Chương 19: Cô đơn
Diệp Tuyết
26/10/2019
Hoàng thượng, thần thiếp là muốn bàn về chuyện của Ninh nhi. Muội ấy nay đã
trưởng thành, cũng nên tìm một lang quân. Vừa hay, hiện giờ muội ấy có
người mình thích. Thần thiếp khuẩn cầu Hoàng thượng tác thành.
Hoàng đế nghe được, thì liền nghĩ. Nàng ấy lo cho người thân, lo cho muội muội. Lo cho người trong khắp thiên hạ. Nhưng lại không hề lo cho mình dù chỉ một chút.
Việc này, nàng có thể tự quyết định. Trẫm tuyệt không ngăn cản.
Hoàng thượng, chỉ e chuyện này hơi phức tạp. Người muội ấy thích là chiến vương. Thiếp sợ chiến vương không đồng ý. Nên nay mới đến đây khẩn cầu Hoàng thượng giúp đỡ.
Hoàng đế nghe thấy cái tên này thì vô cùng tức giận. Hắn đứng lên lửa giận đùng đùng. Tiến về phía Hoàng hậu, hai tay dùng lực bóp chặt lấy cánh tay của nàng. Hắn hét vào mặt Hoàng hậu, lớ tiếng quát:
Lại là chiến vương...hư...sao tỷ muội hai người lại vậy. Hết người này đến người kia đều muốn gả cho đệ ấy. Trẫm có gì không tốt, trẫm có gì không bằng đệ ấy...
Nàng nói xem trẫm đường đường là đế quân, lại không thể có được trái tim mà người mình yêu.
Hoàng hậu lúc này cảm thấy rất đau, nàng lạnh lùng hất tay của Hoàng đế ra. Hướng mặt ra ngoài điện, nàng nói:
Người kích động như vậy, không thể tiếp tục bàn được nữa. Khi khác thần thiếp lại triệu kiến người. Chuyện hôm nay người hãy suy nghĩ, thần thiếp đợi câu trả lời của người. Không còn sớm, người nên nghỉ ngơi rồi. Thần thiếp xin lui.
Hoàng hậu nói xong thì không thèm quay lại nhìn Hoàng đế dù chỉ một chút. Nàng làm vậy là không muốn cho Hoàng đế một tia hi vọng nào. Đã không thích, không yêu. Nhiều năm rồi nàng luôn sống trong sự cô đơn. Nếu như nàng chịu mở lòng, dù chỉ là thoáng qua. Thì liệu có cớ sự như ngày hôm nay. Hoàng đế như muốn sụp đổ, muốn khóc nhưng lệ lại chẳng rơi. Phải chăng đế vương dù có đau cỡ nào cũng không được khóc. Hay vì đã quá đau rồi nên trở thành vô cảm. Đệ lại vết trai sạn trong lòng, không cách nào lành lại. Hoàng đế nhìn người mình yêu dần dần đi khuất, lại không có một lý do để có giữ chân nàng lại. Phải chăng ngay từ đầu, đây đã là một mối nghiệt duyên. Yêu nàng nhưng lại rất hận nàng. Chỉ là khổ cho người trong cuộc luôn luôn chịu sự dày vò không lối thoát.
Lững thững đi trên con đường xa hoa, lộng lẫy nhưng đầy cô độc. Hoàng hôn buông xuống. Khung cảnh tựa như có vẻ đẹp nhưng lại toát lên sự cô đơn, thống khổ. Là một cái lồng vàng, nhốt những con chim quý. Mãi mãi không được trả tự do. Hắn tự nói với bản thân...nếu có kiếp sau. Hi vọng đổi lại là nàng yêu ta trước...ta sẽ để nàng phải chịu nỗi đau đớn này như ta.
Hoàng đế đứng một mình cô đơn, hiu quạnh. Không biết Vệ Nhu đã đứng đằng sau từ lúc nào. Nàng ta từ từ khoác lên cho hắn chiếc long bào. Hắn cảm động lắm, chí ít bây giờ hay kiếp này...hắn còn có một người thê tử yêu thương hắn, quan tâm thậm chí là thật lòng với hắn. Nhưng hắn lại không thể ngờ rằng người duy nhất mà hắn tưởng chừng như có được. Rồi một ngày cũng sẽ phản bội hắn.
Phủ thượng thư...
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Là Dư Ninh quận chúa...
Mẫu thân...mẫu thân...
Con làm gì mà vui mừng đến vậy, giữ hình tượng chút. Nếu truyền ra ngoài sẽ không hay. Có chuyện gì đáng mừng hay sao?
