Chương 13: Chị đây chấp hết
Diệp Tuyết
23/10/2019
Nàng tiến đến gần, kéo tay của cô nương vừa bị hắn chọc ghẹo. Một đấm kết
thúc cuộc vui. Hắn tỉnh mộng. Điên tiết sai thị vệ của mình bắt nàng
về.
Lũ ngu...mau bắt nàng.
Chúng xông lên tên nào, thì tên đấy bị đánh cho bầm dập. Không ai còn dám xông lên bắt nàng nữa. Hắn bắt đầu thấy sợ, chân tay run rẩy. Nàng tiến thì hắn lùi, dơ ngón tay chỉ vào mặt nàng.
Ngươi...ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không. Đắc tội với ta chỉ có đường chết. Ta nói cho ngươi biết ta là Trương Trí Tài...
Sao...nghe xong đã biết sợ chưa, còn không mau quỳ xuống. Biết đâu ta còn tha cho một mạng.
Nói rồi hắn đứng thẳng, ưỡn ngực. Mặt ngước lên chín tầng mây.
Nàng vừa mới đến cái thế giới này, đâu biết cái tên Trương Trí Tài đó là ai cơ chứ. Hiển nhiên nàng lớn tiếng cười to.
Ha...ha...ha... Trương Trí Tài...ôi cái tên thể hiện rõ tài trí của ngươi nhỉ.
Tên ngốc đó nghe xong tưởng nàng là đang khen mình. Hắn đắc ý lắm, mũi dài tới 2 mét.
Nàng quay sang hỏi nhỏ vị cô nương kia:
Cô nương cô có biết hắn là ai hay không vậy.
Mặt nàng ta tái nhợt, trông rất sợ hãi. Rốt cuộc hắn là ai mà lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy. Nàng ta kéo áo, nói nhỏ bên tai Tuyết:
Cô nương đừng động vào hắn, thế lực sau hắn rất đáng sợ.
Tuyết...
Bây giờ muốn rồi, có không động cũng chẳng giải quyết được gì. Vậy nên đã làm thì làm cho chót. Vậy hắn ta rốt cuộc là ai?
Hắn...hắn là đại thiếu gia của Trương gia. Con trai duy nhất của Trương Cẩn Càn, ta nghe nói ông ta là đệ đệ của Tiên hoàng đế. Là hoàng thân quốc thích, không dây vào được đâu...mặc dù rất cảm ơn cô ra tay giúp ta. Nhưng việc này hệ trọng, liên lụy đến cả nhà...nếu lôi lên công đường...ta...ta phải xin lỗi cô rồi.
Nàng nghĩ: Ôi dù cái thời đại nào đi chăng nữa, thì công lý đều bị xếp sau cùng. Nói rồi nàng định giáo huấn cô nương này một trận:
Cô nương, ta biết là cô sợ nhưng mà...haiz...vẫn nên thôi đi.
Nàng định nói nhưng lại thôi, mọi tức giận chuyển sang tên ẻo lả có chút soái kia.
Đằng nào đánh cũng đánh rồi, đánh thêm thì cũng vậy. Nàng quyết định tiến về phía tên ẻo lả có chút soái. Nhìn thấy không ổn, lần này hắn thực sự đã sợ nàng. Từ từ...từ từ lùi về phía sau, tay chỉ thẳng mặt nàng. Lắp bắp nói:
Cô...cô...đừng...đừng...có...tới đây...ta...ta sẽ không để...yên cho cô đâu...
Nói rồi, hắn chuyển mình quay đầu bỏ chạy. Nhìn hắn chạy mà phải nói là...giống y như mấy con đà điểu, mông cong lên chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào chạy. Thấy hắn chạy, nàng cũng chẳng muốn đuổi theo làm gì, không nói không rằng rời khỏi chỗ thị phi này. Mặc kệ vị cô nương kia, dù biết cô nương kia là vì khó xử. Nhưng vẫn không cách nào ưa cho nổi. Một bước tiến hẳn về phía Tiểu An...đang run cầm cập trong gầm bàn...bịt tai nhắm mắt, không màng sự đời...
Nàng dùng chân đá mạnh vào bàn nơi Tiểu An ẩn nấp.
An lúc này, đang rất là sợ...sợ rằng mình sẽ bị phát hiện. Khi nghe thấy vậy, nhỏ đó hét lên giọng run run.
Đừng đánh ta...ta không biết gì hết...ta không làm gì hết...hu hu...ta chỉ là người qua đường thôi...
Nàng nghe xong không biết phải nói gì luôn...
Được rồi... được rồi...kết thúc rồi, muội còn không ra. Thì ta về một mình đó nha...
