
_Hôm nay mọi người tự luyện tập nhé- Anh nói
_Được- mọi người đáp một tiếng rồi đi ra xa xa
Đến khi mọi người quay lại thì thấy Anh vẫn đứng đó, bất động, lại gần hơn mới thấy mắt Anh nhắm nghiền, thấy vậy Lan gọi
_Anh…Anh….cậu ngủ à, tỉnh lại đi, đi vào phòng mà ngủ
_Anh cậu làm sao vậy- Mai lay lay Anh, lúc này cô mới giật mình. Lúc trước cô chỉ ngủ có 5 phần nên dù một cử động rất nhỏ cô cũng phát hiện, vậy mà hôm nay mọi người gọi mãi cô mới tỉnh được đủ biết lượng linh lực cô mất không phải nhỏ
_Mình không sao, chỉ tại tối qua mình mất ngủ thôi- Anh mỉm cười trấn an
_Vậy cậu vào ngủ bù đi, tụi mình tự luyện tập là được rồi- Lan nói
_Vậy mình đi trước- Anh nói rồi bước đi, cô không dám sử dụng khinh công vì cô biết linh lực của mình còn rất ít, cô phải đi ngủ để bù lại
Chờ đến khi Anh đi xa Mai mới nói:
_Mọi người có thấy Anh ngày càng suy yếu không
_Tất nhiên là thấy, anh còn cảm nhận được nữa đó- Huy nhanh miệng nói
_Không biết nguyên nhân là gì- Kiên nói
_Hình như cô ấy không muốn cho chúng ta biết- Quân nhíu mày, cậu cảm thấy hụt hẫng khi nói lên câu này nhưng nhiều hơn sự hụt hẫng đó là lo lắng
_Đúng vậy, cậu ấy luôn tìm cách trốn tránh hoặc lảng đi khi chúng ta hỏi đến- Lan nhăn nhó
_Không biết phải làm sao với cậu ấy nữa, cậu ấy rất cô chấp, nếu đã không muốn nói chúng ta có hỏi thế nào cũng vô dụng thôi- Mai thở dài
_Nhưng mình không muốn thấy cậu ấy như vậy, sắc mặt tái nhợt, môi không huyết sắc- Lan rưng rưng
_Đừng khóc, mọi chuyện rồi sẽ qua, đến một lúc nào đó Anh sẽ nói cho chúng ta nghe thôi mà- Kiên an ủi Lan
_Cũng đành vậy chứ biết sao giờ, hỏi anh Minh và chị Ngọc thì họ lại bảo là không biết rồi tìm cách lảng đi, hazzzz- Huy thở dài.Khuôn mặt lo lắng , căng thẳng hiện rõ trên gương mặt mỗi người
—————————————-
Ngày thứ 30…….
_Anh lại đến trễ nữa, hôm nay mình nhất định phải hỏi cho ra lẽ, cậu ấy là bạn của tụi mình có gì thì cùng nhau giải quyết chứ giấu diếm nhau hoài sao được- Lan tức giận nói, nhìn Anh mỗi ngày một yếu đi cô thật sự không chịu nổi
_Một tuần nay rồi ngày nào cậu ấy cũng đến trễ, cả người thì tiều tụy, mệt mỏi , lại thường hay ngủ gật nữa, mình thật sự lo cho cậu ấy đó, mình sợ cậu ấy chịu không nổi đâu- Mai lo lắng nói, đôi mày liễu nhíu chặt
_Anh đến rồi kìa- Quân nói, giọng nói cũng lộ rõ sự lo lắng
_Xin lỗi mọi người, em lại đến trễ- Anh ủ rũ nói
_Hôm nay cậu nhất định phải nói cho mọi người biết là có chuyện gì, cậu có biết mọi người rất lo cho cậu không- Lan phát hỏa, mặt đanh lại, gương mặt tười cười mọi ngày chẳng thấy đâu nữa. Tuy bình thường cô người nhu thuận dịu dàng nhưng đó không có nghĩa cô là người không biết nổi giận huống chi bây giờ người bạn thân nhất của mình lại giấu diếm mình nhiều chuyện thử hỏi sao cô không nổi giận. Cô nổi giận cũng rất đáng sợ
_Không có chuyện gì đâu, dạo gần đây mình mất ngủ nên mới mệt mỏi vậy thôi- Anh cười nhẹ, cô không muốn nói cho mọi người biết, dù gì thì Ngọc Ánh Sáng cũng luyện xong rồi, nói ra cũng chỉ làm mọi người lo lắng
_Cậu còn muốn giấu đến bao giờ, mọi người đều nhận ra sự khác thường của cậu, cả anh Minh và chị Ngọc nữa- Mai thở phì phì nói, cô rất giận Anh, có chuyện gì thì nói ra cớ sao phải giấu mọi người chứ
_Thật sự mình……- Anh cười nhưng nụ cười của cô chợt tắt, thân thể lảo đảo, cô cảm thấy đôi mắt mình tối dần và không còn nhìn thấy gì nữa, cô ngã xuống….
