Chương 12
Yến Võ Mười Lô
31/01/2023
Từ khi nghe chị kể, cô càng thêm sợ tình yêu, sợ rung động, sợ yêu ai đó. Cô nhất định không yêu, không muốn tổn thương. Mai Sương ngồi trong lớp học có chút thẫn thờ, các môn học đã đến những buổi học cuối cùng, lượng kiến thức cũng ít đi nên cô cũng chán nản chuyện phải nghe giảng. Thái Sơn ngồi bên cạnh nhìn cô thẫn thờ gõ gõ trên mặt bàn, anh xoay xoay bút trên tay, nghiêng người sang hỏi cô:
- Sao em không đeo nó?
Cô giật mình ngước lên nhìn, Thái Sơn đang nhìn xuống bàn chân cô, cô biết anh đang nhắc đến sợi lắc chân anh tặng cô tuần trước nên bất giác rụt chân ra phía sau ghế, cô nhìn anh:
- Em không quen đeo.
Cô nhăn mũi, cô chưa bao giờ đeo lắc chân nên cũng không muốn đeo, mà nếu đeo quà anh tặng như vậy cũng sẽ khiến anh hiểu lầm cô có ý gì đó với anh, nên cô cứ để hộp quà trong balo rồi cũng quên mất. Thái Sơn nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nguy hiểm, cảnh cáo cô đeo vào, cô khẽ nuốt nước bọt. Bây giờ mà cãi lại anh không biết có bị anh mắng cho không nữa. Bất giác anh lại cười với cô làm cô nổi da gà:
- Em mà không đeo thì tôi đeo giúp em đó!
Anh ta có quyền gì mà ép cô chứ, cô không thích không đeo. Cô bất mãn nhìn anh. Anh chau mày lộ vẻ nguy hiểm:
- Được rồi em đeo ngay đây..
Cuối cùng người bị thu phục trước lại là cô. Cô mở balo lấy lắc chân đeo vào, sợi dây trên cổ chân kêu leng keng những tiếng nhỏ, nó rất hợp với cô, anh mỉm cười hài lòng, cô thì cảm thấy như mình được đeo chuông chó vào cổ, đi đâu cũng nghe tiếng chuông nhỏ, mà cởi ra sợ anh lột da xẻ thịt cô mất.
* * *
Sau một buổi tan học, cô hẹn với chị cùng nhau đi mua sắm, cô ra sớm hơn nên qua phòng chị học. Chị học ở tầng một khu nhà khác nên cô phải leo cầu thang đi lên trong khi mọi người đi xuống. Cô đến phòng học chị nói, lớp chị cũng đã ra về hết, qua cửa sổ cô thấy chị đang đứng với hai chị gái nữa. Cô không biết mình nên vào bây giờ không. Tiếng chị điềm tĩnh:
- Tao đang vội nên hôm khác nói chuyện sau đi.
Một chị khác giữ cánh tay chị:
- Không được, tao là bạn thân của mày ba năm, tao không thể cứ để mày như vậy được. Thằng đó có gì tốt chứ.
Chị có chút không bình tĩnh mà nói lớn tiếng:
- NGUYỄN MAI HÀ!
- Tao nói sai sao?
Chị còn lại ngăn giữa hai người, tránh cho tình hình căng thẳng. Hai chị này là bạn tốt của Mộc Miên, ngay từ đầu cũng khuyên chị không nên yêu đương trong lớp vì chắc chắn sẽ không lâu dài. Lúc đó chị mù quáng không tin bạn bè, chỉ tin anh ta. Bây giờ thì hay rồi, bị người ta bỏ rơi, lại không tự mình thoát ra được. Hai chị làm bạn thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được:
- Hai người làm gì to tiếng vậy?
- Hà Giang, tao chỉ muốn nói cho nó tỉnh táo lại thôi.
Mai Hà bực bội quay đi, Hà Giang quyết định tự mình nói, đã bàn là khuyên bảo Mộc Miên nhỏ nhẹ rồi mà Mai Hà vẫn cứ nổi khùng lên như vậy. Hà Giang quay qua Mộc Miên:
- Mộc Miên, mày biết tao với Mai Hà chỉ muốn tốt cho mày, dù sao một thời gian nữa cả lớp cũng biết bọn mày đã chia tay, mày cũng nên quên hắn đi.
