Chương 36: CHƯƠNG 36
Lạc Thanh
22/03/2016
Trở lại phủ Thừa tướng, Trang Đức chỉ liếc nhìn nàng một cái, hỏi một câu.
“Đã quay về?”
Cũng không có nói gì hơn. Đại chủ nhân của Trang phủ cũng không có chất vấn nàng, tất nhiên những người khác cũng không dám ra mặt nói gì. Chỉ có Trang Thư Dao giống giận mà không giận, oán mà không oán, hận mà không dám hận trừng mắt nhìn nàng vài cái.
Nàng coi như không thấy, thong thả trở về phòng để nghỉ ngơi, bổ sung thể lực để ứng phó với Quỳnh Lâm yến tối nay.
Khi tới Quỳnh Lâm yến trong hoàng cung thì Trang Thư Lan nhận ra việc bổ sung thể lực là việc không cần thiết. Bởi vì Quỳnh Lâm yến này, mặc dù trên danh nghĩa là tiệc chúc mừng tân khoa tam giáp nhưng thực chất nàng chỉ muốn gọi nó là bữa tiệc nịnh hót. Chẳng qua trong bữa tiệc nịnh hót này không có nàng mà thôi.
Tân khoa Trạng nguyên bị phần lớn quan viên vây quanh nịnh hót là điều chắc chắn. Mười năm gian khổ học tập, nay lại được vòng nguyệt quế, hơn nữa tài năng của Tân khoa Trạng nguyên có thể gọi thẳng là môn sinh của thiên tử, đúng là vinh quang không kể hết!
Bảng nhãn được nịnh hót cũng là điều đương nhiên. Huống chi bảng nhãn này lại là đại mỹ nữ của Đại Đông hoàng triều, cùng mỹ nữ uống rượu thì còn gì vui sướng bằng!
Thừa tướng đương triều Trang Đức được nịnh bợ cũng là chuyện thường. Trang phủ đã có một vị quyền cao chức trọng là Trang thừa tướng giờ lại thêm bảng nhãn cùng thám hoa, thật như hổ mọc thêm cánh. Một nhà có tới ba người là quan đồng liêu, đám triều thần này có thể không nịnh bợ cho tốt sao?
Cuối cùng chính là thám hoa Trang Thư Lan, từ sau khi nàng cập kê, thanh danh liền lan truyền rộng khắp, nhưng không có cái gì tốt. Những vị đại thần kia đánh giá tốt nhất là không nên trêu trọc vị thám hoa này. Tuy nhiên cũng cầm chén rượu đến chúc mừng nàng trước mặt Trang Đức. Sau khi nàng từ chối thì mới bưng chén rượu mời đi kính ba vị kia.
Trang Thư Lan đương nhiên vui mừng vì mình được thanh nhàn. Đối mặt với nhiều yến thượng mỹ thực như thế này, nàng cũng đâu dám không kiêng nể gì mà ăn, để tránh lại thành tâm điểm chú ý của mọi người. Cũng lúc này……..
“Trang thám hoa, chúng ta lại gặp mặt!”
Thượng Quan Tinh nâng chén rượu ngồi xuống bên cạnh Trang Thư Lan, vừa quan sát vừa cười nói.
“Thật sự khó tưởng tượng ra, tiểu nha đầu ngày đó chính là Thám hoa lang hôm nay!”
“Thượng Quan đại nhân!”
Trang Thư Lan vội nuốt đồ ăn trong miệng xuống, một tay lấy khăn lau môi, một tay bưng chén rượu sớm đã bị nàng đổi thành nước trà lên, quay lại nhìn Thượng Quan Tinh cười nhạt.
“Hôm nay gặp được Thượng quan đại nhân ở đây thật là vui!”
Từ khi bắt đầu nhập yến tiệc, Trang Thư Lan đã bị những món ngon hấp dẫn đâu có thời gian để ý tới vẻ mặt nịnh bợ lấy lòng của đám quan viên, cho nên nàng cũng không có chú ý tới Thượng Quan Tinh có đến hay không – lần trước trong phủ Thừa tướng cử hành dạ yến, nàng rời đi trước nên không thấy Thượng Quan Tinh xuất hiện.
“Ta thích nghe ngươi gọi là Thượng Quan tỷ tỷ hơn”
Thượng Quan Tinh cười híp mắt giơ chén rượu lên sau đó uống một ngụm.
