Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 61: An toàn thoát nạn

Lạc Thanh

28/03/2016

Sắc mặt hoàng thượng dãn ra không ít, giọng nói cũng dịu lại.

“Trang Thư Lan, trẫm hỏi sao khanh không trả lời?”

“Hoàng thượng bớt giận!”

Trang Thư Lan bị hoàng đế chỉ đích danh lập tức tỉnh táo trở lại, tự trách mình đang yên đang lành lại ngây ra, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất, cố chịu đựng nền đất lạnh lẽo và ẩm ướt.

“Vừa rồi tiểu thần nghĩ hoàng thượng hỏi Trang bảng nhãn cho nên mới không trả lời!”

Hoàng đế mỉm cười, ánh mắt đảo qua trên người Tư Đồ Minh Duệ và Trang Thư Dao sau, sau đó mới mềm giọng đáp.

“Hãy bình thân! Trang ái khanh, bài thơ của khanh đúng là tuyệt tác, so với những bài thơ vịnh hoa mai khác đúng là hào sảng, phóng khoáng hơn hẳn, lúc mới nghe thì không giống một bài thơ do nữ nhân sáng tác. Không biết tại sao Trang ái khanh đi ba bước lại có cảm hứng làm ra bài thơ này?

Bài thơ này vốn dĩ có phải do nàng sáng tác đâu! Trang Thư Lan âm thầm kêu rên một tiếng, đứng lên, cúi đầu, vái lễ thượng tấu.

“Bẩm hoàng thượng, lúc ấy tiểu thần cũng không có cảm tưởng gì, chỉ nghĩ đi ba bước phải làm được một bài thơ, do đó cũng chỉ một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi! Cho nên tiểu thần cũng không có cảm hứng gì đặc biệt. Nếu vì vậy mà hoàng thượng cho rằng bài thơ này có thâm ý sâu sắc thì tiểu thần cho rằng đây hoàn toàn là một sự trùng hợp, thi từ của tiểu thần không tốt điều này Trang bảng nhãn cũng biết!”

“Trùng hợp? Trang đại nhân, ngài nói cảm hứng của ngài là trùng hợp thì cứ cho là như vậy thôi!”

Tư Đồ Minh Duệ tiếp lời của Trang Thư Lan… vừa uống rượu vừa từ tốn kín đáo nói.

“Trong vòng ba bước có thể làm ra một bài thơ tuyệt tác như thế, có phải Trang đại nhân may mắn quá hay không?”

“Tư Đồ đại nhân khen nhầm rồi.”

Trang Thư Lan cúi thấp đầu, ngữ khí càng tỏ ra khiêm tốn.

“Tiểu thần chỉ biết có sao nói vậy, còn về phần hoàng thượng có tin hay không, chuyện đó không nằm trong phạm vi năng lực của tiểu thần!”

Mọi người nghe xong Trang Thư Lan nói đều thoáng lo sợ. Lời nói tưởng chừng như khiêm tốn nhưng trong lúc lơ đãng lại đem tất cả vấn đề đẩy về phía hoàng thượng! Thiên hạ sao lại có người như vậy, lại dám đùn đẩy vấn đề về phía hoàng thượng. Hoàng thượng tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao. Thậm chí là thưởng hay phạt nàng cũng thế, tóm lại nàng là người không liên quan. Tư Đồ Minh Duệ nghe nàng nói cũng chỉ mỉm cười. Theo những gì hắn biết về Trang Thư Lan trong thời gian gần đây, lời nói ấy phù hợp với phong cách hành sự của nàng. Nếu như nàng dám một mình nhận trách nhiệm chuyện này thì ngược lại sẽ khiến Tư Đồ Minh Duệ cảm thấy đầu óc của nàng hôm nay có vấn đề.

Sắc mặt hoàng đế hơi khó coi, lời nói này của Trang Thư Lan quả là đủ “thâm”. Người ta đã thành thật bẩm báo, nếu lại hỏi tiếp sẽ thể hiện ra mình là người không biết độ lượng. Nhưng bài thơ hay như vậy sao có thể dùng hai chữ “trùng hợp” để giải thích? Chẳng lẽ Trang Thư Lan thực sự tài năng hơn người, hơn nữa nàng còn không muốn biểu hiện tài năng cho người khác xem?

