Chương 60: Dùng dao mổ trâu giết gà
Lạc Thanh
28/03/2016
Đợi Trang Thư Lan và Trang Thư Dao bước ra đứng song song với nhau ở chính giữa đình, hoàng hậu cười híp mắt nói.
“Bản cung tài sơ học thiển, không biết tìm đề mục nào hay để cho hai vị ái khanh thi tài. Cho nên bản cung vẫn theo tục nhân vậy(người phàm tục, bình thường), lấy đề tài vịnh mai như vừa rồi, mời hai vị ái khanh làm thơ từ. Nhưng để cho công bằng, bản cung sẽ cho hai vị ái khanh tự tay viết thơ do mình làm. Người đâu, mang giấy bút lên!”
Trang Thư Lan thầm than, hoàng hậu mà là một tục nhân sao? Nàng ta cố ý lấy đề mục là vịnh hoa mai thì có! Vừa rồi mọi người ở đây đã làm không ít những bài thơ về hoa mai, vậy mà giờ còn tiếp tục làm đề tài này, đương nhiên sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn nữa để tránh lặp lại những bài thơ của những nữ cử tử khác đã làm! Rõ ràng nàng ta cố tình gây khó dễ cho người khác!
“Được rồi! Bây giờ mời hai vị ái khanh đi ba bước!”
Vẻ mặt hoàng hậu tươi cười đắc ý.
Trang Thư Lan liếc nhìn cung nữ đang bưng giấy mực đứng hầu bên cạnh, lại thấy ánh mắt mong chờ của thái hậu chờ – Trang Thư Lan cảm thấy nghi ngờ, sống ở trong cung nhiều năm như vậy, ánh mắt của thái phi còn có thể thuần khiết như thế ư? – Nàng lại nhìn sang hoàng hậu, Thuần quý phi đang dùng ánh mắt giễu cợt nhìn nàng . Trang Thư Lan đang suy nghĩ xem có nên bộc lộ tài năng hay không để đả kích bọn họ? Nhưng nếu đả kích bọn họ thì sẽ khiến nàng nổi danh, liệu có chuốc lấy phiền toái hay không? Aizzzz…… còn thêm phiền toái gì được nữa! Hiện tại thân phận của nàng đã rất xấu hổ, thanh danh cũng quá kém, cho dù nàng không muốn lưu danh sử sách nhưng khó tránh khỏi điều tiếng thế gian, trở thành trò cười cho người khác!
“Trang thám hoa, khanh đã đi được ba bước rồi sao vẫn chưa làm thơ?”
Thuần quý phi nhắc nhở đúng lúc.
Lời nói của Thuần quý phi làm cho động tác của Trang Thư Lan đột ngột dừng lại. Chân phải nâng lên còn chưa kịp đặt xuống đất. Chân phải vừa thu về lại phát hiện ra lúc này nàng đang quay lưng về phía thái hậu, hoàng hậu, quý phi! Ô, chẳng lẽ là tự nhiên xoay người mà nàng không biết sao? Aizz, dẫu thế nào thì chắc tư thế này sẽ khiến mấy người đó khó chịu!.
“Bút!”
Trang Thư Lan không xoay người, chỉ giơ tay phải ra.
Một cây bút lông sói được đặt vào tay nàng, cùng lúc đó một tiểu thái giám cũng đặt trước mặt Trang Thư Lan một cái bàn gỗ nhỏ, cung nữ trải giấy hoa tiêm (giấy có hoa văn nhỏ) lên mặt bàn, dùng nghiên mực đè lên.
“Ta cần loại giấy tốt nhất của Tuyên Thành và một cây bút cỡ lớn !”
Trang Thư Lan không để ý tới bút, giấy thượng hạng đặt trên bàn gỗ mà nói.
Cung nữ nghe xong, nhanh chóng thay giấy bút mới. Bút đã thẫm đẫm mực, Trang Thư Lan đứng thẳng lưng, tay trái thả lỏng ra phía sau, tay phải múa bút, chỉ trong chốc lát đã đặt bút lông xuống, lui sang một bên.