Trang Thư Lan cũng cười đem “rượu” lên uống rồi đặt cái chén lên mặt bàn. Nhìn thấy Thượng Quan Tinh cầm lấy bầu rượu trước mặt tự rót cho mình một ly, mặt Trang Thư Lan không đổi, chỉ hơi cười yếu ớt muốn nghe xem vị Ngự Sử này muốn nói gì tiếp đây.
“Tiểu nha đầu không vui?”
Thượng Quan Tinh đặt chén rượu xuống, cười sáng lạn.
“Đương nhiên không phải rồi!”
Trang Thư Lan lắc đầu, vẫn cười yếu ớt như cũ.
“Có thể làm tỷ muội với đại nhân, trong lòng ta mừng rỡ khôn xiết cho nên không biết phải nói cái gì”
“A…..”
Thượng Quan Tinh đột nhiên nhíu mi, liếc mắt nhìn nàng thở dài.
“Mới bước chân vào quan trường đã học cách nói khách sáo như vậy rồi, ta vẫn thấy tính cách tiểu nha đầu lỗ mãng kia đáng yêu hơn”
Tính cách lỗ mãng? Trang Thư Lan nhớ lại. Ngày ấy vốn là lúc nàng bị trúng “độc” nên có hành vi tuỳ hứng, làm sao có thể nói là “ đáng yêu”
“Thượng quan tỷ tỷ chê cười, khi đó ta đây còn nhỏ cho nên mới làm chuyện chọc cười người khác vừa lúc ấy thì gặp được Thượng Quan tỷ tỷ thôi”
Trang Thư Lan cười đường hoàng nói.
Việc nàng giải thích, Thượng Quan Tinh chỉ nhíu mày, tiếp theo cười gian trá, tới gần bên tai nàng, thì thầm.
“Nếu ta đoán đúng, có vẻ như Trang Thám hoa biết chút võ công! Ai có thể tưởng tượng được một nữ tử yếu ớt lại có một thân công phu tuyệt hảo, nếu việc này truyền đi, lại có thể tạo thành một phen náo động a!”
“Chỉ là đoán mà thôi, ai đã nhìn thấy ta dùng võ công chứ?”
Trang Thư Lan không phủ nhận, chỉ nhướng mày thản nhiên hỏi lại.
“Ngày ấy cũng chỉ có ta, Thượng Quan tỷ tỷ còn có Phó bối tử ở đó, nếu như ta lỡ lời phủ nhận, Thượng Quan tỷ tỷ cho rằng lời này còn có thể truyền đi được sao? Nha, Thượng Quan tỷ tỷ sẽ không cho là Phó bối tử sẽ đem chuyện ngày ấy nói ra chứ!”
“Ngươi….”
Thượng Quan Tinh bị nghẹn không nói được lời nào, nhưng ngay lập tức nét mặt giãn ra tươi cười.
“Ta hiểu rồi, ngươi ỷ vào hắn sẽ không nói ra chuyện tình ngày ấy thực hư thế nào cho nên ngươi cố ý tạo lời đồn thổi, sau đó những chuyện còn lại tuỳ ngươi sếp đặt!”
Trang Thư Lan vẫn tươi cười, thâm ý sâu sắc nhìn Thượng Quan Tinh . Thượng Quan Tinh xem ra vẫn có chút để ý tới Phó Thuyết, bằng không làm sao nàng lại nói ra chuyện uy hiếp kia? Huống chi nhìn nàng cười thoải mái như vậy, xem ra tâm tình của đang rất tốt.
“Ha, hoá ra vị Ngự sử được vua và dân trọng nể cũng nghe mấy lời đồn đại cỏn con này a! Nhưng không biết, điểm nào trong lời đồn này mới là chỗ thực sự khiến Thượng Ngự sử chú ý đây? Ta đoán xem,……ừm, hẳn là Phó Thuyết đại nhân đúng không?”
“Đương nhiên không phải hắn!”
Thượng Quan Tinh vội vàng phủ nhận, lại không tự chủ mắt nhìn về phía ngai vàng trên điện Kim Loan.
“Ta chỉ ngẫu nhiên nghe được, cảm thấy những lời này không phải là thật – một nữ tử vừa tới tuổi cập kê sao có thể làm ra những việc ấy, huống chi gia quy của Tướng phủ rất nghiêm. Cho nên hôm nay thấy ngươi không nhịn được mà hỏi cho rõ ngọn ngành thôi!”
Theo ánh nhìn của Thượng Quan Tinh, chỉ thấy Phó Thuyết đang ngồi ngay ngắn tại bàn thứ hai phía tay trái hoàng đế, ánh mắt toé lửa nhìn về phía này.Trang Thư Lan cũng không để ý tới ánh mắt gần như muốn giết người của hắn, cười khẽ một tiếng, thay đổi ngữ khí, giọng nói cũng hơi lớn một chút.
“Chẳng lẽ Thượng quan đại nhân không biết giải thích, chỉ che giấu mà che giấu thì tất có chuyện sao? Cho nên những lời này chính là giả dối nha!”
“Không phải như vậy đâu!”
Thượng Quan Tinh đỏ mặt cãi lại.
“Trang Thư Lan ngươi lại đang nói bừa những thứ gì! Ta cho ngươi biết, ngươi còn dám kể một ít chuyện đồn thổi bừa bãi…. Ta tuyệt đối không dễ dàng tha cho ngươi!”
Cùng lúc này, Phó Thuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, dùng ánh mắt giết người, cắn răng cảnh cáo, giữa hai người lúc này cách vẻn vẹn chỉ một chiếc bàn.
Đã sớm thấy hai nàng thầm thì, lại nghĩ Trang Thư Lan sẽ nói những lời không hay, cho nên Phó Thuyết tuyệt đối chú ý tới nơi này hơn những người khác. Vốn muốn nhìn xem các nàng nói tới khi nào, nào biết đang nhìn thì gặp ánh mắt coi thường, không có ý tốt của Trang Thư Lan, do đó Phó Thuyết không nhịn được vọt tới nhanh chóng.
Ánh mắt của hai người đối diện nhau. Một bên tràn đầy lửa hận, một bên thì dương dương tự đắc. Nhưng trong mắt người ngoài hình như lại biến thành chuyện khác – từ lúc Phó Thuyết đi qua bên này thì cũng thu hút sự chú ý của toàn bộ triều thần trong triều, mà hai người rất đúng lúc lại đem tất cả sự chú ý ấy hướng tới nơi này.
Sau một lúc lâu, Trang Thư Lan lại cười khẽ lên tiếng.
“Nha, lời này của Phó bối tử có thể nói sai rồi, cho dù ta không nói gì cả, cũng không làm gì cả, cũng có người sẽ tự mình dệt chuyện……. Này, ngươi nhìn xem chỉ vài bước chân của ngươi đã đem ánh mắt của toàn bộ triều thần chuyển qua nơi này rồi!”
Nói xong Trang Thư Lan cũng điều chỉnh lại tư thế ngồi sao cho thoải mái mà chuyên chú nhìn Phó Thuyết, đợi xem hắn giải quyết thế nào với phiền toái hắn mang lại.
Phó Thuyết hơi hơi liếc mắt. Quả nhiên, ánh mắt của toàn bộ triều thần cùng hoàng đế, hoàng hậu, thái phi đều nhìn về phía này.
“Trang Thư Lan, ngươi cố ý!”
Phó Thuyết cắn răng nói. Nàng rõ ràng đã sớm nhìn ra tình huống này nhưng cũng không nhắc nhở một tiếng. Bây giờ thì hay rồi, không biết những người đó lại nói như thế nào, nghĩ như thế nào nữa.
Trang Thư Lan không thể nói gì thêm, vốn nàng cũng hoảng sợ trước sự xuất hiện đột ngột của Phó Thuyết, cũng không chú ý tới sự di chuyển của hắn lại có ảnh hưởng lớn thế, mới có thể cùng hắn đối diện,đợi cho tới khi phát hiện được thì đã muộn. Mỗi người trong dạ yến đều nhìn trừng trừng nơi này, nàng mới nói một câu đã như vậy.
“Hừ…”
Phó Thuyết tức giận một lúc sau cũng không nói ra được chữ nào. Hắn bị ánh mắt của đám đông kia làm cho không biết nên nói cái gì cho phải.
“Tinh Tinh, người ngồi bên cạnh ngươi kia là Tân khoa thám hoa sao?”
Tất cả trầm mặc bị phá vỡ bởi vị Thái phi cao cao tại thượng kia…
“Đã quay về?”
Cũng không có nói gì hơn. Đại chủ nhân của Trang phủ cũng không có chất vấn nàng, tất nhiên những người khác cũng không dám ra mặt nói gì. Chỉ có Trang Thư Dao giống giận mà không giận, oán mà không oán, hận mà không dám hận trừng mắt nhìn nàng vài cái.
Nàng coi như không thấy, thong thả trở về phòng để nghỉ ngơi, bổ sung thể lực để ứng phó với Quỳnh Lâm yến tối nay.
Khi tới Quỳnh Lâm yến trong hoàng cung thì Trang Thư Lan nhận ra việc bổ sung thể lực là việc không cần thiết. Bởi vì Quỳnh Lâm yến này, mặc dù trên danh nghĩa là tiệc chúc mừng tân khoa tam giáp nhưng thực chất nàng chỉ muốn gọi nó là bữa tiệc nịnh hót. Chẳng qua trong bữa tiệc nịnh hót này không có nàng mà thôi.
Tân khoa Trạng nguyên bị phần lớn quan viên vây quanh nịnh hót là điều chắc chắn. Mười năm gian khổ học tập, nay lại được vòng nguyệt quế, hơn nữa tài năng của Tân khoa Trạng nguyên có thể gọi thẳng là môn sinh của thiên tử, đúng là vinh quang không kể hết!
Bảng nhãn được nịnh hót cũng là điều đương nhiên. Huống chi bảng nhãn này lại là đại mỹ nữ của Đại Đông hoàng triều, cùng mỹ nữ uống rượu thì còn gì vui sướng bằng!
Thừa tướng đương triều Trang Đức được nịnh bợ cũng là chuyện thường. Trang phủ đã có một vị quyền cao chức trọng là Trang thừa tướng giờ lại thêm bảng nhãn cùng thám hoa, thật như hổ mọc thêm cánh. Một nhà có tới ba người là quan đồng liêu, đám triều thần này có thể không nịnh bợ cho tốt sao?
Cuối cùng chính là thám hoa Trang Thư Lan, từ sau khi nàng cập kê, thanh danh liền lan truyền rộng khắp, nhưng không có cái gì tốt. Những vị đại thần kia đánh giá tốt nhất là không nên trêu trọc vị thám hoa này. Tuy nhiên cũng cầm chén rượu đến chúc mừng nàng trước mặt Trang Đức. Sau khi nàng từ chối thì mới bưng chén rượu mời đi kính ba vị kia.
Trang Thư Lan đương nhiên vui mừng vì mình được thanh nhàn. Đối mặt với nhiều yến thượng mỹ thực như thế này, nàng cũng đâu dám không kiêng nể gì mà ăn, để tránh lại thành tâm điểm chú ý của mọi người. Cũng lúc này……..
“Trang thám hoa, chúng ta lại gặp mặt!”
Thượng Quan Tinh nâng chén rượu ngồi xuống bên cạnh Trang Thư Lan, vừa quan sát vừa cười nói.
“Thật sự khó tưởng tượng ra, tiểu nha đầu ngày đó chính là Thám hoa lang hôm nay!”
“Thượng Quan đại nhân!”
Trang Thư Lan vội nuốt đồ ăn trong miệng xuống, một tay lấy khăn lau môi, một tay bưng chén rượu sớm đã bị nàng đổi thành nước trà lên, quay lại nhìn Thượng Quan Tinh cười nhạt.
“Hôm nay gặp được Thượng quan đại nhân ở đây thật là vui!”
Từ khi bắt đầu nhập yến tiệc, Trang Thư Lan đã bị những món ngon hấp dẫn đâu có thời gian để ý tới vẻ mặt nịnh bợ lấy lòng của đám quan viên, cho nên nàng cũng không có chú ý tới Thượng Quan Tinh có đến hay không – lần trước trong phủ Thừa tướng cử hành dạ yến, nàng rời đi trước nên không thấy Thượng Quan Tinh xuất hiện.
“Ta thích nghe ngươi gọi là Thượng Quan tỷ tỷ hơn”
Thượng Quan Tinh cười híp mắt giơ chén rượu lên sau đó uống một ngụm.