_Anh…Anh…cậu sao vậy, tỉnh lại đi, hu hu mọi người không trách cậu nữa, cậu tỉnh lại đi- Lan khóc nấc lên
_Anh, tỉnh lại Anh ơi cậu đừng đùa mà, hu hu…- Mai cũng khóc theo
_Chết, Anh ngất rồi- Kiên hô một tiếng rồi chạy lại
_Tất cả tránh ra, Kiên và Huy đi gọi anh Minh với chị Ngọc nhanh lên, Mai và Lan theo tôi- Quân gầm nhẹ rồi bế bổng Anh lên hướng phòng cô đi tới
———————————
Nhẹ nhàng đặt Anh xuống giường Quân lấy chăn đắp lại cho cô thật gọn gàng.Lúc này Thiên Minh và Ngọc cũng tới nơi
_Con bé không sao đâu, nó chỉ bị suy yếu linh lực nặng dẫn đến ngất thôi, cứ để cho nó ngủ đi- Thiên Minh nói
_Suy yếu linh lực nặng?- Quân nhíu mày
_Mấy đứa ra đây- Thiên Minh bước ra ngoài để lại căn phòng với không gian yên tĩnh và một nàng công chúa lạnh lùng đang an lành ngủ
Hành lang trước phòng Anh…….
_Anh nói đi- Quân âm trầm nói, giọng nói cậu bình thường đã trầm hôm nay lại càng trầm hơn nghe rất có lực
_Chuyện là thế này, lúc trước Sita có nói với các em là các em phải lấy được gương Băng ti- được mệnh danh là cái nôi của sự sống để kết thúc sinh mạng dài như vô hạn của chị ấy không. Gương Băng ti được giấu ở đảo Thiên Đường do thần thánh tạo ra, đảo Thiên Đường không có trên bản đồ Thế Giới vị các vị thần đã phù phép nó nên không ai có thể tìm ra chỉ có người của dòng tộc ASAKI- dòng tộc được mệnh danh là hậu duệ cuối cũng của nữ hoa mới có thể tìm thấy(Theo truyền thuyết nữ hoa là người lấy đá vá trời, sau đó biến mất, bà có một cô con gái tên là Tiểu Tuyết mà Tiểu Tuyết lại là người sáng tạo ra dòng tộc ASAKI). Nói thật, gương Băng ti cũng chẳng tốt lành gì, nó sẽ tinh khiết khi trong tay pháp sư, đen tối khi trong tay kẻ xấu, mà một khi gương băng ti đen tối nó có thể hủy diệt cả thế giới này- Thiên Minh nói, ánh mắt nhìn xa xa
_Đảo thiên đường có bảy tầng, gương Băng ti ở tầng thứ bảy, mỗi tầng ở gương băng ti lại có một thử thách khác nhau, mà theo lời kể của một trưởng lão của dòng tộc đã lên đảo thiên đường thì tầng một là rừng cây bị biến dạng, trong rừng cây đó có những động vật không thể nhìn thấy vì chúng di chuyển quá nhanh, chúng được mệnh danh là những “Người Gác Bóng”. Lần đi đó dòng tộc ASAKI đi 300 người nhưng trở về được chỉ có vị trưởng lão đó.- Ngọc tiếp lời
_Vậy còn tầng hai- Huy hỏi
_Không ai có thể đến được tầng hai- Thiên Minh nói
_Vậy thì liên quan gì đến chuyện của Anh- Mai hỏi, cô không quan tâm đến đảo Thiên Đường gì đó, cô chỉ quan tâm đến chuyện của Anh thôi
_Theo lời anh nói thì Anh đã làm gì đó để chúng em thuận lợi qua được tầng một?- Quân híp mắt
_Không hẳn là muốn các em qua được tầng một mà con bé táo bạo hơn nó muốn diệt trừ những ” Người Gác Bóng”. Từ lần đi đảo Thiên Đường đó, vị trưởng lão phát hiện chúng ( ý nói người gác bóng) rất sợ ánh sáng nên đã bàn bạc với trưởng tộc ASAKI tại vị lúc đó là sẽ tạo ra một thứ có thể tự phát sáng, đó là đá mặt trời. Vài năm sau vị trưởng tộc bị bệnh nặng, lúc sắp qua đời ông đã dùng linh lực cả một đời tích lũy để tạo ra Ngọc Pha Lê.Nếu muốn luyện Ngọc Ánh Sáng phải dùng chính linh lực của mình thu ánh sáng mặt trăng rồi đưa vào viên Ngọc Pha Lê trong vòng 30 đêm mới có thể luyện thành ngọc ánh sáng, Anh vừa luyện xong Ngọc Ánh Sáng vào đêm hôm trước và cũng vì luyện Ngọc Ánh Sáng mà linh lực của con bé gần như cạn kiệt nên nó mới bị ngất- Thiên Minh thở dài, cũng không biết nói sao với đứa em này
Mọi người ngẩn ra như hiểu được cái gì đó, thì ra Anh mệt mỏi, tiều tụy, Anh hay đến trễ, hay ngủ gật là vì họ, anh muốn gì họ thuận lợi qua được tầng một đảo Thiên Đường, mắt Mai và Lan như mờ đi, có một giọt lệ trực trào, Anh lúc nào cũng vậy chỉ làm mà không nói, chỉ vì bạn bè mà quên mình
_Vậy sao Anh không sử dụng đá mặt trời mà phải khổ sở luyện ngọc ánh sáng- Lan run run hỏi