Ài..mẫu thân, đừng uống nữa. Người nghe cho rõ đây:
Tỷ đã đồng ý xin Hoàng thượng ban hôn cho con và biểu ca. Người thấy con có nên vui không.
Người này là mẫu thân của Dư Ninh quận chúa. Bà ta đã hao tâm khổ tứ mới có được ngày như hôm nay. Trước đây, bà ta tên là Xảo San một nha hoàn thân cận bên cạnh Dư phu nhân. Cũng chính là mẫu thân của Hoàng hậu Dư Minh Ngọc. Dùng đủ mưu hèn kế bẩn, câu dẫn Dư Hiên Trọng. Được ông ta sủng ái. Luôn lợi dụng sự thương cảm của Dư phu nhân và Hoàng hậu. Năm xưa, Hoàng đế vì để lấy lòng Hoàng hậu nên phong hiệu cho Dư Ninh làm quận chúa.
Xảo thị vui mừng ra trông thấy, nét mặt đắc ý khi đạt được mục đích.
Con nói thật sao. Ha...thật không ngờ lại dễ dàng như vậy. Xem ra lâu nay mẫu tử chúng ta đều không phí công vô ích.
Dư Ninh này vui lắm, tưởng rằng sẽ thắng chắc. Hứ...ả ăn mày kia sao có thể so sánh với con được chứ.
Con nói gì? Ả ăn mày nào?
Mẫu thân, người không biết thôi. Biểu ca lần này còn dẫn theo một ả ăn mày. Nghe đâu là nhặt được trên đường trở về.
Bà ta nghe được sợ rằng Tuyết sẽ giống như bà ta năm xưa. Một bước trèo lên cao, nên cẩn trọng nhắc nhở con gái:
Ninh nhi, con phải thật đề phòng những người như vậy. Hạng người như thế rất khó đối phó. Tham lam, âm hiểu. Nếu không đề phòng sẽ bị hạ bất cứ lúc nào.
Đúng là mẹ nào thì con đấy. Dư Ninh quận chúa kia, luôn nghĩ mình thông minh. Đắc ý, chủ quan vỗ ngực tự tin nói:
Mẫu thân, người xem con là ai chứ. Con thừa hưởng trí tuệ từ người. Sẽ không có chuyện dễ dàng bị hạ ngục đâu. Người yên tâm đi, ả ta muốn đấu với con. Ha...ha...ha thì phải tu luyện thêm.
Hoàng đế nghe được, thì liền nghĩ. Nàng ấy lo cho người thân, lo cho muội muội. Lo cho người trong khắp thiên hạ. Nhưng lại không hề lo cho mình dù chỉ một chút.
Việc này, nàng có thể tự quyết định. Trẫm tuyệt không ngăn cản.
Hoàng thượng, chỉ e chuyện này hơi phức tạp. Người muội ấy thích là chiến vương. Thiếp sợ chiến vương không đồng ý. Nên nay mới đến đây khẩn cầu Hoàng thượng giúp đỡ.
Hoàng đế nghe thấy cái tên này thì vô cùng tức giận. Hắn đứng lên lửa giận đùng đùng. Tiến về phía Hoàng hậu, hai tay dùng lực bóp chặt lấy cánh tay của nàng. Hắn hét vào mặt Hoàng hậu, lớ tiếng quát:
Lại là chiến vương...hư...sao tỷ muội hai người lại vậy. Hết người này đến người kia đều muốn gả cho đệ ấy. Trẫm có gì không tốt, trẫm có gì không bằng đệ ấy...
Nàng nói xem trẫm đường đường là đế quân, lại không thể có được trái tim mà người mình yêu.
Hoàng hậu lúc này cảm thấy rất đau, nàng lạnh lùng hất tay của Hoàng đế ra. Hướng mặt ra ngoài điện, nàng nói:
Người kích động như vậy, không thể tiếp tục bàn được nữa. Khi khác thần thiếp lại triệu kiến người. Chuyện hôm nay người hãy suy nghĩ, thần thiếp đợi câu trả lời của người. Không còn sớm, người nên nghỉ ngơi rồi. Thần thiếp xin lui.