Cùng lúc này, Trang Thư Dao cũng đã viết xong, cung nữ đưa thơ tới trước mặt thái phi, hoàng hậu, quý phi. Thái phi không nhận, chỉ cười nói.
“Ai gia cũng không biết mấy thứ này, cho nên cứ giao cho hoàng hậu và thuần quý phi xem thôi!”
Hoàng hậu cũng không từ chối, sau khi nhận lấy giấy, nhìn qua một lần rồi đưa cho Thuần quý phi. Thuần quý phi xem xong, hài lòng gật đầu, giao cho một nữ quan đứng bên cạnh đọc thơ lên lên, sau đó xem thơ của Trang Thư Lan.
Nữ quan tuân mệnh, sau khi nhận được thơ của Trang Thư Dao, cất cao giọng đọc.
耐得人间雪与霜,百花头上尔先香。
清风自有神仙骨,冷艳偏宜到玉堂。
梅花诗【清】俞樾内子
(Nài dé rénjiān xuě yǔ shuāng, bǎihuā tou shàng ěr xiān xiāng.
Qīngfēng zì yǒu shénxiān gǔ, lěng yàn piān yi dào yùtáng.)
“Nại biết dùng người gian tuyết dữ sương, bách hoa trên đầu ngươi tiên hương.
Gió mát tự có thần tiên cốt, lãnh diễm thiên nghi đáo ngọc đường.”
(Mai Hoa Thi của Học giả Du Việt đời Thanh.)
Mọi người nghe xong đều tấm tắc khen ngợi, bàn luận rôm rả, khuôn mặt Trang Thư Dao cũng không giấu được vẻ vui mừng, ngẩng đầu thẳng lưng ưỡn ngực mà đứng. Nàng lại nhìn thấy hoàng hậu cùng thuần quý phi đang nhíu mày nhăn mặt nhìn thơ của Trang Thư Lan thì đầu mày đuôi mắt đều toát lên sự vui mừng.
Nữ quan lại tiếp nhận bài thơ của Trang Thư Lan do Thuần quý phi đưa tới, nhìn xong cũng chau mày, sau một lúc lâu mới chậm rãi nhìn về phía Trang Thư Lan.
“Trang thám hoa, thứ cho mắt nô tỳ vụng về, chữ của ngài…… Nô tỳ chỉ có thể biết được vài chữ….”
“Đó là lối viết thảo*, dĩ nhiên ngươi sẽ không thể nhìn thấy rõ từng nét”
*kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh.
Trang Thư Lan cười nhạt, không thèm để ý nói.
Trang Thư Lan thích hành thư (một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo) và lối viết thảo – viết loại chữ này giống như kiểu chữ của các nhà thư pháp, có thể tiết kiệm được không ít thời gian và nét bút, nhưng ở Đại Đông hoàng triều, nữ nhân đều quen với sách viết bằng chữ Khải (một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách sau : Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt, Chung ̣̣,Đỉnh, Văn) là chính, cũng có người viết thể chữ lệ (loại chữ thông dụng thời Hán), còn hành thư và lối viết thảo đều bỏ qua cho rằng hành thư và lối viết thảo không thể hiện được vẻ xinh đẹp, tú lệ của nữ nhi. Đây cũng là lý do vì sao nữ quan không đọc được bài thơ của Trang Thư Lan.
“Bẩm hoàng hậu, thứ lỗi cho nô tỳ bất tài, nô tỳ cho rằng nên để cho Trang thám hoa đọc lên thì tốt hơn!”
Nữ quan phúc lễ thỉnh cầu hoàng hậu.
“Được rồi!”
Hoàng hậu nghiêm túc nhưng lại mang theo một chút hằn học.
“Khoan đã!”
Đúng lúc nữ quan đang cầm giấy muốn đưa cho Trang Thư Lan thì một giọng nói ôn hòa của nam nhân truyền tới. Đợi tới khi mọi người đều quay lại nhìn thì Tư Đồ Tu Nam đã đi tới bên cạnh Trang Thư Lan, chắp tay hành lễ với thái hậu, hoàng hậu, quý phi xong mới nói tiếp.
“Mẫu hậu, chuyện này không thể giải quyết như vậy được. Thơ của Trang bảng nhãn thì để cho nữ quan đọc lên, mà Trang thám hoa lại để tự nàng đọc. Nếu Trang thám hoa cảm thấy bài thơ của mình chưa được như ý, lén lút sửa lại vậy đối với Trang bảng nhãn mà nói rất không công bằng!”
Trang Thư Lan trợn mắt nhìn Tư Đồ Tu Nam. Nhân phẩm của nàng rất tốt nhưng từ miệng thái tử là hắn nói ra lại thành một kẻ tiểu nhân! Nhưng việc Tư Đồ Tu Nam lo lắng không phải là không có lý, bởi nghe xong thơ của Trang Thư Dao nàng cũng tính đổi một bài thơ khác thật – đây cũng là một nguyên nhân nàng dùng lối viết thảo, vì những người biết lối viết thảo này không nhiều lắm, nếu nữ quan kia không đọc được thì chắc chắn sẽ để cho nàng tự đọc, tới lúc đó nàng cũng có thể tuỳ cơ mà nghĩ ra đối sách. Nhưng chỉ lệch một chút, Trang Thư Lan biết nàng không thể toại nguyện rồi!
Bởi vì ………
“Thái tử nói rất có lý!”
Hoàng hậu cười cười.
“Là do bản cung nhất thời không suy nghĩ chu toàn nên mới xảy ra chuyện này. Ngày thường thái tử cũng có nghiên cứu về lối viết thảo đó, chi bằng thái tử đọc lên cho mọi người cùng nghe đi!”
“Nhi thần tuân mệnh!”
Thái tử nhận lấy tờ giấy từ tay nữ quan, mở ra nhìn cẩn thận một lần, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Trang Thư Lan, lộ ra hàm răng trắng đều.
“Chữ rất đẹp! Cứng rắn có lực, rõ ràng lại không mất đi vẻ thanh lịch, nếu không phải hôm nay đích thân nhìn thấy, bản cung thật không thể tin nét chữ lại xuất phát từ bàn tay của một nữ tử khuê các, đúng là hiếm thấy! Ngày khác bổn cung rất muốn thỉnh giáo Trang thám hoa!”
“Thái tử quá khen!”
Trang Thư Lan thi lễ xong, máy móc trả lời cũng không nói thêm điều gì. Nàng im lặng đứng một bên, không để ý tới ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ của nhóm nữ cử tử với người vừa được thái tử khích lệ – là nàng.
Tư Đồ Tu Nam cũng không để ý tới phản ứng của Trang Thư Lan, cầm giấy cao giọng đọc.
风雨送春归, 飞雪迎春到.
已是悬崖百丈冰, 犹有花枝俏.
俏也不争春, 只把春来报.
待到山花烂漫时, 她在丛中笑
(Fēngyǔ sòng chūn guī, fēi xuě yíngchūn dào.
Yǐ shì xuányá bǎizhàng bīng, yóu yǒu huāzhī qiào.
Qiào yě bùzhēng chūn, zhǐ bǎ chūnlái fù.
Dài dào shānhuā lànmàn shí, tā zài cóng zhōng xiào)
Mưa gió tống xuân về, tuyết bay hoa đón xuân đáo.
Đã vách núi trăm trượng băng, do có hoa chi tiếu.
Tiếu cũng không tranh xuân, chỉ đem xuân báo lại.
Đợi cho sơn hoa rực rỡ thì, nàng tại tùng trung cười
Sau khi Tư Đồ Tu Nam đọc xong, toàn bộ mọi người trong đình đều yên lặng, sự im lặng tới kì lạ. Cuối cùng bầu không khí im lặng này bị cắt đứt bởi một giọng nói vang dội của nam nhân.
“Hay hay hay! Xem ra trẫm tới rất đúng lúc, bài thơ vừa xong nghe thật là có khí phách, đúng là thơ hay!”
