Chương 61: Xin lỗi
Diệp Tuyết
18/01/2020
Bát vương gia, ngay lập tức phát hiện thiếu đi sự có mặt của nàng. Chàng
đưa mắt nhìn xung quanh. Chàng đã nhìn thấy nàng, chân tay chàng như rã
rời. Khắp người lạnh toát, nhịp tim mỗi phút tăng cao, y như muốn phá
lồng, để được thoát ra ngoài... không còn suy nghĩ được gì nhiều. Chàng
lấy hết sức lao ngay về phía của nàng. Nàng dường như đã sức cùng, lực
kiệt. Hai mắt lờ mờ, đầu hơi choáng, tay chân mệt mỏi. Chỉ một phút lơ
là, nàng không may đã bị trúng một tên. Mũi tên cắm thẳng sâu vào cánh
tay trái của nàng. Nàng như mất cân bằng, lập tức khụy gối. Mũi tên phía Trương Cẩn Càn không ngừng bắn. Ông ta quyết diệt nàng cho bằng được.
Nàng kiệt sức, không muốn chống trả thêm nữa. Nàng quyết định nhắm mắt,
mặc tên dù có bay đến nữa hay không...Viu...phập...phập...tiếng mũi tên
dần dần cắm vào da thịt. Không chỉ một mà là rất nhiều. Nhưng lạ thay,
nàng lại không cảm thấy đau. Nàng từ từ mở mắt. Ngay lập tức nàng ngỡ
ngàng trước sự che chắn không ngờ...cơ thể to lớn ấy ôm chặt nàng. Cơ
thể ấy to đến nỗi, có thể hứng lấy toàn bộ mũi tên. Nàng có thể nhìn ra
được là rất đau, cơ thể ấy đang gồng mình run lên...
Giọng nói ân cần, y như khiển trách mà không nỡ:"Nàng không sao chứ, mạo hiểm như vậy liệu có đáng không"
Nàng đã khóc, giọt nước mắt lần đầu rơi vì hắn. Hắn không ai khác chính là Trương Trí Tài:"Ngươi sao lại ngốc như thế. Đã vào vai phản diện rồi...thì phải đóng sao cho tốt, ngươi như vậy...ai nỡ ghét ngươi cho nổi"
Hắn chỉ còn thoi thóp chút sức nhỏ, nhưng vẫn không từ bỏ mà cố nói vài lời cuối gửi đến nàng:
"Khụ...nàng thật là...ta làm vậy không vì điều gì khác. Mà là ta thực sự thích nàng...khụ...nhưng nàng yên tâm...dù ta có chết rồi, kiếp sau...khụ...kiếp sau sau nữa... ta vẫn sẽ thích nàng...khụ
...nàng...liệu...kiếp sau có cho ta...cơ hội đó hay không?"
Sau khi, Trương Cẩn Càn phát hiện, con trai mình chạy ra hứng tên. Ông ta như phát điên, lệnh người ngưng phóng tiễn. Ông ta đau lòng thì có tác dụng gì. Ông ta muốn chạy đến chỗ của con trai mình. Nhưng ai cho ông ta cái quyền đó. Vì chàng, đã lệnh cho binh lính, che chắn cho nàng bằng những cái khiên to lớn cực vững chắc.
Nàng nói:"Xin lỗi...có lẽ kiếp sau...kiếp sau nữa... người mà Triệu Tử Tuyết này thích...vẫn chỉ có chàng ấy, vẫn chỉ là Vũ Vũ ngốc của ta mà thôi"
Hắn lấy sức cùng, cố dơ tay sờ lên mặt nàng. Bàn tay dính đầy máu tanh, nhẹ nhàng lau nước mắt:"Nàng...thật là nhẫn tâm mà...đến lúc ta sắp chết rồi...nói dối để lừa ta...nàng cũng không chịu nói"
Mặt nàng buồn thiu, nhưng lời nói lại lạnh băng. Nàng chỉ nói với hắn đúng hai từ:"Xin lỗi"
Hắn cười nhạt, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Đối với hắn, nhiêu đó là đủ rồi:"Nhưng mà không sao đâu...khụ...chỉ cần ta thích nàng...vậy là đủ rồi..."
