Chương 45: Điều tra
Diệp Tuyết
01/01/2020
Bên phía bát vương gia:
Chàng nhanh chóng sốc lại tinh thần, quyết điều tra thực hư mọi chuyện. Chàng gọi Đinh Nhất đến hỏi:
Ngươi lập tức đi điều tra xem, ai là kẻ đã tung tin nha đầu ngã xuống vực. Lúc đó, ta thật hồ đồ. Chưa tra rõ đã vội kết luận. Có lẽ nha đầu, không bị như lời kẻ kia nói.
Đinh Nhất luôn tin tưởng, vào những gì mà Dư Ninh đã nói ra. Dư Ninh nói là 1 thì nó không thể là 2, nói:
Vương gia, có...có lẽ tin đồn đó là thật.
Chàng bán tín, bán nghi về câu trả lời của Đinh Nhất. Lập tức hỏi lại:
Ngươi nói vậy là ý gì. Tại sao một mực khẳng định như vậy. Ngươi đã biết được những gì?
Đinh Nhất luống cuống, ấp a...ấp úng trả lời:
Cái...cái đó, thuộc hạ tận tai nghe quận chúa nói.
Chàng nghe được cái tên này, thì đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Nếu là lời nói từ Dư Ninh, có lẽ không hoàn toàn là sự thật.
Là Dư Ninh, lời của muội ấy ta sao có thể tin. Có lẽ chỉ là lời nói đùa của muội ấy, mà thôi. Lập tức gọi muội ấy đến đây cho ta.
Đinh Nhất nghe được lệnh, thì ngoài mặt tỏ ra lo lắng cho nàng ta:
Vương gia, vậy... người...xin đừng doạ cô ấy sợ...
Chàng phẩy tay, thúc giục Đinh Nhất mau chóng đi gọi:
Được rồi, đừng lằng nhằng nữa...mau đi...
Một lúc sau...Đinh Nhất đã dẫn Dư Ninh quận chúa đến trại của chàng. Nàng ta thập thò ở ngoài, tỏ ý không dám vào...
Đinh Nhất lên tiếng chấn áp:
Muội đừng sợ, chỉ cần nói ra những gì mà muội biết thôi. Mau vào đi...
Thái độ lạnh lùng, kèm theo một chút đáng sợ của chàng:
Muội có thể ngồi xuống. Nói đi
chuyện là thế nào? Nghĩ kĩ, nếu muội có nửa lời lừa ta...thì đừng trách ta vô tình.
Nàng ta run rẩy, không dám nhìn thẳng vào mắt của chàng. Và bắt đầu kể lại mọi chuyện:
Lúc đó...muội, muội chỉ nghe thấy có tiếng kêu của Triệu cô nương. Còn về sau, muội không biết gì nữa.
Chàng cảm thấy tức giận, về cầu trả lời của nàng ta. Đập mạnh tay xuống bàn, chàng đừng phắt dậy tiến về phía nàng ta, quát lớn:
Chỉ có như vậy, mà muội khẳng định nàng đã rơi xuống. Muội nghĩ ta là kẻ ngốc, hay là một đứa trẻ lên 3.
Nàng ta càng thêm run sợ, tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng ta chưa bao giờ, thấy bộ dạng đáng sợ này của chàng. Chỉ là thoáng qua, nhưng nàng ta cảm thấy, không còn thích chàng được nữa. Lúc này, điều duy nhất còn sót lại chính là nỗi sợ hãi. Giọng nàng nghẹn lại, cố nói thêm vài câu:
Là...là vì, muội nghe thấy giọng của cô ấy nhỏ dần...nhỏ dần ở phía vực thẳm. Nên muội mới... càng thêm khẳng định.
Chàng không còn đủ kiên nhẫn, để nghe bất kì lời nói dối từ nàng ta nữa. Chàng quát:
Đủ rồi...toàn bộ lời nói đều là sơ hở. Muội có thể lừa Đinh Nhất, chứ không thể lừa ta. Mau nói sự thật...hay lẽ nào...muội chính là kẻ đã đẩy nàng xuống. Hay nàng vốn không hề ngã xuống đó.
Nàng ta quá sợ hãi, chân đứng không vững mà quỳ sụp xuống. Vừa khóc, vừa thanh minh:
Biểu...biểu ca, những lời muội nói đều là sự thật. Muội... muội cũng không đẩy cô ấy. Huynh nhất định phải tin muội...hu...hu...
