Chương 11
Yến Võ Mười Lô
31/01/2023
Hai ngày sau, cô lại hẹn chị ra D_Min nói chuyện, tâm trạng cô mấy ngày nay không hề tốt, cô không biết lòng mình như thế nào nữa, cô thấy buồn vì nhìn thấy cảnh đó giữa chị và Vilath, hai người đã ở bên cạnh nhau rồi sao, sao lòng cô không thoải mái vậy:
- Mai Sương, em có tâm sự à?
Cô nhìn chị thở dài:
- Chị.. em muốn giữ cũng không tự mình giải đáp được. Em có chuyện muốn hỏi chị? Hôm trước, em đã thấy Vilath.. hôn má chị..
Chị cười khẩy một cái:
- Vậy em có nhìn thấy cái tát không?
Cô lắc đầu. Lúc đó cô đã bỏ đi:
- Mỗi việc nếu em chỉ xem một phần đôi khi sẽ làm em tin vào một sự thật khác, em đang nghĩ bọn chị yêu nhau?
Mai Sương gật đầu, Mộc Miên lại lắc đầu nhìn cô, chị nói cho cô hiểu được rằng tình huống đó không như cô vẫn nghĩ. Đó chỉ là phút bốc đồng của em ấy, cũng đã xin lỗi chị rồi. Hiện tại, bọn chị vẫn là chị em bình thường mà thôi. Nghe vậy Mai Sương cũng thông suốt, cô lại quay sang trách móc Vilath làm bậy. Một lần dám làm rồi xin lỗi, nhưng nếu còn ở riêng hai người, lỡ cậu ấy lại làm bậy. Cô thấy hơi ghê sợ.
Mộc Miên tin là em ấy có thể dám làm gì nữa, thái độ của chị gay gắt từ đầu, em ấy còn dám sao, Mà với chị, cái hôn má cũng chỉ là dính chút nước bọt, rửa mặt xong liền chẳng có chuyện gì nữa cả. Mai Sương nhìn chị:
- Chị không có cảm giác gì sao?
- Vậy em có cảm giác sao?
Câu hỏi của chị làm khó cô, cô không trả lời được. Thật ra, nói chuyện này cũng không tốt nhưng chị vẫn nói. Chị ngay từ đầu đã biết cô có cảm tình đặc biệt với Vilath, chỉ là quá quen với việc bên cạnh chỉ như một người chị, giúp đỡ em ấy, cô nghĩ như vậy tốt, bởi Vilath là người Lào.
Mai Sương cũng không biết nữa. Chỉ là trước đây không thấy em ấy thích ai, em cảm thấy bình thường, nhưng khi biết em ấy theo đuổi chị, cô liền cảm thấy không thích.
Con người luôn như vậy, phải dùng đến từ "ghen" mới biết được tình cảm của mình. Nhưng Mai Sương biết rằng cô với Vilath không thể thành cái gì được, cô nghĩ từ chối trước đây là đúng, chỉ là cô nghĩ cô từng làm em ấy tổn thương nên rất áy náy. Chứ tình cảm của cô không sâu đậm gì. Đó có lẽ là cảm giác quen thuộc, giống như sợ ai đó cướp đi bạn thân của mình vậy. Cảm giác của cô không phải cảm giác thích, nhưng Vilath thích chị, cô làm sao lại nghĩ chị cướp bạn thân cô được, hai cũng thân mà. Tuy rằng cô thân với Vilath trước khi biết chị rất lâu. Nên lúc trước khi cô hỏi Vilath sau giờ học chuyện thích chị hay không, cô nói một câu. Là cả ba chúng ta tổn thương.. Có lẽ là chị hiểu hết:
- Chị đã biết, sao lại không nói gì?
- Chị nên nói ra sao, chị muốn em xác định là em độc chiếm bạn thân hay em muốn có mối quan hệ sâu hơn với Vilath, chị không xác định được giúp em. Em luôn giữ mình như vậy, nên chính chị cũng không muốn xác định chuyện tình cảm với Vilath. Chị không muốn em tổn thương, càng không muốn sau này trở thành người cướp đi tình cảm của em.
Chị nghĩ cho cô, vậy còn chị.. Chị đã lựa chọn không quan tâm cảm xúc của mình từ đầu thì sẽ như vậy. Khoảnh khắc cái hôn đó, với chị là sự không tôn trọng. Chị cũng không tin tình cảm của bất kì ai. Cô từng nói với chị, đừng làm tổn thương Vilath. Bây giờ chị nói với cô, cũng đừng làm tổn thương chị, cũng đừng làm tổn thương chính mình.
