Chương 4
Hà Điền Điền
31/12/2023
NÀNG CÔNG CHÚA LỰC ĐIỀN - PHẦN 4
Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình
ε=ε=ε=ε=┌(; ̄▽ ̄)┘
4
Đám bọn ta "act cool" vô tận.
Hành động này của công chúa Tĩnh Nhã đúng là nằm ngoài dự đoán, cả đám người ngây ra như phỗng.
Lư phi là người đầu tiên phản ứng, sắc mặt của bà ấy trắng bệch, vội vội vàng vàng, chân nam đá chân chiêu chạy từ chỗ bàn tiệc xuống, quỳ trước mặt phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng thứ tội.
Phụ hoàng tức đến độ nói không lên lời.
Cũng may hoàng hậu phản ứng nhanh, ngài ấy gấp giọng nói: "Lư phi, bình thường ngươi dạy dỗ công chúa như thế nào vậy? Tuổi còn nhỏ mà đã ham mê hương rượu như vậy, uống đến mức say mềm, thất lễ trước điện. Thực khiến cho hoàng gia mất thể diện! Không biết cách dạy dỗ nữ nhi! Còn không mau đỡ công chúa lui xuống!"
Tĩnh Nhã vốn muốn lên tiếng biện bạch nhưng bị Lư phi ấn dúi đầu xuống, dập đầu mạnh mấy cái, sau đó vội vàng kéo muội ấy lui xuống.
Tần tiểu tướng quân vẫn bình tĩnh, mặt không đổi sắc, cứ như thể chưa có gì xảy ra.
Phụ hoàng cũng nâng ly lên: "Công chúa thất lễ, mẫu phi của con bé đã đi dạy dỗ lại con bé, hôm nay là ngày đại hỉ, mọi người không cần phải phiền lòng vì việc này, tiếp tục thưởng rượu với trẫm đi."
Tất cả mọi người nâng ly lên, vui vẻ uống cạn, sau đó làm như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, cần làm gì thì làm nấy.
Đám người vừa nãy hàn huyên với Lư phi giờ lại chạy đến chỗ mẫu phi ở bên này, nhưng thái độ của mẫu phi đối với mấy vị công tử này đều hời hợt tàm tạm.
Hồn ta treo ngược cành cây.
Mẫu phi hỏi: "Con lo lắng cho Tĩnh Nhã phải không?"
Ta gật đầu, cô muội muội ngốc này gây ra chuyện lớn rồi.
Ta thậm chí còn hoài nghi, phụ hoàng trong lúc lửa giận ngút trời sẽ đá Tĩnh Nhã vào đạo quán làm đạo sĩ luôn cơ.
Muội ấy không vung nổi đại kiếm thiên sư lưỡi rộng năm tấc đâu, chỉ có thể ôm phất trần mà ngồi đó khóc hu hu thôi.
Mẫu phi từng nói với ta: "Đừng có mà chọc giận phụ hoàng của con, ngài ấy nhìn thì có vẻ ôn hoà nhưng thực tế thủ đoạn của ngài ấy dữ tợn như sấm giật chớp gầm."
Ta hiểu rồi.
Hai năm trước, ông ngoại đã bàn giao quyền lĩnh binh rồi an nhàn dưỡng lão ở trong kinh thành.
Bốn ông cậu của ta, hai người ở phía bắc, hai người ở miền nam, chia nhau đối phó với Bắc Yến và Nam Đồng, cách xa muôn núi nghìn sông.
Ông ngoại và người nhà của các cậu tại kinh thành chính là con tin tốt nhất.
Dựa vào bản lĩnh của mẫu phi, nếu như ở biên quan, bà ấy nhất định là một nữ tướng triển vọng, thế nhưng bà ấy cam tâm tình nguyện giả vờ yếu đuối biết bao năm trước mặt phụ hoàng.
Lư phi chỉ chăm chăm muốn đấu đá so bì với mẫu phi, cho nên đã dạy dỗ Tĩnh Nhã thành một cô nương ngây thơ.
Lư phi gặp vận rủi, mẫu phi thường ngày hay chống đối bà ta nhất lại than thở mãi không thôi.
Tĩnh Nhã bị phạt, sáng sớm và buổi chiều mỗi ngày đều phải quỳ một canh giờ, nghe thượng nghi nữ sử đọc nội tắc giới luật*.
