Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Chương 41: Bị hãm hại

Lạc Thanh

22/03/2016

Trang Thư Lan tưởng rằng nàng nói lung tung như vậy có thể làm cho Tư Đồ Minh Duệ thấy nàng chẳng khác gì những phàm phu tục tử trong thiên hạ, so với nữ nhân thời đại này còn không bằng, nhưng câu nói của hắn thiếu chút nữa làm nàng tức đến hộc máu.

“Những nữ nhân khác so với ngươi vừa có thể đánh lại có thể lui, có thể nhẫn nhịn chịu đựng, có thể đanh đá chua ngoa , những người như vậy ta đã thấy rất nhiều nhưng mà…….”

Tư Đồ Minh Duệ cười quỷ dị.

“Nữ nhân thích khiêu chiến như ngươi chẳng phải càng kích thích, càng có cảm giác muốn đạt được hay sao?”

Hắn nói như vậy có ý gì? Hắn cũng coi là một người bình thường, tính toán cái gì vậy? Chẳng qua mới gặp nhau có vài lần mà hắn liền cuồng ngôn loạn ngữ sao?

Trang Thư Lan cố đè nén tức giận, giữ chút bình tĩnh cuối cùng, tà tà nói.

“Ngươi không sợ một ngày nào đó toàn thân của ngươi bị dao đâm sao? Hoặc là ngươi bị thuần phục?”

Bị thuần phục? Nụ cười trên mặt Tư Đồ Minh Duệ càng lúc càng rõ, nhìn chằm chằm vào Trang Thư Lan, ánh mắt tràn đầy hoài nghi, ngữ điệu cũng tăng nhanh không ít.

“Rất thú vị! Dưới gầm trời này có kẻ muốn giết chết bản quan, có kẻ muốn nịnh bợ bản quan, nhưng còn chưa có người nói muốn thuần phục bản quan! A, nếu như bản quan không nhận việc khiêu chiến của ngươi vậy chẳng phải là bản quan quá yếu đuối rồi. Cho nên bản quan cũng muốn chờ xem Trang thám hoa sẽ làm thế nào để thuần phục bản quan đây?”

Tên này cũng thật là, nghe được câu nào là liền thổi phồng lên, nàng có nói muốn khiêu chiến với hắn sao? Muốn thuần phục hắn sao? Hắn cũng không phải là ngựa, thuần phục hắn làm cái gì? Nàng chỉ tuỳ tiện nói thôi vậy mà hắn lại tưởng là thật?

“Thật xin lỗi! Ta không phải là người thuẫn dưỡng động vật, đối với động vật hoang dại ta không hề có hứng thú!”

Trang Thư Lan lạnh lùng thốt lên.

“Thời gian không còn sớm nữa, hạ quan xin cáo từ trước!”

Từ giờ trở đi chỉ cần nơi nào có Tư Đồ Minh Duệ thì không có Trang Thư Lan nàng! Có thể tránh liền tránh, nếu như không thể tránh né thì coi như là người tàng hình vậy!

Vừa nói xong, còn chưa kịp nhấc chân rời đi, Trang Thư Lan đã cảm thấy thân thể cứng ngắc, sau đó không thể nhấc chân nổi. Thầm than một tiếng không tốt a! Nàng căn bản chưa nghĩ tới Tư Đồ Minh Duệ sẽ ra tay cho nên vừa rồi một chút ý thức phòng bị cũng không có!

Mà Tư Đồ Minh Duệ nháy mắt đã ở trước mặt nàng, trên mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng giống như đao nhọn bắn về phía Trang Thư Lan, không nặng không nhẹ nói.

“Trang Thư Lan ngươi sẽ vì câu nói vừa rồi mà phải trả giá đắt!”

Trang Thư Lan căng thẳng, có chút chần chờ trừng mắt nhìn Tư Đồ Minh Duệ. Nàng không biết vừa rồi nói gì mà chọc giận tới hắn, chẳng lẽ do nàng nói hắn là động vật sao? Aizz, tạm thời không thèm đoán hắn tức giận là do đâu nữa, hiện tại quan trọng nhất là Tư Đồ Minh Duệ đang thực sự tức giận. Hơn nữa nghe khẩu khí của hắn hình như không khiến nàng chết đi sống lại thì sẽ không bỏ qua.



“Được! Hạ quan xin chờ xem!”

Cá tính của nàng là không chịu thua, không chịu khuất phục, nàng không nghĩ sẽ thua khí thế của hắn. Khoé miệng khẽ nhếch tiếp nhận khiêu chiến, trong lòng nàng âm thầm chuẩn bị tâm lý – ngày sau mặc kệ hoàn cảnh có khó khăn như thế nào đều phải nhẫn nhịn, có lẽ Tư Đồ Minh Duệ này còn có thể giúp nàng hoàn thành một tâm nguyện!

“Hừ! Một đại nam nhân lại dám đánh lén một tiểu nữ nhân yếu đuối, thật đúng là hành vi hèn hạ ti tiện!”