Cô khẽ cúi đầu không dám nhìn thẳng chị, cảm thấy bản thân quá ích kỷ..
- Chị không cướp bạn thân của em, mà em nên tin.. em đang có hai người bạn thân, không phải một, dù cho mối quan hệ của bọn chị ra sao cũng sẽ không ảnh hưởng mối quan hệ này.
- Em xin lỗi..
- Không cần xin lỗi chị, xin lỗi bản thân mình đi. Đừng nhốt mình bằng tình bạn, cuộc đời còn có nhiều loại tình cảm khác. Dù ra sao, chúng ta đừng mất tình chị em.
Chị nở nụ cười nhìn cô, cô thấy nhẹ nhõm, như khai thông được tình cảm của bản thân, cô thấy mình hơi ích kỷ, nhưng chị luôn khoan dung cô. Cô cũng đã có câu trả lời cho mình, cô thích Vilath hay không? Không. Đó là cảm giác thân thuộc, sợ mất đi, sợ chỉ còn lại một mình:
- Chị, chị sợ bị bỏ lại một mình không?
Chị trầm tư, rồi bỗng cười nhẹ. Chẳng có sự bỏ rơi nào làm tổn thương chị được nữa. Sự bỏ rơi mà chị nếm qua, chính là phản bội lòng tin, tin đến ngu dại..
Chị chưa quên được người cũ. Con gái vì một chữ thương mà tin, cũng vì một chữ thương mà hận. Yêu một người nhiều để rồi làm gì? Quên đi bản thân mình, quên đi cả những người quan tâm mình, để rồi được gì. Người không yêu mình thì dù mình có thế nào người ta cũng sẽ không cảm thấy ý nghĩa. Có chăng thì chỉ rung động chút thôi, nhưng khi cần đi người ta vẫn đi, khi muốn buông người ta vẫn buông. Không chút lưu luyến. Không chút bận lòng. Cho đến sau cùng, người ta vẫn thương chính người ta nhất, hoặc thương người mà người ta thương. Còn mình, chẳng là gì cả..
Chị có lẽ đã yêu anh ấy rất nhiều, cũng tin anh ấy rất nhiều. Cô rất muốn nghe chuyện của hai người. Chị nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm, hít một hơi sâu như cố kìm lại cảm xúc tuyệt vọng chị từng một mình nếm trải rồi kể lại.
Giống như thiếu một chút nữa sẽ thành ngôn tình, nhưng cuối cùng lại kết thúc nửa chừng bởi một câu chia tay. Năm nhất đại học, chị vô tình gặp một cầu thủ trong trận bóng chuyền. Chị thích anh ấy từ giây phút đầu tiên trông thấy, thích không thể kiểm soát. Nhưng sau khi mùa giải kết thúc, chị không còn được gặp lại anh ấy. Tất cả những kỉ niệm mà chị có được là năm lần đi xem anh đánh bóng và một bức hình kỷ niệm hôm chung kết. Cho đến tận năm ba, chị vẫn không gặp lại anh ấy, ôm trong mình mối tình đơn phương kỳ lạ, nực cười mà ai cũng nói chị không nên. Gần hai năm thích anh ấy, chị cũng không hi vọng chuyện gì, chỉ mong gặp lại, thấy anh thành công khi ra trường, chị khi ấy sẽ bỏ xuống được. Cái đó chính là chấp niệm khó bỏ. Học kỳ một năm ba, chị có một khoảnh khắc bất ngờ chú ý đến một người con trai mà chị còn không chắc có phải cùng lớp chị hay không? Chị thích anh ấy.. và chị theo đuổi anh ấy, đó cũng là người yêu cũ chị chưa quên được. Chị theo đuổi anh ấy công khai một thời gian, sau đó bọn chị bắt đầu nói chuyện. Chị đã nói chỉ muốn theo đuổi anh ấy, chứ mong anh ấy đừng thích chị. Vì khi đó chị chưa gặp lại anh.. Chị vẫn nhớ mình gặp anh là ngày 11/1/2015. Đến ngày 10/10/2016, khi ngành chị lên một khách sạn nghe tham luận, chị gặp lại anh, giờ đã là người của tỉnh. Cuối cùng chị đã có thể khóc mà buông tay, chấp niệm cũng không còn nữa. Một năm chín tháng của chị cũng đã có thể chấm dứt. Hôm đó chị cũng kể cho anh ấy về tình cảm suốt hai năm đại học của chị. Và anh ấy nói rằng. "Bắt đầu từ bây giờ, ngày 11 sẽ là ngày hạnh phúc, bởi đó là kỉ niệm của hai chúng ta". Vậy là hai người bắt đầu. Chị tin và vui mừng vì điều đó. Chị từng nghĩ có thể đi đến cuối đời với niềm vui này, chị có thể trở thành người con gái may mắn, hạnh phúc. Nhưng sau bốn tháng, anh ấy cũng bỏ rơi chị vào một ngày 11 khác. Anh ấy đã biết mà vẫn có thể đối xử như vậy với chị, có lẽ là vì muốn chị nghĩ về anh ấy trong ngày đó chứ không phải là người khác, cho dù có làm chị đau. Anh ấy không có lỗi, bọn chị quá khác nhau về mọi thứ, cãi nhau mỗi ngày vì những điều nhỏ nhặt. Chị cứ khuyên bản thân thay đổi, nhưng chị đã không thể làm được. Anh ấy từng nói hãy trách anh ấy và quên đi, nhưng chẳng phải lỗi của ai cả. Có trách, thì trách chị làm anh ấy yêu chị, nhưng không giữ được anh ấy yêu chị..
Nước mắt chị rơi xuống rất nhanh, chị lấy tay lau vội đi, cô im lặng nhìn chị, tâm cũng đến xót xa:
- Đối với đoạn tình cảm này, tâm chị cũng đã chết, cũng không còn sức để tha thứ, để bao dung, càng không muốn rơi nước mắt mà đau lòng.. không muốn nhớ..
- Em không biết em nếu là chị, liệu có vượt qua được không?
Chị không khuyên cô đừng yêu, nhưng cũng không muốn cô quá tin người khác:
- Chuyện tình cảm của chị không dài, tình cảm cho nhau chưa lớn, nhưng niềm tin của chị vào anh ấy thì quá lớn, nên chị mới thất vọng tột cùng. Vì vậy, sau này em đừng quá tin ai. Nhất là lời họ hứa..
Làm sao để yêu một người mà họ không đổi thay chứ? Con người chỉ cần tình yêu để trở thành một đôi. Nhưng quá trình yêu lại là chuyện của rất nhiều thứ. Nó đáng sợ. Nhiều khi vì ai đó mà mình thay đổi bản thân thành người mà chính bản thân cũng không thích. Nhưng lại không thể quay lại làm mình của ngày xưa nữa..
- Mai Sương, em có tâm sự à?
Cô nhìn chị thở dài:
- Chị.. em muốn giữ cũng không tự mình giải đáp được. Em có chuyện muốn hỏi chị? Hôm trước, em đã thấy Vilath.. hôn má chị..
Chị cười khẩy một cái:
- Vậy em có nhìn thấy cái tát không?
Cô lắc đầu. Lúc đó cô đã bỏ đi:
- Mỗi việc nếu em chỉ xem một phần đôi khi sẽ làm em tin vào một sự thật khác, em đang nghĩ bọn chị yêu nhau?
Mai Sương gật đầu, Mộc Miên lại lắc đầu nhìn cô, chị nói cho cô hiểu được rằng tình huống đó không như cô vẫn nghĩ. Đó chỉ là phút bốc đồng của em ấy, cũng đã xin lỗi chị rồi. Hiện tại, bọn chị vẫn là chị em bình thường mà thôi. Nghe vậy Mai Sương cũng thông suốt, cô lại quay sang trách móc Vilath làm bậy. Một lần dám làm rồi xin lỗi, nhưng nếu còn ở riêng hai người, lỡ cậu ấy lại làm bậy. Cô thấy hơi ghê sợ.
Mộc Miên tin là em ấy có thể dám làm gì nữa, thái độ của chị gay gắt từ đầu, em ấy còn dám sao, Mà với chị, cái hôn má cũng chỉ là dính chút nước bọt, rửa mặt xong liền chẳng có chuyện gì nữa cả. Mai Sương nhìn chị:
- Chị không có cảm giác gì sao?
- Vậy em có cảm giác sao?
Câu hỏi của chị làm khó cô, cô không trả lời được. Thật ra, nói chuyện này cũng không tốt nhưng chị vẫn nói. Chị ngay từ đầu đã biết cô có cảm tình đặc biệt với Vilath, chỉ là quá quen với việc bên cạnh chỉ như một người chị, giúp đỡ em ấy, cô nghĩ như vậy tốt, bởi Vilath là người Lào.
