Chương 136
Tiếu Giai Nhân
27/02/2017
Thấy trượng phu trông mong hai ngày một đêm đã trở lại, Ngưng Hương vội
vàng chuẩn bị bát đũa cho hắn, sau khi ngồi xuống lại cẩn thận quan sát
thần sắc hắn.
Trong lòng rất khó chịu vì một vị trưởng bối đã mất, Lục Thành đương nhiên không thể thoải mái như thường ngày, nhưng hắn không muốn ảnh hưởng đến tâm tình người thân, Lục Thành trấn an nhìn Ngưng Hương một cái, dụ dỗ hai đứa bé, "A Nam và A Mộc hôm nay có đánh nhau không?"
"Không có đánh!" A Nam cướp lời trả lời phụ thân, "Không đánh cữu cữu!"
Lục Thành có chút không tin, nhìn về phía cậu em vợ.
A Mộc lại nghĩ đến buổi sáng tỷ tỷ chạy hắn viết chữ, A Nam nhất định muốn giành lấy nhánh cây hắn dùng viết chữ, sau đó A Nam không viết mà dùng chân xóa đi chữ nãy giờ hắn viết, lúc đó A Nam bị tỷ tỷ nhẹ nhàng đánh vài cái cái mông.
"Không có đánh nhau." Mặc dù không vui nhưng A Mộc vẫn lựa chọn không cáo trạng cùng tỷ phu, tỷ tỷ nói rồi, A Nam còn nhỏ, hắn lớn hơn nên đã hiểu chuyện, hơn nữa A Nam chỉ là không thích tỷ tỷ thiên vị hắn, lúc tỷ tỷ không có ở đây A Nam thích hắn nhất, muốn chơi cái gì cũng gọi hắn cùng nhau mà không phải đi tìm A Đào tỷ tỷ.
Lục Thành bán tín bán nghi.
Cơm nước xong, bốn huynh muội Lục Ngôn trở về nhà cũ, Ngưng Hương muốn rửa bát đũa thì Lục Thành cản lại nói: "Nàng dẫn hai đứa nhỏ đi vệ sinh rồi dỗ chúng ngủ đi, công việc nặng nhọc này để ta làm là được rồi."
Giọng nói hắn vẫn bình thường nhưng Ngưng Hương cảm giác lời nói như có chút ý tứ khác, nàng muốn nhìn vào mắt hắn để phân biệt, nhưng thấy Lục Thành bận rộn. Nhìn hắn thuần thục đem chồng chén chén sứ đi rửa, Ngưng Hương ảo não tự trách bản thân, Lý bá vừa đi, Lục Thành sao có thể có ý xấu đó được.
Ngưng Hương yên tâm dẫn A Mộc và A Nam đi rửa tay rửa mặt, trên người sạch sẽ lại múc nước cho hai đứa rửa chân.
"Chân cữu cữu lớn hơn con!"
A Nam nhỏ, trong khi Ngưng Hương giúp bé lau chân, tiểu tử nhìn cữu cữu bên cạnh tự mình lau chân, chỉ chân cữu cữu nói.
"Ta cũng cao hơn so với ngươi." A Mộc sáu tuổi rất tự hào nói, nói xong đứng lên ngẩng đầu ưỡn ngực .
A Nam ngửa đầu nhìn cữu cữu, cực kỳ hâm mộ.
Bọn nhỏ nói chuyện hoạt bát đáng yêu, Ngưng Hương cười nói: "Sau này A Nam ăn cơm thật nhiều cũng có thể cao lớn như cữu cữu vậy."
A Nam lắc đầu, nhìn sang rèm cửa nói: "Phụ thân cao!"
Bé muốn cao như phụ thân vậy.
Ngưng Hương giật mình nhìn vào mắt phượng A Nam xuất thần. Nam nhân Lục gia đều cao, A Nam nếu thật là hài tử Lục Thành, thân hình cao lớn khẳng định không thành vấn đề, chỉ là không biết thân hình cha ruột A Nam thế nào, nghe ý tứ Lục Thành, hiện tại khuôn mặt A Nam càng lớn càng giống Phùng cô nương, nhưng ánh mắt chân mày hẳn là giống phụ thân.
Lau chân xong, Ngưng Hương đứng trước mép giường giúp A Nam cởi quần áo, sau đó nàng nhét bé vào trong chăn rồi kêu A Mộc vào cùng.
Quần áo hài tử dễ bẩn nhất, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, Ngưng Hương ngồi xổm trong viện giặt quần áo, trong phòng không ngừng truyền đến tiếng cười của hai đứa bé. Lục Thành vừa thu dọn sạch sẽ bên trong bếp, vừa định đi qua nói chuyện cùng thê tử chuyện bên Lý gia, chợt nghe A Nam bên trong lớn tiếng gọi nương, hắn liền hướng về quay đầu lại nhìn nàng bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn vào trước dỗ hài tử.
Phụ thân tiến vào, A Nam ngó ngó phụ thân rồi tiếp tục đi tới bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài gọi nương.
"Tìm nương làm gì?" Lục Thành ngồi trên mép giường đất, vừa cởi giày vừa hỏi, vừa cởi xong một chiếc đang muốn cởi chiếc thứ hai, A Mộc nằm trong ổ chăn bịt mũi chui vào trong, hết sức nể tình không ghét bỏ chân hắn thối. Lục Thành có chút lúng túng, ngày hôm qua ở trong trấn đi vài vòng, buổi tối ngủ ở vườn trái cây cũng không rửa chân, hôm nay đi càng nhiều chân không thúi mới là lạ.
May mắn nàng dâu hiền không có ở trong phòng.
Lục Thành vội vàng mang giày muồn kéo rèm lên phân tán mùi thối.
"Nương ngủ!" A Nam cách khá xa nên không ngửi thấy được, tiếp tục gọi nương.
"A Nam ngủ trước đi, nương giặt quần áo xong là vào liền." Ngưng Hương cười trả lời.
A Nam nằm sấp trên cửa sổ nghe, sau khi xác thực nghe được tiếng giặt quần áo, lúc này bé mới chậm chạp chui về ổ chăn, nằm xong thì thấy phụ thân đứng ở đàng kia nhìn mình, A Nam đột nhiên chống người lên chỉ phía ngoài nói: "Phụ thân giặt quần áo, nương dỗ A Nam!"
Tiểu tử nói lớn tiếng, Ngưng Hương bên ngoài thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lục Thành trầm mặt trừng mắt nhìn thẳng vào nhi tử, thật là có nương quên cha, hắn phải quản mới được. Nghiêm phụ từ mẫu, nhi tử nếu không sợ hắn thì tương lai quản sao được?
Bình thường hắn rất thích cười, nhưng khi không cười lại rất dọa người, A Nam dũng cảm đối mặt cùng phụ thân một lát, bé sợ hãi không dám sai bảo phụ thân nữa, ngoan ngoãn lùi về ổ chăn ôm lấy cữu cữu. Lục Thành cùng con trai ở chung lâu như vậy mà bé còn sợ, huống chi A Mộc đã câm như hến, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Sau đó hắn cảm giác có bàn tay vuốt đầu hắn, A Mộc kinh ngạc ngẩng đầu nhưng ở cửa không có người.
Lục Thành ra ngoài làm tiếp công việc tức phụ để nàng đi dỗ hài tử.
Ngưng Hương không cự tuyệt nữa, nàng lau tay rồi vào nhà kéo mành xuống, sau khi cởi giày nàng vẫn mặc nguyên quần áo nằm ở bên ngoài dỗ hai tiểu gia hỏa.
"Nương vào." A Nam muốn ôm nương.
"Nương vẫn chưa rửa chân, A Nam ngủ trước đi." Ngưng Hương ôn nhu nói.
A Nam ngáp một cái rồi để nương vỗ lưng cho mình, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại. A Mộc bên cạnh cũng đã mệt, ngoan ngoãn ngủ.
Trong phòng hết sức tối nhưng Ngưng Hương không đốt đèn, đỡ ảnh hưởng bọn nhỏ nghỉ ngơi.
"Nàng rửa chân đi." Lục Thành giặt quần áo xong liền bưng một chậu nước nóng vào, sợ nước tràn ra làm ướt nhẹp giày ba mẹ con, hắn vững vàng bưng chậu gỗ đặt lên tấm ván rồi nhấc đến mép giường phía đông.
"Chàng rửa chân lúc nào?" Bên trong mờ tối, Ngưng Hương cố ý làm bộ thản nhiên, nhưng người lại chậm chạp như ốc sên hướng vào trong chậu cọ chân.
"Chân ta thối, nàng rửa xong rồi ta ra ngoài rửa." Lục Thành nói thật.
Hắn thẳng thắn như thế khiến Ngưng Hương bật cười, nàng nhẹ giọng thúc giục hắn, "Chàng ra bên bên ngoài rửa chân đi."
Nàng không muốn để hắn nhìn chân nàng.
Tuy trong phòng mờ tối nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ như một đóa hoa dạ hương tỏa sáng, yên tĩnh thận trọng ngồi ở đàng kia, uyển chuyển muốn đẩy hắn ra. Nhìn tức phụ ôn nhu của mình, Lục Thành đột nhiên quên đi tất cả việc vặt, chỉ nhớ hắn vừa mới thành thân, còn nhớ tối qua mình để tân nương tử một mình trông phòng , còn nhớ mình đã lâu không thấy nàng.
Bởi vậy khi nhìn thấy nàng đang ở trước mắt, Lục Thành cũng rất nhớ nàng.
Hắn từ từ đi tới nhẹ nhàng hôn lên hai má nàng, ôm nàng nói: "Tối qua có nhớ ta không?"
Vai nàng bị hắn níu lại, Ngưng Hương nghiêng đầu sang bên cạnh, không nói nhớ cũng không nói không nhớ, khuôn mặt bị hắn dùng môi vuốt ve dịu dàng càng lúc càng nóng.
Nàng để yên như vậy so với trực tiếp thừa nhận còn khiến trong lòng hắn ngọt ngào hơn, lòng Lục Thành mềm như nước, hắn bế nàng lên thả gần chậu nước rồi cầm lấy chân của nàng. Ngưng Hương cúi đầu chao ôi, nửa người trên hơi ngã về phía sau, may nàng kịp thời dùng tay chống lại, lúc này Lục Thành đã cởi tất chân trái của nàng, đem chân nàng ấn vào trong nước.
Nước có hơi nóng nhưng rất phù hợp ngâm chân.
"Ta giúp nàng rửa chân xem như bồi tội." Lại cởi một bên tất khác của nàng, Lục Thành vén tay áo lên muốn giúp nàng rửa chân.
Ngưng Hương cảm thấy may mắn trong phòng quá mờ tối khiến hắn thấy không rõ lắm.
Sau một trận tiếng nước chảy rất nhỏ, Lục Thành bưng chậu nước ra bên ngoài.
Ngưng Hương lau chân thật nhanh, thừa dịp Lục Thành vào phòng thay quần áo, chuyện giữa vợ chồng nên làm cũng đã làm, nàng không muốn ngượng ngùng nữa, trực tiếp nằm trong ổ chăn của hai người, nhắm mắt lại chờ hắn. Hồi tưởng vừa rồi vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau, Ngưng Hương cảm thấy Lục Thành có chút động tâm, nhưng sau đó lại rất quy củ...
Ngưng Hương không biết rốt cuộc mình đang hy vọng kết quả gì.
Đến khi hắn vén chăn lên, Ngưng Hương đột nhiên có chút khát.
Lục Thành nằm ngang, tạm thời không có ý chạm vào nàng. Sư phụ vừa mất hắn liền nhớ đến chuyện kia có vẻ không thích hợp, hắn thẹn với sư phụ cũng sợ bị nàng mắng hắn vô tình.
Không thể làm gì, Lục Thành đành thấp giọng kể chuyện Lý gia hai ngày nay với nàng, quả nhiên đã có tác dụng, nhắc tới huynh đệ Lý gia bất hiếu, Lục Thành liền một bụng tức giận, "Đó là cha ruột bọn họ, vậy mà cha vừa chết đi cũng chỉ lo giả khóc tính kế, ta thật thất vọng đau khổ cho sư phụ."
Nóng giận hại đến thân thể, Ngưng Hương đau lòng cho trượng phu, tính tình ôn nhu nổi lên, bàn tay nhỏ bé phản ứng nhanh hơn so với đầu, hết sức tự nhiên vuốt ve ngực hắn, không ngờ trên người hắn không mặc quần áo trong, như đụng phải bếp lò đang nóng, bỏng đến mức khiến nàng vội vã thu tay lại, nói chuyện lắp bắp, "Chàng, chàng đừng nóng giận, ác nhân tự có ác nhân trị, sau này đừng quản bọn họ làm gì nữa."
