Chương 48: Dùng tiền của người khác làm việc thiện.
Lạc Thanh
22/03/2016
Tại một trường học ở ngoại thành.
“Tốt lắm! việc này cuối cùng cũng xong!”
Trang Thư Lan phủi phủi bụi đất, cười thích thú nhìn đám học trò nhỏ đang vui vẻ ăn điểm tâm.
Mạnh Thi Lâm ở bên cạnh cũng phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, nhưng đầu óc lại đang suy nghĩ tới một chuyện khác.
Cách đây vài giờ, sau khi ra khỏi tàng lâu của Hàn Lâm viện thì hắn và nàng trực tiếp mang chỗ điểm tâm thượng phẩm kia tới thẳng đây. Đến nơi, Trang Thư Lan vào học đường nói chuyện gì đấy với phu tử, sau đó phu tử cho đám học trò đi ra xếp thành hai hàng ngay ngắn. Xong đâu đấy, Trang Thư Lan bắt đầu phát điểm tâm.
“Ngươi…….. tất cả điểm tâm ngươi đều cho bọn nhỏ, ngươi không để lại cho mình một chút gì sao?”
Mạnh Thi Lâm hỏi. Chuyện nàng bị đuổi ra khỏi Trang phủ mọi người trong kinh thành đều biết, Mạnh Thi Lâm rất ngạc nhiên, hiện tại Trang Thư Lan sống ra sao?
“A… Điểm tâm này là “loại tiền” mua được, ta sợ ăn vào tiêu hóa không nổi a!”
Trang Thư Lan tìm một chiếc ghế tùy ý ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Mạnh Thi Lâm.
“Ai, Mạnh đại nhân, ngươi có muốn ăn điểm tâm kia không, ta để lại một phần cho ngươi, xem như cám ơn ngươi giúp ta việc hôm nay!”
Loại tiền? Mạnh Thi Lâm thấy khó hiểu, nhìn Trang Thư Lan nghiêm túc hỏi.
“ Lòng tốt Trang đại nhân ta xin nhận. Chỉ là ta muốn biết Trang đại nhân nói loại tiền này nghĩa là sao?”
Ở cạnh Trang Thư Lan chưa tới một buổi sáng nhưng Mạnh Thi Lâm cảm thấy nàng không giống như lời đồn đại, thậm chí làm cho người ta có cảm giác khó nói thành lời. Chẳng nói đâu xa, chỉ riêng chuyện đưa điểm tâm này cũng đã đủ. Đây là điểm tâm thượng đẳng a! Vậy mà nàng không hề ăn một khối, lại mang tặng cho ngươi khác. Hành động như thế này, chỉ sợ những Mạnh Thường Quân thực sự cũng chưa chắc đã làm.
“Mạnh đại nhân, có một số việc, ngươi không cần biết thì tốt hơn ! Nếu không lại rước họa vào thân a!”
Trang Thư Lan cười với vẻ mặt vô hại, lại lảng sang chuyện khác.
“Đúng rồi, Mạnh đại nhân, ân sư là vị nào?”
“Ta chưa từng bái ân sư!”
Mạnh Thi Lâm cũng không nói nhiều, trực tiếp trả lời vấn đề nàng hỏi.
Chưa từng bái sư? Trang Thư Lan cười khanh khách. Nói cách khác, Mạnh Thi Lâm bây giờ không thuộc về phe nào trong triều hiện nay. Aizz, trong triều hiện nay không hề có vị đại thần nào đứng trung lập, xem ra vị Tân khoa Trạng nguyên này sẽ là người cả ba phe tranh đoạt rồi! Tuy rằng lúc này hắn chỉ làm ở Hàn Lâm viện nhưng đây chỉ là tạm thời, biết đâu ngày mai Hoàng thượng tâm tình vui vẻ sẽ lại giao cho hắn một trọng trách khác a!
“Vậy thường ngày, Mạnh đại nhân thường kết giao với vị đại thần nào trong triều?”