Trang Thư Lan cũng cười đem “rượu” lên uống rồi đặt cái chén lên mặt bàn. Nhìn thấy Thượng Quan Tinh cầm lấy bầu rượu trước mặt tự rót cho mình một ly, mặt Trang Thư Lan không đổi, chỉ hơi cười yếu ớt muốn nghe xem vị Ngự Sử này muốn nói gì tiếp đây.
“Tiểu nha đầu không vui?”
Thượng Quan Tinh đặt chén rượu xuống, cười sáng lạn.
“Đương nhiên không phải rồi!”
Trang Thư Lan lắc đầu, vẫn cười yếu ớt như cũ.
“Có thể làm tỷ muội với đại nhân, trong lòng ta mừng rỡ khôn xiết cho nên không biết phải nói cái gì”
“A…..”
Thượng Quan Tinh đột nhiên nhíu mi, liếc mắt nhìn nàng thở dài.
“Mới bước chân vào quan trường đã học cách nói khách sáo như vậy rồi, ta vẫn thấy tính cách tiểu nha đầu lỗ mãng kia đáng yêu hơn”
Tính cách lỗ mãng? Trang Thư Lan nhớ lại. Ngày ấy vốn là lúc nàng bị trúng “độc” nên có hành vi tuỳ hứng, làm sao có thể nói là “ đáng yêu”
“Thượng quan tỷ tỷ chê cười, khi đó ta đây còn nhỏ cho nên mới làm chuyện chọc cười người khác vừa lúc ấy thì gặp được Thượng Quan tỷ tỷ thôi”
Trang Thư Lan cười đường hoàng nói.
Việc nàng giải thích, Thượng Quan Tinh chỉ nhíu mày, tiếp theo cười gian trá, tới gần bên tai nàng, thì thầm.
“Nếu ta đoán đúng, có vẻ như Trang Thám hoa biết chút võ công! Ai có thể tưởng tượng được một nữ tử yếu ớt lại có một thân công phu tuyệt hảo, nếu việc này truyền đi, lại có thể tạo thành một phen náo động a!”
“Chỉ là đoán mà thôi, ai đã nhìn thấy ta dùng võ công chứ?”
Trang Thư Lan không phủ nhận, chỉ nhướng mày thản nhiên hỏi lại.
“Ngày ấy cũng chỉ có ta, Thượng Quan tỷ tỷ còn có Phó bối tử ở đó, nếu như ta lỡ lời phủ nhận, Thượng Quan tỷ tỷ cho rằng lời này còn có thể truyền đi được sao? Nha, Thượng Quan tỷ tỷ sẽ không cho là Phó bối tử sẽ đem chuyện ngày ấy nói ra chứ!”
“Ngươi….”
Thượng Quan Tinh bị nghẹn không nói được lời nào, nhưng ngay lập tức nét mặt giãn ra tươi cười.
“Ta hiểu rồi, ngươi ỷ vào hắn sẽ không nói ra chuyện tình ngày ấy thực hư thế nào cho nên ngươi cố ý tạo lời đồn thổi, sau đó những chuyện còn lại tuỳ ngươi sếp đặt!”
Trang Thư Lan vẫn tươi cười, thâm ý sâu sắc nhìn Thượng Quan Tinh . Thượng Quan Tinh xem ra vẫn có chút để ý tới Phó Thuyết, bằng không làm sao nàng lại nói ra chuyện uy hiếp kia? Huống chi nhìn nàng cười thoải mái như vậy, xem ra tâm tình của đang rất tốt.
“Ha, hoá ra vị Ngự sử được vua và dân trọng nể cũng nghe mấy lời đồn đại cỏn con này a! Nhưng không biết, điểm nào trong lời đồn này mới là chỗ thực sự khiến Thượng Ngự sử chú ý đây? Ta đoán xem,……ừm, hẳn là Phó Thuyết đại nhân đúng không?”
“Đương nhiên không phải hắn!”
Thượng Quan Tinh vội vàng phủ nhận, lại không tự chủ mắt nhìn về phía ngai vàng trên điện Kim Loan.
“Ta chỉ ngẫu nhiên nghe được, cảm thấy những lời này không phải là thật – một nữ tử vừa tới tuổi cập kê sao có thể làm ra những việc ấy, huống chi gia quy của Tướng phủ rất nghiêm. Cho nên hôm nay thấy ngươi không nhịn được mà hỏi cho rõ ngọn ngành thôi!”