Lục Thành không trả lời, nếu như nói hắn là bếp lò thì hành đồng vừa rồi của nàng chính là giọt nước chạm vào bếp lò, khiến toàn thân hắn bốc khói.
"Hương Nhi..."
Thanh âm của hắn trở nên khàn khàn, tim Ngưng Hương nảy lên, chỉ kịp phát ra giọng mũi nghi hoặc.
"Sư phụ mất rồi, ta thật khó chịu, tối hôm qua nửa đêm ta vẫn không ngủ được." Lục Thành quay về phía nàng đưa tay ôm nàng vào trong ngực.
Thân thể Ngưng Hương nhỏ nhắn xinh xắn dựa vào lòng hắn, nghe hắn nói chuyện khổ sở như vậy, trong nháy mắt nàng liền thu hồi những thứ nghĩ ngợi lung tung kia, dịu dàng ôm lấy hắn, nhẹ giọng khuyên bảo: "Người chết không thể sống lại, chàng nên nghĩ sang chuyện khác đi, như sau này thường xuyên viếng mộ thắp hương, đơn giản tận hiếu đi."
"Nếu ta như vậy nàng có cảm thấy ta quá lạnh nhạt hay không?" Đè lại eo nàng đang cố sức trốn tránh hắn, Lục Thành thấp thỏm hỏi.
Cái loại cảm giác này tựa như đang đi bộ trong vườn trái cây thì đột nhiên bị một cành cây chặn lại, Ngưng Hương lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn.
Mặt nóng lên.
Nhưng Ngưng Hương biết rõ Lục Thành không phải là người vô tình, Lý bá chết hắn quả thất rất khó chịu, chỉ là hắn càng muốn nàng hơn.
Dù sao vừa mới thành thân, hắn lại liên tục thèm chuyện này, mà lúc này nàng lại đang ở bên cạnh hắn.
Không muốn hắn vì chuyện này mà tự trách, Ngưng Hương lắc đầu, rõ ràng biết rõ sau khi lắc đầu hắn sẽ làm gì, nàng không mở miệng nữa.
Nàng không trách hắn, Lục Thành thấy vậy không băn khoăn nữa, hắn đến gần tai nàng nói: "Vậy, ta ôm nàng sang tây phòng nhé?"
Ngưng Hương lại thẹn thùng trả lời.
Lục Thành mừng rỡ, hắn lăn lông lốc bò dậy, sau khi đứng xuống đất hắn gọi nàng ra theo, thấy nàng ngơ ngác nằm không động, hắn bất tri bất giác giải thích: "Ta, đó phòng đó ta đã chuẩn bị sẵn một bộ chăn rồi."
Ngưng Hương cắn môi, thì ra hắn đã sớm chuẩn bị tốt rồi.
"Nhanh lên." Lục Thành giúp nàng vén chăn lên.
Hắn gấp gáp y như con khỉ, Ngưng Hương không thể không ngồi dậy, mới vừa chuyển đến trước mép giường liền bị hắn khiêng lên vai.
Cuối cùng cũng được thu hoạch, hai vợ chồng ở bên tây phòng đến hơn nửa canh giờ, lúc đó Lục Thành mới thoả mãn ôm tức phụ trở lại. Toàn thân Ngưng Hương đã vô lực, sau khi nằm xuống giường lại phải nhẫn nại nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, cuối cùng nhịn không được nàng mới làm nũng vậy rầm rì một tiếng, "Chàng đừng nói nữa, ta mệt..."
"Được được được, ngủ đi ngủ đi." Thấy tức phụ sắp tức giận, Lục Thành vội vàng đáp.
Bên tai yên tĩnh trở lại, trong nháy mắt Ngưng Hương liền chìm vào giấc ngủ.
Lục Thành mỉm cười len lén ngẫm lại dư vị.
Lần này Hương Nhi của hắn không khó chịu khóc lóc nữa!
Như đã thành công một chuyện rất lớn, lòng Lục Thành tràn đầy hào hùng, hưng phấn đến mức hắn không thể chờ đợi muốn thử lại lần nữa.
Chỉ là nàng ngủ quá say, Lục Thành không cam lòng.
Nửa đêm A Nam muốn đi xuỵt xuỵt, Lục Thành thuần thục đứng lên hầu hạ tiểu tổ tông, sau khi dỗ nhi tử dụ ngủ thiếp, Lục Thành xoay người quỳ gối bên cạnh thê tử, trong đầu đều là cảnh giao chiến với ông trời, cuối cùng ông trời cũng không đánh lại hắn, Lục Thành vén chăn lên ôm tức phụ đang ngủ say dậy, sau đó chân trần từ từ xuống đất đi sang tây phòng.
"Lục Thành..."
Đang ngủ ngon giấc bị người khác làm tỉnh, Ngưng Hương nhíu mày oán hận cự tuyệt.
"Thơm quá, chỉ một lần cuối thôi, xong việc ta sẽ để yên nàng ngủ, ngủ một giấc đến khi trời sáng!"
Ngưng Hương hiện tại chỉ muốn ngủ, nhưng Lục Thành không nghe lời, cũng không biết tinh thần hắn thế nào mà giống như khí lực dùng không hết.
Trong phòng nhỏ ở nông gia lần nữa truyền ra động tĩnh, con lừa trong chuồng lắc lắc lỗ tai, tướng quân đi theo tiểu chủ nhân dời đến tân phòng làm ổ nâng đầu lên, đôi mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm tây phòng, nhìn một lát rồi vỗ cánh bay về ổ cũ phía bên hậu viện nhà cũ.
Ngưng Hương không biết lần này kết thúc khi nào, nàng như bay trong mây, không nhớ rõ Lục Thành ôm nàng về đông phòng từ lúc nào.
Ngày kế tiếp tỉnh lại đã thấy trong phòng sáng rõ, tuyệt đối không phải sáng sớm lúc mờ tối, nàng giật mình nghe tiếng Lục Thành gọi A Nam, "Quay lại, chúng ta ăn sáng trước, nương con chưa đói bụng!"
