Chương 47: Thử
Lạc Thanh
22/03/2016
Trang Thư Lan vất vả ôm một chồng sử sách đặt lên bàn, vừa lật xem vừa chép lại.
Chỉ là sau khi đã viết hết một trang giấy nàng ngồi không được yên, bởi vì Mạnh Thi Lâm ngồi đối diện vẫn nhìn nàng chằm chằm a!
“Mạnh đại nhân”
Buông bút, Trang Thư Lan ngẩng đầu lên tiếng hỏi
“Ngài nhìn ta làm cái gì? Ta không phải tinh tinh cũng không phải côn trùng, sâu bọ, ngài không cần phải xem xét kỹ càng đâu!”
“Vì sao quan sâu bọ lại phải quan sát kỹ càng?”
Mạnh Thi Lâm cười mà không giải thích được nên hỏi.
“Nhưng thật ra Trang đại nhân đáng để xem xét tỷ mỷ !”
Xem xét tỷ mỷ? Hắn tưởng hắn đang đo độ nông sâu của nước hả? Trang Thư Lan một tay chống má, mắt nhìn trên dưới một lượt đánh giá vị Trạng nguyên này, khuôn mặt cũng bình thường, phong thái có chút mệt mỏi, cũng có bộ dạng của một thanh quan lại có vài phần cương trực, …. thật ra con người Mạnh Thi Lâm đã thể hiện đầy đủ phong phạm của một người đọc sách thời xưa. Chỉ có điều nhìn ánh mắt hắn, Trang Thư Lan ý thức được vị tân khoa Trạng nguyên này không giống như những kẻ đọc sách bình thường khác.
“Mạnh đại nhân hôm thi đình làm bài như thế nào?”
Trang Thư Lan hỏi.
Tuy rằng Mạnh Thi Lâm cảm thấy khó hiểu khi Trang Thư Lan đột nhiên hỏi như vậy nhưng cũng thành thật trả lời.
“Ta không hề làm bài”
A? Trang Thư Lan nhíu mày, thì ra nơi này vẫn còn có một người không ngu ngốc!
“Có phải ngươi cũng lật tới trang cuối cùng của đề thi?”
Trang Thư Lan thử hỏi.
“Trang cuối cùng của đề thi có cái gì sao?”
Mạnh Thi Lâm tò mò hỏi lại, vừa rồi nghe nàng cùng Trang Thư Dao nói chuyện, hắn tin chắc trong trang cuối cùng của đề thi nhất định ẩn chứa bí mật gì đó!
“Ngươi…. Ngươi cũng không biết”
Trang Thư Lan trừng to mắt hỏi.
“Chẳng lẽ…… chẳng lẽ ngươi cố ý không làm bài? Cố ý nộp giấy trắng?”
“À…..”
Mạnh Thi Lâm gật gật đầu, có chút xấu hổ.
Thì ra đây là một kẻ vô cùng ngạo mạn! Ánh mắt Trang Thư Lan nhìn đi nhìn lại khuôn mặt của Mạnh Thi Lâm.
“Việc đó, ta thường nghe người ta nói a, gian khổ dùi mài kinh sử mười năm với mong muốn ghi tên bảng vàng. Ngươi….. ngươi không nghĩ tới việc nộp giấy trắng sẽ trực tiếp bị đánh trượt đấy chứ!”
Bị Trang Thư Lan nhìn chằm chằm, Mạnh Thi Lâm có chút không được tự nhiên, khuôn mặt cũng theo đó mà ửng đỏ.
“Ngay từ khi bắt đầu ta đã không có ý định đi thi, chuyện hôm nay tất thảy đều là ngoài ý muốn!”
“Vì sao?”
Trang Thư Lan bị những lời nói của Mạnh Thi Lâm gợi lên không ít hứng thú. Hắn là một kẻ đọc sách, những người này trừ bỏ thi cử nhằm đạt công danh, còn có thể làm cái gì?
“Việc này…..”
