Chương 34
Người vô danh
07/08/2014
Thời gian trôi nhanh, thắm thoát đã qua 3 ngày, trời xụp tối, ánh trăng non sắp lên, khung cảnh xa mờ
Sáu ánh cầu vồng rực rỡ trong đêm, bên cạnh đó là hai cái bóng một trắng một đen
_Tiểu thư Sakura, chúng ta có thể lên đường- Bạch Điệp cung kính
_Ừ- Anh chỉ ừ một tiếng sau đó không nói nữa
Tám người đi đến cách cửa ngăn cách thế giới bất diệt và thực tại, mở cửa…đi qua…..
Phong cảnh vẫn như ngày nào nhưng tiêu điều hơn , tinh khiết hơn vì màu tuyết trắng xóa bao trùm tất cả
Giữa sân biệt viện, tám người đàn ông trung niên đang quỳ gối trên nền tuyết lạnh lẽo, ai khuyên thế nào cũng không chịu đứng dậy
Khi nhóm người của Anh bước vào đến đều há hốc miệng sững sờ. Vì sao? Vì tám vị đang quỳ đó là tám trưởng lão trong tộc ASAKI mà mọi người trong tộc rất mực tôn trọng, nhưng hôm nay sao họ lại quỳ ở đây
_Các vị trưởng lão sao lại ở đây- Lan nhịn không được hỏi
_Bọn ta đến để xin trưởng tộc đi theo hộ tống người- một vị trưởng lão trả lời
_Có gì thì vào nhà rồi hãy nói, trời đông tuyết lạnh, các vị tuổi đã cao sao lại quỳ ở đây- Huy nói
_Trưởng tộc không đồng ý cho chúng tôi theo, chúng tôi nguyện quỳ ở đây để cầu xin trưởng tộc- một vị trưởng lão khác nói. Phải biết, nếu trưởng tộc xảy ra chuyện há chẳng phải tộc ASAKI như rắn mất đầu, lỡ như kình định tấn công thì không phải sẽ rất loạn sao, họ cũng chỉ suy nghỉ cho tộc ASAKI thôi. Lại nói vị tộc trưởng này kế thừa chức tộc trưởng khi còn rất trẻ, mới 10 tuổi đã ngồi vào chức trưởng tộc, thân làm trưởng lão nói thật lúc đầu họ cũng có chút lo lắng nhưng sao khi nghe những sách lượt và mưu trí của vị trưởng tộc này thì hoàn toàn tâm phục khẩu phục, cam nguyện đi theo hỗ trợ cho vị trưởng tộc này cả đời, nếu trưởng tộc có mệnh hệ gì, không những hại đến tộc ASAKI mà còn để lại tiếc nuối trong lòng họ, một thiên tài như vậy mất đi không phải rất tiếc hay sao?
_Bọn ta đi theo có thể giúp đỡ ngài tiêu diệt chướng ngại vật, lại có thể bảo vệ ngài, ngài hãy suy nghĩ kĩ- một trưởng lão khác nói
_Ta nói không được, các vị nghe không hiểu ý ta hay sao?- Anh lạnh lẽo nói, họ hành sự bên mình bấy lâu nay mà không hiểu ý mình thật kiến cô có chút thất vọng
_Bọn ta…..- mấy vị trưởng lão á khẩu, lắp bắp không nói được gì
_Nhưng mà ngài đi một mình nguy hiểm trùng trùng…chỉ sợ…..- một vị trưởng lão không dám nói hết câu vì ánh mắt lạnh nhạt của Anh quét tới
_Các người thật khiến ta thất vọng. Nguy hiểm trùng trùng? Nực cười? Đường đường là tộc trưởng một gia tộc lại chẳng thể tự bảo vệ mình, há chăng làm trò cười cho thiên hạ, bản lĩnh của ta chẳng lẽ kém đến vậy? Lại nói, các ngươi thân là trưởng lão lại không biết suy nghĩ cho thấu đáo. Tại sao ta bảo các ngươi ở lại, vì có rất nhiều người cần các ngươi giúp đỡ, bọn hút máu có thể làm hại người vô tội bất cứ lúc nào, tiêu diệt bọn hút máu , bảo vệ người vô tội là trách nhiệm cũng là nhiệm vụ của bọn ngươi. Tộc