_Vì đá mặt trời chỉ làm chúng tránh xa chứ không giết được chúng, mà như anh Minh đã nói con bé muốn tiêu diệt chúng , vì chúng mà biết bao người của dòng tộc ASAKI phải bỏ mạng, nên không phải tất cả nguyên nhân con bé luyện ngọc ánh sáng là vì mấy đứa đâu, đừng tự trách mình- nhận ra sự tự trách trong mắt mọi người Ngọc an ủi
_Mấy đứa cũng đừng lo, anh tin là những thử thách ở đảo thiên đường sẽ không đáng sợ nếu mấy đứa vững niềm tin, anh và Ngọc đã đến đó rồi, tuy tụi anh không vào đảo mà chỉ đi vòng quanh bờ biển cũng nhưng cũng nhờ vậy mà bọn anh có được thiên kiếm và địa kiếm – hai thanh kiếm có sức mạnh rất lớn- Thiên Minh nói, giọng nói pha chút vui vẻ làm không khí cũng bớt nặng nề
_Thôi được rồi, nói đến đây thôi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi cho Anh nó còn ngủ, đợi đến chiều tối, Mai và Lan nấu giúp chị một nồi cháo tổ yến nhé đợi khi Anh tỉnh thì cho con bé ăn, Anh nó rất thích cháo tổ yến. À, thêm một ly nước cam nhé. Còn chị sẽ lo cơm chiều, ăn cơm xong chúng ta phải dìu Anh đến hồ chữa trị ở phía bắc nữa- Ngọc nói
_Anh thích cháo tổ yến? sao tụi em không biết- Mai, Lan đồng thanh, mấy năm sống chung có bao giờ nghe Anh nói thích cháo tổ yến đâu
_Anh chỉ thích ăn cháo tổ yến khi bị bệnh thôi, lúc con bé ở chung với các em có bao giờ bị bệnh đâu mà các em biết- Ngọc cười giải thích, cô là bạn từ thưở nhỏ của Anh mà thói quen này sao cô lại không biết, lại nói từ khi luyện võ Anh rất ít và hầu như là không có bệnh luôn cứ như là bách độc bất xâm vậy, mà hình như cả cô và Thiên Minh cũng vậy, bây giờ nhắc lại làm cô nhớ đến lần cuối cùng Anh bệnh cũng là rất lâu trước kia rồi……
Vài câu nói vu vơ như vậy nhưng lại khắc sâu vào đầu của một người….., sau vài giây ngẩn người Quân hỏi
_Lúc nãy chị nói phải dìu cô ấy đến hồ chữa trị là sao, sao không đi bây giờ mà phải là chiều?
_Đến hồ chữa trị để phục hồi linh lực nhanh hơn, phải đi buổi chiều là vì phải đợi Anh tỉnh thì mới có thể xuống hồ chữa trị, xuống hồ phải giữ thần trí thanh tỉnh, không được ngủ- Thiên Minh cười cười, ánh mắt nhìn Quân lóe qua tia gì đó mà chỉ cậu và Ngọc hiểu, thằng nhóc này có ý gì với em gái cậu đây
_Được rồi, giải tán nào mọi người- Ngọc nói rồi mỗi người tán đi, ai về phòng nấy
————————————–
_Cháo nấu xong rồi, thơm quá, để mình đem lên cho Anh- Lan định bê khay lên thì
_Không cần cậu đâu, chúng ta có người mà- Mai lém lĩnh nói
_Gì? Làm gì có ai, chị Ngọc đang bận làm bữa chiều mà,còn mọi người đang nghỉ ngơi mà còn ai đâu- Lan ngây thơ nói
“cốc” Mai cốc nhẹ đầu Lan
_Sao cậu cốc mình- Lan uất ức nói
_Cô ơi là cô, mọi bữa cậu nhanh trí lắm mà sao hôm nay ngơ ngẩn vậy, còn anh Quân làm chi, cậu bỏ anh ấy đi đâu- Mai chậc lưỡi
_Ý…mình quên, thôi đi- Lan cười gian cầm khay ra cửa, Mai cũng đi theo
—————
“cốc…cốc…cốc”
_Chờ một chút- tiếng Quân trầm thấp vọng ra
“cạch”
_Chào anh- Mai, Lan cười toe toét
_Chào hai em, có chuyện gì sao?- Quân nhẹ hỏi
_Dạ, thật ra á…., em muốn nhờ anh đưa khay thức ăn này qua phòng Anh giúp tụi em, vì em và Mai còn phải giúp chị Ngọc chuẩn bị thức ăn chiều- Lan nói dối không chớp mắt
_Đúng vậy đó anh- Mai phụ họa
_Được rồi, nhưng các em có thể giúp anh gọi hai thằng kia dậy được không cũng chiều rồi- Quân biết Mai và Lan muốn tạo cơ hội cho mình, cậu rất cảm kích nên cậu cũng phải tạo cơ hội cho họ chứ
_Vâng, không thành vấn đề- Lan nhanh miệng đáp
_Vậy hai em đưa khay cho anh- Quân nói rồi cầm lấy khay Lan đưa cho, xoay người bước đi. Đợi đến khi Quân đi xa Mai mới la lối:
_Sao cậu đồng ý với anh ấy chi vậy, mình nói rồi mình không đi gọi cái tên đáng ghét đó đâu
_Vậy giờ sao mình lỡ hứa rồi đâu có thất hứa được, thôi cậu đi đi ha, đi mà, dù sao cũng đi gọi anh Huy thức dậy thôi mà có gì to tát đâu- Lan hối lỗi nhưng nhìn mặt chẳng có chút nào là hối hận mà chỉ thấy rất chi là gian
