Chương 137
Tiếu Giai Nhân
15/03/2017
Trên đường về nhà, tuy xe lừa ổn định nhưng cũng vẫn lắc lư vài cái, mỗi lần lắc lư một cái thì eo Ngưng Hương như cái bánh quẩy bị người khác kéo
lên rồi lại thả trở về, mỏi đến mức nàng chỉ muốn nằm xuống chờ đợi.
Nói đến lại kỳ quái, lúc bị hắn ôm cũng không có loại khó chịu như này, nghỉ ngơi một đêm ngược lại càng không thoải mái, có lẽ lại giống như lúc đi thu hoạch ở vườn trái cây, lúc hái không sao nhưng ngày hôm sau mới mệt mỏi lười động?
"A Nam ngồi bên cạnh cữu cữu đi." Thực đang khó chịu, Ngưng Hương đỡ nam oa đang ngồi trên chân nàng dậy, đặc biệt nhỏ giọng nói.
A Nam thích ngồi trên đùi nương, bé làm nũng bổ nhào vào trong lòng nương, không thích ngồi một mình.
"A Nam nghe lời, nương không thoải mái." Ngưng Hương nói vào lỗ tai bé.
A Nam ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nương, thấy nương đang nhíu mày lại , bé tin là thật nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh A Mộc.
Lúc Lục Thành quay đầu lại đúng lúc trông thấy một màn này.
"Nương không thoải mái!" Thấy phụ thân nhìn lại, A Nam lớn tiếng nói.
Tiểu tử nhanh miệng, Ngưng Hương ngăn cản không kịp, nhưng khi nghĩ đến nên để Lục Thành biết biết rõ hắn phạm bao nhiêu lỗi, nàng không che dấu nữa, cúi đầu giúp A Nam sửa sang xiêm y.
Ánh mắt Lục Thành từ khuôn mặt nàng hơi tái nhợt của nàng chuyển sang eo nhỏ của nàng, nghĩ đến tối hôm qua hắn như giã gạo siết chặt eo nàng giã không biết bao nhiêu lần, không đếm xỉa lời cầu khẩn của nàng, hắn hối hận thấp giọng nói: "Nàng có muốn nằm một lát không?"
Ngưng Hương mím chặt miệng.
Ban ngày trên đường người đến người đi, lát nữa cũng sắp vào thôn, một tân nương tử như nàng thẳng tắp nằm trên xe lừa là dạng gì đây?
Lục Thành cũng tự biết tự mình nói ra một chủ ý không tốt, thấy tức phụ tức giận nhìn chằm chằm một lát, hắn bực bội xoay người lại.
Thôn Liễu Khê.
Từ Thu Nhi nhớ đường tỷ, càng nhớ đường đệ từ nhỏ đến lớn liên tục ở bên cạnh mình đã bị tỷ phu bắt cóc, sau khi ăn xong điểm tâm nàng liền đứng ngoài cửa chờ. Ở trước cửa nhà có hai cây dương thụ, Từ Thủ Lương treo bàn đu cho bọn nhỏ chơi, hiện tại Từ Thu Nhi đang ngồi trên xích đu từ từ lắc lư.
Đi đi lại lại, đến khi nghe được động tĩnh xe lừa, xác định là đang chạy về hướng nhà mình, Từ Thu Nhi lớn tiếng hướng vào bên trong hô: "Nương, bọn tỷ tỷ về rồi!"
Lý thị vội vàng dẫn con dâu từ từ đi ra, hai cha con Từ Thủ Lương và Từ Hòe đi ở phía sau.
Kết quả vừa ra khỏi cửa nhưng không thấy được mẹ con Ngưng Hương, đầu tiên nhìn thấy chính là Liễu Chi cách vách đang cầm chổi chổi đi ra, không mặn không nhạt lớn tiếng chào hỏi cùng bọn họ, sau đó liền cúi đầu quét rác.
Lý thị nhịn không được đưa mắt nhìn mặt trời, sau đó lại nhìn Liễu Chi đang quét dọn bên kia, trong nội tâm bỗng nhiên kinh ngạc. Liễu Chi này cùng nương Đại Tráng đồng dạng giống nhau, hết ăn lại nằm, bình thường sân nhỏ đều do Trương Bưu thu dọn, sao hôm nay nàng ta lại chịu khó như vậy?
"A Mộc!"
Trong khi bà đang nghĩ ngợi lung tung, Đại Tráng như con nghé con chạy ra, vài ngày hắn đã không gặp đồng bọn tốt của mình.
Lý thị tươi cười, đừng nhìn bọn Đại Tráng hay đánh nhau, đến lúc bọn nhỏ xa nhau nhớ nhau là chuyện bình thường.
"Đại Tráng!" Xe lừa vừa đi tới đã nghe thấy đồng bọn chào hỏi, A Mộc cũng hưng phấn hét lên thật to. A Nam được nương đỡ, thấy cữu cữu cao hứng nhìn Đại Tráng xấu từng đoạt tiền của bé, tiểu tử mất hứng, dắt tay cữu cữu kéo hắn ngồi xuống, không cho hắn thân thiết với Đại Tráng.
Nam oa nhỏ như vậy đã mang thù , mỗi lần tới đây đều không thích Đại Tráng, Ngưng Hương cười sờ đầu tiểu tử quyết định mặc kệ, để xem lát nữa đệ đệ lựa chọn thế nào.
"Đại bá phụ, Đại bá mẫu." Dừng xe lừa lại, Lục Thành có chút chột dạ hô, len lén liếc Ngưng Hương một cái, sợ nàng lộ ra dấu vết.
Ngưng Hương từ trước đến nay là người hiểu chuyện, trước mặt các trưởng bối nàng không tỏ ra tức hắn nữa, ngoại trừ tân nương ngượng ngùng thì trên mặt không còn oán giận, chỉ khi Lục Thành muốn đỡ nàng xuống xe nàng liền trừng hắn một cái rồi hất tay hắn tay. Từ Thu Nhi đứng bên cạnh bật cười một tiếng, Lục Thành lúng túng đổi thành tiếp nhi tử, ai ngờ A Nam vừa tới trong lòng phụ thân liền muốn tự mình đứng xuống đất, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh cữu cữu cảnh giác nhìn chằm chằm Đại Tráng.
Đại Tráng căn bản không đem tiểu hài tử để ở trong mắt, hắn hỏi thẳng A Mộc: "Ngươi quả thực ở nhà tỷ phu ngươi sao? Nào có chuyện em vợ lại đi sang nhà tỷ phu ở, ngươi quay lại đây ở đi, chúng ta cùng nhau chơi đùa."
Nhiều đồng bọn như vậy nhưng hắn thích nhất chính là A Mộc cách vách.
A Mộc cũng muốn chơi cùng Đại Tráng, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Đại Tráng nói: "Ta ở cùng tỷ tỷ ta, ngươi nhớ ta cứ đi sang nhà tỷ phu tìm ta, dù sao cũng gần ... A Nam nghe lời nào, ba người chúng ta cùng nhau chơi đùa." Bởi vì A Nam cố gắng đẩy tay hắn cùng với Đại Tráng ra, A Mộc cúi đầu dụ dỗ nói.
A Nam không muốn.
Đại Tráng bắt nạt qua nhiều người như vậy nên sớm đã quên chuyện định trộm tiền của A Nam, hắn khoe khoang con quay đã giấu nửa ngày, "Xem, đại ca ta mới mua cho ta đó!"
Nói xong liền đi tới trước vài bước thuần thục chơi tiếp.
Con quay màu đỏ cứ xoay chuyển vòng vòng, trong mắt A Mộc và A Nam đều lộ ra vẻ hâm mộ, khác biệt duy nhất chính là A Mộc thủy chung nhìn chằm chằm con quay, A Nam lại nghiêng đầu tìm kiếm phụ thân rồi chỉ vào con quay.
Lục Thành buồn cười đáp: "Ngày mai phụ thân sẽ mua cho hai đứa."
A Nam nghe vậy mới cao hứng cùng cữu cữu xem Đại Tráng chơi.
Bên kia Liễu Chi đầu tiên là chứng kiến Lục Thành săn sóc muốn đỡ Ngưng Hương xuống xe, hiện tại lại nghe Lục Thành mua con quay cũng nhớ mua cho A Mộc, nàng liền biết mình đã đoán sai, hoặc là Ngưng Hương quả thật vẫn là cô nương trong sạch, hoặc là Lục Thành chẳng hề để ý chuyện kia. Niềm an ủi duy nhất đã biến mất, Ngưng Hương xác thực gả cho người tốt hơn so với nàng, Liễu Chi mặt nhăn nhó trở về sân nhỏ nhà mình.
Không có ai để ý tới tức giận của nàng ta.
Lý thị thân thiện mời cháu gái vào phòng, bà là người từng trải nên nhìn ra được cháu gái khó chịu, bà đuổi nhi nữ cùng con dâu ra ngoài để các nàng nhìn chằm chằm Đại Tráng bên ngoài chơi con quay kẻo đụng trúng A Nam, Lý thị đau lòng khuyên cháu gái, "Nhìn cháu khó chịu chưa này, mau nằm nghỉ ngơi tí đi."