(*Nội tắc giới luật: Tên một thiên trong sách Lễ Kí 禮 記; nói về phép tắc mà người đàn bà phải theo để cư xử phải đạo. Mượn chỉ phụ chức; phụ đạo)
Trừng phạt kiểu này không tính là quá nặng, cũng không đánh, không mắng gì cả nhưng mà vô cùng mất thể diện.
Tĩnh Nhã phải quỳ trước cửa cung, quỳ ngay trước mặt một đám người qua lại.
Thể diện của thiên chi kiêu nữ đem đi quét đất hết rồi.
Lư phi khóc đến độ hai mắt đỏ hoe.
Sau khi trừng phạt kết thúc, mẫu phi đưa ta đến cung của Lư phi thăm Tĩnh Nhã.
Lư phi không cho, bà ta chỉ thẳng vào mặt mẫu phi mắng to: "Kẻ họ Lý kia, ngươi đến đây giả vờ giả vịt làm cái gì? Ngươi xem trò cười lớn như thế, xem biết bao nhiêu ngày rồi mà còn chưa chán hả?"
Mẫu phi khịt mũi khinh bỉ: "Cái đồ Miệng Hồ Lô Bô Bô nhà ngươi đừng có mà gào la om sòm nữa, để cho chị em hai đứa nó nói chuyện với nhau đi."
Không biết vì cớ sao Lư phi thật sự không ồn ào nữa.
Tĩnh Nhã nằm trên giường, không ăn, không uống, không nói, không động.
Ta đi tới, nói thẳng với muội ấy: "Thường ngày trông muội tinh khôn thế mà sao đến lúc quan trọng lại để xuân tâm nhộn nhạo che mờ cả mắt thế? Diện mạo anh tuấn của Tần tiểu tướng quân kia đâu phải chỉ có mình muội trông thấy. Hừ! Ta không nhòm ngó đến hắn, hắn không phải là người có thể làm phò mã cho chúng ta đâu, muội đúng là đứa ngốc mà."
Muội ấy thoắt cái bật dậy từ trên giường.
"Cái đồ cột cờ nhà cô đến đây để cười chê ta phải không. Dáng vẻ ngươi như thế, đương nhiên là ít người ngó ngàng đến ngươi rồi. Mẫu phi nói ta là công chúa xinh đẹp nhất Đại Kỳ, phải tìm được cho ta một phò mã tuyệt phối, nhưng mà, nhưng mà, sao chuyện lại không thành chứ."
Muội ấy khóc lớn.
Ta ngồi xuống, tỉ mỉ phân tích cho muội ấy nghe: "Tên họ Tần ấy là cháu đích tôn của Tần Quốc Công, lão Quốc Công đã chinh chiến cả đời vì đất nước, khổ cực cả đời mới đổi lấy được chiến công cao vợi, đức cao trọng vọng, so ra còn lợi hại hơn cả ông ngoại ta. Ông ngoại ta là mãnh tướng nhưng lão Quốc Công là tướng tài kiệt xuất. Phụ thân của Tần tiểu tướng quân chiến tử sa trường, lão Quốc Công đau đớn vì mất đi con trai, một lòng dồn hết tâm huyết nuôi dưỡng tiểu tướng quân. Nhưng trong lúc ấy, lão Quốc Công bởi vì thông gia liên lụy mà bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu của triều đường nên bị giáng tước vị, ngài ấy nghĩ quẩn trong lòng, vì vậy mà tạ thế về trời. Mọi người đều lên tiếng bất bình thay cho Tần gia, trong lòng họ đều nghĩ phụ hoàng đã bạc đãi lão Quốc Công. Cũng vì vậy nên năm ngoái phụ hoàng mới khôi phục lại tước vị cho lão Quốc Công, cũng ban thưởng hậu cho Tần gia, còn để cho tiểu tướng quân đi theo ông cậu của ta kiến công lập nghiệp. Phụ hoàng làm vậy là vì để thu phục lòng người, vậy mà cuối cùng muội lại chạy ra đòi gả cho hắn. Phò mã không thể nắm giữ thực quyền, muội có hiểu không? Muội làm vậy không phải là muốn chặt đứt đường sự nghiệp của Tần tiểu tướng quân hay sao? Rốt cuộc trong đầu muội chứa cái gì vậy?"
