Chương 33
Người vô danh
22/07/2014
Khi Anh mở mắt một lần nữa thì trời đã dần ửng đỏ, cô đến bên cửa sổ lặng lẽ ngắm hoàng hôn và suy nghĩ về giấc mơ tối qua. Sao cô cứ cảm thấy giấc mơ đó vô cùng chân thật, phải chăng giấc mơ đó tiên tri cho những điều sắp tới mà cô phải đối mặt. Từ xưa đến nay số phận đã định pháp sư có khả năng tiên tri chỉ có 2 con đường, một là phong ấn khả năng đến cuối đời, hai là giống như cô, biết trước được mọi việc và phải một mình đối mặt với những cảm giác mà giấc mơ đem lại.
Cảm giác bất an lo sợ cứ như là sắp mất đi thứ gì đó quý giá làm tim cô bỗng chốc trống rỗng,…… Xa xa ngoài kia….những tia nắng dần lên…..mọi thứ dường như hỗn độn không theo bất cứ một quy luật nào cũng giống như lòng cô…nó đang rối bời…..
Nhắm mắt lại để cơ thể nhẹ nhàng hơn và tâm hồn bình lặng trở lại, Anh xoay người lại thì vô tình bắt gặp những gói quà của mọi người, những gói quà hôm đó cô chưa kịp mở…..
Cô mở lần lượt những món quà….Của Lan là một sợi dây cột tóc màu hồng vô cùng xinh xắn. Mai là một đôi bông tai làm bằng ngọc bích hình hoa mai. Kiên cũng tặng một sợi giây cột tóc làm Anh phải nhè nhẹ mỉm cười ” Không hổ là người yêu suy nghĩ giống nhau đến vậy”. Huy khoa trương hơn tặng cả một cây kẹp tóc hình nơ bướm bằng thạch anh trong suốt tỏa ánh sáng màu xanh nhạt. Đến hộp quà của Quân, điều làm Anh ngạc nhiên đó là trong hộp toàn socola và góc trái còn có một cái hộp nhỏ hơn, socola hình như là tự làm, do để ngoài không khí quá lâu nên đã bị chảy ra không ít. Đặt cái hộp xuống cầm lấy cái hộp nhỏ lên và mở ra….
Bên trong là một sợi dây chuyền bạc, sợi rất mảnh nhưng điều làm Anh nhíu mày nghi hoặc đó là mặt dây chuyền. Mặt được đính vô số hạt kim cương vô cùng nhỏ, chi chít kết chặt với nhau tạo thành một trái tim. Một phần nhỏ của trái tim không phải là kim cương mà là một viên ruby đỏ khá to, nó chiếu ánh sáng đỏ rực như lửa. Nhìn vào làm người ta liên tưởng đến trái tim này bị mất đi một chỗ rồi lại được một phần khác lắp đầy…… Rất lâu về sau cô mới biết được dụng ý của Quân khi làm sợi dây này….
Anh cầm lấy sợi dây đeo vào cổ mà cả cô cũng không biết tại sao cô làm vậy, sờ nhẹ mặt dây chuyền cô có cảm giác ấm áp lạ thường , miệng không biết từ khi nào nhếch lên thành một nụ cười thật sự, không phải cười lạnh, không phải cười mỉm mà đó là một nụ cười tươi tắn như bạch mai, lại thuần khiết như những giọt sương sớm. Có lẽ cả Anh cũng không biết cô đang cười. Bao lâu rồi Anh không cười như vậy? Cả cô cũng không còn nhớ rõ. Trừ mẹ, hai cô bạn thân và Ngọc ra thì người có thể làm cho Anh cười như vậy chỉ có Thiên Minh có lẽ cô cũng không ngờ rằng nụ cười thật sự của cô hôm nay lại dành cho một người khác phái mà không phải Thiên Minh- anh trai cô mà chính là Quân. Và có lẽ chính cô cũng không ngờ trái tim dần có hình bóng một người
Tao nhã cầm lấy thanh soocola đã chảy nhẹ nhàng đưa vào miệng nhấm nháp. Ngọt – đó là cảm giác đầu tiên của Anh. Quả thật rất ngọt , không những ngọt ở đầu lưỡi mà còn ngọt tận tâm hồn. Người Nhật cảm nhận mọi thứ bằng tâm hồn và cả Anh cũng vậy. Cô biết chắc rằng Quân đã tốn không ít công sức để là những thanh socola này vì khi một thứ gì đó được tạo ra bằng chính tấm lòng của người làm thì người nhận nó cũng sẽ cảm nhận được….lòng…có một dòng suối ấm áp chảy qua…..