_Mình biết cậu cố ý, hừ cậu được lắm đi thì đi, ai sợ ai- Mai lườm Lan nhưng cái lườm chẳng có chút sát thương nào
——————————————-
Quân bê khay thức ăn đến phòng Anh, mở cửa thấy cô vẫn còn ngủ, cậu khẽ đặt cái khay xuống bàn và đến bên giường, lẳng lặng ngắm cô, chỉ những lúc thế này cậu mới có cơ hội ngắm cô thật kĩ, gương mặt hồng thuận giờ rất nhợt nhạt không một chút huyết sắc, mắt nhắm nghiền như rất lâu rồi không được ngủ, đôi môi đỏ mọng giờ trắng bệch, cậu thấy đau, đau lắm. Đến gần hơn nữa, khẽ đặt xuống trán cô một nụ hôn rồi nhanh chóng ngồi thẳng dậy, cậu cảm thấy vừa đau vừa tê dại. Đau vì Anh thật sự rất yếu nhớ lúc trước cậu chỉ nhìn cô từ đằng sau thôi mà cô cũng phát hiện, chỉ đến gần cô một chút là cô biết ngay vậy mà hôm nay cậu hôn cô cũng không có phản ứng. Tê dại vì xúc cảm mịn màng, mềm mại truyền đến môi.( Tg: mà hành động của anh người ta gọi là hôn trộm á)
_”Sao phải khổ vậy chứ”- đưa tay sờ nhẹ gương mặt không huyết sắc của cô, cậu đau đớn, khó thở như có cái gì bóp nghẹt trái tim, da mặt cô rất mịm lại rất mềm nhưng cậu cảm nhận được cô gầy đi không ít, lúc này cậu rất muốn ôm cô vào lòng nhưng lí trí nhắc nhở là không được, bây giờ cô ấy chưa là gì của mày, đừng dọa cô ấy chạy mất ( Tg: lí trí của anh đúng đó, anh mà làm vậy có khi chị ấy chạy mất thật á)
Mi mắt Anh khẽ động làm Quân giật mình thu tay về
_Em tỉnh rồi hả, đây để anh đỡ em ngồi dậy- Quân đỡ Anh dựa vào gối
_Cảm ơn- Anh nói rất nhỏ nhưng giọng nói không có một sự yếu đuối nào
_Em ăn cháo đi, để anh đi gọi Mai và Lan vào dìu em ra ngoài- Quân chu đáo nói
_Không cần đâu,em có thể tự đi được- Anh nhàn nhạt trả lời, múc một muỗng cháo thơm phức cho vào miệng, nhẹ nuốt xuống, một muỗng rồi một muỗng rất từ tốn
_Nhưng em còn yếu lắm- Quân lo lắng
_Em không yếu đuối vậy đâu- Anh khẽ cười, giọng đầy kiên quyết làm người ta không thể cãi lại
Khoảng 15 phút sao Anh ăn xong, vén chăn đứng dậy, đi từng bước rất nhỏ ra ngoài tuy cô đi rất chậm nhưng lộ rõ vẻ cố chấp cùng kiên cường, Quân vẫn theo sau cô đề phòng trường hợp cô bị ngã thì còn đỡ kịp
——————————–
Trở lại với Mai và Lan…
“Cốc…cốc…cốc….”
_Anh Kiên ơi, anh dậy chưa- Lan hỏi
_Chờ anh chút, anh ra ngay- Kiên nói vọng ra
“Cạch” cánh cửa mở ra, chỉ thấy mắt Lan mở to hết mức rồi la toán lên:
_AAAAAAAAAA………TRIỆU HOÀNG KIÊN …SAO ANH KHÔNG MẶC QUẦN ÁO HẢ?…..- Lan hét lên rồi chạy biến
Chuyện là lúc Lan gọi Kiên đang tắm sợ cô đợi nên vớ lấy khăn tắm che người rồi chạy mở cửa, nói chung chỉ che những chỗ cần che
_” Thật đáng yêu”- Kiên nhìn theo bóng Lan mỉm cười
————————–
“Cốc…cốc..cốc”
Im lặng….
_Nè, anh dậy chưa vậy, mau dậy đi trễ rồi- Mai nói vọng vào
Im lặng….
Thấy vậy Mai mở cửa phòng rồi lẻn vào như một tên trộm, đi đến giường, xốc chăn lên…không có ai và bất chợt một vòng tay ôm cô từ phía sau làm cô giật nảy mình
_Em yêu, sao em lén lút vào phòng anh vậy, em có ý đồ gì với anh hả- Huy tráo trở nói (Tg: cái này gọi là nói trắng thành đen)
_A…anh buông ra coi, ai có ý đồ gì với anh- Mai dãy dụa, la toán lên
_Vậy thôi anh có ý đồ với em cũng được, anh không buông hôn anh một cái đi rồi anh buông- Huy gian trá nói
Mai chính thức phát hỏa, vớ lấy cái gối xoay người lại:
_Hôn nè, hôn nè, hôn nè, ý đồ nè- mỗi một chữ Mai lại đánh vào mặt Huy một cái đến khi hả giận mới ngừng lại ( Tg: cái miệng nó hại cái thân)
_Sao em nỡ đánh anh, đánh hư khuôn mặt này rồi sau này chồng em không còn đẹp trai nữa chỉ có em chịu thiệt thôi- Huy ôm mặt uất ức, mắt long lanh rất đáng thương nhưng rất tiếc đối với người nào đó như gió thoảng qua tai
_Nói nhăn nói cuội , hừ- Mai hừ lạnh rồi bỏ ra ngoài, bỏ lại Huy lồm cồm bò dậy sửa sang trang phục rồi cũng nhanh chóng chạy theo
————–
Sau khi ăn xong mọi người đưa Anh đi về phía bắc, nơi có hồ chữa trị….
Ngày thứ 15……
_Sao Anh chưa đến nữa, muộn 30 phút rồi- Mai nhìn đồng hồ đeo tay nói
_Không biết có chuyện gì không- Lan lo lắng
_Hay tụi mình đi tìm em ấy đi, nếu lỡ em ấy….- Kiên chưa nói hết câu thì
_Xin lỗi, em đến trễ- tiếng Anh ở phía sau, nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt, giọng nói lại dù đã rất kiềm chế nhưng vẫn lộ ra một ít mệt mỏi, mái tóc tím xõa tự nhiên chứ không bới cao lên như mọi ngày, tuy vậy nhưng vẫn thập phần xinh đẹp
_Không sao- Huy nói
_Cậu không khỏe à, sắc mặt cậu tệ lắm, có cần nghỉ ngơi không- Mai nói
_Không, mình không sao, chúng ta học thôi- Anh lảng đi câu nói của Mai
————————————–
Ngày thứ 23……
_Hôm nay mọi người tự luyện tập nhé- Anh nói
_Được- mọi người đáp một tiếng rồi đi ra xa xa
Đến khi mọi người quay lại thì thấy Anh vẫn đứng đó, bất động, lại gần hơn mới thấy mắt Anh nhắm nghiền, thấy vậy Lan gọi
_Anh…Anh….cậu ngủ à, tỉnh lại đi, đi vào phòng mà ngủ
_Anh cậu làm sao vậy- Mai lay lay Anh, lúc này cô mới giật mình. Lúc trước cô chỉ ngủ có 5 phần nên dù một cử động rất nhỏ cô cũng phát hiện, vậy mà hôm nay mọi người gọi mãi cô mới tỉnh được đủ biết lượng linh lực cô mất không phải nhỏ
_Mình không sao, chỉ tại tối qua mình mất ngủ thôi- Anh mỉm cười trấn an
_Vậy cậu vào ngủ bù đi, tụi mình tự luyện tập là được rồi- Lan nói
_Vậy mình đi trước- Anh nói rồi bước đi, cô không dám sử dụng khinh công vì cô biết linh lực của mình còn rất ít, cô phải đi ngủ để bù lại
Chờ đến khi Anh đi xa Mai mới nói:
_Mọi người có thấy Anh ngày càng suy yếu không
_Tất nhiên là thấy, anh còn cảm nhận được nữa đó- Huy nhanh miệng nói
_Không biết nguyên nhân là gì- Kiên nói
_Hình như cô ấy không muốn cho chúng ta biết- Quân nhíu mày, cậu cảm thấy hụt hẫng khi nói lên câu này nhưng nhiều hơn sự hụt hẫng đó là lo lắng
_Đúng vậy, cậu ấy luôn tìm cách trốn tránh hoặc lảng đi khi chúng ta hỏi đến- Lan nhăn nhó
_Không biết phải làm sao với cậu ấy nữa, cậu ấy rất cô chấp, nếu đã không muốn nói chúng ta có hỏi thế nào cũng vô dụng thôi- Mai thở dài
_Nhưng mình không muốn thấy cậu ấy như vậy, sắc mặt tái nhợt, môi không huyết sắc- Lan rưng rưng
_Đừng khóc, mọi chuyện rồi sẽ qua, đến một lúc nào đó Anh sẽ nói cho chúng ta nghe thôi mà- Kiên an ủi Lan
_Cũng đành vậy chứ biết sao giờ, hỏi anh Minh và chị Ngọc thì họ lại bảo là không biết rồi tìm cách lảng đi, hazzzz- Huy thở dài.Khuôn mặt lo lắng , căng thẳng hiện rõ trên gương mặt mỗi người
—————————————-
Ngày thứ 30…….
_Anh lại đến trễ nữa, hôm nay mình nhất định phải hỏi cho ra lẽ, cậu ấy là bạn của tụi mình có gì thì cùng nhau giải quyết chứ giấu diếm nhau hoài sao được- Lan tức giận nói, nhìn Anh mỗi ngày một yếu đi cô thật sự không chịu nổi
_Một tuần nay rồi ngày nào cậu ấy cũng đến trễ, cả người thì tiều tụy, mệt mỏi , lại thường hay ngủ gật nữa, mình thật sự lo cho cậu ấy đó, mình sợ cậu ấy chịu không nổi đâu- Mai lo lắng nói, đôi mày liễu nhíu chặt
_Anh đến rồi kìa- Quân nói, giọng nói cũng lộ rõ sự lo lắng
_Xin lỗi mọi người, em lại đến trễ- Anh ủ rũ nói
_Hôm nay cậu nhất định phải nói cho mọi người biết là có chuyện gì, cậu có biết mọi người rất lo cho cậu không- Lan phát hỏa, mặt đanh lại, gương mặt tười cười mọi ngày chẳng thấy đâu nữa. Tuy bình thường cô người nhu thuận dịu dàng nhưng đó không có nghĩa cô là người không biết nổi giận huống chi bây giờ người bạn thân nhất của mình lại giấu diếm mình nhiều chuyện thử hỏi sao cô không nổi giận. Cô nổi giận cũng rất đáng sợ
_Không có chuyện gì đâu, dạo gần đây mình mất ngủ nên mới mệt mỏi vậy thôi- Anh cười nhẹ, cô không muốn nói cho mọi người biết, dù gì thì Ngọc Ánh Sáng cũng luyện xong rồi, nói ra cũng chỉ làm mọi người lo lắng
_Cậu còn muốn giấu đến bao giờ, mọi người đều nhận ra sự khác thường của cậu, cả anh Minh và chị Ngọc nữa- Mai thở phì phì nói, cô rất giận Anh, có chuyện gì thì nói ra cớ sao phải giấu mọi người chứ
_Thật sự mình……- Anh cười nhưng nụ cười của cô chợt tắt, thân thể lảo đảo, cô cảm thấy đôi mắt mình tối dần và không còn nhìn thấy gì nữa, cô ngã xuống….