Mạnh Thi Lâm hơi do dự, ấp úng mãi không nói.
Trang Thư Lan cũng không có ép hắn trả lời, việc này nhất định là việc riêng, hắn không cần phải đem chuyện này nói với một người xa lạ như nàng.
“Được rồi, làm việc thôi!”
Trang Thư Lan xoa xoa cổ tay đã tê rần, cầm bút lông tiếp tục chép sử. Chẳng qua việc này cũng không tiếp tục được lâu, chỉ một lát sau, Trang Thư Lan đã gục xuống bàn, mơ mơ màng màng ngủ gật.
Mạnh Thi Lâm chăm chỉ làm việc cũng không phát hiện ra Trang Thư Lan đang ngủ gật, mãi cho tới khi thủ vệ tiến vào truyền lời thì hắn mới phát hiện. Vài phút trước nàng còn cùng hắn nói chuyện sôi nổi vậy mà lúc này đã không biết trời trăng gì nữa.
“Aiz! Trang đại nhân”
Mạnh Thi Lâm vươn tay tới trước mặt Trang Thư Lan gõ gõ vài cái lên mặt bàn.
“Trang đại nhân, bên ngoài có người tìm ngươi!”
Gọi vài tiếng, Trang Thư Lan vẫn ngủ say,ngay cả một chút nhúc nhích cũng không có.
Mạnh Thi Lâm nhíu mày, có chút khó hiểu. Tại sao một cô nương nhàn nhã cả ngày đột nhiên có thể gục xuống mặt bàn ngủ say sưa trong thời tiết lạnh như thế này, hơn nữa không hề e dè trước mặt một nam nhân, cũng không có một chút ý thức phòng bị. Hành vi như vậy làm cho Mạnh Thi Lâm hoài nghi sâu sắc, những tin đồn trong kinh thành về nàng nhất định không phải là vô căn cứ a!
“Trang đại nhân!”
Mạnh Thi Lâm đề cao âm điệu, có chút xem thường Trang Thư Lan.
Lần này rốt cục Trang Thư Lan cũng có phản ứng. Chậm rãi ngẩng đầu, mắt nhắm mắt mở nhìn Mạnh Thi Lâm
“Chuyện gì a!”
Tốt nhất nên có chuyện quan trọng, nếu không…….Hừ, hừ! Aizz! Trong mơ mấy món ăn của Pháp nàng còn chưa kịp nếm qua a.
Giờ phút này Mạnh Thi Lâm thấy bộ dạng nàng như vậy thì hơi giật mình, cho dù sớm biết rằng Trang Thư Lan tương lai sẽ trở thành một đại mỹ nhân nhưng không ngờ nàng bây giờ chỉ bộ dạng ngái ngủ cũng đủ làm cho hắn thất thần!
“Khụ!”
Thật vất vả mới thoát khỏi mỵ lực, Mạnh Thi Lâm lúng túng ho nhẹ một tiếng, tránh đi ánh mắt của Trang Thư Lan, chậm rãi nói.
“Hộ vệ nói,bên ngoài có người tìm ngươi!”
“Vậy à!”
Trang Thư Lan tuỳ ý mở miệng, mới nhìn lại người vừa tiến vào báo tin.
“Là vị nào? Mau cho hắn vào đi!”
Người báo tin lĩnh mệnh đi ra ngoài, chi lát sau liền dẫn vào một thiếu niên mặc quần áo của tiểu nhị. Tiểu nhị thấy nàng và Mạnh Thi Lâm, đầu tiên là phúc lễ, sau đó mới đưa ra một cuốn sổ nhỏ, nói.
“Trang đại nhân, tiểu nhân là tiểu nhị của Thập Nhị Phường, hôm nay tiểu nhân đưa tới cho Trang đại nhân sáu mươi cân điểm tâm. Xin ngài kí tên vào cuốn sổ này, xác nhận bọn tiểu nhân đã đưa điểm tâm tới cho ngài!”
Thập Nhị Phường? Sáu mươi cân điểm tâm? Trang Thư Lan nghe xong vẫn chưa hiểu ra chuyện gì nhưng chỉ vài giây sau nàng liền nhớ ra chuyện buổi sáng ngày hôm qua – nàng cũng không nhớ rõ……. không ngờ vị Chương đại nhân kia cũng thật biết giữ lời.
“Điểm tâm để ở đâu?”
Trang Thư Lan lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, tinh thần sảng khoái, đứng thẳng dậy, cũng chưa vội ký tên xác nhận.
“Ta còn phải xem điểm tâm đưa tới thì mới có thể ký được a!”
“ Đặt ở lầu ngoài kia, Trang đại nhân mời đi theo tiểu nhân!”
Tiểu nhị cũng không dài dòng vội vàng phúc lễ.
Trang Thư Lan đứng lên đang định chạy đi, chợt nhớ tới Mạnh Thi Lâm bên cạnh bèn quay lại nhìn. Chỉ thấy vẻ mặt khó tin của hắn, không khỏi cười cười.
“Khiến Mạnh đại nhân sợ rồi!”
Chỗ điểm tâm này không phải chỉ một hai đĩa, mà là mấy chục cân thì làm sao không doạ người cho được?
“Không…không có!”
Mạnh Thi Lâm thu hồi vẻ mặt khó tin mặc dù hiện tại hắn vẫn còn rất kinh ngạc, nhìn qua một người nhỏ nhắn như Trang Thư Lan lại có thể mua đến sáu mươi cân điểm tâm để ăn a?
Trang Thư Lan cũng không để ý,lại nhìn tiểu nhị nói.
“Chỉ một mình ngươi mang tới đây sao?”
“Không phải! Ông chủ sợ điểm tâm bị hư đã cố ý thuê một chiếc xe ngựa dùng hộp gấm đựng điểm tâm, gói bọc cẩn thận rồi mới đưa tới Hàn Lâm viện”
Tiểu nhị cẩn thận trả lời.
“Tiểu nhân vốn định đưa tới Trang phủ…. Nhưng về sau tiểu nhân cảm thấy đưa tới Hàn Lâm viện thì tốt hơn”
Hiện tại toàn bộ kinh thành mọi người đều biết chuyện nhị tiểu thư bị Thừa tướng đại nhân đuổi ra khỏi nhà!
“Vậy xe ngựa kia đâu rồi?”
Trang Thư Lan không thèm để ý tới ý tứ trong lời nói của tiểu nhị, nàng chỉ hỏi vấn đề nàng quan tâm.
“Xe ngựa đã trở về rồi a!”
Trang Thư Lan nghe xong, hơi hơi nhăn mày, lại quay lại nhìn Mạnh Thi Lâm bình thản nói.
“Mạnh đại nhân có thể cho ta mượn hai mươi quan tiền không?”
Hiện tại trên người nàng một đồng cũng không có. Tuy rằng buổi sáng Huyễn Bách cũng đưa cho nàng một ít ngân phiếu nhưng nàng không nhận, đã ăn không, ở không chỗ của hắn sao có thể dùng tiền của hắn được nữa. Nếu như nhận tiền của hắn chẳng phải nàng đang được bao nuôi sao? Nàng không thích như vậy.
“Trang đại nhân không có tiền trả sao?”
Mạnh Thi Lâm hơi sững sờ, sáu mươi cân điểm tâm của Thập Nhị Phường đâu chỉ trị giá hai mươi quan tiền.
“Không phải! ta muốn trả cho xe ngựa!”
Trang Thư Lan cười cười, sợ Mạnh Thi Lâm khó hiểu cũng sợ hắn từ chối không cho mượn tiền – một người không quen biết lại vay tiền của mình thì cũng nên xem xét cẩn thận có nên cho mượn hay không? – cho nên nàng vội giải thích.