——————————————–
Trên bàn ăn, mọi người tập hợp đông đủ , không khí cũng có phần thoải mái hơn hôm qua
_Nguyễn Ngọc Mai…cậu mau trả lại con tôm đó cho mình, con tôm đó anh Kiên bóc vỏ cho mình mà- Lan trừng mắt với Mai
_Cậu cũng thật ích kỉ nha , cho bạn bè một con tôm thì đã sao chớ, cậu kêu anh Kiên lột con khác à được rồi- Mai bực tức liếc Huy một cái, nhìn Lan bằng một bộ dáng không sợ chết, nói xong còn đưa con tôm lên miệng cắn một cái làm Lan tức xì khói
_Cậu…..cậu…..cậu muốn ăn sao không bảo anh Huy bóc cho mà ăn chớ, con tôm của mình mà…-Lan ấm ức nói, đó là con tôm chính tay Kiên lột cho cô vì sợ tay cô bị bẩn mà, tình cảm như vậy lại bị Mai nói ăn liền ăn mất, thật là ức chế cô mà, hu hu. Không biết hai người kia lại giận nhau cái gì nữa
Thấy Lan như sắp khóc Kiên liền nhẹ giọng an ủi bảo bối của mình
_Đừng khóc , anh bóc con khác cho em, có được không? Em khóc anh sẽ đau lòng ( Tg: bây giừ mới phát hiện Nhi viết ngày càng sến súa!)
_Để anh bóc cho em được không, bà xã- Huy đưa cái bộ mặt mà Mai coi là chán ghét đến trước mặt cô
_Ai là bà xã anh, tránh xa một chút- Mai ghét bỏ đẩy đẩy Huy ra nhưng hình như càng đẩy Huy lại càng sáp lại gần hơn
_Thì em chứ ai, sớm muộn gì cũng gả cho anh, em ngại cái gì chứ- Huy cười gian xảo. Cậu không biết tại sao hôm qua khi cậu gọi Mai là bà xã thì cô đỏ mặt, giận dỗi không cho cậu gọi. Cậu thấy có sao đâu nhưng không hiểu sao từ hôm qua tới giờ Mai luôn giận dỗi cậu (Tg: chị ấy thẹn đấy)
_Hai đứa này không biết bao giờ mới lớn, vậy lễ cưới của tụi nó bao giờ mới cử hành a, bao giờ mới có tiểu bảo bối để chị đây nựng a rồi bao giờ mới…..- Ngọc chưa nói hết thì đã bị Thiên Minh che miệng
“Quác….quác……” một đàn quạ đen bay qua đầu mọi người. Quả nhiên tài năng bẩm sinh của Ngọc không bao giờ bị mai một. Thời gian qua quá căng thẳng nên làm cái miệng toàn thốt ra “lời vàng ý ngọc” của Ngọc tạm thời ngưng hoạt động nhưng thật không ngờ vừa mới mở miệng đã làm mọi người suýt ôm tim. Ngọc à, trí tưởng tượng của chị không phải là quá phong phú đó chớ…..mới đây mà đã liên tưởng đến chuyện chồng con của Huy và Mai….
_ao…ông…o..em…ói( sao không cho em nói)- Ngọc lắc đầu kháng nghị
Thấy sắc mặt mọi người ngày càng đen Thiên Minh gầm nhẹ:
_Em dám nói nữa anh liền hôn em tại đây
Im lặng…….
Quả nhiên có tác dụng, Ngọc không dãy dụa nữa. Cho dù Ngọc có tinh quái cở nào cũng phải chừa lại chút sỉ diện cho mình chớ, Thiên Minh nói được làm được, lỡ cậu hôn cô trước mặt mọi người thế này cô còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người a….