Tĩnh Nhã vừa khóc vừa gào: "Nhưng muội là công chúa, hắn cưới muội là đã có vinh hoa phú quý rồi, còn có được một người vợ xinh đẹp thân phận tôn quý, vì sao nhất định phải chọn ăn gió nằm sương, đổ máu phấn đấu lấy công danh làm gì."
Ta tấm tắc: "Úi giời, muội nghĩ hay quá nhể? Có phải muội nghĩ người ta còn phải hoan hỉ hớn hở cảm kích muội hay không? Muội đấy, ta nói cho muội biết, đối với nam nhân mà nói, có thể dùng chính đôi tay mình kiến công lập nghiệp, so với việc cưới bất cứ người phụ nữ nào, đều khiến cho bọn họ thấy say mê hơn. Muội cho rằng bản thân là báu vật vô giá nhưng sao muội không hỏi thử xem người ta có nguyện lòng cưới muội hay không?"
Tĩnh Nhã nhỏ giọng nức nở: "Nhưng mẫu phi không hề nói cho ta biết những chuyện này."
Ta không hề khách khí nói thẳng: "Chiều quá sinh hư, mẫu phi của muội đã chiều hư muội rồi, cái đầu của muội cũng bị chiều đến độ khờ luôn."
Tĩnh Nhã tức anh ách, chỉ thẳng vào mũi ta, mắng: "Chỉ có ngươi là không khờ chứ gì? Ta không biết đánh giá? Những chuyện này là chuyện mà cái đầu của ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng sao? Đây đều là do Tam ca nói cho ngươi biết chứ gì? Mẫu phi cũng đâu có sinh cho ta một người anh ruột, làm gì có ai nói cho ta biết những chuyện vòng vo loanh quanh bên ngoài!"
Nói rồi, muội ấy lại tiếp tục khóc lóc tức tưởi.
Ta lại gần lay muội ấy: "Đừng khóc nữa, khóc cái gì mà khóc. Chuyện cưới gả cũng đâu có gì phải gấp gáp. Ta còn đang nghĩ, nếu như ta không gả được cho người khác thì ta sẽ đi làm một nữ đạo sĩ, tay cầm đại kiếm thiên sư, trảm yêu trừ ma. Muội cũng đi cùng ta đi, không phải đầu óc muội thông minh à, muội vẽ bùa cho ta, niệm chú trừ ma giúp ta, chú ngữ dài quá ta không nhớ nổi, muội nhất định có thể nhớ được."
Tĩnh Nhã bật cười: "Cầm đại kiếm thiên sư cái gì chứ? Cầm rìu lớn thiên sư tốt hơn bao nhiêu."
Ta ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, cầm rìu lớn kể ra cũng khá uy phong đấy chứ.
Ta trông thấy muội ấy không khóc nữa, bèn kêu nô tì bưng chút đồ ăn đến đây, muội ấy vừa sụt sùi, vừa gắp thức ăn, ăn nhồm nhoàm như hổ đói.
Chờ muội ấy ăn xong, ta nói với muội ấy đừng suy nghĩ nữa, dù có nói như thế nào, chúng ta cũng là con gái của hoàng đế, kể cả có bị mất mặt thật cũng không có kẻ nào dám vươn dài lưỡi nói lời không hay trước mặt chúng ta, lâu dần rồi mọi người đều sẽ quên cả thôi.
Tĩnh Nhã nghe xong, gật đầu, nhưng muội ấy vẫn có vẻ khá thất vọng.
Muội ấy nói: "Linh Lung, làm một nữ tử thật chẳng có gì thú vị cả."
Ta đáp: "Làm một nam nhân cũng đâu có gì thú vị, chẳng phải cũng có những tên nam nhân vô dụng đấy thôi. Muội đừng có nhìn chằm chằm mãi vào Tần tiểu tướng quân, nhìn hắn chẳng bằng nhìn ta đây này. Nếu như ta là một nam nhân, muội có tin hắn đánh không lại ta hay không? Lấy rìu pháp Tuyên Hoa của ta, hai tay trái phải mỗi bên một chiếc, muội có tin ta chặt hắn ngon ơ đến mức hắn khóc lóc kêu cha gọi mẹ không?"
Tĩnh Nhã chẹp miệng một cái: "Ngươi đúng là con hổ cái."
Cái đứa vô lương tâm này, không đau đớn lòng vì đàn ông nữa thì trở mặt không tôn kính người tỷ tỷ này nữa đấy phỏng? Có tin ta bảo phụ hoàng phạt muội thêm mấy ngày nữa không?
Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình
ε=ε=ε=ε=┌(; ̄▽ ̄)┘
4
Đám bọn ta "act cool" vô tận.
Hành động này của công chúa Tĩnh Nhã đúng là nằm ngoài dự đoán, cả đám người ngây ra như phỗng.
Lư phi là người đầu tiên phản ứng, sắc mặt của bà ấy trắng bệch, vội vội vàng vàng, chân nam đá chân chiêu chạy từ chỗ bàn tiệc xuống, quỳ trước mặt phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng thứ tội.
Phụ hoàng tức đến độ nói không lên lời.
Cũng may hoàng hậu phản ứng nhanh, ngài ấy gấp giọng nói: "Lư phi, bình thường ngươi dạy dỗ công chúa như thế nào vậy? Tuổi còn nhỏ mà đã ham mê hương rượu như vậy, uống đến mức say mềm, thất lễ trước điện. Thực khiến cho hoàng gia mất thể diện! Không biết cách dạy dỗ nữ nhi! Còn không mau đỡ công chúa lui xuống!"
Tĩnh Nhã vốn muốn lên tiếng biện bạch nhưng bị Lư phi ấn dúi đầu xuống, dập đầu mạnh mấy cái, sau đó vội vàng kéo muội ấy lui xuống.
Tần tiểu tướng quân vẫn bình tĩnh, mặt không đổi sắc, cứ như thể chưa có gì xảy ra.
Phụ hoàng cũng nâng ly lên: "Công chúa thất lễ, mẫu phi của con bé đã đi dạy dỗ lại con bé, hôm nay là ngày đại hỉ, mọi người không cần phải phiền lòng vì việc này, tiếp tục thưởng rượu với trẫm đi."
Tất cả mọi người nâng ly lên, vui vẻ uống cạn, sau đó làm như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, cần làm gì thì làm nấy.
Đám người vừa nãy hàn huyên với Lư phi giờ lại chạy đến chỗ mẫu phi ở bên này, nhưng thái độ của mẫu phi đối với mấy vị công tử này đều hời hợt tàm tạm.
Hồn ta treo ngược cành cây.
Mẫu phi hỏi: "Con lo lắng cho Tĩnh Nhã phải không?"
Ta gật đầu, cô muội muội ngốc này gây ra chuyện lớn rồi.
Ta thậm chí còn hoài nghi, phụ hoàng trong lúc lửa giận ngút trời sẽ đá Tĩnh Nhã vào đạo quán làm đạo sĩ luôn cơ.
Muội ấy không vung nổi đại kiếm thiên sư lưỡi rộng năm tấc đâu, chỉ có thể ôm phất trần mà ngồi đó khóc hu hu thôi.
Mẫu phi từng nói với ta: "Đừng có mà chọc giận phụ hoàng của con, ngài ấy nhìn thì có vẻ ôn hoà nhưng thực tế thủ đoạn của ngài ấy dữ tợn như sấm giật chớp gầm."
Ta hiểu rồi.
Hai năm trước, ông ngoại đã bàn giao quyền lĩnh binh rồi an nhàn dưỡng lão ở trong kinh thành.
Bốn ông cậu của ta, hai người ở phía bắc, hai người ở miền nam, chia nhau đối phó với Bắc Yến và Nam Đồng, cách xa muôn núi nghìn sông.
Ông ngoại và người nhà của các cậu tại kinh thành chính là con tin tốt nhất.
Dựa vào bản lĩnh của mẫu phi, nếu như ở biên quan, bà ấy nhất định là một nữ tướng triển vọng, thế nhưng bà ấy cam tâm tình nguyện giả vờ yếu đuối biết bao năm trước mặt phụ hoàng.
Lư phi chỉ chăm chăm muốn đấu đá so bì với mẫu phi, cho nên đã dạy dỗ Tĩnh Nhã thành một cô nương ngây thơ.
Lư phi gặp vận rủi, mẫu phi thường ngày hay chống đối bà ta nhất lại than thở mãi không thôi.
Tĩnh Nhã bị phạt, sáng sớm và buổi chiều mỗi ngày đều phải quỳ một canh giờ, nghe thượng nghi nữ sử đọc nội tắc giới luật*.