Mai Sương cũng không biết nữa. Chỉ là trước đây không thấy em ấy thích ai, em cảm thấy bình thường, nhưng khi biết em ấy theo đuổi chị, cô liền cảm thấy không thích.
Con người luôn như vậy, phải dùng đến từ "ghen" mới biết được tình cảm của mình. Nhưng Mai Sương biết rằng cô với Vilath không thể thành cái gì được, cô nghĩ từ chối trước đây là đúng, chỉ là cô nghĩ cô từng làm em ấy tổn thương nên rất áy náy. Chứ tình cảm của cô không sâu đậm gì. Đó có lẽ là cảm giác quen thuộc, giống như sợ ai đó cướp đi bạn thân của mình vậy. Cảm giác của cô không phải cảm giác thích, nhưng Vilath thích chị, cô làm sao lại nghĩ chị cướp bạn thân cô được, hai cũng thân mà. Tuy rằng cô thân với Vilath trước khi biết chị rất lâu. Nên lúc trước khi cô hỏi Vilath sau giờ học chuyện thích chị hay không, cô nói một câu. Là cả ba chúng ta tổn thương.. Có lẽ là chị hiểu hết:
- Chị đã biết, sao lại không nói gì?
- Chị nên nói ra sao, chị muốn em xác định là em độc chiếm bạn thân hay em muốn có mối quan hệ sâu hơn với Vilath, chị không xác định được giúp em. Em luôn giữ mình như vậy, nên chính chị cũng không muốn xác định chuyện tình cảm với Vilath. Chị không muốn em tổn thương, càng không muốn sau này trở thành người cướp đi tình cảm của em.
Chị nghĩ cho cô, vậy còn chị.. Chị đã lựa chọn không quan tâm cảm xúc của mình từ đầu thì sẽ như vậy. Khoảnh khắc cái hôn đó, với chị là sự không tôn trọng. Chị cũng không tin tình cảm của bất kì ai. Cô từng nói với chị, đừng làm tổn thương Vilath. Bây giờ chị nói với cô, cũng đừng làm tổn thương chị, cũng đừng làm tổn thương chính mình.
Cô khẽ cúi đầu không dám nhìn thẳng chị, cảm thấy bản thân quá ích kỷ..
- Chị không cướp bạn thân của em, mà em nên tin.. em đang có hai người bạn thân, không phải một, dù cho mối quan hệ của bọn chị ra sao cũng sẽ không ảnh hưởng mối quan hệ này.
- Em xin lỗi..
- Không cần xin lỗi chị, xin lỗi bản thân mình đi. Đừng nhốt mình bằng tình bạn, cuộc đời còn có nhiều loại tình cảm khác. Dù ra sao, chúng ta đừng mất tình chị em.
Chị nở nụ cười nhìn cô, cô thấy nhẹ nhõm, như khai thông được tình cảm của bản thân, cô thấy mình hơi ích kỷ, nhưng chị luôn khoan dung cô. Cô cũng đã có câu trả lời cho mình, cô thích Vilath hay không? Không. Đó là cảm giác thân thuộc, sợ mất đi, sợ chỉ còn lại một mình:
- Chị, chị sợ bị bỏ lại một mình không?
Chị trầm tư, rồi bỗng cười nhẹ. Chẳng có sự bỏ rơi nào làm tổn thương chị được nữa. Sự bỏ rơi mà chị nếm qua, chính là phản bội lòng tin, tin đến ngu dại..
Chị chưa quên được người cũ. Con gái vì một chữ thương mà tin, cũng vì một chữ thương mà hận. Yêu một người nhiều để rồi làm gì? Quên đi bản thân mình, quên đi cả những người quan tâm mình, để rồi được gì. Người không yêu mình thì dù mình có thế nào người ta cũng sẽ không cảm thấy ý nghĩa. Có chăng thì chỉ rung động chút thôi, nhưng khi cần đi người ta vẫn đi, khi muốn buông người ta vẫn buông. Không chút lưu luyến. Không chút bận lòng. Cho đến sau cùng, người ta vẫn thương chính người ta nhất, hoặc thương người mà người ta thương. Còn mình, chẳng là gì cả..
Chị có lẽ đã yêu anh ấy rất nhiều, cũng tin anh ấy rất nhiều. Cô rất muốn nghe chuyện của hai người. Chị nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm, hít một hơi sâu như cố kìm lại cảm xúc tuyệt vọng chị từng một mình nếm trải rồi kể lại.
Giống như thiếu một chút nữa sẽ thành ngôn tình, nhưng cuối cùng lại kết thúc nửa chừng bởi một câu chia tay. Năm nhất đại học, chị vô tình gặp một cầu thủ trong trận bóng chuyền. Chị thích anh ấy từ giây phút đầu tiên trông thấy, thích không thể kiểm soát. Nhưng sau khi mùa giải kết thúc, chị không còn được gặp lại anh ấy. Tất cả những kỉ niệm mà chị có được là năm lần đi xem anh đánh bóng và một bức hình kỷ niệm hôm chung kết. Cho đến tận năm ba, chị vẫn không gặp lại anh ấy, ôm trong mình mối tình đơn phương kỳ lạ, nực cười mà ai cũng nói chị không nên. Gần hai năm thích anh ấy, chị cũng không hi vọng chuyện gì, chỉ mong gặp lại, thấy anh thành công khi ra trường, chị khi ấy sẽ bỏ xuống được. Cái đó chính là chấp niệm khó bỏ. Học kỳ một năm ba, chị có một khoảnh khắc bất ngờ chú ý đến một người con trai mà chị còn không chắc có phải cùng lớp chị hay không? Chị thích anh ấy.. và chị theo đuổi anh ấy, đó cũng là người yêu cũ chị chưa quên được. Chị theo đuổi anh ấy công khai một thời gian, sau đó bọn chị bắt đầu nói chuyện. Chị đã nói chỉ muốn theo đuổi anh ấy, chứ mong anh ấy đừng thích chị. Vì khi đó chị chưa gặp lại anh.. Chị vẫn nhớ mình gặp anh là ngày 11/1/2015. Đến ngày 10/10/2016, khi ngành chị lên một khách sạn nghe tham luận, chị gặp lại anh, giờ đã là người của tỉnh. Cuối cùng chị đã có thể khóc mà buông tay, chấp niệm cũng không còn nữa. Một năm chín tháng của chị cũng đã có thể chấm dứt. Hôm đó chị cũng kể cho anh ấy về tình cảm suốt hai năm đại học của chị. Và anh ấy nói rằng. "Bắt đầu từ bây giờ, ngày 11 sẽ là ngày hạnh phúc, bởi đó là kỉ niệm của hai chúng ta". Vậy là hai người bắt đầu. Chị tin và vui mừng vì điều đó. Chị từng nghĩ có thể đi đến cuối đời với niềm vui này, chị có thể trở thành người con gái may mắn, hạnh phúc. Nhưng sau bốn tháng, anh ấy cũng bỏ rơi chị vào một ngày 11 khác. Anh ấy đã biết mà vẫn có thể đối xử như vậy với chị, có lẽ là vì muốn chị nghĩ về anh ấy trong ngày đó chứ không phải là người khác, cho dù có làm chị đau. Anh ấy không có lỗi, bọn chị quá khác nhau về mọi thứ, cãi nhau mỗi ngày vì những điều nhỏ nhặt. Chị cứ khuyên bản thân thay đổi, nhưng chị đã không thể làm được. Anh ấy từng nói hãy trách anh ấy và quên đi, nhưng chẳng phải lỗi của ai cả. Có trách, thì trách chị làm anh ấy yêu chị, nhưng không giữ được anh ấy yêu chị..
Nước mắt chị rơi xuống rất nhanh, chị lấy tay lau vội đi, cô im lặng nhìn chị, tâm cũng đến xót xa:
- Đối với đoạn tình cảm này, tâm chị cũng đã chết, cũng không còn sức để tha thứ, để bao dung, càng không muốn rơi nước mắt mà đau lòng.. không muốn nhớ..
- Em không biết em nếu là chị, liệu có vượt qua được không?
Chị không khuyên cô đừng yêu, nhưng cũng không muốn cô quá tin người khác:
- Chuyện tình cảm của chị không dài, tình cảm cho nhau chưa lớn, nhưng niềm tin của chị vào anh ấy thì quá lớn, nên chị mới thất vọng tột cùng. Vì vậy, sau này em đừng quá tin ai. Nhất là lời họ hứa..
Làm sao để yêu một người mà họ không đổi thay chứ? Con người chỉ cần tình yêu để trở thành một đôi. Nhưng quá trình yêu lại là chuyện của rất nhiều thứ. Nó đáng sợ. Nhiều khi vì ai đó mà mình thay đổi bản thân thành người mà chính bản thân cũng không thích. Nhưng lại không thể quay lại làm mình của ngày xưa nữa..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.