An nghe thấy tiếng của nàng xong lập tức chui ra, vội vội...vàng vàng đứng phắt dậy mà không chịu để ý gì cả...
Cốp...bịch...
Áy da...đau...đau...chết tui rồi...hic
Ta chịu muội thật đó nha, ta đói...ta muốn ăn...mau về thôi.
Tiểu An nghĩ gây ra chuyện lớn như vậy mà tỷ còn tâm trạng ăn...ăn.
Tỷ...tỷ không lo chút nào sao...lúc trước là quận chúa, bây giờ lại...
Nàng đặt tay lên vai của An, nói:
Ta còn không lo, muội lo cái gì chứ...chúng ta còn có người chống lưng mà...yên tâm...yên tâm. Mau về ăn thôi...
Tuy ngoài miệng nói không lo, nhưng trong lòng lại nghĩ. Liệu hắn có giúp mình không, mình có là gì của hắn mà hắn giúp chứ. Nàng nghĩ đến vò đầu bứt tai...
Á... không nghĩ nữa...không nghĩ nữa...
Tỷ à...bây giờ tỷ còn muốn ăn...lúc nào cũng ăn...ăn cho tỷ mập chết...
Nàng nghe xong quay ra béo má của An, nói:
Mập không chết được đâu, hoạ đến cùng lắm là chết chứ gì. Ai bảo ta thích lo chuyện bao đồng chứ. Được thôi...đến đi, chị đây chấp hết...
Bây giờ chưa sảy ra chuyện gì thì nàng nói oai lắm, mạnh mồm lắm. Để xem lúc xảy ra thì xem nàng đối phó thế nào...
Khi nàng và An về tới phủ thì trời đã tối. Nàng muốn gặp Vương gia nhưng lại thôi, nàng nghĩ thôi thì để sáng mai gặp hắn cũng không muộn.
Đêm muộn...
Tí...tách...tí...tách...
Nàng từ trên giường bước xuống, mở toang cửa sổ.
Thì ra, là trời đang mưa sao. Thảo nào lạnh quá, nhưng mà không sao. Mưa to một đêm thế này, ngày mai lại có nhiều bảo bối đây....oáp...mai phải rủ Tiểu An cùng đi mới được...
Nói xong nàng bước lờ đờ, siêu vẹo. Thả lỏng cơ thể mà nằm xuống giường một mạch ngủ cho tới sáng. Chẳng hề lo nghĩ gì, mặc trời đổ mưa..mặc ngày mai, hay ngày kia tên Trương Trí Tài có tìm đến. Thì đó, cũng là chuyện của hôm sau.
Lũ ngu...mau bắt nàng.
Chúng xông lên tên nào, thì tên đấy bị đánh cho bầm dập. Không ai còn dám xông lên bắt nàng nữa. Hắn bắt đầu thấy sợ, chân tay run rẩy. Nàng tiến thì hắn lùi, dơ ngón tay chỉ vào mặt nàng.
Ngươi...ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không. Đắc tội với ta chỉ có đường chết. Ta nói cho ngươi biết ta là Trương Trí Tài...
Sao...nghe xong đã biết sợ chưa, còn không mau quỳ xuống. Biết đâu ta còn tha cho một mạng.
Nói rồi hắn đứng thẳng, ưỡn ngực. Mặt ngước lên chín tầng mây.
Nàng vừa mới đến cái thế giới này, đâu biết cái tên Trương Trí Tài đó là ai cơ chứ. Hiển nhiên nàng lớn tiếng cười to.
Ha...ha...ha... Trương Trí Tài...ôi cái tên thể hiện rõ tài trí của ngươi nhỉ.
Tên ngốc đó nghe xong tưởng nàng là đang khen mình. Hắn đắc ý lắm, mũi dài tới 2 mét.
Nàng quay sang hỏi nhỏ vị cô nương kia:
Cô nương cô có biết hắn là ai hay không vậy.
Mặt nàng ta tái nhợt, trông rất sợ hãi. Rốt cuộc hắn là ai mà lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy. Nàng ta kéo áo, nói nhỏ bên tai Tuyết:
Cô nương đừng động vào hắn, thế lực sau hắn rất đáng sợ.
Tuyết...
Bây giờ muốn rồi, có không động cũng chẳng giải quyết được gì. Vậy nên đã làm thì làm cho chót. Vậy hắn ta rốt cuộc là ai?
Hắn...hắn là đại thiếu gia của Trương gia. Con trai duy nhất của Trương Cẩn Càn, ta nghe nói ông ta là đệ đệ của Tiên hoàng đế. Là hoàng thân quốc thích, không dây vào được đâu...mặc dù rất cảm ơn cô ra tay giúp ta. Nhưng việc này hệ trọng, liên lụy đến cả nhà...nếu lôi lên công đường...ta...ta phải xin lỗi cô rồi.