Chị cũng biết nhất định sẽ quên, nhưng.. Mai Hà bước lên trước mặt chị:
- Mày nghe tao nói này, hãy tỉnh táo lại đi, đừng tìm cơ hội để nhìn trộm hắn nữa, hắn là kẻ đã bỏ mày nên phải là người bị dằn vặt chứ không phải mày. Nghe không hả? Cái vẻ kiêu ngạo chảnh chọe của mày bình thường đến lớp đâu rồi. Hay mày chỉ giỏi diễn kịch như mày vẫn ổn thế thôi. Tao xin mày đó, nhìn hắn đi, hắn xứng với mày sao?
Chị ngăn cản bạn nói tiếp, chị thực sự không muốn nghe về vấn đề này nữa:
- Mai Hà, đừng nói nữa!
Nhưng con bạn vẫn kiên quyết nói ra cho chị tỉnh táo lại:
- Tao không để mày như vậy được. Sau khi yêu hắn, thời gian ôn thi hay rảnh rỗi mày đều ở bên hắn, kèm cặp hắn học, vì hắn làm nhiều thứ, cuối cùng hắn có chút liêm sỉ nào không? Nhận nhiều như vậy rồi bỏ chia tay chỉ vì thấy không hợp, nghĩ như vậy sẽ tốt cho mày. Vậy thì từ đầu đừng có thành đôi với mày chứ?
Mai Hà có chút bực mình khi phải nói về cái tên đó. Cũng chẳng phải soái ca gì cả, nhưng lại có thể làm tổn thương người quan tâm mình như vậy, đúng là không đáng mặt đàn ông. Sau khi chia tay, bước vào lớp học cũng không thèm nhìn Mộc Miên lấy một lần, trong khi bạn cô thì vì vậy mà buồn lòng không biết bao nhiêu lần. Lúc mới chia tay, vì để bạn cùng phòng không biết chuyện, nguyên một tuần Mộc Miên ở phòng cô, đêm đêm đều chờ cô ngủ quên mà lặng lẽ rơi nước mắt. Cô biết hết mà, chỉ là giả vờ ngủ mà thôi. Nhưng đến bây giờ Mộc Miên vẫn xem tên đó là người tốt nữa chứ:
- Bọn tao thật sự không hợp khi yêu nhau, hắn cũng không phải cố ý làm tao tổn thương.
Đến giờ Mộc Miên còn bênh vực hắn cái nỗi gì. Chị còn muốn ngày mười một quan trọng của chị đau khổ đến bao giờ nữa. Hắn cho chị được bao nhiêu hạnh phúc, đủ bù đắp được đau khổ của chị bây giờ không? Mai Hà thở dài, giọng dịu đi:
- Miên à.. khi mày đầy vết thương quay lại đây, chỉ còn có bọn tao không phản bội mày thôi!
Chị im lặng cúi đầu, có lẽ chị đang khóc. Mai Hà ôm lấy chị. Còn Hà Giang đứng cạnh tiếp tục nói:
- Nghe lời bọn tao quên hắn đi, bắt đầu với tình cảm mới. Tao với Mai Hà đã hẹn với anh họ tao học khóa trên tối nay rồi, mày phải đi với bọn tao. Truyện Sắc
Chị ngước đầu nhìn lên, không lẽ hai con bạn của chị còn bày trò xem mắt nữa ư?
- Anh họ tao cùng ngành với chúng ta, mày hay tham gia hoạt động nên anh cũng có biết mày, tao quyết định mai mối cho mày.
Chị muốn từ chối không đi. Nhưng hai con bạn dọa tuyệt giao với chị. Sau khi báo lịch hẹn là bảy giờ tối nay ở cà phê D_Min. Hà Giang liền kéo Mai Hà rời khỏi nhanh chóng như sợ chị kháng cự, lúc này cô mới bước vào:
- Mai Sương! Em đã nghe hết rồi à?
- Dạ, bạn chị nói đúng đấy. Chị hãy đi gặp mặt đi. Đến lúc chị quên anh ấy rồi.