Sắc mặt Mạnh Thi Lâm khẽ biến. Trong triều có ba phe phái lớn, hắn sớm đã nghe qua. Hắn vẫn không để ý tới công danh cho nên chưa có bái ân sư cũng không kết giao với đại thần của phe nào. Nhưng lúc này Trang Thư Lan hỏi vấn đề này là có ý gì? Chẳng lẽ nàng muốn hắn ra nhập phe của nàng? Nàng là người của phe nào?
“Ta vừa vào triều làm quan, cũng chưa kết giao với vị đại thần nào!”
Mạnh Thi Lâm trả lời thận trọng.
“Chuyện này không thể được a!”
Trang Thư Lan nghiêng đầu nhìn Mạnh Thi Lâm đứng cạnh, thật đúng là ngọc thụ lâm phong – bộ dạng hắn bình thường nhưng khí chất thì cực kỳ xuất chúng, có lẽ đây chính là điểm nổi bật của hắn !
“Mạnh đại nhân, coi ta và ngươi cùng nộp giấy trắng ở lần thi đình này, ta cho ngươi một lời khuyên: Nếu Mạnh đại nhân muốn làm quan ở kinh thành, vậy hãy nhanh chóng tìm một chỗ dựa tốt, nếu như ngài muốn tạo phúc cho trăm họ, vậy hãy xin Hoàng thượng xuất chinh giết giặc, còn nếu ngài không có hứng thú với công danh, lợi lộc thì tốt nhất hãy nhanh chóng rời đi thôi!
Mạnh Thi Lâm kinh ngạc, đây cũng chính là việc hắn canh cánh trong lòng, không ngờ nàng lại có thể thoải mái nói ra.
“Vì sao?”
“Nước chi tướng vong, tất có yêu nghiệt! Hướng chi tướng loạn, tất có quyền thần! Cương chi tướng băng, tất có bột luân!”
(đại ý là: quốc gia diệt vong do có kẻ bất lương, triều đình thối nát do có loạn thần, vương triều sụp đổ tất có kẻ chống phá)
Trang Thư Lan nhẹ thở dài một hơi, Mạnh Thi Lâm cũng không phát hiện ra
“Cái gì?”
“Không có gì. Ta chỉ nói vậy thôi, nhiều lời cũng vô ích!”
Trang Thư Lan thoải mái nhún vai, đứng dậy.
“Mạnh đại nhân, ta còn có việc nên đi trước. Tạm biệt!”
Nói xong, nàng còn chắp tay tạ lễ, rồi xoay người vẫy tay trước cửa học đường, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Mạnh Thi Lâm bị những lời nói của nàng làm cho kinh ngạc. Hắn có cảm giác hình như nàng muốn nói cho hắn biết cái gì, nhưng nàng lại nói mơ hồ nghe không rõ. Có điều Mạnh Thi Lâm xác định một việc, Trang Thư Lan này nhìn tưởng như rất đơn giản nhưng lại là người rất sâu sắc, vậy tại sao nàng lại bị đuổi khỏi nhà?
Chỉ trong nháy mắt đã thấy Trang Thư Lan chạy ra cổng chính của học đường, nơi đó một nam nhân đang đứng, quần áo xanh thẫm, khuôn mặt sắc lạnh, nhìn qua có cảm giác người này không mấy thân thiện. Nhưng hắn lại chăm chú nhìn Trang Thư Lan đang chạy tới, trong mắt còn có vài phần nhu tình.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Trang Thư Lan cười yếu ớt, giọng nói mềm mại truyền vào trong tai Mạnh Thi Lâm khiến hắn dựng tai lên nghe bọn họ nói chuyện.
“Hàn Lâm viện sai người tới nói ngươi cùng Mạnh đại nhân lên một chiếc xe ngựa rời khỏi đó, nên ta liền tìm tới!”
“A! Đúng rồi! Mạnh đại nhân đi cùng ta !”
Trang Thư Lan vỗ nhẹ trán mình, miễn cưỡng nói.
“Người có mang bạc hay không, cho ta mượn tạm, ta muốn trả nợ!”
Nam tử mặt lạnh không nói gì thêm, từ trong túi lấy ra một lượng bạc đưa cho Trang Thư Lan. Trang Thư Lan sau khi nhận lấy bạc, lập tức xoay người, hướng Mạnh Thi Lâm hô lớn.
“Mạnh đại nhân, ngươi không đi sao? Học đường sắp học rồi!”
“Ừm!”
Mạnh Thi Lâm đáp lại một tiếng, hơi do dự đi tới chỗ Trang Thư Lan, trong lòng cũng đang suy đoán nam nhân bên cạnh nàng là ai, nghe bọn họ nói chuyện thì chắc chắn quan hệ rất thân thiết.
“Này, trả cho ngươi!”
Trang Thư Lan đem bạc đặt vào tay Mạnh Thi Lâm.
“Hôm nay rất cảm ơn ngươi”
“Trang đại nhân không cần khách khí!”
Mạnh Thi Lâm nhìn những ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh thì hơi thất thần. Bỗng nhiên cảm thấy một trận rét run, theo bản năng ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt lạnh như băng của nam tử kia. Hắn vội vã cúi rồi thu hồi ánh mắt, tiếp nhận bạc của Trang Thư Lan, xấu hổ nói.
“Đồng nghiệp giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường!”
Trang Thư Lan chỉ cười mà không nói gì thêm. Hiện tại trong mối quan hệ với đồng nghiệp không cần quá thân thiết miễn cho tới một ngày nào đó rước họa vào thân lúc nào cũng không hay!
“Nếu đều phải vào thành, không bằng cùng đi đi”
Mạnh Thi Lâm đề nghị.
“Được a!”
Trang Thư Lan thuận miệng đồng ý, ngược lại nhìn về phía nam tử, cười với vẻ mặt sáng lạn.
“Sư phụ, trưa hôm nay chúng ta tới Quế Hương phường ăn mừng đi, chuyện tối hôm qua chúng ta thảo luận ta đã nghĩ ra biện pháp rồi, trở về ta sẽ nói kế hoạch cụ thể, sau đó có thể thực hiện luôn!”
“Lan nhi, muốn ăn ngon cứ việc nói thẳng, không cần phải vòng vo!”
Huyễn Bách dịu dàng nhìn, tay xoa xoa đầu nàng.
“Hôm nay tâm trạng tốt lắm sao?”
“A! ta biểu hiện rõ ràng như vậy à?”
Trang Thư Lan đẩy tay Huyễn Bách ra, chạy lên phía trước vài bước, liếc mắt nhìn.
“Đừng xoa đầu ta, buổi sáng hôm nay ta mất cả giờ mới búi được kiểu tóc này a. Còn nữa, ta không hề nói giỡn với người, nếu ta đã đề suất rồi thì nhất định thực thi, ta không muốn tốn công vô ích, lãng phí tế bào não đâu!”
“…..”
Huyễn Bách trầm mặc không nói, hiển nhiên đến giờ vẫn không đồng ý lời đề nghị của nàng tối qua.
Trang Thư Lan cũng biết tính tình Huyễn Bách. Chuyện mà hắn đã quyết định cho dù có dùng bốn xe ngựa tới kéo cũng không lay chuyển được.
“Được rồi! Không đề cập tới vấn đề này nữa, trước đi ăn cơm đã! Ta đói chết rồi!”
Bây giờ cứ phải ăn no đã, dù sao cũng không phải không có cách khác. Trang Thư Lan chạy tới bên cạnh Huyễn Bách lôi kép ống tay áo của hắn.
“………Di Nương đã biết chuyện ngày hôm qua của ngươi rồi, hôm nay còn tới tìm ngươi.”
“Ừm?”
“Sao không nói?”
“Ừm!”
“……….”
“Chờ Di Nương tìm được ta rồi nói sau!”
“.…”
Hai thầy trò vừa đi vừa nói, Mạnh Thi Lâm lững thững đi theo sau cười khổ. Hai thầy trò này đã hoàn toàn bỏ quên hắn rồi!
“Tốt lắm! việc này cuối cùng cũng xong!”
Trang Thư Lan phủi phủi bụi đất, cười thích thú nhìn đám học trò nhỏ đang vui vẻ ăn điểm tâm.
Mạnh Thi Lâm ở bên cạnh cũng phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, nhưng đầu óc lại đang suy nghĩ tới một chuyện khác.
Cách đây vài giờ, sau khi ra khỏi tàng lâu của Hàn Lâm viện thì hắn và nàng trực tiếp mang chỗ điểm tâm thượng phẩm kia tới thẳng đây. Đến nơi, Trang Thư Lan vào học đường nói chuyện gì đấy với phu tử, sau đó phu tử cho đám học trò đi ra xếp thành hai hàng ngay ngắn. Xong đâu đấy, Trang Thư Lan bắt đầu phát điểm tâm.
“Ngươi…….. tất cả điểm tâm ngươi đều cho bọn nhỏ, ngươi không để lại cho mình một chút gì sao?”
Mạnh Thi Lâm hỏi. Chuyện nàng bị đuổi ra khỏi Trang phủ mọi người trong kinh thành đều biết, Mạnh Thi Lâm rất ngạc nhiên, hiện tại Trang Thư Lan sống ra sao?
“A… Điểm tâm này là “loại tiền” mua được, ta sợ ăn vào tiêu hóa không nổi a!”
Trang Thư Lan tìm một chiếc ghế tùy ý ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Mạnh Thi Lâm.
“Ai, Mạnh đại nhân, ngươi có muốn ăn điểm tâm kia không, ta để lại một phần cho ngươi, xem như cám ơn ngươi giúp ta việc hôm nay!”
Loại tiền? Mạnh Thi Lâm thấy khó hiểu, nhìn Trang Thư Lan nghiêm túc hỏi.
“ Lòng tốt Trang đại nhân ta xin nhận. Chỉ là ta muốn biết Trang đại nhân nói loại tiền này nghĩa là sao?”
Ở cạnh Trang Thư Lan chưa tới một buổi sáng nhưng Mạnh Thi Lâm cảm thấy nàng không giống như lời đồn đại, thậm chí làm cho người ta có cảm giác khó nói thành lời. Chẳng nói đâu xa, chỉ riêng chuyện đưa điểm tâm này cũng đã đủ. Đây là điểm tâm thượng đẳng a! Vậy mà nàng không hề ăn một khối, lại mang tặng cho ngươi khác. Hành động như thế này, chỉ sợ những Mạnh Thường Quân thực sự cũng chưa chắc đã làm.
“Mạnh đại nhân, có một số việc, ngươi không cần biết thì tốt hơn ! Nếu không lại rước họa vào thân a!”
Trang Thư Lan cười với vẻ mặt vô hại, lại lảng sang chuyện khác.
“Đúng rồi, Mạnh đại nhân, ân sư là vị nào?”
“Ta chưa từng bái ân sư!”
Mạnh Thi Lâm cũng không nói nhiều, trực tiếp trả lời vấn đề nàng hỏi.
Chưa từng bái sư? Trang Thư Lan cười khanh khách. Nói cách khác, Mạnh Thi Lâm bây giờ không thuộc về phe nào trong triều hiện nay. Aizz, trong triều hiện nay không hề có vị đại thần nào đứng trung lập, xem ra vị Tân khoa Trạng nguyên này sẽ là người cả ba phe tranh đoạt rồi! Tuy rằng lúc này hắn chỉ làm ở Hàn Lâm viện nhưng đây chỉ là tạm thời, biết đâu ngày mai Hoàng thượng tâm tình vui vẻ sẽ lại giao cho hắn một trọng trách khác a!
“Vậy thường ngày, Mạnh đại nhân thường kết giao với vị đại thần nào trong triều?”