Chàng tức giận, trở mặt với nàng ta:
Được...muội không chịu nói phải không. Đã vậy thì, từ nay ta và muội sẽ trở thành người dưng. Muội...đừng xuất hiện trước mặt ta nữa. Muội nghĩ rằng, muội không nói thì ta không tra ra được sao.
Nàng ta nghe thấy được, những lời nói tuyệt tình như vậy. Liền dùng đầu gối, rê về phía chàng cầu xin. Nàng ta hiện giờ trong bộ dạng vô cùng thảm thương:
Đừng...đừng mà, huynh đừng đối sử với muội như vậy...hu...hu...lần này muội nói toàn bộ đều là sự thật.
Chàng dựt mạnh y phục của mình, đang bị nàng tay túm chặt. Chỉ tay ra phía ngoài trại, quát:
Ra ngoài...
Nàng ta khóc lóc, cố van xin:
Biểu ca...huynh...
Ngay lúc này, chàng đã không còn đủ bình tĩnh nghe nàng ta khóc lóc thêm nữa:
Muội không nghe ta nói gì sao...ra ngoài...
Đinh Nhất đứng ngoài nghe được, vô cùng lo lắng. Bạo gan xông vào xem xét tình hình. Nhất thấy được, người mình yêu đang phải chịu khổ. Thì đau lòng khôn xiết, nhưng cũng không thể trách được Vương gia. Chàng đang quay lưng lại phía họ, mặc cho Nhất dẫn người đi. Nhất dường như hiểu ý, lẳng lặng nâng nàng lên. Dùng tay phủi sạch bụi trên y phục. Tránh đám hạ nhân, lấy đó làm chủ đề bàn tán. Rồi từ từ, đưa nàng ta về trại của mình...
Những ngày sau đó, chàng không ngừng tìm kiếm. Không ngừng điều tra, nhưng một chút tin tức của nàng cũng không có. Nàng mất tích không chút tin tức. Kể từ lúc đó, chàng lúc nào cũng ăn không ngon, ngủ không yên. Đường đường là một Vương gia cường tráng, nay đã trở thành một con cá bọc xương. Hoàng đế lúc này, đã kết thúc chuyến đi săn. Hắn lệnh cho tất cả, phải cùng hắn khởi hành về kinh, chàng không còn sự lựa chọn nào khác. Đành phải theo hắn trở về, nhưng chàng cũng không quên để một vài thuộc hạ ở lại. Tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Chàng nhanh chóng sốc lại tinh thần, quyết điều tra thực hư mọi chuyện. Chàng gọi Đinh Nhất đến hỏi:
Ngươi lập tức đi điều tra xem, ai là kẻ đã tung tin nha đầu ngã xuống vực. Lúc đó, ta thật hồ đồ. Chưa tra rõ đã vội kết luận. Có lẽ nha đầu, không bị như lời kẻ kia nói.
Đinh Nhất luôn tin tưởng, vào những gì mà Dư Ninh đã nói ra. Dư Ninh nói là 1 thì nó không thể là 2, nói:
Vương gia, có...có lẽ tin đồn đó là thật.
Chàng bán tín, bán nghi về câu trả lời của Đinh Nhất. Lập tức hỏi lại:
Ngươi nói vậy là ý gì. Tại sao một mực khẳng định như vậy. Ngươi đã biết được những gì?
Đinh Nhất luống cuống, ấp a...ấp úng trả lời:
Cái...cái đó, thuộc hạ tận tai nghe quận chúa nói.
Chàng nghe được cái tên này, thì đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Nếu là lời nói từ Dư Ninh, có lẽ không hoàn toàn là sự thật.
Là Dư Ninh, lời của muội ấy ta sao có thể tin. Có lẽ chỉ là lời nói đùa của muội ấy, mà thôi. Lập tức gọi muội ấy đến đây cho ta.
Đinh Nhất nghe được lệnh, thì ngoài mặt tỏ ra lo lắng cho nàng ta:
Vương gia, vậy... người...xin đừng doạ cô ấy sợ...
Chàng phẩy tay, thúc giục Đinh Nhất mau chóng đi gọi:
Được rồi, đừng lằng nhằng nữa...mau đi...
Một lúc sau...Đinh Nhất đã dẫn Dư Ninh quận chúa đến trại của chàng. Nàng ta thập thò ở ngoài, tỏ ý không dám vào...
Đinh Nhất lên tiếng chấn áp:
Muội đừng sợ, chỉ cần nói ra những gì mà muội biết thôi. Mau vào đi...