Theo ánh nhìn của Thượng Quan Tinh, chỉ thấy Phó Thuyết đang ngồi ngay ngắn tại bàn thứ hai phía tay trái hoàng đế, ánh mắt toé lửa nhìn về phía này.Trang Thư Lan cũng không để ý tới ánh mắt gần như muốn giết người của hắn, cười khẽ một tiếng, thay đổi ngữ khí, giọng nói cũng hơi lớn một chút.
“Chẳng lẽ Thượng quan đại nhân không biết giải thích, chỉ che giấu mà che giấu thì tất có chuyện sao? Cho nên những lời này chính là giả dối nha!”
“Không phải như vậy đâu!”
Thượng Quan Tinh đỏ mặt cãi lại.
“Trang Thư Lan ngươi lại đang nói bừa những thứ gì! Ta cho ngươi biết, ngươi còn dám kể một ít chuyện đồn thổi bừa bãi…. Ta tuyệt đối không dễ dàng tha cho ngươi!”
Cùng lúc này, Phó Thuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, dùng ánh mắt giết người, cắn răng cảnh cáo, giữa hai người lúc này cách vẻn vẹn chỉ một chiếc bàn.
Đã sớm thấy hai nàng thầm thì, lại nghĩ Trang Thư Lan sẽ nói những lời không hay, cho nên Phó Thuyết tuyệt đối chú ý tới nơi này hơn những người khác. Vốn muốn nhìn xem các nàng nói tới khi nào, nào biết đang nhìn thì gặp ánh mắt coi thường, không có ý tốt của Trang Thư Lan, do đó Phó Thuyết không nhịn được vọt tới nhanh chóng.
Ánh mắt của hai người đối diện nhau. Một bên tràn đầy lửa hận, một bên thì dương dương tự đắc. Nhưng trong mắt người ngoài hình như lại biến thành chuyện khác – từ lúc Phó Thuyết đi qua bên này thì cũng thu hút sự chú ý của toàn bộ triều thần trong triều, mà hai người rất đúng lúc lại đem tất cả sự chú ý ấy hướng tới nơi này.
Sau một lúc lâu, Trang Thư Lan lại cười khẽ lên tiếng.
“Nha, lời này của Phó bối tử có thể nói sai rồi, cho dù ta không nói gì cả, cũng không làm gì cả, cũng có người sẽ tự mình dệt chuyện……. Này, ngươi nhìn xem chỉ vài bước chân của ngươi đã đem ánh mắt của toàn bộ triều thần chuyển qua nơi này rồi!”
Nói xong Trang Thư Lan cũng điều chỉnh lại tư thế ngồi sao cho thoải mái mà chuyên chú nhìn Phó Thuyết, đợi xem hắn giải quyết thế nào với phiền toái hắn mang lại.
Phó Thuyết hơi hơi liếc mắt. Quả nhiên, ánh mắt của toàn bộ triều thần cùng hoàng đế, hoàng hậu, thái phi đều nhìn về phía này.
“Trang Thư Lan, ngươi cố ý!”
Phó Thuyết cắn răng nói. Nàng rõ ràng đã sớm nhìn ra tình huống này nhưng cũng không nhắc nhở một tiếng. Bây giờ thì hay rồi, không biết những người đó lại nói như thế nào, nghĩ như thế nào nữa.
Trang Thư Lan không thể nói gì thêm, vốn nàng cũng hoảng sợ trước sự xuất hiện đột ngột của Phó Thuyết, cũng không chú ý tới sự di chuyển của hắn lại có ảnh hưởng lớn thế, mới có thể cùng hắn đối diện,đợi cho tới khi phát hiện được thì đã muộn. Mỗi người trong dạ yến đều nhìn trừng trừng nơi này, nàng mới nói một câu đã như vậy.
“Hừ…”
Phó Thuyết tức giận một lúc sau cũng không nói ra được chữ nào. Hắn bị ánh mắt của đám đông kia làm cho không biết nên nói cái gì cho phải.
“Tinh Tinh, người ngồi bên cạnh ngươi kia là Tân khoa thám hoa sao?”
Tất cả trầm mặc bị phá vỡ bởi vị Thái phi cao cao tại thượng kia…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.