Hoàng đế không nói khiến mọi người ở đây đều nơm nớp run sợ, ánh mắt trao đổi với nhau tuy nhiên cũng chỉ biết lắc đầu, đoán không ra trong đầu hoàng đế đang suy nghĩ cái gì.

“Phụ hoàng, nhi thần không tin những lời Trang đại nhân nói!”

Thái tử cười ưu nhã, phá vỡ sự im lặng.

“Phụ hoàng, chi bằng người lại ra đề bài khác để cho Trang đại nhân làm một bài thơ sẽ biết Trang đại nhân nói hai chữ “trùng hợp” kia đúng được bao nhiêu!”



“Lời của thái tử rất hợp với ý trẫm”

Hoàng đế gật đầu lại cười với vẻ mặt gian xảo nhìn Trang Thư Lan.

“Chi bằng thêm một lần nữa, nếu ba bước không thể làm thành thơ thì sẽ bị cách chức quan, ngay cả những người thân làm quan trong triều cũng cách chức, thế nào?”

“Khởi bẩm hoàng thượng, tiểu thần đã bị đuổi ra khỏi nhà, cũng đoạn tuyệt quan hệ cha con với Trang thừa tướng, điều này toàn bộ triều đình, người người trong kinh thành đều biết”

Trang Thư Lan bình thản đáp lời, cũng nói cho hoàng đế biết việc của người nhà không liên quan gì tới nàng. Mà cách chức quan căn bản Trang Thư Lan cũng sẽ không để ý.

Nàng lại dám uy hiếp trẫm! Hoàng đế trừng mắt, khoé miệng giật giật, nhìn Trang Thư Lan bình tĩnh thật có bản lĩnh ép thánh nhân tới mức phát điên! Sau một lúc lâu hoàng thượng mới chậm rãi nói.

“Vậy thì giáng xuống ba cấp, phạt ngươi ba năm lương bổng!”

Hừ, cho dù việc ngươi nói ra mối bất hòa với thừa tướng, trẫm cũng có biện pháp chỉnh ngươi! Trẫm không tin quan viên dưới gầm trời này lại không có hứng thú với quyền thế, tiền tài.

“Đương nhiên, nếu trong ba bước Trang ái khanh có thể làm được bài thơ theo yêu cầu của trẫm, nhất định trẫm sẽ trọng thưởng!”

“Tạ hoàng thượng!”

Trang Thư Lan cảm tạ sâu sắc, chỉ thiếu việc quỳ xuống nữa mà thôi.

Động tác này của Trang Thư Lan trước mặt mọi người làm cho hoàng đế vô cùng thoả mãn, nhất thời tâm tình cũng phấn chấn lên không ít, thuận miệng nói.

“Hoa mai là loài hoa thanh cao, lại được ví với người quân tử, từ xưa tới nay thi nhân đều yêu thích hoa mai. Vừa hay thái hậu cũng rất thích hoa mai, lúc tiên hoàng còn tại thế cũng đem bức hoạ hoa mai ban thưởng cho thái hậu, tiên hoàng từng nói khuê danh của thái hậu là Đới Trúc, vừa vặn cùng mai giao tôn nhau lên. Hiện tại trẫm muốn Trang ái khanh có thể vịnh một bài thơ về mai trúc được không?”

Giọng điệu hoàng đế kiên định, vừa dứt lời khiến Trang Thư Lan thiếu chút nữa lảo đảo ngã, hoàng đế này cũng quá… quá phong cách rồi, muốn nàng lấy hoa mai vịnh thái hậu! Chỉ một câu này thì với trí tưởng tượng phong phú vốn có, nàng đã nghi ngờ hoàng đế này với thái phi chắc chắn có bí mật! Hơn nữa nàng đã từng nhìn thấy động tác của hoàng đế với thái hậu một lần……. Nghĩ đi nghĩ lại Trang Thư Lan không nhịn được mà liếc nhìn thái phi đang ngồi ngay ngắn một bên, bị lạnh mà đỏ ửng cả mặt.

Duy trì vẻ mặt bình tĩnh đi về phía trước ba bước, không nhìn tới cung nữ bên cạnh đang đưa bút lông cho mình, Trang Thư Lan quỳ luôn xuống đất, giọng nói trầm thấp.