Thái độ lạnh lùng, kèm theo một chút đáng sợ của chàng:
Muội có thể ngồi xuống. Nói đi
chuyện là thế nào? Nghĩ kĩ, nếu muội có nửa lời lừa ta...thì đừng trách ta vô tình.
Nàng ta run rẩy, không dám nhìn thẳng vào mắt của chàng. Và bắt đầu kể lại mọi chuyện:
Lúc đó...muội, muội chỉ nghe thấy có tiếng kêu của Triệu cô nương. Còn về sau, muội không biết gì nữa.
Chàng cảm thấy tức giận, về cầu trả lời của nàng ta. Đập mạnh tay xuống bàn, chàng đừng phắt dậy tiến về phía nàng ta, quát lớn:
Chỉ có như vậy, mà muội khẳng định nàng đã rơi xuống. Muội nghĩ ta là kẻ ngốc, hay là một đứa trẻ lên 3.
Nàng ta càng thêm run sợ, tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng ta chưa bao giờ, thấy bộ dạng đáng sợ này của chàng. Chỉ là thoáng qua, nhưng nàng ta cảm thấy, không còn thích chàng được nữa. Lúc này, điều duy nhất còn sót lại chính là nỗi sợ hãi. Giọng nàng nghẹn lại, cố nói thêm vài câu:
Là...là vì, muội nghe thấy giọng của cô ấy nhỏ dần...nhỏ dần ở phía vực thẳm. Nên muội mới... càng thêm khẳng định.
Chàng không còn đủ kiên nhẫn, để nghe bất kì lời nói dối từ nàng ta nữa. Chàng quát:
Đủ rồi...toàn bộ lời nói đều là sơ hở. Muội có thể lừa Đinh Nhất, chứ không thể lừa ta. Mau nói sự thật...hay lẽ nào...muội chính là kẻ đã đẩy nàng xuống. Hay nàng vốn không hề ngã xuống đó.
Nàng ta quá sợ hãi, chân đứng không vững mà quỳ sụp xuống. Vừa khóc, vừa thanh minh:
Biểu...biểu ca, những lời muội nói đều là sự thật. Muội... muội cũng không đẩy cô ấy. Huynh nhất định phải tin muội...hu...hu...
Chàng tức giận, trở mặt với nàng ta:
Được...muội không chịu nói phải không. Đã vậy thì, từ nay ta và muội sẽ trở thành người dưng. Muội...đừng xuất hiện trước mặt ta nữa. Muội nghĩ rằng, muội không nói thì ta không tra ra được sao.
Nàng ta nghe thấy được, những lời nói tuyệt tình như vậy. Liền dùng đầu gối, rê về phía chàng cầu xin. Nàng ta hiện giờ trong bộ dạng vô cùng thảm thương:
Đừng...đừng mà, huynh đừng đối sử với muội như vậy...hu...hu...lần này muội nói toàn bộ đều là sự thật.
Chàng dựt mạnh y phục của mình, đang bị nàng tay túm chặt. Chỉ tay ra phía ngoài trại, quát:
Ra ngoài...
Nàng ta khóc lóc, cố van xin:
Biểu ca...huynh...
Ngay lúc này, chàng đã không còn đủ bình tĩnh nghe nàng ta khóc lóc thêm nữa:
Muội không nghe ta nói gì sao...ra ngoài...
Đinh Nhất đứng ngoài nghe được, vô cùng lo lắng. Bạo gan xông vào xem xét tình hình. Nhất thấy được, người mình yêu đang phải chịu khổ. Thì đau lòng khôn xiết, nhưng cũng không thể trách được Vương gia. Chàng đang quay lưng lại phía họ, mặc cho Nhất dẫn người đi. Nhất dường như hiểu ý, lẳng lặng nâng nàng lên. Dùng tay phủi sạch bụi trên y phục. Tránh đám hạ nhân, lấy đó làm chủ đề bàn tán. Rồi từ từ, đưa nàng ta về trại của mình...
Những ngày sau đó, chàng không ngừng tìm kiếm. Không ngừng điều tra, nhưng một chút tin tức của nàng cũng không có. Nàng mất tích không chút tin tức. Kể từ lúc đó, chàng lúc nào cũng ăn không ngon, ngủ không yên. Đường đường là một Vương gia cường tráng, nay đã trở thành một con cá bọc xương. Hoàng đế lúc này, đã kết thúc chuyến đi săn. Hắn lệnh cho tất cả, phải cùng hắn khởi hành về kinh, chàng không còn sự lựa chọn nào khác. Đành phải theo hắn trở về, nhưng chàng cũng không quên để một vài thuộc hạ ở lại. Tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.