Nghe thấy kiểu xưng hô đặc biệt này, cho dù Trang Thư Lan không quay đầu lại cũng biết ai vừa tới. Nàng mau chóng quỳ xuống thỉnh an cùng với những nữ nhân khác, hoàng hậu và thuần quý phi cũng đứng dậy yên lặng quỳ thi lễ, thái hậu chưa hành lễ, chỉ chậm rãi đứng lên.
Hoàng đế vui cười hớn hở hô “ bình thân” xong cũng đi tới ngồi ở chiếc ghế chính giữa song song với thái hậu, hoàng hậu và quý phi ngồi ở hai bên. Cùng lúc đó, Trang Thư Lan ngạc nhiên phát hiện Tư Đồ Minh Duệ cũng đi theo, bên cạnh còn có một hoàng tử khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, hoàng tử kia đi tới ngồi xuống bên cạnh thuần quý phi, hiển nhiên đây chính là con trai của nàng. Tư Đồ Minh Duệ ngồi ở bàn thứ nhất bên phải Thuần quý phi, đối diện với Trang Thư Dao.
Lập tức,bầu không khí tại bữa tiệc thưởng mai lại càng kì quái hơn. Vốn chỉ có nữ tử bây giờ lại thêm bốn nam nhân, hoàng thượng, thái tử, hoàng tử thì không nói làm gì, bọn họ xuất hiện ở trong hậu cung là chuyện bình thường, nhưng còn Tư Đồ Minh Duệ, hắn xuất hiện ở nơi này thì dẫu thế nào cũng thấy thật khó hiểu.
Có điều, hiện tại Trang Thư Lan không có tâm trạng để ý tới việc hắn có mặt ở đây, ngầm xoa xoa bàn tay lạnh buốt, thậm chí trừng mắt tức giận với con sông nhỏ phía trước mặt – gió lạnh đúng là từ phía kia thổi tới. Trong lòng oán hận đám người ăn no không có việc gì làm này, các nàng thích tự mình nói mát thì thôi, sao còn phải gọi người khác tới “cùng thổi” kia chứ!
“Trang ái khanh tuổi còn nhỏ mà đã viết ra được những câu thơ quyết đoán như vậy! Nhưng trẫm vẫn muốn mời Trang ái khanh nói ra ý nghĩa của bài thơ đó!”
Hoàng đế cẩn thận đọc thơ một lần, sau đó gọi một mình Trang Thư Lan trình bày.
Nha! Nếu có lần tụ hội sau như thế này thì nhất định nàng sẽ cáo bệnh không thể bước xuống giường được! Ở cùng một chỗ với đám người này nói mát, châm chọc nhau chính nàng cũng trở thành đứa ngốc mất thôi! Trang Thư Lan vừa chăm chú oán hận, vừa đứng rét run. Theo phản xạ nàng kéo cao vạt áo, lại xoa xoa lỗ tai, kéo mũ quan thấp xuống che kín hai tai.
Vẻ mặt hoàng đế hơi khó coi, hắn gọi Trang Thư Lan, vậy mà nàng lại coi như không nghe thấy, liên tục làm động tác kia, đúng là khiêu chiến thiên uy! Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt với Trang Thư Lan vẫn còn “ vô tư” không biết gì.
“Hoàng thượng, hạ quan cho rằng, chắc Trang thám hoa hiểu nhầm hoàng thượng gọi Trang bảng nhãn cho nên mới không trả lời”
Đúng lúc này Tư Đồ Minh Duệ mở miệng, mắt cười nhìn người đang ngồi ở cuối cùng – Trang Thư Lan.
“Nếu hoàng thượng không tin có thể thử đổi lại cách xưng hô xem”
Hoàng thượng cân nhắc một lát, thấy lời Tư Đồ Minh Duệ nói không sai. Đang ngồi ở đây có hai người họ Trang, chỉ gọi Trang ái khanh thì đương nhiên hai người họ không biết là gọi ai. Vừa nghĩ thế, sắc mặt hoàng thượng dãn ra không ít, giọng nói cũng chậm lại.
“Trang Thư Lan, trẫm hỏi sao khanh lại không trả lời?”
“Bản cung tài sơ học thiển, không biết tìm đề mục nào hay để cho hai vị ái khanh thi tài. Cho nên bản cung vẫn theo tục nhân vậy(người phàm tục, bình thường), lấy đề tài vịnh mai như vừa rồi, mời hai vị ái khanh làm thơ từ. Nhưng để cho công bằng, bản cung sẽ cho hai vị ái khanh tự tay viết thơ do mình làm. Người đâu, mang giấy bút lên!”
Trang Thư Lan thầm than, hoàng hậu mà là một tục nhân sao? Nàng ta cố ý lấy đề mục là vịnh hoa mai thì có! Vừa rồi mọi người ở đây đã làm không ít những bài thơ về hoa mai, vậy mà giờ còn tiếp tục làm đề tài này, đương nhiên sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn nữa để tránh lặp lại những bài thơ của những nữ cử tử khác đã làm! Rõ ràng nàng ta cố tình gây khó dễ cho người khác!
“Được rồi! Bây giờ mời hai vị ái khanh đi ba bước!”
Vẻ mặt hoàng hậu tươi cười đắc ý.
Trang Thư Lan liếc nhìn cung nữ đang bưng giấy mực đứng hầu bên cạnh, lại thấy ánh mắt mong chờ của thái hậu chờ – Trang Thư Lan cảm thấy nghi ngờ, sống ở trong cung nhiều năm như vậy, ánh mắt của thái phi còn có thể thuần khiết như thế ư? – Nàng lại nhìn sang hoàng hậu, Thuần quý phi đang dùng ánh mắt giễu cợt nhìn nàng . Trang Thư Lan đang suy nghĩ xem có nên bộc lộ tài năng hay không để đả kích bọn họ? Nhưng nếu đả kích bọn họ thì sẽ khiến nàng nổi danh, liệu có chuốc lấy phiền toái hay không? Aizzzz…… còn thêm phiền toái gì được nữa! Hiện tại thân phận của nàng đã rất xấu hổ, thanh danh cũng quá kém, cho dù nàng không muốn lưu danh sử sách nhưng khó tránh khỏi điều tiếng thế gian, trở thành trò cười cho người khác!
“Trang thám hoa, khanh đã đi được ba bước rồi sao vẫn chưa làm thơ?”
Thuần quý phi nhắc nhở đúng lúc.
Lời nói của Thuần quý phi làm cho động tác của Trang Thư Lan đột ngột dừng lại. Chân phải nâng lên còn chưa kịp đặt xuống đất. Chân phải vừa thu về lại phát hiện ra lúc này nàng đang quay lưng về phía thái hậu, hoàng hậu, quý phi! Ô, chẳng lẽ là tự nhiên xoay người mà nàng không biết sao? Aizz, dẫu thế nào thì chắc tư thế này sẽ khiến mấy người đó khó chịu!.
“Bút!”
Trang Thư Lan không xoay người, chỉ giơ tay phải ra.
Một cây bút lông sói được đặt vào tay nàng, cùng lúc đó một tiểu thái giám cũng đặt trước mặt Trang Thư Lan một cái bàn gỗ nhỏ, cung nữ trải giấy hoa tiêm (giấy có hoa văn nhỏ) lên mặt bàn, dùng nghiên mực đè lên.
“Ta cần loại giấy tốt nhất của Tuyên Thành và một cây bút cỡ lớn !”
Trang Thư Lan không để ý tới bút, giấy thượng hạng đặt trên bàn gỗ mà nói.
Cung nữ nghe xong, nhanh chóng thay giấy bút mới. Bút đã thẫm đẫm mực, Trang Thư Lan đứng thẳng lưng, tay trái thả lỏng ra phía sau, tay phải múa bút, chỉ trong chốc lát đã đặt bút lông xuống, lui sang một bên.
Cùng lúc này, Trang Thư Dao cũng đã viết xong, cung nữ đưa thơ tới trước mặt thái phi, hoàng hậu, quý phi. Thái phi không nhận, chỉ cười nói.
“Ai gia cũng không biết mấy thứ này, cho nên cứ giao cho hoàng hậu và thuần quý phi xem thôi!”
Hoàng hậu cũng không từ chối, sau khi nhận lấy giấy, nhìn qua một lần rồi đưa cho Thuần quý phi. Thuần quý phi xem xong, hài lòng gật đầu, giao cho một nữ quan đứng bên cạnh đọc thơ lên lên, sau đó xem thơ của Trang Thư Lan.
Nữ quan tuân mệnh, sau khi nhận được thơ của Trang Thư Dao, cất cao giọng đọc.
耐得人间雪与霜,百花头上尔先香。
清风自有神仙骨,冷艳偏宜到玉堂。
梅花诗【清】俞樾内子
(Nài dé rénjiān xuě yǔ shuāng, bǎihuā tou shàng ěr xiān xiāng.
Qīngfēng zì yǒu shénxiān gǔ, lěng yàn piān yi dào yùtáng.)
“Nại biết dùng người gian tuyết dữ sương, bách hoa trên đầu ngươi tiên hương.
Gió mát tự có thần tiên cốt, lãnh diễm thiên nghi đáo ngọc đường.”
(Mai Hoa Thi của Học giả Du Việt đời Thanh.)
Mọi người nghe xong đều tấm tắc khen ngợi, bàn luận rôm rả, khuôn mặt Trang Thư Dao cũng không giấu được vẻ vui mừng, ngẩng đầu thẳng lưng ưỡn ngực mà đứng. Nàng lại nhìn thấy hoàng hậu cùng thuần quý phi đang nhíu mày nhăn mặt nhìn thơ của Trang Thư Lan thì đầu mày đuôi mắt đều toát lên sự vui mừng.
Nữ quan lại tiếp nhận bài thơ của Trang Thư Lan do Thuần quý phi đưa tới, nhìn xong cũng chau mày, sau một lúc lâu mới chậm rãi nhìn về phía Trang Thư Lan.
“Trang thám hoa, thứ cho mắt nô tỳ vụng về, chữ của ngài…… Nô tỳ chỉ có thể biết được vài chữ….”
“Đó là lối viết thảo*, dĩ nhiên ngươi sẽ không thể nhìn thấy rõ từng nét”
*kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh.
Trang Thư Lan cười nhạt, không thèm để ý nói.
Trang Thư Lan thích hành thư (một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo) và lối viết thảo – viết loại chữ này giống như kiểu chữ của các nhà thư pháp, có thể tiết kiệm được không ít thời gian và nét bút, nhưng ở Đại Đông hoàng triều, nữ nhân đều quen với sách viết bằng chữ Khải (một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách sau : Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt, Chung ̣̣,Đỉnh, Văn) là chính, cũng có người viết thể chữ lệ (loại chữ thông dụng thời Hán), còn hành thư và lối viết thảo đều bỏ qua cho rằng hành thư và lối viết thảo không thể hiện được vẻ xinh đẹp, tú lệ của nữ nhi. Đây cũng là lý do vì sao nữ quan không đọc được bài thơ của Trang Thư Lan.
“Bẩm hoàng hậu, thứ lỗi cho nô tỳ bất tài, nô tỳ cho rằng nên để cho Trang thám hoa đọc lên thì tốt hơn!”
Nữ quan phúc lễ thỉnh cầu hoàng hậu.
“Được rồi!”
Hoàng hậu nghiêm túc nhưng lại mang theo một chút hằn học.
“Khoan đã!”
Đúng lúc nữ quan đang cầm giấy muốn đưa cho Trang Thư Lan thì một giọng nói ôn hòa của nam nhân truyền tới. Đợi tới khi mọi người đều quay lại nhìn thì Tư Đồ Tu Nam đã đi tới bên cạnh Trang Thư Lan, chắp tay hành lễ với thái hậu, hoàng hậu, quý phi xong mới nói tiếp.
