Chương 46: Hiện tượng phi khoa học
Diệp Tuyết
02/01/2020
Bên phía của Tuyết, 2 người đang cùng nhau thảo luận về lý do xuyên không.
Một hiện tượng phi khoa học, chưa được chứng thực. Điều này, chỉ duy
nhất có ở trên phim. Mà giờ đây 2 người, lại bất thình lình có mặt tại
nơi này.
Nàng đang ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế đá, phía bên ngoài. Còn hắn thì đang phân các loại thuốc. Chăm chú nghiên cứu. Nàng lên tiếng, hỏi:
Này...anh nói xem, tại sao chúng ta ở cùng một thời điểm. Xuyên không cùng lúc, mà khi đến đây mỗi người lại một nơi khác nhau?
Hắn liền đáp trả một cách miễn cưỡng:
Cô hỏi tôi, thì tôi biết hỏi ai. Tôi đâu phải là nhà khoa học, hay là người phân tích dị tượng.
Nàng thở dài, tiếp tục nói:
Hazz...vậy thì trước khi xuyên đến đây. Anh có nhìn thấy bất cứ hiện tượng lạ nào không.
Và hắn vẫn trả lời nàng, với một thái độ thờ ờ. Mắt vẫn nhìn, tay vẫn làm:
Không có, không biết...cô hỏi nhiều thế. Nếu không tại cô ngốc, thì giờ chúng ta cũng đâu có ở đây.
Nàng tức giận, quyết nói lý lẽ với hắn:
Sao tự nhiên, anh quay ra trách tôi chứ. Tôi cũng đâu phải là người, khiến anh tới đây đâu. Tôi cũng là nạn nhân mà. Vả lại với tư cách là bác sĩ. Nếu anh ở đây, có thể chữa khỏi nhiều căn bệnh, người cổ đại bó tay. Biết đâu chó ngáp phải ruồi, nhận được danh xưng thần y thì sao.
Hắn xua tay, lắc đầu thái độ thờ ơ:
Thôi khỏi...nói như vậy, thì tôi phải cảm ơn cô rồi hả.
Trong đầu nàng đột nhiên, loé lên một ý nghĩ:
Này...nói như vậy, thì anh có thể chữa khỏi bệnh ho lao không?
Hắn nói:
Ho lao...căn bệnh tầm thường đó. Cô coi thường tôi quá rồi đấy.
Nàng tiến đến, vỗ mạnh vào lưng hắn. Bao nhiêu sự kìm nén, lập tức được trút ra:
Anh có ngốc không vậy, đối với người cổ đại mà nói. Căn bệnh này, được liệt vào danh sách chết đấy.
Hắn hét lên trong đau đớn:
Ui...da...đau...Vậy thì sao chứ?
Nàng bĩu môi, nhại lại câu trả lời của hắn:
Vậy thì sao chứ...anh có thôi ngay cái thái độ đó đi được không. Có tin tôi, đánh anh... nhưng này...làm cách nào có thể rời khỏi đây. Chẳng lẽ tôi phải ở lại đây, đến già cũng với anh sao?
Hắn nói:
Cô tưởng tôi muốn ở cùng cô đến già lắm hả?
Choang...phịch...
(Tiếng vỡ chén và té ngã).
Hắn cảm thấy có điều chẳng lành, lập tức chạy vào trong nhà. Ông lão dường như phát bệnh, nằm im trên đất. Hắn tiến gần, từ từ đỡ ông lão dậy.
Hắn khẽ gọi:
Ông...ông ơi...ông cảm thấy trong người thế nào rồi. Ông yên tâm, con nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho ông mà.
Ông lão chỉ còn thoi thóp, hơi thở nặng nhọc. Cố cất lên giọng nói:
Tiểu tử ngốc, con người rồi cũng phải chết. Ông nghĩ, không thể gắng thêm được nữa. Đáng ra...ông...có sống thêm được nửa năm, đã là kì tích rồi. Những ngày tháng, có con ở đây. Đã cho ông đã cảm nhận được, tình yêu gia đình là như thế nào...ông có chết, cũng không hối hận đâu con.
Ông lão này, luôn một thân một mình. Từ khi Dịch Hàn đến, ông ấy dường như đã rất vui. Thực ra, trước kia ông cũng có một gia đình hạnh phúc. Có vợ, có con trai. Khi sống ở hòn đảo này, đến một đại phu cũng không có. Nên họ đã mất vì bệnh, cụ thể là bệnh gì thì không rõ. Còn tại sao lại có người dân sống ở đây, thì sau đây tác giả sẽ kể cho mọi người nghe: Những người dân ở đây, đều là đến từ một ngôi làng nhỏ. Mà ngôi làng này, quanh năm kiếm sống bằng nghề đánh bắt hải sản. Sau một đêm, mưa to gió lớn. Nước lũ dâng cao, sóng ào ạt đánh vào bờ. Khiến người dân nơi đây, phải hứng chịu bị cơn sóng thần nuốt chửng. Họ quyết định, lên thuyền ra đi. Tìm vùng đất mới, gây dựng lại từ. Nhưng điều đó, lại không hề dễ như tưởng tượng. Thuyền của họ đã cũ, cộng thêm lênh đênh trên biển nhiều ngày. Thuyền nào chịu cho nổi, họ đã rất cố gắng. May thay trời, không triệt đường sống của bất cứ ai. Họ tìm và đã sống tại hòn đảo này, trong suốt 20 năm ròng rã. Mong muốn của họ, là có thể trở về đất liền. Được hoà nhập với con người, được sinh sống ở một nơi tốt hơn.
Ông lão nói xong, thì dần dần ra đi. Trước khi mất, ông có thể hưởng được niềm vui gia đình. Âu cũng là một nguyện vọng của ông. Trên mặt ông, vẫn còn lưu giữ lại nụ cười cuối cùng.
Nàng đặt tay lên vai của hắn, ý muốn an ủi:
Được rồi... được rồi... người đã mất, nên nghĩ thoáng một chút.
Mau...phía bên kia có hòn đảo, đến đó xem thử...phân tán ra đi tìm...
(Thị vệ của bát vương gia).
Triệu cô nương... Triệu cô nương...
Nàng nhanh chóng nghe được tiếng gọi, càng lúc càng gần.
Gì thế...ai đang gọi mình?
Một thị vệ đã nhìn thấy nàng:
Bên kia...là Triệu cô nương...
Nàng ngạc nhiên, xen lẫn vui mừng. Đây chẳng phải là:
Nhuận Đông, là ngươi sao?
Nhuận Đông hớn hở, chạy đến:
Cuối cùng cũng tìm được cô rồi, cũng may cô không bị gì. Nếu không Vương gia phải làm sao.
Dịch Hàn đứng bên cạnh, hắn chứng kiến mọi chuỗi sự việc. Thì hích củ trỏ vào người nàng, lên tiếng hỏi:
Không ngờ nha, cô vậy mà cũng có người bao nuôi?
Nàng đang ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế đá, phía bên ngoài. Còn hắn thì đang phân các loại thuốc. Chăm chú nghiên cứu. Nàng lên tiếng, hỏi:
Này...anh nói xem, tại sao chúng ta ở cùng một thời điểm. Xuyên không cùng lúc, mà khi đến đây mỗi người lại một nơi khác nhau?
Hắn liền đáp trả một cách miễn cưỡng:
Cô hỏi tôi, thì tôi biết hỏi ai. Tôi đâu phải là nhà khoa học, hay là người phân tích dị tượng.
Nàng thở dài, tiếp tục nói:
Hazz...vậy thì trước khi xuyên đến đây. Anh có nhìn thấy bất cứ hiện tượng lạ nào không.
Và hắn vẫn trả lời nàng, với một thái độ thờ ờ. Mắt vẫn nhìn, tay vẫn làm:
Không có, không biết...cô hỏi nhiều thế. Nếu không tại cô ngốc, thì giờ chúng ta cũng đâu có ở đây.
Nàng tức giận, quyết nói lý lẽ với hắn:
Sao tự nhiên, anh quay ra trách tôi chứ. Tôi cũng đâu phải là người, khiến anh tới đây đâu. Tôi cũng là nạn nhân mà. Vả lại với tư cách là bác sĩ. Nếu anh ở đây, có thể chữa khỏi nhiều căn bệnh, người cổ đại bó tay. Biết đâu chó ngáp phải ruồi, nhận được danh xưng thần y thì sao.
Hắn xua tay, lắc đầu thái độ thờ ơ:
Thôi khỏi...nói như vậy, thì tôi phải cảm ơn cô rồi hả.
Trong đầu nàng đột nhiên, loé lên một ý nghĩ:
Này...nói như vậy, thì anh có thể chữa khỏi bệnh ho lao không?
Hắn nói:
Ho lao...căn bệnh tầm thường đó. Cô coi thường tôi quá rồi đấy.
Nàng tiến đến, vỗ mạnh vào lưng hắn. Bao nhiêu sự kìm nén, lập tức được trút ra:
Anh có ngốc không vậy, đối với người cổ đại mà nói. Căn bệnh này, được liệt vào danh sách chết đấy.
Hắn hét lên trong đau đớn:
Ui...da...đau...Vậy thì sao chứ?
Nàng bĩu môi, nhại lại câu trả lời của hắn:
Vậy thì sao chứ...anh có thôi ngay cái thái độ đó đi được không. Có tin tôi, đánh anh... nhưng này...làm cách nào có thể rời khỏi đây. Chẳng lẽ tôi phải ở lại đây, đến già cũng với anh sao?
Hắn nói:
Cô tưởng tôi muốn ở cùng cô đến già lắm hả?
Choang...phịch...
(Tiếng vỡ chén và té ngã).
Hắn cảm thấy có điều chẳng lành, lập tức chạy vào trong nhà. Ông lão dường như phát bệnh, nằm im trên đất. Hắn tiến gần, từ từ đỡ ông lão dậy.
Hắn khẽ gọi:
Ông...ông ơi...ông cảm thấy trong người thế nào rồi. Ông yên tâm, con nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho ông mà.
Ông lão chỉ còn thoi thóp, hơi thở nặng nhọc. Cố cất lên giọng nói:
Tiểu tử ngốc, con người rồi cũng phải chết. Ông nghĩ, không thể gắng thêm được nữa. Đáng ra...ông...có sống thêm được nửa năm, đã là kì tích rồi. Những ngày tháng, có con ở đây. Đã cho ông đã cảm nhận được, tình yêu gia đình là như thế nào...ông có chết, cũng không hối hận đâu con.
Ông lão này, luôn một thân một mình. Từ khi Dịch Hàn đến, ông ấy dường như đã rất vui. Thực ra, trước kia ông cũng có một gia đình hạnh phúc. Có vợ, có con trai. Khi sống ở hòn đảo này, đến một đại phu cũng không có. Nên họ đã mất vì bệnh, cụ thể là bệnh gì thì không rõ. Còn tại sao lại có người dân sống ở đây, thì sau đây tác giả sẽ kể cho mọi người nghe: Những người dân ở đây, đều là đến từ một ngôi làng nhỏ. Mà ngôi làng này, quanh năm kiếm sống bằng nghề đánh bắt hải sản. Sau một đêm, mưa to gió lớn. Nước lũ dâng cao, sóng ào ạt đánh vào bờ. Khiến người dân nơi đây, phải hứng chịu bị cơn sóng thần nuốt chửng. Họ quyết định, lên thuyền ra đi. Tìm vùng đất mới, gây dựng lại từ. Nhưng điều đó, lại không hề dễ như tưởng tượng. Thuyền của họ đã cũ, cộng thêm lênh đênh trên biển nhiều ngày. Thuyền nào chịu cho nổi, họ đã rất cố gắng. May thay trời, không triệt đường sống của bất cứ ai. Họ tìm và đã sống tại hòn đảo này, trong suốt 20 năm ròng rã. Mong muốn của họ, là có thể trở về đất liền. Được hoà nhập với con người, được sinh sống ở một nơi tốt hơn.
Ông lão nói xong, thì dần dần ra đi. Trước khi mất, ông có thể hưởng được niềm vui gia đình. Âu cũng là một nguyện vọng của ông. Trên mặt ông, vẫn còn lưu giữ lại nụ cười cuối cùng.
Nàng đặt tay lên vai của hắn, ý muốn an ủi:
Được rồi... được rồi... người đã mất, nên nghĩ thoáng một chút.
Mau...phía bên kia có hòn đảo, đến đó xem thử...phân tán ra đi tìm...
(Thị vệ của bát vương gia).
Triệu cô nương... Triệu cô nương...
Nàng nhanh chóng nghe được tiếng gọi, càng lúc càng gần.
Gì thế...ai đang gọi mình?
Một thị vệ đã nhìn thấy nàng:
Bên kia...là Triệu cô nương...
Nàng ngạc nhiên, xen lẫn vui mừng. Đây chẳng phải là:
Nhuận Đông, là ngươi sao?
Nhuận Đông hớn hở, chạy đến:
Cuối cùng cũng tìm được cô rồi, cũng may cô không bị gì. Nếu không Vương gia phải làm sao.
Dịch Hàn đứng bên cạnh, hắn chứng kiến mọi chuỗi sự việc. Thì hích củ trỏ vào người nàng, lên tiếng hỏi:
Không ngờ nha, cô vậy mà cũng có người bao nuôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.