Sắc mặt Mạnh Thi Lâm khẽ biến. Trong triều có ba phe phái lớn, hắn sớm đã nghe qua. Hắn vẫn không để ý tới công danh cho nên chưa có bái ân sư cũng không kết giao với đại thần của phe nào. Nhưng lúc này Trang Thư Lan hỏi vấn đề này là có ý gì? Chẳng lẽ nàng muốn hắn ra nhập phe của nàng? Nàng là người của phe nào?
“Ta vừa vào triều làm quan, cũng chưa kết giao với vị đại thần nào!”
Mạnh Thi Lâm trả lời thận trọng.
“Chuyện này không thể được a!”
Trang Thư Lan nghiêng đầu nhìn Mạnh Thi Lâm đứng cạnh, thật đúng là ngọc thụ lâm phong – bộ dạng hắn bình thường nhưng khí chất thì cực kỳ xuất chúng, có lẽ đây chính là điểm nổi bật của hắn !
“Mạnh đại nhân, coi ta và ngươi cùng nộp giấy trắng ở lần thi đình này, ta cho ngươi một lời khuyên: Nếu Mạnh đại nhân muốn làm quan ở kinh thành, vậy hãy nhanh chóng tìm một chỗ dựa tốt, nếu như ngài muốn tạo phúc cho trăm họ, vậy hãy xin Hoàng thượng xuất chinh giết giặc, còn nếu ngài không có hứng thú với công danh, lợi lộc thì tốt nhất hãy nhanh chóng rời đi thôi!
Mạnh Thi Lâm kinh ngạc, đây cũng chính là việc hắn canh cánh trong lòng, không ngờ nàng lại có thể thoải mái nói ra.
“Vì sao?”
“Nước chi tướng vong, tất có yêu nghiệt! Hướng chi tướng loạn, tất có quyền thần! Cương chi tướng băng, tất có bột luân!”
(đại ý là: quốc gia diệt vong do có kẻ bất lương, triều đình thối nát do có loạn thần, vương triều sụp đổ tất có kẻ chống phá)
Trang Thư Lan nhẹ thở dài một hơi, Mạnh Thi Lâm cũng không phát hiện ra
“Cái gì?”
“Không có gì. Ta chỉ nói vậy thôi, nhiều lời cũng vô ích!”
Trang Thư Lan thoải mái nhún vai, đứng dậy.
“Mạnh đại nhân, ta còn có việc nên đi trước. Tạm biệt!”
Nói xong, nàng còn chắp tay tạ lễ, rồi xoay người vẫy tay trước cửa học đường, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Mạnh Thi Lâm bị những lời nói của nàng làm cho kinh ngạc. Hắn có cảm giác hình như nàng muốn nói cho hắn biết cái gì, nhưng nàng lại nói mơ hồ nghe không rõ. Có điều Mạnh Thi Lâm xác định một việc, Trang Thư Lan này nhìn tưởng như rất đơn giản nhưng lại là người rất sâu sắc, vậy tại sao nàng lại bị đuổi khỏi nhà?
Chỉ trong nháy mắt đã thấy Trang Thư Lan chạy ra cổng chính của học đường, nơi đó một nam nhân đang đứng, quần áo xanh thẫm, khuôn mặt sắc lạnh, nhìn qua có cảm giác người này không mấy thân thiện. Nhưng hắn lại chăm chú nhìn Trang Thư Lan đang chạy tới, trong mắt còn có vài phần nhu tình.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Trang Thư Lan cười yếu ớt, giọng nói mềm mại truyền vào trong tai Mạnh Thi Lâm khiến hắn dựng tai lên nghe bọn họ nói chuyện.
“Hàn Lâm viện sai người tới nói ngươi cùng Mạnh đại nhân lên một chiếc xe ngựa rời khỏi đó, nên ta liền tìm tới!”
“A! Đúng rồi! Mạnh đại nhân đi cùng ta !”
Trang Thư Lan vỗ nhẹ trán mình, miễn cưỡng nói.
“Người có mang bạc hay không, cho ta mượn tạm, ta muốn trả nợ!”