Ngưng Hương trước giờ vẫn xem Đại bá mẫu là nương của mình, cho dù bất kể là nam hay nữ khi gặp phải ủy khuất rất dễ phát tiết trước mặt mẫu thân, nghe được lời quan tâm dịu dàng của Lý thị, Ngưng Hương không biết tại sao lại bật khóc, kỳ thật nói nàng hận Lục Thành là không thể nào, nàng chính là ủy khuất, trên người đau nhức cộng thêm không biết đối mặt với đám tiểu thúc Lục Ngôn thế nào.
Lý thị không biết sao cháu gái lại khóc, bà sợ hết hồn nhíu mày đè nén giận dữ nói: "Lục Thành bắt nạt cháu sao?"
Chẳng lẽ không chỉ là chuyện ban đêm?
Ngưng Hương không muốn trưởng bối hiểu lầm Lục Thành, nàng ấp a ấp úng giải thích, "Nếu là ngày khác thì cháu chịu đựng được, nhưng biết rõ hôm nay là ngày lại mặt mà hắn còn... Buổi sáng cũng không gọi cháu dậy, biểu muội Chu gia vẫn còn ở đó..."
Thấy tiểu cô nương ủy khuất chuyện này, Lý thị lại cười, ngồi xếp bằng bên cạnh cháu gái rồi nhẹ nhàng xoa bóp eo giúp nàng, thấp giọng khuyên nhủ: "Hương Nhi à, kỳ thật việc này là lỗi của Lục Thành, nhưng cháu không nên trách hắn, nam nhân đều như vậy, trừ ăn ra còn biết cái gì? Đặc biệt là người mới vừa thành thân, cháu nhìn đám heo nhà mình xem, đừng nói ngày nào cũng đút chúng ăn, chỉ cần một ngày không có đồ ăn là chúng nó cũng không muốn sống, với lại Hương Nhi của chúng lại đẹp như vậy, Lục Thành không vội mới không bình thường. Nhóm tiểu thúc bên kia cháu không cần để ở trong lòng, chẳng lẽ hôm kính trà cháu lên sớm là người ta không biết tối hôm trước phu thê các cháu làm chuyện gì sao? Cháu đó, da mặt quá mỏng đi, Lục Thành không gọi cháu dậy là vì thương cháu mà thôi."
Không có mẹ chồng có đôi khi chính là tự tại, nếu không cho dù mẹ chồng có khá hơn thì làm con dâu cũng ngại ngùng ngủ nướng.
Bà nói những câu đều chính là giúp cho Lục Thành, tức giận trong lòng Ngưng Hương xác thực đã tiêu hơn phân nửa, chỉ chua xót oán giận nói: "Ngay cả ngài cũng thiên vị hắn."
Lý thị bật cười ha ha, đột nhiên bà vén áo cháu gái lên, Ngưng Hương chấn kinh vội vàng kéo xuống, nhưng Lý thị đã kịp nhìn thấy dấu tay bên hông cháu gái. Nghĩ đến thân hình Lục Thành cao lớn như ngựa, ánh mắt Lý thị biến đổi, dặn dò cháu gái mặt mũi đỏ bừng: "Hương Nhi, sau khi về nhà cháu đừng tức giận với hắn nữa, cháu cứ mềm giọng nói với hắn là cháu khó chịu, Lục Thành đau lòng cho cháu thì sẽ biết rõ nên làm thế nào. Chuyện này làm quá liên tiếp sẽ hại thân thể, cháu cũng không thể dung túng cho hắn, lúc này mới tân hôn một đêm nhiều lắm chỉ được hai lần, càng về sau phải càng giảm xuống."
Tiểu tử hơn hai mươi tuổi tinh thần khỏe mạnh rừng rực, không để cho hắn làm nhiều chỉ còn cách dụ dỗ, như vậy mới không ảnh hưởng đến sự hòa thuận của phu thê.
Ngưng Hương nhắm mắt lại gật đầu.
Lý thị lại hỏi thăm một chút chuyện bên Lục gia, biết được Lục Thành đã lên chức đại quản sự, lương tháng gấp bội , Lý thị cao hứng gọi con dâu và con gái vào bồi Ngưng Hương, còn bà thì quyết định đi trấn trên mua chút thịt làm thêm mấy món ăn.
"Tẩu tử, bụng tẩu cũng bốn tháng rồi, sao bụng còn chưa thấy gì vậy?" Ngưng Hương cùng Quản Bình đã thân thuộc đến mức không thể thân hơn rồi, nàng gọi Quản Bình lên giường ngồi, còn nàng miễn cưỡng dựa vào đống gối tò mò sờ bụng Quản Bình, đã gả cho người khác, đối với chuyện nữ nhân hoài thai đứa nhỏ càng hiếu kỳ .
"Mặc quần áo không thấy rõ lắm, kéo lên mới nhìn ra được." Quản Bình đề phòng Từ Hòe, nhưng đối với em gái của chồng lại không phòng bị, nàng kéo Ngưng Hương để tay Ngưng Hương đặt lên bụng mình.
Qủa thực đã có chút nhô lên.
Ngưng Hương đột nhiên hết sức hâm mộ, nàng thu tay lại nói: "Thật tốt, cuối sáu tháng năm nay ta được trở thành cô cô rồi."
"Không chừng bây giờ ngươi cũng đã mang bầu rồi, có thể cuối năm được làm mẹ nữa." Trở thành mẫu thân, mặt mày Quản Bình trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, chỉ khi Từ Hòe phạm sai lầm nàng mới tỏ ra lãnh đạm uy nghiêm.
Ngưng Hương cúi đầu nhìn bụng của mình, buồn cười nói: "Sao có thể nhanh như vậy."
Quản Bình chẳng nói đúng sai, nàng chính ví dụ điển hình.
Hai người liên tục ở trong phòng nói chuyện, một người thân thể không thoải mái, một người đang mang thai, bên trong phòng bếp có Từ Thu Nhi giúp mẫu thân nhóm lửa là đủ rồi, chỉ là Lục Thành gấp đến độ cong tâm cong phổi , hắn không nhìn thấy tức phụ, cũng không biết tức phụ có méc lại chuyện của hai người cùng người nhà hay không, hắn vừa đi quanh sân nhìn bọn nhỏ chơi vừa có cảm giác Lý thị nhìn hắn vài lần.
Cuối cùng tới lúc ăn cơm hắn cũng thấy được tức phụ, nhưng Ngưng Hương lại không nhìn hắn, sau khi tự mình ăn xong nàng lại chăm chú đút cơm cho A Nam.
"Ở nhà nghỉ ngơi hết buổi trưa rồi về." A Nam ăn cơm rất chậm, Lý thị thấy vậy liền thu dọn bàn ăn trước rồi nhìn Ngưng Hương nói.
Ngưng Hương gật đầu.
Trong nội tâm Lục Thành lại rục rịch, hắn ngồi một lát rồi đứng dậy nói với Từ Thủ Lương: "Đại bá phụ, cháu hơi choáng váng nên muốn đi ngủ trước."
Từ Thủ Lương làm sao cản hắn.
Phòng bên Tây viện đều đã dọn dẹp xong, Lục Thành bò lên giường lấy ra bốn cái gối, nhìn thấy chiếc gối nhỏ dành cho hài tử mà Lý thị đã chuẩn bị sẵn cho A Nam, trong lòng Lục Thành cảm thấy ấm áp, hắn ngửa mặt nằm ở trên giường chờ tức phụ đến.
Rất nhanh dưới mái hiên liền truyền đến giọng nói làm nũng của A Nam, "Nương ôm con ngủ."
Lục Thành cười nhắm mắt lại.
Ngưng Hương vừa dẫn bọn nhỏ vào phòng liền nghe tiếng ngáy của nam nhân trên giường gạch, nàng có chút không tin.
Mặc hắn ngủ thiệt hay giả, nàng chỉ để ý dỗ nhóm hài tử, chờ A Nam và A Mộc ngủ thiếp đi, nàng đưa lưng nằm xuống về phía Lục Thành.
Sau lưng truyền đến động tĩnh, một khắc sau, Lục Thành từ phía sau ôm lấy nàng, nhẹ nhàng xoa bóp eo giúp nàng, "Hương Nhi, sau này mỗi đêm ta chỉ làm một lần thôi."
Ngưng Hương hơi nhếch môi nhưng không đẩy tay hắn ra.
Lục Thành từ từ đưa người tới, cúi đầu muốn hôn nàng.
Ngưng Hương ghét hắn toàn thân mùi rượu nên ngăn hắn không cho hôn.
"Cây ăn quả sắp trổ hoa rồi, nàng có muốn qua đó không?" Thấy nàng không để hắn hôn, Lục Thành nhỏ giọng hỏi.
Cuối cùng Ngưng Hương cũng mở mắt ra, sau đó giống như từ bên trong mắt hoa đào của hắn thấy được màu hoa trắng của cây táo đỏ.
"Những ai đi?" Nàng nhỏ giọng hỏi, nói xong thấy hắn nhếch miệng cười, nàng căm tức chui vào ngực hắn, hung hăng nhéo eo hắn một cái, "Lần sau chàng còn như vậy nữa thì ta sẽ không quay về với chàng nữa."
"Không dám không dám." Thật vất vả mới dỗ được tức phụ, Lục Thành cũng không muốn gây tội với nàng nữa, hắn ôm nàng tố khổ, "Hương Nhi, nửa ngày nay nàng không để ý tới ta, ta khó chịu gần chết..."
Khó chịu quá khó chịu quá, hắn muốn ăn môi đỏ của nàng.
Nói đến lại kỳ quái, lúc bị hắn ôm cũng không có loại khó chịu như này, nghỉ ngơi một đêm ngược lại càng không thoải mái, có lẽ lại giống như lúc đi thu hoạch ở vườn trái cây, lúc hái không sao nhưng ngày hôm sau mới mệt mỏi lười động?
"A Nam ngồi bên cạnh cữu cữu đi." Thực đang khó chịu, Ngưng Hương đỡ nam oa đang ngồi trên chân nàng dậy, đặc biệt nhỏ giọng nói.
A Nam thích ngồi trên đùi nương, bé làm nũng bổ nhào vào trong lòng nương, không thích ngồi một mình.
"A Nam nghe lời, nương không thoải mái." Ngưng Hương nói vào lỗ tai bé.
A Nam ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nương, thấy nương đang nhíu mày lại , bé tin là thật nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh A Mộc.
Lúc Lục Thành quay đầu lại đúng lúc trông thấy một màn này.
"Nương không thoải mái!" Thấy phụ thân nhìn lại, A Nam lớn tiếng nói.
Tiểu tử nhanh miệng, Ngưng Hương ngăn cản không kịp, nhưng khi nghĩ đến nên để Lục Thành biết biết rõ hắn phạm bao nhiêu lỗi, nàng không che dấu nữa, cúi đầu giúp A Nam sửa sang xiêm y.
Ánh mắt Lục Thành từ khuôn mặt nàng hơi tái nhợt của nàng chuyển sang eo nhỏ của nàng, nghĩ đến tối hôm qua hắn như giã gạo siết chặt eo nàng giã không biết bao nhiêu lần, không đếm xỉa lời cầu khẩn của nàng, hắn hối hận thấp giọng nói: "Nàng có muốn nằm một lát không?"
Ngưng Hương mím chặt miệng.
Ban ngày trên đường người đến người đi, lát nữa cũng sắp vào thôn, một tân nương tử như nàng thẳng tắp nằm trên xe lừa là dạng gì đây?
Lục Thành cũng tự biết tự mình nói ra một chủ ý không tốt, thấy tức phụ tức giận nhìn chằm chằm một lát, hắn bực bội xoay người lại.
Thôn Liễu Khê.
Từ Thu Nhi nhớ đường tỷ, càng nhớ đường đệ từ nhỏ đến lớn liên tục ở bên cạnh mình đã bị tỷ phu bắt cóc, sau khi ăn xong điểm tâm nàng liền đứng ngoài cửa chờ. Ở trước cửa nhà có hai cây dương thụ, Từ Thủ Lương treo bàn đu cho bọn nhỏ chơi, hiện tại Từ Thu Nhi đang ngồi trên xích đu từ từ lắc lư.
Đi đi lại lại, đến khi nghe được động tĩnh xe lừa, xác định là đang chạy về hướng nhà mình, Từ Thu Nhi lớn tiếng hướng vào bên trong hô: "Nương, bọn tỷ tỷ về rồi!"
Lý thị vội vàng dẫn con dâu từ từ đi ra, hai cha con Từ Thủ Lương và Từ Hòe đi ở phía sau.
Kết quả vừa ra khỏi cửa nhưng không thấy được mẹ con Ngưng Hương, đầu tiên nhìn thấy chính là Liễu Chi cách vách đang cầm chổi chổi đi ra, không mặn không nhạt lớn tiếng chào hỏi cùng bọn họ, sau đó liền cúi đầu quét rác.
Lý thị nhịn không được đưa mắt nhìn mặt trời, sau đó lại nhìn Liễu Chi đang quét dọn bên kia, trong nội tâm bỗng nhiên kinh ngạc. Liễu Chi này cùng nương Đại Tráng đồng dạng giống nhau, hết ăn lại nằm, bình thường sân nhỏ đều do Trương Bưu thu dọn, sao hôm nay nàng ta lại chịu khó như vậy?
"A Mộc!"
Trong khi bà đang nghĩ ngợi lung tung, Đại Tráng như con nghé con chạy ra, vài ngày hắn đã không gặp đồng bọn tốt của mình.
Lý thị tươi cười, đừng nhìn bọn Đại Tráng hay đánh nhau, đến lúc bọn nhỏ xa nhau nhớ nhau là chuyện bình thường.