“Khởi bẩm hoàng thượng, thứ cho tiểu thần bất tài, tiểu thần không thể làm được theo yêu cầu của hoàng thượng. Xin hoàng thượng giáng tội!”

Cách chức quan thì cách chức quan, tốt nhất là giáng thẳng nàng xuống làm dân thường cho nhanh!

Hoàng thượng rất bực mình. Trang Thư Lan là ngu ngốc thật hay cố ý giả ngu, thậm chí ngay cả việc giáng chức, cắt lương bổng cũng không để ý tới! Hừ, nhất định là cố ý, nếu không tại sao nàng chưa nói một chữ mà đã xin trách tội!

“Hoàng thượng, thần cho rằng ba bước làm thơ thực là làm khó người khác, mới vừa rồi Trang đại nhân đi ba bước đã làm một bài thơ, chắc chắn đã dốc hết khả năng, tinh thần mệt mỏi. Chi bằng để cho Trang đại nhân về nhà làm thơ cho tốt sau đó trình lên cho hoàng thượng”

Tư Đồ Minh Duệ thấy sắc mặt hoàng thượng khó coi thì đứng lên chắp tay hành lễ nói.



Tư Đồ Minh Duệ cầu tình cho Trang Thư Lan. Những người khác kinh ngạc thì khỏi phải nói nhưng càng khiến cho các nàng tin rằng những lời đồn đại về quan hệ giữa Tư Đồ Minh Duệ và Trang Thư Lan nhất định không tầm thường! Nếu không tại sao hắn lại đứng ra nói giúp cho nàng? Nên nhớ rằng Tư Đồ Minh Duệ đã làm quan vài năm nay, hắn không hại người khác đã cảm tạ ông trời lắm rồi, chứ đừng trông mong hắn sẽ cầu xin hoàng thượng cho người khác.

Sắc mặt Trang Thư Dao đã tái xanh, vừa nghe hoàng đế nói sẽ liên luỵ tới mình thì tim nàng đã trực nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ thiếu chút đứng lên phủi sạch quan hệ với Trang Thư Lan. Cũng may Trang Thư Lan biết tự lượng sức mình, không vì một lời khen ngợi mà khiến đầu óc mụ mị. Nghĩ lại ngày trước lúc hai tỷ muội đối thơ thỉnh thoảng nàng cũng làm được vài câu thơ hay nhưng chỉ được một hai câu mà thôi.

Vừa rồi tưởng rằng Trang Thư Lan sẽ bị giáng chức, để sau này đỡ phải nhìn thấy nàng ta ở Hàn Lâm viện thì Tư Đồ Minh Duệ lại đứng ra cầu tình! Có người đứng ra nói giúp Trang Thư Lan với Trang Thư Dao không có gì quan trọng, nhưng tại sao lại là hắn? Nàng ta dựa vào cái gì mà có thể làm cho hắn đứng ra nói giúp?

“Xin hoàng thượng cho Trang thám hoa một chút thời gian, chắc chắn nàng sẽ làm được thơ, tuy có khả năng sẽ không hay được như bài thơ kia nhưng chắc chắn nàng sẽ hoàn thành tốt yêu cầu của hoàng thượng. Xin hoàng thượng nể mặt cha của tiểu thần hết lòng trung thành vì nước vì dân, tha thứ cho nhị muội một lần!”

Trang Thư Dao cũng đứng ra quỳ xuống trình tấu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tư Đồ Minh Duệ.

Tư Đồ Minh Duệ và Trang Thư Dao đều ra mặt, Trang Thư Lan tất sẽ không vui rồi. Thật khó mới có cơ hội tốt như vậy, có thể đường hoàng, an toàn mà rút khỏi chốn quan trường thị phi, sau đó mượn một ít bạc tìm nơi không có thế lực của Lãnh gia kinh doanh an nhàn mà sống. Nhưng tất cả suy tính của nàng đều bị hai người này phá rối. Huống chi thực sự nàng không hề muốn nghe lời của Trang Thư Dao, tại sao đột nhiên nàng ta lại nhắc tới Trang Đức? Nhưng nghĩ tới tình thế lúc này, nàng không thể tức giận, cho nên cúi đầu không nói, tiếp tục xem diễn biến rồi nghĩ ra đối sách.

