Chương 5
Hà Điền Điền
31/12/2023
NÀNG CÔNG CHÚA LỰC ĐIỀN - PHẦN 5
Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình
ε=ε=ε=ε=┌(; ̄▽ ̄)┘
5
Ta ở trong phòng của Tĩnh Nhã, khai thông đầu óc tắc tị của con bé, không biết mẫu phi ta ở bên ngoài đã nói gì với Lư phi, Lư phi ôm chặt tay của mẫu phi khóc hu hu, trên mặt lấm lem nước mắt nước mũi, ồn đến độ khiến mẫu phi ta sợ luôn.
Mẫu phi kể với ta, bà ấy chỉ nói với Lư phi: "Đừng có lo lắng nữa, cùng lắm cũng chỉ gả đi trễ thêm hai năm thôi mà. Cô cũng không suy nghĩ thử xem, nữ tử trước khi đi lấy chồng sung sướng hơn hay là đi lấy chồng rồi mới sung sướng?"
Lời vừa dứt, Lư phi liền khóc không ngừng được.
Mẫu phi tiếp tục nói: "Lúc còn nhỏ, các ca ca dạy võ nghệ cho ta, khi ấy, ta vô cùng ngây thơ khờ khạo, luôn cho rằng sẽ có một ngày, ta có thể kề vai sát cánh với họ, lên chiến trường giết địch. Đâu có ngờ được, cả đời này ta chỉ có thể ở trong hậu cung nghiến răng nghiến lợi đấu võ mồm với cái kẻ Miệng Hồ Lô Bô Bô Lắm Lời như ngươi. Ngươi không nỡ nói lời thật lòng với Tĩnh Nhã, nhưng dù thế nào con bé cũng cần phải biết."
Lư phi càng được thể khóc to hơn.
Phụ hoàng nổi cơn tam bành vì sự tùy hứng của Tĩnh Nhã, ta cũng bị quản nghiêm hơn.
Phụ hoàng hỏi ta muốn phò mã như thế nào, ta đoán ông ấy muốn thăm dò ta xem liệu rằng có phải ta cũng có loại suy nghĩ mơ mộng hão huyền kia hay chăng.
Ta đáp: "Nữ nhi muốn tìm một nam nhân mà khi ở bên cạnh hắn, nữ nhi có thể tỏ ra quấn quít, yêu kiều như chim nhỏ nép người, nữ nhi mong sẽ cùng lang quân bên nhau hòa hợp dài lâu, nâng khay ngang mày, tôn trọng lẫn nhau."
Phụ hoàng chống cằm, có lẽ ông ấy cũng cảm thấy, nếu nhất thời sơ xảy thì ta sẽ nhấc khay đập cho lang quân ngất lịm luôn.
Có điều, rất nhanh, đối tượng trong danh sách kén rể của ta đã bị bới ra sai sót.
Hàn Cửu Húc lén lút bao nuôi nữ nhân ở bên ngoài.
Tình tiết câu chuyện phải nói là vô cùng nhàm chán cũ rích, cô gái này là nha hoàn thân cận bên cạnh Hàn Cửu Húc, cô ta vốn có ý định tương lai sẽ "phấn đấu" leo lên làm di nương của hắn.
Nhưng do Hàn Cửu Húc không có tí tiền đồ nào, cho nên sau khi được Triệu Mai Kiên khuyên nhủ, chỉ điểm, Hàn gia định rằng sau khi cưới công chúa thì bỏ luôn ý nghĩ lấy thêm di nương cho con trai nhà mình.
Đâu có ngờ nha đầu kia đã "bò" lên giường của con trai nhà họ từ đời nào rồi, bấm tay tính nhẩm "bụng trai" cũng đã "kết ngọc" được hơn một tháng rồi.
Hàn gia âm thầm lặng lẽ phá bỏ cái thai, nhanh nhanh chóng chóng tống tiễn người đi luôn, không quên nhét cho cô ta một món tiền lớn bịt miệng.
Hàn Cửu Húc nhìn trông có vẻ là một người thành thật nhưng thực tế chẳng thật thà, hiền hậu chút nào.
Hắn ta xây cả một căn nhà to tổ bố ở bên ngoài, rồi lại âm thầm giấu nha hoàn này ở bên trong, tình cảm vụng trộm của hai người quấn quýt gắn bó như keo với sơn,
Chuyện này bị Tam ca của ta phát hiện ra, huynh ấy thưa lại đầu đuôi với mẫu phi.
Mẫu phi định rằng sẽ giấu nhẹm mọi sự, không vạch trần để đỡ khiến tất cả mọi người mất thể diện, không nhắc đến chuyện kén phò mã với Hàn gia nữa.
Thế mà chẳng ngờ, Hàn gia lại mặt dày mày dạn nhờ vả đủ đường, truyền tin đến cho công chúa Vĩnh Thái, nhờ cậy ngài ấy làm mối giúp cho.
Công chúa Vĩnh Thái là cô của bọn ta, ngài ấy đến thưa chuyện này với phụ hoàng, do đó nên phụ hoàng cũng coi trọng hơn, ông ấy hỏi ý kiến của mẫu phi.
Mẫu phi chỉ đành kể hết đầu đuôi ngọn ngành ra, phụ hoàng tức thời lửa giận ngút trời.
Phụ hoàng phái người đi răn đe Hầu gia họ Hàn, mắng ông ta dạy con không nghiêm, làm nhục nhã danh tiếng gia môn.
Hàn gia mất sạch thể diện, trút lửa giận lên đầu của nha hoàn kia, cũng không biết sự việc tiếp diễn thế nào, sau này, ta có nghe phong thanh, cô gái kia đã chết rồi.
Có lẽ Hàn Cửu Húc hận ta, cho nên uống say bí tỉ xong bèn bép xép nói quàng khắp nơi, tung tin nói dáng vẻ của ta xấu xí như quỷ dạ xoa, một mực muốn gả cho hắn, hại hắn mất đi người thương.
Dạ xoa là quái vật trong truyền thuyết, thân cao tới vài trượng.
Lời đồn này bị một ông anh họ nhà ta nghe được, huynh ấy tức mình chạy đi tìm Hàn Cửu Húc, đánh cho hắn một trận no đòn, huynh ấy còn dắt díu cả mấy người anh em họ khác trong nhà ta đến trước cửa Hầu phủ chửi bới ỏm củ tỏi.
Người Hàn gia rén quá, chả có một mống nào dám ra ngoài ho he.
Chuyện này truyền vào trong cung, còn chưa đợi mẫu phi ta nổi giận thì phụ hoàng đã tức đến độ không thể nhịn nổi nữa.
Hàn gia bị thu hồi tước vị, Hàn Cửu Húc còn bị phạt đánh bằng trượng.
Hầu gia họ Hàn vốn dĩ có một chức quan nhàn tản, giờ cũng bị ép phải từ chức.
Hàn gia bị đá bay khỏi vòng quyền quý, không thể tiếp tục ở lại kinh thành được nữa, chỉ có thể về quê, nghe nói nơi đó nằm ở vùng đất phía nam xa xôi.
Lòng ta thấy rất luẩn quẩn, bí bách, làm sao Tam ca có thể biết được bí mật mà Hàn Cửu Húc che giấu chứ?
Tam ca nhìn ta, nói: "Có người đã truyền tin này cho huynh biết."
Ta hỏi: "Ai vậy? Muội phải cảm tạ hắn, nếu như muội không rõ tường tận về Hàn Cửu Húc, bị phụ hoàng ban hôn cho Hàn gia thì đời muội sẽ tàn luôn."
Ta ca đáp: "Thế thì huynh cũng nói thật lòng cho muội nghe nhưng chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, huynh biết, muội biết thôi đấy. Chuyện này là do Hàn Cửu Hi đã nhờ Triệu Mai Kiên báo cho ta biết."
Ta lấy làm quái lạ, sao hắn lại làm như vậy chứ?
Tam ca nói: "Muội còn không biết thì sao mà ta hay cho được. Triệu Mai Kiên đã kể với ta, Hàn Cửu Hi làm vậy là vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của công chúa."
Chẳng có nhẽ Hàn Cửu Hi làm vậy là do muốn cảm tạ ta vì chuyện xảy ra trong yến hội năm ấy. Kể có là như vậy đi chẳng nữa, hắn làm thế là đã hi sinh quá lớn rồi.