"Đại Tráng!" Xe lừa vừa đi tới đã nghe thấy đồng bọn chào hỏi, A Mộc cũng hưng phấn hét lên thật to. A Nam được nương đỡ, thấy cữu cữu cao hứng nhìn Đại Tráng xấu từng đoạt tiền của bé, tiểu tử mất hứng, dắt tay cữu cữu kéo hắn ngồi xuống, không cho hắn thân thiết với Đại Tráng.
Nam oa nhỏ như vậy đã mang thù , mỗi lần tới đây đều không thích Đại Tráng, Ngưng Hương cười sờ đầu tiểu tử quyết định mặc kệ, để xem lát nữa đệ đệ lựa chọn thế nào.
"Đại bá phụ, Đại bá mẫu." Dừng xe lừa lại, Lục Thành có chút chột dạ hô, len lén liếc Ngưng Hương một cái, sợ nàng lộ ra dấu vết.
Ngưng Hương từ trước đến nay là người hiểu chuyện, trước mặt các trưởng bối nàng không tỏ ra tức hắn nữa, ngoại trừ tân nương ngượng ngùng thì trên mặt không còn oán giận, chỉ khi Lục Thành muốn đỡ nàng xuống xe nàng liền trừng hắn một cái rồi hất tay hắn tay. Từ Thu Nhi đứng bên cạnh bật cười một tiếng, Lục Thành lúng túng đổi thành tiếp nhi tử, ai ngờ A Nam vừa tới trong lòng phụ thân liền muốn tự mình đứng xuống đất, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh cữu cữu cảnh giác nhìn chằm chằm Đại Tráng.
Đại Tráng căn bản không đem tiểu hài tử để ở trong mắt, hắn hỏi thẳng A Mộc: "Ngươi quả thực ở nhà tỷ phu ngươi sao? Nào có chuyện em vợ lại đi sang nhà tỷ phu ở, ngươi quay lại đây ở đi, chúng ta cùng nhau chơi đùa."
Nhiều đồng bọn như vậy nhưng hắn thích nhất chính là A Mộc cách vách.
A Mộc cũng muốn chơi cùng Đại Tráng, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Đại Tráng nói: "Ta ở cùng tỷ tỷ ta, ngươi nhớ ta cứ đi sang nhà tỷ phu tìm ta, dù sao cũng gần ... A Nam nghe lời nào, ba người chúng ta cùng nhau chơi đùa." Bởi vì A Nam cố gắng đẩy tay hắn cùng với Đại Tráng ra, A Mộc cúi đầu dụ dỗ nói.
A Nam không muốn.
Đại Tráng bắt nạt qua nhiều người như vậy nên sớm đã quên chuyện định trộm tiền của A Nam, hắn khoe khoang con quay đã giấu nửa ngày, "Xem, đại ca ta mới mua cho ta đó!"
Nói xong liền đi tới trước vài bước thuần thục chơi tiếp.
Con quay màu đỏ cứ xoay chuyển vòng vòng, trong mắt A Mộc và A Nam đều lộ ra vẻ hâm mộ, khác biệt duy nhất chính là A Mộc thủy chung nhìn chằm chằm con quay, A Nam lại nghiêng đầu tìm kiếm phụ thân rồi chỉ vào con quay.
Lục Thành buồn cười đáp: "Ngày mai phụ thân sẽ mua cho hai đứa."
A Nam nghe vậy mới cao hứng cùng cữu cữu xem Đại Tráng chơi.
Bên kia Liễu Chi đầu tiên là chứng kiến Lục Thành săn sóc muốn đỡ Ngưng Hương xuống xe, hiện tại lại nghe Lục Thành mua con quay cũng nhớ mua cho A Mộc, nàng liền biết mình đã đoán sai, hoặc là Ngưng Hương quả thật vẫn là cô nương trong sạch, hoặc là Lục Thành chẳng hề để ý chuyện kia. Niềm an ủi duy nhất đã biến mất, Ngưng Hương xác thực gả cho người tốt hơn so với nàng, Liễu Chi mặt nhăn nhó trở về sân nhỏ nhà mình.
Không có ai để ý tới tức giận của nàng ta.
Lý thị thân thiện mời cháu gái vào phòng, bà là người từng trải nên nhìn ra được cháu gái khó chịu, bà đuổi nhi nữ cùng con dâu ra ngoài để các nàng nhìn chằm chằm Đại Tráng bên ngoài chơi con quay kẻo đụng trúng A Nam, Lý thị đau lòng khuyên cháu gái, "Nhìn cháu khó chịu chưa này, mau nằm nghỉ ngơi tí đi."
Ngưng Hương trước giờ vẫn xem Đại bá mẫu là nương của mình, cho dù bất kể là nam hay nữ khi gặp phải ủy khuất rất dễ phát tiết trước mặt mẫu thân, nghe được lời quan tâm dịu dàng của Lý thị, Ngưng Hương không biết tại sao lại bật khóc, kỳ thật nói nàng hận Lục Thành là không thể nào, nàng chính là ủy khuất, trên người đau nhức cộng thêm không biết đối mặt với đám tiểu thúc Lục Ngôn thế nào.