“Mẫu hậu, chuyện này không thể giải quyết như vậy được. Thơ của Trang bảng nhãn thì để cho nữ quan đọc lên, mà Trang thám hoa lại để tự nàng đọc. Nếu Trang thám hoa cảm thấy bài thơ của mình chưa được như ý, lén lút sửa lại vậy đối với Trang bảng nhãn mà nói rất không công bằng!”
Trang Thư Lan trợn mắt nhìn Tư Đồ Tu Nam. Nhân phẩm của nàng rất tốt nhưng từ miệng thái tử là hắn nói ra lại thành một kẻ tiểu nhân! Nhưng việc Tư Đồ Tu Nam lo lắng không phải là không có lý, bởi nghe xong thơ của Trang Thư Dao nàng cũng tính đổi một bài thơ khác thật – đây cũng là một nguyên nhân nàng dùng lối viết thảo, vì những người biết lối viết thảo này không nhiều lắm, nếu nữ quan kia không đọc được thì chắc chắn sẽ để cho nàng tự đọc, tới lúc đó nàng cũng có thể tuỳ cơ mà nghĩ ra đối sách. Nhưng chỉ lệch một chút, Trang Thư Lan biết nàng không thể toại nguyện rồi!
Bởi vì ………
“Thái tử nói rất có lý!”
Hoàng hậu cười cười.
“Là do bản cung nhất thời không suy nghĩ chu toàn nên mới xảy ra chuyện này. Ngày thường thái tử cũng có nghiên cứu về lối viết thảo đó, chi bằng thái tử đọc lên cho mọi người cùng nghe đi!”
“Nhi thần tuân mệnh!”
Thái tử nhận lấy tờ giấy từ tay nữ quan, mở ra nhìn cẩn thận một lần, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Trang Thư Lan, lộ ra hàm răng trắng đều.
“Chữ rất đẹp! Cứng rắn có lực, rõ ràng lại không mất đi vẻ thanh lịch, nếu không phải hôm nay đích thân nhìn thấy, bản cung thật không thể tin nét chữ lại xuất phát từ bàn tay của một nữ tử khuê các, đúng là hiếm thấy! Ngày khác bổn cung rất muốn thỉnh giáo Trang thám hoa!”
“Thái tử quá khen!”
Trang Thư Lan thi lễ xong, máy móc trả lời cũng không nói thêm điều gì. Nàng im lặng đứng một bên, không để ý tới ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ của nhóm nữ cử tử với người vừa được thái tử khích lệ – là nàng.
Tư Đồ Tu Nam cũng không để ý tới phản ứng của Trang Thư Lan, cầm giấy cao giọng đọc.
风雨送春归, 飞雪迎春到.
已是悬崖百丈冰, 犹有花枝俏.
俏也不争春, 只把春来报.
待到山花烂漫时, 她在丛中笑
(Fēngyǔ sòng chūn guī, fēi xuě yíngchūn dào.
Yǐ shì xuányá bǎizhàng bīng, yóu yǒu huāzhī qiào.
Qiào yě bùzhēng chūn, zhǐ bǎ chūnlái fù.
Dài dào shānhuā lànmàn shí, tā zài cóng zhōng xiào)
Mưa gió tống xuân về, tuyết bay hoa đón xuân đáo.
Đã vách núi trăm trượng băng, do có hoa chi tiếu.
Tiếu cũng không tranh xuân, chỉ đem xuân báo lại.
Đợi cho sơn hoa rực rỡ thì, nàng tại tùng trung cười
Sau khi Tư Đồ Tu Nam đọc xong, toàn bộ mọi người trong đình đều yên lặng, sự im lặng tới kì lạ. Cuối cùng bầu không khí im lặng này bị cắt đứt bởi một giọng nói vang dội của nam nhân.
“Hay hay hay! Xem ra trẫm tới rất đúng lúc, bài thơ vừa xong nghe thật là có khí phách, đúng là thơ hay!”