Chị nhìn cô rồi nhìn ra bầu trời xanh trong vắt, cũng đành như vậy thôi, cũng không thể để cho bạn chị leo cây thôi. Chị khẽ mỉm cười cũng Mai Sương rời khỏi lớp học.
- Sao em không đeo nó?
Cô giật mình ngước lên nhìn, Thái Sơn đang nhìn xuống bàn chân cô, cô biết anh đang nhắc đến sợi lắc chân anh tặng cô tuần trước nên bất giác rụt chân ra phía sau ghế, cô nhìn anh:
- Em không quen đeo.
Cô nhăn mũi, cô chưa bao giờ đeo lắc chân nên cũng không muốn đeo, mà nếu đeo quà anh tặng như vậy cũng sẽ khiến anh hiểu lầm cô có ý gì đó với anh, nên cô cứ để hộp quà trong balo rồi cũng quên mất. Thái Sơn nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nguy hiểm, cảnh cáo cô đeo vào, cô khẽ nuốt nước bọt. Bây giờ mà cãi lại anh không biết có bị anh mắng cho không nữa. Bất giác anh lại cười với cô làm cô nổi da gà:
- Em mà không đeo thì tôi đeo giúp em đó!
Anh ta có quyền gì mà ép cô chứ, cô không thích không đeo. Cô bất mãn nhìn anh. Anh chau mày lộ vẻ nguy hiểm:
- Được rồi em đeo ngay đây..
Cuối cùng người bị thu phục trước lại là cô. Cô mở balo lấy lắc chân đeo vào, sợi dây trên cổ chân kêu leng keng những tiếng nhỏ, nó rất hợp với cô, anh mỉm cười hài lòng, cô thì cảm thấy như mình được đeo chuông chó vào cổ, đi đâu cũng nghe tiếng chuông nhỏ, mà cởi ra sợ anh lột da xẻ thịt cô mất.
* * *
Sau một buổi tan học, cô hẹn với chị cùng nhau đi mua sắm, cô ra sớm hơn nên qua phòng chị học. Chị học ở tầng một khu nhà khác nên cô phải leo cầu thang đi lên trong khi mọi người đi xuống. Cô đến phòng học chị nói, lớp chị cũng đã ra về hết, qua cửa sổ cô thấy chị đang đứng với hai chị gái nữa. Cô không biết mình nên vào bây giờ không. Tiếng chị điềm tĩnh:
- Tao đang vội nên hôm khác nói chuyện sau đi.
Một chị khác giữ cánh tay chị:
- Không được, tao là bạn thân của mày ba năm, tao không thể cứ để mày như vậy được. Thằng đó có gì tốt chứ.
Chị có chút không bình tĩnh mà nói lớn tiếng:
- NGUYỄN MAI HÀ!
- Tao nói sai sao?
Chị còn lại ngăn giữa hai người, tránh cho tình hình căng thẳng. Hai chị này là bạn tốt của Mộc Miên, ngay từ đầu cũng khuyên chị không nên yêu đương trong lớp vì chắc chắn sẽ không lâu dài. Lúc đó chị mù quáng không tin bạn bè, chỉ tin anh ta. Bây giờ thì hay rồi, bị người ta bỏ rơi, lại không tự mình thoát ra được. Hai chị làm bạn thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được:
- Hai người làm gì to tiếng vậy?
- Hà Giang, tao chỉ muốn nói cho nó tỉnh táo lại thôi.
Mai Hà bực bội quay đi, Hà Giang quyết định tự mình nói, đã bàn là khuyên bảo Mộc Miên nhỏ nhẹ rồi mà Mai Hà vẫn cứ nổi khùng lên như vậy. Hà Giang quay qua Mộc Miên:
- Mộc Miên, mày biết tao với Mai Hà chỉ muốn tốt cho mày, dù sao một thời gian nữa cả lớp cũng biết bọn mày đã chia tay, mày cũng nên quên hắn đi.
Chị cũng biết nhất định sẽ quên, nhưng.. Mai Hà bước lên trước mặt chị:
- Mày nghe tao nói này, hãy tỉnh táo lại đi, đừng tìm cơ hội để nhìn trộm hắn nữa, hắn là kẻ đã bỏ mày nên phải là người bị dằn vặt chứ không phải mày. Nghe không hả? Cái vẻ kiêu ngạo chảnh chọe của mày bình thường đến lớp đâu rồi. Hay mày chỉ giỏi diễn kịch như mày vẫn ổn thế thôi. Tao xin mày đó, nhìn hắn đi, hắn xứng với mày sao?
Chị ngăn cản bạn nói tiếp, chị thực sự không muốn nghe về vấn đề này nữa:
- Mai Hà, đừng nói nữa!
Nhưng con bạn vẫn kiên quyết nói ra cho chị tỉnh táo lại:
- Tao không để mày như vậy được. Sau khi yêu hắn, thời gian ôn thi hay rảnh rỗi mày đều ở bên hắn, kèm cặp hắn học, vì hắn làm nhiều thứ, cuối cùng hắn có chút liêm sỉ nào không? Nhận nhiều như vậy rồi bỏ chia tay chỉ vì thấy không hợp, nghĩ như vậy sẽ tốt cho mày. Vậy thì từ đầu đừng có thành đôi với mày chứ?
Mai Hà có chút bực mình khi phải nói về cái tên đó. Cũng chẳng phải soái ca gì cả, nhưng lại có thể làm tổn thương người quan tâm mình như vậy, đúng là không đáng mặt đàn ông. Sau khi chia tay, bước vào lớp học cũng không thèm nhìn Mộc Miên lấy một lần, trong khi bạn cô thì vì vậy mà buồn lòng không biết bao nhiêu lần. Lúc mới chia tay, vì để bạn cùng phòng không biết chuyện, nguyên một tuần Mộc Miên ở phòng cô, đêm đêm đều chờ cô ngủ quên mà lặng lẽ rơi nước mắt. Cô biết hết mà, chỉ là giả vờ ngủ mà thôi. Nhưng đến bây giờ Mộc Miên vẫn xem tên đó là người tốt nữa chứ:
- Bọn tao thật sự không hợp khi yêu nhau, hắn cũng không phải cố ý làm tao tổn thương.
Đến giờ Mộc Miên còn bênh vực hắn cái nỗi gì. Chị còn muốn ngày mười một quan trọng của chị đau khổ đến bao giờ nữa. Hắn cho chị được bao nhiêu hạnh phúc, đủ bù đắp được đau khổ của chị bây giờ không? Mai Hà thở dài, giọng dịu đi:
- Miên à.. khi mày đầy vết thương quay lại đây, chỉ còn có bọn tao không phản bội mày thôi!
Chị im lặng cúi đầu, có lẽ chị đang khóc. Mai Hà ôm lấy chị. Còn Hà Giang đứng cạnh tiếp tục nói:
- Nghe lời bọn tao quên hắn đi, bắt đầu với tình cảm mới. Tao với Mai Hà đã hẹn với anh họ tao học khóa trên tối nay rồi, mày phải đi với bọn tao. Truyện Sắc
Chị ngước đầu nhìn lên, không lẽ hai con bạn của chị còn bày trò xem mắt nữa ư?
- Anh họ tao cùng ngành với chúng ta, mày hay tham gia hoạt động nên anh cũng có biết mày, tao quyết định mai mối cho mày.
Chị muốn từ chối không đi. Nhưng hai con bạn dọa tuyệt giao với chị. Sau khi báo lịch hẹn là bảy giờ tối nay ở cà phê D_Min. Hà Giang liền kéo Mai Hà rời khỏi nhanh chóng như sợ chị kháng cự, lúc này cô mới bước vào:
- Mai Sương! Em đã nghe hết rồi à?
- Dạ, bạn chị nói đúng đấy. Chị hãy đi gặp mặt đi. Đến lúc chị quên anh ấy rồi.
Chị nhìn cô rồi nhìn ra bầu trời xanh trong vắt, cũng đành như vậy thôi, cũng không thể để cho bạn chị leo cây thôi. Chị khẽ mỉm cười cũng Mai Sương rời khỏi lớp học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.