Lý thị không biết sao cháu gái lại khóc, bà sợ hết hồn nhíu mày đè nén giận dữ nói: "Lục Thành bắt nạt cháu sao?"
Chẳng lẽ không chỉ là chuyện ban đêm?
Ngưng Hương không muốn trưởng bối hiểu lầm Lục Thành, nàng ấp a ấp úng giải thích, "Nếu là ngày khác thì cháu chịu đựng được, nhưng biết rõ hôm nay là ngày lại mặt mà hắn còn... Buổi sáng cũng không gọi cháu dậy, biểu muội Chu gia vẫn còn ở đó..."
Thấy tiểu cô nương ủy khuất chuyện này, Lý thị lại cười, ngồi xếp bằng bên cạnh cháu gái rồi nhẹ nhàng xoa bóp eo giúp nàng, thấp giọng khuyên nhủ: "Hương Nhi à, kỳ thật việc này là lỗi của Lục Thành, nhưng cháu không nên trách hắn, nam nhân đều như vậy, trừ ăn ra còn biết cái gì? Đặc biệt là người mới vừa thành thân, cháu nhìn đám heo nhà mình xem, đừng nói ngày nào cũng đút chúng ăn, chỉ cần một ngày không có đồ ăn là chúng nó cũng không muốn sống, với lại Hương Nhi của chúng lại đẹp như vậy, Lục Thành không vội mới không bình thường. Nhóm tiểu thúc bên kia cháu không cần để ở trong lòng, chẳng lẽ hôm kính trà cháu lên sớm là người ta không biết tối hôm trước phu thê các cháu làm chuyện gì sao? Cháu đó, da mặt quá mỏng đi, Lục Thành không gọi cháu dậy là vì thương cháu mà thôi."
Không có mẹ chồng có đôi khi chính là tự tại, nếu không cho dù mẹ chồng có khá hơn thì làm con dâu cũng ngại ngùng ngủ nướng.
Bà nói những câu đều chính là giúp cho Lục Thành, tức giận trong lòng Ngưng Hương xác thực đã tiêu hơn phân nửa, chỉ chua xót oán giận nói: "Ngay cả ngài cũng thiên vị hắn."
Lý thị bật cười ha ha, đột nhiên bà vén áo cháu gái lên, Ngưng Hương chấn kinh vội vàng kéo xuống, nhưng Lý thị đã kịp nhìn thấy dấu tay bên hông cháu gái. Nghĩ đến thân hình Lục Thành cao lớn như ngựa, ánh mắt Lý thị biến đổi, dặn dò cháu gái mặt mũi đỏ bừng: "Hương Nhi, sau khi về nhà cháu đừng tức giận với hắn nữa, cháu cứ mềm giọng nói với hắn là cháu khó chịu, Lục Thành đau lòng cho cháu thì sẽ biết rõ nên làm thế nào. Chuyện này làm quá liên tiếp sẽ hại thân thể, cháu cũng không thể dung túng cho hắn, lúc này mới tân hôn một đêm nhiều lắm chỉ được hai lần, càng về sau phải càng giảm xuống."
Tiểu tử hơn hai mươi tuổi tinh thần khỏe mạnh rừng rực, không để cho hắn làm nhiều chỉ còn cách dụ dỗ, như vậy mới không ảnh hưởng đến sự hòa thuận của phu thê.
Ngưng Hương nhắm mắt lại gật đầu.
Lý thị lại hỏi thăm một chút chuyện bên Lục gia, biết được Lục Thành đã lên chức đại quản sự, lương tháng gấp bội , Lý thị cao hứng gọi con dâu và con gái vào bồi Ngưng Hương, còn bà thì quyết định đi trấn trên mua chút thịt làm thêm mấy món ăn.
"Tẩu tử, bụng tẩu cũng bốn tháng rồi, sao bụng còn chưa thấy gì vậy?" Ngưng Hương cùng Quản Bình đã thân thuộc đến mức không thể thân hơn rồi, nàng gọi Quản Bình lên giường ngồi, còn nàng miễn cưỡng dựa vào đống gối tò mò sờ bụng Quản Bình, đã gả cho người khác, đối với chuyện nữ nhân hoài thai đứa nhỏ càng hiếu kỳ .
"Mặc quần áo không thấy rõ lắm, kéo lên mới nhìn ra được." Quản Bình đề phòng Từ Hòe, nhưng đối với em gái của chồng lại không phòng bị, nàng kéo Ngưng Hương để tay Ngưng Hương đặt lên bụng mình.