Đã đến giờ ăn sáng rồi sao?
Ngưng Hương khó tin ngồi dậy, kết quả một nửa eo mỏi không chịu được, mỏi khiến nàng không thể không nằm xuống.
Ký ức tối qua trước khi mê man nổi lên, Ngưng Hương xấu hổ che kín đầu, tâm trạng muốn chết cũng có rồi.
Lục Thành cái đồ hỗn đản, hắn đã quên hôm nay nàng phải về nhà sao? Hiện tại mới biết thương nàng để nàng ngủ nhiều một lát, hắn không sợ bọn Lục Ngôn đoán ra chuyện gì sao, sau này nàng sao còn mặt mũi gặp người khác đây?
Càng nghĩ càng giận, Ngưng Hương nắm gần nát tấm chăn.
Yên lặng mắng Lục Thành vạn lần, Ngưng Hương chịu đựng eo nhức mỏi đứng lên mặc quần áo, sau khi xuống giường trước tiên soi gương, trên mặt trên cổ bất cứ chỗ có thể trông thấy tìm khắp một lần, xác định Lục Thành không để lại chứng cứ phạm tội, trong lòng Ngưng Hương mới dễ chịu hơn đôi chút. Nàng lặng lẽ múc nước rửa mặt, khi đang đứng trước gương chải đầu thì ba cha con Lục Thành quay lại.
Ngưng Hương gia tăng tốc độ, trước khi ba kịp vào nàng bước nhanh đến trước tủ quần áo tìm y phục cho A Nam.
"Nương dậy rồi!" A Nam là người đầu tiên bước vào đông phòng, vui vẻ chạy về phía bên cạnh Ngưng Hương.
Ngưng Hương cúi đầu nhìn tiểu tử cười, "Hôm nay chúng ta về nhà mẹ đẻ, A Nam muốn đi không? Tiểu di cùng mợ nhất định rất nhớ A Nam ."
Nàng cùng Lục Thành đã thành thân, xưng hô A Nam đối đường muội và tẩu tử cũng phải thay đổi.
Những xưng hô này đối với A Nam mà nói quá xa lạ, trong mắt tiểu tử mờ mịt, nhưng mà nương đi đâu bé cũng phải đi theo đó, vui vẻ để nương giúp mình thay quần áo. A Nam vừa thay xong thì Ngưng Hương lại nhìn sang bộ quần áo mới trên người đệ đệ, cố ý một tay dắt một đứa ra ngoài, một lần cũng không thèm nhìn nam nhân đều đứng trước mép giường.
"Hương Nhi..." Lục Thành ngăn cản trước cửa, cầu khẩn nhìn nàng, "Ta không phải cố ý."
Hắn chỉ là nhịn không được, một khi bắt đầu nên làm gì hắn đều đã quên, trong đầu chỉ còn một ý niệm, muốn để nàng khóc dễ nghe hơn.
"Tránh ra." Ngưng Hương mặt lạnh lùng trách mắng.
A Mộc nhìn tỷ tỷ và tỷ phu, biết rõ tỷ phu đã chọc tỷ tỷ tức giận, hắn căng thẳng nhích lại gần bên cạnh tỷ tỷ. A Nam rất thích ra ngoài, đang vội vã lại nghe nương thân đuổi phụ thân, bé trực tiếp đẩy chân phụ thân ra.
"Nương đói bụng, A Nam đi tìm cô cô kêu cô cô bưng cơm đến cho nương nhé." Tức phụ hiển nhiên đã bị chọc tức, Lục Thành quyết định tách đám làm phản ra trước.
Ngưng Hương tức giận mức khẩu vị không có, chỉ là A Nam hiếu thuận với nương, dắt cữu cữu cùng nhau chạy ra ngoài.
Bọn nhỏ vừa đi, Lục Thành lập tức ôm tức phụ liên tục bồi tội: "Hương Nhi, ta biết sai rồi, nàng nói đi, nàng muốn phạt ta thế nào ta đều đồng ý!"
Ngưng Hương trầm mặt lườm hắn, lạnh lùng nói: "Buổi chiều chàng trở về một mình."
Lục Thành sợ hết hồn, mới vừa thành thân tức phụ lại muốn ở lại nhà mẹ đẻ sao?
Nhưng Lục Thành không ngốc, về nhà mẹ đẻ ở chính là có ý quan hệ hai vợ chồng bất hòa, Ngưng Hương biết nên mới nói ra chuyện này để hù dọa hắn.
"Nàng, trước tiên nàng cứ ăn sáng đi, ta đi chuẩn bị xe." Sợ ảnh hưởng khẩu vị tức phụ, Lục Thành muốn để nàng có thời gian tỉnh táo.
Ngưng Hương căm tức nghiêng đầu, nàng tức trượng phu tân hôn lòng tham không đáy chỉ lo khoái hoạt, cũng giận mình không thể thật sự trừng phạt hắn.
Trong chốc lát A Đào quả thực bưng điểm tâm đến, Ngưng Hương càng thẹn thùng hơn, cũng may A Đào còn nhỏ nên tin lời nói dối của Lục Thành, cho rằng tẩu tử quả thực không thoải mái, mắt to trong suốt hồn nhiên từ từ hóa giải lúng túng của Ngưng Hương.
Sau khi ăn xong Lục Thành tranh rửa chén đũa, hắn nhìn muội muội nói: "Hôm nay A Đào cùng biểu tỷ đi chơi đi, hôm nay bọn huynh phải về nhà chị dâu muội."
A Đào hiểu chuyện trở về nhà cũ.
"Bây giờ sẽ xuất phát sao?" Rửa xong hết bát đũa, Lục Thành dùng ánh mắt tiểu nhị nhìn quan lớn hỏi tức phụ mình.
Ngưng Hương trực tiếp kêu lên hai đứa bé đi về phía xe lừa ngoài cửa lớn, Lục Thành sau khi đóng kĩ cửa phòng đàng hoàng đi ở phía sau cùng, hắn còn giả vờ giả vịt hướng về phía nhà cũ hô lên: "Chúng ta đi đây, các ngươi không cần tiễn đâu, nhớ canh nhà cho kĩ."
Hắn vừa mở miệng, Ngưng Hương càng tức.
Huynh đệ Lục Ngôn vì sao không lộ diện, còn không phải sợ nàng lúng túng hay sao? Bọn hắn lo lắng chuyện này không phải đã nói lên bọn họ cũng đều biết vì sao nàng dậy trễ sao.