Hoàng hậu nói xong thì không thèm quay lại nhìn Hoàng đế dù chỉ một chút. Nàng làm vậy là không muốn cho Hoàng đế một tia hi vọng nào. Đã không thích, không yêu. Nhiều năm rồi nàng luôn sống trong sự cô đơn. Nếu như nàng chịu mở lòng, dù chỉ là thoáng qua. Thì liệu có cớ sự như ngày hôm nay. Hoàng đế như muốn sụp đổ, muốn khóc nhưng lệ lại chẳng rơi. Phải chăng đế vương dù có đau cỡ nào cũng không được khóc. Hay vì đã quá đau rồi nên trở thành vô cảm. Đệ lại vết trai sạn trong lòng, không cách nào lành lại. Hoàng đế nhìn người mình yêu dần dần đi khuất, lại không có một lý do để có giữ chân nàng lại. Phải chăng ngay từ đầu, đây đã là một mối nghiệt duyên. Yêu nàng nhưng lại rất hận nàng. Chỉ là khổ cho người trong cuộc luôn luôn chịu sự dày vò không lối thoát.
Lững thững đi trên con đường xa hoa, lộng lẫy nhưng đầy cô độc. Hoàng hôn buông xuống. Khung cảnh tựa như có vẻ đẹp nhưng lại toát lên sự cô đơn, thống khổ. Là một cái lồng vàng, nhốt những con chim quý. Mãi mãi không được trả tự do. Hắn tự nói với bản thân...nếu có kiếp sau. Hi vọng đổi lại là nàng yêu ta trước...ta sẽ để nàng phải chịu nỗi đau đớn này như ta.
Hoàng đế đứng một mình cô đơn, hiu quạnh. Không biết Vệ Nhu đã đứng đằng sau từ lúc nào. Nàng ta từ từ khoác lên cho hắn chiếc long bào. Hắn cảm động lắm, chí ít bây giờ hay kiếp này...hắn còn có một người thê tử yêu thương hắn, quan tâm thậm chí là thật lòng với hắn. Nhưng hắn lại không thể ngờ rằng người duy nhất mà hắn tưởng chừng như có được. Rồi một ngày cũng sẽ phản bội hắn.
Phủ thượng thư...
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Là Dư Ninh quận chúa...
Mẫu thân...mẫu thân...
Con làm gì mà vui mừng đến vậy, giữ hình tượng chút. Nếu truyền ra ngoài sẽ không hay. Có chuyện gì đáng mừng hay sao?
Ài..mẫu thân, đừng uống nữa. Người nghe cho rõ đây:
Tỷ đã đồng ý xin Hoàng thượng ban hôn cho con và biểu ca. Người thấy con có nên vui không.
Người này là mẫu thân của Dư Ninh quận chúa. Bà ta đã hao tâm khổ tứ mới có được ngày như hôm nay. Trước đây, bà ta tên là Xảo San một nha hoàn thân cận bên cạnh Dư phu nhân. Cũng chính là mẫu thân của Hoàng hậu Dư Minh Ngọc. Dùng đủ mưu hèn kế bẩn, câu dẫn Dư Hiên Trọng. Được ông ta sủng ái. Luôn lợi dụng sự thương cảm của Dư phu nhân và Hoàng hậu. Năm xưa, Hoàng đế vì để lấy lòng Hoàng hậu nên phong hiệu cho Dư Ninh làm quận chúa.
Xảo thị vui mừng ra trông thấy, nét mặt đắc ý khi đạt được mục đích.
Con nói thật sao. Ha...thật không ngờ lại dễ dàng như vậy. Xem ra lâu nay mẫu tử chúng ta đều không phí công vô ích.
Dư Ninh này vui lắm, tưởng rằng sẽ thắng chắc. Hứ...ả ăn mày kia sao có thể so sánh với con được chứ.
Con nói gì? Ả ăn mày nào?
Mẫu thân, người không biết thôi. Biểu ca lần này còn dẫn theo một ả ăn mày. Nghe đâu là nhặt được trên đường trở về.
Bà ta nghe được sợ rằng Tuyết sẽ giống như bà ta năm xưa. Một bước trèo lên cao, nên cẩn trọng nhắc nhở con gái:
Ninh nhi, con phải thật đề phòng những người như vậy. Hạng người như thế rất khó đối phó. Tham lam, âm hiểu. Nếu không đề phòng sẽ bị hạ bất cứ lúc nào.
Đúng là mẹ nào thì con đấy. Dư Ninh quận chúa kia, luôn nghĩ mình thông minh. Đắc ý, chủ quan vỗ ngực tự tin nói:
Mẫu thân, người xem con là ai chứ. Con thừa hưởng trí tuệ từ người. Sẽ không có chuyện dễ dàng bị hạ ngục đâu. Người yên tâm đi, ả ta muốn đấu với con. Ha...ha...ha thì phải tu luyện thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.