Chương 44: Hiểu lầm
Diệp Tuyết
30/10/2019
Cô bé con nói gì vậy, xuyên không là gì?
(Ông lão ngạc nhiên hỏi).
Ngay lúc đó, một một chàng trai từ bên ngoài cửa bước vào. Bề ngoài tuấn tú, tiêu sái. Chừng sàn tuổi với nàng, vẻ mặt không vui cũng chẳng buồn.
Thu hút mọi sự chú ý của nàng, nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nàng giữ bình tĩnh, đợi thử xem hắn đang định làm gì. Hắn liền mở một chiếc rương, lấy ra một chiếc ba lo bằng da. Kiểu dáng này, chất liệu này, người cổ đại không thể nào làm ra được. Hắn xách ba bô lại gần phía nàng, thứ được lấy ra đó là:
Nội tâm của nàng:
Ôi mẹ, đây chẳng phải là ống nghe nhịp tim của các bác sĩ hay sao. Khoan đã.Trên tay trái của hắn...đây...đây chẳng phải là chiếc đồng hồ, hot nhất G-SHOCK GA-1100GB-1ADR với kiểu dáng thời trang, vô cùng đẹp hay sao. Sao có thể, trừ phi hắn cũng xuyên qua đây. Vậy không phải là mình có đồng hương rồi sao.
Hắn tay cầm ống nghe, nói:
Cô nương đừng sợ, cũng đừng hiểu lầm. Tại hạ đây chỉ là, muốn xem bệnh cho cô mà thôi.
Nói rồi hắn đưa ống nghe lên tai, dần dần đưa lên phía nàng. Bất giác nàng chộp lấy tay của hắn, nói:
Xuyên đến đây lâu chưa?
Hắn đưa đôi mắt nhìn lên phía nàng, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Hắn nói:
Chẳng lẽ... cô cũng xuyên không đến sao?
Nàng hỏi:
Bao lâu rồi?
Hắn trả lời:
Được...được nửa năm rồi.
Nàng bắt đầu suy luận: Xuyên đến đây nửa năm, mình cũng vậy. Trùng hợp vậy sao. Nhưng nếu như sâu chuỗi lại tình hình, thì...không lẽ hắn chính là...
Phải thử hắn mới được.
Nàng lên tiếng đánh động:
Cậu biết Doãn Mạc chứ?
(Mở lại chap 2 sẽ rõ).
Hắn ta nghe xong thì vô cùng lo lắng, sợ hãi. Giống y như có tật giật mình vậy. Hắn đứng phắt dậy, xoay người chạy một mạch ra ngoài. Nàng thấy thái độ của hắn như vậy, phần nào càng thêm khẳng định. Nàng tức tốc đuổi theo hắn...
Nàng vừa chạy vừa la:
Còn không mau đứng lại, tôi mà bắt được...cậu chết chắc.
Khi hắn nghe được những lời nói đó của nàng, thì chạy mỗi lúc một nhanh hơn. Cơ thể nàng còn hơi yếu, vậy nên nàng cơ trí nhặt một viên đá ven đường. Cứ vậy thẳng tay, dùng lực ném thẳng vào khủy chân của hắn.
Nàng nói:
Muốn chạy...đâu có dễ...
Hắn bị nàng bắt trói ngay lập tức, hắn bắt đầu van xin:
Xin cô đó, đừng giết tôi. Tôi sẽ sống thật an phận.
Nàng tức giận quát:
Vậy lúc, cậu giết Doãn Mạc. Cô ấy đã xin tha mạng, sao cậu còn cố giết cô ấy?
Hắn ngạc nhiên:
Hả...cô đang nói gì vậy? Mạc Mạc là bạn thân của tôi, sao tôi có thể giết cô ấy.
Nàng nói:
Bớt diễn kịch đi. Tưởng rằng tôi là đứa trẻ lên 3 sao, cậu nói gì thì đều nghe theo.
Thứ nhất: Đêm ngày hôm sau Doãn Mạc bị giết, cậu đã quanh quẩn tại khu nhà của cô ấy. Nhằm xoá dấu vết phạm tội.
Thứ hai: Lúc đó tôi phát hiện ra cậu, đang quanh quẩn tại nhà của Doãn Mạc. Cậu nhìn thấy tôi, chẳng nói chẳng rằng quay đầu bỏ chạy.
Thứ ba: Sau khi tôi hỏi, cậu biết Doãn Mạc chứ, thì cậu liền sợ hãi và cũng quay đầu bỏ chạy.
Vậy nên, tôi khẳng định rằng. Cậu chính là hung thủ.
Hắn nói giọng mỉa mai:
Làm ơn đi, cô nói như mình là cảnh sát vậy?
Nàng nói:
Thì đúng rồi, tôi chính là cảnh sát mà.
Hắn nhìn vẻ mặt của cô, trông có vẻ như là sự thật. Ngược lại, còn thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên cười lớn:
Haha...cô là cảnh sát thật sao?
Nàng thấy vậy, lên tiếng hỏi:
Gì đây, đang yên cười ngây dại gì vậy?
Hắn nói:
Xem ra chúng ta, đều hiểu lầm về đối phương rồi. Vậy tôi nói cho cô biết:
Thứ nhất: Đêm hôm đó, tôi quanh quẩn tại nhà của Mạc Mạc. Là vì muốn đợi tên hung thủ, sát hại cô ấy xuất hiện.
Thứ hai: Sở dĩ đêm hôm đó, nhìn thấy cô lập thì tức bỏ chạy. Là vì, tôi nghĩ cô chính là hung thủ. Do phát hiện ra hành tung của tôi, nên mới truy sát.
Thứ ba: Lúc cô hỏi: Cậu biết Doãn Mạc chứ. Lúc đó, tôi nghĩ hung thủ là cô đây. Cũng đã xuyên không, phát hiện ra hành tung của tôi. Nên quyết định đuổi giết.
Điều cuối, tôi và Mạc Mạc là bạn tốt. Và không hề có lý do, cũng như động cơ để giết cô ấy cả.
Nàng nghe được, thì tức giận quát:
Này...theo những gì cậu nói. Tôi trông giống là tội phạm giết người lắm à?
Hắn quay mặt, cố ý lẳng tránh ánh mắt của nàng:
Thì có hơi hơi. Ai bảo lúc hỏi tôi về Mạc Mạc. Cái bản mặt của cô, trông đáng sợ và đầy vẻ sát nhân như thế làm gì. Dù là ai, cũng sẽ hiểu lầm thôi.
Nàng nới lỏng tay, cho hắn 40% sự tin tưởng.
Nàng nói:
Này...thôi vậy, nghe anh lập luận như vậy. Tôi sẽ tạm thời tin anh, nhưng anh vẫn phải chịu sự giám sát của tôi. Mà hình như anh là bác sĩ hả?
Hắn trả lời, với giọng đầy tự tin:
Đúng vậy. Tôi chính là Dịch Hàn, bác sĩ y học cổ truyền. Và cũng là người, đã nghiên cứu ra được rất nhiều loại thuốc mới. Giúp được nhiều bệnh nhân. Thế nào, nghe xong có phải thích tôi rồi không?
Nàng ngán ngẩm, tỏ ý không thèm:
Lại một tên tự luyến nữa. Haizz...đàn ông các người, ai cũng vậy hả?
(Ông lão ngạc nhiên hỏi).
Ngay lúc đó, một một chàng trai từ bên ngoài cửa bước vào. Bề ngoài tuấn tú, tiêu sái. Chừng sàn tuổi với nàng, vẻ mặt không vui cũng chẳng buồn.
Thu hút mọi sự chú ý của nàng, nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nàng giữ bình tĩnh, đợi thử xem hắn đang định làm gì. Hắn liền mở một chiếc rương, lấy ra một chiếc ba lo bằng da. Kiểu dáng này, chất liệu này, người cổ đại không thể nào làm ra được. Hắn xách ba bô lại gần phía nàng, thứ được lấy ra đó là:
Nội tâm của nàng:
Ôi mẹ, đây chẳng phải là ống nghe nhịp tim của các bác sĩ hay sao. Khoan đã.Trên tay trái của hắn...đây...đây chẳng phải là chiếc đồng hồ, hot nhất G-SHOCK GA-1100GB-1ADR với kiểu dáng thời trang, vô cùng đẹp hay sao. Sao có thể, trừ phi hắn cũng xuyên qua đây. Vậy không phải là mình có đồng hương rồi sao.
Hắn tay cầm ống nghe, nói:
Cô nương đừng sợ, cũng đừng hiểu lầm. Tại hạ đây chỉ là, muốn xem bệnh cho cô mà thôi.
Nói rồi hắn đưa ống nghe lên tai, dần dần đưa lên phía nàng. Bất giác nàng chộp lấy tay của hắn, nói:
Xuyên đến đây lâu chưa?
Hắn đưa đôi mắt nhìn lên phía nàng, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Hắn nói:
Chẳng lẽ... cô cũng xuyên không đến sao?
Nàng hỏi:
Bao lâu rồi?
Hắn trả lời:
Được...được nửa năm rồi.
Nàng bắt đầu suy luận: Xuyên đến đây nửa năm, mình cũng vậy. Trùng hợp vậy sao. Nhưng nếu như sâu chuỗi lại tình hình, thì...không lẽ hắn chính là...
Phải thử hắn mới được.
Nàng lên tiếng đánh động:
Cậu biết Doãn Mạc chứ?
(Mở lại chap 2 sẽ rõ).