Nam tử mặt lạnh không nói gì thêm, từ trong túi lấy ra một lượng bạc đưa cho Trang Thư Lan. Trang Thư Lan sau khi nhận lấy bạc, lập tức xoay người, hướng Mạnh Thi Lâm hô lớn.
“Mạnh đại nhân, ngươi không đi sao? Học đường sắp học rồi!”
“Ừm!”
Mạnh Thi Lâm đáp lại một tiếng, hơi do dự đi tới chỗ Trang Thư Lan, trong lòng cũng đang suy đoán nam nhân bên cạnh nàng là ai, nghe bọn họ nói chuyện thì chắc chắn quan hệ rất thân thiết.
“Này, trả cho ngươi!”
Trang Thư Lan đem bạc đặt vào tay Mạnh Thi Lâm.
“Hôm nay rất cảm ơn ngươi”
“Trang đại nhân không cần khách khí!”
Mạnh Thi Lâm nhìn những ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh thì hơi thất thần. Bỗng nhiên cảm thấy một trận rét run, theo bản năng ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt lạnh như băng của nam tử kia. Hắn vội vã cúi rồi thu hồi ánh mắt, tiếp nhận bạc của Trang Thư Lan, xấu hổ nói.
“Đồng nghiệp giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường!”
Trang Thư Lan chỉ cười mà không nói gì thêm. Hiện tại trong mối quan hệ với đồng nghiệp không cần quá thân thiết miễn cho tới một ngày nào đó rước họa vào thân lúc nào cũng không hay!
“Nếu đều phải vào thành, không bằng cùng đi đi”
Mạnh Thi Lâm đề nghị.
“Được a!”
Trang Thư Lan thuận miệng đồng ý, ngược lại nhìn về phía nam tử, cười với vẻ mặt sáng lạn.
“Sư phụ, trưa hôm nay chúng ta tới Quế Hương phường ăn mừng đi, chuyện tối hôm qua chúng ta thảo luận ta đã nghĩ ra biện pháp rồi, trở về ta sẽ nói kế hoạch cụ thể, sau đó có thể thực hiện luôn!”
“Lan nhi, muốn ăn ngon cứ việc nói thẳng, không cần phải vòng vo!”
Huyễn Bách dịu dàng nhìn, tay xoa xoa đầu nàng.
“Hôm nay tâm trạng tốt lắm sao?”
“A! ta biểu hiện rõ ràng như vậy à?”
Trang Thư Lan đẩy tay Huyễn Bách ra, chạy lên phía trước vài bước, liếc mắt nhìn.
“Đừng xoa đầu ta, buổi sáng hôm nay ta mất cả giờ mới búi được kiểu tóc này a. Còn nữa, ta không hề nói giỡn với người, nếu ta đã đề suất rồi thì nhất định thực thi, ta không muốn tốn công vô ích, lãng phí tế bào não đâu!”
“…..”
Huyễn Bách trầm mặc không nói, hiển nhiên đến giờ vẫn không đồng ý lời đề nghị của nàng tối qua.
Trang Thư Lan cũng biết tính tình Huyễn Bách. Chuyện mà hắn đã quyết định cho dù có dùng bốn xe ngựa tới kéo cũng không lay chuyển được.
“Được rồi! Không đề cập tới vấn đề này nữa, trước đi ăn cơm đã! Ta đói chết rồi!”
Bây giờ cứ phải ăn no đã, dù sao cũng không phải không có cách khác. Trang Thư Lan chạy tới bên cạnh Huyễn Bách lôi kép ống tay áo của hắn.
“………Di Nương đã biết chuyện ngày hôm qua của ngươi rồi, hôm nay còn tới tìm ngươi.”
“Ừm?”
“Sao không nói?”
“Ừm!”
“……….”
“Chờ Di Nương tìm được ta rồi nói sau!”
“.…”
Hai thầy trò vừa đi vừa nói, Mạnh Thi Lâm lững thững đi theo sau cười khổ. Hai thầy trò này đã hoàn toàn bỏ quên hắn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.