Chương 35
Lạc Thanh
22/03/2016
Ăn no thì buồn ngủ. Ăn xong bữa đại tiệc miễn phí, Trang Thư Lan lại thấy buồn ngủ rồi nhưng Chương đại nhân và Tư Đồ Minh Duệ vẫn chưa có ý định rời đi – mà chủ yếu vẫn là Tư Đồ Minh Duệ không có ý muốn rời đi, Chương đại nhân nhăn mặt ngồi cạnh tiếp chuyện hắn. Nàng cảm thấy thật nhàm chán, nghe bọn họ nói qua nói lại cũng chỉ có một chuyện, thế nào mới là cách vơ vét hiệu quả nhất, trực tiếp nhất. Hai người một hỏi một đáp, đương nhiên là Tư Đồ Minh Duệ hỏi còn Chương đại nhân đáp.
“…. Không ngờ Chương đại nhân chỉ là khởi cư trú (thư ký ghi lời nói và hành động của vua) ( cái chức quan này trong triều Nguyễn nước ta, qt dịch là thư ký, ta lên google thấy chức quan này giống nên dịch vậy, có gì mọi người góp ý nha :D) mà cũng có nhiều phương pháp bòn rút, vơ vét a!”
Tư Đồ Minh Duệ nghe qua một đoạn Chương đại nhân thao thao bất tuyệt liền đưa ra một câu tổng kết. Tuy rằng hắn cười cũng chẳng khác bình thường là mấy nhưng Trang Thư Lan không nghe ra trong lời hắn có chút tán thưởng nào.
“Đâu có đâu có, là nhờ sự chỉ dẫn của Tư Đồ đại nhân”
Chương đại nhân cười híp mắt nói một câu như vậy.
Trang Thư Lan khoanh tay, liếc nhìn Chương đại nhân một cái, xác nhận hắn cũng không phải cố ý nói như vậy. Thật muốn cho Chương đại nhân một tràng pháo tay tán thưởng, ý hắn chính là thượng bất chính hạ tắc loạn. Quả thực hắn nói lời này không hề sai, cấp trên thế nào thì sẽ có cấp dưới như vậy. Tư Đồ Minh Duệ đường đường chính chính nhận hối lộ, vậy đám quan lại bên dưới tất nhiên cũng nghĩ hết biện pháp vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng, nếu không chỉ trông vào lương bổng của bọn họ sao có thể lấy phong bao lớn như vậy đưa cho hắn? Nghĩ đến đây, Trang Thư Lan lại ném cho Tư Đồ Minh Duệ một cái nhìn đầy ác cảm. Hiện tại Đại Đông hoàng triều có vẻ như quốc thái dân an, kỳ thực cục diện rất loạn, vậy mà hắn vẫn có thể trụ vững như thế, đúng là thế lực không nhỏ!
“Trang đại nhân có ý kiến gì với Chương đại nhân sao?”
Tư Đồ Minh Duệ cũng không bỏ qua nàng, liếc mắt một cái nhưng lúc này mặt mày Trang Thư Lan tỉnh bơ, không bộc lộ một chút ác ý, mà lại còn thêm vài phần kiều mỵ.
“Không có!”
Nàng không chút suy nghĩ phủ nhận. Lời vừa ra khỏi miệng Trang Thư Lan mới âm thầm hối hận nàng trả lời nhanh chóng quá cho nên vội mở miệng,
“Tư Đồ đại nhân, hạ quan còn có chuyện quan trọng cần làm, xin được cáo lui trước.”
Vừa nói vừa đứng dậy thi lễ ra vẻ thực sự có việc khẩn cấp.
“Có chuyện gì mà phải đi vội vã như vậy?”
Tư Đồ Minh Duệ giương mắt nhìn, ánh mắt vô cùng phong tình.
“Liên tục mấy ngày qua chúng ta mạnh bất ly giao (không rời nhau nửa bước), ta cũng không biết khi nào ngươi có chuyện quan trọng!”
Mạnh bất ly giao! Trang Thư Lan cảm thấy rét run, nhìn miệng Chương đại nhân đang há to không cất nên lời. Chương đại nhân này nhất định là hiểu nhầm rồi! Nhưng Trang Thư Lan không có ý định giải thích, bởi vì cái gọi là giải thích chính là che giấu, hơn nữa, Tư Đồ Minh Duệ tự nguyện trở thành vật hi sinh kế tiếp, nàng cũng không có bất cứ ý kiến gì.
“Đến Hàn Lâm viện tìm hiểu tình hình!”
Trang Thư Lan thuận miệng tìm một cái cớ, mà lời này cũng không phải là giả. Hoàng đế nói ngày hôm đó có thể vào triều làm việc, rồi lại sửa thành ba ngày sau , tính ra thì đúng là ngày mai rồi. Cho nên hôm nay đến Hàn Lâm viện để làm quen với hoàn cảnh thật là lý do tốt để rời đi.
“Trước không vội, đợi lát nữa bản quan đi cùng ngươi!”
Tư Đồ Minh Duệ cười như gió xuân nhưng trong mắt nàng lại biến thành từng cơn gió lạnh quét qua.
“Tư Đồ đại nhân bộn bề nghìn việc chia sẻ ưu phiền với hoàng thượng, những chuyện nhỏ nhặt này sao dám phiền Tư Đồ đại nhân tự mình đi chứ?”
Mặt Trang Thư Lan không đỏ, mắt không chớp thổi phồng lên – bây giờ khả năng nói dối không chớp mắt của nàng đã tăng lên không ít a!
“Ta và ngươi cùng là quan, tình nghĩa đồng nghiệp bản quan vẫn phải có.”
Nét tươi cười của Tư Đồ Minh Duệ vẫn chưa giảm nửa phần.
Hắn có tình nghĩa đồng nghiệp sao? Hắn không đá người một cước coi như đã là tốt lắm rồi sao dám nói tới tình nghĩa! trong lòng Trang Thư Lan muốn phỉ nhổ một bãi nước bọt nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm lại.
“Tư Đồ đại nhân! ý tốt của ngài hạ quan xin nhận, nhưng mà hạ quan chưa muốn đi Hàn Lâm viện ngay lúc này, trước hết hạ quan muốn trở về phủ để tới Hàn Lâm viện cùng tỷ tỷ.”
Nếu hắn dùng kiểu gì cũng muốn đi cùng nàng tới Hàn Lâm viện, nàng cũng không ngại mang theo Trang Thư Dao để cho Trang Thư Dao trị hắn.
“Có thể đi cùng hai vị giai nhân thật sự là diễm phúc của bản quan. Hôm nay bản quan sao lại có được vinh hạnh như thế này?”
Tư Đồ Minh Duệ vẫn tươi cười, quay đầu nói với Chương đại nhân hình như đã hoá đá lâu ngày nói.
“Chương đại nhân, ngài cho rằng có đúng không?”
“A? Đúng a!”
Chương đại nhân hoàn hồn, liền nghênh tiếp.
“Tục ngữ nói, nam nữ phối hợp, làm việc không phiền luỵ….”
Mặt Trang Thư Lan tối sầm, thật sự hoài nghi Chương đại nhân sao có thể lên tới địa vị này, có lúc nói chuyện coi như bình thường nhưng có lúc chẳng khác gì nói chuyện không đâu.
“Ha! Chương đại nhân nói lời này thật chí lý!”
Tư Đồ Minh Duệ cao giọng cười, ánh mắt chuyển tới trên người Trang Thư Lan
“Nói như vậy hôm nay nhờ có Trang đại nhân ở đây, bản quan mới có được bữa điểm tâm ngon miệng như thế này a!”
“Ha ha, đúng đúng đúng!”
Chương đại nhân nhanh miệng phụ hoạ ở một bên, đồng thời trong lòng quyết định lần sau nếu đút lót Tư Đồ Minh Duệ có lẽ nên trực tiếp mời hắn tới Túy Xuân Uyển sẽ hiệu quả hơn.
Trang Thư Lan nhìn vẻ mặt bí hiểm của hai nam nhân này, nắm thật chặt tay sau đó lại chậm rãi buông ra, không nói một câu xoay người bước đi. Còn ở lại đây đôi co với bọn họ chính là một hành động ngu ngốc. Cái tên Tư Đồ Minh Duệ kia rõ ràng nhằm vào nàng, hơn nữa mỗi câu nói đều chiếm thế thượng phong. Đối với loại người da mặt dày như hắn, biện pháp tốt nhất chính là lờ đi không để ý tới. Chẳng lẽ hắn là loại người nếu ngươi không dây tới hắn thì hắn không chọc giận ngươi sao? Đương nhiên không phải! Nếu không làm sao hắn có thể vô duyên vô cớ nhắm vào nàng cơ chứ!
Trang Thư Lan đau đầu suy nghĩ – ở chung với hắn quả thật rất mệt óc, dù có quyết tâm là vách tường hoa vô tri thì thế nào hắn cũng nghĩ mọi cách làm cho nó không được yên thân.
Trang Thư Lan vừa nghĩ vừa bước nhanh hơn, đồng thời cũng quyết định sau này nơi nào có hắn thì nàng càng phải tránh xa, để tránh hắn lấy nàng ra làm món đồ chơi giải khuây. Đương nhiên không phải sợ hắn mà là nàng lười không muốn phải mệt óc với hắn, huống chi nàng còn muốn một cuộc sống bình thản sau này!
“Ai da, nếu như Trang đại nhân cố ý muốn rời đi vậy thì bản quan cũng không ép!”
Tư Đồ Minh Duệ khẽ cười một tiếng, nhìn thân ảnh hữu khí vô lực trước mắt nói.
“Vậy đêm nay hẹn gặp ngài ở Quỳnh Lâm Yến trong cung!”
Quỳnh Lâm Yến? Lại là cái quỷ quái gì nữa? lông mày Trang Thư Lan khẽ nhíu lại, đây không phải là hoàng đế mở tiệc cho mời toàn bộ đại thần trong triều tới chúc mừng tam giáp sao… Mặc kệ đi! A, nếu quả thật có Quỳnh Lâm Yến vậy nhất định có việc tân khoa tam giáp cưỡi ngựa dạo phố rồi!
Cưỡi ngựa dạo phố? Trang Thư Lan nhẹ nhàng lặp lại một tiếng, trong lòng chấn động, một cỗ dự cảm không tốt dâng lên.
“Chương đại nhân, xin hỏi năm nay tân khoa tam giáp cưỡi ngựa dạo phố là khi nào?”
Ngày ấy tiếp thánh chỉ hình như công công có nhắc tới việc này. Đáng tiếc Trang Thư Lan lúc đấy không chú tâm, hơn nữa vị công công kia dài dòng nói mãi không hết cho nên nàng đành nhắm mắt dưỡng thần, sau đó không cẩn thận mà đi “gặp thần” thật!
“Hả? Trang đại nhân hỏi lời này thật giống đùa, rõ ràng mới có ngày hôm qua, sao Trang đại nhân lại có thể quên được!”
Vẻ mặt Chương đại nhân kinh ngạc.
“Ngày mai Trang đại nhân còn tham gia cưỡi ngựa dạo phố, sao hôm nay lại hỏi bản quan rồi?”
Ngày hôm qua nàng tham gia dạo phố? Nha đầu tên Lưu Hương kia không phải nói mình ngủ mê một ngày một đêm sao? Vậy…. Chương đại nhân muốn nói tới chuyện gì?
“Chương đại nhân, ngài xác định ngày hôm qua ngài tận mắt thấy ta ngồi kiệu dạo phố?”
Trang Thư Lan bình tĩnh lại hỏi.
Ở triều đại này nữ tân khoa sẽ không phải tự mình cưỡi ngựa mà là ngồi trên xe ngựa dạo phố một vòng.
“Đây là điều đương nhiên”
Chương đại nhân khẳng định. Thấy Trang Thư Lan hoài nghi thì rất bất mãn. Năm nay có hai nữ nhân trong tam giáp, sớm đã náo động kinh thành, khi dạo phố có rất nhiều dân chúng tiến đến vây xem, đương nhiên trong đó cũng có các quan lại trong triều.
“Chỉ là hôm qua Trang đại nhân dùng khăn che mặt, nói là do bị nhiễm phong hàn – thế nào, đừng nói ngay cả việc này Trang đại nhân cũng không nhớ đấy!”
Chương đại nhân bỗng nhiên chuyển đề tài, thử thăm dò hỏi.
“Đa tạ Chương đại nhân quan tâm, hạ quan đã đỡ nhiều, nếu không tại sao có thể tới nơi này ăn “điểm tâm sáng” cùng Chương đại nhân được?”
Tuy trong lòng Trang Thư Lan tràn đầy nghi hoặc nhưng mặt cũng không hề đổi sắc.
“Hạ quan xin cáo lui trước!”
Lại thi lễ, xoay người bước ra khỏi đại môn đi ra ngoài.
Ngày hôm qua đã có người thay nàng đi làm Hầu tử sao? Trang Thư Lan vẫn phải cám ơn vị Trang thám hoa giả mạo kia. Nhưng là không biết màn kịch này do ai sắp đặt, nếu bị hoàng đế phát hiện chuyện giả mạo này, liệu có chu di cửu tộc? Ai! Quên đi, mặc kệ là do ai sắp đặt, chỉ cần không phải nàng an bài là tốt rồi, nếu không may bị tố giác,vậy…… vậy đến lúc đó tính sau!
Trang Thư Lan từ từ đi về phía phủ Thừa tướng, từ từ suy nghĩ…
“…. Không ngờ Chương đại nhân chỉ là khởi cư trú (thư ký ghi lời nói và hành động của vua) ( cái chức quan này trong triều Nguyễn nước ta, qt dịch là thư ký, ta lên google thấy chức quan này giống nên dịch vậy, có gì mọi người góp ý nha :D) mà cũng có nhiều phương pháp bòn rút, vơ vét a!”
Tư Đồ Minh Duệ nghe qua một đoạn Chương đại nhân thao thao bất tuyệt liền đưa ra một câu tổng kết. Tuy rằng hắn cười cũng chẳng khác bình thường là mấy nhưng Trang Thư Lan không nghe ra trong lời hắn có chút tán thưởng nào.
“Đâu có đâu có, là nhờ sự chỉ dẫn của Tư Đồ đại nhân”
Chương đại nhân cười híp mắt nói một câu như vậy.
Trang Thư Lan khoanh tay, liếc nhìn Chương đại nhân một cái, xác nhận hắn cũng không phải cố ý nói như vậy. Thật muốn cho Chương đại nhân một tràng pháo tay tán thưởng, ý hắn chính là thượng bất chính hạ tắc loạn. Quả thực hắn nói lời này không hề sai, cấp trên thế nào thì sẽ có cấp dưới như vậy. Tư Đồ Minh Duệ đường đường chính chính nhận hối lộ, vậy đám quan lại bên dưới tất nhiên cũng nghĩ hết biện pháp vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng, nếu không chỉ trông vào lương bổng của bọn họ sao có thể lấy phong bao lớn như vậy đưa cho hắn? Nghĩ đến đây, Trang Thư Lan lại ném cho Tư Đồ Minh Duệ một cái nhìn đầy ác cảm. Hiện tại Đại Đông hoàng triều có vẻ như quốc thái dân an, kỳ thực cục diện rất loạn, vậy mà hắn vẫn có thể trụ vững như thế, đúng là thế lực không nhỏ!
“Trang đại nhân có ý kiến gì với Chương đại nhân sao?”
Tư Đồ Minh Duệ cũng không bỏ qua nàng, liếc mắt một cái nhưng lúc này mặt mày Trang Thư Lan tỉnh bơ, không bộc lộ một chút ác ý, mà lại còn thêm vài phần kiều mỵ.
“Không có!”
Nàng không chút suy nghĩ phủ nhận. Lời vừa ra khỏi miệng Trang Thư Lan mới âm thầm hối hận nàng trả lời nhanh chóng quá cho nên vội mở miệng,
“Tư Đồ đại nhân, hạ quan còn có chuyện quan trọng cần làm, xin được cáo lui trước.”
Vừa nói vừa đứng dậy thi lễ ra vẻ thực sự có việc khẩn cấp.
“Có chuyện gì mà phải đi vội vã như vậy?”
Tư Đồ Minh Duệ giương mắt nhìn, ánh mắt vô cùng phong tình.
“Liên tục mấy ngày qua chúng ta mạnh bất ly giao (không rời nhau nửa bước), ta cũng không biết khi nào ngươi có chuyện quan trọng!”
Mạnh bất ly giao! Trang Thư Lan cảm thấy rét run, nhìn miệng Chương đại nhân đang há to không cất nên lời. Chương đại nhân này nhất định là hiểu nhầm rồi! Nhưng Trang Thư Lan không có ý định giải thích, bởi vì cái gọi là giải thích chính là che giấu, hơn nữa, Tư Đồ Minh Duệ tự nguyện trở thành vật hi sinh kế tiếp, nàng cũng không có bất cứ ý kiến gì.
“Đến Hàn Lâm viện tìm hiểu tình hình!”
Trang Thư Lan thuận miệng tìm một cái cớ, mà lời này cũng không phải là giả. Hoàng đế nói ngày hôm đó có thể vào triều làm việc, rồi lại sửa thành ba ngày sau , tính ra thì đúng là ngày mai rồi. Cho nên hôm nay đến Hàn Lâm viện để làm quen với hoàn cảnh thật là lý do tốt để rời đi.
“Trước không vội, đợi lát nữa bản quan đi cùng ngươi!”
Tư Đồ Minh Duệ cười như gió xuân nhưng trong mắt nàng lại biến thành từng cơn gió lạnh quét qua.
“Tư Đồ đại nhân bộn bề nghìn việc chia sẻ ưu phiền với hoàng thượng, những chuyện nhỏ nhặt này sao dám phiền Tư Đồ đại nhân tự mình đi chứ?”
Mặt Trang Thư Lan không đỏ, mắt không chớp thổi phồng lên – bây giờ khả năng nói dối không chớp mắt của nàng đã tăng lên không ít a!
“Ta và ngươi cùng là quan, tình nghĩa đồng nghiệp bản quan vẫn phải có.”
Nét tươi cười của Tư Đồ Minh Duệ vẫn chưa giảm nửa phần.
Hắn có tình nghĩa đồng nghiệp sao? Hắn không đá người một cước coi như đã là tốt lắm rồi sao dám nói tới tình nghĩa! trong lòng Trang Thư Lan muốn phỉ nhổ một bãi nước bọt nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm lại.
“Tư Đồ đại nhân! ý tốt của ngài hạ quan xin nhận, nhưng mà hạ quan chưa muốn đi Hàn Lâm viện ngay lúc này, trước hết hạ quan muốn trở về phủ để tới Hàn Lâm viện cùng tỷ tỷ.”
Nếu hắn dùng kiểu gì cũng muốn đi cùng nàng tới Hàn Lâm viện, nàng cũng không ngại mang theo Trang Thư Dao để cho Trang Thư Dao trị hắn.
“Có thể đi cùng hai vị giai nhân thật sự là diễm phúc của bản quan. Hôm nay bản quan sao lại có được vinh hạnh như thế này?”
Tư Đồ Minh Duệ vẫn tươi cười, quay đầu nói với Chương đại nhân hình như đã hoá đá lâu ngày nói.
“Chương đại nhân, ngài cho rằng có đúng không?”
“A? Đúng a!”
Chương đại nhân hoàn hồn, liền nghênh tiếp.
“Tục ngữ nói, nam nữ phối hợp, làm việc không phiền luỵ….”
Mặt Trang Thư Lan tối sầm, thật sự hoài nghi Chương đại nhân sao có thể lên tới địa vị này, có lúc nói chuyện coi như bình thường nhưng có lúc chẳng khác gì nói chuyện không đâu.
“Ha! Chương đại nhân nói lời này thật chí lý!”
Tư Đồ Minh Duệ cao giọng cười, ánh mắt chuyển tới trên người Trang Thư Lan
“Nói như vậy hôm nay nhờ có Trang đại nhân ở đây, bản quan mới có được bữa điểm tâm ngon miệng như thế này a!”
“Ha ha, đúng đúng đúng!”
Chương đại nhân nhanh miệng phụ hoạ ở một bên, đồng thời trong lòng quyết định lần sau nếu đút lót Tư Đồ Minh Duệ có lẽ nên trực tiếp mời hắn tới Túy Xuân Uyển sẽ hiệu quả hơn.
Trang Thư Lan nhìn vẻ mặt bí hiểm của hai nam nhân này, nắm thật chặt tay sau đó lại chậm rãi buông ra, không nói một câu xoay người bước đi. Còn ở lại đây đôi co với bọn họ chính là một hành động ngu ngốc. Cái tên Tư Đồ Minh Duệ kia rõ ràng nhằm vào nàng, hơn nữa mỗi câu nói đều chiếm thế thượng phong. Đối với loại người da mặt dày như hắn, biện pháp tốt nhất chính là lờ đi không để ý tới. Chẳng lẽ hắn là loại người nếu ngươi không dây tới hắn thì hắn không chọc giận ngươi sao? Đương nhiên không phải! Nếu không làm sao hắn có thể vô duyên vô cớ nhắm vào nàng cơ chứ!
Trang Thư Lan đau đầu suy nghĩ – ở chung với hắn quả thật rất mệt óc, dù có quyết tâm là vách tường hoa vô tri thì thế nào hắn cũng nghĩ mọi cách làm cho nó không được yên thân.
Trang Thư Lan vừa nghĩ vừa bước nhanh hơn, đồng thời cũng quyết định sau này nơi nào có hắn thì nàng càng phải tránh xa, để tránh hắn lấy nàng ra làm món đồ chơi giải khuây. Đương nhiên không phải sợ hắn mà là nàng lười không muốn phải mệt óc với hắn, huống chi nàng còn muốn một cuộc sống bình thản sau này!
“Ai da, nếu như Trang đại nhân cố ý muốn rời đi vậy thì bản quan cũng không ép!”
Tư Đồ Minh Duệ khẽ cười một tiếng, nhìn thân ảnh hữu khí vô lực trước mắt nói.
“Vậy đêm nay hẹn gặp ngài ở Quỳnh Lâm Yến trong cung!”
Quỳnh Lâm Yến? Lại là cái quỷ quái gì nữa? lông mày Trang Thư Lan khẽ nhíu lại, đây không phải là hoàng đế mở tiệc cho mời toàn bộ đại thần trong triều tới chúc mừng tam giáp sao… Mặc kệ đi! A, nếu quả thật có Quỳnh Lâm Yến vậy nhất định có việc tân khoa tam giáp cưỡi ngựa dạo phố rồi!
Cưỡi ngựa dạo phố? Trang Thư Lan nhẹ nhàng lặp lại một tiếng, trong lòng chấn động, một cỗ dự cảm không tốt dâng lên.
“Chương đại nhân, xin hỏi năm nay tân khoa tam giáp cưỡi ngựa dạo phố là khi nào?”
Ngày ấy tiếp thánh chỉ hình như công công có nhắc tới việc này. Đáng tiếc Trang Thư Lan lúc đấy không chú tâm, hơn nữa vị công công kia dài dòng nói mãi không hết cho nên nàng đành nhắm mắt dưỡng thần, sau đó không cẩn thận mà đi “gặp thần” thật!
“Hả? Trang đại nhân hỏi lời này thật giống đùa, rõ ràng mới có ngày hôm qua, sao Trang đại nhân lại có thể quên được!”
Vẻ mặt Chương đại nhân kinh ngạc.
“Ngày mai Trang đại nhân còn tham gia cưỡi ngựa dạo phố, sao hôm nay lại hỏi bản quan rồi?”
Ngày hôm qua nàng tham gia dạo phố? Nha đầu tên Lưu Hương kia không phải nói mình ngủ mê một ngày một đêm sao? Vậy…. Chương đại nhân muốn nói tới chuyện gì?
“Chương đại nhân, ngài xác định ngày hôm qua ngài tận mắt thấy ta ngồi kiệu dạo phố?”
Trang Thư Lan bình tĩnh lại hỏi.
Ở triều đại này nữ tân khoa sẽ không phải tự mình cưỡi ngựa mà là ngồi trên xe ngựa dạo phố một vòng.
“Đây là điều đương nhiên”
Chương đại nhân khẳng định. Thấy Trang Thư Lan hoài nghi thì rất bất mãn. Năm nay có hai nữ nhân trong tam giáp, sớm đã náo động kinh thành, khi dạo phố có rất nhiều dân chúng tiến đến vây xem, đương nhiên trong đó cũng có các quan lại trong triều.
“Chỉ là hôm qua Trang đại nhân dùng khăn che mặt, nói là do bị nhiễm phong hàn – thế nào, đừng nói ngay cả việc này Trang đại nhân cũng không nhớ đấy!”
Chương đại nhân bỗng nhiên chuyển đề tài, thử thăm dò hỏi.
“Đa tạ Chương đại nhân quan tâm, hạ quan đã đỡ nhiều, nếu không tại sao có thể tới nơi này ăn “điểm tâm sáng” cùng Chương đại nhân được?”
Tuy trong lòng Trang Thư Lan tràn đầy nghi hoặc nhưng mặt cũng không hề đổi sắc.
“Hạ quan xin cáo lui trước!”
Lại thi lễ, xoay người bước ra khỏi đại môn đi ra ngoài.
Ngày hôm qua đã có người thay nàng đi làm Hầu tử sao? Trang Thư Lan vẫn phải cám ơn vị Trang thám hoa giả mạo kia. Nhưng là không biết màn kịch này do ai sắp đặt, nếu bị hoàng đế phát hiện chuyện giả mạo này, liệu có chu di cửu tộc? Ai! Quên đi, mặc kệ là do ai sắp đặt, chỉ cần không phải nàng an bài là tốt rồi, nếu không may bị tố giác,vậy…… vậy đến lúc đó tính sau!
Trang Thư Lan từ từ đi về phía phủ Thừa tướng, từ từ suy nghĩ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.