Hắn ta nghe xong thì vô cùng lo lắng, sợ hãi. Giống y như có tật giật mình vậy. Hắn đứng phắt dậy, xoay người chạy một mạch ra ngoài. Nàng thấy thái độ của hắn như vậy, phần nào càng thêm khẳng định. Nàng tức tốc đuổi theo hắn...
Nàng vừa chạy vừa la:
Còn không mau đứng lại, tôi mà bắt được...cậu chết chắc.
Khi hắn nghe được những lời nói đó của nàng, thì chạy mỗi lúc một nhanh hơn. Cơ thể nàng còn hơi yếu, vậy nên nàng cơ trí nhặt một viên đá ven đường. Cứ vậy thẳng tay, dùng lực ném thẳng vào khủy chân của hắn.
Nàng nói:
Muốn chạy...đâu có dễ...
Hắn bị nàng bắt trói ngay lập tức, hắn bắt đầu van xin:
Xin cô đó, đừng giết tôi. Tôi sẽ sống thật an phận.
Nàng tức giận quát:
Vậy lúc, cậu giết Doãn Mạc. Cô ấy đã xin tha mạng, sao cậu còn cố giết cô ấy?
Hắn ngạc nhiên:
Hả...cô đang nói gì vậy? Mạc Mạc là bạn thân của tôi, sao tôi có thể giết cô ấy.
Nàng nói:
Bớt diễn kịch đi. Tưởng rằng tôi là đứa trẻ lên 3 sao, cậu nói gì thì đều nghe theo.
Thứ nhất: Đêm ngày hôm sau Doãn Mạc bị giết, cậu đã quanh quẩn tại khu nhà của cô ấy. Nhằm xoá dấu vết phạm tội.
Thứ hai: Lúc đó tôi phát hiện ra cậu, đang quanh quẩn tại nhà của Doãn Mạc. Cậu nhìn thấy tôi, chẳng nói chẳng rằng quay đầu bỏ chạy.
Thứ ba: Sau khi tôi hỏi, cậu biết Doãn Mạc chứ, thì cậu liền sợ hãi và cũng quay đầu bỏ chạy.
Vậy nên, tôi khẳng định rằng. Cậu chính là hung thủ.
Hắn nói giọng mỉa mai:
Làm ơn đi, cô nói như mình là cảnh sát vậy?
Nàng nói:
Thì đúng rồi, tôi chính là cảnh sát mà.
Hắn nhìn vẻ mặt của cô, trông có vẻ như là sự thật. Ngược lại, còn thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên cười lớn:
Haha...cô là cảnh sát thật sao?
Nàng thấy vậy, lên tiếng hỏi:
Gì đây, đang yên cười ngây dại gì vậy?
Hắn nói:
Xem ra chúng ta, đều hiểu lầm về đối phương rồi. Vậy tôi nói cho cô biết:
Thứ nhất: Đêm hôm đó, tôi quanh quẩn tại nhà của Mạc Mạc. Là vì muốn đợi tên hung thủ, sát hại cô ấy xuất hiện.
Thứ hai: Sở dĩ đêm hôm đó, nhìn thấy cô lập thì tức bỏ chạy. Là vì, tôi nghĩ cô chính là hung thủ. Do phát hiện ra hành tung của tôi, nên mới truy sát.
Thứ ba: Lúc cô hỏi: Cậu biết Doãn Mạc chứ. Lúc đó, tôi nghĩ hung thủ là cô đây. Cũng đã xuyên không, phát hiện ra hành tung của tôi. Nên quyết định đuổi giết.
Điều cuối, tôi và Mạc Mạc là bạn tốt. Và không hề có lý do, cũng như động cơ để giết cô ấy cả.
Nàng nghe được, thì tức giận quát:
Này...theo những gì cậu nói. Tôi trông giống là tội phạm giết người lắm à?
Hắn quay mặt, cố ý lẳng tránh ánh mắt của nàng:
Thì có hơi hơi. Ai bảo lúc hỏi tôi về Mạc Mạc. Cái bản mặt của cô, trông đáng sợ và đầy vẻ sát nhân như thế làm gì. Dù là ai, cũng sẽ hiểu lầm thôi.
Nàng nới lỏng tay, cho hắn 40% sự tin tưởng.
Nàng nói:
Này...thôi vậy, nghe anh lập luận như vậy. Tôi sẽ tạm thời tin anh, nhưng anh vẫn phải chịu sự giám sát của tôi. Mà hình như anh là bác sĩ hả?
Hắn trả lời, với giọng đầy tự tin:
Đúng vậy. Tôi chính là Dịch Hàn, bác sĩ y học cổ truyền. Và cũng là người, đã nghiên cứu ra được rất nhiều loại thuốc mới. Giúp được nhiều bệnh nhân. Thế nào, nghe xong có phải thích tôi rồi không?
Nàng ngán ngẩm, tỏ ý không thèm:
Lại một tên tự luyến nữa. Haizz...đàn ông các người, ai cũng vậy hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.