Chương 12: Ném đùi gà
Diệp Tuyết
23/10/2019
Bị đoán trúng, nàng ta cố biện mình cho sự thật. Sợ rằng sẽ làm mất lòng
vị tỷ tỷ làm Hoàng Hậu này. Mất đi chỗ dựa vững chắc nhất.
Ách...sao...sao có thể chứ. Muội...muội biết là tỷ cũng thích biểu ca mà...cho nên muội...muội sẽ không.
Nàng đặt tay lên vai của muội mình. Nhẹ nhàng nói:
Muội muội ngốc...ta với huynh ấy không còn khả năng nữa rồi. Sao phải cố cưỡng cầu. Ngược lại là muội, nếu muội có thể thay ta chăm sóc tốt huynh ấy ta có thể yên tâm. Cho nên ta muốn người đó phải là muội, những người khác sợ là sẽ làm không nổi. Tuy rằng muội có chút bướng bỉnh, hơi trẻ con. Nhưng ta biết muội là một cô gái tốt, muội có thể làm tốt mà đúng không....ta tin muội sẽ làm được mà.
Nàng ta nghe xong tỷ mình nói như vậy, liền rất cảm động. Hứa rằng sẽ không phụ sự kì vọng của tỷ mình.
Nhưng mà tỷ...còn ả nữ nhân xấu xa kia thì sao.
Hoàng hậu bật cười:
Muội lợi hại như vậy, thông minh như vậy lại không có cách đối phó với nàng ta hay sao.
Cố tỏ ra vẻ đoan trang, hiền thục. Giọng nói e thẹn:
Tỷ...tỷ tin muội sao...lỡ như muội...
Ninh nhi, muội yên tâm. Còn có ta...ta sẽ giúp muội mà.
Mừng thầm trong lòng. Nàng ta nghĩ nếu như có sự hậu thuẫn của tỷ mình. Thì không sợ không thể trở thành Vương phi của biểu ca rồi.
Buổi chiều, tại phủ bát vương gia.
Sau khi, Tuyết ngồi đợi rất lâu...rất lâu. Đợi đến nỗi mông mọc rêu luôn. Nàng tức giận, không thể kiên nhẫn đợi nữa. Nếu đợi nữa chẳng khác nào nương tử đang đợi tướng công về vậy. Nàng quyết định cùng An ra ngoài đi mao.
Tiểu An nhỏ bé, đáng yêu. Cùng ta đi chơi có được không?
An nghe xong sốc nặng, nếu như lại giống như lần trước. Vậy phải làm sao, gan của nhỏ này phải nói là nhát như thỏ đế. Lần trước gặp phải chuyện không giúp nàng thì chớ, lại như con chuột chui xuống gầm bàn run cầm cập. Thật hết nói nổi, nàng nghĩ hay là thôi đi. Mang theo nhỏ này vướng tay vướng chân.
Haiz...nếu muội không muốn đi...ta không ép. Cho ta mượn chút tiền...à không ngân lượng. Ta sẽ trả cho muội, nên có bao nhiêu cho ta hết luôn đi.
Á...muội không có nhiều. Chỉ có nhiêu đây, tỷ nhất định phải trả cho muội đó.
Được... được yên tâm... yên tâm.
Nói xong nàng nhanh chóng bước đi. An đứng suy nghĩ một lúc. Thấy không ổn, nếu Vương gia biết mình để cho tỷ ấy ra ngoài một mình thì...mình chết chắc. An hấp tấp chạy theo nàng.
Hộc... hộc...sao tỷ...đi nhanh...hộc...thế...
Nhỏ này, chẳng phải muội không muốn đi sao. Đổi ý rồi à, nhưng ta nghĩ muội nên ngoan ngoãn ở trong phủ đi...
Á...muội, tỷ tỷ...đừng bỏ muội mà... muội cũng muốn cùng tỷ đi chơi...nha...nha. Đi mà...đi mà
An ra sức làm nũng, năn nỉ nàng cho mình đi theo. Đành bó tay, nếu nàng không cho đi thì nàng cũng thể thể đi được. Chấp nhận số phận, dẫn theo thứ phiền phức là nhỏ này đi.
Ra đến nơi, lại điệu bộ nhìn gì cũng muốn mua. Nhưng lần này thì khác, nàng có chút đỉnh tiền rồi nhá. Chộp lấy tay tiểu A lôi đi.
Đi...chúng ta đi ăn đùi gà.
Ông chủ, cho ta hai cái đùi gà...Oa ta...ta muốn cái đùi này.
Tỷ...giữ hình tượng chút, nước miếng chảy đầy xô rồi kìa.
Ông chủ nhìn thấy một cô nương dễ thương như vậy, cảm thấy rất đáng yêu. Nên đã khuyến mại cho nàng thêm một đùi.
Vui mừng, hớn hở nàng nghĩ đã nghèo rồi lại còn may mắn.
Ui...nóng...nóng...cảm ơn ông chủ nha...
Vừa đi vừa ăn, trông nàng đúng chuẩn như mấy đứa trẻ con cởi chuồng...co được đồ ăn ngon, đi tung tăng khắp nơi để khoe.
Phía trước, một tên ẻo lả. Trông cũng có chút soái, đang trêu nghẹo gái. Nàng từ xa tia được vô cùng bất mãn. Thẳng tay ném một chiếc đùi gà mà mình rất yêu thích...vào giữa mặt tên ẻo lả, có chút soái đó.
Ai đa...tiếc quá...nhưng vì trừng trị kẻ ác...vậy cũng đáng...
Tên ẻo lả, có chút soái đang tán gái. Đột nhiên bị ném, vô cùng điên tiết. Hắn giống như mấy con thú dữ, nhốt trong lồng quá lâu mà trở nên điên loạn. Hắn quát:
Là ai...kẻ nào chán sống...
Hắn dùng lực đánh thật mạnh vào đầu của nô tài bên cạnh.
Bốp...
Ngu...ngươi thấy ta bị ném mà không đi tìm tên to gan đó lại cho ta...còn ngươi nữa. Nếu đùi gà này mà là mũi tên thì có phải bổn thiếu gia ta đã chết rồi không...
Hắn dơ chân đạp thị vệ của mình, quát:
Ngươi...bổn thiếu gia ta đã nuôi một đám phế vật...mau...mau đi bắt hắn lại cho ta...
Nói xong một chiếc đùi gà còn lại trên tay nàng, bay nốt vào mặt hắn. An nhìn thấy nàng lại gây hoạ, vô cùng hoảng loạn. Kêu nàng mau chạy. Vậy mà nàng có sợ đâu cơ chứ, một mực tiến về phía tên ẻo lả có chút soái kia. Kệ cho An có lôi kéo, ngăn cản.
Là bổn cô nương đó thì sao...ức hiếp gái nhà lành, hôm nay ta sẽ thay trời trừ tiểu nhân.
Làn gió thổi nhẹ, tóc nàng bay bay. Đứng hiên ngang đầy quyến rũ. Lại khiến cho tên ẻo lả có chút soái mê mệt.
Ách...sao...sao có thể chứ. Muội...muội biết là tỷ cũng thích biểu ca mà...cho nên muội...muội sẽ không.
Nàng đặt tay lên vai của muội mình. Nhẹ nhàng nói:
Muội muội ngốc...ta với huynh ấy không còn khả năng nữa rồi. Sao phải cố cưỡng cầu. Ngược lại là muội, nếu muội có thể thay ta chăm sóc tốt huynh ấy ta có thể yên tâm. Cho nên ta muốn người đó phải là muội, những người khác sợ là sẽ làm không nổi. Tuy rằng muội có chút bướng bỉnh, hơi trẻ con. Nhưng ta biết muội là một cô gái tốt, muội có thể làm tốt mà đúng không....ta tin muội sẽ làm được mà.
Nàng ta nghe xong tỷ mình nói như vậy, liền rất cảm động. Hứa rằng sẽ không phụ sự kì vọng của tỷ mình.
Nhưng mà tỷ...còn ả nữ nhân xấu xa kia thì sao.
Hoàng hậu bật cười:
Muội lợi hại như vậy, thông minh như vậy lại không có cách đối phó với nàng ta hay sao.
Cố tỏ ra vẻ đoan trang, hiền thục. Giọng nói e thẹn:
Tỷ...tỷ tin muội sao...lỡ như muội...
Ninh nhi, muội yên tâm. Còn có ta...ta sẽ giúp muội mà.
Mừng thầm trong lòng. Nàng ta nghĩ nếu như có sự hậu thuẫn của tỷ mình. Thì không sợ không thể trở thành Vương phi của biểu ca rồi.
Buổi chiều, tại phủ bát vương gia.
Sau khi, Tuyết ngồi đợi rất lâu...rất lâu. Đợi đến nỗi mông mọc rêu luôn. Nàng tức giận, không thể kiên nhẫn đợi nữa. Nếu đợi nữa chẳng khác nào nương tử đang đợi tướng công về vậy. Nàng quyết định cùng An ra ngoài đi mao.
Tiểu An nhỏ bé, đáng yêu. Cùng ta đi chơi có được không?
An nghe xong sốc nặng, nếu như lại giống như lần trước. Vậy phải làm sao, gan của nhỏ này phải nói là nhát như thỏ đế. Lần trước gặp phải chuyện không giúp nàng thì chớ, lại như con chuột chui xuống gầm bàn run cầm cập. Thật hết nói nổi, nàng nghĩ hay là thôi đi. Mang theo nhỏ này vướng tay vướng chân.
Haiz...nếu muội không muốn đi...ta không ép. Cho ta mượn chút tiền...à không ngân lượng. Ta sẽ trả cho muội, nên có bao nhiêu cho ta hết luôn đi.
Á...muội không có nhiều. Chỉ có nhiêu đây, tỷ nhất định phải trả cho muội đó.
Được... được yên tâm... yên tâm.
Nói xong nàng nhanh chóng bước đi. An đứng suy nghĩ một lúc. Thấy không ổn, nếu Vương gia biết mình để cho tỷ ấy ra ngoài một mình thì...mình chết chắc. An hấp tấp chạy theo nàng.
Hộc... hộc...sao tỷ...đi nhanh...hộc...thế...
Nhỏ này, chẳng phải muội không muốn đi sao. Đổi ý rồi à, nhưng ta nghĩ muội nên ngoan ngoãn ở trong phủ đi...
Á...muội, tỷ tỷ...đừng bỏ muội mà... muội cũng muốn cùng tỷ đi chơi...nha...nha. Đi mà...đi mà
An ra sức làm nũng, năn nỉ nàng cho mình đi theo. Đành bó tay, nếu nàng không cho đi thì nàng cũng thể thể đi được. Chấp nhận số phận, dẫn theo thứ phiền phức là nhỏ này đi.
Ra đến nơi, lại điệu bộ nhìn gì cũng muốn mua. Nhưng lần này thì khác, nàng có chút đỉnh tiền rồi nhá. Chộp lấy tay tiểu A lôi đi.
Đi...chúng ta đi ăn đùi gà.
Ông chủ, cho ta hai cái đùi gà...Oa ta...ta muốn cái đùi này.
Tỷ...giữ hình tượng chút, nước miếng chảy đầy xô rồi kìa.
Ông chủ nhìn thấy một cô nương dễ thương như vậy, cảm thấy rất đáng yêu. Nên đã khuyến mại cho nàng thêm một đùi.
Vui mừng, hớn hở nàng nghĩ đã nghèo rồi lại còn may mắn.
Ui...nóng...nóng...cảm ơn ông chủ nha...
Vừa đi vừa ăn, trông nàng đúng chuẩn như mấy đứa trẻ con cởi chuồng...co được đồ ăn ngon, đi tung tăng khắp nơi để khoe.
Phía trước, một tên ẻo lả. Trông cũng có chút soái, đang trêu nghẹo gái. Nàng từ xa tia được vô cùng bất mãn. Thẳng tay ném một chiếc đùi gà mà mình rất yêu thích...vào giữa mặt tên ẻo lả, có chút soái đó.
Ai đa...tiếc quá...nhưng vì trừng trị kẻ ác...vậy cũng đáng...
Tên ẻo lả, có chút soái đang tán gái. Đột nhiên bị ném, vô cùng điên tiết. Hắn giống như mấy con thú dữ, nhốt trong lồng quá lâu mà trở nên điên loạn. Hắn quát:
Là ai...kẻ nào chán sống...
Hắn dùng lực đánh thật mạnh vào đầu của nô tài bên cạnh.
Bốp...
Ngu...ngươi thấy ta bị ném mà không đi tìm tên to gan đó lại cho ta...còn ngươi nữa. Nếu đùi gà này mà là mũi tên thì có phải bổn thiếu gia ta đã chết rồi không...
Hắn dơ chân đạp thị vệ của mình, quát:
Ngươi...bổn thiếu gia ta đã nuôi một đám phế vật...mau...mau đi bắt hắn lại cho ta...
Nói xong một chiếc đùi gà còn lại trên tay nàng, bay nốt vào mặt hắn. An nhìn thấy nàng lại gây hoạ, vô cùng hoảng loạn. Kêu nàng mau chạy. Vậy mà nàng có sợ đâu cơ chứ, một mực tiến về phía tên ẻo lả có chút soái kia. Kệ cho An có lôi kéo, ngăn cản.
Là bổn cô nương đó thì sao...ức hiếp gái nhà lành, hôm nay ta sẽ thay trời trừ tiểu nhân.
Làn gió thổi nhẹ, tóc nàng bay bay. Đứng hiên ngang đầy quyến rũ. Lại khiến cho tên ẻo lả có chút soái mê mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.