Asaki sau khi ta đi cần người quản lí, các người đi theo ta rồi, một mình anh Minh có thể xoay sở kịp sao. Kình địch trước mắt phải lo dốc sức chống lại vậy mà các ngươi…..làm trưỡng lão lâu như vậy, hành động này của các ngươi thật khiến ta thất vọng- Anh thật sự tức giận, vẻ mặt chững chạc không phù hợp với lứa tuổi, tính tình vốn lạnh bạc nay lại càng thêm băng giá, hàn khí bắn ra bốn phía là mọi người xung quanh lạnh run, các vị trưởng lão lại càng run rẩy dữ dội, không phải do tuyết lạnh mà là đo lời nói của Anh. Cô nói đúng, là họ nhất thời hồ đồ , suy nghĩ không thấu đáo, chính họ cũng thấy hổ thẹn
_Bọn ta đã hiểu…xin trưởng tộc tha thứ- tám vị trưởng lão đồng loạt cúi đầu, gia pháp trong tộc Asaki rất nghiêm, chỉ cầm có lỗi phải lập tức cúi đầu nhận sai không cần biết tuổi tác lớn bé thế nào vì đó là kỉ luật, kỉ luật đã được lập ra hàng ngàn năm trước của tộc Asaki
_Thôi…các ngươi về đi, bọn ta cũng phải lên đường- Anh phất tay, vẻ mặt dãn ra không còn mấy tức giận nhưng vẫn vương một chút thất vọng
Công chúa băng giá – chương 34
Mọi người ra cửa lên một chiếc xe san trọng rồi đến sân bay ở trung tâm Tokyo, vì cảng khá xa nên ngồi phi cơ sẽ ít tốn thời gian hơn. Chiếc phi cơ cất cánh bay lên bầu trời đêm tối mịch, thẳng tiến đến bến cảng lớn nhất Nhật Bản- cảng Nagoya .Từ trên nhìn xuống phía dưới đã thấy một con tàu to lớn có tỉ trọng ít nhất cũng khoảng 225282 tấn, dài khoảng hơn ba trăm rưỡi mét, toàn bộ tàu đều được mạ một lớp bạc nguyên chất tỏa ánh kim màu trắng sáng trong màn đêm đen tối. Nhưng nếu người bình thường có đi qua cũng chỉ nhìn thấy một chiếc tàu khổng lồ bình thường vì Hắc Điệp đã dùng sẵn thuật che mắt, nếu để có người nhìn thấy sẽ gây phiền phức to
Con tàu được mạ bạc vì ma cà rồng hút máu rất sợ bạc còn loài uống máu thì không, chỉ cần bọn hút máu chạm vào thì da thịt sẽ bị đốt cháy rồi để lại một vết sẹo không bao giờ lành nên chúng rất sợ bạc vì đối với loài hút máu mà nói, vết sẹo là một sự sỉ nhục. Tàu còn có những khoang kín nhưng thoáng, ánh sáng mặt trời không thể chíu qua để ma cà rồng có thể ở vào ban ngày. Ngoài ra , khi con tàu được làm bằng bạc thì sẽ tránh được nhiều sự tấn công của bọn hút máu
Phi cơ nhẹ đáp xuống, lần lượt từng người lên thuyền. Toàn bộ thủy thủ tàu đều là ma cà rồng, họ đều là tinh anh trong loại ma cà rồng uống máu, được huấn luyện cực kì nghiêm khắc để có thể bảo vệ cho Nữ Hoàng cùng năm vị hộ pháp an toàn đến đảo Thiên đường. Một khi nữ hoàng giúp Chủ mẫu Sita được giải thoát thì cũng đồng nghĩa với việc bọn hắn cũng được giải thoát, với lại sự kính trọng đối với vị nữ hoàng này làm họ càng cố gắng dốc sức
_Nữ Hoàng và các vị hộ pháp, song điệp đại nhân- hơn tám trăm thủy thủ cúi chào
_Ừ, ở đây ai là thuyền trưởng- Kiên cười nhã nhặn
_Là tôi ạ- một người đàn ông trung niên bước lên, ông có một vẻ đẹp mà bất kì ma cà rồng nào cũng có
Nhóm Anh gật đầu xem như chào…..