_Anh…Anh…cậu sao vậy, tỉnh lại đi, hu hu mọi người không trách cậu nữa, cậu tỉnh lại đi- Lan khóc nấc lên
_Anh, tỉnh lại Anh ơi cậu đừng đùa mà, hu hu…- Mai cũng khóc theo
_Chết, Anh ngất rồi- Kiên hô một tiếng rồi chạy lại
_Tất cả tránh ra, Kiên và Huy đi gọi anh Minh với chị Ngọc nhanh lên, Mai và Lan theo tôi- Quân gầm nhẹ rồi bế bổng Anh lên hướng phòng cô đi tới
———————————
Nhẹ nhàng đặt Anh xuống giường Quân lấy chăn đắp lại cho cô thật gọn gàng.Lúc này Thiên Minh và Ngọc cũng tới nơi
_Con bé không sao đâu, nó chỉ bị suy yếu linh lực nặng dẫn đến ngất thôi, cứ để cho nó ngủ đi- Thiên Minh nói
_Suy yếu linh lực nặng?- Quân nhíu mày
_Mấy đứa ra đây- Thiên Minh bước ra ngoài để lại căn phòng với không gian yên tĩnh và một nàng công chúa lạnh lùng đang an lành ngủ
Hành lang trước phòng Anh…….
_Anh nói đi- Quân âm trầm nói, giọng nói cậu bình thường đã trầm hôm nay lại càng trầm hơn nghe rất có lực
_Chuyện là thế này, lúc trước Sita có nói với các em là các em phải lấy được gương Băng ti- được mệnh danh là cái nôi của sự sống để kết thúc sinh mạng dài như vô hạn của chị ấy không. Gương Băng ti được giấu ở đảo Thiên Đường do thần thánh tạo ra, đảo Thiên Đường không có trên bản đồ Thế Giới vị các vị thần đã phù phép nó nên không ai có thể tìm ra chỉ có người của dòng tộc ASAKI- dòng tộc được mệnh danh là hậu duệ cuối cũng của nữ hoa mới có thể tìm thấy(Theo truyền thuyết nữ hoa là người lấy đá vá trời, sau đó biến mất, bà có một cô con gái tên là Tiểu Tuyết mà Tiểu Tuyết lại là người sáng tạo ra dòng tộc ASAKI). Nói thật, gương Băng ti cũng chẳng tốt lành gì, nó sẽ tinh khiết khi trong tay pháp sư, đen tối khi trong tay kẻ xấu, mà một khi gương băng ti đen tối nó có thể hủy diệt cả thế giới này- Thiên Minh nói, ánh mắt nhìn xa xa
_Đảo thiên đường có bảy tầng, gương Băng ti ở tầng thứ bảy, mỗi tầng ở gương băng ti lại có một thử thách khác nhau, mà theo lời kể của một trưởng lão của dòng tộc đã lên đảo thiên đường thì tầng một là rừng cây bị biến dạng, trong rừng cây đó có những động vật không thể nhìn thấy vì chúng di chuyển quá nhanh, chúng được mệnh danh là những “Người Gác Bóng”. Lần đi đó dòng tộc ASAKI đi 300 người nhưng trở về được chỉ có vị trưởng lão đó.- Ngọc tiếp lời
_Vậy còn tầng hai- Huy hỏi
_Không ai có thể đến được tầng hai- Thiên Minh nói
_Vậy thì liên quan gì đến chuyện của Anh- Mai hỏi, cô không quan tâm đến đảo Thiên Đường gì đó, cô chỉ quan tâm đến chuyện của Anh thôi
_Theo lời anh nói thì Anh đã làm gì đó để chúng em thuận lợi qua được tầng một?- Quân híp mắt
_Không hẳn là muốn các em qua được tầng một mà con bé táo bạo hơn nó muốn diệt trừ những ” Người Gác Bóng”. Từ lần đi đảo Thiên Đường đó, vị trưởng lão phát hiện chúng ( ý nói người gác bóng) rất sợ ánh sáng nên đã bàn bạc với trưởng tộc ASAKI tại vị lúc đó là sẽ tạo ra một thứ có thể tự phát sáng, đó là đá mặt trời. Vài năm sau vị trưởng tộc bị bệnh nặng, lúc sắp qua đời ông đã dùng linh lực cả một đời tích lũy để tạo ra Ngọc Pha Lê.Nếu muốn luyện Ngọc Ánh Sáng phải dùng chính linh lực của mình thu ánh sáng mặt trăng rồi đưa vào viên Ngọc Pha Lê trong vòng 30 đêm mới có thể luyện thành ngọc ánh sáng, Anh vừa luyện xong Ngọc Ánh Sáng vào đêm hôm trước và cũng vì luyện Ngọc Ánh Sáng mà linh lực của con bé gần như cạn kiệt nên nó mới bị ngất- Thiên Minh thở dài, cũng không biết nói sao với đứa em này
Mọi người ngẩn ra như hiểu được cái gì đó, thì ra Anh mệt mỏi, tiều tụy, Anh hay đến trễ, hay ngủ gật là vì họ, anh muốn gì họ thuận lợi qua được tầng một đảo Thiên Đường, mắt Mai và Lan như mờ đi, có một giọt lệ trực trào, Anh lúc nào cũng vậy chỉ làm mà không nói, chỉ vì bạn bè mà quên mình
_Vậy sao Anh không sử dụng đá mặt trời mà phải khổ sở luyện ngọc ánh sáng- Lan run run hỏi
_Vì đá mặt trời chỉ làm chúng tránh xa chứ không giết được chúng, mà như anh Minh đã nói con bé muốn tiêu diệt chúng , vì chúng mà biết bao người của dòng tộc ASAKI phải bỏ mạng, nên không phải tất cả nguyên nhân con bé luyện ngọc ánh sáng là vì mấy đứa đâu, đừng tự trách mình- nhận ra sự tự trách trong mắt mọi người Ngọc an ủi
_Mấy đứa cũng đừng lo, anh tin là những thử thách ở đảo thiên đường sẽ không đáng sợ nếu mấy đứa vững niềm tin, anh và Ngọc đã đến đó rồi, tuy tụi anh không vào đảo mà chỉ đi vòng quanh bờ biển cũng nhưng cũng nhờ vậy mà bọn anh có được thiên kiếm và địa kiếm – hai thanh kiếm có sức mạnh rất lớn- Thiên Minh nói, giọng nói pha chút vui vẻ làm không khí cũng bớt nặng nề
_Thôi được rồi, nói đến đây thôi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi cho Anh nó còn ngủ, đợi đến chiều tối, Mai và Lan nấu giúp chị một nồi cháo tổ yến nhé đợi khi Anh tỉnh thì cho con bé ăn, Anh nó rất thích cháo tổ yến. À, thêm một ly nước cam nhé. Còn chị sẽ lo cơm chiều, ăn cơm xong chúng ta phải dìu Anh đến hồ chữa trị ở phía bắc nữa- Ngọc nói
_Anh thích cháo tổ yến? sao tụi em không biết- Mai, Lan đồng thanh, mấy năm sống chung có bao giờ nghe Anh nói thích cháo tổ yến đâu
_Anh chỉ thích ăn cháo tổ yến khi bị bệnh thôi, lúc con bé ở chung với các em có bao giờ bị bệnh đâu mà các em biết- Ngọc cười giải thích, cô là bạn từ thưở nhỏ của Anh mà thói quen này sao cô lại không biết, lại nói từ khi luyện võ Anh rất ít và hầu như là không có bệnh luôn cứ như là bách độc bất xâm vậy, mà hình như cả cô và Thiên Minh cũng vậy, bây giờ nhắc lại làm cô nhớ đến lần cuối cùng Anh bệnh cũng là rất lâu trước kia rồi……
Vài câu nói vu vơ như vậy nhưng lại khắc sâu vào đầu của một người….., sau vài giây ngẩn người Quân hỏi
_Lúc nãy chị nói phải dìu cô ấy đến hồ chữa trị là sao, sao không đi bây giờ mà phải là chiều?
_Đến hồ chữa trị để phục hồi linh lực nhanh hơn, phải đi buổi chiều là vì phải đợi Anh tỉnh thì mới có thể xuống hồ chữa trị, xuống hồ phải giữ thần trí thanh tỉnh, không được ngủ- Thiên Minh cười cười, ánh mắt nhìn Quân lóe qua tia gì đó mà chỉ cậu và Ngọc hiểu, thằng nhóc này có ý gì với em gái cậu đây
_Được rồi, giải tán nào mọi người- Ngọc nói rồi mỗi người tán đi, ai về phòng nấy
————————————–
_Cháo nấu xong rồi, thơm quá, để mình đem lên cho Anh- Lan định bê khay lên thì
_Không cần cậu đâu, chúng ta có người mà- Mai lém lĩnh nói
_Gì? Làm gì có ai, chị Ngọc đang bận làm bữa chiều mà,còn mọi người đang nghỉ ngơi mà còn ai đâu- Lan ngây thơ nói
“cốc” Mai cốc nhẹ đầu Lan
_Sao cậu cốc mình- Lan uất ức nói
_Cô ơi là cô, mọi bữa cậu nhanh trí lắm mà sao hôm nay ngơ ngẩn vậy, còn anh Quân làm chi, cậu bỏ anh ấy đi đâu- Mai chậc lưỡi
_Ý…mình quên, thôi đi- Lan cười gian cầm khay ra cửa, Mai cũng đi theo
—————
“cốc…cốc…cốc”
_Chờ một chút- tiếng Quân trầm thấp vọng ra
“cạch”
_Chào anh- Mai, Lan cười toe toét
_Chào hai em, có chuyện gì sao?- Quân nhẹ hỏi
_Dạ, thật ra á…., em muốn nhờ anh đưa khay thức ăn này qua phòng Anh giúp tụi em, vì em và Mai còn phải giúp chị Ngọc chuẩn bị thức ăn chiều- Lan nói dối không chớp mắt
_Đúng vậy đó anh- Mai phụ họa
_Được rồi, nhưng các em có thể giúp anh gọi hai thằng kia dậy được không cũng chiều rồi- Quân biết Mai và Lan muốn tạo cơ hội cho mình, cậu rất cảm kích nên cậu cũng phải tạo cơ hội cho họ chứ
_Vâng, không thành vấn đề- Lan nhanh miệng đáp
_Vậy hai em đưa khay cho anh- Quân nói rồi cầm lấy khay Lan đưa cho, xoay người bước đi. Đợi đến khi Quân đi xa Mai mới la lối:
_Sao cậu đồng ý với anh ấy chi vậy, mình nói rồi mình không đi gọi cái tên đáng ghét đó đâu
_Vậy giờ sao mình lỡ hứa rồi đâu có thất hứa được, thôi cậu đi đi ha, đi mà, dù sao cũng đi gọi anh Huy thức dậy thôi mà có gì to tát đâu- Lan hối lỗi nhưng nhìn mặt chẳng có chút nào là hối hận mà chỉ thấy rất chi là gian
_Mình biết cậu cố ý, hừ cậu được lắm đi thì đi, ai sợ ai- Mai lườm Lan nhưng cái lườm chẳng có chút sát thương nào
——————————————-
Quân bê khay thức ăn đến phòng Anh, mở cửa thấy cô vẫn còn ngủ, cậu khẽ đặt cái khay xuống bàn và đến bên giường, lẳng lặng ngắm cô, chỉ những lúc thế này cậu mới có cơ hội ngắm cô thật kĩ, gương mặt hồng thuận giờ rất nhợt nhạt không một chút huyết sắc, mắt nhắm nghiền như rất lâu rồi không được ngủ, đôi môi đỏ mọng giờ trắng bệch, cậu thấy đau, đau lắm. Đến gần hơn nữa, khẽ đặt xuống trán cô một nụ hôn rồi nhanh chóng ngồi thẳng dậy, cậu cảm thấy vừa đau vừa tê dại. Đau vì Anh thật sự rất yếu nhớ lúc trước cậu chỉ nhìn cô từ đằng sau thôi mà cô cũng phát hiện, chỉ đến gần cô một chút là cô biết ngay vậy mà hôm nay cậu hôn cô cũng không có phản ứng. Tê dại vì xúc cảm mịn màng, mềm mại truyền đến môi.( Tg: mà hành động của anh người ta gọi là hôn trộm á)
_”Sao phải khổ vậy chứ”- đưa tay sờ nhẹ gương mặt không huyết sắc của cô, cậu đau đớn, khó thở như có cái gì bóp nghẹt trái tim, da mặt cô rất mịm lại rất mềm nhưng cậu cảm nhận được cô gầy đi không ít, lúc này cậu rất muốn ôm cô vào lòng nhưng lí trí nhắc nhở là không được, bây giờ cô ấy chưa là gì của mày, đừng dọa cô ấy chạy mất ( Tg: lí trí của anh đúng đó, anh mà làm vậy có khi chị ấy chạy mất thật á)
Mi mắt Anh khẽ động làm Quân giật mình thu tay về
_Em tỉnh rồi hả, đây để anh đỡ em ngồi dậy- Quân đỡ Anh dựa vào gối
_Cảm ơn- Anh nói rất nhỏ nhưng giọng nói không có một sự yếu đuối nào
_Em ăn cháo đi, để anh đi gọi Mai và Lan vào dìu em ra ngoài- Quân chu đáo nói
_Không cần đâu,em có thể tự đi được- Anh nhàn nhạt trả lời, múc một muỗng cháo thơm phức cho vào miệng, nhẹ nuốt xuống, một muỗng rồi một muỗng rất từ tốn
_Nhưng em còn yếu lắm- Quân lo lắng
_Em không yếu đuối vậy đâu- Anh khẽ cười, giọng đầy kiên quyết làm người ta không thể cãi lại
Khoảng 15 phút sao Anh ăn xong, vén chăn đứng dậy, đi từng bước rất nhỏ ra ngoài tuy cô đi rất chậm nhưng lộ rõ vẻ cố chấp cùng kiên cường, Quân vẫn theo sau cô đề phòng trường hợp cô bị ngã thì còn đỡ kịp
——————————–
Trở lại với Mai và Lan…
“Cốc…cốc…cốc….”
_Anh Kiên ơi, anh dậy chưa- Lan hỏi
_Chờ anh chút, anh ra ngay- Kiên nói vọng ra
“Cạch” cánh cửa mở ra, chỉ thấy mắt Lan mở to hết mức rồi la toán lên:
_AAAAAAAAAA………TRIỆU HOÀNG KIÊN …SAO ANH KHÔNG MẶC QUẦN ÁO HẢ?…..- Lan hét lên rồi chạy biến
Chuyện là lúc Lan gọi Kiên đang tắm sợ cô đợi nên vớ lấy khăn tắm che người rồi chạy mở cửa, nói chung chỉ che những chỗ cần che
_” Thật đáng yêu”- Kiên nhìn theo bóng Lan mỉm cười
————————–
“Cốc…cốc..cốc”
Im lặng….
_Nè, anh dậy chưa vậy, mau dậy đi trễ rồi- Mai nói vọng vào
Im lặng….
Thấy vậy Mai mở cửa phòng rồi lẻn vào như một tên trộm, đi đến giường, xốc chăn lên…không có ai và bất chợt một vòng tay ôm cô từ phía sau làm cô giật nảy mình
_Em yêu, sao em lén lút vào phòng anh vậy, em có ý đồ gì với anh hả- Huy tráo trở nói (Tg: cái này gọi là nói trắng thành đen)
_A…anh buông ra coi, ai có ý đồ gì với anh- Mai dãy dụa, la toán lên
_Vậy thôi anh có ý đồ với em cũng được, anh không buông hôn anh một cái đi rồi anh buông- Huy gian trá nói
Mai chính thức phát hỏa, vớ lấy cái gối xoay người lại:
_Hôn nè, hôn nè, hôn nè, ý đồ nè- mỗi một chữ Mai lại đánh vào mặt Huy một cái đến khi hả giận mới ngừng lại ( Tg: cái miệng nó hại cái thân)
_Sao em nỡ đánh anh, đánh hư khuôn mặt này rồi sau này chồng em không còn đẹp trai nữa chỉ có em chịu thiệt thôi- Huy ôm mặt uất ức, mắt long lanh rất đáng thương nhưng rất tiếc đối với người nào đó như gió thoảng qua tai
_Nói nhăn nói cuội , hừ- Mai hừ lạnh rồi bỏ ra ngoài, bỏ lại Huy lồm cồm bò dậy sửa sang trang phục rồi cũng nhanh chóng chạy theo
————–
Sau khi ăn xong mọi người đưa Anh đi về phía bắc, nơi có hồ chữa trị….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.