Nghe thấy kiểu xưng hô đặc biệt này, cho dù Trang Thư Lan không quay đầu lại cũng biết ai vừa tới. Nàng mau chóng quỳ xuống thỉnh an cùng với những nữ nhân khác, hoàng hậu và thuần quý phi cũng đứng dậy yên lặng quỳ thi lễ, thái hậu chưa hành lễ, chỉ chậm rãi đứng lên.
Hoàng đế vui cười hớn hở hô “ bình thân” xong cũng đi tới ngồi ở chiếc ghế chính giữa song song với thái hậu, hoàng hậu và quý phi ngồi ở hai bên. Cùng lúc đó, Trang Thư Lan ngạc nhiên phát hiện Tư Đồ Minh Duệ cũng đi theo, bên cạnh còn có một hoàng tử khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, hoàng tử kia đi tới ngồi xuống bên cạnh thuần quý phi, hiển nhiên đây chính là con trai của nàng. Tư Đồ Minh Duệ ngồi ở bàn thứ nhất bên phải Thuần quý phi, đối diện với Trang Thư Dao.
Lập tức,bầu không khí tại bữa tiệc thưởng mai lại càng kì quái hơn. Vốn chỉ có nữ tử bây giờ lại thêm bốn nam nhân, hoàng thượng, thái tử, hoàng tử thì không nói làm gì, bọn họ xuất hiện ở trong hậu cung là chuyện bình thường, nhưng còn Tư Đồ Minh Duệ, hắn xuất hiện ở nơi này thì dẫu thế nào cũng thấy thật khó hiểu.
Có điều, hiện tại Trang Thư Lan không có tâm trạng để ý tới việc hắn có mặt ở đây, ngầm xoa xoa bàn tay lạnh buốt, thậm chí trừng mắt tức giận với con sông nhỏ phía trước mặt – gió lạnh đúng là từ phía kia thổi tới. Trong lòng oán hận đám người ăn no không có việc gì làm này, các nàng thích tự mình nói mát thì thôi, sao còn phải gọi người khác tới “cùng thổi” kia chứ!
“Trang ái khanh tuổi còn nhỏ mà đã viết ra được những câu thơ quyết đoán như vậy! Nhưng trẫm vẫn muốn mời Trang ái khanh nói ra ý nghĩa của bài thơ đó!”
Hoàng đế cẩn thận đọc thơ một lần, sau đó gọi một mình Trang Thư Lan trình bày.
Nha! Nếu có lần tụ hội sau như thế này thì nhất định nàng sẽ cáo bệnh không thể bước xuống giường được! Ở cùng một chỗ với đám người này nói mát, châm chọc nhau chính nàng cũng trở thành đứa ngốc mất thôi! Trang Thư Lan vừa chăm chú oán hận, vừa đứng rét run. Theo phản xạ nàng kéo cao vạt áo, lại xoa xoa lỗ tai, kéo mũ quan thấp xuống che kín hai tai.
Vẻ mặt hoàng đế hơi khó coi, hắn gọi Trang Thư Lan, vậy mà nàng lại coi như không nghe thấy, liên tục làm động tác kia, đúng là khiêu chiến thiên uy! Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt với Trang Thư Lan vẫn còn “ vô tư” không biết gì.
“Hoàng thượng, hạ quan cho rằng, chắc Trang thám hoa hiểu nhầm hoàng thượng gọi Trang bảng nhãn cho nên mới không trả lời”
Đúng lúc này Tư Đồ Minh Duệ mở miệng, mắt cười nhìn người đang ngồi ở cuối cùng – Trang Thư Lan.
“Nếu hoàng thượng không tin có thể thử đổi lại cách xưng hô xem”
Hoàng thượng cân nhắc một lát, thấy lời Tư Đồ Minh Duệ nói không sai. Đang ngồi ở đây có hai người họ Trang, chỉ gọi Trang ái khanh thì đương nhiên hai người họ không biết là gọi ai. Vừa nghĩ thế, sắc mặt hoàng thượng dãn ra không ít, giọng nói cũng chậm lại.
“Trang Thư Lan, trẫm hỏi sao khanh lại không trả lời?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.