“Hoàng thượng!”

Thái hậu cười nhìn Trang Thư Lan rồi mở miệng.

“Hoàng thượng thật ra là làm khó tiểu cô nương rồi, cô nương ấy vẫn còn nhỏ! Tuy rằng ai gia không hiểu thi từ nhưng vừa rồi ai gia thấy Trang thám hoa làm bài thơ kia rất hay, nói không phải quá lời, chỉ với bài thơ này cũng đã hơn trăm ngàn bài thơ khác rồi, Hoàng thượng cần gì phải làm khó nàng nữa! Tư Đồ đại nhân nói đúng, vừa rồi hai tỷ muội nàng đã dốc hết khả năng rồi, chỉ e lúc này vẫn chưa hồi phục! Hoàng thượng không tin có thể để cho Trang bảng nhãn thử xem!”

Trang Thư Dao vừa nghe xong, thân mình run lên một cái, không phải bởi vì hưng phấn mà là căng thẳng, lo lắng, từng giọt mồ hôi từ trán chảy xuống. Nhìn thấy điều này làm Trang Thư Lan cười thầm không thôi – nhất định Trang Thư Dao cũng sợ hoàng thượng sẽ dùng cách giáng chức, phạt lương bổng để trừng phạt! Hừ, ai bảo ngươi muốn thể hiện hình tượng đại tỷ thương yêu tiểu muội muội này cơ chứ? Biết rõ là hoạ mà còn cố tình nhảy vào, chắc chắn muốn cho hoàng thượng và những người khác có cái nhìn tốt về ngươi – nhìn thấy muội muội bị trục xuất khỏi nhà cũng quan tâm lo lắng, càng khiến hình tượng ôn nhã, hiền lương của ngươi tăng vùn vụt!

“Không cần!”

Hoàng đế khoát khoát tay tỏ vẻ không kiên nhẫn, ý bảo Trang Thư Lan và Trang Thư Dao đều đứng lên.

“Nếu thái hậu đã mở miệng cầu tình, vậy trẫm cũng tha cho Trang Thư Lan lần này vậy!”

Trang Thư Lan đứng dậy có chút không cam lòng, bỏ lỡ cơ hội lần này thì không biết tới bao giờ mới có cơ hội khác không liên luỵ tới tính mạng, an toàn rút khỏi quan trường đây.

“Tạ hoàng thượng! Tạ thái hậu!”

Cho dù trong lòng nàng rất bực mình nhưng miệng vẫn phải nói cảm ơn!

Hoàng thượng cũng không nói thêm gì, ánh mắt mang ý nghĩ sâu xa nhìn Trang Thư Dao và Trang Thư Lan, cho tới khi các nàng ngồi vào chỗ của mình. Sau đó lại nói chuyện tào lao vài câu với thái hậu, hoàng hậu, quý phi thì cũng rời đi. Tư Đồ Tu Nam, Tư Đồ Minh Duệ với vị hoàng tử kia cũng theo sát phía sau hoàng đế!

Trang Thư Lan nhìn bốn người đùng đùng đến rồi vội vã rời đi cũng không quan tâm cho lắm, chẳng qua lúc Tư Đồ Minh Duệ đi ngang qua nàng thì Trang Thư Lan không nhịn nổi mà tặng cho hắn hai chữ.

“Nhiều chuyện!”

Đương nhiên Tư Đồ Minh Duệ cũng thấy được giọng điệu tức giận trong lời nói của nàng, bước chân có chậm lại đôi chút cũng bỏ lại hai chữ “Trò chơi”, sau đó mỉm cười rời đi, chỉ còn lại Trang Thư Lan lâm vào trạng thái ngu ngơ, buồn bực… Bởi vì Trang Thư Lan hiểu được vừa rồi Tư Đồ Minh Duệ cố ý làm vậy! Chắc chắn hắn đoán trúng suy nghĩ của nàng cho nên mới cố tình đứng ra phá rối.

Nhưng mà làm sao hắn có thể đoán được suy nghĩ của nàng chứ? Chuyện vừa rồi tất cả chỉ là ngoài ý muốn, nàng cũng không trông đợi gì nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook