Chương 27: chương 27
Người vô danh
17/06/2014
Mọi người đưa Anh đến hồ chữa trị, hồ chữa trị nằm giữa một rừng cây đại thụ xanh mát, nước hồ trong vắt có thể nhìn thấy đáy hồ, một cơn
gió nhẹ làm mặt hồ tĩnh lặng gợn sóng lăn tăn, vài chiếc là vàng khẽ rơi
Đặt Anh xuống hồ, Thiên Minh mới lẩm bẩm đọc cái gì đó chỉ thấy toàn thân Anh cứng lại không nhúc nhích chỉ có đôi mắt chớp chớp, tròng mắt khẽ đi chuyển cho thấy cô vẫn còn ý thức
_Anh làm gì cô ấy vậy, sao cô ấy không cử động- Quân lo lắng
_Anh Minh không hại con bé đâu, anh ấy niệm chú đóng băng cơ thể Anh lại thôi, trong suốt 3 ngày tiếp theo con bé không được cử động nếu không khí huyết công tâm, hậu quả khó lường- Ngọc giải thích
_Cái gì ? 3 ngày? Sao Anh chịu nổi chưa tính ban đên nước rất lạnh nữa- Lan ngạc nhiên nói
_Không sao đâu, đã gọi là hồ chữa trị thì làm sao làm người ta tổn thương được, nước hồ này, ngày mát đêm ấm mấy đứa không cần lo- Ngọc giải thích
_Ồ, vậy không lẽ phải để Anh ở đây một mình sao?- Mai nhăn mi, không nỡ
_Đúng vậy, không thể làm ồn Anh, thần trí không thanh tỉnh cũng sẽ phản tác dụng, có mấy đứa bên cạnh chỉ làm nó phân tâm thôi. Cái gì cũng phải có cái giá của nó cái giá của chữa lành vết thương nhanh chóng là sự cô đơn tịnh mịch trong một khoảng thời gian nhất định- Thiên Minh nói
_Với lại mấy đứa đừng lo, lúc con bé còn nhỏ khi luyện tập với Sita nó bị thương tới nổi không có chỗ nào lành lặn hết trơn á, nó phải ngâm mình trong đây cả tuần, có lần phải cả tháng luôn á, giờ có ba ngày mà nhằm nhò gì- Ngọc nói
_Cái gì, cả tháng, sao chịu nổi trời- Lan trố mắt
_Chịu nổi chịu nổi hết trơn à, thậm chí con bé còn không than một tiếng nữa mà, mà phải công nhận lúc đó Sita huấn luyện con bé nghiêm khắc thiệt, ngày nào cũng đánh nhau đến mình đầy vết thương á, có ngày con bé không lết về phòng nổi luôn mà, cũng may chị ấy không huấn luyện chị với anh Minh nghiêm khắc vậy nhưng nói đi nói lại con bé cũng cực khổ quá trời, mấy đứa như vầy là sướng hơn Anh nhiều lắm đó- Ngọc thương tiếc nói, cô nhớ có lần cô và Thiên Minh phải đỡ Anh về phòng vì bị thương quá nặng
Một ánh mắt lạnh lẽo giết người bắn về phía Ngọc, không nói cô cũng biết ánh mắt đó là của ai
_Chị biết rồi, không cho nói nữa thì thôi, bọn chị về đây- Ngọc bĩu môi nói, kéo mọi người về để lại Anh một mình giữa cái hồ rộng lớn, có phần cô đơn.Anh khép hờ đôi mắt lại nhưng không ngủ……
——————————————–
Lúc mọi người trở về cũng đã khuya, mọi người về phòng nhưng không ai ngủ, họ suy nghĩ về chuyện Ngọc và Thiên Minh nói hôm nay, mỗi người một suy nghĩ nhưng có một điểm chung là nó hướng về Anh
_” Không ngờ Anh phải khổ công luyện tập như vậy, mình được Anh dạy không có một chút cực khổ nào vậy mà cũng kêu ca mình làm cái này không được, cái kia không được, thật hổ thẹn với cậu ấy quá. Từ nay về sau mình phải nghiêm chỉnh hơn nữa mới được. Mình sẽ nấu thật nhiều món ăn Anh thích để bù lại cho cậu ấy”- Lan thẩn thờ nghĩ, cô nhớ Anh rất thích ăn mấy món ngọt nhưng rất ít khi Anh nhờ cô nấu cho nên dần dần cô cũng quên mất, nghĩ lại thấy cô quá vô tâm
_”Từ nay mình phải cố gắng hơn nữa, để Anh không phải lo lắng cho mình nữa, Anh từ đó giờ là vậy đó, nó có mệt nhọc ra sao, chịu khổ thế nào cũng không nói ra miệng, một mình ôm trong lòng không mệt hay sao?Anh lúc nào cũng nghĩ cho bạn bè trước, làm việc cũng vì mọi người nhưng không bao giờ nói ra để mọi người chia sẻ, cứ sợ mọi người lo lắng rồi một mình ôm việc vào người. Dần dần hình như mình và Lan cũng đã quen có cậu ấy bên cạnh rồi, không thể như vầy mãi được, mình phải cố gắng hơn chứ để Anh chăm sóc hoài đâu có được”- Mai ngẩn người trước gương, cô nhớ từ khi chơi với Anh cô và Lan đều ỷ lại vào cậu ấy, sáng có cậu ấy gọi đi học, tối có cậu ấy nhắc nhở đi ngủ, giờ nhớ lại thấy cũng vui vui mà cũng thấy buồn buồn. Vui vì Anh luôn quan tâm bạn bè, buồn vì hình như cô quá vô tâm, cô và Lan chưa quan tâm tới Anh nhiều như cô tưởng
_” Không lẽ vì được huấn luyện nghiêm khắc nên yêu cầu của Anh đối với mọi thứ mới cao như vậy sao?” – Kiên nghĩ
_” Không lẽ Anh lạnh lùng vậy là do dược huấn luyện sao? Kể cũng tội”- Huy đơn giản nghĩ, tuy cậu thông minh nhưng chỉ về phương diện học tập, làm ăn thôi chứ còn việc đoán tâm lí thì dốt đặc
Trong phòng Quân, cửa sổ mở, ánh trăng hắt vào mờ mờ, cậu ngồi trên bật cửa sổ, xoa nhẹ một gương mặt trong tấm ảnh được lồng ghép vào khung một cách thận trọng và kĩ lưỡng
_”Từ nhỏ em đã phải chịu khổ thế này sao? Anh thật sự rất đau lòng, anh càng biết thêm nhiều điều về em thì anh lại càng thấy em rất xa anh, xa đến nỗi…anh không thể với tới, anh không thể theo kịp em. Có lúc nào đó em mở lòng với anh không, anh rất muốn ở bên em, chăm sóc em, bảo vệ em nhưng bây giờ anh chẳng là gì cả. Có bao giờ trong lòng em anh chiếm một chỗ nào đó hay không, dù rất nhỏ, rất nhỏ thôi cũng được hay đối với em anh chỉ là một người bạn, một người anh không hơn không kém. Anh phải làm gì để trái tim băng giá của em tan chảy, để em gần anh hơn, để em chấp nhận anh là một phần của đời mình, để anh được bước cùng em trên một con đường hay đơn giản là có thể dõi theo bước em đi, anh biết ngày đó còn rất xa nhưng anh sẽ đợi”- Quân nhìn ánh trăng sáng tỏ, cảm xúc ngổn ngang, lúc trước cậu cảm thấy cậu đã dần dần hiểu được Anh nhưng đến hôm nay có lẽ cậu đã lầm, cậu thực sự chưa hiểu nhiều về Anh như cậu tưởng, những điều cậu hiểu chỉ là một góc nhỏ của người con gái ấy. Có lúc cậu tự hỏi liệu tình cảm chân thành của mình có làm Anh yêu cậu, cũng có nhiều lúc cậu mệt mỏi gần như muốn bỏ cuộc nhưng rồi cậu nhìn thấy nét tươi cười thoáng qua trên gương mặt Anh và cả trong đôi mắt của cô, cậu lại như được tiếp thêm sức mạnh, cậu muốn Anh một lần nở nụ cười thật sự, dù nụ cười đó không dành cho cậu nhưng cậu vẫn muốn gìn giữ nụ cười đó. Có thể Anh không yêu cậu, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ gặp được chính chân mệnh thiên tử của mình nhưng cho đến lúc đó cậu vẫn muốn bên Anh , vẫn muốn che chở cho cô dù có thể sau này người bên cạnh cô sẽ không phải là cậu nhưng vậy thì có sao, chỉ cần thấy Anh cười cậu đã thấy đủ.( Tg: trời ơi, cảm động quá, tình yêu nó kì diệu vậy sao? Nhi cũng muốn có người yêu)
Nhưng có lẽ cả Anh và Quân đều không biết có một sợi dây vô hình trói buộc trái tim, trói buộc cuộc đời họ lại với nhau cũng giống như câu hát ” Vô tình…ta gặp được nhau…giữa bao người. Vô tình….ta thuộc về nhau…bởi ông trời”. Có lẽ tất cả chỉ là vô tình, hai con người, hai định mệnh thuộc về nhau. Có thể họ chỉ đi lướt qua nhau trên con đường tấp nập, có thể họ là oan gia, có thể họ là thanh mai trúc mã, có thể họ giống nhau về tính cách, có thể họ yêu đối phương nhưng lại không nhận ra,….tất cả đều có thể chỉ vì câu nói:” trái tim nối kết trái tim, số phận này buộc chặt vào một số phận khác ” nên họ thuộc về nhau…
Đặt Anh xuống hồ, Thiên Minh mới lẩm bẩm đọc cái gì đó chỉ thấy toàn thân Anh cứng lại không nhúc nhích chỉ có đôi mắt chớp chớp, tròng mắt khẽ đi chuyển cho thấy cô vẫn còn ý thức
_Anh làm gì cô ấy vậy, sao cô ấy không cử động- Quân lo lắng
_Anh Minh không hại con bé đâu, anh ấy niệm chú đóng băng cơ thể Anh lại thôi, trong suốt 3 ngày tiếp theo con bé không được cử động nếu không khí huyết công tâm, hậu quả khó lường- Ngọc giải thích
_Cái gì ? 3 ngày? Sao Anh chịu nổi chưa tính ban đên nước rất lạnh nữa- Lan ngạc nhiên nói
_Không sao đâu, đã gọi là hồ chữa trị thì làm sao làm người ta tổn thương được, nước hồ này, ngày mát đêm ấm mấy đứa không cần lo- Ngọc giải thích
_Ồ, vậy không lẽ phải để Anh ở đây một mình sao?- Mai nhăn mi, không nỡ
_Đúng vậy, không thể làm ồn Anh, thần trí không thanh tỉnh cũng sẽ phản tác dụng, có mấy đứa bên cạnh chỉ làm nó phân tâm thôi. Cái gì cũng phải có cái giá của nó cái giá của chữa lành vết thương nhanh chóng là sự cô đơn tịnh mịch trong một khoảng thời gian nhất định- Thiên Minh nói
_Với lại mấy đứa đừng lo, lúc con bé còn nhỏ khi luyện tập với Sita nó bị thương tới nổi không có chỗ nào lành lặn hết trơn á, nó phải ngâm mình trong đây cả tuần, có lần phải cả tháng luôn á, giờ có ba ngày mà nhằm nhò gì- Ngọc nói
_Cái gì, cả tháng, sao chịu nổi trời- Lan trố mắt
_Chịu nổi chịu nổi hết trơn à, thậm chí con bé còn không than một tiếng nữa mà, mà phải công nhận lúc đó Sita huấn luyện con bé nghiêm khắc thiệt, ngày nào cũng đánh nhau đến mình đầy vết thương á, có ngày con bé không lết về phòng nổi luôn mà, cũng may chị ấy không huấn luyện chị với anh Minh nghiêm khắc vậy nhưng nói đi nói lại con bé cũng cực khổ quá trời, mấy đứa như vầy là sướng hơn Anh nhiều lắm đó- Ngọc thương tiếc nói, cô nhớ có lần cô và Thiên Minh phải đỡ Anh về phòng vì bị thương quá nặng
Một ánh mắt lạnh lẽo giết người bắn về phía Ngọc, không nói cô cũng biết ánh mắt đó là của ai
_Chị biết rồi, không cho nói nữa thì thôi, bọn chị về đây- Ngọc bĩu môi nói, kéo mọi người về để lại Anh một mình giữa cái hồ rộng lớn, có phần cô đơn.Anh khép hờ đôi mắt lại nhưng không ngủ……
——————————————–
Lúc mọi người trở về cũng đã khuya, mọi người về phòng nhưng không ai ngủ, họ suy nghĩ về chuyện Ngọc và Thiên Minh nói hôm nay, mỗi người một suy nghĩ nhưng có một điểm chung là nó hướng về Anh
_” Không ngờ Anh phải khổ công luyện tập như vậy, mình được Anh dạy không có một chút cực khổ nào vậy mà cũng kêu ca mình làm cái này không được, cái kia không được, thật hổ thẹn với cậu ấy quá. Từ nay về sau mình phải nghiêm chỉnh hơn nữa mới được. Mình sẽ nấu thật nhiều món ăn Anh thích để bù lại cho cậu ấy”- Lan thẩn thờ nghĩ, cô nhớ Anh rất thích ăn mấy món ngọt nhưng rất ít khi Anh nhờ cô nấu cho nên dần dần cô cũng quên mất, nghĩ lại thấy cô quá vô tâm
_”Từ nay mình phải cố gắng hơn nữa, để Anh không phải lo lắng cho mình nữa, Anh từ đó giờ là vậy đó, nó có mệt nhọc ra sao, chịu khổ thế nào cũng không nói ra miệng, một mình ôm trong lòng không mệt hay sao?Anh lúc nào cũng nghĩ cho bạn bè trước, làm việc cũng vì mọi người nhưng không bao giờ nói ra để mọi người chia sẻ, cứ sợ mọi người lo lắng rồi một mình ôm việc vào người. Dần dần hình như mình và Lan cũng đã quen có cậu ấy bên cạnh rồi, không thể như vầy mãi được, mình phải cố gắng hơn chứ để Anh chăm sóc hoài đâu có được”- Mai ngẩn người trước gương, cô nhớ từ khi chơi với Anh cô và Lan đều ỷ lại vào cậu ấy, sáng có cậu ấy gọi đi học, tối có cậu ấy nhắc nhở đi ngủ, giờ nhớ lại thấy cũng vui vui mà cũng thấy buồn buồn. Vui vì Anh luôn quan tâm bạn bè, buồn vì hình như cô quá vô tâm, cô và Lan chưa quan tâm tới Anh nhiều như cô tưởng
_” Không lẽ vì được huấn luyện nghiêm khắc nên yêu cầu của Anh đối với mọi thứ mới cao như vậy sao?” – Kiên nghĩ
_” Không lẽ Anh lạnh lùng vậy là do dược huấn luyện sao? Kể cũng tội”- Huy đơn giản nghĩ, tuy cậu thông minh nhưng chỉ về phương diện học tập, làm ăn thôi chứ còn việc đoán tâm lí thì dốt đặc
Trong phòng Quân, cửa sổ mở, ánh trăng hắt vào mờ mờ, cậu ngồi trên bật cửa sổ, xoa nhẹ một gương mặt trong tấm ảnh được lồng ghép vào khung một cách thận trọng và kĩ lưỡng
_”Từ nhỏ em đã phải chịu khổ thế này sao? Anh thật sự rất đau lòng, anh càng biết thêm nhiều điều về em thì anh lại càng thấy em rất xa anh, xa đến nỗi…anh không thể với tới, anh không thể theo kịp em. Có lúc nào đó em mở lòng với anh không, anh rất muốn ở bên em, chăm sóc em, bảo vệ em nhưng bây giờ anh chẳng là gì cả. Có bao giờ trong lòng em anh chiếm một chỗ nào đó hay không, dù rất nhỏ, rất nhỏ thôi cũng được hay đối với em anh chỉ là một người bạn, một người anh không hơn không kém. Anh phải làm gì để trái tim băng giá của em tan chảy, để em gần anh hơn, để em chấp nhận anh là một phần của đời mình, để anh được bước cùng em trên một con đường hay đơn giản là có thể dõi theo bước em đi, anh biết ngày đó còn rất xa nhưng anh sẽ đợi”- Quân nhìn ánh trăng sáng tỏ, cảm xúc ngổn ngang, lúc trước cậu cảm thấy cậu đã dần dần hiểu được Anh nhưng đến hôm nay có lẽ cậu đã lầm, cậu thực sự chưa hiểu nhiều về Anh như cậu tưởng, những điều cậu hiểu chỉ là một góc nhỏ của người con gái ấy. Có lúc cậu tự hỏi liệu tình cảm chân thành của mình có làm Anh yêu cậu, cũng có nhiều lúc cậu mệt mỏi gần như muốn bỏ cuộc nhưng rồi cậu nhìn thấy nét tươi cười thoáng qua trên gương mặt Anh và cả trong đôi mắt của cô, cậu lại như được tiếp thêm sức mạnh, cậu muốn Anh một lần nở nụ cười thật sự, dù nụ cười đó không dành cho cậu nhưng cậu vẫn muốn gìn giữ nụ cười đó. Có thể Anh không yêu cậu, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ gặp được chính chân mệnh thiên tử của mình nhưng cho đến lúc đó cậu vẫn muốn bên Anh , vẫn muốn che chở cho cô dù có thể sau này người bên cạnh cô sẽ không phải là cậu nhưng vậy thì có sao, chỉ cần thấy Anh cười cậu đã thấy đủ.( Tg: trời ơi, cảm động quá, tình yêu nó kì diệu vậy sao? Nhi cũng muốn có người yêu)
Nhưng có lẽ cả Anh và Quân đều không biết có một sợi dây vô hình trói buộc trái tim, trói buộc cuộc đời họ lại với nhau cũng giống như câu hát ” Vô tình…ta gặp được nhau…giữa bao người. Vô tình….ta thuộc về nhau…bởi ông trời”. Có lẽ tất cả chỉ là vô tình, hai con người, hai định mệnh thuộc về nhau. Có thể họ chỉ đi lướt qua nhau trên con đường tấp nập, có thể họ là oan gia, có thể họ là thanh mai trúc mã, có thể họ giống nhau về tính cách, có thể họ yêu đối phương nhưng lại không nhận ra,….tất cả đều có thể chỉ vì câu nói:” trái tim nối kết trái tim, số phận này buộc chặt vào một số phận khác ” nên họ thuộc về nhau…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.