“Ta không phải dùng số tiền này trả tiền điểm tâm a, điểm tâm đã có người thay ta trả tiền. Bây giờ ta chỉ vay tiền để đem điểm tâm kia tới một nơi mà thôi!”
Mạnh Thi Lâm nghe nàng nói xong cũng không có hiểu hết nhưng cũng không dám hỏi lại, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định lấy ra một lượng bạc trong túi đưa cho Trang Thư Lan.
“Chỗ bạc này ngươi cầm lấy dùng đi!”
Đưa cho Trang Thư Lan thì cũng không đành lòng lắm, aizzz, đây là tiền sinh hoạt trong mười ngày của hắn a!
“Cám ơn Mạnh đại nhân!”
Nghe mọi người nói, nàng cũng biết gia cảnh nhà hắn không tốt lắm, hình như là cô nhi, ở nhà chỉ còn một bà nội. Cho nên, hắn do dự cũng là chuyện thật bình thường. Tiếp nhận bạc, Trang Thư Lan chắp tay trước ngực dựa vào cằm, cười sảng khoái.
“Ngày mai ta sẽ trả bạc lại cho đại nhân!”
Đối với thái độ chân thành của nàng, Mạnh Thi Lâm cũng thật cảm thấy có lỗi, thái độ khinh thị lúc trước cũng giảm đi không ít.
“Thật ra….. Cũng không cần gấp như vậy!”
Nhìn thấy trên mặt Mạnh Trình Lâm thoáng ửng hồng, Trang Thư Lan lại cười khẽ một tiếng.
“Nếu vậy Mạnh đại nhân cũng cùng đi với ta đi!”
Nói xong nàng lại chỉ những cuốn sách trên bàn.
“Dù sao việc chép sử cũng không chỉ ngày một ngày hai là xong, vậy thì hôm nay cố thêm làm gì nữa? Tiện đây, còn chưa tới giờ cơm trưa, Mạnh đại nhân cho ta mượn sức ngài một lát nha!”
“Được…. được rồi”
Mạnh Thi Lâm vẫn do dự nhưng thấy ánh mắt chân thành của Trang Thư Lan cũng gật đầu đồng ý
Chỉ là sau khi đã viết hết một trang giấy nàng ngồi không được yên, bởi vì Mạnh Thi Lâm ngồi đối diện vẫn nhìn nàng chằm chằm a!
“Mạnh đại nhân”
Buông bút, Trang Thư Lan ngẩng đầu lên tiếng hỏi
“Ngài nhìn ta làm cái gì? Ta không phải tinh tinh cũng không phải côn trùng, sâu bọ, ngài không cần phải xem xét kỹ càng đâu!”
“Vì sao quan sâu bọ lại phải quan sát kỹ càng?”
Mạnh Thi Lâm cười mà không giải thích được nên hỏi.
“Nhưng thật ra Trang đại nhân đáng để xem xét tỷ mỷ !”
Xem xét tỷ mỷ? Hắn tưởng hắn đang đo độ nông sâu của nước hả? Trang Thư Lan một tay chống má, mắt nhìn trên dưới một lượt đánh giá vị Trạng nguyên này, khuôn mặt cũng bình thường, phong thái có chút mệt mỏi, cũng có bộ dạng của một thanh quan lại có vài phần cương trực, …. thật ra con người Mạnh Thi Lâm đã thể hiện đầy đủ phong phạm của một người đọc sách thời xưa. Chỉ có điều nhìn ánh mắt hắn, Trang Thư Lan ý thức được vị tân khoa Trạng nguyên này không giống như những kẻ đọc sách bình thường khác.
“Mạnh đại nhân hôm thi đình làm bài như thế nào?”
Trang Thư Lan hỏi.
Tuy rằng Mạnh Thi Lâm cảm thấy khó hiểu khi Trang Thư Lan đột nhiên hỏi như vậy nhưng cũng thành thật trả lời.
“Ta không hề làm bài”
A? Trang Thư Lan nhíu mày, thì ra nơi này vẫn còn có một người không ngu ngốc!
“Có phải ngươi cũng lật tới trang cuối cùng của đề thi?”
Trang Thư Lan thử hỏi.
“Trang cuối cùng của đề thi có cái gì sao?”
Mạnh Thi Lâm tò mò hỏi lại, vừa rồi nghe nàng cùng Trang Thư Dao nói chuyện, hắn tin chắc trong trang cuối cùng của đề thi nhất định ẩn chứa bí mật gì đó!
“Ngươi…. Ngươi cũng không biết”
Trang Thư Lan trừng to mắt hỏi.
“Chẳng lẽ…… chẳng lẽ ngươi cố ý không làm bài? Cố ý nộp giấy trắng?”
“À…..”
Mạnh Thi Lâm gật gật đầu, có chút xấu hổ.
Thì ra đây là một kẻ vô cùng ngạo mạn! Ánh mắt Trang Thư Lan nhìn đi nhìn lại khuôn mặt của Mạnh Thi Lâm.
“Việc đó, ta thường nghe người ta nói a, gian khổ dùi mài kinh sử mười năm với mong muốn ghi tên bảng vàng. Ngươi….. ngươi không nghĩ tới việc nộp giấy trắng sẽ trực tiếp bị đánh trượt đấy chứ!”
Bị Trang Thư Lan nhìn chằm chằm, Mạnh Thi Lâm có chút không được tự nhiên, khuôn mặt cũng theo đó mà ửng đỏ.
“Ngay từ khi bắt đầu ta đã không có ý định đi thi, chuyện hôm nay tất thảy đều là ngoài ý muốn!”
“Vì sao?”
Trang Thư Lan bị những lời nói của Mạnh Thi Lâm gợi lên không ít hứng thú. Hắn là một kẻ đọc sách, những người này trừ bỏ thi cử nhằm đạt công danh, còn có thể làm cái gì?
“Việc này…..”
Mạnh Thi Lâm hơi do dự, ấp úng mãi không nói.
Trang Thư Lan cũng không có ép hắn trả lời, việc này nhất định là việc riêng, hắn không cần phải đem chuyện này nói với một người xa lạ như nàng.
“Được rồi, làm việc thôi!”
Trang Thư Lan xoa xoa cổ tay đã tê rần, cầm bút lông tiếp tục chép sử. Chẳng qua việc này cũng không tiếp tục được lâu, chỉ một lát sau, Trang Thư Lan đã gục xuống bàn, mơ mơ màng màng ngủ gật.
Mạnh Thi Lâm chăm chỉ làm việc cũng không phát hiện ra Trang Thư Lan đang ngủ gật, mãi cho tới khi thủ vệ tiến vào truyền lời thì hắn mới phát hiện. Vài phút trước nàng còn cùng hắn nói chuyện sôi nổi vậy mà lúc này đã không biết trời trăng gì nữa.
“Aiz! Trang đại nhân”
Mạnh Thi Lâm vươn tay tới trước mặt Trang Thư Lan gõ gõ vài cái lên mặt bàn.
“Trang đại nhân, bên ngoài có người tìm ngươi!”
Gọi vài tiếng, Trang Thư Lan vẫn ngủ say,ngay cả một chút nhúc nhích cũng không có.
Mạnh Thi Lâm nhíu mày, có chút khó hiểu. Tại sao một cô nương nhàn nhã cả ngày đột nhiên có thể gục xuống mặt bàn ngủ say sưa trong thời tiết lạnh như thế này, hơn nữa không hề e dè trước mặt một nam nhân, cũng không có một chút ý thức phòng bị. Hành vi như vậy làm cho Mạnh Thi Lâm hoài nghi sâu sắc, những tin đồn trong kinh thành về nàng nhất định không phải là vô căn cứ a!
“Trang đại nhân!”
Mạnh Thi Lâm đề cao âm điệu, có chút xem thường Trang Thư Lan.
Lần này rốt cục Trang Thư Lan cũng có phản ứng. Chậm rãi ngẩng đầu, mắt nhắm mắt mở nhìn Mạnh Thi Lâm
“Chuyện gì a!”
Tốt nhất nên có chuyện quan trọng, nếu không…….Hừ, hừ! Aizz! Trong mơ mấy món ăn của Pháp nàng còn chưa kịp nếm qua a.
Giờ phút này Mạnh Thi Lâm thấy bộ dạng nàng như vậy thì hơi giật mình, cho dù sớm biết rằng Trang Thư Lan tương lai sẽ trở thành một đại mỹ nhân nhưng không ngờ nàng bây giờ chỉ bộ dạng ngái ngủ cũng đủ làm cho hắn thất thần!
“Khụ!”
Thật vất vả mới thoát khỏi mỵ lực, Mạnh Thi Lâm lúng túng ho nhẹ một tiếng, tránh đi ánh mắt của Trang Thư Lan, chậm rãi nói.
“Hộ vệ nói,bên ngoài có người tìm ngươi!”
“Vậy à!”
Trang Thư Lan tuỳ ý mở miệng, mới nhìn lại người vừa tiến vào báo tin.
“Là vị nào? Mau cho hắn vào đi!”
Người báo tin lĩnh mệnh đi ra ngoài, chi lát sau liền dẫn vào một thiếu niên mặc quần áo của tiểu nhị. Tiểu nhị thấy nàng và Mạnh Thi Lâm, đầu tiên là phúc lễ, sau đó mới đưa ra một cuốn sổ nhỏ, nói.
“Trang đại nhân, tiểu nhân là tiểu nhị của Thập Nhị Phường, hôm nay tiểu nhân đưa tới cho Trang đại nhân sáu mươi cân điểm tâm. Xin ngài kí tên vào cuốn sổ này, xác nhận bọn tiểu nhân đã đưa điểm tâm tới cho ngài!”
Thập Nhị Phường? Sáu mươi cân điểm tâm? Trang Thư Lan nghe xong vẫn chưa hiểu ra chuyện gì nhưng chỉ vài giây sau nàng liền nhớ ra chuyện buổi sáng ngày hôm qua – nàng cũng không nhớ rõ……. không ngờ vị Chương đại nhân kia cũng thật biết giữ lời.
“Điểm tâm để ở đâu?”
Trang Thư Lan lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, tinh thần sảng khoái, đứng thẳng dậy, cũng chưa vội ký tên xác nhận.
“Ta còn phải xem điểm tâm đưa tới thì mới có thể ký được a!”
“ Đặt ở lầu ngoài kia, Trang đại nhân mời đi theo tiểu nhân!”
Tiểu nhị cũng không dài dòng vội vàng phúc lễ.
Trang Thư Lan đứng lên đang định chạy đi, chợt nhớ tới Mạnh Thi Lâm bên cạnh bèn quay lại nhìn. Chỉ thấy vẻ mặt khó tin của hắn, không khỏi cười cười.
“Khiến Mạnh đại nhân sợ rồi!”
Chỗ điểm tâm này không phải chỉ một hai đĩa, mà là mấy chục cân thì làm sao không doạ người cho được?
“Không…không có!”
Mạnh Thi Lâm thu hồi vẻ mặt khó tin mặc dù hiện tại hắn vẫn còn rất kinh ngạc, nhìn qua một người nhỏ nhắn như Trang Thư Lan lại có thể mua đến sáu mươi cân điểm tâm để ăn a?
Trang Thư Lan cũng không để ý,lại nhìn tiểu nhị nói.
“Chỉ một mình ngươi mang tới đây sao?”
“Không phải! Ông chủ sợ điểm tâm bị hư đã cố ý thuê một chiếc xe ngựa dùng hộp gấm đựng điểm tâm, gói bọc cẩn thận rồi mới đưa tới Hàn Lâm viện”
Tiểu nhị cẩn thận trả lời.
“Tiểu nhân vốn định đưa tới Trang phủ…. Nhưng về sau tiểu nhân cảm thấy đưa tới Hàn Lâm viện thì tốt hơn”
Hiện tại toàn bộ kinh thành mọi người đều biết chuyện nhị tiểu thư bị Thừa tướng đại nhân đuổi ra khỏi nhà!
“Vậy xe ngựa kia đâu rồi?”
Trang Thư Lan không thèm để ý tới ý tứ trong lời nói của tiểu nhị, nàng chỉ hỏi vấn đề nàng quan tâm.
“Xe ngựa đã trở về rồi a!”
Trang Thư Lan nghe xong, hơi hơi nhăn mày, lại quay lại nhìn Mạnh Thi Lâm bình thản nói.
“Mạnh đại nhân có thể cho ta mượn hai mươi quan tiền không?”
Hiện tại trên người nàng một đồng cũng không có. Tuy rằng buổi sáng Huyễn Bách cũng đưa cho nàng một ít ngân phiếu nhưng nàng không nhận, đã ăn không, ở không chỗ của hắn sao có thể dùng tiền của hắn được nữa. Nếu như nhận tiền của hắn chẳng phải nàng đang được bao nuôi sao? Nàng không thích như vậy.
“Trang đại nhân không có tiền trả sao?”
Mạnh Thi Lâm hơi sững sờ, sáu mươi cân điểm tâm của Thập Nhị Phường đâu chỉ trị giá hai mươi quan tiền.
“Không phải! ta muốn trả cho xe ngựa!”
Trang Thư Lan cười cười, sợ Mạnh Thi Lâm khó hiểu cũng sợ hắn từ chối không cho mượn tiền – một người không quen biết lại vay tiền của mình thì cũng nên xem xét cẩn thận có nên cho mượn hay không? – cho nên nàng vội giải thích.
“Ta không phải dùng số tiền này trả tiền điểm tâm a, điểm tâm đã có người thay ta trả tiền. Bây giờ ta chỉ vay tiền để đem điểm tâm kia tới một nơi mà thôi!”
Mạnh Thi Lâm nghe nàng nói xong cũng không có hiểu hết nhưng cũng không dám hỏi lại, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định lấy ra một lượng bạc trong túi đưa cho Trang Thư Lan.
“Chỗ bạc này ngươi cầm lấy dùng đi!”
Đưa cho Trang Thư Lan thì cũng không đành lòng lắm, aizzz, đây là tiền sinh hoạt trong mười ngày của hắn a!
“Cám ơn Mạnh đại nhân!”
Nghe mọi người nói, nàng cũng biết gia cảnh nhà hắn không tốt lắm, hình như là cô nhi, ở nhà chỉ còn một bà nội. Cho nên, hắn do dự cũng là chuyện thật bình thường. Tiếp nhận bạc, Trang Thư Lan chắp tay trước ngực dựa vào cằm, cười sảng khoái.
“Ngày mai ta sẽ trả bạc lại cho đại nhân!”
Đối với thái độ chân thành của nàng, Mạnh Thi Lâm cũng thật cảm thấy có lỗi, thái độ khinh thị lúc trước cũng giảm đi không ít.
“Thật ra….. Cũng không cần gấp như vậy!”
Nhìn thấy trên mặt Mạnh Trình Lâm thoáng ửng hồng, Trang Thư Lan lại cười khẽ một tiếng.
“Nếu vậy Mạnh đại nhân cũng cùng đi với ta đi!”
Nói xong nàng lại chỉ những cuốn sách trên bàn.
“Dù sao việc chép sử cũng không chỉ ngày một ngày hai là xong, vậy thì hôm nay cố thêm làm gì nữa? Tiện đây, còn chưa tới giờ cơm trưa, Mạnh đại nhân cho ta mượn sức ngài một lát nha!”
“Được…. được rồi”
Mạnh Thi Lâm vẫn do dự nhưng thấy ánh mắt chân thành của Trang Thư Lan cũng gật đầu đồng ý
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.