Đều là do Lục Thành!
Trong lòng rất khó chịu vì một vị trưởng bối đã mất, Lục Thành đương nhiên không thể thoải mái như thường ngày, nhưng hắn không muốn ảnh hưởng đến tâm tình người thân, Lục Thành trấn an nhìn Ngưng Hương một cái, dụ dỗ hai đứa bé, "A Nam và A Mộc hôm nay có đánh nhau không?"
"Không có đánh!" A Nam cướp lời trả lời phụ thân, "Không đánh cữu cữu!"
Lục Thành có chút không tin, nhìn về phía cậu em vợ.
A Mộc lại nghĩ đến buổi sáng tỷ tỷ chạy hắn viết chữ, A Nam nhất định muốn giành lấy nhánh cây hắn dùng viết chữ, sau đó A Nam không viết mà dùng chân xóa đi chữ nãy giờ hắn viết, lúc đó A Nam bị tỷ tỷ nhẹ nhàng đánh vài cái cái mông.
"Không có đánh nhau." Mặc dù không vui nhưng A Mộc vẫn lựa chọn không cáo trạng cùng tỷ phu, tỷ tỷ nói rồi, A Nam còn nhỏ, hắn lớn hơn nên đã hiểu chuyện, hơn nữa A Nam chỉ là không thích tỷ tỷ thiên vị hắn, lúc tỷ tỷ không có ở đây A Nam thích hắn nhất, muốn chơi cái gì cũng gọi hắn cùng nhau mà không phải đi tìm A Đào tỷ tỷ.
Lục Thành bán tín bán nghi.
Cơm nước xong, bốn huynh muội Lục Ngôn trở về nhà cũ, Ngưng Hương muốn rửa bát đũa thì Lục Thành cản lại nói: "Nàng dẫn hai đứa nhỏ đi vệ sinh rồi dỗ chúng ngủ đi, công việc nặng nhọc này để ta làm là được rồi."
Giọng nói hắn vẫn bình thường nhưng Ngưng Hương cảm giác lời nói như có chút ý tứ khác, nàng muốn nhìn vào mắt hắn để phân biệt, nhưng thấy Lục Thành bận rộn. Nhìn hắn thuần thục đem chồng chén chén sứ đi rửa, Ngưng Hương ảo não tự trách bản thân, Lý bá vừa đi, Lục Thành sao có thể có ý xấu đó được.
Ngưng Hương yên tâm dẫn A Mộc và A Nam đi rửa tay rửa mặt, trên người sạch sẽ lại múc nước cho hai đứa rửa chân.
"Chân cữu cữu lớn hơn con!"
A Nam nhỏ, trong khi Ngưng Hương giúp bé lau chân, tiểu tử nhìn cữu cữu bên cạnh tự mình lau chân, chỉ chân cữu cữu nói.
"Ta cũng cao hơn so với ngươi." A Mộc sáu tuổi rất tự hào nói, nói xong đứng lên ngẩng đầu ưỡn ngực .
A Nam ngửa đầu nhìn cữu cữu, cực kỳ hâm mộ.
Bọn nhỏ nói chuyện hoạt bát đáng yêu, Ngưng Hương cười nói: "Sau này A Nam ăn cơm thật nhiều cũng có thể cao lớn như cữu cữu vậy."
A Nam lắc đầu, nhìn sang rèm cửa nói: "Phụ thân cao!"
Bé muốn cao như phụ thân vậy.
Ngưng Hương giật mình nhìn vào mắt phượng A Nam xuất thần. Nam nhân Lục gia đều cao, A Nam nếu thật là hài tử Lục Thành, thân hình cao lớn khẳng định không thành vấn đề, chỉ là không biết thân hình cha ruột A Nam thế nào, nghe ý tứ Lục Thành, hiện tại khuôn mặt A Nam càng lớn càng giống Phùng cô nương, nhưng ánh mắt chân mày hẳn là giống phụ thân.
Lau chân xong, Ngưng Hương đứng trước mép giường giúp A Nam cởi quần áo, sau đó nàng nhét bé vào trong chăn rồi kêu A Mộc vào cùng.
Quần áo hài tử dễ bẩn nhất, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, Ngưng Hương ngồi xổm trong viện giặt quần áo, trong phòng không ngừng truyền đến tiếng cười của hai đứa bé. Lục Thành vừa thu dọn sạch sẽ bên trong bếp, vừa định đi qua nói chuyện cùng thê tử chuyện bên Lý gia, chợt nghe A Nam bên trong lớn tiếng gọi nương, hắn liền hướng về quay đầu lại nhìn nàng bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn vào trước dỗ hài tử.
Phụ thân tiến vào, A Nam ngó ngó phụ thân rồi tiếp tục đi tới bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài gọi nương.
"Tìm nương làm gì?" Lục Thành ngồi trên mép giường đất, vừa cởi giày vừa hỏi, vừa cởi xong một chiếc đang muốn cởi chiếc thứ hai, A Mộc nằm trong ổ chăn bịt mũi chui vào trong, hết sức nể tình không ghét bỏ chân hắn thối. Lục Thành có chút lúng túng, ngày hôm qua ở trong trấn đi vài vòng, buổi tối ngủ ở vườn trái cây cũng không rửa chân, hôm nay đi càng nhiều chân không thúi mới là lạ.
May mắn nàng dâu hiền không có ở trong phòng.
Lục Thành vội vàng mang giày muồn kéo rèm lên phân tán mùi thối.
"Nương ngủ!" A Nam cách khá xa nên không ngửi thấy được, tiếp tục gọi nương.
"A Nam ngủ trước đi, nương giặt quần áo xong là vào liền." Ngưng Hương cười trả lời.
A Nam nằm sấp trên cửa sổ nghe, sau khi xác thực nghe được tiếng giặt quần áo, lúc này bé mới chậm chạp chui về ổ chăn, nằm xong thì thấy phụ thân đứng ở đàng kia nhìn mình, A Nam đột nhiên chống người lên chỉ phía ngoài nói: "Phụ thân giặt quần áo, nương dỗ A Nam!"