_Ban ngày thì Nữ Hoàng và năm vị hộ pháp sẽ điều khiển tàu , đêm đến sẽ đến phiên chúng ta- Hắc Điệp lạnh lùng nói, gương mặt bốn mùa hầu như không có một biểu cảm nào
_Vâng- các vị thủy thủ đồng thanh đáp
————————————–
Đêm đã quá nửa, ánh trăng lên cao tận đỉnh đầu…..
Cảm giác khó chịu làm Quân khó mà chợp mắt được, chỉ cần nhắm mắt là cảm giác ấy lại lan tràn trong tâm trí, cảm giác như sắp mất đi cái gì đó, đau đớn làm cậu gần như nghẹt thở nhưng lại không biết cảm giác đó là gì
_”Chắc phải thức cả đêm rồi”- Quân lắc đầu cười khẽ
Cảm thấy ở trong phòng cũng chẳng thoải mái lắm, Quân dời bước khỏi phòng đến đầu tàu, cảm giác gió biển thổi man mát có lẽ sẽ khiến cậu dễ chịu hơn.
Vừa bước đến cách cửa đi lên đầu tàu cậu chợt ngẩn ra một lúc, Anh đang đứng đó, im lặng nhưng ánh mắt nhìn xa xăm, ánh mắt của sự xa vời làm người ta không thể với tới cũng không thể nắm bắt những suy nghĩ trong đôi mắt ấy. Ánh sáng mặt trăng hắt lên người cô tạo một màn mỏng dìu dịu, kết hợp với ánh mắt tím buồn trông cô lúc này nhu hòa hơn nhiều, không còn vẻ lạnh lùng , xa cách , không còn hàn khí quanh người, nhìn cô lúc này nhỏ bé và cô đơn làm sao. Cậu bỗng muốn đến bên cô, vòng tay ôm cô vào lòng, thật chặt . Để cô biết trái tim cậu đập vì cô, cậu có thể vì cô làm mọi thứ. Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe qua đã vụt tắt. Cậu biết mình là người kiêu ngạo, cậu sẽ không bày tỏ với cô khi cậu chưa đủ sức bảo vệ cô, cũng đồng nghĩa cậu muốn mình phải vượt qua cô.
Bước chân Quân dừng lại một chút rồi tiếp tục bước đến, đứng cạnh Anh:
_Em không ngủ được sao?
_Anh cũng vậy?- Anh nói nhưng vẫn không quay mặt nhìn Quân mà nhìn về mặt biển nhấp nhô, lấp lánh nhờ ánh sáng mặt trăng. Tuy đẹp nhưng lại mờ ảo, vô hình
_Ừ, lạnh không?- Quân vừa nói xong cũng là lúc chiếc áo choàng dài đến gối cậu khoác lên người Anh
_Không cần, em không sao?- Anh cảm thấy hương thơm nam tính của Quân phút chốc bao lấy cô, làm cho trái tim vốn bình lặng như hồ của cô nhảy lên vài cái…chệch nhịp….vội trả lại áo choàng cho Quân nhưng
_Khoác vào đi, gió đêm rất lạnh, dù em có linh lực hộ thân nhưng cũng phải biết lạnh mà- Quân dịu dàng nhìn Anh, ánh mắt ngập nhu tình cũng chiều chuộng, yêu thương
Mà ánh mắt của Quân làm Anh đỏ mặt lên nhưng không thể không né tránh, cô sợ một khi nhìn vào sẽ bị hãm sâu vào trong sự ôn nhu , dịu dàng đó rồi một ngày không thể tự rút ra, một ngày sẽ hối hận. Vì vậy cái áo choàng của người nào đó vẫn yên vị trên người Anh
Hai người đứng đó, lặng lẽ ngắm mặt biển nổi sóng lăn tăn, ánh trăng như bao lấy họ , ôm lấy họ, tạo cho họ một không gian riêng mà trong không gian đó chỉ có đối phương, không biết từ lúc nào…trái tim họ……kề sát cạnh nhau…..