_” Trên đời này chắc chỉ có anh Minh trị được chị Ngọc”- đó là suy nghĩ chung của những con người còn lại bao gồm người quá quen thuộc với Ngọc là Anh
_Ăn đi mọi người- Anh nhàn nhạt nói
_Nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm , tối qua ngủ không ngon sao- Lan chu đáo phát hiện ra vẻ mặt Anh hơi tiều tụy, hai mắt hơi thâm quần một chút
_Ừ, mọi người ăn đi, rồi ra phòng khách em có chuyện muốn nói- Anh nói xong cũng cuối đầu xuống ăn nốt phần của mình
————————————
Chờ mọi người ngồi xuống, Anh chậm rãi nói:
_Con hai ngày nữa là đến ngày đi đảo Thiên Đường, mọi người nhớ chuẩn bị.Anh Thiên Minh và chị Ngọc phải ở lại để bảo vệ nơi này nên chỉ có 6 người chúng ta đi, Song Điệp sẽ hộ tống chúng ta đến đảo Thiên đường. Đây là trang phục của mọi người- nói rồi Anh lần lượt lấy một xấp vải cho từng người
Xấp vải mềm như tơ lụa, phát ra ánh sáng bảy màu lung linh. Chỉ cần chạm tay vào tấm vải nó sẽ tự động rũ xuống ôm sát cánh tay, ánh sáng long lanh càng thêm rực rỡ
_Đây là vải được dệt bằng tơ của…..- Lan nghi hoặc nhưng trong lòng đã có kết quả
_Tằm Băng Hỏa- Anh nói
Ai cũng biết Tằm Băng Hỏa là loại tầm sống ngàn năm trên đỉnh núi cao nhất ở Thế Giới Bất Diệt. Ban ngày nhiệt độ núi lạnh như băng tuyết, đêm xuống lại nóng như nham thạch đang sôi sục. Loại tằm này không những sống được ở nơi này mà còn sinh sôi nảy nở nên mới có tên là Tằm Băng Hỏa. Chỉ ần khoác áo được dệt bằng tơ của tầm băng hỏa lên người thì những tác động của tự nhiên cũng chẳng hề gì, đông ấm , hạ mát, thủy hỏa bất xâm, đao thương bình thường không thể cắt đứt. Với lại màu sắc của loại tơ này rất xinh đẹp- bảy sắc như cầu vòng nên lại càng quý hiếm
_Thật xinh đẹp- Mai buộc miệng khen, dầu gì thì cô cũng là con gái làm sao không yêu thích những thứ xinh đẹp?
_Nhưng làm sao cậu lại lấy được tơ của chúng để dệt vải vậy Anh, đỉnh núi đó là một dốc thẳng đứng mà- Lan nhíu mày, cô được biết đỉnh núi nơi tằm băng hỏa sinh sống là một dốc thẳng cứ như là một cây cột vậy, không thể nào sử dụng khinh công , đó là con chưa kể đến nguy hiểm trùng trùng khi vào hang tằm. Loại tằm này tuy xinh đẹp nhưng trong người ngoài tơ còn chứa Hàn Băng Liệt Hỏa độc, người bình thường trúng độc sẽ lập tức mất mạng do không thể chịu nổi cơ thể mình hết nóng như lửa rồi lại lạnh như băng, các giác quan sẽ dần tê liệt, thần kinh dần bị hủy hoại mà chết đi
_Rất đơn giản- Anh cười sâu xa
_Em dùng Tinh linh- Quân nhếch mép
_Đúng vậy- Anh mỉm cười, xem ra Quân rất hiểu ý cô
_Chúng có thể chịu nổi- Kiên nghi ngờ
_Tất nhiên có thể, sức chịu đựng dẻo dai…., thân hình nhỏ bé….., tằm băng hỏa sống rất lâu và không ngừng nhả tơ….- Anh nhắc nhở một số ý , cô tin mọi người có thể hiểu. Lúc mới đến đây cô cũng không tin là Tinh Linh có thể lấy được tơ của tằm băng hỏa nhưng Sita đã làm cho cô tin bằng cách sai chúng đem về vài sợi tơ của tằm băng hỏa
_Ồ- năm cái đầu gật gù, họ đã hiểu. Tinh linh có sức chịu đựng dẻo dai nên có thể dễ dàng lên đến đỉnh núi, thân hình nhỏ bé dễ dàng luồng lách qua cạm bẫy. Vẻ ngoài thân thiệt dễ thương làm bọn tằm không đề phòng. Tằm băng hỏa có sự đề phòng vô cùng mạnh mẽ , có lẽ vì thấy tinh linh không gây hại nên không làm gì, chúng lại sống rất lâu và hầu như trong suốt cuộc đời công việc duy nhất và quan trọng nhất của chúng là nhả tơ, khi số lượng tơ quá nhiều sẽ làm chúng bị kẹt lại trong hang vì thế cho nên chúng cần một người để thu dọn bớt tơ và người chúng chọn là tinh linh
_Thôi mấy đứa cứ bàn bạc, chị và anh Minh đi trước- Ngọc và Thiên Minh đứng lên, xoay người rời đi, họ phải đi xắp xếp lại đội hình vì Bạch Điệp và Hắc Điệp phải hộ tống Anh đến đảo Thiên đương. Nếu đội hình phòng vệ không được sắp xếp lỡ như bị tấn công sẽ rất loạn
Đợi bóng đôi tình lữ khuất dần Huy mới nói:
_Vậy chúng ta đến đảo Thiên Đường bằng cái gì?- do không biết được vị trí cụ thể của đảo Thiên đường nên cậu không biết họ sẽ đến đó bằng cách nào
_Chúng ta sẽ ngồi phi cơ đến bến cảng sau đó sẽ đi tàu, vì nếu sử dụng máy bay thì rất bất tiện vì đảo Thiên Đường không gần như ta tưởng và trên bầu trời chúng ta không phải là thứ duy nhất có thể bay- Anh lạnh nhạt nói, bọn hút máu cũng có thể bay, nếu ở trên không thì bọn chúng sẽ dễ dàng phục kích họ nhưng còn dưới nước thì lại khác…..
Trừ Anh ra không ai biết đảo thiên đường ở đâu. Đảo Thiên đường là một hòn đảo nhỏ nằm cách Nhật Bản khoảng 3000 dặm đường biển, hòn đảo này quanh năm sương mù che phủ lại thêm bị phù phép nên đến nay vẫn chưa có người bình thường nào có thể đặt chân đến
_Chúng ta sẽ đi vào ban đêm đúng không?- Quân hỏi, cậu biết ma cà rồng chỉ có thể xuất hiện khi màn đêm buông xuống, mà trong chuyến đi lần này lại có Song Điệp nên chắc chắn phải khởi hành vào đêm
_Phải, mọi người chuẩn bị đi, đến 19 giờ hai ngày nữa chúng ta xuất phát
———————————–
Vẫn trong không gian u ám đen tối, một con người hay nói đúng hơn là một con quỷ đang bắt chéo chân trên một bộ ghế da, trong màn đêm mọi thứ đều không thấy rõ, chỉ thấy lờ mờ người đàn ông đó đang cười, một nụ cười lạnh đến tận xương tủy
_Hắc Dạ, lần này ngươi phải diễn một vở kịch cho chúng xem rồi, vất vả cho ngươi
_Thưa chủ nhân, đó là trách nhiệm của thần, thần nhất định cướp được Gương Băng Ti về cho người- Hắc Dạ cúi thấp đầu
_Vậy thì tốt, đi đi , đi chuẩn bị một vở kịch cho ta xem- Ma Ảnh vuốt ve gương mặt của ả dừng ở đôi mắt hạnh dài, cười lạnh làm tim ả thoáng chốc nhanh hơn mấy nhịp, dù đã quen với nụ cười của hắn nhưng vẫn k cầm lòng được mà si mê
_Vâng- Hắc Dạ nói rồi cúi người biến mất
Trong đêm tối giờ chỉ còn lại duy nhất một thân ảnh độc ác, vì vua của màn đêm, ông hoàng của bóng tối
Và trong cái không gian bức người , đen tối đó, tiếng cười vang vọng nơi nơi….
_Bọn pháp sư các ngươi đều là một bọn đạo đức giả, đều là một bọn dư thừa lòng thương người, để ta xem sau khi bị lừa các ngươi có còn giữ cái bộ mặt thanh cao , giả dối đó được nữa không……ha …..ha…….ha………..Phiêu Linh ơi là Phiêu Linh…….nàng làm sao đủ bản lãnh để đấu lại ta…ha…ha…ha…..
Cảm giác bất an lo sợ cứ như là sắp mất đi thứ gì đó quý giá làm tim cô bỗng chốc trống rỗng,…… Xa xa ngoài kia….những tia nắng dần lên…..mọi thứ dường như hỗn độn không theo bất cứ một quy luật nào cũng giống như lòng cô…nó đang rối bời…..
Nhắm mắt lại để cơ thể nhẹ nhàng hơn và tâm hồn bình lặng trở lại, Anh xoay người lại thì vô tình bắt gặp những gói quà của mọi người, những gói quà hôm đó cô chưa kịp mở…..
Cô mở lần lượt những món quà….Của Lan là một sợi dây cột tóc màu hồng vô cùng xinh xắn. Mai là một đôi bông tai làm bằng ngọc bích hình hoa mai. Kiên cũng tặng một sợi giây cột tóc làm Anh phải nhè nhẹ mỉm cười ” Không hổ là người yêu suy nghĩ giống nhau đến vậy”. Huy khoa trương hơn tặng cả một cây kẹp tóc hình nơ bướm bằng thạch anh trong suốt tỏa ánh sáng màu xanh nhạt. Đến hộp quà của Quân, điều làm Anh ngạc nhiên đó là trong hộp toàn socola và góc trái còn có một cái hộp nhỏ hơn, socola hình như là tự làm, do để ngoài không khí quá lâu nên đã bị chảy ra không ít. Đặt cái hộp xuống cầm lấy cái hộp nhỏ lên và mở ra….
Bên trong là một sợi dây chuyền bạc, sợi rất mảnh nhưng điều làm Anh nhíu mày nghi hoặc đó là mặt dây chuyền. Mặt được đính vô số hạt kim cương vô cùng nhỏ, chi chít kết chặt với nhau tạo thành một trái tim. Một phần nhỏ của trái tim không phải là kim cương mà là một viên ruby đỏ khá to, nó chiếu ánh sáng đỏ rực như lửa. Nhìn vào làm người ta liên tưởng đến trái tim này bị mất đi một chỗ rồi lại được một phần khác lắp đầy…… Rất lâu về sau cô mới biết được dụng ý của Quân khi làm sợi dây này….
Anh cầm lấy sợi dây đeo vào cổ mà cả cô cũng không biết tại sao cô làm vậy, sờ nhẹ mặt dây chuyền cô có cảm giác ấm áp lạ thường , miệng không biết từ khi nào nhếch lên thành một nụ cười thật sự, không phải cười lạnh, không phải cười mỉm mà đó là một nụ cười tươi tắn như bạch mai, lại thuần khiết như những giọt sương sớm. Có lẽ cả Anh cũng không biết cô đang cười. Bao lâu rồi Anh không cười như vậy? Cả cô cũng không còn nhớ rõ. Trừ mẹ, hai cô bạn thân và Ngọc ra thì người có thể làm cho Anh cười như vậy chỉ có Thiên Minh có lẽ cô cũng không ngờ rằng nụ cười thật sự của cô hôm nay lại dành cho một người khác phái mà không phải Thiên Minh- anh trai cô mà chính là Quân. Và có lẽ chính cô cũng không ngờ trái tim dần có hình bóng một người
Tao nhã cầm lấy thanh soocola đã chảy nhẹ nhàng đưa vào miệng nhấm nháp. Ngọt – đó là cảm giác đầu tiên của Anh. Quả thật rất ngọt , không những ngọt ở đầu lưỡi mà còn ngọt tận tâm hồn. Người Nhật cảm nhận mọi thứ bằng tâm hồn và cả Anh cũng vậy. Cô biết chắc rằng Quân đã tốn không ít công sức để là những thanh socola này vì khi một thứ gì đó được tạo ra bằng chính tấm lòng của người làm thì người nhận nó cũng sẽ cảm nhận được….lòng…có một dòng suối ấm áp chảy qua…..
——————————————–
Trên bàn ăn, mọi người tập hợp đông đủ , không khí cũng có phần thoải mái hơn hôm qua
_Nguyễn Ngọc Mai…cậu mau trả lại con tôm đó cho mình, con tôm đó anh Kiên bóc vỏ cho mình mà- Lan trừng mắt với Mai
_Cậu cũng thật ích kỉ nha , cho bạn bè một con tôm thì đã sao chớ, cậu kêu anh Kiên lột con khác à được rồi- Mai bực tức liếc Huy một cái, nhìn Lan bằng một bộ dáng không sợ chết, nói xong còn đưa con tôm lên miệng cắn một cái làm Lan tức xì khói
_Cậu…..cậu…..cậu muốn ăn sao không bảo anh Huy bóc cho mà ăn chớ, con tôm của mình mà…-Lan ấm ức nói, đó là con tôm chính tay Kiên lột cho cô vì sợ tay cô bị bẩn mà, tình cảm như vậy lại bị Mai nói ăn liền ăn mất, thật là ức chế cô mà, hu hu. Không biết hai người kia lại giận nhau cái gì nữa
Thấy Lan như sắp khóc Kiên liền nhẹ giọng an ủi bảo bối của mình
_Đừng khóc , anh bóc con khác cho em, có được không? Em khóc anh sẽ đau lòng ( Tg: bây giừ mới phát hiện Nhi viết ngày càng sến súa!)
_Để anh bóc cho em được không, bà xã- Huy đưa cái bộ mặt mà Mai coi là chán ghét đến trước mặt cô
_Ai là bà xã anh, tránh xa một chút- Mai ghét bỏ đẩy đẩy Huy ra nhưng hình như càng đẩy Huy lại càng sáp lại gần hơn
_Thì em chứ ai, sớm muộn gì cũng gả cho anh, em ngại cái gì chứ- Huy cười gian xảo. Cậu không biết tại sao hôm qua khi cậu gọi Mai là bà xã thì cô đỏ mặt, giận dỗi không cho cậu gọi. Cậu thấy có sao đâu nhưng không hiểu sao từ hôm qua tới giờ Mai luôn giận dỗi cậu (Tg: chị ấy thẹn đấy)
_Hai đứa này không biết bao giờ mới lớn, vậy lễ cưới của tụi nó bao giờ mới cử hành a, bao giờ mới có tiểu bảo bối để chị đây nựng a rồi bao giờ mới…..- Ngọc chưa nói hết thì đã bị Thiên Minh che miệng
“Quác….quác……” một đàn quạ đen bay qua đầu mọi người. Quả nhiên tài năng bẩm sinh của Ngọc không bao giờ bị mai một. Thời gian qua quá căng thẳng nên làm cái miệng toàn thốt ra “lời vàng ý ngọc” của Ngọc tạm thời ngưng hoạt động nhưng thật không ngờ vừa mới mở miệng đã làm mọi người suýt ôm tim. Ngọc à, trí tưởng tượng của chị không phải là quá phong phú đó chớ…..mới đây mà đã liên tưởng đến chuyện chồng con của Huy và Mai….
_ao…ông…o..em…ói( sao không cho em nói)- Ngọc lắc đầu kháng nghị
Thấy sắc mặt mọi người ngày càng đen Thiên Minh gầm nhẹ:
_Em dám nói nữa anh liền hôn em tại đây
Im lặng…….
Quả nhiên có tác dụng, Ngọc không dãy dụa nữa. Cho dù Ngọc có tinh quái cở nào cũng phải chừa lại chút sỉ diện cho mình chớ, Thiên Minh nói được làm được, lỡ cậu hôn cô trước mặt mọi người thế này cô còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người a….
_” Trên đời này chắc chỉ có anh Minh trị được chị Ngọc”- đó là suy nghĩ chung của những con người còn lại bao gồm người quá quen thuộc với Ngọc là Anh
_Ăn đi mọi người- Anh nhàn nhạt nói
_Nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm , tối qua ngủ không ngon sao- Lan chu đáo phát hiện ra vẻ mặt Anh hơi tiều tụy, hai mắt hơi thâm quần một chút
_Ừ, mọi người ăn đi, rồi ra phòng khách em có chuyện muốn nói- Anh nói xong cũng cuối đầu xuống ăn nốt phần của mình
————————————
Chờ mọi người ngồi xuống, Anh chậm rãi nói:
_Con hai ngày nữa là đến ngày đi đảo Thiên Đường, mọi người nhớ chuẩn bị.Anh Thiên Minh và chị Ngọc phải ở lại để bảo vệ nơi này nên chỉ có 6 người chúng ta đi, Song Điệp sẽ hộ tống chúng ta đến đảo Thiên đường. Đây là trang phục của mọi người- nói rồi Anh lần lượt lấy một xấp vải cho từng người
Xấp vải mềm như tơ lụa, phát ra ánh sáng bảy màu lung linh. Chỉ cần chạm tay vào tấm vải nó sẽ tự động rũ xuống ôm sát cánh tay, ánh sáng long lanh càng thêm rực rỡ
_Đây là vải được dệt bằng tơ của…..- Lan nghi hoặc nhưng trong lòng đã có kết quả
_Tằm Băng Hỏa- Anh nói
Ai cũng biết Tằm Băng Hỏa là loại tầm sống ngàn năm trên đỉnh núi cao nhất ở Thế Giới Bất Diệt. Ban ngày nhiệt độ núi lạnh như băng tuyết, đêm xuống lại nóng như nham thạch đang sôi sục. Loại tằm này không những sống được ở nơi này mà còn sinh sôi nảy nở nên mới có tên là Tằm Băng Hỏa. Chỉ ần khoác áo được dệt bằng tơ của tầm băng hỏa lên người thì những tác động của tự nhiên cũng chẳng hề gì, đông ấm , hạ mát, thủy hỏa bất xâm, đao thương bình thường không thể cắt đứt. Với lại màu sắc của loại tơ này rất xinh đẹp- bảy sắc như cầu vòng nên lại càng quý hiếm
_Thật xinh đẹp- Mai buộc miệng khen, dầu gì thì cô cũng là con gái làm sao không yêu thích những thứ xinh đẹp?
_Nhưng làm sao cậu lại lấy được tơ của chúng để dệt vải vậy Anh, đỉnh núi đó là một dốc thẳng đứng mà- Lan nhíu mày, cô được biết đỉnh núi nơi tằm băng hỏa sinh sống là một dốc thẳng cứ như là một cây cột vậy, không thể nào sử dụng khinh công , đó là con chưa kể đến nguy hiểm trùng trùng khi vào hang tằm. Loại tằm này tuy xinh đẹp nhưng trong người ngoài tơ còn chứa Hàn Băng Liệt Hỏa độc, người bình thường trúng độc sẽ lập tức mất mạng do không thể chịu nổi cơ thể mình hết nóng như lửa rồi lại lạnh như băng, các giác quan sẽ dần tê liệt, thần kinh dần bị hủy hoại mà chết đi
_Rất đơn giản- Anh cười sâu xa
_Em dùng Tinh linh- Quân nhếch mép
_Đúng vậy- Anh mỉm cười, xem ra Quân rất hiểu ý cô
_Chúng có thể chịu nổi- Kiên nghi ngờ
_Tất nhiên có thể, sức chịu đựng dẻo dai…., thân hình nhỏ bé….., tằm băng hỏa sống rất lâu và không ngừng nhả tơ….- Anh nhắc nhở một số ý , cô tin mọi người có thể hiểu. Lúc mới đến đây cô cũng không tin là Tinh Linh có thể lấy được tơ của tằm băng hỏa nhưng Sita đã làm cho cô tin bằng cách sai chúng đem về vài sợi tơ của tằm băng hỏa
_Ồ- năm cái đầu gật gù, họ đã hiểu. Tinh linh có sức chịu đựng dẻo dai nên có thể dễ dàng lên đến đỉnh núi, thân hình nhỏ bé dễ dàng luồng lách qua cạm bẫy. Vẻ ngoài thân thiệt dễ thương làm bọn tằm không đề phòng. Tằm băng hỏa có sự đề phòng vô cùng mạnh mẽ , có lẽ vì thấy tinh linh không gây hại nên không làm gì, chúng lại sống rất lâu và hầu như trong suốt cuộc đời công việc duy nhất và quan trọng nhất của chúng là nhả tơ, khi số lượng tơ quá nhiều sẽ làm chúng bị kẹt lại trong hang vì thế cho nên chúng cần một người để thu dọn bớt tơ và người chúng chọn là tinh linh
_Thôi mấy đứa cứ bàn bạc, chị và anh Minh đi trước- Ngọc và Thiên Minh đứng lên, xoay người rời đi, họ phải đi xắp xếp lại đội hình vì Bạch Điệp và Hắc Điệp phải hộ tống Anh đến đảo Thiên đương. Nếu đội hình phòng vệ không được sắp xếp lỡ như bị tấn công sẽ rất loạn
Đợi bóng đôi tình lữ khuất dần Huy mới nói:
_Vậy chúng ta đến đảo Thiên Đường bằng cái gì?- do không biết được vị trí cụ thể của đảo Thiên đường nên cậu không biết họ sẽ đến đó bằng cách nào
_Chúng ta sẽ ngồi phi cơ đến bến cảng sau đó sẽ đi tàu, vì nếu sử dụng máy bay thì rất bất tiện vì đảo Thiên Đường không gần như ta tưởng và trên bầu trời chúng ta không phải là thứ duy nhất có thể bay- Anh lạnh nhạt nói, bọn hút máu cũng có thể bay, nếu ở trên không thì bọn chúng sẽ dễ dàng phục kích họ nhưng còn dưới nước thì lại khác…..
Trừ Anh ra không ai biết đảo thiên đường ở đâu. Đảo Thiên đường là một hòn đảo nhỏ nằm cách Nhật Bản khoảng 3000 dặm đường biển, hòn đảo này quanh năm sương mù che phủ lại thêm bị phù phép nên đến nay vẫn chưa có người bình thường nào có thể đặt chân đến
_Chúng ta sẽ đi vào ban đêm đúng không?- Quân hỏi, cậu biết ma cà rồng chỉ có thể xuất hiện khi màn đêm buông xuống, mà trong chuyến đi lần này lại có Song Điệp nên chắc chắn phải khởi hành vào đêm
_Phải, mọi người chuẩn bị đi, đến 19 giờ hai ngày nữa chúng ta xuất phát
———————————–
Vẫn trong không gian u ám đen tối, một con người hay nói đúng hơn là một con quỷ đang bắt chéo chân trên một bộ ghế da, trong màn đêm mọi thứ đều không thấy rõ, chỉ thấy lờ mờ người đàn ông đó đang cười, một nụ cười lạnh đến tận xương tủy
_Hắc Dạ, lần này ngươi phải diễn một vở kịch cho chúng xem rồi, vất vả cho ngươi
_Thưa chủ nhân, đó là trách nhiệm của thần, thần nhất định cướp được Gương Băng Ti về cho người- Hắc Dạ cúi thấp đầu
_Vậy thì tốt, đi đi , đi chuẩn bị một vở kịch cho ta xem- Ma Ảnh vuốt ve gương mặt của ả dừng ở đôi mắt hạnh dài, cười lạnh làm tim ả thoáng chốc nhanh hơn mấy nhịp, dù đã quen với nụ cười của hắn nhưng vẫn k cầm lòng được mà si mê
_Vâng- Hắc Dạ nói rồi cúi người biến mất
Trong đêm tối giờ chỉ còn lại duy nhất một thân ảnh độc ác, vì vua của màn đêm, ông hoàng của bóng tối
Và trong cái không gian bức người , đen tối đó, tiếng cười vang vọng nơi nơi….
_Bọn pháp sư các ngươi đều là một bọn đạo đức giả, đều là một bọn dư thừa lòng thương người, để ta xem sau khi bị lừa các ngươi có còn giữ cái bộ mặt thanh cao , giả dối đó được nữa không……ha …..ha…….ha………..Phiêu Linh ơi là Phiêu Linh…….nàng làm sao đủ bản lãnh để đấu lại ta…ha…ha…ha…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.