Chương 60: Giao chiến
Diệp Tuyết
17/01/2020
Nàng dường như cũng chợt tỉnh ngộ. Thì ra mình trước đây là người như vậy. Nhưng giờ hối hận, cũng đã quá muộn rồi.
Tiếng chém giết bên ngoài điện...
Hai cha con Trương Cẩn Càn vội vã chạy ra xem thử. Họ liền nhìn thấy một đội quân, do Cửu vương gia dẫn đầu. Chàng quát to:"Trương thúc...đây là lần cuối cùng ta gọi thúc bằng thúc. Kể từ thời khắc này, ngươi không còn là Trương thúc của chúng ta nữa. Mà ngươi...chính là một tên phản quốc. Ta ở đây xin thề...sẽ lấy đầu của ngươi cho bằng được"
Ông ta sau khi nghe được những lời đe doạ đó. Không những không sợ, mà còn cười lớn, tự tin nói:"Chỉ dựa vào mình ngươi...ha ha ha...không có cửa"
Một giọng nói vang xa từ phía bên phải. Không ai khác chính là Ngũ vương gia. Chàng mặc giáp, hiên ngang cưỡi ngựa phi thẳng vào trong vòng vây của Trương Cẩn Càn. Đây cũng là lần đầu chàng ra trận, cũng là lần đầu mặc giáp. Chàng đã làm nao núng trái tim của bao thiếu nữ, khi khoác lên mình bộ giáp nặng trăm cân:"Một mình đệ ấy không được, thì còn có chúng ta nữa. Ta không tin... không trừ được tên phản quốc như ngươi"
Lần này, ông ta đã thực sự sốc. Tay chân run rẩy, miệng lắp bắp:
"Chuyện... chuyện gì vậy. Tại...tại sao các ngươi có thể... không thể nào. Rõ ràng các ngươi không có khả năng..."
Phía cánh trái, Tứ vương gia dẫn một đội quân khoảng vạn người. Xông thẳng vào vòng vây. Độ sát khí của chàng đang tăng cao, cộng thêm vẻ ngoài cực soái thu hút mọi ánh nhìn. Khiến cho quân địch nhìn thôi đã sợ:
"Ngươi cuối cùng cũng biết sợ rồi sao. Với một trí tuệ tầm thường, và một thân xác già yếu kia. Mà ngươi cũng dám có dã tâm tạo phản. Ngươi nghĩ rằng chúng ta là phế vật cả hay sao"
Giọng nói phía chính điện. Chàng cùng Tiểu Tuyết, thập tam vương gia cùng với Linh Ly Đang, phía sau là hàng vạn vạn binh mã hùng hồn bước vào. Y như đang show diễn thời trang:
"Hoảng hốt gì chứ, để ta nói cho ngươi hiểu vậy. Đây là binh lực của ta, họ luôn ẩn nấp trong cung hộ thủ. Không chỉ thế thôi đâu, ngươi thực ra không ngờ rằng...Tây Yên Quốc đã quy hàng từ lâu. Trở thành một phần của Kim Quốc, đương nhiên sẽ phải xuất binh tương trợ.
(Tây Yên Quốc là một nước độc lập, mới đây đã quy thuận Kim Quốc. Nhờ sự góp sức của Bát vương gia. Đây cũng là nước gần với Kim Quốc nhất. Phòng khi có biến, ra tay tương trợ).
Ông ta giống như chó cùng dứt dậu. Quyết liều chết đến cùng, lệnh toàn bộ binh lính liều chết đoạt ngôi:"Ha ha ha...chỉ dựa vào lũ nhóc như các ngươi. Hừ...muốn ta dễ dàng xin hàng sao. Đừng có mơ...xông lên giết chúng cho ta"
Đội quân của Trương Cẩn Càn bị doạ cho sợ. Nhưng không còn cách nào khác, họ buộc phải nghe lệnh xông lên. Tuy nói vậy, nhưng đội quân của Trương Cẩn Càn cũng không ít. Hai bên bắt đầu giao chiến. Những người đã ngã xuống, nhiều không đếm xuể.
Tử Nha Nhĩ thoạt nhìn thấy muội mình đứng về phe của Kim Quốc. Nàng ta cực phẫn nộ, lớn tiếng mắng mỏ:"Con nha đầu kia, ngươi đang đứng về phe nào. Chẳng lẽ ngươi định tạo phản"
Nghe thấy được tiếng của tỷ mình, Linh Ly Đang quay đầu đáp lại:"Người tạo phản, hại quốc là tỷ. Tỷ tự ý xuất binh mà không có sự đồng ý của A mã. Tỷ đang hại biết bao tính mạng của nhiều người. Lẽ nào tỷ còn chưa nhận ra điều đó hay sao. A mã thật sự rất thất vọng về tỷ. Tỷ tỷ à...hãy mau tỉnh ngộ đi có được không?"
Nàng ta như biến thành một người khác, giống như biến thành một kẻ điên còn nhận thức:"Ha ha ha...tỉnh ngộ. Ta trước nay đã quá u mê, chỉ vì trao trái tim cho nhầm người. Để rồi thế nào...kết quả ta nhận được là một câu cự tuyệt...thế thì ta chỉ đành phá hủy nó...ha...ta không được... thì người khác cũng đừng mong có"
Nói xong nàng ta vung kiếm, ra sức chém giết. Những người lính bị nàng ta giết, nhiều đếm không xuể. Nàng ta như con thú săn mồi, vồ vập cắn xé tất cả những miếng mồi ngon.
Linh Ly Đang, nàng nhìn thấy tỷ mình như vậy phần nào cũng cảm thấy đau lòng. Tuy không cùng mẹ sinh ra, nhưng ít nhất vẫn có cha chung:"Tỷ tỷ...tỷ điên rồi, tỷ điên thật rồi.
Sau một hồi chém nhau kịch liệt, đôi bên đều kiệt sức, tổn hao binh lực. Bên phía Trương Cẩn Càn quyết định dàn trận, xả tiễn. Trận đồ vững chắc, tiễn bay như mưa trút nước. Nhiều đến nỗi né không kịp, tránh không xong. Toàn quân dần bị diệt... Tuyết nhìn thấy cảnh chết, trên người chi chít tiễn, nàng không tránh khỏi việc đau lòng. Nàng quyết định xông lên, phi thẳng về phía Trương Cẩn Càn. Đương nhiên, ông ta đã lường trước được điều đó. Dơ tay, lệnh cho toàn quân nhằm trực diện về phía nàng. Xả tiễn tức khắc. Tất nhiên, nàng là một người võ công cao cường. Sức chịu đựng, cũng như độ dẻo dai khéo léo phải hơn người bình thường gấp bội lần. Nhưng nàng cũng là con người, nàng cũng sẽ kiệt sức. Khi một mình, chống trả với hàng nghìn, hàng vạn tiễn đang lao tới kia.
Tiếng chém giết bên ngoài điện...
Hai cha con Trương Cẩn Càn vội vã chạy ra xem thử. Họ liền nhìn thấy một đội quân, do Cửu vương gia dẫn đầu. Chàng quát to:"Trương thúc...đây là lần cuối cùng ta gọi thúc bằng thúc. Kể từ thời khắc này, ngươi không còn là Trương thúc của chúng ta nữa. Mà ngươi...chính là một tên phản quốc. Ta ở đây xin thề...sẽ lấy đầu của ngươi cho bằng được"
Ông ta sau khi nghe được những lời đe doạ đó. Không những không sợ, mà còn cười lớn, tự tin nói:"Chỉ dựa vào mình ngươi...ha ha ha...không có cửa"
Một giọng nói vang xa từ phía bên phải. Không ai khác chính là Ngũ vương gia. Chàng mặc giáp, hiên ngang cưỡi ngựa phi thẳng vào trong vòng vây của Trương Cẩn Càn. Đây cũng là lần đầu chàng ra trận, cũng là lần đầu mặc giáp. Chàng đã làm nao núng trái tim của bao thiếu nữ, khi khoác lên mình bộ giáp nặng trăm cân:"Một mình đệ ấy không được, thì còn có chúng ta nữa. Ta không tin... không trừ được tên phản quốc như ngươi"
Lần này, ông ta đã thực sự sốc. Tay chân run rẩy, miệng lắp bắp:
"Chuyện... chuyện gì vậy. Tại...tại sao các ngươi có thể... không thể nào. Rõ ràng các ngươi không có khả năng..."
Phía cánh trái, Tứ vương gia dẫn một đội quân khoảng vạn người. Xông thẳng vào vòng vây. Độ sát khí của chàng đang tăng cao, cộng thêm vẻ ngoài cực soái thu hút mọi ánh nhìn. Khiến cho quân địch nhìn thôi đã sợ:
"Ngươi cuối cùng cũng biết sợ rồi sao. Với một trí tuệ tầm thường, và một thân xác già yếu kia. Mà ngươi cũng dám có dã tâm tạo phản. Ngươi nghĩ rằng chúng ta là phế vật cả hay sao"
Giọng nói phía chính điện. Chàng cùng Tiểu Tuyết, thập tam vương gia cùng với Linh Ly Đang, phía sau là hàng vạn vạn binh mã hùng hồn bước vào. Y như đang show diễn thời trang:
"Hoảng hốt gì chứ, để ta nói cho ngươi hiểu vậy. Đây là binh lực của ta, họ luôn ẩn nấp trong cung hộ thủ. Không chỉ thế thôi đâu, ngươi thực ra không ngờ rằng...Tây Yên Quốc đã quy hàng từ lâu. Trở thành một phần của Kim Quốc, đương nhiên sẽ phải xuất binh tương trợ.
(Tây Yên Quốc là một nước độc lập, mới đây đã quy thuận Kim Quốc. Nhờ sự góp sức của Bát vương gia. Đây cũng là nước gần với Kim Quốc nhất. Phòng khi có biến, ra tay tương trợ).
Ông ta giống như chó cùng dứt dậu. Quyết liều chết đến cùng, lệnh toàn bộ binh lính liều chết đoạt ngôi:"Ha ha ha...chỉ dựa vào lũ nhóc như các ngươi. Hừ...muốn ta dễ dàng xin hàng sao. Đừng có mơ...xông lên giết chúng cho ta"
Đội quân của Trương Cẩn Càn bị doạ cho sợ. Nhưng không còn cách nào khác, họ buộc phải nghe lệnh xông lên. Tuy nói vậy, nhưng đội quân của Trương Cẩn Càn cũng không ít. Hai bên bắt đầu giao chiến. Những người đã ngã xuống, nhiều không đếm xuể.
Tử Nha Nhĩ thoạt nhìn thấy muội mình đứng về phe của Kim Quốc. Nàng ta cực phẫn nộ, lớn tiếng mắng mỏ:"Con nha đầu kia, ngươi đang đứng về phe nào. Chẳng lẽ ngươi định tạo phản"
Nghe thấy được tiếng của tỷ mình, Linh Ly Đang quay đầu đáp lại:"Người tạo phản, hại quốc là tỷ. Tỷ tự ý xuất binh mà không có sự đồng ý của A mã. Tỷ đang hại biết bao tính mạng của nhiều người. Lẽ nào tỷ còn chưa nhận ra điều đó hay sao. A mã thật sự rất thất vọng về tỷ. Tỷ tỷ à...hãy mau tỉnh ngộ đi có được không?"
Nàng ta như biến thành một người khác, giống như biến thành một kẻ điên còn nhận thức:"Ha ha ha...tỉnh ngộ. Ta trước nay đã quá u mê, chỉ vì trao trái tim cho nhầm người. Để rồi thế nào...kết quả ta nhận được là một câu cự tuyệt...thế thì ta chỉ đành phá hủy nó...ha...ta không được... thì người khác cũng đừng mong có"
Nói xong nàng ta vung kiếm, ra sức chém giết. Những người lính bị nàng ta giết, nhiều đếm không xuể. Nàng ta như con thú săn mồi, vồ vập cắn xé tất cả những miếng mồi ngon.
Linh Ly Đang, nàng nhìn thấy tỷ mình như vậy phần nào cũng cảm thấy đau lòng. Tuy không cùng mẹ sinh ra, nhưng ít nhất vẫn có cha chung:"Tỷ tỷ...tỷ điên rồi, tỷ điên thật rồi.
Sau một hồi chém nhau kịch liệt, đôi bên đều kiệt sức, tổn hao binh lực. Bên phía Trương Cẩn Càn quyết định dàn trận, xả tiễn. Trận đồ vững chắc, tiễn bay như mưa trút nước. Nhiều đến nỗi né không kịp, tránh không xong. Toàn quân dần bị diệt... Tuyết nhìn thấy cảnh chết, trên người chi chít tiễn, nàng không tránh khỏi việc đau lòng. Nàng quyết định xông lên, phi thẳng về phía Trương Cẩn Càn. Đương nhiên, ông ta đã lường trước được điều đó. Dơ tay, lệnh cho toàn quân nhằm trực diện về phía nàng. Xả tiễn tức khắc. Tất nhiên, nàng là một người võ công cao cường. Sức chịu đựng, cũng như độ dẻo dai khéo léo phải hơn người bình thường gấp bội lần. Nhưng nàng cũng là con người, nàng cũng sẽ kiệt sức. Khi một mình, chống trả với hàng nghìn, hàng vạn tiễn đang lao tới kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.