Qủa thực đã có chút nhô lên.
Ngưng Hương đột nhiên hết sức hâm mộ, nàng thu tay lại nói: "Thật tốt, cuối sáu tháng năm nay ta được trở thành cô cô rồi."
"Không chừng bây giờ ngươi cũng đã mang bầu rồi, có thể cuối năm được làm mẹ nữa." Trở thành mẫu thân, mặt mày Quản Bình trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, chỉ khi Từ Hòe phạm sai lầm nàng mới tỏ ra lãnh đạm uy nghiêm.
Ngưng Hương cúi đầu nhìn bụng của mình, buồn cười nói: "Sao có thể nhanh như vậy."
Quản Bình chẳng nói đúng sai, nàng chính ví dụ điển hình.
Hai người liên tục ở trong phòng nói chuyện, một người thân thể không thoải mái, một người đang mang thai, bên trong phòng bếp có Từ Thu Nhi giúp mẫu thân nhóm lửa là đủ rồi, chỉ là Lục Thành gấp đến độ cong tâm cong phổi , hắn không nhìn thấy tức phụ, cũng không biết tức phụ có méc lại chuyện của hai người cùng người nhà hay không, hắn vừa đi quanh sân nhìn bọn nhỏ chơi vừa có cảm giác Lý thị nhìn hắn vài lần.
Cuối cùng tới lúc ăn cơm hắn cũng thấy được tức phụ, nhưng Ngưng Hương lại không nhìn hắn, sau khi tự mình ăn xong nàng lại chăm chú đút cơm cho A Nam.
"Ở nhà nghỉ ngơi hết buổi trưa rồi về." A Nam ăn cơm rất chậm, Lý thị thấy vậy liền thu dọn bàn ăn trước rồi nhìn Ngưng Hương nói.
Ngưng Hương gật đầu.
Trong nội tâm Lục Thành lại rục rịch, hắn ngồi một lát rồi đứng dậy nói với Từ Thủ Lương: "Đại bá phụ, cháu hơi choáng váng nên muốn đi ngủ trước."
Từ Thủ Lương làm sao cản hắn.
Phòng bên Tây viện đều đã dọn dẹp xong, Lục Thành bò lên giường lấy ra bốn cái gối, nhìn thấy chiếc gối nhỏ dành cho hài tử mà Lý thị đã chuẩn bị sẵn cho A Nam, trong lòng Lục Thành cảm thấy ấm áp, hắn ngửa mặt nằm ở trên giường chờ tức phụ đến.
Rất nhanh dưới mái hiên liền truyền đến giọng nói làm nũng của A Nam, "Nương ôm con ngủ."
Lục Thành cười nhắm mắt lại.
Ngưng Hương vừa dẫn bọn nhỏ vào phòng liền nghe tiếng ngáy của nam nhân trên giường gạch, nàng có chút không tin.
Mặc hắn ngủ thiệt hay giả, nàng chỉ để ý dỗ nhóm hài tử, chờ A Nam và A Mộc ngủ thiếp đi, nàng đưa lưng nằm xuống về phía Lục Thành.
Sau lưng truyền đến động tĩnh, một khắc sau, Lục Thành từ phía sau ôm lấy nàng, nhẹ nhàng xoa bóp eo giúp nàng, "Hương Nhi, sau này mỗi đêm ta chỉ làm một lần thôi."
Ngưng Hương hơi nhếch môi nhưng không đẩy tay hắn ra.
Lục Thành từ từ đưa người tới, cúi đầu muốn hôn nàng.
Ngưng Hương ghét hắn toàn thân mùi rượu nên ngăn hắn không cho hôn.
"Cây ăn quả sắp trổ hoa rồi, nàng có muốn qua đó không?" Thấy nàng không để hắn hôn, Lục Thành nhỏ giọng hỏi.
Cuối cùng Ngưng Hương cũng mở mắt ra, sau đó giống như từ bên trong mắt hoa đào của hắn thấy được màu hoa trắng của cây táo đỏ.
"Những ai đi?" Nàng nhỏ giọng hỏi, nói xong thấy hắn nhếch miệng cười, nàng căm tức chui vào ngực hắn, hung hăng nhéo eo hắn một cái, "Lần sau chàng còn như vậy nữa thì ta sẽ không quay về với chàng nữa."
"Không dám không dám." Thật vất vả mới dỗ được tức phụ, Lục Thành cũng không muốn gây tội với nàng nữa, hắn ôm nàng tố khổ, "Hương Nhi, nửa ngày nay nàng không để ý tới ta, ta khó chịu gần chết..."
Khó chịu quá khó chịu quá, hắn muốn ăn môi đỏ của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.