Chương 18: Muội ấy vui, ta cũng sẽ vui
Diệp Tuyết
26/10/2019
Hoàng đế nghe xong liền không giữ được bình tĩnh. Ra hiệu cho Vệ Nhu dừng đấm bóp, mở mắt lắng nghe.
Nói...là chuyện gì...
Hoàng thượng, người cũng biết hiện nay thế lực trong triều không ai có thể so với chiến vương. Hơn nữa lòng dân luôn ủng hộ và cảm phục chiến vương. Thần thấy chuyện này cũng là điềm tốt, nhưng về lâu về dài lại trở thành mối hoạ. Thần biết chiến vương luôn một mực trung thành, nhưng nếu có một ngày nào đó đột nhiên thay lòng. Thần e...đến lúc đó sẽ trở thành một mối hoạ lớn.
Hoàng đế nghe được những lời chia rẽ, kích bác của Trương Cẩn Càn tức giận đập mạnh tay xuống bàn. Quát lớn:
Lý nào lại thế được...trẫm còn chưa đủ tốt với đệ ấy sao. Thúc phụ vậy người có cách gì ứng phó với đệ ấy.
Bẩm Hoàng thượng...cách thì vi thần có. Nhưng sợ rằng chiến vương sẽ không thuận theo.
Nói...là cách gì?
Trương Cẩn Càn tiến về phía Hoàng đế. Thì thầm vào tai hắn kế sách mà ông ta đã dày công nghĩ ra.
Nghe xong Hoàng đế vô cùng thoả mãn, vui vẻ trông thấy.
Tốt...ngày mai trẫm sẽ truyền đệ ấy tiến cung. Còn giờ thúc lui trước đi.
Vậy...vi thần xin cáo lui.
Trước khi đi Trương Cẩn Càn không quên đánh mắt ra hiệu với Vệ Nhu.
Nhìn thấy thúc mình đã rời khỏi, hắn liền tiếp tục cuộc vui.
Nhu nhi nàng lại đây...ha...ha...ha
Giọng điệu lẳng lơ đáp trả Hoàng đế:
Ai...da...Hoàng thượng người chậm chút...
Cùng lúc đó tại tẩm cung của Hoàng hậu.
Dư Ninh quận chúa vừa khóc lóc, vừa kêu gào. Chạy thẳng về phía Hoàng hậu. Lúc này, Hoàng hậu đang ngả lưng trên chiếc ghế dài nghỉ trưa. Nàng giật mình trước sự ồn ào của Dư Ninh quận chúa.
Nhưng vẫn đáp trả lại với nàng rất ân cần, dịu dàng.
Là ai lại dám bắt nạt muội sao?
Tỷ tỷ...hu...hu...là biểu ca...huynh ấy không muốn muội...hu...hu. Huynh ấy không cần muội...
Được rồi... được rồi...muội đừng khóc nữa.
Dư Ninh quận chúa tiếp tục kể khổ. Nàng ta muốn xin hoàng thượng ban hôn cho mình. Nhưng người làm được chuyện này chỉ có tỷ tỷ.
Muội chỉ cần luôn theo sau huynh ấy. Thật tâm đối đãi, ta không tin huynh ấy không động lòng.
Dư Ninh tiếp tục dùng khổ nhục kế, hai tay nắm chặt lấy y phục của tỷ mình.
Tỷ...hay là tỷ đi xin Hoàng thượng giúp muội...để Hoàng thượng ban hôn cho muội và huynh ấy.
Dư Ninh thấy tỷ mình không chút phản ứng. Vì nàng ta biết tỷ của mình không muốn dính dáng gì tới Hoàng thượng. Cố nài nỉ cho bằng được.
Tỷ...muội biết là tỷ khó sử...
nhưng mà muội...
Bất đắc dĩ Hoàng hậu đành nhận lời với thỉnh cầu của muội mình.
Được...để ta xin Hoàng thượng giúp muội.
Lập tức ngừng khóc, để lộ ra vẻ mặt vui mừng của mình. Nàng ta đứng dậy chạy quanh sân. Hét lớn:
Oa...tỷ tỷ chịu giúp muội rồi...tỷ tỷ là tốt nhất...tỷ muội phải về báo cho mẫu thân biết. Người mà biết nhất định rất vui. Tỷ...muội về trước nha.
Sau khi, Dư Ninh quận chúa rời khỏi. Một nha hoàn thân cận bên Hoàng hậu lên tiếng:
Nương nương...người làm vậy liệu có thấy vui...
Nàng nghe được nha hoàn hỏi chuyện. Thì cố gượng cười:
Dù sao đó cũng là muội muội duy nhất của ta...muội ấy vui, ta cũng sẽ vui...
Nha hoàn bên cạnh Hoàng hậu là Tuệ Lâm. Người hết mực trung thành với nàng. Kể từ khi ở phủ đệ, khi nàng còn chưa xuất giá. Hiểu được nỗi lòng của chủ mình mà không cách nào san xẻ được. Nàng ta cũng rất đau lòng, chỉ biết ở bên cạnh nàng tận tâm hầu hạ.
Hoàng hậu đứng dậy, sai Tuệ Lâm chuẩn bị để mình đi gặp Hoàng đế.
Một lúc sau, trước của dưỡng tâm điện. Hoàng hậu đứng ngoài liền nghe thấy được bên trong đang rất vui vẻ náo nhiệt. Nàng lấy hết can đảm để bước vào.
Nhìn thấy nàng, một phi tần lên tiếng mỉa mai.
Yo...yo..đây chẳng phải là Hoàng hậu sao. Nàng ta là Triệu Ái Nguyệt, là Triệu tần Hoàng đế mới sắc phong.
Hôm nay, Hoàng hậu lại có nhã hứng còn đến tận đây nữa sao.
Tiếp lời của Triệu thị, một phi tần khác lên tiếng. Nàng ta là Lý Uyển Thành, được phong là Lý phi khi vừa mới nhập cung. Do thế lực nhà ngoại làm hậu thuẫn:
Chắc là do nhớ Hoàng đế lâu ngày, nên hôm nay Hoàng hậu mới đến đây.
Hoàng hậu không hề để tâm đến những lời miệt thị đó, nàng hiển nhiên không tiếp lời.
Hoàng thượng thần thiếp là có chuyện muốn bàn với người.
Lý thị lên tiếng định tiếp tục châm chọc nàng:
Hoàng hậu, trước nay không phải rất cao cao tại thượng hay sao. Vậy mà lại đến xin Hoàng thượng sao.
Không thể nhịn được nữa, Hoàng đế lúc này rất tức giận.
Chát...hắn vậy mà ra tay đánh Lý thị. Còn đuổi nàng đi.
Cút cho ta...cút hết cho ta. Đến Hoàng hậu mà các ngươi cũng dám động. Cấm túc 3 tháng, quay về chép 100 quyển kinh thư cho trẫm.
Đám phi tần ngây người, ai cũng sợ hãi chạy nháo nhác về cung của mình.
Hoàng đế tưởng nàng đã nghĩ thông, vui mừng đón lấy nàng.
Ngọc nhi...nàng nghĩ thông rồi sao. Chịu chấp nhận trẫm rồi.
Hoàng thượng, người hiểu lầm rồi. Ta chỉ đến đây thỉnh cầu Hoàng thượng một chuyện.
Hắn thật không ngờ nhiều năm như vậy. Nàng đến gặp cũng chỉ là muốn nhờ giúp. Nhưng hắn dù sao cũng cảm thấy rất vui. Nên sẽ lợi dụng chuyện này để tạo hảo cảm với nàng.
Nói...là chuyện gì...
Hoàng thượng, người cũng biết hiện nay thế lực trong triều không ai có thể so với chiến vương. Hơn nữa lòng dân luôn ủng hộ và cảm phục chiến vương. Thần thấy chuyện này cũng là điềm tốt, nhưng về lâu về dài lại trở thành mối hoạ. Thần biết chiến vương luôn một mực trung thành, nhưng nếu có một ngày nào đó đột nhiên thay lòng. Thần e...đến lúc đó sẽ trở thành một mối hoạ lớn.
Hoàng đế nghe được những lời chia rẽ, kích bác của Trương Cẩn Càn tức giận đập mạnh tay xuống bàn. Quát lớn:
Lý nào lại thế được...trẫm còn chưa đủ tốt với đệ ấy sao. Thúc phụ vậy người có cách gì ứng phó với đệ ấy.
Bẩm Hoàng thượng...cách thì vi thần có. Nhưng sợ rằng chiến vương sẽ không thuận theo.
Nói...là cách gì?
Trương Cẩn Càn tiến về phía Hoàng đế. Thì thầm vào tai hắn kế sách mà ông ta đã dày công nghĩ ra.
Nghe xong Hoàng đế vô cùng thoả mãn, vui vẻ trông thấy.
Tốt...ngày mai trẫm sẽ truyền đệ ấy tiến cung. Còn giờ thúc lui trước đi.
Vậy...vi thần xin cáo lui.
Trước khi đi Trương Cẩn Càn không quên đánh mắt ra hiệu với Vệ Nhu.
Nhìn thấy thúc mình đã rời khỏi, hắn liền tiếp tục cuộc vui.
Nhu nhi nàng lại đây...ha...ha...ha
Giọng điệu lẳng lơ đáp trả Hoàng đế:
Ai...da...Hoàng thượng người chậm chút...
Cùng lúc đó tại tẩm cung của Hoàng hậu.
Dư Ninh quận chúa vừa khóc lóc, vừa kêu gào. Chạy thẳng về phía Hoàng hậu. Lúc này, Hoàng hậu đang ngả lưng trên chiếc ghế dài nghỉ trưa. Nàng giật mình trước sự ồn ào của Dư Ninh quận chúa.
Nhưng vẫn đáp trả lại với nàng rất ân cần, dịu dàng.
Là ai lại dám bắt nạt muội sao?