Tuy rằng, từ đầu chí cuối, lỗi sai của cái sự việc rối mù này không phải tại ta nhưng chuyện đã nháo loạn ầm ỹ đến mức này, phụ hoàng cũng không gấp rút muốn gả ta ra ngoài nữa.
Công chúa Vĩnh Thái cũng thấy vô cùng tự trách, đáng ra không nên sơ sót trong việc điều tra tường tận về đối tượng kén rể mà đã nhận lời làm mai giúp.
Phụ hoàng nói lời an ủi không phải lỗi của ngài ấy.
Cô nương này của nhà chúng ta mệnh cũng không được tốt, phò mã của ngài ấy không phải là người đáng tin cậy, ông ta cứ khăng khăng nhìn chằm chặp vào nha hoàn thiếp thân bên cạnh ngài ấy.
Cô cô nhất thời tức giận, đánh cho nha hoàn kia một trận, không ngờ, trận đòn này khiến cho nha hoàn kia sinh non. Sau đó, nha hoàn thắt cổ tự vẫn, từ đó về sau, phò mã không nói chuyện với ngài ấy nữa.
Quan hệ vợ chồng của họ lục đục suốt mười mấy năm, phò mã uống rượu quá độ mà chết, công chúa Vĩnh Thái ở góa thờ chồng.
Phụ hoàng cũng thấy được những trắc trở bi ai mà ngài ấy gặp phải nên đã ngộ ra, nếu không tìm được người tốt để gả thì không thể nào mù quáng gả đi được, như vậy chẳng bằng cứ hoãn lại đã.
Cứ như thế, ta và Tĩnh Nhã đều phải cùng nhau đối mặt với tình trạng không gả đi được.
Danh tiếng của ta càng thêm be bét, lời đồn trong hoàng cung có công chúa dạ xoa, dáng người cao đến lạ kỳ, tay chân dài tới quái dị, sức lớn không tưởng được, mặt xanh nanh vàng dữ tợn không thôi lan rộng khắp trong ngoài kinh đô.
Ta nói này, dáng người cao đến lạ kỳ với sức lực lớn kinh người thì ta nhận, không cãi nhưng mà cái tin ta mặt xanh nanh vàng dữ tợn khôn kể là đào từ xó nào ra đấy hả?
Ta nói với Tĩnh Nhã: "Đừng có mà chọc đến ta, ta có nanh vàng sắc lẻm đấy."
Tĩnh Nhã nói: "Người ta đều đồn ngươi chỉ ăn thịt đàn ông, chuyên chọn mấy người trẻ tuổi đẹp trai để ăn thôi."
Hay lắm, bị đồn là dạ xoa thì cũng đành, đã vậy còn bị đồn là một mụ dạ xoa háo sắc.
Mẫu phi phân tích, ước chừng mấy người tin những lời này đều cho rằng ta trông giống ông ngoại mình đây mà.
Ông ngoại sợ trong lòng ta thấy ấm ức, bèn khẩn cầu phụ hoàng để cho ta đến nhà ông ngoại để chơi cho vơi cơn sầu.
Phụ hoàng cho phép, ông ngoại lập tức dẫn ta đi cưỡi ngựa uống rượu, ông ngoại nói với ta: "Để phụ thân con tìm cho con một người mặt mày đen đúa, đức tính thành thật phúc hậu đi, giống như ông ngoại đây này, đừng có tìm mấy tên mặt trắng ẻo lả làm gì, chúng đều chẳng phải hạng tốt lành gì."
Ta gật đầu như gà mổ thóc.
Ban đầu, lúc bà ngoại mới gả cho ông, rất nhiều kẻ chê cười bà ngoại, nói bà mệnh khổ.
Nhưng đến lúc bà cưỡi hạc về Tây, biết bao người đều khen bà mệnh tốt.
Dân gian có câu, thà rằng tìm tráng hán miệng mồm hùng hổ làm chồng còn hơn tìm lang quân ẻo lả đẹp mã bạc tình.
Ông ngoại cũng không ngờ tới, ông thân làm tướng quân Thần Uy, nhưng lời đồn được bàn tán bởi nữ tử chốn dân gian liên quan đến ông không phải là những chiến tích uy phong lẫy lừng, mà là cái danh ông chồng tốt nhất thiên hạ của ông.
Dẫu sao danh tiếng đã không được "thơm" rồi, ta dứt khoát buông thả bản thân, chạy đến sân luyện võ, thỏa sức vung vẩy rìu Tuyên Hoa của mình.
Khi ta đang hứng khởi vui sướng múa rìu, có người đã hoan hô cổ vũ ta, ta ngó qua, là Tần tiểu tướng quân.
Ta không muốn nói chuyện với hắn, chắp tay chào, quay gót rời đi.
Tần tiểu tướng quân ấy thế mà lại bước lên trước hành lễ, ngăn ta lại.
Ta rất buồn bực, thằng nhóc này định nói gì với ta đây?
Ta mới không muốn dây vào hắn, trông thấy hắn hại Tĩnh Nhã thảm như vậy, giờ nhìn cái khuôn mặt đó của hắn, ta liền thấy tức cái bụng.
Tần tiểu tướng quân nói: "Công chúa Linh Lung võ nghệ phi phàm, không biết liệu thần có vinh hạnh được công chúa chỉ dạy một hai hay chăng?"
Ta đáp ngay: "Không."
Hắn ngớ ra, ta hất hàm nói: "Ta không đánh nhau với nam nhân thấp hơn mình."
Tần tiểu tướng quân còn cao hơn Tam ca ta một đoạn, thực ra không thể tính là lùn, có điều đứng cạnh dạ xoa như ta thì cũng không cao bằng.
Hắn bất giác bật cười.
Ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu, kênh kiệu rời đi.
Trong lòng ta hiểu rõ, Tần tiểu tướng quân không hề làm gì sai, đều do Tĩnh Nhã tự làm tự chịu nhưng không hiểu sao ta nhìn hắn vẫn thấy gai mắt.
Trong mắt phụ hoàng, hắn là một nhân tài xuất sắc, là rường cột nước nhà, hắn còn quan trọng hơn nhiều so với mấy người công chúa như bọn ta.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ? Bọn ta vô dụng đến vậy sao hả?
Ta biết bản thân đang giận chó đánh mèo nhưng trong bụng ta vẫn tức anh ách, trông thấy dáng vẻ hăng hái của hắn là ta thấy bực mình.
Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình
ε=ε=ε=ε=┌(; ̄▽ ̄)┘
5
Ta ở trong phòng của Tĩnh Nhã, khai thông đầu óc tắc tị của con bé, không biết mẫu phi ta ở bên ngoài đã nói gì với Lư phi, Lư phi ôm chặt tay của mẫu phi khóc hu hu, trên mặt lấm lem nước mắt nước mũi, ồn đến độ khiến mẫu phi ta sợ luôn.
Mẫu phi kể với ta, bà ấy chỉ nói với Lư phi: "Đừng có lo lắng nữa, cùng lắm cũng chỉ gả đi trễ thêm hai năm thôi mà. Cô cũng không suy nghĩ thử xem, nữ tử trước khi đi lấy chồng sung sướng hơn hay là đi lấy chồng rồi mới sung sướng?"
Lời vừa dứt, Lư phi liền khóc không ngừng được.
Mẫu phi tiếp tục nói: "Lúc còn nhỏ, các ca ca dạy võ nghệ cho ta, khi ấy, ta vô cùng ngây thơ khờ khạo, luôn cho rằng sẽ có một ngày, ta có thể kề vai sát cánh với họ, lên chiến trường giết địch. Đâu có ngờ được, cả đời này ta chỉ có thể ở trong hậu cung nghiến răng nghiến lợi đấu võ mồm với cái kẻ Miệng Hồ Lô Bô Bô Lắm Lời như ngươi. Ngươi không nỡ nói lời thật lòng với Tĩnh Nhã, nhưng dù thế nào con bé cũng cần phải biết."
Lư phi càng được thể khóc to hơn.
Phụ hoàng nổi cơn tam bành vì sự tùy hứng của Tĩnh Nhã, ta cũng bị quản nghiêm hơn.
Phụ hoàng hỏi ta muốn phò mã như thế nào, ta đoán ông ấy muốn thăm dò ta xem liệu rằng có phải ta cũng có loại suy nghĩ mơ mộng hão huyền kia hay chăng.