(*Nội tắc giới luật: Tên một thiên trong sách Lễ Kí 禮 記; nói về phép tắc mà người đàn bà phải theo để cư xử phải đạo. Mượn chỉ phụ chức; phụ đạo)
Trừng phạt kiểu này không tính là quá nặng, cũng không đánh, không mắng gì cả nhưng mà vô cùng mất thể diện.
Tĩnh Nhã phải quỳ trước cửa cung, quỳ ngay trước mặt một đám người qua lại.
Thể diện của thiên chi kiêu nữ đem đi quét đất hết rồi.
Lư phi khóc đến độ hai mắt đỏ hoe.
Sau khi trừng phạt kết thúc, mẫu phi đưa ta đến cung của Lư phi thăm Tĩnh Nhã.
Lư phi không cho, bà ta chỉ thẳng vào mặt mẫu phi mắng to: "Kẻ họ Lý kia, ngươi đến đây giả vờ giả vịt làm cái gì? Ngươi xem trò cười lớn như thế, xem biết bao nhiêu ngày rồi mà còn chưa chán hả?"
Mẫu phi khịt mũi khinh bỉ: "Cái đồ Miệng Hồ Lô Bô Bô nhà ngươi đừng có mà gào la om sòm nữa, để cho chị em hai đứa nó nói chuyện với nhau đi."
Không biết vì cớ sao Lư phi thật sự không ồn ào nữa.
Tĩnh Nhã nằm trên giường, không ăn, không uống, không nói, không động.
Ta đi tới, nói thẳng với muội ấy: "Thường ngày trông muội tinh khôn thế mà sao đến lúc quan trọng lại để xuân tâm nhộn nhạo che mờ cả mắt thế? Diện mạo anh tuấn của Tần tiểu tướng quân kia đâu phải chỉ có mình muội trông thấy. Hừ! Ta không nhòm ngó đến hắn, hắn không phải là người có thể làm phò mã cho chúng ta đâu, muội đúng là đứa ngốc mà."
Muội ấy thoắt cái bật dậy từ trên giường.
"Cái đồ cột cờ nhà cô đến đây để cười chê ta phải không. Dáng vẻ ngươi như thế, đương nhiên là ít người ngó ngàng đến ngươi rồi. Mẫu phi nói ta là công chúa xinh đẹp nhất Đại Kỳ, phải tìm được cho ta một phò mã tuyệt phối, nhưng mà, nhưng mà, sao chuyện lại không thành chứ."
Muội ấy khóc lớn.
Ta ngồi xuống, tỉ mỉ phân tích cho muội ấy nghe: "Tên họ Tần ấy là cháu đích tôn của Tần Quốc Công, lão Quốc Công đã chinh chiến cả đời vì đất nước, khổ cực cả đời mới đổi lấy được chiến công cao vợi, đức cao trọng vọng, so ra còn lợi hại hơn cả ông ngoại ta. Ông ngoại ta là mãnh tướng nhưng lão Quốc Công là tướng tài kiệt xuất. Phụ thân của Tần tiểu tướng quân chiến tử sa trường, lão Quốc Công đau đớn vì mất đi con trai, một lòng dồn hết tâm huyết nuôi dưỡng tiểu tướng quân. Nhưng trong lúc ấy, lão Quốc Công bởi vì thông gia liên lụy mà bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu của triều đường nên bị giáng tước vị, ngài ấy nghĩ quẩn trong lòng, vì vậy mà tạ thế về trời. Mọi người đều lên tiếng bất bình thay cho Tần gia, trong lòng họ đều nghĩ phụ hoàng đã bạc đãi lão Quốc Công. Cũng vì vậy nên năm ngoái phụ hoàng mới khôi phục lại tước vị cho lão Quốc Công, cũng ban thưởng hậu cho Tần gia, còn để cho tiểu tướng quân đi theo ông cậu của ta kiến công lập nghiệp. Phụ hoàng làm vậy là vì để thu phục lòng người, vậy mà cuối cùng muội lại chạy ra đòi gả cho hắn. Phò mã không thể nắm giữ thực quyền, muội có hiểu không? Muội làm vậy không phải là muốn chặt đứt đường sự nghiệp của Tần tiểu tướng quân hay sao? Rốt cuộc trong đầu muội chứa cái gì vậy?"
Tĩnh Nhã vừa khóc vừa gào: "Nhưng muội là công chúa, hắn cưới muội là đã có vinh hoa phú quý rồi, còn có được một người vợ xinh đẹp thân phận tôn quý, vì sao nhất định phải chọn ăn gió nằm sương, đổ máu phấn đấu lấy công danh làm gì."
Ta tấm tắc: "Úi giời, muội nghĩ hay quá nhể? Có phải muội nghĩ người ta còn phải hoan hỉ hớn hở cảm kích muội hay không? Muội đấy, ta nói cho muội biết, đối với nam nhân mà nói, có thể dùng chính đôi tay mình kiến công lập nghiệp, so với việc cưới bất cứ người phụ nữ nào, đều khiến cho bọn họ thấy say mê hơn. Muội cho rằng bản thân là báu vật vô giá nhưng sao muội không hỏi thử xem người ta có nguyện lòng cưới muội hay không?"
Tĩnh Nhã nhỏ giọng nức nở: "Nhưng mẫu phi không hề nói cho ta biết những chuyện này."
Ta không hề khách khí nói thẳng: "Chiều quá sinh hư, mẫu phi của muội đã chiều hư muội rồi, cái đầu của muội cũng bị chiều đến độ khờ luôn."
Tĩnh Nhã tức anh ách, chỉ thẳng vào mũi ta, mắng: "Chỉ có ngươi là không khờ chứ gì? Ta không biết đánh giá? Những chuyện này là chuyện mà cái đầu của ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng sao? Đây đều là do Tam ca nói cho ngươi biết chứ gì? Mẫu phi cũng đâu có sinh cho ta một người anh ruột, làm gì có ai nói cho ta biết những chuyện vòng vo loanh quanh bên ngoài!"
Nói rồi, muội ấy lại tiếp tục khóc lóc tức tưởi.
Ta lại gần lay muội ấy: "Đừng khóc nữa, khóc cái gì mà khóc. Chuyện cưới gả cũng đâu có gì phải gấp gáp. Ta còn đang nghĩ, nếu như ta không gả được cho người khác thì ta sẽ đi làm một nữ đạo sĩ, tay cầm đại kiếm thiên sư, trảm yêu trừ ma. Muội cũng đi cùng ta đi, không phải đầu óc muội thông minh à, muội vẽ bùa cho ta, niệm chú trừ ma giúp ta, chú ngữ dài quá ta không nhớ nổi, muội nhất định có thể nhớ được."
Tĩnh Nhã bật cười: "Cầm đại kiếm thiên sư cái gì chứ? Cầm rìu lớn thiên sư tốt hơn bao nhiêu."
Ta ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, cầm rìu lớn kể ra cũng khá uy phong đấy chứ.
Ta trông thấy muội ấy không khóc nữa, bèn kêu nô tì bưng chút đồ ăn đến đây, muội ấy vừa sụt sùi, vừa gắp thức ăn, ăn nhồm nhoàm như hổ đói.
Chờ muội ấy ăn xong, ta nói với muội ấy đừng suy nghĩ nữa, dù có nói như thế nào, chúng ta cũng là con gái của hoàng đế, kể cả có bị mất mặt thật cũng không có kẻ nào dám vươn dài lưỡi nói lời không hay trước mặt chúng ta, lâu dần rồi mọi người đều sẽ quên cả thôi.
Tĩnh Nhã nghe xong, gật đầu, nhưng muội ấy vẫn có vẻ khá thất vọng.
Muội ấy nói: "Linh Lung, làm một nữ tử thật chẳng có gì thú vị cả."
Ta đáp: "Làm một nam nhân cũng đâu có gì thú vị, chẳng phải cũng có những tên nam nhân vô dụng đấy thôi. Muội đừng có nhìn chằm chằm mãi vào Tần tiểu tướng quân, nhìn hắn chẳng bằng nhìn ta đây này. Nếu như ta là một nam nhân, muội có tin hắn đánh không lại ta hay không? Lấy rìu pháp Tuyên Hoa của ta, hai tay trái phải mỗi bên một chiếc, muội có tin ta chặt hắn ngon ơ đến mức hắn khóc lóc kêu cha gọi mẹ không?"
Tĩnh Nhã chẹp miệng một cái: "Ngươi đúng là con hổ cái."
Cái đứa vô lương tâm này, không đau đớn lòng vì đàn ông nữa thì trở mặt không tôn kính người tỷ tỷ này nữa đấy phỏng? Có tin ta bảo phụ hoàng phạt muội thêm mấy ngày nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.