Nàng nghĩ: Ôi dù cái thời đại nào đi chăng nữa, thì công lý đều bị xếp sau cùng. Nói rồi nàng định giáo huấn cô nương này một trận:
Cô nương, ta biết là cô sợ nhưng mà...haiz...vẫn nên thôi đi.
Nàng định nói nhưng lại thôi, mọi tức giận chuyển sang tên ẻo lả có chút soái kia.
Đằng nào đánh cũng đánh rồi, đánh thêm thì cũng vậy. Nàng quyết định tiến về phía tên ẻo lả có chút soái. Nhìn thấy không ổn, lần này hắn thực sự đã sợ nàng. Từ từ...từ từ lùi về phía sau, tay chỉ thẳng mặt nàng. Lắp bắp nói:
Cô...cô...đừng...đừng...có...tới đây...ta...ta sẽ không để...yên cho cô đâu...
Nói rồi, hắn chuyển mình quay đầu bỏ chạy. Nhìn hắn chạy mà phải nói là...giống y như mấy con đà điểu, mông cong lên chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào chạy. Thấy hắn chạy, nàng cũng chẳng muốn đuổi theo làm gì, không nói không rằng rời khỏi chỗ thị phi này. Mặc kệ vị cô nương kia, dù biết cô nương kia là vì khó xử. Nhưng vẫn không cách nào ưa cho nổi. Một bước tiến hẳn về phía Tiểu An...đang run cầm cập trong gầm bàn...bịt tai nhắm mắt, không màng sự đời...
Nàng dùng chân đá mạnh vào bàn nơi Tiểu An ẩn nấp.
An lúc này, đang rất là sợ...sợ rằng mình sẽ bị phát hiện. Khi nghe thấy vậy, nhỏ đó hét lên giọng run run.
Đừng đánh ta...ta không biết gì hết...ta không làm gì hết...hu hu...ta chỉ là người qua đường thôi...
Nàng nghe xong không biết phải nói gì luôn...
Được rồi... được rồi...kết thúc rồi, muội còn không ra. Thì ta về một mình đó nha...
An nghe thấy tiếng của nàng xong lập tức chui ra, vội vội...vàng vàng đứng phắt dậy mà không chịu để ý gì cả...
Cốp...bịch...
Áy da...đau...đau...chết tui rồi...hic
Ta chịu muội thật đó nha, ta đói...ta muốn ăn...mau về thôi.
Tiểu An nghĩ gây ra chuyện lớn như vậy mà tỷ còn tâm trạng ăn...ăn.
Tỷ...tỷ không lo chút nào sao...lúc trước là quận chúa, bây giờ lại...
Nàng đặt tay lên vai của An, nói:
Ta còn không lo, muội lo cái gì chứ...chúng ta còn có người chống lưng mà...yên tâm...yên tâm. Mau về ăn thôi...
Tuy ngoài miệng nói không lo, nhưng trong lòng lại nghĩ. Liệu hắn có giúp mình không, mình có là gì của hắn mà hắn giúp chứ. Nàng nghĩ đến vò đầu bứt tai...
Á... không nghĩ nữa...không nghĩ nữa...
Tỷ à...bây giờ tỷ còn muốn ăn...lúc nào cũng ăn...ăn cho tỷ mập chết...
Nàng nghe xong quay ra béo má của An, nói:
Mập không chết được đâu, hoạ đến cùng lắm là chết chứ gì. Ai bảo ta thích lo chuyện bao đồng chứ. Được thôi...đến đi, chị đây chấp hết...
Bây giờ chưa sảy ra chuyện gì thì nàng nói oai lắm, mạnh mồm lắm. Để xem lúc xảy ra thì xem nàng đối phó thế nào...
Khi nàng và An về tới phủ thì trời đã tối. Nàng muốn gặp Vương gia nhưng lại thôi, nàng nghĩ thôi thì để sáng mai gặp hắn cũng không muộn.
Đêm muộn...
Tí...tách...tí...tách...
Nàng từ trên giường bước xuống, mở toang cửa sổ.
Thì ra, là trời đang mưa sao. Thảo nào lạnh quá, nhưng mà không sao. Mưa to một đêm thế này, ngày mai lại có nhiều bảo bối đây....oáp...mai phải rủ Tiểu An cùng đi mới được...
Nói xong nàng bước lờ đờ, siêu vẹo. Thả lỏng cơ thể mà nằm xuống giường một mạch ngủ cho tới sáng. Chẳng hề lo nghĩ gì, mặc trời đổ mưa..mặc ngày mai, hay ngày kia tên Trương Trí Tài có tìm đến. Thì đó, cũng là chuyện của hôm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.