Tư Đồ Minh Duệ lại khẽ cười một tiếng nhưng hàn ý ngùn ngụt.

“Hèn hạ, ti tiện thì sao? Trang thám hoa chẳng phải cũng đã từng đánh lén người khác sao? Nếu là hèn hạ vậy không phải nói nhiều, lập tức dùng hành động đi!”

Lập tức? Trang Thư Lan thấy khó hiểu, hắn muốn thế nào? Không phải hắn định…….. Nơi này cô nam quả nữ, lại là góc tối, hắn không phải là muốn……. Nghĩ đến đây, toàn thân Trang Thư Lan rét lạnh, bản thân tuy rằng không phải là quốc sắc thiên hương gì nhưng dù sao cũng là một nữ nhân – nghe nói nam nhân đói khát thì nữ nhân đẹp xấu cũng mặc kệ (có câu:Lên giường tắt đèn, tất cả nữ nhân đều như nhau) ặc!!!!

Mình không thể chủ động cũng không thể phản kháng, càng không thể chạy trốn không thể kêu – nếu lên tiếng hắn có thể điểm huyệt câm, cũng có khả năng hắn không làm gì chỉ chờ người đến ngược lại đổ vạ cho nàng cũng nên – loại sự tình này dám khẳng định Tư Đồ Minh Duệ làm ra được!

Thế này cũng không được, thế kia cũng chẳng xong, chẳng nhẽ để cho hắn muốn làm gì thì làm sao?

Trang Thư Lan âm tình bất định, tim đập loạn nhịp, lắng nghe một loạt tiếng bước chân đi về phía này. Có người tới? Nếu như mình đánh đòn phủ đầu có phải bây giờ được cứu rồi không? Trang Thư Lan mừng thầm, cũng bình tĩnh lên không ít, lắng nghe tiếng bước chân này, ước chừng cũng hơn mười người, trong đầu nàng đang nghĩ làm thế nào không tổn hại tới danh dự mà thoát thân an toàn.

Bên này nàng đang cật lực suy nghĩ biện pháp thoát thân thì Tư Đồ Minh Duệ vừa thưởng thức sắc mặt biến hoá của nàng, vừa đi lại khẽ cúi xuống bên tai nàng mềm giọng.

“Muốn biết cảm giác hoang dại là gì sao? Hôm nay bản quan vui vẻ sẽ cho ngươi tận mắt mà mở mang kiến thức!”

“Ngươi muốn làm cái gì?”

Trang Thư Lan theo bản năng hỏi.

Tư Đồ Minh Duệ cười thần bí, rất là gian trá, một tay khẽ nâng nhẹ cằm nàng.

“Ừm…… Để cho ngươi im lặng một chút thì làm dễ hơn!”

“Ngươi…….”

Trang Thư Lan đột nhiên mất đi giọng nói, bởi vì Tư Đồ Minh Duệ đã điểm á huyệt của nàng. Nàng không thể làm gì khác ngoài việc trừng mắt với hắn, trong lòng không ngừng suy đoán xem hắn định làm gì, cũng tự hỏi vừa rồi hắn tức giận có phải bởi vì nàng nói hắn “hoang dại”? Bởi vì hắn đang nói tới cảm giác hoang dại gì đó.

Không thể nói, không thể cử động, Trang Thư Lan chỉ có thể để mặc cho Tư Đồ Minh Duệ bài binh bố trận cho tới khi phía sau truyền đến một loạt tiếng động, theo sát sau chính là giọng Trang Đức đang nổi giận đùng đùng gầm thét.

“Trang Thư Lan! Ta sao lại có một nữ nhi không biết liêm sỉ như ngươi? Còn ở đó thất thần làm gì, mau buông Tư Đồ đại nhân ra tới đây cho ta!”



Nghe phía sau rít gào, nàng mới hiểu ra phương pháp trả thù của Tư Đồ Minh Duệ! Quả nhiên là ngoan độc, ti tiện, chỉ là phương pháp này không thể hiện hắn ti tiện bao nhiêu mà trong mắt Trang Đức cùng đám đại thần cho thấy nàng đê tiện biết bao nhiêu!

Hiện tại tình hình trước mặt Trang Đức cùng đám triều thần mang đèn lồng đi theo chứng kiến là: Nàng – Trang Thư Lan giống như người không xương quấn lấy Tư Đồ Minh Duệ, mà hắn chỉ biết đứng đó, lúng túng ngại ngùng.

“Trang nhị tiểu thư xin hãy tự trọng!”

Mà Trang Thư Lan lúc này vẫn quấn lấy Tư Đồ Minh Duệ không buông, cũng không nhúc nhích, không nói một lời mà im lặng. Điều này làm cho lửa giận của Trang Đức lại càng bùng phát, liếc mắt nhìn đám đại thần phía sau, bọn họ người người trên mặt châm biếm, thái đội chờ xem chuyện vui châu đầu ghé tai nói chuyện.