Một đêm cứ như thế trôi qua thật bình yên nhưng ai biết được thứ gì chờ họ phía trước……
Sáu ánh cầu vồng rực rỡ trong đêm, bên cạnh đó là hai cái bóng một trắng một đen
_Tiểu thư Sakura, chúng ta có thể lên đường- Bạch Điệp cung kính
_Ừ- Anh chỉ ừ một tiếng sau đó không nói nữa
Tám người đi đến cách cửa ngăn cách thế giới bất diệt và thực tại, mở cửa…đi qua…..
Phong cảnh vẫn như ngày nào nhưng tiêu điều hơn , tinh khiết hơn vì màu tuyết trắng xóa bao trùm tất cả
Giữa sân biệt viện, tám người đàn ông trung niên đang quỳ gối trên nền tuyết lạnh lẽo, ai khuyên thế nào cũng không chịu đứng dậy
Khi nhóm người của Anh bước vào đến đều há hốc miệng sững sờ. Vì sao? Vì tám vị đang quỳ đó là tám trưởng lão trong tộc ASAKI mà mọi người trong tộc rất mực tôn trọng, nhưng hôm nay sao họ lại quỳ ở đây
_Các vị trưởng lão sao lại ở đây- Lan nhịn không được hỏi
_Bọn ta đến để xin trưởng tộc đi theo hộ tống người- một vị trưởng lão trả lời
_Có gì thì vào nhà rồi hãy nói, trời đông tuyết lạnh, các vị tuổi đã cao sao lại quỳ ở đây- Huy nói
_Trưởng tộc không đồng ý cho chúng tôi theo, chúng tôi nguyện quỳ ở đây để cầu xin trưởng tộc- một vị trưởng lão khác nói. Phải biết, nếu trưởng tộc xảy ra chuyện há chẳng phải tộc ASAKI như rắn mất đầu, lỡ như kình định tấn công thì không phải sẽ rất loạn sao, họ cũng chỉ suy nghỉ cho tộc ASAKI thôi. Lại nói vị tộc trưởng này kế thừa chức tộc trưởng khi còn rất trẻ, mới 10 tuổi đã ngồi vào chức trưởng tộc, thân làm trưởng lão nói thật lúc đầu họ cũng có chút lo lắng nhưng sao khi nghe những sách lượt và mưu trí của vị trưởng tộc này thì hoàn toàn tâm phục khẩu phục, cam nguyện đi theo hỗ trợ cho vị trưởng tộc này cả đời, nếu trưởng tộc có mệnh hệ gì, không những hại đến tộc ASAKI mà còn để lại tiếc nuối trong lòng họ, một thiên tài như vậy mất đi không phải rất tiếc hay sao?
_Bọn ta đi theo có thể giúp đỡ ngài tiêu diệt chướng ngại vật, lại có thể bảo vệ ngài, ngài hãy suy nghĩ kĩ- một trưởng lão khác nói
_Ta nói không được, các vị nghe không hiểu ý ta hay sao?- Anh lạnh lẽo nói, họ hành sự bên mình bấy lâu nay mà không hiểu ý mình thật kiến cô có chút thất vọng
_Bọn ta…..- mấy vị trưởng lão á khẩu, lắp bắp không nói được gì
_Nhưng mà ngài đi một mình nguy hiểm trùng trùng…chỉ sợ…..- một vị trưởng lão không dám nói hết câu vì ánh mắt lạnh nhạt của Anh quét tới
_Các người thật khiến ta thất vọng. Nguy hiểm trùng trùng? Nực cười? Đường đường là tộc trưởng một gia tộc lại chẳng thể tự bảo vệ mình, há chăng làm trò cười cho thiên hạ, bản lĩnh của ta chẳng lẽ kém đến vậy? Lại nói, các ngươi thân là trưởng lão lại không biết suy nghĩ cho thấu đáo. Tại sao ta bảo các ngươi ở lại, vì có rất nhiều người cần các ngươi giúp đỡ, bọn hút máu có thể làm hại người vô tội bất cứ lúc nào, tiêu diệt bọn hút máu , bảo vệ người vô tội là trách nhiệm cũng là nhiệm vụ của bọn ngươi. Tộc Asaki sau khi ta đi cần