Tỷ tỷ...hu...hu...là biểu ca...huynh ấy không muốn muội...hu...hu. Huynh ấy không cần muội...
Được rồi... được rồi...muội đừng khóc nữa.
Dư Ninh quận chúa tiếp tục kể khổ. Nàng ta muốn xin hoàng thượng ban hôn cho mình. Nhưng người làm được chuyện này chỉ có tỷ tỷ.
Muội chỉ cần luôn theo sau huynh ấy. Thật tâm đối đãi, ta không tin huynh ấy không động lòng.
Dư Ninh tiếp tục dùng khổ nhục kế, hai tay nắm chặt lấy y phục của tỷ mình.
Tỷ...hay là tỷ đi xin Hoàng thượng giúp muội...để Hoàng thượng ban hôn cho muội và huynh ấy.
Dư Ninh thấy tỷ mình không chút phản ứng. Vì nàng ta biết tỷ của mình không muốn dính dáng gì tới Hoàng thượng. Cố nài nỉ cho bằng được.
Tỷ...muội biết là tỷ khó sử...
nhưng mà muội...
Bất đắc dĩ Hoàng hậu đành nhận lời với thỉnh cầu của muội mình.
Được...để ta xin Hoàng thượng giúp muội.
Lập tức ngừng khóc, để lộ ra vẻ mặt vui mừng của mình. Nàng ta đứng dậy chạy quanh sân. Hét lớn:
Oa...tỷ tỷ chịu giúp muội rồi...tỷ tỷ là tốt nhất...tỷ muội phải về báo cho mẫu thân biết. Người mà biết nhất định rất vui. Tỷ...muội về trước nha.
Sau khi, Dư Ninh quận chúa rời khỏi. Một nha hoàn thân cận bên Hoàng hậu lên tiếng:
Nương nương...người làm vậy liệu có thấy vui...
Nàng nghe được nha hoàn hỏi chuyện. Thì cố gượng cười:
Dù sao đó cũng là muội muội duy nhất của ta...muội ấy vui, ta cũng sẽ vui...
Nha hoàn bên cạnh Hoàng hậu là Tuệ Lâm. Người hết mực trung thành với nàng. Kể từ khi ở phủ đệ, khi nàng còn chưa xuất giá. Hiểu được nỗi lòng của chủ mình mà không cách nào san xẻ được. Nàng ta cũng rất đau lòng, chỉ biết ở bên cạnh nàng tận tâm hầu hạ.
Hoàng hậu đứng dậy, sai Tuệ Lâm chuẩn bị để mình đi gặp Hoàng đế.
Một lúc sau, trước của dưỡng tâm điện. Hoàng hậu đứng ngoài liền nghe thấy được bên trong đang rất vui vẻ náo nhiệt. Nàng lấy hết can đảm để bước vào.
Nhìn thấy nàng, một phi tần lên tiếng mỉa mai.
Yo...yo..đây chẳng phải là Hoàng hậu sao. Nàng ta là Triệu Ái Nguyệt, là Triệu tần Hoàng đế mới sắc phong.
Hôm nay, Hoàng hậu lại có nhã hứng còn đến tận đây nữa sao.
Tiếp lời của Triệu thị, một phi tần khác lên tiếng. Nàng ta là Lý Uyển Thành, được phong là Lý phi khi vừa mới nhập cung. Do thế lực nhà ngoại làm hậu thuẫn:
Chắc là do nhớ Hoàng đế lâu ngày, nên hôm nay Hoàng hậu mới đến đây.
Hoàng hậu không hề để tâm đến những lời miệt thị đó, nàng hiển nhiên không tiếp lời.
Hoàng thượng thần thiếp là có chuyện muốn bàn với người.
Lý thị lên tiếng định tiếp tục châm chọc nàng:
Hoàng hậu, trước nay không phải rất cao cao tại thượng hay sao. Vậy mà lại đến xin Hoàng thượng sao.
Không thể nhịn được nữa, Hoàng đế lúc này rất tức giận.
Chát...hắn vậy mà ra tay đánh Lý thị. Còn đuổi nàng đi.
Cút cho ta...cút hết cho ta. Đến Hoàng hậu mà các ngươi cũng dám động. Cấm túc 3 tháng, quay về chép 100 quyển kinh thư cho trẫm.
Đám phi tần ngây người, ai cũng sợ hãi chạy nháo nhác về cung của mình.
Hoàng đế tưởng nàng đã nghĩ thông, vui mừng đón lấy nàng.
Ngọc nhi...nàng nghĩ thông rồi sao. Chịu chấp nhận trẫm rồi.
Hoàng thượng, người hiểu lầm rồi. Ta chỉ đến đây thỉnh cầu Hoàng thượng một chuyện.
Hắn thật không ngờ nhiều năm như vậy. Nàng đến gặp cũng chỉ là muốn nhờ giúp. Nhưng hắn dù sao cũng cảm thấy rất vui. Nên sẽ lợi dụng chuyện này để tạo hảo cảm với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.