Nói xong hắn nhắm mắt, cánh tay hắn từ từ buông xuống. Kiếp này của hắn đã kết thúc. Nhưng chí ít, hắn chết một cách oanh liệt. Hắn hạnh phúc sau khi chết, vẫn để lại nỗi áy náy to lớn trong lòng của nàng. Thay vì thù hận hắn, căm ghét thậm chí không quan tâm, đếm xỉa hắn. Trước khi chết hắn đã lấy được giọt nước mắt của nàng. Giọt nước mắt thật lòng...Về phía Trương Cẩn Càn, ông ta biết được con trai mình đã rời khỏi trần thế. Ông ta điên cuồng hạ lệnh cho binh lính, tiếp tục phóng tiễn. Một điều không thể chối cái được là. Dù tiễn nhiều đến đâu, thì rồi...nó cũng sẽ hết. Và đây là lúc quyết định thắng bại. Các Vương gia dẫn binh bao vây thành vòng cung. Tận diệt các tàn dư cuối cùng.
Tứ vương gia:"Theo như các ngươi đã thấy, thắng bại đã rõ. Lựa chọn dựa vào sự thông minh của từng người các ngươi. Hàng hay chống trả...vận mệnh của mình, các ngươi nắm chắc trong tay, chỉ cần các ngươi thức thời. Sau này, vẫn là trang tuấn kiệt. Vẫn là binh tốt của Kim Quốc"
Sau khi nghe chàng nói, đám binh lính nhìn nhau hạ kiếm. Quỳ gối xin hàng...Trương Cẩn Càn lúc này rơi vào thế cùng. Ông ta vung kiếm chém xuống, từng nhát...từng nhát chém chết binh lính xin hàng kia:"Ya...lũ phản bội, chết hết đi..."
Họ vô cùng sợ hãi, cũng như phẫn nộ đỉnh điểm. Đán binh lính cầm giáo phía sau. Từng người... từng người, mỗi người một nhát đâm. Dù ông ta có võ công cao cường thế nào. Thì cũng phải chết dưới mũi giáo của họ....
Đại chiến kết thúc, bầu trời như sáng trở lại. Y như sau cơn mưa trờ lại sáng. Làm cho người ta cảm giác, cái nắng chói chang của mặt trời, là khoảnh khắc đẹp nhất. Sau cuộc chiến, Tứ vương gia lên ngôi kế vị. Chàng trị vì thiên hạ, lo cho dân. Miễn giảm thuế trong vòng 3 năm. Phân phát lương thực cho dân nghèo đói, tha hương. Chỉ định canh tác, bắt đầu một triều đại mới hưng thịnh, trường tồn. Dân chúng ấm no, nhà nhà hạnh phúc. Tin đồn truyền xa, cái đức lan rộng. Khiến con dân khắp nơi, già trẻ người người ca tụng.
Giọng nói ân cần, y như khiển trách mà không nỡ:"Nàng không sao chứ, mạo hiểm như vậy liệu có đáng không"
Nàng đã khóc, giọt nước mắt lần đầu rơi vì hắn. Hắn không ai khác chính là Trương Trí Tài:"Ngươi sao lại ngốc như thế. Đã vào vai phản diện rồi...thì phải đóng sao cho tốt, ngươi như vậy...ai nỡ ghét ngươi cho nổi"
Hắn chỉ còn thoi thóp chút sức nhỏ, nhưng vẫn không từ bỏ mà cố nói vài lời cuối gửi đến nàng:
"Khụ...nàng thật là...ta làm vậy không vì điều gì khác. Mà là ta thực sự thích nàng...khụ...nhưng nàng yên tâm...dù ta có chết rồi, kiếp sau...khụ...kiếp sau sau nữa... ta vẫn sẽ thích nàng...khụ
...nàng...liệu...kiếp sau có cho ta...cơ hội đó hay không?"