người quản lí, các người đi theo ta rồi, một mình anh Minh có thể xoay sở kịp sao. Kình địch trước mắt phải lo dốc sức chống lại vậy mà các ngươi…..làm trưỡng lão lâu như vậy, hành động này của các ngươi thật khiến ta thất vọng- Anh thật sự tức giận, vẻ mặt chững chạc không phù hợp với lứa tuổi, tính tình vốn lạnh bạc nay lại càng thêm băng giá, hàn khí bắn ra bốn phía là mọi người xung quanh lạnh run, các vị trưởng lão lại càng run rẩy dữ dội, không phải do tuyết lạnh mà là đo lời nói của Anh. Cô nói đúng, là họ nhất thời hồ đồ , suy nghĩ không thấu đáo, chính họ cũng thấy hổ thẹn
_Bọn ta đã hiểu…xin trưởng tộc tha thứ- tám vị trưởng lão đồng loạt cúi đầu, gia pháp trong tộc Asaki rất nghiêm, chỉ cầm có lỗi phải lập tức cúi đầu nhận sai không cần biết tuổi tác lớn bé thế nào vì đó là kỉ luật, kỉ luật đã được lập ra hàng ngàn năm trước của tộc Asaki
_Thôi…các ngươi về đi, bọn ta cũng phải lên đường- Anh phất tay, vẻ mặt dãn ra không còn mấy tức giận nhưng vẫn vương một chút thất vọng
Công chúa băng giá – chương 34
Mọi người ra cửa lên một chiếc xe san trọng rồi đến sân bay ở trung tâm Tokyo, vì cảng khá xa nên ngồi phi cơ sẽ ít tốn thời gian hơn. Chiếc phi cơ cất cánh bay lên bầu trời đêm tối mịch, thẳng tiến đến bến cảng lớn nhất Nhật Bản- cảng Nagoya .Từ trên nhìn xuống phía dưới đã thấy một con tàu to lớn có tỉ trọng ít nhất cũng khoảng 225282 tấn, dài khoảng hơn ba trăm rưỡi mét, toàn bộ tàu đều được mạ một lớp bạc nguyên chất tỏa ánh kim màu trắng sáng trong màn đêm đen tối. Nhưng nếu người bình thường có đi qua cũng chỉ nhìn thấy một chiếc tàu khổng lồ bình thường vì Hắc Điệp đã dùng sẵn thuật che mắt, nếu để có người nhìn thấy sẽ gây phiền phức to
Con tàu được mạ bạc vì ma cà rồng hút máu rất sợ bạc còn loài uống máu thì không, chỉ cần bọn hút máu chạm vào thì da thịt sẽ bị đốt cháy rồi để lại một vết sẹo không bao giờ lành nên chúng rất sợ bạc vì đối với loài hút máu mà nói, vết sẹo là một sự sỉ nhục. Tàu còn có những khoang kín nhưng thoáng, ánh sáng mặt trời không thể chíu qua để ma cà rồng có thể ở vào ban ngày. Ngoài ra , khi con tàu được làm bằng bạc thì sẽ tránh được nhiều sự tấn công của bọn hút máu
Phi cơ nhẹ đáp xuống, lần lượt từng người lên thuyền. Toàn bộ thủy thủ tàu đều là ma cà rồng, họ đều là tinh anh trong loại ma cà rồng uống máu, được huấn luyện cực kì nghiêm khắc để có thể bảo vệ cho Nữ Hoàng cùng năm vị hộ pháp an toàn đến đảo Thiên đường. Một khi nữ hoàng giúp Chủ mẫu Sita được giải thoát thì cũng đồng nghĩa với việc bọn hắn cũng được giải thoát, với lại sự kính trọng đối với vị nữ hoàng này làm họ càng cố gắng dốc sức
_Nữ Hoàng và các vị hộ pháp, song điệp đại nhân- hơn tám trăm thủy thủ cúi chào
_Ừ, ở đây ai là thuyền trưởng- Kiên cười nhã nhặn
_Là tôi ạ- một người đàn ông trung niên bước lên, ông có một vẻ đẹp mà bất kì ma cà rồng nào cũng có
Nhóm Anh gật đầu xem như chào…..