Ta đáp: "Nữ nhi muốn tìm một nam nhân mà khi ở bên cạnh hắn, nữ nhi có thể tỏ ra quấn quít, yêu kiều như chim nhỏ nép người, nữ nhi mong sẽ cùng lang quân bên nhau hòa hợp dài lâu, nâng khay ngang mày, tôn trọng lẫn nhau."
Phụ hoàng chống cằm, có lẽ ông ấy cũng cảm thấy, nếu nhất thời sơ xảy thì ta sẽ nhấc khay đập cho lang quân ngất lịm luôn.
Có điều, rất nhanh, đối tượng trong danh sách kén rể của ta đã bị bới ra sai sót.
Hàn Cửu Húc lén lút bao nuôi nữ nhân ở bên ngoài.
Tình tiết câu chuyện phải nói là vô cùng nhàm chán cũ rích, cô gái này là nha hoàn thân cận bên cạnh Hàn Cửu Húc, cô ta vốn có ý định tương lai sẽ "phấn đấu" leo lên làm di nương của hắn.
Nhưng do Hàn Cửu Húc không có tí tiền đồ nào, cho nên sau khi được Triệu Mai Kiên khuyên nhủ, chỉ điểm, Hàn gia định rằng sau khi cưới công chúa thì bỏ luôn ý nghĩ lấy thêm di nương cho con trai nhà mình.
Đâu có ngờ nha đầu kia đã "bò" lên giường của con trai nhà họ từ đời nào rồi, bấm tay tính nhẩm "bụng trai" cũng đã "kết ngọc" được hơn một tháng rồi.
Hàn gia âm thầm lặng lẽ phá bỏ cái thai, nhanh nhanh chóng chóng tống tiễn người đi luôn, không quên nhét cho cô ta một món tiền lớn bịt miệng.
Hàn Cửu Húc nhìn trông có vẻ là một người thành thật nhưng thực tế chẳng thật thà, hiền hậu chút nào.
Hắn ta xây cả một căn nhà to tổ bố ở bên ngoài, rồi lại âm thầm giấu nha hoàn này ở bên trong, tình cảm vụng trộm của hai người quấn quýt gắn bó như keo với sơn,
Chuyện này bị Tam ca của ta phát hiện ra, huynh ấy thưa lại đầu đuôi với mẫu phi.
Mẫu phi định rằng sẽ giấu nhẹm mọi sự, không vạch trần để đỡ khiến tất cả mọi người mất thể diện, không nhắc đến chuyện kén phò mã với Hàn gia nữa.
Thế mà chẳng ngờ, Hàn gia lại mặt dày mày dạn nhờ vả đủ đường, truyền tin đến cho công chúa Vĩnh Thái, nhờ cậy ngài ấy làm mối giúp cho.
Công chúa Vĩnh Thái là cô của bọn ta, ngài ấy đến thưa chuyện này với phụ hoàng, do đó nên phụ hoàng cũng coi trọng hơn, ông ấy hỏi ý kiến của mẫu phi.
Mẫu phi chỉ đành kể hết đầu đuôi ngọn ngành ra, phụ hoàng tức thời lửa giận ngút trời.
Phụ hoàng phái người đi răn đe Hầu gia họ Hàn, mắng ông ta dạy con không nghiêm, làm nhục nhã danh tiếng gia môn.
Hàn gia mất sạch thể diện, trút lửa giận lên đầu của nha hoàn kia, cũng không biết sự việc tiếp diễn thế nào, sau này, ta có nghe phong thanh, cô gái kia đã chết rồi.
Có lẽ Hàn Cửu Húc hận ta, cho nên uống say bí tỉ xong bèn bép xép nói quàng khắp nơi, tung tin nói dáng vẻ của ta xấu xí như quỷ dạ xoa, một mực muốn gả cho hắn, hại hắn mất đi người thương.
Dạ xoa là quái vật trong truyền thuyết, thân cao tới vài trượng.
Lời đồn này bị một ông anh họ nhà ta nghe được, huynh ấy tức mình chạy đi tìm Hàn Cửu Húc, đánh cho hắn một trận no đòn, huynh ấy còn dắt díu cả mấy người anh em họ khác trong nhà ta đến trước cửa Hầu phủ chửi bới ỏm củ tỏi.
Người Hàn gia rén quá, chả có một mống nào dám ra ngoài ho he.
Chuyện này truyền vào trong cung, còn chưa đợi mẫu phi ta nổi giận thì phụ hoàng đã tức đến độ không thể nhịn nổi nữa.
Hàn gia bị thu hồi tước vị, Hàn Cửu Húc còn bị phạt đánh bằng trượng.
Hầu gia họ Hàn vốn dĩ có một chức quan nhàn tản, giờ cũng bị ép phải từ chức.
Hàn gia bị đá bay khỏi vòng quyền quý, không thể tiếp tục ở lại kinh thành được nữa, chỉ có thể về quê, nghe nói nơi đó nằm ở vùng đất phía nam xa xôi.
Lòng ta thấy rất luẩn quẩn, bí bách, làm sao Tam ca có thể biết được bí mật mà Hàn Cửu Húc che giấu chứ?
Tam ca nhìn ta, nói: "Có người đã truyền tin này cho huynh biết."
Ta hỏi: "Ai vậy? Muội phải cảm tạ hắn, nếu như muội không rõ tường tận về Hàn Cửu Húc, bị phụ hoàng ban hôn cho Hàn gia thì đời muội sẽ tàn luôn."
Ta ca đáp: "Thế thì huynh cũng nói thật lòng cho muội nghe nhưng chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, huynh biết, muội biết thôi đấy. Chuyện này là do Hàn Cửu Hi đã nhờ Triệu Mai Kiên báo cho ta biết."
Ta lấy làm quái lạ, sao hắn lại làm như vậy chứ?
Tam ca nói: "Muội còn không biết thì sao mà ta hay cho được. Triệu Mai Kiên đã kể với ta, Hàn Cửu Hi làm vậy là vì muốn báo đáp ơn cứu mạng của công chúa."
Chẳng có nhẽ Hàn Cửu Hi làm vậy là do muốn cảm tạ ta vì chuyện xảy ra trong yến hội năm ấy. Kể có là như vậy đi chẳng nữa, hắn làm thế là đã hi sinh quá lớn rồi.
Tuy rằng, từ đầu chí cuối, lỗi sai của cái sự việc rối mù này không phải tại ta nhưng chuyện đã nháo loạn ầm ỹ đến mức này, phụ hoàng cũng không gấp rút muốn gả ta ra ngoài nữa.
Công chúa Vĩnh Thái cũng thấy vô cùng tự trách, đáng ra không nên sơ sót trong việc điều tra tường tận về đối tượng kén rể mà đã nhận lời làm mai giúp.
Phụ hoàng nói lời an ủi không phải lỗi của ngài ấy.
Cô nương này của nhà chúng ta mệnh cũng không được tốt, phò mã của ngài ấy không phải là người đáng tin cậy, ông ta cứ khăng khăng nhìn chằm chặp vào nha hoàn thiếp thân bên cạnh ngài ấy.
Cô cô nhất thời tức giận, đánh cho nha hoàn kia một trận, không ngờ, trận đòn này khiến cho nha hoàn kia sinh non. Sau đó, nha hoàn thắt cổ tự vẫn, từ đó về sau, phò mã không nói chuyện với ngài ấy nữa.
Quan hệ vợ chồng của họ lục đục suốt mười mấy năm, phò mã uống rượu quá độ mà chết, công chúa Vĩnh Thái ở góa thờ chồng.
Phụ hoàng cũng thấy được những trắc trở bi ai mà ngài ấy gặp phải nên đã ngộ ra, nếu không tìm được người tốt để gả thì không thể nào mù quáng gả đi được, như vậy chẳng bằng cứ hoãn lại đã.
Cứ như thế, ta và Tĩnh Nhã đều phải cùng nhau đối mặt với tình trạng không gả đi được.
Danh tiếng của ta càng thêm be bét, lời đồn trong hoàng cung có công chúa dạ xoa, dáng người cao đến lạ kỳ, tay chân dài tới quái dị, sức lớn không tưởng được, mặt xanh nanh vàng dữ tợn không thôi lan rộng khắp trong ngoài kinh đô.
Ta nói này, dáng người cao đến lạ kỳ với sức lực lớn kinh người thì ta nhận, không cãi nhưng mà cái tin ta mặt xanh nanh vàng dữ tợn khôn kể là đào từ xó nào ra đấy hả?
Ta nói với Tĩnh Nhã: "Đừng có mà chọc đến ta, ta có nanh vàng sắc lẻm đấy."
Tĩnh Nhã nói: "Người ta đều đồn ngươi chỉ ăn thịt đàn ông, chuyên chọn mấy người trẻ tuổi đẹp trai để ăn thôi."
Hay lắm, bị đồn là dạ xoa thì cũng đành, đã vậy còn bị đồn là một mụ dạ xoa háo sắc.
Mẫu phi phân tích, ước chừng mấy người tin những lời này đều cho rằng ta trông giống ông ngoại mình đây mà.
Ông ngoại sợ trong lòng ta thấy ấm ức, bèn khẩn cầu phụ hoàng để cho ta đến nhà ông ngoại để chơi cho vơi cơn sầu.
Phụ hoàng cho phép, ông ngoại lập tức dẫn ta đi cưỡi ngựa uống rượu, ông ngoại nói với ta: "Để phụ thân con tìm cho con một người mặt mày đen đúa, đức tính thành thật phúc hậu đi, giống như ông ngoại đây này, đừng có tìm mấy tên mặt trắng ẻo lả làm gì, chúng đều chẳng phải hạng tốt lành gì."
Ta gật đầu như gà mổ thóc.
Ban đầu, lúc bà ngoại mới gả cho ông, rất nhiều kẻ chê cười bà ngoại, nói bà mệnh khổ.
Nhưng đến lúc bà cưỡi hạc về Tây, biết bao người đều khen bà mệnh tốt.
Dân gian có câu, thà rằng tìm tráng hán miệng mồm hùng hổ làm chồng còn hơn tìm lang quân ẻo lả đẹp mã bạc tình.
Ông ngoại cũng không ngờ tới, ông thân làm tướng quân Thần Uy, nhưng lời đồn được bàn tán bởi nữ tử chốn dân gian liên quan đến ông không phải là những chiến tích uy phong lẫy lừng, mà là cái danh ông chồng tốt nhất thiên hạ của ông.
Dẫu sao danh tiếng đã không được "thơm" rồi, ta dứt khoát buông thả bản thân, chạy đến sân luyện võ, thỏa sức vung vẩy rìu Tuyên Hoa của mình.
Khi ta đang hứng khởi vui sướng múa rìu, có người đã hoan hô cổ vũ ta, ta ngó qua, là Tần tiểu tướng quân.
Ta không muốn nói chuyện với hắn, chắp tay chào, quay gót rời đi.
Tần tiểu tướng quân ấy thế mà lại bước lên trước hành lễ, ngăn ta lại.
Ta rất buồn bực, thằng nhóc này định nói gì với ta đây?
Ta mới không muốn dây vào hắn, trông thấy hắn hại Tĩnh Nhã thảm như vậy, giờ nhìn cái khuôn mặt đó của hắn, ta liền thấy tức cái bụng.
Tần tiểu tướng quân nói: "Công chúa Linh Lung võ nghệ phi phàm, không biết liệu thần có vinh hạnh được công chúa chỉ dạy một hai hay chăng?"
Ta đáp ngay: "Không."
Hắn ngớ ra, ta hất hàm nói: "Ta không đánh nhau với nam nhân thấp hơn mình."
Tần tiểu tướng quân còn cao hơn Tam ca ta một đoạn, thực ra không thể tính là lùn, có điều đứng cạnh dạ xoa như ta thì cũng không cao bằng.
Hắn bất giác bật cười.
Ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu, kênh kiệu rời đi.
Trong lòng ta hiểu rõ, Tần tiểu tướng quân không hề làm gì sai, đều do Tĩnh Nhã tự làm tự chịu nhưng không hiểu sao ta nhìn hắn vẫn thấy gai mắt.
Trong mắt phụ hoàng, hắn là một nhân tài xuất sắc, là rường cột nước nhà, hắn còn quan trọng hơn nhiều so với mấy người công chúa như bọn ta.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ? Bọn ta vô dụng đến vậy sao hả?
Ta biết bản thân đang giận chó đánh mèo nhưng trong bụng ta vẫn tức anh ách, trông thấy dáng vẻ hăng hái của hắn là ta thấy bực mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.