Sau khi, Trương Cẩn Càn phát hiện, con trai mình chạy ra hứng tên. Ông ta như phát điên, lệnh người ngưng phóng tiễn. Ông ta đau lòng thì có tác dụng gì. Ông ta muốn chạy đến chỗ của con trai mình. Nhưng ai cho ông ta cái quyền đó. Vì chàng, đã lệnh cho binh lính, che chắn cho nàng bằng những cái khiên to lớn cực vững chắc.
Nàng nói:"Xin lỗi...có lẽ kiếp sau...kiếp sau nữa... người mà Triệu Tử Tuyết này thích...vẫn chỉ có chàng ấy, vẫn chỉ là Vũ Vũ ngốc của ta mà thôi"
Hắn lấy sức cùng, cố dơ tay sờ lên mặt nàng. Bàn tay dính đầy máu tanh, nhẹ nhàng lau nước mắt:"Nàng...thật là nhẫn tâm mà...đến lúc ta sắp chết rồi...nói dối để lừa ta...nàng cũng không chịu nói"
Mặt nàng buồn thiu, nhưng lời nói lại lạnh băng. Nàng chỉ nói với hắn đúng hai từ:"Xin lỗi"
Hắn cười nhạt, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Đối với hắn, nhiêu đó là đủ rồi:"Nhưng mà không sao đâu...khụ...chỉ cần ta thích nàng...vậy là đủ rồi..."
Nói xong hắn nhắm mắt, cánh tay hắn từ từ buông xuống. Kiếp này của hắn đã kết thúc. Nhưng chí ít, hắn chết một cách oanh liệt. Hắn hạnh phúc sau khi chết, vẫn để lại nỗi áy náy to lớn trong lòng của nàng. Thay vì thù hận hắn, căm ghét thậm chí không quan tâm, đếm xỉa hắn. Trước khi chết hắn đã lấy được giọt nước mắt của nàng. Giọt nước mắt thật lòng...Về phía Trương Cẩn Càn, ông ta biết được con trai mình đã rời khỏi trần thế. Ông ta điên cuồng hạ lệnh cho binh lính, tiếp tục phóng tiễn. Một điều không thể chối cái được là. Dù tiễn nhiều đến đâu, thì rồi...nó cũng sẽ hết. Và đây là lúc quyết định thắng bại. Các Vương gia dẫn binh bao vây thành vòng cung. Tận diệt các tàn dư cuối cùng.
Tứ vương gia:"Theo như các ngươi đã thấy, thắng bại đã rõ. Lựa chọn dựa vào sự thông minh của từng người các ngươi. Hàng hay chống trả...vận mệnh của mình, các ngươi nắm chắc trong tay, chỉ cần các ngươi thức thời. Sau này, vẫn là trang tuấn kiệt. Vẫn là binh tốt của Kim Quốc"
Sau khi nghe chàng nói, đám binh lính nhìn nhau hạ kiếm. Quỳ gối xin hàng...Trương Cẩn Càn lúc này rơi vào thế cùng. Ông ta vung kiếm chém xuống, từng nhát...từng nhát chém chết binh lính xin hàng kia:"Ya...lũ phản bội, chết hết đi..."
Họ vô cùng sợ hãi, cũng như phẫn nộ đỉnh điểm. Đán binh lính cầm giáo phía sau. Từng người... từng người, mỗi người một nhát đâm. Dù ông ta có võ công cao cường thế nào. Thì cũng phải chết dưới mũi giáo của họ....
Đại chiến kết thúc, bầu trời như sáng trở lại. Y như sau cơn mưa trờ lại sáng. Làm cho người ta cảm giác, cái nắng chói chang của mặt trời, là khoảnh khắc đẹp nhất. Sau cuộc chiến, Tứ vương gia lên ngôi kế vị. Chàng trị vì thiên hạ, lo cho dân. Miễn giảm thuế trong vòng 3 năm. Phân phát lương thực cho dân nghèo đói, tha hương. Chỉ định canh tác, bắt đầu một triều đại mới hưng thịnh, trường tồn. Dân chúng ấm no, nhà nhà hạnh phúc. Tin đồn truyền xa, cái đức lan rộng. Khiến con dân khắp nơi, già trẻ người người ca tụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.