_Ban ngày thì Nữ Hoàng và năm vị hộ pháp sẽ điều khiển tàu , đêm đến sẽ đến phiên chúng ta- Hắc Điệp lạnh lùng nói, gương mặt bốn mùa hầu như không có một biểu cảm nào
_Vâng- các vị thủy thủ đồng thanh đáp
————————————–
Đêm đã quá nửa, ánh trăng lên cao tận đỉnh đầu…..
Cảm giác khó chịu làm Quân khó mà chợp mắt được, chỉ cần nhắm mắt là cảm giác ấy lại lan tràn trong tâm trí, cảm giác như sắp mất đi cái gì đó, đau đớn làm cậu gần như nghẹt thở nhưng lại không biết cảm giác đó là gì
_”Chắc phải thức cả đêm rồi”- Quân lắc đầu cười khẽ
Cảm thấy ở trong phòng cũng chẳng thoải mái lắm, Quân dời bước khỏi phòng đến đầu tàu, cảm giác gió biển thổi man mát có lẽ sẽ khiến cậu dễ chịu hơn.
Vừa bước đến cách cửa đi lên đầu tàu cậu chợt ngẩn ra một lúc, Anh đang đứng đó, im lặng nhưng ánh mắt nhìn xa xăm, ánh mắt của sự xa vời làm người ta không thể với tới cũng không thể nắm bắt những suy nghĩ trong đôi mắt ấy. Ánh sáng mặt trăng hắt lên người cô tạo một màn mỏng dìu dịu, kết hợp với ánh mắt tím buồn trông cô lúc này nhu hòa hơn nhiều, không còn vẻ lạnh lùng , xa cách , không còn hàn khí quanh người, nhìn cô lúc này nhỏ bé và cô đơn làm sao. Cậu bỗng muốn đến bên cô, vòng tay ôm cô vào lòng, thật chặt . Để cô biết trái tim cậu đập vì cô, cậu có thể vì cô làm mọi thứ. Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe qua đã vụt tắt. Cậu biết mình là người kiêu ngạo, cậu sẽ không bày tỏ với cô khi cậu chưa đủ sức bảo vệ cô, cũng đồng nghĩa cậu muốn mình phải vượt qua cô.
Bước chân Quân dừng lại một chút rồi tiếp tục bước đến, đứng cạnh Anh:
_Em không ngủ được sao?
_Anh cũng vậy?- Anh nói nhưng vẫn không quay mặt nhìn Quân mà nhìn về mặt biển nhấp nhô, lấp lánh nhờ ánh sáng mặt trăng. Tuy đẹp nhưng lại mờ ảo, vô hình
_Ừ, lạnh không?- Quân vừa nói xong cũng là lúc chiếc áo choàng dài đến gối cậu khoác lên người Anh
_Không cần, em không sao?- Anh cảm thấy hương thơm nam tính của Quân phút chốc bao lấy cô, làm cho trái tim vốn bình lặng như hồ của cô nhảy lên vài cái…chệch nhịp….vội trả lại áo choàng cho Quân nhưng
_Khoác vào đi, gió đêm rất lạnh, dù em có linh lực hộ thân nhưng cũng phải biết lạnh mà- Quân dịu dàng nhìn Anh, ánh mắt ngập nhu tình cũng chiều chuộng, yêu thương
Mà ánh mắt của Quân làm Anh đỏ mặt lên nhưng không thể không né tránh, cô sợ một khi nhìn vào sẽ bị hãm sâu vào trong sự ôn nhu , dịu dàng đó rồi một ngày không thể tự rút ra, một ngày sẽ hối hận. Vì vậy cái áo choàng của người nào đó vẫn yên vị trên người Anh
Hai người đứng đó, lặng lẽ ngắm mặt biển nổi sóng lăn tăn, ánh trăng như bao lấy họ , ôm lấy họ, tạo cho họ một không gian riêng mà trong không gian đó chỉ có đối phương, không biết từ lúc nào…trái tim họ……kề sát cạnh nhau…..
Một đêm cứ như thế trôi qua thật bình yên nhưng ai biết được thứ gì chờ họ phía trước……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.