Tiểu tử nói lớn tiếng, Ngưng Hương bên ngoài thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lục Thành trầm mặt trừng mắt nhìn thẳng vào nhi tử, thật là có nương quên cha, hắn phải quản mới được. Nghiêm phụ từ mẫu, nhi tử nếu không sợ hắn thì tương lai quản sao được?
Bình thường hắn rất thích cười, nhưng khi không cười lại rất dọa người, A Nam dũng cảm đối mặt cùng phụ thân một lát, bé sợ hãi không dám sai bảo phụ thân nữa, ngoan ngoãn lùi về ổ chăn ôm lấy cữu cữu. Lục Thành cùng con trai ở chung lâu như vậy mà bé còn sợ, huống chi A Mộc đã câm như hến, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Sau đó hắn cảm giác có bàn tay vuốt đầu hắn, A Mộc kinh ngạc ngẩng đầu nhưng ở cửa không có người.
Lục Thành ra ngoài làm tiếp công việc tức phụ để nàng đi dỗ hài tử.
Ngưng Hương không cự tuyệt nữa, nàng lau tay rồi vào nhà kéo mành xuống, sau khi cởi giày nàng vẫn mặc nguyên quần áo nằm ở bên ngoài dỗ hai tiểu gia hỏa.
"Nương vào." A Nam muốn ôm nương.
"Nương vẫn chưa rửa chân, A Nam ngủ trước đi." Ngưng Hương ôn nhu nói.
A Nam ngáp một cái rồi để nương vỗ lưng cho mình, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại. A Mộc bên cạnh cũng đã mệt, ngoan ngoãn ngủ.
Trong phòng hết sức tối nhưng Ngưng Hương không đốt đèn, đỡ ảnh hưởng bọn nhỏ nghỉ ngơi.
"Nàng rửa chân đi." Lục Thành giặt quần áo xong liền bưng một chậu nước nóng vào, sợ nước tràn ra làm ướt nhẹp giày ba mẹ con, hắn vững vàng bưng chậu gỗ đặt lên tấm ván rồi nhấc đến mép giường phía đông.
"Chàng rửa chân lúc nào?" Bên trong mờ tối, Ngưng Hương cố ý làm bộ thản nhiên, nhưng người lại chậm chạp như ốc sên hướng vào trong chậu cọ chân.
"Chân ta thối, nàng rửa xong rồi ta ra ngoài rửa." Lục Thành nói thật.
Hắn thẳng thắn như thế khiến Ngưng Hương bật cười, nàng nhẹ giọng thúc giục hắn, "Chàng ra bên bên ngoài rửa chân đi."
Nàng không muốn để hắn nhìn chân nàng.
Tuy trong phòng mờ tối nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ như một đóa hoa dạ hương tỏa sáng, yên tĩnh thận trọng ngồi ở đàng kia, uyển chuyển muốn đẩy hắn ra. Nhìn tức phụ ôn nhu của mình, Lục Thành đột nhiên quên đi tất cả việc vặt, chỉ nhớ hắn vừa mới thành thân, còn nhớ tối qua mình để tân nương tử một mình trông phòng , còn nhớ mình đã lâu không thấy nàng.
Bởi vậy khi nhìn thấy nàng đang ở trước mắt, Lục Thành cũng rất nhớ nàng.
Hắn từ từ đi tới nhẹ nhàng hôn lên hai má nàng, ôm nàng nói: "Tối qua có nhớ ta không?"
Vai nàng bị hắn níu lại, Ngưng Hương nghiêng đầu sang bên cạnh, không nói nhớ cũng không nói không nhớ, khuôn mặt bị hắn dùng môi vuốt ve dịu dàng càng lúc càng nóng.
Nàng để yên như vậy so với trực tiếp thừa nhận còn khiến trong lòng hắn ngọt ngào hơn, lòng Lục Thành mềm như nước, hắn bế nàng lên thả gần chậu nước rồi cầm lấy chân của nàng. Ngưng Hương cúi đầu chao ôi, nửa người trên hơi ngã về phía sau, may nàng kịp thời dùng tay chống lại, lúc này Lục Thành đã cởi tất chân trái của nàng, đem chân nàng ấn vào trong nước.
Nước có hơi nóng nhưng rất phù hợp ngâm chân.
"Ta giúp nàng rửa chân xem như bồi tội." Lại cởi một bên tất khác của nàng, Lục Thành vén tay áo lên muốn giúp nàng rửa chân.
Ngưng Hương cảm thấy may mắn trong phòng quá mờ tối khiến hắn thấy không rõ lắm.
Sau một trận tiếng nước chảy rất nhỏ, Lục Thành bưng chậu nước ra bên ngoài.
Ngưng Hương lau chân thật nhanh, thừa dịp Lục Thành vào phòng thay quần áo, chuyện giữa vợ chồng nên làm cũng đã làm, nàng không muốn ngượng ngùng nữa, trực tiếp nằm trong ổ chăn của hai người, nhắm mắt lại chờ hắn. Hồi tưởng vừa rồi vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau, Ngưng Hương cảm thấy Lục Thành có chút động tâm, nhưng sau đó lại rất quy củ...
Ngưng Hương không biết rốt cuộc mình đang hy vọng kết quả gì.
Đến khi hắn vén chăn lên, Ngưng Hương đột nhiên có chút khát.
Lục Thành nằm ngang, tạm thời không có ý chạm vào nàng. Sư phụ vừa mất hắn liền nhớ đến chuyện kia có vẻ không thích hợp, hắn thẹn với sư phụ cũng sợ bị nàng mắng hắn vô tình.
Không thể làm gì, Lục Thành đành thấp giọng kể chuyện Lý gia hai ngày nay với nàng, quả nhiên đã có tác dụng, nhắc tới huynh đệ Lý gia bất hiếu, Lục Thành liền một bụng tức giận, "Đó là cha ruột bọn họ, vậy mà cha vừa chết đi cũng chỉ lo giả khóc tính kế, ta thật thất vọng đau khổ cho sư phụ."
Nóng giận hại đến thân thể, Ngưng Hương đau lòng cho trượng phu, tính tình ôn nhu nổi lên, bàn tay nhỏ bé phản ứng nhanh hơn so với đầu, hết sức tự nhiên vuốt ve ngực hắn, không ngờ trên người hắn không mặc quần áo trong, như đụng phải bếp lò đang nóng, bỏng đến mức khiến nàng vội vã thu tay lại, nói chuyện lắp bắp, "Chàng, chàng đừng nóng giận, ác nhân tự có ác nhân trị, sau này đừng quản bọn họ làm gì nữa."
Lục Thành không trả lời, nếu như nói hắn là bếp lò thì hành đồng vừa rồi của nàng chính là giọt nước chạm vào bếp lò, khiến toàn thân hắn bốc khói.
"Hương Nhi..."
Thanh âm của hắn trở nên khàn khàn, tim Ngưng Hương nảy lên, chỉ kịp phát ra giọng mũi nghi hoặc.
"Sư phụ mất rồi, ta thật khó chịu, tối hôm qua nửa đêm ta vẫn không ngủ được." Lục Thành quay về phía nàng đưa tay ôm nàng vào trong ngực.
Thân thể Ngưng Hương nhỏ nhắn xinh xắn dựa vào lòng hắn, nghe hắn nói chuyện khổ sở như vậy, trong nháy mắt nàng liền thu hồi những thứ nghĩ ngợi lung tung kia, dịu dàng ôm lấy hắn, nhẹ giọng khuyên bảo: "Người chết không thể sống lại, chàng nên nghĩ sang chuyện khác đi, như sau này thường xuyên viếng mộ thắp hương, đơn giản tận hiếu đi."
"Nếu ta như vậy nàng có cảm thấy ta quá lạnh nhạt hay không?" Đè lại eo nàng đang cố sức trốn tránh hắn, Lục Thành thấp thỏm hỏi.
Cái loại cảm giác này tựa như đang đi bộ trong vườn trái cây thì đột nhiên bị một cành cây chặn lại, Ngưng Hương lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn.
Mặt nóng lên.
Nhưng Ngưng Hương biết rõ Lục Thành không phải là người vô tình, Lý bá chết hắn quả thất rất khó chịu, chỉ là hắn càng muốn nàng hơn.
Dù sao vừa mới thành thân, hắn lại liên tục thèm chuyện này, mà lúc này nàng lại đang ở bên cạnh hắn.
Không muốn hắn vì chuyện này mà tự trách, Ngưng Hương lắc đầu, rõ ràng biết rõ sau khi lắc đầu hắn sẽ làm gì, nàng không mở miệng nữa.
Nàng không trách hắn, Lục Thành thấy vậy không băn khoăn nữa, hắn đến gần tai nàng nói: "Vậy, ta ôm nàng sang tây phòng nhé?"
Ngưng Hương lại thẹn thùng trả lời.
Lục Thành mừng rỡ, hắn lăn lông lốc bò dậy, sau khi đứng xuống đất hắn gọi nàng ra theo, thấy nàng ngơ ngác nằm không động, hắn bất tri bất giác giải thích: "Ta, đó phòng đó ta đã chuẩn bị sẵn một bộ chăn rồi."
Ngưng Hương cắn môi, thì ra hắn đã sớm chuẩn bị tốt rồi.
"Nhanh lên." Lục Thành giúp nàng vén chăn lên.
Hắn gấp gáp y như con khỉ, Ngưng Hương không thể không ngồi dậy, mới vừa chuyển đến trước mép giường liền bị hắn khiêng lên vai.
Cuối cùng cũng được thu hoạch, hai vợ chồng ở bên tây phòng đến hơn nửa canh giờ, lúc đó Lục Thành mới thoả mãn ôm tức phụ trở lại. Toàn thân Ngưng Hương đã vô lực, sau khi nằm xuống giường lại phải nhẫn nại nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, cuối cùng nhịn không được nàng mới làm nũng vậy rầm rì một tiếng, "Chàng đừng nói nữa, ta mệt..."
"Được được được, ngủ đi ngủ đi." Thấy tức phụ sắp tức giận, Lục Thành vội vàng đáp.
Bên tai yên tĩnh trở lại, trong nháy mắt Ngưng Hương liền chìm vào giấc ngủ.
Lục Thành mỉm cười len lén ngẫm lại dư vị.
Lần này Hương Nhi của hắn không khó chịu khóc lóc nữa!
Như đã thành công một chuyện rất lớn, lòng Lục Thành tràn đầy hào hùng, hưng phấn đến mức hắn không thể chờ đợi muốn thử lại lần nữa.
Chỉ là nàng ngủ quá say, Lục Thành không cam lòng.
Nửa đêm A Nam muốn đi xuỵt xuỵt, Lục Thành thuần thục đứng lên hầu hạ tiểu tổ tông, sau khi dỗ nhi tử dụ ngủ thiếp, Lục Thành xoay người quỳ gối bên cạnh thê tử, trong đầu đều là cảnh giao chiến với ông trời, cuối cùng ông trời cũng không đánh lại hắn, Lục Thành vén chăn lên ôm tức phụ đang ngủ say dậy, sau đó chân trần từ từ xuống đất đi sang tây phòng.
"Lục Thành..."
Đang ngủ ngon giấc bị người khác làm tỉnh, Ngưng Hương nhíu mày oán hận cự tuyệt.
"Thơm quá, chỉ một lần cuối thôi, xong việc ta sẽ để yên nàng ngủ, ngủ một giấc đến khi trời sáng!"
Ngưng Hương hiện tại chỉ muốn ngủ, nhưng Lục Thành không nghe lời, cũng không biết tinh thần hắn thế nào mà giống như khí lực dùng không hết.
Trong phòng nhỏ ở nông gia lần nữa truyền ra động tĩnh, con lừa trong chuồng lắc lắc lỗ tai, tướng quân đi theo tiểu chủ nhân dời đến tân phòng làm ổ nâng đầu lên, đôi mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm tây phòng, nhìn một lát rồi vỗ cánh bay về ổ cũ phía bên hậu viện nhà cũ.
Ngưng Hương không biết lần này kết thúc khi nào, nàng như bay trong mây, không nhớ rõ Lục Thành ôm nàng về đông phòng từ lúc nào.
Ngày kế tiếp tỉnh lại đã thấy trong phòng sáng rõ, tuyệt đối không phải sáng sớm lúc mờ tối, nàng giật mình nghe tiếng Lục Thành gọi A Nam, "Quay lại, chúng ta ăn sáng trước, nương con chưa đói bụng!"
Đã đến giờ ăn sáng rồi sao?
Ngưng Hương khó tin ngồi dậy, kết quả một nửa eo mỏi không chịu được, mỏi khiến nàng không thể không nằm xuống.
Ký ức tối qua trước khi mê man nổi lên, Ngưng Hương xấu hổ che kín đầu, tâm trạng muốn chết cũng có rồi.
Lục Thành cái đồ hỗn đản, hắn đã quên hôm nay nàng phải về nhà sao? Hiện tại mới biết thương nàng để nàng ngủ nhiều một lát, hắn không sợ bọn Lục Ngôn đoán ra chuyện gì sao, sau này nàng sao còn mặt mũi gặp người khác đây?
Càng nghĩ càng giận, Ngưng Hương nắm gần nát tấm chăn.
Yên lặng mắng Lục Thành vạn lần, Ngưng Hương chịu đựng eo nhức mỏi đứng lên mặc quần áo, sau khi xuống giường trước tiên soi gương, trên mặt trên cổ bất cứ chỗ có thể trông thấy tìm khắp một lần, xác định Lục Thành không để lại chứng cứ phạm tội, trong lòng Ngưng Hương mới dễ chịu hơn đôi chút. Nàng lặng lẽ múc nước rửa mặt, khi đang đứng trước gương chải đầu thì ba cha con Lục Thành quay lại.
Ngưng Hương gia tăng tốc độ, trước khi ba kịp vào nàng bước nhanh đến trước tủ quần áo tìm y phục cho A Nam.
"Nương dậy rồi!" A Nam là người đầu tiên bước vào đông phòng, vui vẻ chạy về phía bên cạnh Ngưng Hương.
Ngưng Hương cúi đầu nhìn tiểu tử cười, "Hôm nay chúng ta về nhà mẹ đẻ, A Nam muốn đi không? Tiểu di cùng mợ nhất định rất nhớ A Nam ."
Nàng cùng Lục Thành đã thành thân, xưng hô A Nam đối đường muội và tẩu tử cũng phải thay đổi.
Những xưng hô này đối với A Nam mà nói quá xa lạ, trong mắt tiểu tử mờ mịt, nhưng mà nương đi đâu bé cũng phải đi theo đó, vui vẻ để nương giúp mình thay quần áo. A Nam vừa thay xong thì Ngưng Hương lại nhìn sang bộ quần áo mới trên người đệ đệ, cố ý một tay dắt một đứa ra ngoài, một lần cũng không thèm nhìn nam nhân đều đứng trước mép giường.
"Hương Nhi..." Lục Thành ngăn cản trước cửa, cầu khẩn nhìn nàng, "Ta không phải cố ý."
Hắn chỉ là nhịn không được, một khi bắt đầu nên làm gì hắn đều đã quên, trong đầu chỉ còn một ý niệm, muốn để nàng khóc dễ nghe hơn.
"Tránh ra." Ngưng Hương mặt lạnh lùng trách mắng.
A Mộc nhìn tỷ tỷ và tỷ phu, biết rõ tỷ phu đã chọc tỷ tỷ tức giận, hắn căng thẳng nhích lại gần bên cạnh tỷ tỷ. A Nam rất thích ra ngoài, đang vội vã lại nghe nương thân đuổi phụ thân, bé trực tiếp đẩy chân phụ thân ra.
"Nương đói bụng, A Nam đi tìm cô cô kêu cô cô bưng cơm đến cho nương nhé." Tức phụ hiển nhiên đã bị chọc tức, Lục Thành quyết định tách đám làm phản ra trước.
Ngưng Hương tức giận mức khẩu vị không có, chỉ là A Nam hiếu thuận với nương, dắt cữu cữu cùng nhau chạy ra ngoài.
Bọn nhỏ vừa đi, Lục Thành lập tức ôm tức phụ liên tục bồi tội: "Hương Nhi, ta biết sai rồi, nàng nói đi, nàng muốn phạt ta thế nào ta đều đồng ý!"
Ngưng Hương trầm mặt lườm hắn, lạnh lùng nói: "Buổi chiều chàng trở về một mình."
Lục Thành sợ hết hồn, mới vừa thành thân tức phụ lại muốn ở lại nhà mẹ đẻ sao?
Nhưng Lục Thành không ngốc, về nhà mẹ đẻ ở chính là có ý quan hệ hai vợ chồng bất hòa, Ngưng Hương biết nên mới nói ra chuyện này để hù dọa hắn.
"Nàng, trước tiên nàng cứ ăn sáng đi, ta đi chuẩn bị xe." Sợ ảnh hưởng khẩu vị tức phụ, Lục Thành muốn để nàng có thời gian tỉnh táo.
Ngưng Hương căm tức nghiêng đầu, nàng tức trượng phu tân hôn lòng tham không đáy chỉ lo khoái hoạt, cũng giận mình không thể thật sự trừng phạt hắn.
Trong chốc lát A Đào quả thực bưng điểm tâm đến, Ngưng Hương càng thẹn thùng hơn, cũng may A Đào còn nhỏ nên tin lời nói dối của Lục Thành, cho rằng tẩu tử quả thực không thoải mái, mắt to trong suốt hồn nhiên từ từ hóa giải lúng túng của Ngưng Hương.
Sau khi ăn xong Lục Thành tranh rửa chén đũa, hắn nhìn muội muội nói: "Hôm nay A Đào cùng biểu tỷ đi chơi đi, hôm nay bọn huynh phải về nhà chị dâu muội."
A Đào hiểu chuyện trở về nhà cũ.
"Bây giờ sẽ xuất phát sao?" Rửa xong hết bát đũa, Lục Thành dùng ánh mắt tiểu nhị nhìn quan lớn hỏi tức phụ mình.
Ngưng Hương trực tiếp kêu lên hai đứa bé đi về phía xe lừa ngoài cửa lớn, Lục Thành sau khi đóng kĩ cửa phòng đàng hoàng đi ở phía sau cùng, hắn còn giả vờ giả vịt hướng về phía nhà cũ hô lên: "Chúng ta đi đây, các ngươi không cần tiễn đâu, nhớ canh nhà cho kĩ."
Hắn vừa mở miệng, Ngưng Hương càng tức.
Huynh đệ Lục Ngôn vì sao không lộ diện, còn không phải sợ nàng lúng túng hay sao? Bọn hắn lo lắng chuyện này không phải đã nói lên bọn họ cũng đều biết vì sao nàng dậy trễ sao.
Đều là do Lục Thành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.