“Giáo nữ không nghiêm, đúng là gia đình bại hoại, đường đường là một thừa tướng đương triều mà nữ nhi của mình còn không dạy được, huống hồ còn muốn trợ giúp hoàng thượng cai trị một quốc gia sao”

Càng nghe càng làm cho lửa giận của Trang Đức trong nháy mắt bạo phát.

“Trang Thư Lan, nếu ngươi không mau tới đây, ta coi như không có nữ nhi là ngươi!”

Kỳ thật Trang Thư Lan cũng hiểu được cảm giác oan ức khi toàn bộ ánh mắt những người ở đây điều nhắm vào mình. Chẳng lẽ mình là người không có liêm sỉ, có thể ôm ấp, gần gũi với một người đàn ông trước mặt nhiều người như vậy? Chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy nàng đang bị người khác khống chế mà lại không thể nói sao? Cho dù không nhìn thấy thì bọn họ cũng phải trách tội nam nhân trước mặt này chứ? Aizz, tình huống này cho dù như thế nào thì chỉ có nữ nhân phải chịu thiệt a………..

Nghĩ tới đây nàng lại hung hăng liếc Tư Đồ Minh Duệ một cái. Nam nhân này dám ăn đậu hũ của lão nương, ngươi chết chắc rồi!

Tư Đồ Minh Duệ thản nhiên đón nhận ánh mắt xem thường của nàng, mỉm cười với Trang Thư Lan, cười tới mức khiến toàn thân nàng rợn cả tóc gáy, nhưng ở trong mắt người khác cũng chỉ là bất đắc dĩ cười khổ.

“Trang thừa tướng, ngài hãy để cho Trang đại tiểu thư đến giúp đỡ một chút, đem Trang nhị tiểu thư……..”

Nói xong lại dùng ánh mắt ái ngại liếc nhìn nữ nhân giống như bạch tuộc đang quấn lấy hắn – Trang Thư Lan. Cùng lúc này, Tư Đồ Minh Duệ ngầm nhẹ ra tay một chút giải khai huyệt đạo trên người nàng.

Trang Thư Dao nhìn thấy bộ dáng Trang Thư Lan như vậy thì trong đầu chỉ có một ý nghĩ – quả nhiên mẹ nào thì con nấy! Âm thầm liếc xéo Trang Thư Lan một cái lại thấy Trang Đức đen mặt gật đầu Trang Thư Dao đành chậm rãi tiến lên.

Trang Thư Lan cảm thấy huyệt đạo trên người được giải liền thuận tay đẩy mạnh Tư Đồ Minh Duệ ra giơ tay lên định cho hắn một cái tát – từ tiền thế tới kiếp này cho dù cuộc sống có không như ý như thế nào, cho dù bị người khác chửi mắng vũ nhục như thế nào, cũng chưa lần nào cả thể xác lẫn tinh thần bị người ta khinh thường hèn hạ như vậy!

Nhưng tay nàng vừa vung lên một nửa thì ngừng lại, nơi này còn có rất nhiều người đang nhìn, cho dù rõ ràng nàng chịu thiệt nhưng nói ra ai tin? Thanh danh vốn cũng đã bị bêu xấu rồi, nàng bây giờ trong mắt những người này cũng chỉ là loại phụ nữ lẳng lơ, không biết liêm sỉ mà thôi! Nếu hiện tại cái tát này rơi xuống ở trong mắt bọn họ lại mang một ý nghĩa khác!

Trang Thư Dao ngây ra nhìn tay Trang Thư Lan giơ lên, tim theo đó mà loạn mấy nhịp – Trang Thư Lan muốn đánh Tư Đồ đại nhân sao? Nàng nhất định là đánh lén Tư Đồ đại nhân không thành công, lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy, thẹn quá hoá giận mới muốn động thủ a! Dù gì Tư Đồ Minh Duệ cũng là nam nhi bảy thước, hô phong hoán vũ tại triều đình, hôm nay lại bị Trang Thư Lan biến thành “thúc thủ vô sách” như vậy! Trước kia tưởng rằng Trang Thư Lan chọc giận Tư Đồ Minh Duệ mới dùng phương pháp khác để sửa nàng, không ngờ Tư Đồ Minh Duệ lại bị Trang Thư Lan đánh trả như vậy !

Những suy nghĩ của người khác cũng không khác gì Trang Thư Dao, thậm chí còn có người mừng thầm khi thấy người khác gặp hoạ. Người hô phong hoán vũ như Tư Đồ Minh Duệ cũng có lúc phải cười khổ sao? Nhưng mà Trang thám hoa cùng Tư Đồ Minh Duệ trong lúc đó sao có thể có việc như vậy? Mọi người đều nghĩ rằng Trang Thư Lan trước kia tài trí thường thường, năm nay mới đi thi tuyển, chỉ sợ…… chỉ sợ trong chuyện này có cái gì đó không thể cho ai biết được a!

Cánh tay giơ lên lại chậm rãi hạ xuống, ánh mắt Trang Thư Lan phức tạp nhìn vẻ mặt châm biếm của Tư Đồ Minh Duệ vẫn không thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Phi Lười Của Tà Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook